Nếu khách đến nhà sẽ phải làm đồ ăn ngon mời khách.
Lần này cũng thế, rất nhanh, ngoài phòng khách ngửi được mùi thơm nồng.
Đào Đào ngồi trên ghế ở căn phòng phía tây, lắc lắc búi tóc nhỏ, người cũng quay qua quay lại, như bị lửa đốt sau mông.
Tuyết Lâm cũng đã chuẩn bị xong công cụ nuôi dế nhũi, cậu nói: “Chỉ cần đợi tạnh mưa, đi đào một ít bùn bỏ vào là được rồi.”
Đào Đào vỗ tay: “Anh của em thật là giỏi quá đi.”
Vừa nói, cô bé vừa ngó ra ngoài cửa. Tâm tư của cô bé đã bay đến chỗ mùi thơm của đồ ăn rồi.
Bé con nhích mông nhỏ tới gần Tuyết Lâm, nói thầm thì như bí hiểm lắm: “Anh ơi, anh đoán xem hôm nay có được ăn thịt không?”
Tuyết Lâm giả vờ nghĩ một lát, thấy ánh mắt tràn đầy khát vọng của cô bé, cậu liền trêu đùa lắc đầu, nói chắc chắn: “Hôm nay không có thịt đâu.” Nói xong lại cười khúc khích hỏi: “Không phải là em không thích ăn thịt sao?”
Năm kia, Nhu Nhu bắt được một con lợn rừng, nhà họ ăn thịt trong một thời gian dài.
Đào Đào nghiêm túc nói: “Đấy là em còn bé chưa biết gì, không biết được ăn thịt tốt biết bao.”
Bé con chống cằm nói: “Thịt ăn rất ngon.”
Hứa Nhu Nhu kéo cửa bị kéo ra hỏi: “Em gọi gì chị thế?”
Tuyết Lâm: “..……………”
Đào Đào: “..……………”
Đào Đào xua tay nói nhỏ, sợ khách bên ngoài nghe được: “Em nói là thịt (nhục) chứ không phải Nhu.”
Hứa Nhu Nhu tất nhiên hiểu rõ. Chỉ là cô bé muốn trêu chọc em gái thôi.
Cô bé nói: “Kệ em, dù sao chị nghe thấy em gọi chị, nếu gọi chị thì phải tới giúp chị.”
Bé con làm nũng một tiếng rồi đứng dậy đi tới: “Em giúp chị nhóm lửa nhé.”
Hứa Nhu Nhu duỗi tay qua: “Nào, qua đây.”
Thường Hỉ làm đầu bếp chính đang nấu cơm, thấy Đào Đào tới cũng không giúp được gì, nên cười đuổi: “Con đi ra ngoài đi, con vào đây có giúp được gì đâu chứ? Vào nhà nói chuyện với chú thím nhé, tiếp khách giúp mẹ.”
Vừa nghe xong, Đào Đào liền gục đầu xuống, nói nói: “Dạ, vậy con ra ngoài.”
Bé con còn nghĩ sẽ ở trong bếp giúp “nếm thử” đồ ăn đó.
Buồn quá.
Nhưng cô bé là đứa trẻ nghe lời, bé con đi vào phòng phía đông, bây giờ Hứa lãi tam đã làm xong việc, đang nói chuyện với khách. Vừa thấy con gái nhỏ, anh lập tức bế bé con lên nói: “Đào Đào ơi, sau này chú thím sẽ đón em trai chuyển về đây ở, con dẫn em trai đi chơi cùng nhé, được không nào?”
Hứa Đào Đào mở to đôi mắt óng ánh nước, mềm mại hỏi: “Em ấy có nghe lời không ah? Nếu quá nghịch ngợm bướng bỉnh, bọn con sẽ không chơi cùng em ấy đâu.”
Hai vợ chồng kia đều cười, người đàn ông nói: “Yên tâm đi, thằng bé nhà chú rất nghe lời.”
