Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ

Chương 42: Trứng gà



Editor: Cơm Nắm Nhỏ

Beta: Ngò Gai

_________

Kỳ thi của Hứa Đào Đào kết thúc.

Các nhà đều truyền tới tiếng đánh trẻ con, đúng là không ngoài ý muốn.

Ai bảo mấy đứa nhóc này học tập vậy mà không thi được, về nhà còn muốn ăn bánh quẩy trứng gà. Thế mà không đánh thì đúng là chọn bánh đậu không lấy lương khô, người lớn dễ nói chuyện vậy sao? Không!

Không đánh mày thì đánh ai.

Nếu ở mấy chục năm sau, mỗi nhà chỉ có một đứa con thì sẽ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nhưng bây giờ, nhà nào cũng không chỉ có một đứa. Như nhà Mậu Lâm và Gia Gia thì rất hiếm có khó tìm.

Cả đại đội có hơn 100 hộ cũng chỉ có 2 hộ như vậy.

Nhiều con cháu, dù có yêu thương cũng hữu hạn. Không nghe lời? Thế thì phải đánh.

Nhất thời, cả đại đội đều là tiếng khóc của trẻ con, mấy người Đào Đào xách xe trượt băng ra bờ sông thì nghe được tiếng khóc, Hứa Đào Đào tỏ vẻ hiểu rõ: “Nhất định là bọn họ không thi được, về nhà đều bị đánh.”

Hứa Lãng: “Đi học thì không nghiêm túc, bình thường cũng không tập trung, kết quả chắc chắn là thế này.”

Cậu cũng hiểu.

Mậu Lâm: “Cũng may mẹ tớ là người dễ nói chuyện, nếu không…….”

Cậu nhóc rụt cổ lại, cảm thấy mông mình khó giữ được.

Nhưng mà cậu nhóc không ngu ngốc như mấy đứa kia, dù buổi sáng thi không tốt thì cậu nhóc cũng phải sung sướng chơi hai ngày đã, chờ có kết quả rồi tính tiếp. Khai sớm làm gì chứ. Quá ngu ngốc.

Cậu nhóc nói: “Đi, chúng ta nhanh lên, nếu không không đoạt với người khác được.”

Đào Đào: “Sao có thể chứ, đều bị đánh ở nhà kìa.”

Mậu Lâm: “……Đúng là thế, nhưng mà bị em nói ra sao chẳng xuôi tai xíu nào vậy.”

Hứa Đào Đào chống nạnh: “Không xuôi tay thì anh đừng nghe, anh họ, anh như thế là không được, không thể nói chuyện với con gái như vậy, sau này anh sẽ không tìm được vợ đâu. Con gái phải dỗ dành mới được.”

Mậu Lâm: “……..Dù sao anh cũng không thể cưới em làm vợ, cho nên không cần dỗ dành.”

Hứa Đào Đào: “Thế bây giờ anh còn không dỗ dành được em họ anh thì sau này gặp được người mình thích sao có thể dỗ dành chứ. Anh cho rằng tùy tiện nói hai câu nịnh nọt là được à? Sao anh ngây thơ thế. Dỗ dành người khác cũng cần kỹ xảo đó!”

Mậu Lâm: “………Em nói thử xem?”

Hứa Đào Đào: “Em nói cũng vô ích! Anh đẩy cho em đi.”

Mậu Lâm: “……”

Em họ mình quả nhiên không chịu thiệt.

Đang nghĩ linh tinh thì thấy Hạ Gia tranh: “Để em đẩy chị, em đẩy chị cho.”

Đào Đào: “Anh nhìn Gia Gia xem, xong nhìn lại anh đi, không thể so được.”

Các bạn nhỏ đi đến bờ sông, quả nhiên chỉ thấy vài nhóm nhỏ, không có nhiều người lắm.

Đào Đào: “Em chơi trước.”

Cô bé cung cấp xe trượt băng nên có quyền chơi trước, Đào Đào ngồi lên xe, Hạ Gia: “Để em để em!”

Mậu Lâm: “…………Đúng là vua nịnh nọt.”

Hạ Gia lại hết sức vui vẻ:“Em có thể là người chơi thứ hai không ạ?”

Đào Đào: “Tất nhiên là được rồi.”

Cô bé nhìn về phía Hứa Lãng: “Anh Tiểu Lãng, cho Gia Gia xếp thứ hai được không?”

Lão đại Hứa Lãng gật đầu: “Được chứ.”

Mậu Lâm: “………… Thằng nhóc gian trá.”

Các bạn nhỏ chơi đùa hết sức náo nhiệt.

Không thể mang ngựa gỗ đi khắp nơi nên rất nhiều bạn nhỏ không biết Đào Đào còn có một ngựa gỗ nhỏ. Nhưng mà xe trượt băng thì mọi người đều biết. Mỗi năm vào mùa đông, nhóm bạn nhỏ này sẽ cùng nhau mang ra chơi.

Cô nhóc có một chiếc xe trượt băng nên rất có thể diện.

“Hứa Lãng, Hứa Đào Đào, có thể cho bọn tớ chơi với không?” Xe trượt băng vừa xuất hiện đã có bạn nhỏ chạy tới.

Đào Đào còn nhớ người này: “À, cậu là người đi cùng anh đầu trọc…..” Vua nịnh nọt.

