Tay nghề nấu nướng này cũng cần một chút thiên phú mới được.
Mặc dù vào mùa đông nhà nào trong thôn họ Hứa cũng sẽ làm chút rau dưa muối, mấy người hàng xóm cũng sang xin kinh nghiệm. Nhưng dù có giống nhau về quy trình thì lúc làm ra cũng không giống hương vị như Thường Hỉ làm.
Tất nhiên, Thường Hỉ phối nguyên liệu phức tạp hơn so với người khác nhiều. Người khác muốn làm vị giống chị thực sự rất khó. Cũng phải thôi, dù sao thì muốn làm ra đồ ngon cũng phải tốn chút công sức.
Như hôm nay, từ sáng sớm, không biết Thường Hỉ ở nhà làm gì mà trong không khí cũng có vài phần vị ngọt ngấy, vừa ngửi đã biết chắc chắn là dùng đường. Người khác sẽ ngượng ngùng hỏi, nhưng mà cô em chồng Nguyệt Quý này lại không có sợ gân xấu hổ kia.
Không thể không nói, con trai cô thích ăn ngon như thế là giống mẹ.
Nguyệt Quý đi vào cửa, hỏi: “Chị dâu, chị đang làm gì thế?”
Thường Hỉ quay đầu lại, nói: “Nguyệt Quý à, vào đây đi.”
Chị nói tiếp: “Chị đang làm mứt.”
Nguyệt Quý: “???”
Thường Hỉ giải đáp: “Anh ba em không phải mang theo mứt đào từ tỉnh ngoài về sao? Chị xem một chút thấy cũng không phải là khó làm. Cũng đúng lúc có lê chua hái lúc lên núi, chị nghĩ để ở ngoài để ăn lê lạnh cũng được, nhưng mà bây giờ đúng lúc lại làm được mứt lê.”
Nguyệt Quý nuốt nước miếng, nói: “Chị cho nhiều đường đỏ thế.”
Thường Hỉ cười: “Chị cũng chuẩn bị không ít lê, chỗ đường đỏ này thực ra cũng không nhiều lắm, xem như là vừa đủ.”
Nguyệt Quý: “Chị dâu, chị lợi hại thật đấy. Trong đại đội em phục chị nhất đấy. Lời này cũng không phải là nịnh đâu mà là em thực sự nghĩ thế.”
Thường Hỉ: “Có mấy lười này của em thì chị phải cho em nếm thử đầu tiên rồi.”
Thường Hỉ ngạc nhiên mừng rỡ: “Thế thì tốt quá.”
Cô nhìn xung quanh, nói: “Anh ba em đâu? Sáng sớm đã không ở nhà. Hôm nay lạnh thế này mà anh ấy không sợ lạnh nữa.”
Thường Hỉ: “Anh ấy đi đại đội rồi, bây giờ không phải đang làm việc ở đại đội ư? Anh ấy cũng lười biếng không muốn đi đâu, nhưng mỗi ngày đại đội trưởng đều chờ anh ấy ngoài cửa.”
Nguyệt Quý bị sặc nước miếng, nói: “Đúng rồi, sao em lại quên chuyện này nhỉ. Mà cháu trai em đâu rồi?”
Thường Hỉ: “Tiểu Lâm đi với ba nó đến đại đội rồi, hai hôm nay đều đi cùng. Em nói xem Tiểu Lâm nhà chị ấy à, nó không chơi với ai cùng lứa, nhưng mà lại giao lưu rất tốt với mấy chú bác trong đại đội, đại đội trưởng, Kiến Nghĩa rồi cả kế toán Chương nữa, đều rất quý nó. Đấy, nhóc con 10 tuổi rồi, sáng nay thấy có tuyết mà đại đội trưởng còn muốn cõng nó. Thằng nhóc này cũng xấu hổ nên không đồng ý. Hứa lão tam nhà chị vội vàng nó đại đội trưởng muốn cướp con mình đấy.”
Nguyệt Quý cười run cả người, cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt ghen ghét của anh mình.
“Cháu trai em quá giỏi đó, nếu không sao người ta lại yêu quý nó chứ? À đúng rồi chị dâu, sao nó còn chưa đi học?”
Thường Hỉ: “Để hai năm nữa, nó cũng có kế hoạch cả rồi.”
Nguyệt Quý: “Cũng đúng, Tiểu Lâm cũng không phải đứa trẻ ngốc nghếch, lúc nào cũng có suy nghĩ riêng, như chuyện nuôi dế nhũi này, cũng là muốn tạo phúc cho cả đại đội. Em cũng lần đầu thu hoạch được đây. À, nhưng mà có chuyện này nữa này.”
Nguyệt Quý nghiêm túc, nói nhỏ: “Em nghe con thím Bàn nói, con gái lão Hề liên tục về nhà hai ba ngày rồi, cũng thỉnh thoảng nghe được mấy lời, hình như con gái nhà đó muốn để dế nhũi vào bán cùng đó.”
Nói tới đây, cô ‘hừ’ một tiếng, nói: “Sao nhà họ lại không biết xấu hổ vậy chứ! Đã nói là chỉ có đại đội ta làm thôi mà bọn họ còn muốn trộn lẫn kiếm tiền. Cái nhiều nhiều lên thì sao mà đáng giá nữa chứ?”
Tay Thường Hỉ cũng không ngừng, hỏi: “Đây là thím Bàn nói riêng với em à?”
Nguyệt Quý gật đầu: “Đúng vậy, thím ấy kéo em qua một bên nói, em tức quá.”