Đào Đào dạ một tiếng thật dài, hai ngón tay chỉ vào nhau nói: “Phải xem biểu hiện của em ấy đã ạ.”
“Hahaha, được, xem biểu hiện đã.”
Bé con đáng yêu như vậy, làm gì có người lớn nào không thích chứ.
Khách lạ, chính là vợ chồng Nhị Cẩu rất thích bé con đáng yêu này.
Nhắc đến Nhị Cẩu, trong thôn ai cũng hâm mộ.
Nhị Cẩu cũng là người của thôn Hứa gia, từ nhỏ đã mất mẹ, cha anh sợ tìm phải một người vợ mới đối xử không tốt với anh nên không lấy vợ nữa, một mình gà trống nuôi con. Đừng thấy cảnh gà trống nuôi con mà nhầm, cuộc sống của hai người cũng rất tốt.
Dù sao cũng chỉ có hai người. Có nhà nhiều người nhưng nhiều trẻ con, áp lực lớn, trên có già dưới có trẻ.
Nhà Nhị Cẩu ít người nên áp lực cũng nhỏ.
Đến khi trưởng thành, Nhị Cẩu cũng khá tuấn tú, dù sao người có diện mạo tốt nhất trong thôn này thì một người là Nhị Cẩu, còn lại người kia là Hứa lão tam. Nếu Hứa lão tam là nhân vật phản diện thì Nhị Cẩu là tấm gương tốt khi dạy trẻ nhỏ.
Khi đi bán trứng gà, trời xui đất khiến cứu được đội phó của công ty vận chuyển, sau đó qua lại nhiều nên hai nhà kết thân.
Vợ của Nhị Cẩu tên là Giang Thiền, chính là con gái một của đội phó kia, là một cô gái ngoan ngoãn trong thành phố. Sau khi kết hôn, anh đón cha già nhà mình vào thành phố ở cùng. Trong nhà không chỉ có hai vợ chồng là công nhân, mà ba mẹ của Giang Thiền cũng là công nhân chưa về hưu.
Hai nhà đều chỉ có con một, một nhà sáu người thì có bốn công nhân, nên cuộc sống cũng rất tốt.
Bây giờ muốn đưa con nhỏ về nông thôn ở, người lớn trong nhà cũng suy nghĩ kĩ càng.
Nhị Cẩu nói: “Em trai nhỏ hơn cháu một tuổi, nhưng cũng rất ngoan. Em ấy cũng có nhiều kẹo, nếu cháu cho em ấy chơi cùng, em ấy sẽ tặng cháu kẹo.”
Con trai nhà mình, người làm ba cũng hiểu rõ.
Con mình hướng nội, không hoạt bát như vợ chồng họ, làm cha mẹ thì phải lo lắng cho con nhiều hơn. Anh thấy, muốn lấy lòng mấy bạn nhỏ thì tốt nhất là chia sẻ kẹo.
Quả nhiên, mắt bé con sáng rực lên, Đào Đào nói năng cũng rất chính trực: “Nếu em ấy ngoan thì dù không có kẹo cháu cũng chơi cùng em ấy.”
Bé con kiêu ngạo vỗ ngực: “Bởi vì cháu là một Quả Đào tốt!”
Vợ chồng Nhị Cẩu lại bật cười.
Giang Thiền dưới tay ra: “Nào qua đây để thím bế nào.”
Chị đón lấy Đào Đào nói: “Ai nha, Đào Đào của chúng ta nặng hơn em trai nhiều.”
Hứa Đào Đào cảm thấy thím ấy có chút ngốc, bé con nghiêm túc nói: “Vì con là chị, nên đương nhiên con nặng hơn em ấy rồi, lớn hơn lại ăn nhiều cơm, tất nhiên sẽ nặng hơn.”
Giang Thiền lại cười: “Hoá ra bé con cũng biết chuyện này! Tiểu cô nương đáng yêu quá!”
