Anh nhìn vị đại ca này không thể tưởng tượng nổi, hỏi thật: “Lúc anh nói lời này có mang óc theo không?”
Đại đội trưởng trừng anh một cái nói: “Không phải tôi cũng là vì chú sao? Chú nghĩ ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện làm à? Phàm là có chức vị tốt, tôi có thể không xếp cho chú chắc? Không phải hiện tại tôi thấy chức vị này khá tốt ư?”
Hứa lão tam: “Không đúng, anh nói cho tôi xem, sao lại nhất quyết phải xếp cho tôi một chức vị vậy?”
Đại đội trưởng: “Không phải chú rất khôn khéo sao? Cái này mà không nhìn ra được? Tuy rằng chú là nhân viên tiêu thụ, nhưng chính chú cũng biết, cái gọi là hợp tác xã nông dân thật ra hai ba tháng mới ra ngoài một lần. Trong khoảng thời gian ngắn mọi người không thấy gì, nhưng về lâu về dài, chú có thể đảm bảo không có ai ghen ghét không? Tôi làm vậy cũng là vì tốt cho chú. Với lại ai mà biết được hợp tác xã nông dân có thể kéo dài bao lâu? Nhưng nếu chú là người trong đại đội kiêm nhiệm chức vụ thì lại khác. Mỗi năm tôi cũng sẽ căn cứ vào công điểm cao nhất của đại đội cho chú. Đồng thời chú cũng không phải xuống đất, đông dài tây ngắn, tôi biết chú làm được. Không phải chú biết gạt người nhất à? Xử lý một chút chuyện phụ nữ mà còn không dễ sao?”
Hứa lão tam: “………….Hình như có chút đạo lý.”
Đại đội trưởng: “Nếu không phải xem chú có thể làm được thì chú nghĩ tôi điên rồi chắc? Sẽ dùng chú chắc! Chủ nhiệm hội phụ nữ ai cũng có thể làm sao? Nhiều năm như thế đại đội ta không xếp người chẳng phải vì thấy không quá quan trọng ư? Lại còn phải tính công điểm thêm một người. Tôi thấy bây giờ là thời cơ thích hợp. qua thôn này sẽ không có cửa hàng khác đâu. Bây giờ chú kiêm chức sẽ không có ai ghen ghét cả, ngược lại sẽ thấy chú một người mà phải làm hai việc, trước tiên cứ chiếm lấy cái danh ngạch này đã. Kể cả sau này hợp tác xã không còn thì chú cũng có thể làm việc ở đại đội.”
Lại nói, đại đội trưởng đúng là cũng vì các gia đình mà suy nghĩ.
Hứa lão tam: “Vậy cũng được.”
Đại đội trưởng nghiêm túc: “Tuy rằng là chủ nhiệm hội phụ nữ, nhưng mà chú chú ý làm việc đúng mực cho tôi, đừng có mà gặp phải vấn đề tác phong đó. Nếu mà thế thì tôi phải xin lỗi Đại Hỉ.”
Hứa lão tam xua tay: “Anh nghĩ tôi là ai, tôi có thể coi trọng bọn họ chắc? Anh đừng thấy Đại Hỉ đen một chút thế nhưng cũng xinh đẹp đó. Tôi sao lại muốn ở ngoài tìm mấy người phụ nữ như gà con ấy chứ? Mấy người đó tôi cũng đâu có thèm! Sao chứ? Đàn ông không thể trong sạch được à?”
Đại đội trưởng: “……”
Kế toán Chương: “……”
Đại đội trưởng: “Chú câm miệng đi. Ra ngoài đừng có mà nói như thế, không lại bị người ta đánh chết đó.”
Hứa lão tam nhún vai không quan tâm: “Tôi sợ gì chứ, con gái tôi lợi hại như thế, ai bắt nạt tôi thì tôi sẽ mách con gái. Đi đánh bọn trẻ con nhà nó.”
Lúc này thì kế toán Chương cũng không thể nhịn được mà nói: “Chú có thể đừng mất mặt vậy không, có phải đàn ông không vậy?”
“Không phải đàn ông thì bọn trẻ nhà tôi ở đâu ra chứ. Mấy người đúng là.”
Đại đội trưởng và kế toán Chương cố gắng bình tĩnh, hít thở thật sâu, bọn họ không thể không nghĩ đến, để người này làm việc trong đại đội đội có phải quyết định sáng suốt không, vì cứ cảm thấy mình sẽ tức chết mất.
Đại đội trưởng quyết định không lằng nhằng nữa, đánh nhanh thắng nhanh: “Trước tiên nói đến việc bán sâu đã.”
Hứa lão tam: “Cũng được, nói cái này trước đi, cùng ngày giao dịch, bọn họ gửi tiền ngay, giờ cũng bốn năm ngày rồi, tôi đoán là không sai biệt lắm thì mai ngày kia là tới thôi.”
Anh nói tiếp: “Chuyện thứ hai là đường đỏ, mỗi túi một cân, giá bên này là 5 xu một cân, tôi không nói thì các anh cũng biết đó, ở Cung Tiêu Xã là 1 đồng. Tối nhất là ngày mai các anh đi gửi tiền đi. Các anh nếu muốn nợ tiền hàng thì sau này đâu còn gặp được chuyện tốt như thế nữa. Bây giờ cũng không thể nói là sau này còn có chuyện tốt như vậy nhưng mà cứ quan hệ thật tốt cũng không phải là chuyện xấu. Về sau người ta có chuyện tốt thì cũng nghĩ tới chúng ta.”
Đại đội trưởng: “Cái này tôi hiểu.”
“Chỗ Nhị Cẩu còn rất nhiều hàng nên không tiện trực tiếp lái xe về thôn, thế nên tôi để bọn họ dỡ xuống để ở nhà anh hai tôi, ngày mai các anh xếp chiếc xe lừa trong đội đi lấy về chút. À đúng rồi, anh hai tôi cũng không thể hỗ trợ không, đại đội cho anh ấy một túi đường đỏ đi.”