Thường Hỉ nói nhỏ: “Chuyện này em cũng đừng có tham gia, chị thấy thím ấy muốn để em làm chân chạy đó. Nếu mà thím ấy biết thì sao không nói trực tiếp với đại đội chứ? Nói chuyện này cho em là muốn thông qua em nói cho bọn chị biết, sau đó để mấy người chúng ta làm lớn chuyện lên. Để không cho chuyện này tiếp tục nữa. Nhưng mà chị nói một câu hơi khó nghe, nếu chúng ta làm lớn chuyện thì có ích gì cho chúng ta chứ? Với lại, làm sao chúng ta chứng minh được là con gái lão Hề làm vậy? Kể cả người ta có lén làm đi nữa đi. Thì chúng ta làm chuyện này vỡ ra sẽ đắc tội người ta, cuối cùng cũng chỉ được lợi cho mọi người chứ không phải chúng ta. Lợi ích của chúng ta từ lúc Tuyết Lâm quyết định đưa kỹ thuật nuôi dưỡng cho mọi người thì đã bị thiệt rồi.”
Chuyện này Thường Hỉ vẫn nhìn rất rõ ràng.
Nói cho cùng thì chị cũng là người trải qua trạch đấu, tuy rằng mình không phải nhân vật lời hại gì nhưng mà mấy kỹ xảo này của người trong đại đội chị đều nhìn ra được.
Nghe đến đó, Nguyệt Quý lại càng tức hơn: “Đây vốn là công sức của cháu trai em, đưa cho bọn họ nhà chị chịu thiệt bao nhiêu như thế. Bọn họ đã không cảm ơn mà bây giờ còn lời ra tiếng vào là nuôi cái này không khó, chỉ cần nghĩ là có thể làm được. Nếu có thể làm tốt như vậy thì sao bản thân họ không nghĩ được ra đi? Sao còn muốn cháu trai em dạy? Đúng là đồ không biết xấu hổ.”
Thường Hỉ lắc đầu: “Cũng không cần phải tức giận, tuy rằng nhà chị đưa kỹ thuật ra nhưng mà anh ba em cũng có công việc tốt! Dù sau này hợp tác xã nông dân không trụ được thì anh của em vẫn là chủ nhiệm hội phụ nữ của đại đội mà.”
Bây giờ nghĩ lại, đại đội trưởng đưa ra chuyện làm chủ nhiệm hội phụ nữ tám phần là hiểu được mấy người trong đại đội không giữ được bí mật. Không thể thiếu được mấy người làm lộ chuyện này, một ngày nào đó hợp tác xã nông dân của bọn họ cũng không làm được nữa.
Nhân viên tiêu thụ cũng có thể không làm được.
Nhưng mà chủ nhiệm hội phụ nữ là công việc ổn định.
Hiểu rõ trong lòng, nên Thường Hỉ rất cảm ơn đại đội trưởng.
Tuy rằng anh ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì đại đội, nhưng mà cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không làm lạnh lòng người. Anh ta rất đúng mực.
Nguyệt Quý: “Cũng đúng, anh ba em là chủ nhiệm hội phụ nữ rồi.”
Tuy rằng cứ quái lạ thế nào ấy, nhưng mà nghe Thường Hỉ nói, nếu chị ấy thấy không sao thì cô cũng có thể nhịn.
“Nguyệt Quý, vợ thằng ba ơi……”
Bên ngoài có tiếng gọi truyền đến, Nguyệt Quý: “Sao mẹ chồng em lại tới đây nhỉ.”
Cô đi ra ngoài mở cổng cho mẹ chồng mình, hỏi: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Bà Lý: “Mẹ tìm chị dâu mày.”
Nguyệt Quý: “Thế không phải tìm con à.”
Bà Lý lườm cô một cái, đứa ngốc này.
Bà đi vào nhà, thấy Thường Hỉ đang sên đường, cảm khái: “Mẹ ơi, mùi vị này quá tuyệt vời.”
Thường Hỉ cười: “Làm xong sẽ cho bác nếm thử, không biết có ngon không nữa.”
Bà Lý: “Cho nhiều đường thế sao có thể không ngon chứ?”
Nói tới đây, bà nói nhỏ: “Cháu ngoại nhà mẹ đẻ thím tới đây, mang theo một ít hải sản, chút nữa cháu qua xem một chút.”
Mắt Thường Hỉ sáng lên, gật đầu nói: “Vâng được ạ.”
Nhà mẹ đẻ bà Lý ở gần biển, mỗi năm đều sẽ tới đây mấy lần để thăm bà Lý. Nếu tới thăm người thân thì tất nhiên phải mang theo chút ‘quà quê’.
Thường Hỉ: “Ôi, cháu chờ không kịp nữa, Nguyệt Quý, em đảo đều giúp chị, đào thường xuyên nhé, chị sang nhà em một chuyến.”
Nguyệt Quý: “???”
Thường Hỉ lau tay, đi theo bà Lý.
Nguyệt Quý: “……”
Cô cũng muốn về xem náo nhiệt mà.
Bà Lý và Thường Hỉ đi vào nhà, thấy cháu ngoại bà Lý, cậu ta đang ngồi uống nước, bên cạnh cậu ta là chồng Nguyệt Quý – Lý Đại Bảo, hai anh em này đều không phải là người biết ăn nói, y như cái hũ nút.
Bà Lý vào nhà thấy hai người này mắt to trừng mắt nhỏ thì mắng: “Hai thằng vô dụng.”
Hai anh em tươi cười hớn hở không cãi lại.
Bà lập tức nói: “Đại Hỉ tới xem đi, lần này nó mang nhiều thứ tốt lắm. Tam Bảo giới thiệu đi.” Nhà họ đặt tên cũng không có sáng ý gì. Nhưng mà cái này cũng chẳng quan trọng.
Trên đất có 4 bao tải, tất cả đều căng phồng, Thường Hỉ cũng là người bạo dạn, trực tiếp mở túi ra.
“Đây là tôm hùm, một con khoảng 2 cân.” Tam Bảo nói: “Duỗi thẳng ra cũng to bằng bàn tay.”