Hứa Đào Đào cong khoé miệng, đôi mắt to tròn cười cong cong, bé con được khen nên rất vui vẻ.
Giang Thiền nói: “Một thời gian nữa nhà thím sẽ dọn đến đối diện nhà cháu đấy. Đến lúc đó Đào Đào giúp đỡ nhà chú thím nhiều hơn nhé!”
Hứa Đào Đào tò mò hỏi: “Nhà thím muốn dọn tới đối diện ở ạ?” Sau đó cô bé lại thắc mắc nói: “Nhưng đó là khu đất trống, không có nhà ở đâu.”
Giang Thiền nói: “Cho nên chú thím muốn xây nhà đó.”
Đào Đào đã hiểu, nói: “Vậy có thể để ba cháu đi giúp đỡ!”
Bé con trực tiếp chỉ điểm.
Hứa lão tam: “..………”
Anh xoay xoa tay nói: “Đào Đào ơi, ba không giúp được đâu.”
Người này cũng chẳng sợ mất mặt nói: “Con quên rồi à, ba không làm được việc gì, còn ăn thì bao nhiêu cũng không đủ.”
Đào Đào: “…………”
Nhị Cẩu cười nói: “Anh ba vẫn chẳng thay đổi chút nào.”
Thực ra anh cũng không nhớ rõ diện mạo của Hứa lão tam, chỉ có ấn tượng là người này lười biếng. Nếu không cũng sẽ không bị cho ra ở riêng. Lúc này đa số đều ở cùng cha mẹ, chứ chẳng có mấy nhà như bọn họ.
Bây giờ, anh càng muốn cảm khái hơn, Hứa lão tam này không chỉ lười, mà còn càng ngày càng mặt dày.
Ngày trước, ít ra người này còn biết xấu hổ, nhưng mà bây giờ thì hoàn toàn không biết xấu hổ là gì.
Lúc nào cũng tỏ vẻ lợn chết chẳng sợ nước sôi.
Nhị Cẩu cảm khái nói: “Anh ba này, anh nói xem vì sao ngày trước chị ba lại nhìn trúng anh chứ? Nhìn trúng điểm nào không biết?”
Hứa lão tam giương cằm nói: “Nhìn trúng vẻ đẹp trai của tôi đó!”
Hứa lão tam giật thót, suýt thì ngã chổng vó trước mặt mọi người.
Anh hít một hơi thật sâu, nở nụ cười mà tự mình cho là quyến rũ nhất, lấy lòng nói: “Cô ấy nhìn trúng anh gì chứ? Là anh thích cô ấy. Là anh lì lợm la liếm, làm đủ cách để có thể ở bên cạnh cô ấy. Chú nhìn xem, anh đây vinh hạnh thế nào mới lấy được cô ấy làm vợ chứ! Chắc đời trước anh phải làm nhiều việc thiện tích đức, đời này mới gặp được người vợ tốt như thế. Chứ nếu gặp phải người hẹp hòi thì cuộc sống của anh cũng đã chẳng được như bây giờ. Thế nên anh với chị ba chú đúng là một đôi trời đất tạo nên mà!”
Nhị Cẩu làm việc trong đội vận chuyển nên phải vào nam ra bắc nhiều. Anh cũng sớm học được gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Thế nhưng ngàn lần không nghĩ ra, mình lại thua cả Hứa lãi tam.
Người này đúng là không có giới hạn!
Thường Hỉ mặt vô cảm, động tác cũng chẳng dừng.
Giang Thiền đặt Đào Đào lên mép giường đất, nói: “Cháu ngồi đây nhé, thím đi…”
Thường Hỉ ngắt lời: “Không cần em giúp đâu, em cứ lên giường ngồi đi. Ở đây có Tiểu Lâm và Nhu Nhu giúp chị rồi.”
Giang Thiền nghĩ một lát, cũng không tranh giúp nữa.