Cậu nhóc này chảy một bên nước mũi, nói: “Đúng rồi, anh ấy là anh họ tớ. Tớ chơi cùng các cậu được không?”

Hứa Lãng suy nghĩ một chút, nói: “Được, nhưng mà không được bắt nạt Đào Đào với Gia Gia nhé.”

Hai người này nhỏ nhất.

“Không bắt nạt, không bắt nạt đâu.”

Các bạn nhỏ cùng nhau chơi đùa, một lát đã nóng người lên, vào mùa đông bọn trẻ cũng không có nhiều trò chơi, trượt băng là trò chơi được hoan nghênh nhất. Hứa lão tam đi từ xa tới đã có thể nghe thấy tiếng hú hét của Đào Đào nhà mình, anh men theo âm thanh đi tới bờ sông, thấy con nhóc điên nhà mình đang chạy trên băng.

Hứa lão tam thấy tim mình đập thình thịch: “Đào Đào!”

Hứa Đào Đào đột ngột đứng lại: “Ba, có việc gì vậy ạ?”

Hứa lão tam vỗ ngực, cảm thấy mình đang yên đang lành cũng bị cô bé dọa thành bệnh.

Anh nói: “Không có gì, ba nghe thấy tiếng con nên tới thôi, cô kiềm chế cho ba! Mậu Lâm, cháu trông em đi!”

Lý Mậu Lâm: “Vâng ạ!”

Hứa lão tam: “Nếu em họ cháu mà bị ngã thì cậu* sẽ đánh mẹ cháu đấy.”

(*Theo vai vế thì Hứa lão tam là anh Nguyệt Quý => Mậu Lâm phải gọi Hứa lão tam bằng ‘bác’ mới phải. Nhưng mà trong convert (ở câu dưới) để là ‘cữu cữu’ (cậu) nên tớ vẫn để vậy nhé. Nhiều khi cách xưng hô trong convert loạn lắm, tớ tùy cơ ứng biến vậy nha)

Mậu Lâm: “……”

Cậu của mình đúng là.

Luôn làm người khác phải nghẹn lời.

Hứa lão tam đi tới lau mặt cho cô bé, nói: “Mặt bị lạnh đỏ cả lên rồi này, chơi một lát rồi chạy về nhà xin mẹ con làm cho một bát canh gừng.”

Đào Đào đáp: “Vâng ạ.”

Hứa lão tam dặn dò hai câu rồi tới đại đội, bờ sông khá gần cổng làng, nhưng cũng không cùng đường đến đại đội, anh đi đường này tới là vì muốn nhìn con gái một cái.

“Đào Đào, ba cậu tốt với cậu thật đấy.”

Đàn ông trong đại đội đa phần đều không nói lời hay, dù có yêu thương con nhỏ nhưng cũng sẽ không giống Hứa lão tam.

Đào Đào ưỡn ngực kiêu ngạo: “Ba tớ đối với tớ tốt nhất, ba tới là người ba tốt. Ai nói xấu ba tớ là người xấu.”

Đừng thấy cô bé còn nhỏ, nhưng mà cô bé hiểu hết, có vài người nói xấu sau lưng ba cô bé, nói ba cô bé lười, ba cô bé mới không phải như vậy.

“Đào Đào, đến lượt cậu.”

Hứa Đào Đào lập tức nhảy lên: “Được.”

Chuyện khác đều bỏ qua một bên.

Bên này Đào Đào chơi vô cùng náo nhiệt, bên kia đại đội trưởng ngạc nhiên kêu ‘a’ một tiếng, anh ta nghi ngờ nhìn Hứa lão tam: “Chú nói thật hay giả vậy?”

Hứa lão tam: “Sao mà giả được? Tôi vì dân phục vụ không được à?”

Đại đội trưởng hỏi một câu: “Chú có lòng tốt vậy à?”

Hứa lão tam: “Không có, nhưng tôi làm chủ nhiệm hội phụ nữ cũng không thể không làm gì, tóm lại cũng phải chia sẻ vì phụ nữ chút đúng không? Nhà nào bán trứng mà không phải việc của phụ nữ? Hôm nay lạnh như thế, tôi chủ động phục vụ vì đồng chí nữ một chút, thể hiện chút lòng tốt. Thế còn không được à? Cái ánh mắt đó của anh là sao, tôi còn có thể lừa người ta à? Ai mà không biết trứng gà bao nhiêu tiền? Cái này còn có thể giở trò gì chứ?”

Lời này không sai, dân chúng để ý nhất là về giá cả, một chút cũng không sai lầm, bây giờ Cung Tiêu Xã mua trứng vào đều là 3 xu rưỡi.

“Chú giúp nhà người ta bán trứng, nhỡ trên đường rơi vỡ…..”

Hứa lão tam: “Thế nên, anh cho tôi mượn xe lừa của đại đội đi.”

Đại đội trưởng: “……………………”

Hóa ra là cần cái này.

Hứa lão tam: “Anh nói xem thế đã được chưa?”

Đại đội trưởng: “Được rồi.”

Nếu là chuyện tốt thì tự nhiên anh ta cũng không ngăn cản, nếu không bị người trong thôn biết sẽ nghĩ anh ta thế nào?

