Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ

Chương 17-1



Editor: Cơm Nắm Nhỏ

______________

Cơm Nắm: Nay tớ đi tiêm vaccine. Mệt nhưng vì đã hứa sẽ có 1 chương/ngày nên vẫn cố ngoi lên up chương mới. Chưa chắc mai tớ đã khỏe nên tớ up full 2 phần chương 17 nhé các cậu ơi. Thế nên mai sẽ không có chương mới. Nếu đến 29/9 tớ vẫn ốm thì sẽ không có chương mới vì tớ edit dư có một ngày thôi ah(dạo này mỗi chương rất dài ToT, như mấy chương chia làm 2 phần cũng vẫn dài gấp 2,5 – 3 lần các chương đầu ấy). Thế nên nếu bị chậm chương các cậu thông cảm cho Cơm Nắm nhé! Mong dịch bệnh sớm được khắc phục để mọi thứ được bình thường. Việt Nam cố lên!

*************

Lúc này mọi người đang tập trung chia phần.

Cả ngõ bao gồm nhà ông Hạ mới chuyển tới có sáu gia đình.

Mỗi nhà được chia khoảng 30 cân thịt ( *Bằng 15kg của Việt Nam mình nha các cậu) và một con thỏ. Ông Hạ kiên quyết không lấy nhưng không nói lại người khác. Mọi người cũng chẳng phải có đồ tốt không cất trữ cho nhà mình. Mà mấy năm này thiếu thốn đủ thứ, quá hào phóng ngược lại không tốt.

Mà lần này không bỏ qua ông Hạ là do cân nhắc nhiều yếu tố.

Đầu tiên, ngõ này có sáu hộ, mấy gia đình xa một chút có thể không ngửi được hương vị nhưng mà trong ngõ thì khác. Nếu một hai nhà ăn thịt đã đành, nhưng nhà nào cũng ăn thì sao có thể không bị phát hiện chứ.

Với lại, Hạ Gia bị hoảng sợ, lại đã biết có mấy đồ này. Bọn họ nếu không chia cho nhà cậu nhóc cũng chẳng chia cho cả thôn sẽ khó có thể không bị truyền ra. Nhưng hiện giờ ai cũng có phần, cùng hội cùng thuyền thì không cần lo lắng nữa.

Nguyên nhân cuối cùng liên quan tới Nhị Cẩu. Nhị Cẩu và nhà bố vợ cậu ta cả bốn người đều làm công nhân trong công ty vận chuyển. Đầu năm nay tài xế là ngành nghề tốt nhất. Mà tài xế chạy xe bên ngoài của công ty vận chuyển càng khó lường hơn. Với lại ba vợ Nhị Cẩu còn tính là lãnh đạo đó. Ai cũng không dám nói là mình không cần nhờ người khác bao giờ.

Quan hệ tốt cùng người ta thì không sai.

Tính ra cũng trùng hợp, sáu con thỏ chia sáu nhà là vừa đủ. Dư hai con gà rừng để dành hôm sinh nhật Đào Đào. Mọi người đều nhất trí làm cơm tập thể, cùng nhau chúc mừng sinh nhật Đào Đào.

Đương nhiên, việc nấu ăn đành phải phiền Thường Hỉ.

Thường Hỉ thật ra cũng không để ý, mấy nhà trong ngõ đều có quan hệ rất tốt.

Nhưng Hứa lão tam lại cứ lảm nhảm mãi, rất không hài lòng, theo anh nhà mình vừa bỏ công sức lại phải bỏ củi thì quá lỗ.

“Mấy người kia sao lại mặt dày thế chứ? Củi nhà chúng ta không phải tiền chắc! Đều là tôi đi nhặt về đấy.”

Hứa lão tam tức giận.

“Lại nói, ai biết họ có mang đồ tới hay không, nhiều người thế nếu không đủ ăn, chẳng phải nhà ta phải bù thêm ư?

Nghĩ thế, anh lại nhảy dựng lên, không hài lòng.

“Không được, không ăn cơm nhà mình được.”

Thường Hỉ nghiêm túc hỏi: “Anh có thể cam miệng không?”