Đại đội trưởng: “…………. Trời ạ, chú đúng là! Được rồi, được rồi, cái này đại đội sẽ không làm nhà chú lỗ vốn.”
Trước nay anh đều không hiểu được, sao Hứa lão tam này ra ngoài một chuyện lại có thể bàn bạc được với xưởng đường. Rõ ràng là nhân phẩm quá kém, nhưng mà năng lực đúng là không phải người bình thường so được. Đúng là nghĩ trăm lần cũng không ra!
“Chú nói xem sao có thể như vậy chứ?”
Hứa lão tam nói bâng quơ: “Không có gì, chỉ cần mặt đủ dày thôi.”
Đại đội trưởng: “……”
Thôi được rồi!
Vẫn là da mặt bọn họ không đủ dày.
Đại đội trưởng về kế toán Chương lại hỏi chi tiết thêm chút, sau đó chuẩn bị chạy lấy người. Hứa lão tam nhìn bọn họ, nói: “Tôi nhắc nhở các anh chút, là tuy đường đỏ chỉ tốn 5 xu, nhưng mà đúng ra thì không phải thế. Phí chở hàng không mất tiền chắc? Anh không thể vì đó là Nhị Cẩu mà không đưa tiền. Phải tính cả phí tổn vào.”
Anh thấy đại đội trưởng trái 5 xu, phải 5 xu, sợ là cái người này thực sự nói là 5 xu luôn.
Kế toán Chương gật đầu: “Hứa lão tam nói rất đúng, cái này chúng tôi sẽ tính toán lại một chút.”
Hứa lão tam xua tay: “Đi đi, đi đi.”
Đại đội trưởng cũng rất biết ý, trước khi đi còn xách bọn nhãi ranh kia theo.
Hứa lão tam nói: “Gia Gia, cháu nói cho ông nội biết một chút, ngàu mai ba cháu sẽ về đây.”
Gia Gia lập tức vui sướng: “Vâng ạ!”
Ba mẹ cậu sẽ tới đây.
Bước chân của nhóc con này cũng nhẹ nhàng không ít.
Thường Hỉ: “Tối nay ăn tốt một chút.”
Hứa lão tam cười hì hì: “Bột mì sao?”
Thường Hỉ dừng một chút rồi gật đầu: “Đúng.”
Hứa lão tam kinh ngạc: “Ôi mẹ ơi, đúng là tiểu biệt thắng tân hôn.”
Khóe miệng Thường Hỉ run rẩy: “Anh câm miệng đi cho tôi!”
Chị đè thấp giọng: “Lần này ra ngoài anh gặp không ít chuyện tốt nhỉ?”
Hứa lão tam: “!!!”
Anh nói: “Em có ý gì?”
Thường Hỉ khinh thường nói: “Tôi thấy cái đuôi của anh vểnh cao 3 mét kìa, chắc chắc có thu hoạch lớn.”
Hứa lão tam cười đáng khinh một lúc, nỏi nhỏ tới mức mơ hồ: “Buổi tối rồi nói.”
Thường Hỉ cho anh một cái biểu tình ‘được thôi’, hai người không thảo luận về đề tài này nữa, chị nói: “Ăn cơm xong tôi nấu nước cho anh tắm rửa một chút, tôi thấy cả người anh đều hôi quá, lần này ra ngoài chịu tội đúng không?”
Hứa lão tam gật đầu: “Còn không phải sao? Bình thường thấy vợ chồng Nhị Cẩu khá tốt, nhưng giờ mới biết lái xe cũng chẳng phải công việc nhẹ nhàng. Không nói tới màn trời chiếu đất mà còn phải cẩn thận khắp nơi nữa. Đi đường núi cũng phải lên 12 vạn phần tinh thần, chỉ sợ có chuyện gì. Thực sự là kiếm tiền không dễ.”
Thường Hỉ gật đầu; “Có thể tưởng tượng được.”
Chị lấy hai quả trứng gà, đập vỏ, cho vào bát, sau có khuấy đều.
Hứa lão tam: “Á, em còn cho hai quả.”
Thường Hỉ nói: “Anh vào kho lấy một miếng thịt ra để tôi làm.”
Hứa lão tam: “Được.”
Tuy rằng nhà họ thỉnh thoảng ăn thịt nên cũng ăn hết lợn rừng rồi, nhưng mà sau vụ thu đại đội phân thịt heo, nên lại có thêm. Cũng đúng lúc.
Anh nói: “Lấy nhiều một chút nhé? Mấy ngày nay anh mệt quá, suốt này gặm lương khô, không được ăn cơm ngoài.”
Ra cửa mới hiểu, không có phiếu thì một bước cũng khó mà đi.
Cũng may là nhà họ có chuẩn bị, mang khá nhiều đồ ăn, nếu không muốn mua cũng không được.
Thường Hỉ ngẩng đầu nhìn Hứa lão tam, nói: “Ừ.”
Sau đó lại đập thêm một quả trứng gà nữa, Hứa lão tam nhếch miệng, cười mỉm.
Phụ nữ ấy à, khẩu thị tâm phi thôi, đấy mọi người xem miệng cô ấy đòi đánh đòi giết, chẳng nói câu nào xuôi tai, nhưng mà vừa đi xa một chuyến, lúc về còn vội vàng bồi bổ cơ thể cho anh đó sao. Đúng là, bình thường cứ giả vờ.
“Mình này, em nói thật đi, có phải em cũng nhớ anh lắm không?
Anh cọ cọ bên người Thường Hỉ, Thường Hỉ nói: “Biến sang một bên đi, sao anh phiền vậy chứ.”
Hứa lão tam cười ha ha: “Phiền chỗ nào chứ? Không phải là anh khá tốt hay sao?”
Thường Hỉ: “Anh có biết xấu hổ hay không vậy!”
Chị ho khan một tiếng, gọi: “Đào Đào!”
Hứa Đào Đào: “Dạ mẹ!”
