Hắn lại lười biếng tựa thành ghế, tay nâng ly trà trong tay, khóe môi cong lên. Chẳng ai biết, lúc này hắn đang nghĩ gì, muốn gì nữa...
Sáng hôm sau
Khi ánh bình minh chợt chiếu rọi qua những tán lá xanh, khi những giọt sương mai vẫn còn đọng trên từng ngọn cỏ. Thì trong phòng, thiếu nữ đang chải tóc, bên trên chiếc bàn không xa là một ấm trà thơm.
Ánh mắt nàng nhìn chăm chú gương mặt của mình trong tấm gương, miệng lảm nhẩm:
- Mới vậy mà đã gần một năm ta tới đây rồi. Mọi thứ thay đổi thật khác lạ. Cũng may, gia đình ta đều đoàn tụ. Hắn....
Nàng đột nhiên giật mình. Sao bông dưng lại nghĩ đến hắn? Hắn cùng lắm chỉ giúp mình vài ba lần, mình cũng giúp hắn vài lần. Vậy tại sao.... Chẳng lẽ....
Nàng lắc đầu. Không có khả năng. Làm sao có thể. Nàng mới tới đây chưa đầy một năm thì làm sao nảy sinh tình cảm với một người mà nàng không quen không biết được chứ?
Nàng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi trí óc, tay búi tóc đơn giản. Nàng ngồi xuống ghế, tay vừa chạm qua ly trà thì tiếng gõ cửa dôn dập vang lên, kèm theo vài lời nói:
- Chủ tử. Có mật thư.
- Mang vào đây.
Thanh âm của nàng có chút nặng nề.
Người đưa thư vào là Tử Thần. Nhanh chóng giao thư cho nàng. Tử Thần ngồi xuống ghế, đưa tay rót cho bản thân một ly trà. Còn nàng, đôi mắt chăm chú vào nội dung bức thư.
"Choang"! Tiếng ly vỡ vang vọng khắp căn phòng. Tử Thần giật mình, nhìn sắc mặt nàng. Không giận cũng không vui, không buồn cũng không mệt... Vậy tại sao....
Ánh mắt nàng sắc bén lướt qua căn phòng. Sát khs từ từ được nàng phóng ra. Nhiệt dộ xung quanh bắt đầu giảm dần. Thanh âm lạnh lẽo vang lên, khiến Tử Thần run sợ:
- Tử Thần, viết một phong thư gửi vè Tướng Quân phủ. Bảo phụ mẫu ta cẩn thận đề phòng, có vài người không an an phận phận trong triều đình. Nhắc nhở ngoại công ta về việc kinh doanh nữa, có vài gia tộc muốn huyết tẩy đây mà.
Ngữ khí càng lúc càng trầm xuống, nàng đem phong thư trong tay vò nát thành bột.
Tử Thần than:
- Đỡ lâu rồi, hắn còn chưa thấy chủ tử tức giận đến vậy. Xem ra, lại có vài người ngại mình sống đủ dai a!
Tử Thần lui ra, khi đó sát khi trong căn phòng vẫn chưa tan biến hết.
Lãnh Mặc Tử Thiên ngồi trước 3 hắc y nhân, sắc mặt ngưng trọng. hắn cũng vừa biết được tin tức ở triều đình. Hắn đoán được nàng chắc hẳn đã biết.
Cả căn phòng im lặng chốc lát đến lạ thường. Một âm thanh đánh tan bầu không khí im lặng đó, là một phi tiếu, kèm theo một ta giấy đừng phi thẳng vào cột gỗ.
Một trong ba hắc y nhân lấy tờ giấy cùng phi tiêu đưa cho hắn. Lật tờ giấy ra xem, môi khẽ nhếch lên. Ánh mắt mang ý cười, bàn tay nghiền nát tờ giấy. Hắn nói:
- Từ giờ đến ngày diệu liệu thành thục còn 8 ngày. Ta yêu cầu các ngươi triệu tập một nửa số thành viên của Hắc Diệu Các tới đây. Còn nữa, phân phó bọn họ ở vương phu quan sát tình hình rồi báo lại cụ thể cho ta.