Thường Hỉ gật đầu: “Là thứ tốt.”
Trong lòng chị vui mừng, nói ra thì đời trước Thường Hỉ ở kinh thành, chỗ đó cũng không phải phương Bắc. Tất nhiên càng chẳng phải phương Nam. Nói đúng ra thì là ở Bắc Trung Bộ. Mùa đông ở đó không lạnh như phương Bắc, nếu muốn đông lạnh đồ thì tuyệt đối không được.
Cùng từ lúc xuyên tới đây, Thường Hỉ mới dần cảm nhận được loại cực lạnh sảng khoái này. Tuy mùa đông không có rau xanh làm người ta tương đối khó chịu, nhưng mà có mất ắt có được. Thời tiết nào cũng có chỗ tốt của nó.
Mùa đông phương Bắc có thể giữ đồ ăn rất tốt, bất kể cái gì, cứ tùy tiện để ở ngoài cửa sổ là có thể đông lạnh lai.
Hỏng?
Chắc chắn không hỏng.
Mà khi chị mua thêm được ít hải sản thì càng vui vẻ hơn, hải sản đông lạnh có thể bảo quản độ tươi ngon của nó. Lúc lễ tết có thể lấy ra làm đồ ăn, cũng có thể nói là hải sản cực kỳ tươi ngon mỹ vị.
Ngày trước ở kinh thành, bọn họ dù có thể mua cá nhưng mà phải ăn ngay, nếu để lâu sẽ bị hỏng hết. Nhưng mà bây giờ thì khác.
Nếu mà không hỏng thì ngại gì mà không xuống tay chứ?
Cái này là có thể gặp mà không thể cầu!
Thường Hỉ tiếp tục mở túi: “Còn có cá đông lạnh à?”
“Đây là có hồi. Nghe nói là gia đình công nhân trong thành phố, nhà nào mà giàu có chút khi ăn tết sẽ làm sủi cảo cá hồi, nhưng bọn yêm chưa thử qua bao giờ, cá này hầm lên cũng rất ngon ạ.”
Thường Hỉ đo thử, thấy dài hơn cả cánh tay mình, đôi mắt chị cong cong.
“Sủi cảo cá hồi à! Chỉ cho cá hồi thôi à?”
Tam Bảo gãi đầu, nói: “Cái này em cũng không rõ, nhà em chưa làm bao giờ.”
Thường Hỉ gật đầu: “Ừ, cái này là gì?”
“Cái này gọi là tôm tích (bề bề), tuy rằng nhiều vỏ nhưng vị ngon không kém tôm hùm chút nào, rất tươi.”
Thường Hỉ phát hiện, túi này đều là đồ đông lạnh, chị lại mở tiếp túi nữa…..
Cuối cùng, chị giống như là nhà giàu mới nổi, nói: “Cho tôi 3 cân tôm hùm, con cá hồi này nữa, tôm tích thì lấy 2 cân đi. Cá muối to 5 con, cá muối nhỏ 10 con, tôm này cho tôi 5 cân. Mực cũng lấy cho tôi 5 cân, hàu biển thì cho tôi 10 cân đi, đây là bạch tuộc phải không? Không biết là ăn có ngon không, cứ lấy một ít vậy, tảo quần đới (wakame) thì cho tôi nửa cân…….”
(* Mấy tên hải sản này tớ thực sự chỉ đoán bừa thôi, convert để Hán Việt tớ không hiểu là cái gì, mọi người thông cảm nhé ToT)
Tam bảo: “………………………………???”
Bà Lý: “???????????”
Lý Đại Bảo ngây người.
Thường Hỉ: “Sao vậy?”
Bà Lý hoàn hồn lại, nói: “Đại Hỉ, cháu đây là làm gì vậy!”
Năm ngoái Thường Hỉ cũng là người mua nhiều nhất, nhưng mà năm nay mua vậy là nhiều quá mức rồi.
Bà suy nghĩ một chút, kéo Thường Hỉ sang một bên, nói nhỏ: “Sao cháu lấy nhiều thế, cũng tốn không ít đó. Nhà cháu còn hai đứa nhỏ đang đi học đó.”
Thường Hỉ: “Thím, cháu không có bồng bột đâu. Thím xem đấy, Tam Bảo nhà thím ba tháng năm tháng nữa mới lại tới đúng không?”
Bà Lý gật đầu.
Thường Hỉ: “Vậy thím xem, cứ tính năm tháng đi, chỗ này có nhiều không? Mỗi năm ăn hết cháu đều nghĩ tới cái này đó. Với lại, không phải năm nay kiếm được chút tiền việc nuôi dế nhũi sao ạ? Nhà cháu còn nhiều hơn nhà mọi người một lứa mà. Hơn nữa, Hứa lão tam cũng có công tác chính thức rồi, anh ấy không xuống đất nên sẽ không lười biếng nữa. Cuộc sống càng ngày càng tốt, cháu cũng không muốn quá thèm thuồng. Tình huống nhà cháu thím cũng biết đấy. Đào Đào sinh non cần được bổi bổ; Nhu Nhu sức lớn cũng phải ăn rất nhiều, không thể bỏ đói nó được; cháu có 3 đứa con, sao có thể chiều con gái mà bỏ bê con trai chứ? Cháu cũng chỉ có một đứa con trai, sau này còn cần dưỡng lão mà. Ba đứa trẻ con ăn thì tính ra không nhiều chút nào mà ạ.”
Bà Lý bị chị vòng qua vòng lại thì kiên định nói: “Cháu nói đúng.
Thường Hỉ: “Cháu cũng đâu có hồ đồ.”
Bà Lý bật cười: “Đúng vậy.”
Thường Hỉ nói: “Vậy được rồi, cậu tính giá mấy cái này giúp tôi đi!”