Cái đầu nhỏ của cô nhóc lập tức xuất hiện, Thường Hỉ nói: “Biểu diễn cho ba con một chút đi, không phải con biết rất nhiều chữ sao?”
Đào Đào: “Đúng nha.”
Cô bé kiêu ngạo nói: “Con biết rất nhiều.”
Hứa lão tam: “Ai dui, phải không? Để ba xem con gái ba biết bao nhiêu chữ nào.”
Hứa Đào Đào nhảy lên: “Con biết rất nhiều đó.”
Hứa lão tam: “Vậy thì thật tốt, không uổng công ba mua đồ ăn ngon cho con.”
Chạm đến ánh mắt của con gái lớn và con trai, anh vội vàng nói: “Cũng đều có phần của các con, đừng ghen nhé.”
Còn Nhu Nhu trực tiếp trợn mắt, xoay người đi ra ngoài.
Hứa lão tam nói: “Chị các con xấu hổ đó.”
Đào Đào gật đầu: “Chị đúng là người hau xấu hổ.”
Hứa lão tam: “Lần này ra ngoài vẫn luôn bận rộn nên ba không mua được quá nhiều đồ, nhưng đều là đồ ở Cung Tiêu Xã chỗ chúng ta không bán, đây, mỗi người một chai nước ngọt có ga, vừa thơm vừa ngọt, bên chỗ chúng ta không bán đúng không? Đừng để mẹ con thấy, nếu không sẽ bị giấu đi đó.”
Anh tiếp tục nói: “Ba còn mua quẩy xoắn nữa, có dính hạt mè ở trên này, mỗi người một túi. Thế nào, ba không tồi đúng không?”
Đột nhiên, Thường Hỉ vén rèm đi vào: “Đều nộp ra đây.”
Đào Đào: “A!!!”
Khóe miệng cô nhóc xị xuống, Hứa lão tam cũng gục đầu xuống.
Thường Hỉ thấy biểu cảm này của bọn họ thì dở khóc dở cười, nói: “Trẻ con không cần lấy nhiều đồ như thế, cứ để ở chỗ mẹ, mỗi ngày ăn một chút, mỗi ngày đều được ăn có được không?”
Đào Đào: “Nếu con nói không thể thì sao ạ?”
Thường Hỉ: “Không thể cũng phải nộp lên.”
Lỗ tai thỏ của Hứa Đào Đào cũng gục xuống: “Con biết là sẽ như thế mà.”
Cô bé ngoan ngoãn nộp lên, nói: “Nhưng mà của anh chị…….”
Thường Hỉ: “Bọn họ cũng phải nộp.”
Chị cầm lấy đồ vật, xoay người đi vào phòng phía đông, Đào Đào ghé vào cửa, nghe thấy âm thanh đóng mở của khóa tủ. Cô bé buồn phiền: “Mẹ thu hết cả rồi.”
Hứa lão tam xoa đầu con gái, nói: “Không sao, mẹ con không keo kiệt, mỗi ngày đều sẽ cho con ăn. Đều của con hết, được không?”
Hứa Đào Đào: “Của anh chị cũng cho con ạ?”
Mắt to của cô bé chớp chớp.
Hứa Nhu Nhu: “Hứa Tiểu Đào, em nằm mơ gì vậy?”
Hứa Đào Đào: “……….Em chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi mà.”
Mọi người đều nở nụ cười.
Hứa Đào Đào: “Hiu hiu.”
Cô bé giả khóc một chút, thấy không ai tới dỗ dành, lại tự mình cười hì hì.
Không ai tới dỗ dành thì không thể khóc!
Hứa lão tam: “Hư quá!”
Anh liếc mắt nhìn Tuyết Lâm, Tuyết Lâm: “???”
Cậu đi theo Hứa lão tam vào kho hàng, Đào Đào lập tức đuổi kịp.
Hứa Nhu Nhu: “Quả Đào!!!”
Hứa Đào Đào tủi thân nhìn chị mình, cảm thấy chị xấu ghê, sao lại quấy rầy mình nghe én chứ.
Quả nhiên, Tuyết Lâm lập tức gọi: “Đào Đào!”
Hứa Đào Đào buồn rầu tập ba: “Được rồi, em không nghe. Thật đáng ghé, con trai còn phải có bí mật.:
Tuyết Lâm: “Đi chơi đi.”
Cô nhóc bị đuổi đi, Đào Đào thở ngắn than dài đi tới bên cạnh Thường Hỉ: “Ba với anh có bí mật.”
Cô bé phải cáo trạng.
Thường Hỉ cúi đầu hôn lên trán của cô nhóc, nói: “Con đúng là xấu tính.”
Mà lúc này, Hứa lão tam đam tiền đưa cho Tuyết Lâm: “Đây là tiền ba nợ con này, trả con nhé.”
Tuyết Lâm nhướng mày: “Sao? Ra ngoài một chuyến mà ba còn kiếm được tiền? Chắc chuyến đường đỏ này ba kiếm không ít phải không?”
Có mấy lời chỉ nói cho người ngoài nghe thôi, người nhà thật sự không tin nổi.
Hứa lão tam: “Ha ha, thực ra lúc đầu ba chỉ muốn vỗ mông ngựa một chút để có người bản địa đưa tới trạm thu mua. Nhưng mà con nói xem có trùng hợp không chứ, đột nhiên nhà máy bọn họ xảy ra chuyện này, nếu ba không nhảy vào mới là thằng ngốc. Với lại, tiền này đúng là ba kiếm được. Ba không bỏ được phí trọ nên ở ga tàu đối phó một đêm. Ba dễ dàng chắc?”
Tuyết Lâm: “Cái này không giống tác phong của ba lắm.”
Hứa lão tam: “Còn không phải là muốn sớm trả nợ cho con sao?”
Tuyết Lâm trầm mặc một chút rồi nói: “Kiếm tiền cũng phải chú ý bản thân mình.”