Hứa lão tam lời lẽ chính đáng: “Anh đang vì nhà mình đấy.”

Thường Hỉ cười lạnh: “Bao nhiên năm nay, đầu óc anh không những không phát triển mà còn thoái hóa đi à?”

Hứa lão tam: “???”

Thường Hỉ lườm anh, không thèm để ý tới anh nữa.

Hứa Nhu Nhu ngồi đun nước bên cạnh quay đầu sang, cô bé ghét bỏ ba mình, nói: “Từ trước tới nay mấy thím ấy đều mang đồ sang nhiều hơn khẩu phần ăn.”

Lúc mới đầu, nhà của bọn họ bị sập, cuộc sống khó khăn. Mọi người đều giúp đỡ rất nhiều. Có lẽ là bà con xa không bằng láng giềng gần. Ông bà nội và các bác của cô bé đều quanh đây nhưng còn không bằng hàng xóm.

Đến một cô bé như mình còn hiểu mà ba cô mình lại không hiểu.

Cho nên ba mình đúng là ngốc hết thuốc chữa.

Hứa Nhu Nhu nghĩ vậy.

Hứa lão tam nghẹn họng, nhưng anh cũng không muốn chịu thua nên vẫn cố cãi: “Mấy lần trước mang nhiều không có nghĩa là lần này cũng vậy, ai biết được bọn họ…………”

Anh còn chưa nói hết, thấy Tuyết Lâm vén rèm đi vào, Hứa lão tam liền im bặt.

Trong nhà, Hứa lão tam sợ con trai mình nhất.

Có người dùng bạo lực làm người khác sợ, nhưng có người là dựa vào đầu óc.

Hứa lão tam cũng tự nhận mình hiểu rõ đứa con trai này, nên đối với lời của con trai, anh cũng phải nghe lời.

Hôm nay đối với với con trai, anh lại quan tâm nhiều hơn một chút.

“Tiểu Lâm, sao con không ngủ thêm một lúc nữa?”

Dù sao Tuyết Lâm cũng vẫn còn nhỏ, hôm qua dính mưa, tuy đã uống canh gừng những vẫn có chút không thoải mái. Đến tối liền có triệu chứng sốt nhẹ, ngạt mũi. Nửa đêm, Hứa lão tam đi đến nhà thầy thuốc trong thôn mua thuốc đút cho cậu uống.

Chắc là do đêm qua mệt mỏi nên hôm nay mọi người đều dậy muộn hơn.

Mà Tuyết Lâm cũng càng dậy muộn hơn mọi người.

Tuyết Lâm vốn cũng không nghiêm trọng, lại uống thuốc kịp thời, nên dù dậy muộn nhưng tinh thần vẫn tốt, không có ủ rũ. Cậu lên tinh thần nói: “Con ngủ rất ngon, bây giờ là lửng buổi sáng rồi ạ?”

Cậu nhìn trái nhìn phải, duy nhất không thấy thọ tinh nhà mình liền hỏi: “Đào Đào đâu rồi? Bé con còn chưa dậy ạ?”

Thường Hỉ gật đồng, ừ một tiếng: “Còn không phải thế ư? Vẫn chưa dây đâu. Ngày hôm qua cũng quá mệt rồi.”

Tuyết Lâm nói: “Con đi xem em ấy.”

Như nghĩ tới cái gì, cậu quay đầu lại nhìn ba mình nói: “Nếu không có chuyện gì thì ba cũng đừng làm phiền mẹ con nữa.”

Nói như thế Hứa lão tam liền thấy lúng túng, nhưng vẫn rất tủi thân.

Anh là vì ai chứ, chẳng phải là vì cái nhà này hay sao?

Thật là, mấy người này một chút cũng không hiểu anh.

Tuyết Lâm cũng chẳng quan tâm anh, trực tiếp vào buồng phía đông, vừa vào đã thấy Đào Đào ngồi trên giường, mơ mơ hồ hồ dụi mắt, bé con nũng nịu gọi: “Anh ơi~~~”

Tuyết Lâm hỏi: “Đào Đào dậy rồi à?”