Tam Bảo: “…………………………………………”
Bây giờ đại đội của cô cậu ta đã giàu đến mức này rồi ư?
Tam Bảo học ba năm tiểu học, làm bằng cấp cao nhất trong nhà, nếu không thì mọi người cũng không để cậu ta ra ngoài. Nhưng mà học ba năm tiểu hojcm cậu ta cũng tính toán mất gần 1 tiếng đồng hồ, tính hai lần mới rõ ràng.
Thường Hỉ nghĩ trong lòng: Cậu học hành kiểu gì vậy, con gái Đào Đào học lớp 1 cũng chỉ dùng 10 phút là tính được rõ ràng.
Tất nhiên, chị cũng có thể gọi con trai đến tính toán, nhưng mà Thường Hỉ không làm vậy.
Nhà người ta ‘đổi’ đồ, cũng phải cho người ta đủ cảm giác an toàn. Nếu để con chị tới tính toán thì lại làm người ta cảm thấy bị thiệt.
Thế nên chuyện này Thường Hỉ chắc chắn không nhúng tay.
“Tổng cộng là 36 đồng rưỡi.”
Bà Lý: “Mày có muốn mặt nữa không? 5 xu thì đừng lấy của thím ấy, 36 đồng thôi.”
Tam Bảo nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, nói thầm: “Vốn dĩ cháu cũng không định lấy mà.”
Cô cậu ta nhanh mồm nhanh miệng, đoạt trước lời cậu ta muốn nói.
Thường Hỉ trầm tư: “Hay là tôi lại lấy thêm chút đồ cho đủ 40 đồng đi.”
“Ặc!” Mọi người đều bị sặc.
Thường Hỉ nghiêm túc nói: “Cháu cũng đều vì bọn trẻ cả.”
Bà Lý nhìn Thường Hỉ, cảm khái: “Cháu cũng không dễ dàng gì.”
Bà luôn cảm thấy nhà mình có mỗi một đứa con, nhân khẩu quá đơn bạc. Nhưng mà nhìn đến Thường Hỉ thì lại thấy đôi khi một đứa con cũng tốt, một đứa đỡ tốn tiền! Sinh nhiều thì phải lo nhiều, tiêu quá nhiều tiền, chẳng tích góp được đồng nào.
“Lấy thêm cho tôi 1 cân tôm hùm với 2 cân mực đi.”
Đúng là vừa đủ 40 đồng, Thường Hỉ nói: “Giờ tôi về lấy tiền, cả năm tích cóp mới được, cuối năm tiêu nhiều quá.”
Bà Lý cười: “Tháng hai năm nay ăn Tết, còn có thể bán thêm một đợt dế nhũi nữa mà.”
Thường Hỉ: “Cũng đúng ạ.”
Ừ, tiền tiết kiệm của chị lại còn chưa đến 100 đồng.
Chị muốn tích 100 đồng sao mà khó thế chứ.
Nhưng Thường Hỉ nhìn mấy thứ này thì cảm giác tiền mình tiêu là đáng giá. Chị vui vẻ cầm tải đồ về nhà, lúc này Nguyệt Quý đã không có việc gì làm, cô ngồi ghế trông nhà cho chị ba.
Nhưng vừa thấy Thường Hỉ, tròng mắt cô suýt thì lồi ra.
“Chị ba, chị….chị…..” Cô nuốt nước miếng, hỏi: “Chị không cần tiền à?”
Thường Hỉ: “Em nằm mơ gì vậy?”
Nguyệt Quý: “Thế sao chị đổi nhiều thế!”
Cô bị sợ rồi.
Thường Hỉ: “Ăn được mấy tháng thôi mà, lại còn ăn năm mới nữa, đâu có nhiều?”
Nguyệt Quý: “Nhưng mà cũng không ít mà!”
Thường Hỉ nói: “Nguyệt Quý à, thực ra chỗ này cũng không nhiều lắm, với lại giữ tiền để làm gì chứ? Người sống cả đời mà ăn uống cũng phải tiết kiệm thì cuộc sống này cũng quá thảm đi? Mà ăn uống không tốt hại thân thể, đến lúc đó bị bệnh uống thuốc, thế chẳng phải càng tốn kém ư? Thế chi bằng cứ bồi bổ cơ thể, để cơ thể khỏe mạnh, còn hơn là uống thuốc đúng không?”
Nguyệt Quý: “Hình như đúng là vậy.”
Thường Hỉ: “Được rồi, em sang nhà thím Quế Hoa bọn họ hỏi một chút xem bọn họ có muốn lấy không.”
Nguyệt Quý: “Vâng.”
Thường Hỉ lấy tiền trong ngăn tủ ra, đếm lấy 4 tờ tiền đại đoàn kết. Đừng thấy bọn họ tiêu nhiều tiền, nhưng thật ra, ở thời đại vật tư thiếu thốn này, có một cơ hội như vật đã rất khó. Về cơ bản, đây là cái thời đại mà người bán không dám bán lấy tiền, người muốn mua không có chỗ để mua.
Tuy rằng cũng có chợ đen, nhưng mà chợ đen đâu phải chỗ mà người bình thường đến được.
Chỉ cần là người không quá mức cùng đường thì sẽ không lớn mật tới chợ đen mua bán. Ở đây nguy hiểm quá lớn. Dù có là người quen thì cũng không dám trực tiếp dùng tiền mua bán.
Rốt cuộc, ai mà biết được đối phương có cắn ngược lại mình một cái hay không. Nếu không phải có tầng quan hệ của bà Lý, thì người nhà họ Lý tình nguyện để ăn dần cũng không dám đổi lấy tiền.
Ở chỗ này mua bán đều là mối quan hệ hết sức tin tưởng.