Hứa lão tam sửng sốt, sau đó bật cười, nói có thâm ý: “Hóa ra người nhà chúng ta đều là miệng dao găm tâm đậu hũ nha!”
Tất cả đều quan tâm anh, vậy mà còn không nói ra, đúng là!
Anh đắc ý dào dạt: “Ba biết mọi người quan tâm ba mà.”
Tuyết Lâm: “Ba nghĩ nhiều rồi.”
Hứa lão tam: “Hì hì, ba hiểu mà.”
Cái kiểu ‘hì hì’ này là học từ con gái mình.
Anh không nhịn được mà khoe khoang: “Lần này ra ngoài, nhặt được một thứ siêu cấp tốt, ba phải mất rất nhiều công sức mới được……..”
Tuyết Lâm nhướng mày, cậu biết ba mình nhất định nhặt được gì đó, nếu không cũng sẽ không dương dương tự đắc thành như thế, lại càng không để mình chịu thiệt, ở bên ngoài chịu tội. Qua đêm ở ga tàu, mười phần thì có tám phần là liên quan đến chuyện này.
“Cái gì vậy? Ba có chú ý không vậy?”
Hứa lão tam: “Kỹ thuật diễn của ba thì con cứ yên tâm đi. Thật sự không có việc gì, ba phát hiện thằng nhóc Phạm Vĩ kia là phúc tinh của ba mà, thật sự đó, hai chuyện tốt này đều liên quan tới hắn ta đó……”
Hứa lão tam lẩm bẩm, đem sự tình nói ra.
Tuyết Lâm: “………..Ba đúng là giỏi đấy.”
Hứa lão tam: “Tất nhiên, có tiện nghi mà không chiếm mới là thằng ngu. Dù sao bọn họ đều coi nó như bát cơm chó, chi bằng để ba bảo quản.”
Tuyết Lâm: “Bảo vật?”
Hứa lão tam: “Tuyệt đối là bảo vật siêu cấp, mạnh hơn mấy cái bình bình lọ lọ kia nhà chúng ta nhiều.”
Tuyết Lâm: “Chúng ta có thể thu thập mấy thứ đó đã là không tồi rồi, mấy cái đó đều có chút dấu tích thời gian. Nếu không phải chúng ta ra tay sớm thì đã chẳng còn rồi. Nhặt được của hời sao có thể dễ dàng vậy chứ, bảo vật cũng không có nhiều.”
Hứa lão tam: “Lần này thứ kia tuyệt đối là báu vật.”
Tuyết Lâm kinh ngạc nhìn ba mình.
Hứa lão tam: “Con không tin vào nhãn lực của ba à?”
Tuyết Lâm: “Con tin, nhưng mà là khiếp sợ.”
Hứa lão tam: “He he!”
Anh nghiêm túc lên: “Cái này chắc chắn là đi ra từ nhà quan lại, hơn nữa nhất định là đồ dùng trong hoàng cung.”
Tuyết Lâm càng kinh ngạc hơn, cậu nói: “Hoàng gia?”
Hứa lão tam gậy đầu: “Chắc chắn là đồ vậy hoàng gia, con từng thấy qua người thường dám dùng họa tiết rồng sao? Kể cả lúc ấy nó dơ dáy không chịu được thì liếc mắt một cái ba đã nhận ra. Lực nhìn thấy nó thành bát đựng cơm chó, trong lòng ba muốn khóc kìa, nhưng cũng may là ba ổn định lại. Ba lập tức vắt óc nghĩ ra một cách, kể bừa một chuyện xưa ấy. Buổi chiều ba còn cố ý giữ chặt thằng nhóc đó không buông, để hắn ta không có thời gian xử lý cái bát cơm chó này, để có thể để buổi tối trộm ném đi. Nếu là ban ngày ban mặt thì sao ba theo dõi người ta được chứ?” Nhưng mà buổi tối thì khác. Thế nên ba liền thuận lợi nhặt về. Ba còn sợ cậu ta nghi ngờ nên còn lén canh một lúc nữa kìa,”
Tuyết Lâm: “………..Ba cũng thật là giỏi đó.”
Hứa lão tam: “Như nhau như nhau, cả nước số 3.”
Nói xong, Hứa lão tam trịnh trọng hơn: “Cái này vẫn nên giấu đi, sau đó con kiếm cái hộp đi. Đừng để nó lộ ra ngoài.”
Tuyết lâm nghiêm túc đáp: “Vâng được.”
Hai ba con nói xong cũng yên lòng hẳn.
Đừng thấy hai người thường cạnh khóe nhau. Nhưng thực tế là Hứa Tuyết Lâm cực kỳ tin vào con mắt của Hứa lão tam.
Hứa lão tam cũng cực kỳ tin tưởng Hứa Tuyết Lâm có thể giấu tốt.
Sự tin tưởng không nhiều lắm của hai cha con họ đều dùng ở chỗ này.
“Ba giúp Phạm Vĩ xử lý đường đỏ, người ta cũng không để ba làm không đúng không?” Đột nhiên Tuyết Lâm hỏi.
Hứa lão tam: “Cậu ta cho ba 30 đồng.”
Vừa nói ra khỏi miệng, anh liền vỗ đùi: “Thằng nhóc này quá xấu xa, hỏi chuyện lúc ba không phòng bị.”
Tuyết Lâm: “Con tùy tiện hỏi chút thôi.”
Hứa lão ta,: “Vậy con còn không để ba tích chút tiền riêng à? Ba mua đồ ăn cũng mất 6 đồng rồi đó.”
Anh không không đi người không về.
“Ba còn mua một lọ kem bảo vệ da 5 đồng cho mẹ con nữa.”
Tuyết Lâm nhướng mày.
Hứa lão tam lại nói: “Ba còn trả lại con 8 đồng mà.”
Tuyết Lâm: “Con cũng chưa nói gì mà.”
Hứa lão tam: “Hừ.”
Lúc này, tiếng Thường Hỉ vang lên: “Ăn cơm thôi.”
