Cả Nhà Đế Vương Phúc Hắc

Chương 49



Nàng thấy hắn đi đến, chằm chậm nói:

- Nếu đã rồi thì ngồi xuống ăn cơm đi. Mấy ngày qua ngươi chỉ ăn cháo không thôi. Thiệt thòi rồi.

- Ukm....

Hắn đáp ngắn gọn rồi ngồi xuống bàn. Lúc này hắn mới phát hiện, ở đây từ một bàn tròn thành hai bàn vuông ; bốn ghế thành mười sáu ghế. Hắn nhìn nàng. Nàng lại nhìn hắn. Nàng lên tiếng hỏi:

- Có gì không vừa ý sao? Ta đem vương phủ của ngươi bày trí thành vậy, không đồng ý sao? Nếu không đồng ý vậy ta...

- Không, rất đẹp. Dù gì nàng sau nàng cũng là vương phi của ta, là nữ chủ nhân ở vương phủ này. Thì mọi việc đều nghe nàng, đều do nàng làm chủ.

- Phụt... khụ.. khụ... khụ.... Nàng nhấp một ngụm trà thì bị hắn làm phun ra. Mấy người con lại thì tự mình làm sặc mình. Nàng lấy khăn tay, lau sạch nước trên miệng, lườm hắn:

- Vô lại! Ta nói muốn làm thê tử ngươi khi nào? Muốn là chủ nơi này khi nào?

Hắn cười cười, đáp lại rất nhanh:

- Cảm ơn nàng đã khen! Ta đây bình sinh không khiêm tốn đâu nha! Ai khen ta là ta nhận hết, không chê đâu!!!

Cả đám người ngã nhào khỏi ghế, trở về với mẹ đất. Đùa nhau sao? Hắn / chủ tử có biết vô liêm sỉ viết thế nào không vậy? Ta/ thuộc hạ trước giờ mới nghe có ngươi không biết chữ chết viết thế nào thôi chứ, ai ngờ lại có người không biết vô liêm sĩ!

Mọi món ăn di tay nàng chuẩn bị đã được dọn lên bàn. Theo thói quen mà nàng đã dạy cho bọn Hắc Long, cả đám ngồi xuống bàn. Hắn kinh ngạc một phen, cả đám người Phong Triệt cũng không khỏi bàng hoàng. Phong Dạ lên tiếng đầu tiên:

- Long huynh, các ngươi đây là.....

- Không sao đâu! Là ta bảo họ ngồi đó. Lúc ăn cơm ta không quen có người đứng, nên dặn họ hễ khi nào ăn cơm thì cùng ngồi ăn chung. Kể cả khi trong phủ có khách. Các ngươi cũng ngồi đi. Trong mắt ta, không có quan hệ chủ tớ, chỉ có quan hệ bằng hữu vào sinh ra tử ; là chiến hữu.

Nàng gắp thức ăn vào bát cho từng người một, nhẹ nhàng mở miệng giải thích. Cả đám Phong Triệt nhìn hắn, thấy hắn gật đầu liền ngồi vào bàn. Món ăn nàng làm quả thực không chê vào đâu được. Nguyên hai bàn ăn mà giờ dây đã chỉ còn lại chén bát không!

Dùng cơm tối đã xong, nàng cùng bọn họ uống trà, ăn điểm tâm sau bữa tối. Bầu không khí cứ thế lâm vào trầm lặng, đến khi nàng nói:

- Nếu ngươi đã không sao vậy thì bọn ta xin cáo từ. Ta còn có việc cần giải quyết, không làm phiền nữa. Hắc Long, Huyết Vũ! Chúng ta đi.

Không để hắn nói câu nào, nàng liền đem đám người Hắc Long rời đi. Hắn nhìn nàng với ánh mắt tiếc nuối. PHong Ảnh tháy chủ tử như vậy liền mở miệng nói:

- Chủ tử, mai đến ngày hẹn gặp người của HAĐ rồi. Chúng ta cần chuẩn bị mọi thứ chu toàn, đề phòng họ....

- Các ngươi đi chuẩn bị đi, ta muốn yên tĩnh.

[ LHĐ ]

Thiên các ở LHĐ lại có ánh nến. Nàng an tọa ở vị trí chủ tọa. Còn đám thuộc hạ thì phân hcia chỗ ngồi. Huyết Ảnh len tiếng:

- Chủ nhân! Mai là ngày HDC hẹn gặp chúng ta rồi, có cần chuẩn bị gì không để đệ đi làm [ mình đổi cách xưng hô của đám người Huyết Ảnh cho thân mật ].

- Không cần, dù sao đây cũng là địa bàn của chúng ta. Ta chỉ cần các đệ đổi vài người trong điện tới đây thôi. Sau vụ việc lần này, ta muốn người của LHĐ Biết võ công, dụng độc. Ai không học được thì đưa cho họ một số tiền, bảo họ về quê sinh sống. LHĐ không chứa chấp kẻ vô dụng.

- Chủ nhân! Số dược thảo lần này dùng để cứu Mặc thân vương kia đã làm cho số dược thảo của LHĐ giảm đáng kể. Còn cả số độc dược kia cũng hao tổn không ít. Nếu muốn bù lại tổn thất e là chúng ta phải trồng thêm và đợi khá lâu mới thu lại được rồi!

Vũ Lạc cảm thán nói. Không phải cô tiếc số thảo dược đó mà là tiếc công sức của mọi người bỏ ra, rồi cuối cùng đi cứu một tên không quen không biết.

Nàng dựa lưng vào ghế, miệng nở nụ cười. Khẽ nói:

- Các đệ / muội về nghỉ ngơi đi. Mấy ngày qua làm phiền mọi người rồi. Về nghỉ ngơi cho tốt đi. Còn số dược liệu đó, ta có cách khôi phục rồi, mọi người chỉ đợi mà thu hoạch thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.