Cậu bước đến chải tóc cho bé con, nói: “Hôm nay là sinh nhật Đào Đào đó, chúc Đào Đào sinh nhật vui vẻ nhé!”

Vừa nghe xong lời chúc, Đào Đào đang mơ màng vì mới ngủ dậy lập tức hưng phấn, khóe miệng cong cong, nũng nịu nói: “Vậy là em đã lớn thêm một tuổi nữa rồi.”

Tuyết Lâm gật đầu: “Đúng vậy, Đào Đào nhà ta lại lớn hơn một tuổi rồi.”

Cậu vỗ lưng bé con nói: “Nào, dậy mặc quần áo đi, anh và chị đã chuẩn bị quà tặng em đó.”

Đào Đào sáng mắt lên, không có ai là không thích quà, huống chi là một cô bé. Bé con nhảy cẫng lên: “Thật ạ? Có thật không ạ? Em có quà ạ?”

Đôi tay nhỏ đẩy Tuyết Lâm ra ra: “Anh ra ngoài đi, em phải thay quần áo.”

Cánh tay bé con bị thương, phải bôi thuốc và quấn băng gạc, nhưng không ảnh hưởng đến bé con mặc đồ, bé con mặc đồ thật nhanh. Thay quần áo xong lại hiểu chuyện gấp gọn chăn màn.

Bây giờ không có mấy người lấy vải làm màn che.

Bình thường đều dùng màn tre, màn trúc.

Ánh nắng chiếu vào căn phòng, ngập tràn ấm áp.

Đào Đào dẫm lên ghế để xuống đất, thình thích chạy ra ngoài, ngoan ngoãn chào hỏi: “ Chúc ba mẹ và anh chị buổi sáng tốt lành ạ.”

Khuôn mặt bé con sáng bừng như mặt trời nhỏ.

Hôm nay là sinh nhật của mình đó!

Thường Hỉ nhìn con gái cũng không như lúc nhìn Hứa lão tam, chị cười ôn nhu nói: “Đào Đào đi đánh răng rửa mặt đi, sáng nay nhà mình ăn bánh bao trứng.”

Đào Đào tròn xoe mắt: “Cảm ơn mẹ!!!”

Thường Hỉ xoa đầu bé con, thấy bé con chân ngắn cũn chạy vào sân bể đánh răng rửa mặt, bím tóc lắc lư như đuôi con rồng, động tác qua loa. Không cần nói cũng biết, bé con đang sốt ruột muốn ăn cơm.

Đào Đào thích bánh bao trứng mà mẹ mình làm nhất, bánh bao trứng nhà người khác cũng không ngon bằng nhà mình.

Bé con cắn một miếng liền thấy lòng đó trứng ở giữa bánh, trứng mềm mềm, cắn một cái lòng đào trứng đã chảy ra, bé con vội đem bánh bao trứng ăn hết, miệng phồng lên.

Mặt Đào Đào phình to, bé con ăn rất ngon: “Ăn ngon quá, ngọt lịm……”

Thường Hỉ nói: “mẹ cho thêm mật ong vào.”

Đào Đào vui vẻ mắt cong cong: “Mẹ giỏi quá, sao mẹ có thể giỏi vậy chứ.”

Thường Hỉ chỉ chỉ vào bé con nói: “Con chính là con nhóc nịnh nọt lừa người.”

Đào Đào lắc đầu không đồng ý nói: “Nếu mẹ không giỏi thì sao nhà người khác có tiệc đều nhờ mẹ tới nấu cơm chứ.”

Thường Hỉ xoa bóp má phính của bé con nói: “Con nhóc tinh quái.”

Chị lau tay nói: “Con chờ mẹ một chút.”

Đào Đào chớp mắt, bé con cong khóe miệng cười tươi, khuôn mặt tràn đầy chờ mong.

Mỗi năm bé đều được tặng quà sinh nhật.

Thường Hỉ rất nhanh đã từ phòng trong đi ra, chị giấu tay phía sau lưng nói: “Con đoán xem mẹ chuẩn bị cho con quà gì?”

