Bạn của Hứa Đào Đào đều là mấy đứa nhỏ ở cùng ngõ.
Trong đó gồm có: Anh họ Mậu Lâm nhà cô ruột Đào Đào ở cạnh nhà; Hứa Lãng nhà đại đội trưởng ở đối diện nhà Mậu Lâm; Hải Phòng và Hải Lãng là song thai nhà quả phụ Vương ở phía bên phải nhà Hứa Lãng.
Trong ngõ cũng có nhiều bạn nhỏ khác.
Như nhà Đào Đào có chị gái Nhu Nhu và anh trai Tuyết Lâm là sinh đôi; nhà Hứa lãng có hai chị gái Hứa Nguyệt và Hứa Minh; nhà thím Thúy Hoa đối điện nhà quả phụ Vương cũng có ba đứa bé là Bảo Sơn, Bảo Quỳnh và Bảo Mộng.
Mấy năm nay nhà nào nhà nấy cũng đều sinh rất nhiều con.
Tuy rằng nhiều con, nhưng tuổi cũng không cách nhau nhiều, tính qua tính lại cũng chỉ có mấy đứa ấy.
Bạn chơi cùng Đào Đào cũng chỉ có mấy đứa ấy.
Bây giờ, năm đứa trẻ đều ngồi trên ghế, mỗi đứa cầm một cái cốc nhỏ, ánh mắt mong chờ. Hứa lão tam cắt tổ ong để mật chảy ra. Màu vàng cam của mật ong chảy ra vừa dính vừa sánh.
Đào Đào hít thật mạnh, cảm thấy chỉ cần ngửi đã thấy rất ngọt.
Bé con đáng yêu ngẩng đầu, ánh mắt tròn to sáng lấp lánh.
Đây là lần đầu tiên cô bé được ăn mật ong.
Cô bé vỗ vỗ tay, ngồi trên ghế mà sung sướng đến mức lắc lư cái chân, ríu rít nói: “Ba ơi, mật ong rất ngọt phải không ba? Có phải ngọt hơn cả đường không ạ? Ồn ào như con chim nhỏ hót líu lo.
“Ngọt lắm, rất ngọt đó, đợi chút ba lấy cho con uống.”
Đào Đào cười con cong đôi mắt, khóe miệng nhếch lên, hai chân lắc lư càng mạnh, vui vẻ nói: “Ba cũng uống luôn!”
Hứa lão tam nói: “Con gái ba thật ngoan.”
Hứa Lãng thấy anh cứ quay ra nói chuyện mà không tập trung làm, nhóc nói nhanh: “Chú ơi, chú cẩn thận chút nhé, đừng để mật bị ra ngoài.”
Hứa lão tam lườm một cái nói: “Tên nhóc thối này, chú vô dụng như vậy sao?”
Mấy đứa nhỏ đảo đảo ánh mắt. Ngay cả Đào Đào cũng không lơ đãng nữa, lông mi thật dài của cô bé chớp chớp mạnh.
Thật ra, trong lòng bọn nhỏ cũng đều biết cả.
Hứa lão tam nói: “Chú nói cho mấy đứa biết, nếu ghét bỏ chú, về sau chú không giúp mấy đứa nữa!”
Đào Đào làm nũng: “Con không chê ba đâu, con thích ba nhất trên đời.”
Hứa lão tam cười cười.
Mậu Lâm: “Cháu cũng thích cậu ba.”
Hứa Lãng: “Cháu một chút cũng không chê chú, thật sự vậy.” Hu Hu, bé không phải đứa trẻ ngoan, bé nói dối!
Hai anh em Hải Phòng và Hải Lãng: “Chúng cháu cũng không chê chú đâu.”
Hứa lão tam vừa lòng, ngẩng đầu đắc ý nói: “Tha cho mấy đứa!”
Tuy rằng anh không làm việc nhanh nhẹn nhưng mà mấy năm nay đồ ăn thiếu thốn, nên anh cũng rất cẩn thận đem mật ong đổ ra cốc, anh chia đều cho sáu cái cốc.
Đúng thế, là sáu cái cốc.
Anh liều mạng như thế cũng không thể không được chia phần.
Tuy là người lớn, nhưng Hứa lão tam không ngượng chút nào, da mặt anh rất dày mà hihi.