Thường Hỉ khóa kỹ tủ, lần nữa tới nhà họ Lý. Thím Quế Hoa và thím Thúy Hoa đều ở đây, tuy rằng hai người đều xót tiền nhưng mà không nương tay chút nào. Dù sao qua thôn này sẽ không có cửa hàng khác.
Lần tới còn không biết được là lúc nào, thế nên mọi người đều cảm thấy phải mua thật nhiều.
Tam Bảo vác đến 4 bao tải, chỉ một lát sau đã bị ba người phụ nữ mua không còn mấy, mắt thấy cô mình chưa lấy gì, cậu ta nói nhanh: “Còn lại cũng không thể mang về đi? Cô để lại ăn đi ạ.”
Bà Lý: “Được, để cô giữ lại. Cô cũng cho mày vài thứ mang về.”
Chắc chắn bà không trực tiếp trả tiền.
Nhưng mà cũng không thể lấy không được.
Tam Bảo hàm hậu nói: “Cô đừng khách khí.”
Bà Lý: “Mày im miệng.”
Tam Bảo: “………..”
Bà Lý: “Nhà cô còn nửa con thỏ chưa ăn, đêm nay làm thỏ hầm khoai tây cho mày ăn.”
Tam Bảo: “Vâng ạ.”
Thôn của cô cậu ta giàu có thật đấy!
Quá quá quá giàu có.
Cậu ta đi chuyến này kiếm được hơn 80 đồng.
Thật ra cậu ta còn lo lắng chỗ này quá nhiều, nhưng mà ba cậu ta nói, nếu nhiều quá thì để lại cho cô cậu ta ăn, bên này không có đồ biển, cùng lắm thì sang năm tới muộn hơn chút. Nhưng mà không ngờ được, suýt chút nữa đã bị cướp sạch.
Chỉ ba người phụ nữ mà đã có sức mua thế này.
Tam Bảo cảm thấy như đang mơ.
Mà lấy được đồ tốt, mấy người phụ nữ cũng vui vẻ. Thường Hỉ về nhà làm mứt tiếp, mứt đang đặt cạnh bếp lò để hong khô đường. Trong lòng chị đã bắt đầu nghĩ cách chế biến mấy đồ kia, bây giờ có thể làm một nồi cá cay xào, hoặc đêm nay có thể ăn cá hầm.
À không, đêm nay hẳn là nên ăn canh tôm bóc vỏ và củ cải.
Tóm lại, năm mới là một năm thịnh vượng.
Bên này Thường Hỉ đang tính toán món ăn, mà bên kia thì sao?
Đại đội của bọn họ cũng có nhiều khoản phải tính toán, lúc này có dế nhũi và đường đỏ, đại đội cũng còn dư một khoản tiền. Như là dế nhũi, đại đội cho mọi người giá 5 đồng, đây là hiệp nghị đã ký lúc trước.
Còn đường đỏ này, mỗi túi thêm 1 xu, tiền nãy cũng không phải là kiếm lãi của thôn dân mà là phí vận chuyển. Tuy có vẻ là đại đội kiếm lời nhưng mà đại đội cử người ra ngoài, ăn uống hay ở trọ cũng đều mất phí cả.
Nhưng dù vậy, sau khi trả Hứa lão tam phí tổn thì đại đội vẫn còn thừa 200 đồng.
Hình như đại đội họ chưa bao giờ thu được vào nhiều như thế, kế toán Chương tính toán xong mà kích động. Làm kế toán, sợ nhất là đại đội không có tiền, một hào cũng phải bẻ thành hai nửa mà chi chi tiêu.
Không nghĩ tới bây giờ lại có điểm khởi sắc.
“Tốt, cái này thực sự quá tốt. Sớm biết cái này kiếm tiền như vậy thì đại đội ta phải làm sớm mới phải.”
Hứa lão tam: “Ha.”
Kế toán Chương cũng không so đó với anh mà nhìn về phía Tuyết Lâm tràn đầy từ ái: “Tiểu Lâm thật sự là đứa bé ngoan.”
Tuyết Lâm: “……”
Cháu chỉ muốn mỗi ngày đến đây đọc báo thôi.
Đại đội tuy nghèo nhưng mà có một số việc không hàm hồ, như báo chí này vẫn sẽ đặt. Cũng may đại đội họ gần Công Xã, nếu không có muốn đặt báo giấy thì người ta cũng không nhận đưa. Tuyết Lâm tình nguyện đi cùng ba mình tới đại đội cũng là vì có thể đọc báo.
“Tiểu Lâm, cháu nói xem sao cháu lợi hại vậy chứ, rõ ràng còn chưa đi học bao giờ nhưng mà không có chữ nào là không biết.” Anh ta cũng để ý qua, Tiểu Lâm không có dựng lại chút nào, nhìn là biết căn bản không có chữ nào cậu nhóc không hiểu. Không phải là giả vờ.”
Tuyết Lâm: “Bình thường cháu có học với ba cháu, dù sao ba cháu cũng từng tốt nghiệp cấp 2.”
Nói thế cũng có đạo lý.
Kế toán Chương: “Đứa bé này thông minh thật đấy.”
Hứa lão tam đắc ý dạt dào: “Có người ba thông minh như tôi đây, đứa nhỏ sao có thể kém cỏi chứ?”
Đại đội trưởng: “Chú thì khoác lác là nhất.”
Hứa lão tam: “Đại đội trưởng, anh nói thế thì không đúng rồi. Nếu tôi không thông minh thì có thể chiếm tiện nghi chỗ đường đỏ kia sao? Anh cũng đừng cảm thấy khoác lác là khuyết điểm. Dù là khuyết điểm nhưng cũng phải xem là dùng ở chỗ nào. Ở trên người tôi thì nó chính là ưu điểm đấy.”
Đại đội trưởng: “……”
Mỗi lần nói chuyện với Hứa lão tam, anh ta đều bị cứng họng.