Lại nói, nếu cái gì cũng không cho Hứa lão tam làm, không biết chừng sau này lại muốn bỏ gánh giữa đường. Anh ta biết người này lười thế nào. Khó có khi người này chăm chỉ nên tất nhiên anh tán đồng.

Quyết định chuyện này xong Hứa lão tam lập tức lôi kéo Hứa Kiến Sơn chia nhau nói cho mọi người chuyện này. Tất nhiên, Hứa lão tam cũng không quá nhiệt tình. Chỉ đơn giản là thông báo, có muốn hay không cũng chẳng quan tâm. Anh cũng không nghĩ muốn nhận quá nhiều, dù có xe lừa đi nữa, đường trơn không nguy hiểm chắc? Tất nhiên là có chứ.

Hứa lão tam vì dễ dàng cho mình chứ không phải vì muốn tiện nghi người khác.

Chỉ là không như mong muốn, mọi người thấy bảo là đại đội tổ chức nên lập tức đồng ý.

Hứa lão tam: “…… Mình thật đúng là.”

Thấy Hứa lão tam buồn bực, Hứa Kiến Sơn không nhịn được cười.

Trộm gà không được còn mất nắm gạo chắc chính là thế này.

Hứa lão tam: “Mọi người trực tiếp đem trứng đến nhà tôi đi, để Đại Hỉ nhìn một cái xem có dập chỗ nào không, bọn tôi là đàn ông tay thôi, sáng mai tôi sẽ trực tiếp lên trấn.”

Vì trời lạnh, tuy rằng đại đội cách Công Xã không quá xa nhưng mà mọi người cũng đều không muốn đi, thế nên qua một mùa đông cũng tích cóp được không ít trứng. Bên này Hứa lão tam còn chưa thông tri xong, bên kia đã truyền tới tai nhiều người.

Có thể thấy được là trời lạnh thế này cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người.

Cuối cùng, Hứa lão tam cũng không dám tin mình thu được hơn 800 quả, anh không nhịn được nói nhỏ với Thường Hỉ:  “Mấy người này là bị điên rồi à?”

Anh sao mà nghĩ được mấy người kia tích cóp được nhiều vậy?

Thường Hỉ nhìn mặt Hứa lão tam mà không nhịn được cười.

Chị nói: “Nhiều một chút không tốt à? Chúng ta cũng có thể chọn quả to chút.”

Tuy nói thì nói vậy nhưng mà Hứa lão tam vẫn sầu.

Thực sự không nghĩ tới.

Đào Đào buổi chiều về nhà liền thấy cả nhà đều là trứng gà thì chấn kinh: “Trời! Nhà chúng ta phát tài sao ạ?”

Thường Hỉ quay đầu lại nhìn thấy đầu tóc tiểu cô nương nhà mình rối tung, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nước mũi cũng chảy ra, quần áo dơ hết cả, thế mà cô nhóc này còn xách xe trượt băng theo, mặt mũi dào dạt nhiệt tình.

Nói thật, con trai chị lúc nhỏ cũng chẳng nghịch ngợm như thế.

Đừng thấy Nhu Nhu sức lớn chứ cũng chẳng nghịch.

Chị thở dài một tiếng, nói: “Đào Đào, con chơi chỗ nào thế.”

Đào Đào: “Trượt băng ạ.”

Cô bé đặt xe trượt băng xuống, mắt đen to tròn sáng lấp lánh; “Mẹ ơi, sao nhà chúng ta có nhiều trứng gà vậy ạ.”

Thường Hỉ: “Đây là của các bà các cô gửi, ngày mai ba con sẽ mang đến Công Xã bán giúp mọi người.”

Đào Đào hiểu ra: “Khó trách, con còn tưởng nhà chúng ta phát tài nữa.”

Thường Hỉ: “Con đó, tiểu cô nương mà cứ như con buôn.”

Chị gọi: “Nhu Nhu, Nhu Nhu.”

Hứa Nhu Nhu: “Con đây ạ.”

Thường Hỉ: “Con lấy nước nóng cho em con rửa mặt đi, sau đó nấu cho em một bát canh gừng uống cho ấm người.”

Hứa Đào Đào lập tức nói: “Trà gừng đường đỏ ạ.”

Thường Hỉ: “…………Chỉ biết thèm đường thôi.”

Đào Đào chỉ tay vào mình: “Con đã là một bạn nhỏ không thích ăn đường nhất rồi đó ạ.”

So với mấy người bạn mình, cô bé đã rất ngoan rồi.

Thường Hỉ: “Chỉ biết giảo biện.”

Đào Đào cười hi hi đi theo chị mình, làm nũng: “Rửa tay sạch, uống trà gừng thôi.”

Nhưng chắc là vì chưa từng thấy nhiều trứng như vậy bao giờ nên ánh mắt cô bé vẫn cứ dính lấy chỗ trứng gà kia.

Thường Hỉ: “Nhìn cái gì? Rửa tay xong lập tức về phòng cho mẹ, đừng chạm vỡ trứng gà.”

Đào Đào: “Dạ.”

Trứng gà rất dễ vỡ, cô bé biết.

Hứa Nhu Nhu nắm tay em gái vào phòng, Hứa lão tam nói thầm: “Em nói nhiều trứng gà thế này, nếu anh mang bán trong chợ đen thì kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ.”