Bọn họ cũng may mắn, tổ ong này lớn, chia làm sáu phần nhưng mỗi người vẫn được gần đầy, đúng là không ít. Mấy đứa nhỏ nuốt nước miếng, đứa nào cũng hớn hở.
Hứa lão tam nói: “Mậu Lâm tới đây giúp chú ba.”
Mậu Lâm liền đứng dậy hỗ trợ, Hứa lão tam cắt tổ ong ra, không lãng phí chút nào, chia đều cho mấy đứa nhỏ, sau đó dặn dò: “Được rồi, đi về nhà ăn đi!”
Anh chỉ vào mấy cái cốc nói: “Mấy đứa nhìn kĩ nhé, mỗi người đều bằng nhau, mấy đứa làm chứng nhé. Đứa nào về nhà uống trộm xong quay lại nói chú chia không đều chú sẽ bảo Nhu Nhu nhà chú ra giảng đạo lý!”
Mấy đứa nhỏ nhìn Hứa lão tam không biết phải nói gì.
Hứa Lãng nói thầm: “ Đàn ông con trai mà lần nào cũng lấy chị Nhu ra dọa người ta.”
Hứa lão tam trả lời kiểu đúng lý hợp tình: “Chú cũng không đánh lại được mấy người phụ nữ có chồng nhà mấy đứa đâu! Một đám hổ cái. Với lại, đàn ông tốt không đánh phụ nữ. Chú là một người có văn hóa nên không chấp bọn họ!”
Thực sự, Hứa lão tam rất nhớ quãng thời gian trước khi xuyên qua đây, con gái đều dịu dàng hoặc ôn nhu, quyến rũ, dù là kiểu gì cũng đều nghi gia nghi thất, cửa trước không ra cửa sau không tới, có thể nói là mẫu mực.
Bây giờ thời đại đổi thay.
Phụ nữ thì như hổ cái, so với người đàn ông như anh còn đàn ông hơn. Thỉnh thoảng còn nói tục, so với anh còn bạo dạn hơn. Mấy người đó nói không thấy xấu hổ nhưng mà anh nghe còn ngượng hơn đấy.
Ngại chết đi được!
Tất nhiên, có hổ cái cũng có rau xanh.
Trong thôn cũng có không ít phụ nữ rụt rè, gậy đánh không ra tiếng, gầy đến nỗi gió thổi là bay, sắc mặt xám ngoét.
Nhưng mấy người như thế Hứa lão tam cũng chẳng ưa.
Phụ nữ mà không có da có thịt, sờ cộm tay muốn chết!
Dù sao thì Hứa lão tam chẳng ưa kiểu nào, không thích loại này cũng chẳng thích loại kia.
Thế nhưng anh không biết được. Rằng mấy người phụ nữ trong thôn đều thấy thương hại Thường Hỉ, ai cũng chướng mắt anh! Có mấy người khỏe mạnh thì chê anh lười biếng, không giống đàn ông; mà những người yếu ớt thì chế anh không chống đỡ được gia đình.
Lấy anh thì đói chết mất.
Thế nên dù Hứa lão tam đẹp trai cũng chỉ có thể dùng để cải thiện gen đời sau.
Còn lại chẳng có ích lợi gì.
Mấy đứa nhỏ thì không hiểu được cái này, chỉ thấy rằng ba của Đào Đào không giống một người đàn ông mạnh mẽ. Thế nhưng ba của Đào Đào lại lại hay giúp đỡ bọn chúng, cho nên mấy đứa nhỏ cảm thấy tuy chú ấy lười biếng nhưng lại là người tốt!
“Vậy chúng cháu về đây!”
Hứa lão tam xua tay: “Ừ đi về đi!”
Mấy thằng nhóc mỗi người cầm một cốc mật ong, cẩn thận đi về nhà.
Món ngon thế này dù có tiền cũng không mua được. Nếu không phải bọn họ may mắn thì làm sao lấy được mật ong. Đào Đào nhìn mấy anh trai đi bộ về, không nhịn được liền cười tươi cong cong đôi mắt.
“Anh họ, các anh đi giống mấy con vịt quá.”
Mấy thằng nhóc có lòng tự trọng rất cao, đều đồng lòng quát: “Đào Đào hư quá!”