Ai bảo anh ta lắm miệng tiếp lời Hứa lão tam!
Kế toán Chương: “Trước tết chúng ta có thể bán một lứa, cuộc sống của người dân chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn. Rốt cuộc đại đội cũng có thể tích cóp chút tiền rồi.”
Hứa lão tam liếc anh ta một cái, phá đám: “Anh nằm mơ à, lần này thu vào nhiều là do nhiều nguyên nhân khác. Nếu tôi đưa hàng vào Công Xã hoặc vào Huyện, người ta thấy chúng ta nhiều đồ như thế, tự nguyện trả 6 đồng mới là lạ.”
“Vậy tỉnh thành bên kia……”
“Anh cũng biết đó là tỉnh ngoài.” Hứa lão tam nói tiếp: “Với lại anh xem xem, chắc chắn mấy đại đội kia muốn học chúng ta.”
Đại đội trưởng trợn mắt không vui: “Bọn họ có mặt mũi không vậy? Còn học chúng ta? Bọn họ mà làm vậy tôi phải cáo trạng lên Công Xã.”
Hứa lão tam: “Đại đội bọn họ chắc chắn không dám học chúng ta, nhưng mà anh cũng đâu thể quản nổi dân chúng làm thế? Nhà ai mà không có hai mặt người thân? Tôi không tin mọi người đều chịu đựng không nói. Anh xem mà xem, nhanh thì nửa năm, lâu thì một năm, kiểu gì đại đội khác cũng làm được, giá cũng bị hạ xuống cho xem.”
Đại đổi trưởng mắng thầm mổ tiếng, nhưng anh ta cũng hiểu, cái này không tránh được.
Dù sao, bọn họ đã đưa cái này cho các nhà, nên đã không thể đảm bảo rồi. Thực ra anh ta cũng đã nghĩ đến, mọi người có thể sẽ nói với người quen. Cái này thì ai cũng hiểu, nếu chuyện này mà nói ra ngoài thì nguồn tiêu thụ của họ sẽ không tốt. Chỉ xem họ lựa chọn thế nào thôi.
“Chỉ mong đầu óc bọn họ sáng suốt chút thôi.”
Hứa lão tam: “Sáng suốt gì chứ! Mặc sù là ai cũng sẽ thấy không phải trách nhiệm của mình, mình chỉ nói cho một người thôi, nhưng mà không nghĩ rằng anh nói cho một người, tôi nói cho một người sẽ có kết quả gì. Càng không nghĩ, anh nói cho Trương Tam, Trương Tam nói cho Lý Tứ, Lý Tứ nói cho Vương Ngũ……. cứ thế thôi.”
Nhất thời, mọi người đều trầm mặc hẳn.
Hứa lão tam thấy mọi người đều nghe vào thì nói tiếp: “Thế nên, chủ yếu chúng ta không thể tiêu thủ ở bản địa, kể cả phải tiêu tiền cũng phải đi ra ngoài. Thị trưởng bản địa này không đáng cạnh tranh. Anh hạ giá xuống thấp như thế, chờ đến mùa xuân hè trên núi nhiều côn trùng người ta còn có thể cho giá đó nữa chắc? Chúng ta cũng không thể cứ đi con đường của mình mà không cho người khác đường đi.”
Đại đội trưởng không phải là người xấu, nhưng mà không thể không nghĩ nhiều ý tứ của Hứa lão tam.
Tên này chắc chắn không phải người phúc hậu như thế.
Đại đội trưởng: “……………Cái đó, ý chú là gì?”
Hứa lão tam: “Thì nói cho bọn họ, để bọn họ biết tình huống thực tế chứ còn gì, có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu, đừng tự mình lộ ra là được. Cũng để mọi người biết, giá đi xuống không phải là việc của đại đội mà là do kẻ đầu óc không tốt kéo chân sau. Dù sao kéo dài được một thời gian thì chúng ta có thể kiếm thêm vài đồng tiền. Chờ đến mùa xuân hè, trên núi nhiều thì không biết sẽ thế nào nữa. Lại nói, đại đội trưởng này, đại đội chúng ta đều vì Công Xã, thế thì anh phải cho lãnh đạo biết chứ, Lúc đi lên Công Xã, anh nên bán thảm thì bán thảm, trẻ con khóc thì mới có sữa ăn. Chúng ta là vì lợi ích của cả Công Xã, nên phải đi tiêu thụ nơi khác, nhưng thế phải giúp đỡ chứ! Dù không phải được cái bằng khen thì ít nhất cũng phải được khen miệng chứ?”
Đại đội trưởng há hốc mồm: “Còn có thể làm vậy ư?”
Hứa lão tam: “Ôi thôi, đầu óc anh bị sao vậy, sao anh phải cố tình nói chứ? Không phải cuối năm đều có họp tổng kết sao? Anh cứ lơ đang nói, ai mà không nghe thấy chứ? Hơn nữa anh làm thế, dù đại đội khác muốn chia một chén canh trong hợp tác xã thì cũng phải suy xét tình huống một chút. CÓ một số việc ấy à, nếu đã nói ra mà vẫn làm thì khó coi lắm. Như là chúng ta chặt đứt đường nhà người ta vậy. Nhưng nếu lúc bắt đầu anh đặc biệt chú ý, ít nhất là nói một nửa ra thì bọn họ làm gì cũng phải nghĩ xem, bọn họ cũng đâu phải là không thể thành lập, nhưng mà chắc chắn không thể đào hạng mục chỗ chúng ta đúng không?”
Đại đội trưởng: “……”
Kế toán Chương: “………Đắng ra phải mời chú đến đại đội công tác sớm một chút mới phải.”
Thế nên mới nói, người có đầu óc đều nhìn phát là ra.