Hai cha con đi từ phòng trong ra, hai người nhìn nhau, Hứa lão tam còn trừng Tuyết Lâm một cái, Tuyết Lâm nhún vai, không nhiều lời.
Hứa lão tam thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng vừa buông lỏng một cái liền cảm thấy bụng mình kêu đói ầm ầm, giống như tất cả mùi hương đều ập vào trước mặt, hận không thể bao phủ anh: “Ăn cơm, ăn cơm thôi.”
Thường Hỉ: “Ngồi xuống đi.”
Người một nhà quây quần một chỗ, bấc đèn dầu, mỗi người đầy một bát mì sợi, trong bát còn có không ít thịt miếng li ti, không chỉ vậy, nhìn qua là có thể thấy trứng gà, cực kì rõ ràng.
Chén mì này, nếu ở tiệm cơm quốc doanh thì 1 đồng có khi cũng không mua được.
Một nhà năm người, không nói hai lời, bắt đầu chiến đấu……….
Trời đất bao la, chỉ có ăn là lớn nhất!
——
Mọi việc tiến triển hết sức thuận lợi, đúng như Hứa lão tam đoán, ngày hôm sau tiền đã được gửi đến.
Mà trừ tiền ra, bọn họ cũng đem đường đỏ từ nhà Hứa lão nhị trở lại thôn.
Đường đỏ của bọn họ có tổng 420 túi, cứ tưởng không đến 400 túi nhưng mà thực tế tính ra lại nhiều hơn một chút. Đại đội trưởng rất nhiên triển khai họp cả đại đội, tuy rằng rất lạnh, nhưng mọi người đều tụ tập ở đại đội, tình nguyện chịu lạnh ở ngoài cũng nhất định tới.
Rốt cuộc thì quá hiếm khi bọn họ nhận được tiền.
Với lại, ngày mùa đông không có chuyện gì, đến xem náo nhiệt cũng vui.
Đại đội trưởng cầm đồ vật quý nhất đại đội ra – chiếc loa – mở miệng nói: “Các đồng chí, hôm nay mở họp đại đội, tổng cộng có ba chuyện. Chuyện thứ nhất là chúng ta tôi dưỡng dế nhũi, dưới sự nỗ lực đi tới tận tỉnh thành của đồng chí Hứa Kiến Vân đã thuận lợi tiêu thụ ra ngoài. Sau đây, tôi sẽ căn cứ vào số lượng mà các hộ nộp lên để chia tiền.”
Mọi người đã có người nghe nói từ trước, hưng phấn vỗ tay, bọn họ nhìn thấy tiền sao có thể không vui chứ.
“Chuyện thứ hai, lúc đồng chí Hứa Kiến Vân đi tỉnh thành không chỉ tiêu thụ dế nhũi vì mọi người mà đồng thời còn tranh thủ được một ít phúc lợi cho mọi người. Chắc mọi người cũng đã nghe qua, một số nhà máy sẽ tiêu thụ nội bộ một ít hàng loại. Lúc này, đồng chí Hứa Kiến Vân cũng tranh thủ vì mọi người được một ít đường đỏ. Tất nhiên, cũng phải bỏ tiền ra để mua, cho nên có thể tự nguyện mua hoặc không mua. Thứ nhất, chúng ta bảo đảm cho mỗi nhà một danh ngạch, ai không cần thì đăng ký bên chỗ kế toán Chương. Sau khi cho nhóm đầu tiên, sẽ tính dựa trên công điểm nhà nào nhiều nhất để đăng ký mua đợt tiếp theo, tất nhiên lượt thứ hai mua cũng không thể vượt quá 2 túi. Nói cách khác là dù có muốn cũng chỉ được mua 3 túi. Bởi vì chuyện này là do đồng chí Hứa Kiến Vân liên hệ nên nhà họ không cần xếp hạng công điểm, trực tiếp xếp thứ nhất.”
Mọi người lập tức nhốn nháo lên, bàn luận rôm rả.
Bọn họ cũng biết trong đại đội có chuyện gì đó, hôm nay còn kéo xe lừa về. Nhưng trăm ngàn lần không nghĩ tới là đường đỏ hàng loại làm phúc lợi cho bọn họ.
Đúng là không thể tưởng tượng được.
Nói thật, đa số bọn họ đều là nông dân bình thường, trong nhà không có người quen ở Cung Tiêu Xã nên không mua được mấy cái hàng loại gì đó. Dù biết mấy thứ này rất tiện nghi nhưng mà bọn họ cũng không có cơ hội mua.
Nhưng mà hiện tại……..bọn họ cũng được?
Chí có 6 xu?
Cũng Tiêu Xã là 1 đồng đó!
Dù là hàng loại thì đường đỏ này cũng đâu ảnh hưởng đến chất lượng chứ?
Mọi người đều nhìn Hứa lão tam không thể tưởng tượng nổi, lúc này Hứa lão tam đã lẩn đến gần bà Hứa, không đợi bà Hứa khen ngợi một chút anh đã hỏi nhỏ: “Mẹ, nhà mình muốn 3 túi sao?”
Bà Hứa sửng sốt, nói: “Vẫn chưa nghĩ đến.”
Thực sự bà chưa nghĩ đến.
Hứa lão tam tự tin nói: “Nhà anh cả chắc chắn rất nhiều công điểm, Đến lúc xếp hàng chắc chắn cũng xếp ở gần đầu. Mọi người cứ lấy 3 túi đi, nếu không cần thì cho cho. Nhà con không ngại nhiều.”
Bà Hứa: “?????”
Anh cả Hứa: “?????????”
Chị đâu cả Hứa: “??????????”
Bà Hứa phản ứng đầu tiên: “Không phải nhà con cũng có 3 túi sao? Muốn lấy nhiều thế làm gì?”
Hứa lão tam: “Ăn tết nhà con muốn làm bánh đường đỏ! Ăn tết sao có thể không ăn ngon chứ? Với lại để tặng quà cũng được! Người khác cũng không biết con mua có 6 xu, dù sao mẹ…”
Bà Hứa vừa nghe vậy hận không thể vỗ đùi đôm đốp, đúng thế!