Đào Đào cười khanh khách, lộ ra hàm răng trắng, thấy mấy anh đi đến cổng nhà rồi cô bé liền quay đầu lại nói với ba: “Ba ơi, ba cất mật ong đi, buổi tối nhà mình cùng nhau uống nước mật ong!”
Món ngon như vậy, cô bé không thể ăn một mình được.
Hứa lão tam xua tay nói: “Không sao đây, vẫn còn nhiều mà, con uống trước đi.”
Đào Đào chần chờ nhìn ba, Hứa lão tam cũng không để ý. Anh đi lấy một cốc nước, sau đó múc một thìa mật ong đổ vào, khoắng đều nhẹ nhàng.
Hứa lão tam quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt mở to của con gái, nhất thời thấy khổ sở! Con gái cưng của hắn thật khổ, sinh ra lúc này nên không được hưởng chút hạnh phúc nào. Từ nhỏ đã phải chịu khổ cùng bọn họ.
Thân thể nhỏ gầy làm người thương.
Hứa lão tam lại đỏ cả hốc mắt, nói nhỏ: “Đào Đào nhà chúng ta gầy quá.”
Hứa Đào Đào: “…………………”
Đào Đào cả ngày chạy khắp thôn, nên cũng biết được rằng nhà mình khác nhà người ta.
Nhà người ta cả năm cũng chẳng được ăn thịt hai lần, nhưng mà nhà cô bé cứ sáu bảy ngày là có thể ăn một lần.
Nhà người ta đều tích trứng gà để đổi tiền ở trạm thu mua, còn nhà cô bé cứ ba bốn ngày lại ăn.
Hơn nữa, cứ hai ba ngày nhà cô bé còn được ăn cháo.
Nhà đại đội trường già còn có con là anh tiểu Lãng ăn uống cũng không bằng nhà cô bé.
Nhưng mà ba lại nói rằng cô bé không được ăn ngon bao giờ.
Đào Đào liền hoang mang.
Hứa lão tam còn nói tiếp: “Đào Đào nhà chúng ta còn không được mặc quần áo đẹp, huhuhu.”
Hứa Đào Đào: “………”
Cô bé là người được mặc quần áo tốt nhất trong thôn.
Tuy rằng cô bé hay nghịch ngợm làm quần áo dính bẩn, nhưng mỗi buổi sáng, cô bé đều rất sạch sẽ đáng yêu.
Ba của cô bé thật kì lạ!
Thế nhưng Đào Đào cũng không để trong lòng.
Bời vì mẹ và anh chị cô bé cũng đều kì lạ như vậy.
Cả nhà bọn họ đều rất kì lạ.
Thế nhưng việc này không quan trọng, không quan trọng chút nào!
Khi nào lớn lơn chắc cô bé sẽ hiểu được thôi.
Cô bé ngẩng khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu lên, nhỏ giọng nói: “Ba ơi, mật ong được rồi….” Mật ong được khoắng một lúc lâu rồi.
Hứa lão tam lúc này mới cất đi vẻ mặt xuân buồn thu bi thương, anh cầm cốc đưa cho Đào Đào nói: “Con nếm thử đi.”
Hứa Đào Đào đã được từng được uống qua nước đường, nhưng chưa được uống nước mật ong bao giờ. Nhóm bọn họ, người duy nhất từng được uống nước mật ong là anh tiểu Lãng, anh ấy nói mật ong rất ngọt. Cung Tiêu Xã có bán mật ong, nhưng phải có phiếu mới mua được. Đến công nhân ở trong thành phố cũng không thể mua thường xuyên.
Nên bọn họ thấy được tổ ong này cũng là siêu may mắn.
Cô bé nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ, hương vị ngọt ngào liền lan ra khắp miệng. Cô bé kinh ngạc ngẩng đầu, vui vẻ nói: “Ba ơi, uống ngon quá!”
Hứa lão tam sờ đầu cô bé: “Vậy Đào Đào ngoan ngoãn uống đi!”
Đào Đào cầm cốc đưa lên cao nói: “Ba ơi, ba cũng uống thử đi.”
Hứa lão tam vui mừng lắc đầu: “Đào Đào ngoan quá, con uống đi. Ba chờ đến tối mới uống.”