“Được, chuyện này tôi biết rồi, sau này có cái gì chú cứ chỉ điểm cho tôi.” Đại đội trưởng cũng là người thật thà, biết nghe ý kiến tốt.
Hứa lão tam: “Không thành vấn đề.”
Tuyết Lâm: “Thực ra……”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu.
Tuyết Lâm là một đứa trẻ không lớn mấy, nhưng có thể làm được vẻ mặt không biểu cảm: “Cháu đang nghiên cứu cách làm giấy.”
Đại đội trưởng: “Cái gì cơ??” Giọng nam cao thứ nhất.
Kế toán Chương: “Cái này có thể nghiên cứu được ư???” Giọng nam cao thứ hai.
Hứa Kiến Sơn: “Làm giấy???” Giọng nam cao thứ ba.
Người bình tĩnh duy nhất là cha mình.
Hứa lão tam nhìn bọn họ một lượt, nói: “Xem đức hạnh của mấy người kìa.”
Lúc này, mọi người cũng mặc kệ Hứa lão tam nói chuyện khó nghe thế nào mà túm chặt Tuyết Lâm: “Cháu nói thật hay đùa vậy chứ!”
Tuyết Lâm: “Cháu cũng không nói đùa.”
Cậu cười nói: “Nhưng mà còn phải nghiên cứu thêm, cháu vẫn chưa thành công đâu. Nhưng cũng nhanh thôi. Cháu hy vọng Đào Đào có nhiều giấy để tập viết.”
Đại đội trưởng: “……”
Kế toán Chương: “……….Mục đích của cháu đơn giản thế.”
Tuyết Lâm cười nhẹ, nói: “Vâng, cháu cũng chỉ hy vọng là chúng ta đều có giấy để dùng, chứ cũng không nghĩ gì khác. Nhưng nếu thành công, có lẽ đại đội ta có thể làm một xưởng chế tạo giấy. Phương Bắc chúng ta không so được với phương Nam, một năm thì có đến nửa năm chẳng thể trồng trọt được. Nếu chúng ta có một xưởng tạo giấy thì ngay cả khi không phải vụ mùa, lúc nhàn rỗi có thể làm việc kiếm tiền. Như thế thì mặc kệ là đông hay hè thì mọi người đều có chuyện để làm, có thể lấy công điểm, như vậy không phải rất tốt sao ạ?”
Đại đội trưởng ôm chặt Tuyết Lâm: “Ôi mẹ ơi, sao cháu lại không phải là con trai bác chứ?”
Kế toán Chương nói thâm sâu: “Hay là cháu nhận bác làm ba nuôi đi.”
Hứa Kiến Sơn: “Tính ra chú là chú họ cháu, chúng ta đều là người một nhà.”
Tuyết Lâm: “Cháu mới đang tính toán thôi chứ chưa ra thành phẩm đâu.”
Đại đội trưởng cực kỳ nghiêm túc: “Bác tin rằng chỉ cần cháu nghiêm túc nghiên cứu thì có thể thành công.”
Làm hàng xóm, anh ta thật sự biết rằng chỉ cần đứa nhỏ này dụng tâm thì không có chuyện nào mà không thành.
Tuyết Lâm: “Nếu cháu có thể nghiên cứu thành công thì hợp tác xã nông dân của chúng ta không sợ người khác chiếm trước thị trường nữa. Hơn nữa cuộc sống cũng sẽ càng tốt hơn. Thế nên mọi người không cần có áp lực quá lớn. Cháu nghĩ cũng không đến mức nửa năm còn không nghiên cứu được, thế thì chẳng phải lúc ấy rau cũng lạnh rồi sao?”
Xấu hổ quá, chúng tôi đều là người như vậy.
Nửa năm ấy à?”
Không dám nghĩ, thực sự không dám nghĩ!
Tuyết Lâm: “Đáng ra cháu không định nói trước, nhưng thấy mọi người có áp lực lớn như vậy nên mới không nhịn được. Thực sự không cần quá áp lực.”
Đại đội trưởng đập bàn: “Được, bọn yêm đều nghe cháu.”
Tuyết Lâm mỉm cười: “Không phải là nghe cháu, mà là cùng nhau làm giàu. Cháu hy vọng cả thôn ta sẽ đều tốt.”
Đương nhiên, cháu cũng có cái cháu muốn.
Nhưng lời này không cần thiết phải nói ra.
Đại đội trưởng: “Vậy về sau cháu cứ tới đội đội nghiên cứu, cháu cần gì cứ việc nói với bác.”
Tuyết Lâm: “Được ạ.”
Thiếu niên ngoan ngoãn nghe lời.
Hứa lão tam: “……”
Thấy biểu tình nóng bỏng của mấy người này, Hứa lão tam cảm thấy, con người ấy à, đúng là quá nhiều thành kiến.
Anh là người thành thật như vậy mà những người khác đều không cảm thấy đáng tin, nghĩ anh là kẻ lừa đảo.
Con của anh thực ra là kẻ lừa người không chớp mắt mà trong mắt mọi người, nó lại là đứa nhỏ đơn thuần, ngây thơ.
Anh không tin con mình không cần thứ gì, nếu con trai anh mà toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì đại đội thì anh dám ăn luôn cái bàn này! Có mấy lời cũng không thể nói ra.
Cứ nhìn xem.
Dù sao anh cũng không thể phá đám con trai nhà mình.
“Tiểu Lâm này, ngày nào cháu cũng đọc báo, cháu xem những gì vậy? Mỗi ngày chú cũng xem nhưng chẳng thấy tin nào hay cả.” Hứa Kiến Sơn không thích anh họ mình nhưng mà lại rất thích cậu cháu trai này.
Ừ cũng đúng thôi.
Không có ai không thích đứa nhỏ này.
Hứa Tuyết Lâm: “Cái gì cháu cũng đọc, đây như cái này này, chú nhìn xem.”