Thường Hỉ lập tức nghiêm túc lại: “Anh dừng luôn cho tôi, không phải anh không biết người ta nghiêm thế nào.”

Hứa lão tam: “Tất nhiên là anh biết, không phải anh chỉ cảm khái chút thôi sao?”

Thường Hỉ: “Trên đời này chẳng có bức tường nào không lọt gió đâu, nhiều trứng gà như thế nếu anh không bán cho trạm thu mua thì chỉ nghe ngóng một chút sẽ biết ngay.”

Hứa lão tam: “Em này, anh chỉ nói chút thôi mà, em còn nói mãi nữa.”

Anh nghĩ nghĩ chút rồi nói: “Nhà mình để lại 300 quả đi.”

Thường Hỉ sửng sốt, nói: “Nhiều thế?”

Hứa lão tam: “Em muối lên, sang năm kiểu gì cũng phải ra tỉnh, nếu chỉ mang dưa muối, dù ăn có ngon người ta cũng không thấy là đồ quý, nhưng mà trứng gà thì khác. Dù lúc ấy đại đội không trả tiền cho chúng ta thì anh cũng sẽ xem chỗ khác bù vào, ha ha.”

Tiếng cười này không có ý tốt.

Thường Hỉ: “Cũng được, nghe anh.”

Chị lại dặn dò,“Ngày mai đi anh cầm theo cái hũ nhỏ đi, nếu có bị vỡ thì anh để vào đấy mang về, kẻo lúc đó lại không biết để đâu.”

Hứa lão tam: “Được.”

Anh đi theo Thường Hỉ chọn trứng, cảm khái: “Mình này, anh đúng là quả này muốn lấy, quả kia cũng muốn lấy. Bình thường không thấy gì nhưng mà nhiều trứng gà ở một chỗ thế này thực sự không cảm nhận được quả nào to quả nào nhỏ.”

Tuy rằng đều là gà nuôi trong nhà, nhưng trứng cũng không to nhỏ như nhau, cũng có nhiều quả to hơn hẳn. Hứa lão tam đều không nỡ bỏ, nói: “Hay là…….”

Thường Hỉ: “Chúng ta lại giữ lại 100 quả nữa đi.”

Hai người trăm miệng một lời, sau đó nhìn nhau bật cười.

Chị cũng là thấy quả này tốt, quả kia cũng tốt.

Nhưng rất nhanh chị lại nói: “Nhưng nhiều thế này nhà ta ăn hết sao được.”

Hứa lão tam: “Sao lại không ăn hết? Mỗi người một quả còn không nhanh hết ư?”

Anh nghiêm túc nói: “Cuộc sống nhà ta sẽ càng ngày càng tốt, có thể ăn ngon hơn chút, nếu không người sao đỡ được.”

Thường Hỉ: “Có đạo lý.”

Cho nên mới nói, khó trách hai vợ chồng này không tích được bao nhiêu tiền, hai người vui vẻ quyết định, họ nhặt ra 400 quả to nhất cho vào kho. Nhà họ có hai cái kho, đều nhét đầy đồ.

Nhưng mà càng như vậy càng thấy tốt.

“Em bỏ một nửa tiền đi.” Hứa lão tam liếc liếc Thường Hỉ.

Thường Hỉ nhìn về phía anh.

Hứa lão tam: “Anh chỉ còn có 5 đồng thôi, dù sao cũng không đủ, với lại anh để lại chút tiền thỉnh thoảng mua cho bọn nhỏ ít đồ. Mình ơi, mình à! Em thương xót anh chút đi.”

Thường Hỉ: “Thôi được.”

Chị cảm khái: “Gần đây mua vào nhiều quá.”

Nghe vậy, Hứa lão tam cảm thấy không có gì, anh nói: “Tiền ấy mà, sống không tiêu hết chết cũng chẳng thể mang đi. Không phải đời trước anh có tiền đó sao? Nhưng mà có cầm được gì tới đâu? Thế nên cũng không thể làm mình khổ được.”

Thường Hỉ gật đầu: “Đúng vậy!”

Hơn nữa, trải qua cuộc sống có tiền mà không mua được đồ rồi, Thường Hỉ vẫn thích cảm giác kho nhà mình tràn đầy đồ hơn. Cá này, trứng này, tất cả đều có.

“Sáng mai đi sớm một chút.”

Hứa lão tam: “Không thành vấn đề.”

Bọn họ bớt lại gần một nửa trứng gà, nhìn vẫn rất rõ ràng. Cho nên phải đi sớm để tránh gặp người này người kia, bị nhìn ra thì không hay. Nhưng nếu đi sớm thì vẫn rất an toàn.

Rốt cuộc, bọn họ cũng không phải trộm bán chợ đi mà là để lại nhà mình ăn.

Ai mà nghĩ đến nhà họ bỏ được giữ lại mấy trăm quả để ăn chứ.

Vì có trứng gà nên vợ chồng Hứa lão tam có chút hưng phấn. Nhưng Thường Hỉ vẫn nghiêm túc dặn dò Đào Đào:  “Chuyện nhà mình có trứng không được nói cho ai biết. Có hiểu không?”

Đào Đào chớp chớp mắt.

Thưởng Hỉ: “Không được nói cho bất cứ ai, các bạn cũng không được, có biết không?”

Đào Đào: “Dạ.”