Rất nhanh, bàn cơm đã lên đủ món, sáu món ăn và một món canh, có cơm cao lương và có cả rượu nho, vừa nhìn đã biết là đạo đãi khách cao nhất.
Nhị Cẩu và Giang Thiền liếc nhau một cái, sáu món ăn đều rất đầy đặn, có cá khô chiên, có rau cải xào thịt, đậu phộng rang, không nói đến mấy món khác, ba món này đã quá đủ đãi khách rồi.
Hiện tại dầu rất quý, nhà bình thường cũng không dám bỏ nhiều.
Mà ngoài ba món này còn có thêm ba món chay. Một món là đậu phụ khô xào hẹ, củ cải rang điều, cuối cùng là một đĩa rau trộn. Rau trắng trộn cùng cả kimchi.
Hai vợ chồng Nhị Cẩu và Giang Thiền cũng là người gặp qua việc đời, lúc này cũng hơi khiếp sợ.
“Tay nghề của chị ba thực sự quá đỉnh.” Nhị Cẩu giơ ngón tay cái lên.
Giang Thiền cũng đồng ý gật đầu, tuy họ về thôn không nhiều, chỉ vài lần nhưng cũng biết tay nghề của Thường Hỉ rất tốt. Dù là tiệm cơm quốc doanh cũng không ngon bằng cơm Thường Hỉ nấu.
Không phải không ngon bằng mà căn bản chẳng so sánh nổi.
Cũng vì tài nấu nướng này, nên làng trên xóm dưới mở tiệc cưới hỏi đều nhờ chị đứng bếp. Đây cũng là một biện pháp kiếm tiền.
Hứa lão tam nói: “Nào, uống thử một chén đi, đây là rượu nho chị ba cô chú ủ năm kia, nếu mấy ngày nữa cô chú tới thì chưa chắc đã còn đâu. Hai người cũng có lộc ăn đấy.”
Nhị Cẩu nói: “Em đã từng được ăn cơm chị ba nấu rồi nhưng cũng chưa uống rượu chị ba ủ bao giờ, lần này có dịp phải thử mới được.”
Vừa dứt lời, liền uống một ngụm rượu nho.
Những người uống rượu, chưa nói đến việc phẩm được rượu, nhưng cũng biết được rượu ngon hay không.
Thế nên vừa uống một ngụm, Nhị Cẩu đã kết luận, rượu này ngon, quá ngon!
Anh cũng mặc kệ, nhấp một ngụm nữa, vừa uống xong đã cảm thấy mùi nho ngập tràn khoang miệng, trong cay có ngọt, mà trong vị cay ngọt lại thấy cảm giác mềm mại ngon miệng.
“Tuyệt vời!!!”
Nhị Cẩu kinh ngạc thốt lên.
Lúc này chỉ hận mình học quá ít nên không biết phải miêu tả vị ngon này thế nào.
Giang Thiền cũng giơ cốc lên nói: “Cũng cho e thử nửa chén được không?”
Thường Hỉ mỉm cười nói: “Để chị rót cho.”
Chị không keo kiệt, đổ đầy một chén nói: “Em thử đi, không hối hận đâu.”
Giang Thiền cũng không khích khí, cúi đầu nhấp một ngụm, liền khen: “Ngon quá!!!”
Người lớn có thể uống rượu, nhưng mấy đứa nhỏ thì không thể. Đào Đào nhìn một bàn thức ăn đầy màu sắc, nuốt nước miếng, chỉ chờ mẹ nói có thể ăn liền động đũa!
Cũng may, Thường Hỉ chẳng chậm chễ: “Mọi người bắt đầu dùng bữa đi, nếm thử tay nghề của tôi xem thế nào.”
Tay nghề của chị ư?
Tay nghề của chị có ai mà không biết chứ?
Cả nhà liền bắt đầu ăn cơm, đũa bay thật nhanh.
Nội tâm Đào Đào như đánh trống, thịch!thịch!thịch, âm thanh rung trời.