Huhu, nếu anh dám uống trộm, con hổ cái Thường Hỉ nhà mình có khi sẽ xử lý anh luôn.
Quân tử động khẩu không động thủ nên ngay từ đầu anh liền thua. Mấy năm nay vợ mình lại làm ruộng nhiều nên rất khỏe. Với lại cả Nhu Nhu khỏe như trâu kia nữa, cuộc sống của anh thật là khổ.
“Ba còn đợi mẹ con, Tình cảm của ba mẹ vững chắc như vàng.”
Đào Đào: “……..”
Thật là! Người lớn khó hiểu quá.
Hứa Đào Đào uống từng ngụm một đến khi hết sạch, ợ một tiếng, xoa xoa bụng: “Uống ngon quá.”
Đào Đào quá đáng yêu, anh nhìn con gái cưng của mình chỗ nào cũng thấy thích.
Thực ra, Hứa lão tam cũng không thích trẻ con. Đời trước, anh chỉ lo ăn ngon mặc đẹp, tìm thú vui, còn con cái…..Mặc dù nhà anh có hai đứa trẻ đều không giống người bình thường. Nhưng anh cũng chỉ yêu thích vài ba ngày thôi.
Anh thường khoe ra với bạn bè, thân thích nhưng lại chẳng chăm sóc bọn nhỏ bao giờ.
Dù sao, trong nhà cũng có vú nuôi, người làm, nên chẳng cần anh phải bận tâm.
Cho nên đối với hai đứa lớn, anh ít dành cho hai đứa sự quan tâm.
Nhưng mà ai nghĩ ra được, vào một ngày bọn họ lại tới nơi này.
Mọi người trong nhà đều biết làm việc, chỉ có anh là vô dụng nhất. Nên việc trông con liền giao cho anh.
Lúc đầu anh cũng không thích, nhưng hai đứa nhỏ nhà mình dù nhỏ, chân lại ngắn nhưng mà lại uy hiếp anh. Nói rằng nếu anh không chăm sóc tốt cho Đào Đào sẽ đánh anh.
Ngay cả con gái thường hay trầm mặc của anh cũng giống mẹ biến thành hổ cái.
Cái tốt không học được, cái xấu lại học rất nhanh!
Con gái lớn quá hung dữ. Người làm ba như anh lại chẳng có tôn nghiêm nào nữa.
Còn có thể làm gì? Tất nhiên là phải nhịn.
Khổ thân Hứa lão tam. Chỉ vì miếng ăn nên phải tỉ mỉ chăm sóc con gái nhỏ.
Mà đứa bé này của nhà họ là sinh non nên không dễ nuôi. Từ nhỏ đã hay bị bệnh, nên mọi người thường nói không sống được. Lúc ấy Hứa lão tam càng buồn rầu. Chỉ sợ không chăm sóc tốt cho con gái nhỏ, vợ và con gái lớn liền chặt anh ra rồi ném vào núi cho sói ăn.
Nhiều lần anh đều tỉnh dậy vì gặp ác mộng!
Quá đáng sợ!
Chắc là do dành nhiều tâm sức cho con gái nhỏ nên Hứa lão tam cùng Đào Đào tình cảm tốt nhất.
Anh cũng thương con gái nhỏ nhất.
Đó là tất nhiên. Đôi song sinh đều là bên ngoài như đứa trẻ nhưng tâm hồn đã là người lớn rồi. Thế nên hai đứa nhỏ không ghen ghét chút nào.
Loại cha tệ hại này có gì đáng để ghen đâu!
Một chút cũng không ghen!
Mà Hứa lão tam thì cũng đã quên ngày trước vì sao lại đối tốt với con gái nhỏ, anh chỉ biết rằng, trong nhà mình chỉ có áo bông nhỏ Đào Đào là tri kỷ nhất!
“Đào Đào ơi, mấy ngày nữa là sinh nhật con rồi. Con muốn gì nào, cứ nói với ba!” Hứa lão tam đột nhiên nhớ tới chuyện này nên chạy nhanh ra hỏi con gái. Nhà người khác anh không quan tâm, thế nhưng Đào Đào nhà mình phải được ăn sinh nhật! Ẩn bớt