Đào Đào xoắn xuýt hai bàn tay, nghiêng cười cười cong khóe mắt, quà của mẹ rất dễ đoán. Nhưng Đào Đào vẫn chơi trò chơi nhỏ này rất vui vẻ, bé ngẩng đầu lên nhìn trời, suy đoán: “Con đoán……là quần áo mới!”

Thường Hỉ cười tươi: “Ai nha, Đào Đào nhà ta thông minh quá, sao con gái mẹ có thể thông minh như thế chứ.”

Đào Đào được khen ngợi nên lâng lâng, bé gãi đầu nói: “Con chỉ đoán bừa thôi, không ngờ lại trúng thật.”

Mỗi lần mẹ cô bé tặng quà đều rất thực dụng, như là áo quần, hoặc là giày. Cho nên dù có sai một lần thì các lần sau cũng đều đoán trúng.

Hi hi!

Đào Đào vội chìa tay ra hỏi: “Mẹ ơi, quà của con đâu ạ?”

Thường Hỉ nhìn bộ dáng sốt ruột của bé con, ấn ấn trán cô bé: “Con nhóc này!”

Chị lấy bộ quần áo ra, là một bộ quần áo màu hồng. Vải màu này rất hiếm thấy. Mọi người mua được vài thường có màu xanh, đen hoặc xám. Nếu quý hơn thì là màu đỏ hoặc xanh lục, hai màu vải này rất hiếm thấy, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Hứa Đào Đào cũng rất ít khi thấy màu hồng, bé con mở to mắt kinh ngạc, hơi thở dồn dập: “Đây là quả của con ạ? Có thật là của con không ạ?”

Bé con ôm lấy quần áo, quá kích động, đứng nhảy nhót ngay tại chỗ.

Bé con chưa thấy quần áo xinh đẹp như vậy bao giờ, chưa bao giờ!

Thường Hỉ nói: “Nào, đi thay quần áo mới đi.”

Đào Đào gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ!”

Bé con chạy vèo vèo vào phòng.

Hứa lão tam lại đau lòng cho con gái: “Chỉ một bộ quần áo bình thường đã có thể làm tiểu nha đầu nhà mình kích động đến vậy, cuộc sống này…………..aizzzzzz!”

Thường Hỉ lườm anh một cái: “Đừng có ở đó mà nói lời vô nghĩa nữa.”

Hứa lão tam: “………..Hừ!”

Không phải là anh đang thấy khó chịu vì con gái cưng không được hưởng thụ thứ tốt sao?

Khó chịu còn không được chắc?

Nhưng anh không dám phản kháng.

Huhu..

Dù sao anh cũng rất khó chịu.

Đào Đào rất nhanh đã quay lại, bé con mặc bộ quần áo màu hồng, làn da càng thêm trắng nõn. Vốn là đứa nhỏ đáng yêu, giờ càng xinh đẹp như bông tuyết trắng, mặt mày hớn hở cười khanh khách, chỉ có hai chữ: RẤT ĐẸP!

Thường Hỉ nói: “Con gái mẹ xinh quá.”

Quần áo là Thường Hỉ làm, kiểu dáng rất phổ biến, chị làm rộng một chút, để nếu có cao hơn mập hơn thì vẫn mặc được. Chị thấy thỏa mãn: “Rất đẹp, rất xinh đẹp.”

Tuyết Lâm chạm nhẹ vào người chị gái, Hứa Nhu Nhu liền đứng dậy nói: “Đào Đào, anh và chị cũng chuẩn bị quà cho em. Em có muốn đoán hay không?”

Đào Đào gãi đầu, sau đó chắp tay trước ngực tỏ vẻ đáng yêu: “Chị ơi, không cần đoán, em không đoán được.”

Hứa Nhu Nhu mỉm cười nói: “Được rồi, nếu Đào Đào đã không muốn đoán thì không cần đoán nữa.”

Cô bé đi về phòng, Đào Đào nhún chân muốn nhìn trộm, Hứa Nhu Nhu không nhịn được cười: “Nếu muốn nhìn thì đi theo chị.”