Thực ra Thường Hỉ cũng không muốn nói mấy cái này với đứa nhỏ, nhưng mà nhà mình cũng chỉ rộng có thế, nhiều trứng như vậy cũng đâu giấu được, làm người một nhà, sao Đào Đào có thể không phát hiện ra? Cho nên chỉ có thể nhắc nhở cảnh cáo đứa nhỏ này.

Cô bé nói: “Nhưng mà, trứng gà đâu phải nhà chúng ta, không phải muốn mang đi bán sao ạ?”

Thường Hỉ: “Trứng này sẽ mang đến trạm thu mua, sau đó nhà ta lại mua lại. Nhưng mà như thế quá phiền toái, thế nên chúng ta mua trực tiếp luôn, nhưng mà sẽ tính rõ ràng để trả tiền cho người ta.  Nhưng mà mọi người không ai mua, chỉ có nhà ta mua thì không tốt lắm. Người ta sẽ nói nhà ta quá hoang phí xa xỉ. Thế nên chúng ta phải mua trong thầm lặng. Ra ngoài con nhất định không được nói việc này, biết không?”

Đào Đào: “……Dạ.”

Cô bé nghiêng đầu: “Con còn là trẻ con, không hiểu mấy cái đó.”

Thường Hỉ: “Đúng thế, dù sao con chỉ cần biết là chuyện nhà mình không thể nói ra ngoài là được.”

Đào Đào thận trọng gật đầu: “Vâng ạ!”

Thường Hỉ híp mắt: “Ăn gì cũng không được nói với người ngoài.”

Đào Đào: “………Dạ. Trứng gà với bánh quẩy cũng không được nói ạ?”

Thường Hỉ: “Không thể.”

Đào Đào không được khoe ra thì gục đầu xuống, nói: “Vâng được.”

“Thằng ba có nhà không?”

Hứa lão tam đi ra: “Ông Hạ ạ? Có việc gì thế chú?”

Ông Hạ nói nhỏ: “Chú tìm mày có chút việc…..”

Hai người còn chưa đi tới cửa phòng đã thì thầm vài câu, sau đó Hứa lão tam gật đầu: “Được ạ, là chỗ hàng xóm nên cháu cũng không lòng vòng nữa, chú cứ theo giá cả của trạm thu mua….”

Thường Hỉ đi ra cửa.

Đào Đào dịch mông sấn tới bên cạnh Hứa Nhu Nhu, nói nhỏ: “Chị, mẹ coi em như đứa ngốc.”

Hứa Nhu Nhu: “Hả?”

Hứa Đào Đào: “Em đều nghe hiểu hết đó.”

Mí mắt Hứa Nhu Nhu nhảy lên: “Em nghe hiểu cái gì?”

Đào Đào: “Em……..”

Cô bé nhìn lên nhìn xuống Hứa Nhu Nhu, nói: “Em mới không nói cho chị.”

Hứa Nhu Nhu: “Hứa Đào Đào!!!”

Hứa Đào Đào: “Aaaaaa.”

Cái gì cô bé cũng biết hết nhé!

Cô bé cũng đâu phải đứa bé 3 tuổi, qua năm cô bé 7 tuổi rồi!

Thế nên cô bé biết hết, ba mẹ vì muốn cho bọn họ được ăn trứng nên nguyện ý bỏ tiền ra mua trứng gà trong đại đội. Nhưng mà bây giờ không được mua bán, cho nên mẹ cô bé mới nói bọn họ làm trung gian tới Cung Tiêu Xã.

Mấy cái này đều không khó.

Cô bé đều hiểu cả.

Nhưng cô bé không nói ra đâu.

Đào Đào cảm thấy mình siêu cấp thông minh.

Cô bé còn biết là ông nội Gia Gia chắc chắn là tới đây vì muốn ‘đổi’ trứng gà, bởi vì mỗi ngày Gia Gia đều muốn ăn trứng gà, nếu mua ở Cung Tiêu Xã, vừa cần phiếu lại vừa đắt, mấy cái này cô bé đều biết.

Cô bé thông minh như vậy đó.

“Hứa Đào Đào.”

Đào Đào: “Dạ.”

Hứa Nhu Nhu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Em cứ cẩn thận đó.”

Hứa Đào Đào lập tức che mông nhỏ của mình lại, nói: “Em đâu có làm gì sai, sao chị lại uy hiếp em? Sao lại muốn tét mông em?”

Hứa Nhu Nhu: “Chị không biết em đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì, nhưng mà nếu em mà làm bậy thì chị sẽ đánh mông em cho xem.”

Hứa Đào Đào: “…………..Quả nhiên là muốn tét mông em, em nghe lời mà.”

Cô bé chu mỏ: “Chị, chị không thể hung dữ như vậy được.”

Hứa Nhu Nhu lập tức tới gần, Hứa Đào Đào: “Aaaaaaaaaaaa!”

Giọng nữ cao vang lên.

Thường Hỉ vén rèm lên: “Hai đứa này muốn xác chết vùng dậy à, im lặng cho mẹ.”

Hai cô nương đều nhất trí đáp: “Vâng ạ.”

Trước mặt mẹ mình, hai cô bé đều ngoan ngoãn yếu ớt như vậy đó.