Cái này, nếu mua thì chỗ nào có hại chứ?
Bà kiên quyết nói: “Mẹ cũng muốn lấy 3 túi, không thể cho con.”
Hứa lão tam: “Ấy, không phải, mẹ, không phải như thế……”
Bà Hứa: “Không cho đâu, tránh ra đi.”
Hứa lão tam: “……..Cái người phụ nữ này, còn lừa người nữa.”
Đại đội trưởng: “Yên lặng chút đi, tất cả yên lặng, còn có chuyện thứ 3.”
Anh a nhìn về phía Hứa lão tam, nói: “Trước đó đồng chí Hứa Kiến Vân đã vì hợp tác xã nông dân của đại đội ta mà nhận chức nhân viên tiêu thụ, mọi người đều biết rồi, đây cũng là nguyên nhân vì sao đứa nhỏ Tuyết Lâm đem con đường kiếm tiền này dạy cho mọi người. Nhưng mà đồng chí Hứa Kiến Vân lại không muốn lấy công điểm chỉ vì chút việc đơn thuần này, Thế nên đại đội đã thương lượng rồi đưa ra quyết định, sẽ an bài cho đồng chí đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm hội phụ nữ đại đội ta. Cũng đồng thời kiêm chức nhân viên tiêu thụ hợp tác xã. Tất nhiên, anh ta lấy một phần công điểm nhưng mà làm hai phần việc.
Mọi người kinh ngạc nhìn Hứa lão tam, không thể tin nổi anh còn có giác ngộ như vậy.
Đại đội trưởng đưa loa cho Hứa lão tam, Hứa lão tam nói: “Tôi nói gì nữa chứ? Dù sao mọi người đều biết rõ tôi rồi, tôi ấy à, nói thật thì không xuống ruộng làm việc được. Mọi người nói tôi lười biếng thì tôi cũng nhận. Nhưng mà nếu việc khác thì chưa chắc tôi không làm được. Rối cục thì tôi cũng từng đi học, tôi cũng không lười biết, sẽ cố hết sức tranh thủ phúc lợi cho mọi người.”
Mọi người cười ầm lên, cũng có người gây sự – như là Quản lão tứ, anh ta hét lên: “Đàn ông sao có thể làm chủ nhiệm hội phụ nữ chứ?”
Hứa lão tam: “Chính ra đàn ông mới có thể làm chủ nhiệm hội phụ nữ đó! Mấy người đánh vợ, nếu là phụ nữ đi xử lý thì nhỡ mấy người nổi thú tính quá khích lại đánh luôn cả người ta thì phải làm sao giờ? Nhưng mà tôi thì khác, dù sao tôi cũng là đàn ông, nếu anh đánh tôi thì tôi sẽ đánh lại anh! Nếu không đánh lại anh thì tôi sẽ để con gái tôi đánh anh!”
“Ặc!”
Mọi người bị sặc.
Mọi người đều không thể tin nổi sao da mặt người này lại dày như vậy.
Người ta đều là trẻ con không đánh lại sẽ về nhà mách người lớn, anh thì ngược lại, đàn ông đàn ang lại dựa vào con gái mới 10 tuổi nhà mình.
Hứa lão tam: “Mấy người cũng đừng cười, tôi để con gái tôi đánh mấy người không phải là nói lên phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời ư? Thực ra thì đàn ông già trẻ cũng đừng cảm thấy bản thân sức lớn, đó là vì nhóm phụ nữ người ta không muốn chấp nhặt thôi, nếu muốn trị mấy người thì chỉ cần một chiêu là xong luôn.”
“Ai ôi, cái người này vừa nhận chức đã nói chuyện giúp các đồng chí nữ rồi à?”
Hứa lão tam: “Mấy người nghĩ tôi nói bậy à!”
“Phụ nữ sao có thể đánh thắng đàn ông chứ?”
“Đúng vậy, sức lực cũng không giống nhau.”
“Hứa lão tam, anh không đánh được vợ mình đúng không?”
“Đại Hỉ tính tình tốt lắm, sao có thể đánh người chứ……”
Hứa lão nhìn xuống dưới, gào lên: “Tôi với vợ vợ chồng tình cảm lắm, không giống mấy người đâu. Mấy người hỏi vợ tôi xem, có khi nào tôi động tay động chân không chứ? Kể cả có tìm đường chết tôi cũng không đánh người.”
Nói xong dừng lại một chút rồi tiếp tục nói từng chữ một: “Mấy người đúng là không tin phụ nữ làm được nhỉ! Mấy người phụ nữ có thể đá mấy người! Đá vào vị trí mấy chốt kia, đá hai cái thì mấy người còn không thành thật chắc?”
Chớp mắt hiện trường liền an tĩnh lại.
Hứa lão tam nói tiếp: “Đá thêm vài lần thì mấy người xong đời luôn. Sau khi ly hôn, mấy đồng chí nữ chẳng sao cả. Tìm người tiếp theo càng tốt hơn. Mấy đồng chí nam ấy à, người phụ nữ khác còn phải suy xét xem anh có phải đã bị phế hay không nữa. Thế nên đừng có đánh vợ. Không phải họ không đánh lại mấy người mà là không muốn phế mấy người, tự mình cũng đánh mất hạnh phúc thôi. Còn nếu mà tàn nhẫn lên thì sẽ trực tiếp cho mấy người đoạn tử tuyệt tôn ấy.”
Hiện trường: “…………………………………………”
Đồng chí nam: Thì ra đồng chí nữ còn có thể tàn nhẫn như vậy?
Đồng chí nữ: “Thì ra các cô còn có thể làm vậy?
Không thể không nói, Hứa lão tam đã mở ra cho họ một cánh cửa mới.
Hứa lão tam: Tôi vô tội, tôi nhỏ yếu, đây là diễn văn nhận chức tôi nói bừa tôi.