Đào Đào không nói hai lời chạy theo đuổi kịp chị gái, Tuyết Lâm cũng lặng lẽ đi theo. Ba đứa nhỏ chụm đầu vào nhau, Hứa Nhu Nhu lấy bình sứ được cất trong hộp ra, cười tủm tỉm: “Nào, em xem có thích cái này không?”

Đào Đào mơ hồ nhìn chị mình.

Bé con cũng không biết đây là cái gì.

Đào Đào ngây thơ hỏi chị: “Chị ơi, đây là gì ạ?”

Hứa Nhu Nhu mỉm cười nói: “Đây là nước thần.”

Đào Đào: “Nước thần?”

Bé con chưa nghe thấy bao giờ.

Hứa Nhu Nhu giải thích: “Đây chính là kem bảo vệ da, nhưng đây là loại chuyên dụng cho trẻ nhỏ, chỉ có Cung Tiêu Xã trong huyện mới bán, Cung Tiêu Xã ở thị trấn cũng không có.”

Đào Đào: “AAAAAA!!!”

Bé con bị dọa sợ rồi, trong lòng bé nghĩ ngay cả Cung Tiêu Xã trên thị trấn cũng không bán thì đó là đồ vật rất rất quý. Bé con nước nước miếng hỏi: “Em có thể bôi lên không?’

Hứa Nhu Nhu: “Tất nhiên rồi.”

Huhu, em gái chưa từng được dùng những thứ tốt, đau lòng quá!

Không thể không nói rằng, bình thường Hứa lão tam và Hứa Nhu Nhu không hợp nhau, tính cách cũng một trời một vực. Nhưng vẫn là ruột thịt, sao có thể không có chỗ nào giống nhau chứ? Như trong việc liên quan tới Đào Đào, tâm tư hai cha con đều giống nhau.

Thực ra cả nhà đều có cùng quan điểm.

Họ thấy Đào Đào quá đáng thương.

Vóc người nho nhỏ, cái gì cũng chưa được gặp qua.

Ăn ngon uống tốt cũng không được hưởng, thật sự rất đáng thương.

Mà ngay lúc này, bé con đang thương của bọn họ đang mở hộp kem bôi da của chính mình, đầu tiên cô bé ngửi ngửi thử, sau đó mới cẩn thận lấy một ít, bôi lên da mặt mình, nhẹ nhàng xoa khắp mặt, ngay lập tức, mùi thơm ngào ngạt ấp tới.

Đào Đào: “AAAAA, thơm quá đi.”

Hứa Nhu Nhu nói: “Vẫn còn đây nữa này.”

Hứa Đào Đào tới gần sát chị gái, thấy chị mình lấy ra hai cái buộc tóc hoa màu đỏ.

Cô bé lấy dây buộc tóc hoa đỏ buộc tóc cho em gái, lùi lại một bước, nhìn bé con gật đầu khẳng định: “Rất xinh đẹp! Đào Đào nhà ta đẹp y như tiểu tiên nữ.”

Đào Đào kiêu ngạo ngẩng mặt lên, khẳng định: “Em chắc chắn là em bé đẹp nhất thôn mình.”

Tuyết Lâm đứng một bên bật cười.

Đào Đào mỉm cười thật tươi tắn, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh chị đã tặng quà cho em, em thích lắm.”

Tuyết Lâm nói: “Em thích thì tốt, không uổng công chuẩn bị. Đào Đào thích làm anh chị cũng rất vui.”

Đào Đào nhận được nhiều quà như vậy, khóe môi chưa từng hạ xuống, vẫn luôn tươi cười. Bé con bước tới ôm lấy Nhu Nhu, làm nũng nói: “Cảm ơn chị nha~~~.”

Sau đó lại quay sang ôm anh trai, nũng nịu nói: “Cũng cảm ơn anh nữa ạ.”

Tuyết Lâm vỗ vai bé con, tiểu cô nương làm nũng xong cuối cùng cũng buông anh chị ra, cẩn thận cất hộp nước thần vào hòm đồ của mình. Đồ quý như thế thì phải bảo quản cẩn thận.

Sau khi cất xong, bé con một bên nắm tay anh trai, một bên nắm tay chị gái, ba người cùng ra ngoài.