Đào Đào đoán không sai, ông Hạ đúng là tới ‘đổi’ trứng gà, nhà ông cũng nuôi hai con gà, nhưng mà trời lạnh, chúng nó không đẻ được nhiều trứng, căn bản không theo kịp tốc độ ăn trứng của Gia Gia.

Con ông cũng thường mua một ít trứng gà trong trấn mang tới, nhưng mà giá trong trấn thực sự không rẻ.

Khó có cơ hội thế này, ông liền phải không do dự bắt lấy.

Trạm thu mua thu vào 3 xu rưỡi, bán ra 4 xu rưỡi, mà còn phải có phiếu, nếu muốn không mất phiếu thì phải tới chợ đen. Ở chợ đen bán 5 xu. Cái này ông cũng biết. Thế nên, nếu thực sự muốn mua trứng gà thì phải xuống tay luôn ở đây, tính ra một quả cũng bớt được 1 xu.

Cứ vậy, ông Hạ cũng chọn 200 quả mang đi. Nhà ông tất nhiên ăn không hết, nhưng mà khó có khi gặp dịp thích hợp thế này, ông cũng chuẩn bị cho hai ông bà thông gia nữa. 

Hứa lão tam đúng là không nghĩ tới, hơn 800 quả trứng gà mà bây giờ còn có hơn 200.

Hứa lão tam nhìn hai giỏ trứng còn dư lại, nói: “Nháy mắt, anh còn cho là thứ này không tốn tiền đâu.”

Thường Hỉ bật cười, nói: “Việc thế này cũng đâu có nhiều, lần này anh thu được nhiều vì người ta tích cóp cả mùa đông. Muốn tích được ngần ấy thì lâu lắm, mà đến lúc ấy thời tiết tốt lên, người ta cũng không cần đến anh.”

Nói vậy cũng không sai.

Hứa lão tam: “Ừ cũng phải.”

Ít trứng cũng là chuyện tốt với Hứa lão tam, sáng sớm hôm sau anh đã vội vàng đánh xe lừa lên Công Xã, tới nơi vừa đúng lúc trạm thu mua mở cửa. Lại nói, Thường Hỉ đoán không sai, trên đường anh hết sức cẩn thận rồi nhưng mà vẫn bị vỡ 4 quả.

Hứa lão tam cảm thấy mình quá đáng thương.

Nhưng mà mình cũng chiếm tiện nghi nên nguy hiểm này mình cũng phải gánh lấy. Trạm thu mua kiểm kê trứng gà xong Hứa lão tam vội vàng đánh xe tới trạm thu mua phế liệu. Anh cũng xem như khách quen ở đây, mà lại thêm lần trước làm tiệc rượu mừng nữa nên càng trở nên quen thuộc.

Con trai ông Vương công tác trên huyện, cũng cưới vợ trên huyện luôn, tiệc rượu lần này, dù là người thân trong trấn đến cũng không có ai nói không tốt, mọi người đều khen không dứt miệng. Đây là bọn họ có thể diện lớn.

“Cậu ba tới à! Gần đây không thấy cậu đến đây.”

Hứa lão tam dừng xe lừa, gật đầu: “Gần đây cháu đi xa, lúc về lại vội mấy chuyện trong đại đội nên không đến đây thường xuyên như trước được.”

Hai người đi vào trong, Hứa lão tam lấy hai hộp dưa muối ra: “Chú Vương, cháu nhớ lần trước lúc làm tiệc rượu chú có bảo vợ cháu làm cái này ngon. Cháu cũng không có cơ hội đến. May mà hôm nay đi đưa trứng gà hộ đại đội nên cháu mang hai hộp cho chú. Chú cũng đừng chê, chú nếm thử xem.”

Ông Vương: “Không chê, sao mà chê được chứ? Tay nghề của vợ cậu tôi cũng biết là tốt.”

Đã thử qua nên mới biết là tốt.

Ông yêu thích vuốt ve hai hộp dưa muối, hỏi chuyện: “Sao cậu lại đưa trứng gà hộ người trong đại đội vậy?”

Hứa lão tam: “Bây giờ cháu là chủ nhiệm hội phụ nữ, đây chẳng phải vì phục vụ các đồng chí nữ ư? Trời rét thế này, để họ tới Công Xã cũng không tiện nên cháu chỉ có thể ôm đồm chuyện này thôi.”

Ông Vương: “Ặc!”

Ông bị sặc, sau đó đánh giá Hứa lão tam, không dám nghĩ, sao một người đàn ông lại làm chủ nhiệm hội phụ nữ. Quá khó hiểu rồi.

Hứa lão tam cũng nhìn ra, nói: “Thực ra làm việc gì mà chẳng như nhau, tuy rằng nghe một người đàn ông làm chủ nhiệm hội phụ nữ có chút xấu hổ, nhưng mà ngài cũng hiểu được dân quê chúng cháu đấy, gặp được chuyện này đã không tồi rồi, nếu không sẽ phải xuống đất làm việc. Bây giờ vừa đúng. Bây giờ việc của chủ nhiệm hội phụ nữ cũng là xử lý chút chuyện gia đình tranh cãi, nếu mà nữ đồng chí tới cũng khó xử lý, nhưng mà một người đàn ông như cháu cũng chẳng sợ. Nếu ai mà đánh vợ thì cháu có thể đánh lại hắn. Tóm lại cũng can ngăn được.”