Sau màn ‘diễn thuyết xuất sắc’ của Hứa lão tam, hoàn toàn không có một ai phản đối, tất cả đều cân nhắc chuyện ‘đá hỏng’ kia có thể hay không! Nhưng mà nghĩ lại đúng là có thể. Đàn ông ấy à, sao mà chịu được chứ!
Đại đội trưởng: ………….Tôi quá khó khăn mà.
Anh ta cầm lấy loa: “Bây giờ các nhà tới đây xếp hàng nhận tiền.”
Quả nhiên, chuyện này quan trọng hơn, rất nhanh chóng, mọi người liền xếp thành hàng.
“Tất cả xếp hàng đi, đừng ai chen ngang.”
Ngày hôm nay ai cũng khí thế ngất trời, đừng thấy nhà nhiều nhất cũng chỉ được 10 đồng. Nhưng mà công nhân mỗi tháng cũng được có 30 đồng thôi, bọn họ nuôi dưỡng đều là lúc rảnh rỗi mới làm. Hơn nữa còn cuồn cuộn không ngừng.
Dù là nhà ít nhất cũng được 5 đồng.
Tuy rằng lần đầu kiếm tiền tương đương với bù gốc. Nhưng mà thấy tiền cũng khác hẳn. Mà tiếp theo, nhóm thứ hai cũng sắp được rồi, đó chẳng phải làm kiếm lãi ư? Còn có sau này nữa, nông dân bọn họ không có cách nào kiếm tiền, cơ hội như vậy cũng quá ít.
Thế nên dù không nhiều tiền lắm nhưng cũng đủ làm mọi người hưng phấn dị thường.
Mà trừ việc này ra, mọi người cũng đang cân nhắc đến chuyện đường đỏ, bọn họ đều thấy được đường đỏ ở đại đội đúng là có chút vấn đề nhỏ. Nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến việc dùng, tính ra nhiều khi bị xui, mua đường đỏ ở Cung Tiêu Xã cùng giống thế này.
Mà còn mất những 1 đồng kìa.
Có ai dám ghét bỏ đâu, bây giờ vật tư thiếu thốn như vậy mà.
Gần như mấy nhà có điều kiện chút đều mua 3 túi. Hứa lão tam nói rất đúng, lúc ăn tết làm gì có ai không có người thân đến? Dù không có thân thích thì thứ này để nhà dùng cũng được! Rốt cuộc thì sau này cũng không thể có chuyện tốt thế này nữa.
Một số nhà tương đối lười biếng hoặc là nhà ít người xếp phía sau quả nhiên không có được cơ hội mua sắm thì đấm ngực dậm chân, vô cùng đau đớn.
Mà nhà mua được thì cực kì vui sướng, cảm thấy mình kiếm được hời lớn.
Tóm lại, hôm nay là một ngày cực kỳ náo nhiệt của thôn họ Hứa.
Mọi người vẫn thường cảm thấy Hứa lão tam không đáng tin cậy, nhưng mà không nghĩ tới được, người không đáng tin cũng có thể làm ra chuyện đáng tin thế này. Dân chúng không hiểu mấy cái quanh co lòng vòng, có thể làm họ nhìn thấy lợi ích thực tế đã là rất tốt rồi.
Như Hứa lão tam này, bây giờ rất người người yêu mến.
Trên đường về nhà có không ít người chào hỏi anh.
Hứa lão tam lầu bầu: “Nếu không phải biết họ là nhìn mặt mũi đường đỏ thì anh cho rằng bọn họ đều yêu anh đó.”
Thường Hỉ hung hăng véo anh một cái, Hứa lão tam hét lên: “A!!”
Mọi người đều nhìn quá, Hứa lão tam mỉm cười nói: “Thời tiết hôm nay thật tốt nhỉ.”
Thường Hỉ: “……”
Hứa lão tam: “À đúng rồi, mình ơi đi mau lên, đại đội trưởng thanh toán tiền cho anh rồi.”
Bước chân của Thường Hỉ nhanh hơn, hai vợ chồng về nhà không thấy mấy đứa nhỏ ở nhà. Nhưng cũng không ngoài ý muốn, hai con gái đi học, Tuyết Lâm không ở nhà cũng là bình thường. Thường Hỉ chìa ta: “Đưa tiền đây.”
Hứa lão tam: “Cho anh hôn một cái nhé?
Thường Hỉ dùng một tay đè người vào tường, Hứa lão tam: “AAAAA! Đưa em, đều đưa em hết! Em hung dữ quá đấy.”
Anh nói: “Tuy rằng đại đội trưởng nói là tiêu bao nhiêu báo bấy nhiêu, nhưng mà bên trong cũng lắt léo một chút. Anh đi ké hai lượt xe, tiền ăn uống, còn có đậu phụ khô tặng quà, anh đều báo lên lấy mấy đồng. Với lại một đêm anh ở nhà ga nữa, mấy cái này đều tiết kiệm được. Anh ta cho anh 25 đồng, lần này ra ngoài anh không tiêu nhiều, chỉ tốn 4 đồng, Dư lại 21 đồng, đây, anh đều đưa em.”
Thường Hỉ liếc anh: “Anh còn rất tự giác đấy.”
Hứa lão tam: “Nhân phẩm anh tốt như vậy đó, với lại, đậu phụ khô nhà ta cũng tốn tiền mua về. Hơn nữa, phải cho vợ chồng Nhị Cẩu chút dưa muối đúng không? Mấy cái đó sao không tốn tiền chứ? Mấy cái này đều chẳng phải do em bỏ ra sao, sao anh có thể cắt xén tiền của em chứ?”
Thường Hỉ: “Cũng coi như anh biết điều đấy, nếu anh dám cắt xén, xem tôi có vắt cổ anh không.”
Hứa lão tam: “…………………………”
Người đàn bà hung dữ!
Anh nói: “Mình này, như vậy là không được đâu, đàn ông ấy à, phải có chút tiền riêng chứ.”