Mà lúc này, Hứa lão tam chờ ở ngoài đến mức hoa cũng sắp héo rồi.

Anh ra ngoài một chút rồi quay lại mà ba đứa nhóc còn chưa tâm sự xong!

Anh ai oán trách móc: “Có mỗi việc tặng quà mà sao cũng lâu thế.”

Anh nhìn lên buộc tóc hoa và gương mặt đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt của Đào Đào, gật đầu nói: “Thì ra các con tặng buộc tóc hoa với kem bảo vệ da.”

Đào Đào nghiêm túc sửa lại: “Không phải là kem bảo vệ da mà là nước thần.”

Hứa lão tam nói: “………..Không phải đều là một sao?”

Đào Đào càng thêm nghiêm túc: “Không giống nhau đâu ba!”

Hứa lão tam lập tức sửa miệng: “Được rồi, không giống. Vậy Đào Đào nhận quà của mẹ với anh chị rồi, có muốn biết quà của ba là gì không?”

Mỗi năm đều như vậy, ba một món quà, mẹ một món quà, anh và chị cùng đưa một món.

Có đôi khi anh chị cùng đưa một món, nhưng cũng có khi là vài thứ khác nhau, không cố định.

Còn ba mẹ đều tách ra hai phần.

Thế nên Đào Đào còn một phần quà nữa chưa nhận.

Bé con nhìn Hứa lão tam bằng ánh mắt ngập nước, Hứa lão tam cảm thấy mình có thể vì con gái làm bất cứ chuyện gì.

Anh vỗ ngực, đắc ý nói: “Nào, ra ngoài sân đi. Con xem ba đã chuẩn bị quà gì cho con này.”

Đào Đào đi theo ba ra cửa, vừa tới sân liền hét lên: “AAAAA!!!!”

Trong sân có một con ngựa gỗ, Đào Đào hét lớn chạy đến, sau đó vèo một cái ngồi lên yên ngựa. Mặt bé con đã đỏ như quả táo lại còn hét lên liên tục: “AAAAAAAAAA!!!”

Hứa lão tam đắc ý nhìn về phía mấy đồng chí nhà mình.

Cùng là chuẩn bị quà cho Đào Đào, nhưng đâu phải ai cũng được Đào Đào phấn khích hét lớn như vậy?

Không có ai!

Hoàn toàn không có một ai!

Chỉ có mình!

Ăn nhậu chơi bời thì mình là biết nhất!

Anh đắc ý dào dạt, người khác im lặng nhìn anh, tuy biết người này đắc ý cái gì nhưng vẫn khó hiểu. Có cần đắc ý đến vậy không?

Anh mắt Tuyết Lâm lóe lên, không nói gì.

Hứa lão tam đắc ý đến mức cái đuôi cũng vểnh lên:”Thế nào? Không tồi đúng không? Đây là quà sinh nhật của ba tặng con đó.”

Anh đung đưa đầu ngựa, ngựa gỗ lắc lư, Đào Đào lại: “AAAAA!!!”

Lại tiếp tục hét lên sợ hãi.

Tiếng kêu của bé con như tiếng gà gô.

Hứa lão tam trấn an con gái: “Đừng sợ đừng sợ, cái này là động cơ, do chính mình lắc lư. Con thử đi, đừng hoảng.”

Con ngựa gỗ này không không đơn giản chỉ ngồi không, mà còn có thể lắc lư như bập bênh.

Đào Đào hít một hơi, sau đó căn mặt, thử lắc lư ngựa đỗ, sau đó kinh ngạc ngẩng đẩu: “AAA!!! Nó thực sự đung đưa này!”

Hứa lão tam vui vẻ: “Ừ, có thể lắc lư như đang cưỡi ngựa thật, Đào Đào có thích không?”

Đào Đào điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc.

Sao có thể không thích chứ!

Có ngốc mới không thích!

Bé con ngồi trên ngựa gỗ, hai chân dẫm vào bàn đạp, chậm rãi thích ứng mà lắc lư, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đặt lên ngựa gỗ.

[To be continued….]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.