Ông Vương: “Cậu cũng không dễ dàng.”

Hứa lão tam: “Chẳng phải vậy ư!”

Anh chỉ vào hũ của mình, nói: “Chú xem, trên đường xóc nảy nên cũng vỡ mất 4 quả, đều do cháu chịu. Thật sự không dễ dàng. Cháu phải mang về để bọn họ nhìn, để biết là cháu làm việc khó hay không.”

Ông Vương: “Thật là, sao bán trứng còn phải để cậu đến, người ta làm chủ nhiệm hội phụ nữ cũng không cần như thế.”

Hứa lão tam: “Ai bảo cháu là đàn ông chứ, cũng phải trả giá một chút mới có thể được mọi người tán đồng.”

Anh nói tiếp: “Chú, gần đây bên chú có thu được cái gì tốt chút không?”

Ông Vương: “Thằng nhóc này vận khí không tồi, tới sớm không bằng tới đúng lúc, một thời gian trước Công Xã chúng ta có phát hiện một cái chuồng heo trên núi, chuyện này cậu cũng biết đúng không?”

Hứa lão tam: “Chuyện lớn như vậy sao có thể không biết chứ?”

Ông Vương: “Chỗ chuồng heo đó cũng có người ở trông coi, đấy, bây giờ phá đi nên cũng có một ít đồ gỗ với lại mấy cái bát đĩa sành, cũng đều mang qua đây. Tôi thấy bọn họ mang tới một cái vại lớn không tồi nên tôi giữ lại. Nghĩ chắc cậu có thể sẽ muốn.”

Hứa lão tam vỗ chân: “Ôi, chú, chú đúng là người tốt.”

Anh đi theo ông Vương vào trong trạm thu mua phế liệu: “Ơ? Xe đạp này là?”

Ông Vương: “Cũng mang từ đó về, hỏng đến mức không thể đi được nữa, bán qua đây như sắt vụn.”

Trong lòng Hứa lão tam vui đến mức pháo hoa nổ tung, anh kích động nói: “Chú, cháu có biết người có thể sửa xe đạp. Ha ha ha, đúng là lần này đến không phí công rồi.”

Ông Vương nghi hoặc: “Nhưng cái này bị hỏng nặng như vậy………”

Hứa lão tam: “Được mà, thật sự là được.”

Anh cảm thấy gần đây vận khí của mình thật tốt.

“Thực sự cháu có thể tìm được người sửa, cái này bao nhiêu ạ? Cháu muốn lấy cái này.”

Ông Vương: “Thế để tôi tính cho cậu rẻ một chút.”

Hứa lão tam: “Vâng.”

Anh nói: “Người nuôi chuồng heo kia đi thế nào vậy chứ, đem cái xe ngon lành thành thế này.”

Ông Vương lại hiểu được: “Bọn họ ở trên núi, đường đi cũng không tốt như trên trấn, lúc lên núi cũng phải vừa dắt vừa đẩy, đường núi còn cần nói chắc? Đi không đã mất sức lại còn dắt xe thì có thể không hỏng hay sao? Nhưng mấy kẻ này có tiền cũng chẳng quan tâm đâu. Mấy thằng phá của.”

Nhắc tới mấy người này, ông Vương còn biết thêm vài chuyện: “Người cầm đầu nhóc này là con đồ trong Công Xã chúng ta ngày trước đó. Thằng này đã không học hành hẳn hoi rồi còn bẫy người nhà. Em họ nó làm trong xưởng đồng hồ ở thành phố Hải đó, làm công nhân chính thức. Thế mà đi theo thằng này chung chạ thế nào ấy, thấy bảo ăn trộm 200 chiếc đồng hồ trong xưởng chạy mất. Bây giờ còn không tìm thấy người đâu. Ai mà nghĩ đến nó chạy tới chỗ kia chứ. Nếu không phải lần này có người phát hiện chuồng heo thì mọi người còn không biết nó trốn ở đấy đâu. Mọi người đều đoán là tiền mua heo có khi là tiền bán đồng hồ đó.”

Hứa lão tam: “………………”

Thực sự không nghĩ tới cái này còn có quan hệ với mình.

Anh bất động thanh sắc hỏi: “Có bắt được người chưa ạ?”

Ông Vương: “Đi đâu bắt chứ! Mấy thằng nhãi đó đều là người địa phương, chạy nhanh lắm.”

Hứa lão tam: “Một chiếc đồng hồ ít nhất cũng bán được 150 đồng, 200 chiếc chẳng phải là …..3…3 vạn*???”

(*3 vạn tương đương 30.000 nha các cậu)

Hứa lão tam chấn kinh: “Mẹ nó!”

Ông Vương: “Còn không phải sao! Cậu nói xem có dọa người hay không, bọn yêm nghe nói vậy đều bị dọa phát sợ. Cả đời này đã bao giờ thấy nhiều tiền như vậy đâu chứ!”

Gia đình công nhân trong thị trấn cũng thấy qua 300 đồng rồi.

Nhưng mà nhiều hơn thì không có.

Đừng nói 3 vạn, 3000 đều chưa thấy bao giờ.

3 vạn đó!

Không dám nghĩ đến.