Thường Hỉ: “Anh dám nói anh không có à?”
Hứa lão tam: “!!!! Em …em …em, em biết gì rồi?”
Thường Hỉ: “Chứ anh lấy tiền đâu ra để mua kem bảo vệ da với đồ ăn vặt?”
Hứa lão tam sửng sốt: “………Sơ ý rồi.”
Thường Hỉ bật cười, nói: “Được rồi, tôi biết anh cũng không phải là quá thiếu đạo đức. Anh tích tiền riêng một chút thì tôi cũng không ngại,nhưng nếu để tôi biết được anh làm bậy hoặc tìm đường chết thì tôi không khách khí đâu đấy. Không phải anh nói phụ nữ phế một người đàn ông rất dễ dàng sao? Nếu anh mà lầm đường thì tôi liền dựa theo biện pháp của anh mà làm.”
Hứa lão tam: “Đây là anh tự đào hố cho mình à.”
Thường Hỉ: “Hừ.”
Chị cầm lấy tiền, nói: “Vợ chồng Nhị Cẩu về rồi, nói là chút nữa muốn qua đây.”
Hứa lão tam: “Sao hai vợ chồng nhà này chẳng có ý tứ gì vậy. Không biết nhà người ta muốn hưởng thụ thế giới hai người hay sao, cứ tới quấy rầy.”
Thường Hỉ véo Hứa lão tam một cái, nói: “Không có việc gì thì anh cũng đến đại đội đi, nếu đã là chủ nhiệm hội phụ nữ thì không thể không làm việc được.”
Anh nói: “Mình này, nhà ta làm đồ muối hết bao nhiêu?”
Thường Hỉ: “Cũng còn xem là cái gì nữa, đậu phụ khô thì đắt hơn chút, còn những cái khác thì rẻ hơn, tất nhiên thịt vụn mới là quý nhất, nhưng cái này muốn làm cũng khó lắm, chúng ta không có phiếu thịt. Nếu mua thịt ở chợ đen thì để ăn còn được chứ bán đi thì không hợp đâu.”
Hứa lão tam gật đầu: “Không biết cái này có thể đổi với người khác hay không.”
Thường Hỉ lắc đầu: “Không cần đâu.”
Chị nói: “Nhà ta có đổi đồ thì cùng hàng xóm qua lại một chút cũng không sao, đừng có làm lớn chuyện. Không đáng đâu, tuy rằng nhà ta cũng cẩn thận, nhưng mà chuyện đổi đồ này, nếu lớn chuyện thì khó tránh khỏi có kẻ đau mắt gán cho cái mác đầu cơ trục lợi. Dù không có việc gì nhưng cũng bị mang tiếng.”
Hứa lão tam: “Ừ cũng đúng.”
Tuy rằng Thường Hỉ thích nấu ăn, nhưng mà làm nhiều cũng mệt mỏi.
Anh nói: “Em nói cũng đúng, nhưng mà mình này, lần này ra ngoài một chuyến anh phát hiện Tuyết Lâm nói rất đúng. Người mà không linh hoạt thì không được. Đi một chuyến mới biết, cây rời đất thì chết, nhưng người rời chỗ thì sống! Em nhìn anh lần này xem? Nói là anh trắng tay không kiếm được gì, nhưng mà thực tế thì chỗ nào cũng có lợi!”
Thường Hỉ nghiêm túc: “Tuy nói là vậy nhưng mà vẫn phải cẩn thận chút.”
Hứa lão tam cười nói: “Yên tâm đi.”
Anh duỗi tay ôm lấy Thường Hỉ, Thường Hỉ đánh vào tay anh nói: “Tôi nói là không được mà!:
Nói xong liền đẩy Hứa lão tam ra.
Hứa lão tam che mặt lại: “Aizzzzzzzz.”
“Chị ba ơi, chị ba có nhà không ạ?”
Đây là giọng Giang Thiền.
Thường Hỉ: “Ơi, chị đây.”
Chị vội vàng đi ra ngoài, Hứa lão tam phiền muộn nhìn trời: “Người phụ nữ này đúng là…….không có việc gì cứ tới nhà, phiền phức quá.”
Anh chắp tay sau lưng, đi ra nhà xí ở sân sau.
Giang Thiền cũng không tới tay không, cô xách theo ba cái túi.
Thường Hỉ hỏi: “Em đây là làm gì vậy?”
Giang Thiền cũng không muốn đứng ngoài cửa nói chuyện, nên đẩy chị vào trong, nói: “Đi vào nói chuyện đi chị.”
Cô nói nhỏ: “Ba em với Gia Gia ăn cùng nhà anh chị, nhà anh chị ăn tốt như vậy, nhà em cũng không thể ăn không được.”
Thường Hỉ: “Nhà em cũng đưa lương thực sang mà.”
Giang Thiền: “Nhà em cũng không đưa đầy đủ được, dù sao chị cứ nhận đi, nếu chị không nhận nhà em cũng xấu hổ khi cứ ăn bên này.”
Hai người đi vào trong, Thường Hỉ nói: “Sao em còn mang thịt nữa!”
Giang Thiền: “Đây cũng không phải là biếu chị mà là muốn nhờ chị giúp. Em ăn thịt vụn chị làm một lần, thấy quá tuyệt với, chị dâu, chị giúp em làm được không?”
Thường Hỉ: “Được.”
Giang Thiền: “Vậy thì tốt quá rồi!”
Cô nói: “Với lại, em có thể xin ít dưa muối nhà chị không ạ?”
Thường Hỉ cười khúc khích, nói: “Em không nói thì chị cũng cho! Không phải là đã nói trước khi đi nhờ xe của em rồi sao……….”
Còn chưa nói xong, Giang Thiền liền chắp tay trước ngực, nói: “Chị cũng đừng nói vậy, cũng chỉ nhờ có một lần. Em ấy à, còn ước gì anh ba đi nhờ vài lần ý. Như thế em cũng có thể xin nhiều hơn. Thực sự là ăn ngon quá luôn!”