Hứa Kiến Sơn nhìn thoáng qua, nói: “Cái này thì làm sao vậy? Chẳng phải là khen ngợi huyện đó chăm chỉ khai hoang trồng cây thôi sao, không chỉ có thêm nguồn thu cho nông dân mà còn giúp đồng chí công nhân có được nhiều việc?”
Hứa Tuyết Lâm nhìn vị chú họ không cùng chi này, cảm thấy chú ấy không nên xuất ngũ, vẫn nên ở bộ đội thì thích hợp hơn. Đầu óc thế này thực sự không đủ dùng.
Cậu nói: “Ba, ba nói xem cái này thể hiện điều gì?”
Hứa lão tam liếc tất cả mọi người một cái, nói: “Sao? Con còn thử ba à? Bọn họ làm được thì chúng ta cũng có thể.”
Hứa Kiến Sơn: “Người ta trồng cây rồi, chúng ta làm chẳng phải là bắt chước người ta sao?”
“Bắt chước thì làm sao chứ? Bọn họ bán cho huyện bọn họ, chúng ta bán cho huyện chúng ta. Không chạm đến nhau. Mà dù bây giờ huyện bên cạnh bán dế nhũi, chẳng nhẽ chúng ta lại đi bới lông tìm vết à? Thị trường của chúng ta không giống nhau. Với cả người ta trồng táo chả nhẽ chú nhất định phải trồng táo à?”
Hứa lão tam day huyệt thái dương, nói: “Đúng là đầu gỗ, không dùng được.”
Hứa Kiến Sơn: “Này, anh nói chuyện hẳn hoi đi, sao còn công kích đầu óc em vậy? Nếu em thông minh thì sao năm đó có thể xuất ngũ chứ?”
Thôi được rồi!
Vẫn là làm việc ở đại đội toàn người không có đầu óc.
Đại đội trưởng: “……”
Kế toán Chương: “…………”
Hai người muốn túm chặt Hứa Kiến Sơn lại, đầu óc người này thực sự đừng có cố bẻ xả với Hứa lão tam!
Kế toán Chương: “Kiến Vân, chú nói thử xem nào. Ý chú là thế nào? Cái này triển khai được không?”
Hứa lão tam: “Gì mà được hay không? Liên quan gì đến tôi chứ?”
“Không phải chú cũng là một thành viên trong đại đội sao?”
Hứa lão tam: “Đúng, nhưng tôi là chủ nhiệm hội phụ nữ, tôi không quan tâm mấy cái đó.”
Đại đội trưởng & kế toán Chương: “……………….”
Quá bực mình, nhưng vẫn cứ thấy buồn cười.
Cũng mau, hai người đều tốt tính, đại đội trưởng hít sâu một hơi, bắt đầu dỗ dành Hứa lão tam.
Hứa lão tam mỉm cười: “Nhìn vào thái độ này của anh thì tôi còn muốn nói thêm vài câu đấy. Moi người xem……..”
Anh bắt đầu nói, mọi người cũng đều quên là người mở đầu thực ra là Hứa Tuyết Lâm.
Nhưng Tuyết Lâm cũng không quan tâm mà tiếp tục cúi đầu đọc báo.
Thực ra, Hứa Tuyết Lâm cũng sớm nhìn ra ba mình không làm được công việc chân tay, mà thực sự cũng không hợp với công tác trong đại đội, con đường thích hợp nhất với ông ấy là làm ăn buôn bán. Người này đầu óc nhanh nhạy, nhiều ý tưởng.
Chẳng qua điều kiện bây giờ không cho phép, nhưng tuy rằng điều kiện không cho phép thì bọn họ có thể lợi dụng tập thể làm vật dẫn.
Thứ nhất là cho ba mình luyện tập trước, thứ hai là có thể đi ra ngoài nhìn xa hơn.
Tuyết Lâm biết, với nhãn lực của Hứa lão tam, bây giờ chắc chắn là thời kỳ ‘thai nghén’ tư bản tốt nhất. Nếu không ra ngoài thì không thể có cơ hội, nhưng bây giờ thì khác. Nếu đã bắt đầu hành động thì ngày mai tươi đẹp không còn xa.
“Ba, mọi người cứ trò chuyện đi, sắp trưa rồi, con về nhà trước đây.”
Tuyết Lâm đã đọc báo xong, chuẩn bị chạy lấy người.
Hứa lão tam: “Ba về cùng con!”
Đại đội trưởng tóm lấy Hứa lão tam: “Chú nói xong rồi đi, gấp gì chứ?”
Hứa lão tam khóc không ra nước mắt: “Sao anh còn không thả tôi về ăn cơm vậy! Có ai làm việc như anh chứ?”
Đại đội trưởng thấy cũng đúng, nói: “Thế về cùng nhau đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Kế toán Chương: “Vậy buổi chiều tới đại đội nói lại với tôi nhé.”
Hứa lão tam: “Tôi đây là bị rơi vào ổ cướp à?”
Mọi người đều cười to.
Ai không muốn có cuộc sống tốt hơn chứ? Mắt thấy có hy vọng này, tất nhiên mọi người đều cực kỳ phấn khích. Hận không thể lập tức làm ngay. Dẫn dắt mọi người đi lên con đường làm giàu.
“Chú ba, anh đúng là phải xin lỗi chú, đúng là trước đây anh có xem thường chú, là anh sai rồi.” Đại đội trưởng nói cực kỳ nghiêm túc.
Hứa lão tam cười lạnh: “Không có gì, tôi cũng chướng mắt anh, cảm thấy đầu óc anh đúng là chẳng đủ dùng.”
Khóe miệng đại đội trưởng run rẩy.
Hứa lão tam: “Nhưng mà cũng không sao, dù sao trong đại đội này, người không minh hơn tôi cũng không có ai.”