Hứa lão tam nói thật: “Chú, không dối chú chứ tiền tiết kiệm trước nay của nhà cháu không quá nổi 100 đồng.”

Ông Vương cười ha ha, cảm thấy tên này tuy nhìn qua có chút láu cá nhưng lại là người rất chân thành.

“Nhà cậu ở một mình à?”

Hứa lão tam gật đầu: “Ăn riêng xong ở một mình, cha mẹ cháu ở với anh cả, nhà cháu mỗi năm sẽ đưa lương thực. Đấy, ở riêng cái gì cũng phải tự thân, tích được chút ít thì phải cố gắng mua chút đồ dùng.”

Ông Vương gật đầu, sau đó nhìn về cái xe đạp hỏng: “Thế cậu mua cái này…..”

Hứa lão tam: “Nhà cháu có người sửa được cái này.”

Ông Vương gật đầu.

Hai người đi nhìn mấy vại đựng dưa muối, vại đựng dưa muối cũng đúng là vại đựng dưa muối, đều không phải đồ đáng giá. Nhưng Hứa lão tam cũng hiểu, bây giờ đâu có dễ dàng nhặt được đồ đáng giá chứ.

“Vại này tốt như vậy sẽ không quá đắt chứ ạ?”

Ông Vương: “Chắc chắn tôi không để cậu chịu thiệt thòi đâu.”

Hứa lão tam lại ngó qua lại một chút, lâu rồi anh không đến, cảm giác ở đây thêm không ít đò.

Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chẳng có đồ gì thích hợp.

Tuy không thấy đồ gì tốt nhưng lại thấy mấy quyển sách cho trẻ con: “Cái này khá được, chắc chắn con gái cháu thích đọc.”

Ông Vương: “Tổng cộng tất cả của cậu là 32 đồng.”

Hứa lão tam: “Được ạ.”

Cũng may lần này ra ngoài anh ta mang theo tiền, hơn nữa có cả tiền bán trứng gà nên cũng đủ.

“Chủ yếu là sắt quá quý.”

Hứa lão tam: “Cháu hiểu mà.”

Trên đường về Hứa lão tam ngân nga bài hát, cảm thấy tâm tình thật không tồi. Chủ yếu là anh còn gặp được một cái xe đạp hỏng, đây là đồ vật có thể gặp mà không thể cầu. Anh biết mỗi lần con mình sửa được một cái xe bán đi được bao nhiêu.

Tuy rằng trước đó anh còn nghĩ mua một cái xe mới đi.

Nhưng mà mua tới tay lập tức lại muốn bán.

Anh cũng ít khi ra ngoài, cũng không dùng nhiều đến xe. Nhưng mà tính đi tính lại chỉ tốn có hơn 10 đồng. Thật sự vừa nghĩ đến đã động lòng.

Hứa lão tam cảm thấy ấy à, quả nhiên làm người phải giao lưu kết bạn nhiều mới được, như ông Vương ấy. Đây chẳng phải là được đến chỗ tốt rồi sao? Không bỏ cái nhỏ sao mà lấy được cái lớn, đôi khi vẫn cần nỗ lực thêm.

Sau này còn phải đưa cho ông Vương ít quà.

Chuyến này ra cửa rất đáng.

Trừ mấy cái này, anh còn hỏi được chuyện đồng hồ, tuy rằng ngẫu nhiên biết được nhưng mà Hứa lão tam cũng cảm thấy rất may mà biết sớm. Biết sớm, bọn họ sẽ càng cẩn thận hơn chút. Thực ra chuyện này đã qua một thời gian rồi nên trong lòng Hứa lão tam có chút lơi lỏng.

Thậm chí anh còn nghĩ có nên lấy một chiếc ra đeo trộm không. Thỉnh thoảng bị người ta phát hiện cũng không sao. Dù sao bên Cung Tiêu Xã cũng có bán đồng hồ này, kiểu dáng cũng bình thường không có gì đặc biệt.

Nhưng mà ra ngoài một chuyến làm anh như được giội một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.

Anh tuyệt đối không thể đeo được.

Tuy rằng đồng hồ không đặc biệt, nhưng với điều kiện nhà bọn họ đeo được thì rất đặc biệt. Một khi bị người liên tưởng đến sự việc kia thì không tốt. Tuy chuồng heo không gần chỗ họ nhưng mà cũng cùng một quả núi. Ngày đó bọn họ lại bắt được heo. Khó đảm bảo không có người không nghĩ tới.

Trời lạnh, Hứa lão tam càng nghĩ tới càng sợ, hoảng đến mức toát mồ hôi lạnh.

Chờ anh đi đến cổng đại đội, chưa nhìn thấy nhóc con nghịch ngợm nhà mình nhưng lại thấy Quản lão tứ chuẩn bị phá băng bắt cá. Anh ta cũng vừa chọn chỗ này, mới lấy đá đập nhát đầu tiên.

Hứa lão tam hét lên: “Quản lão tứ, mẹ mày có phải trong đầu mày toàn nước không! Bọn trẻ con hôm nào cũng chơi trên mặt băng, mày đập như thế làm mặt băng không rắn chắc, lúc đó bọn nhỏ ngã xuống nước xảy ra chuyện thì sao? Mày cứ không có ý tốt như thế à?”

Hứa lão tam đột nhiên quát lên làm Quản lão tứ hoảng sợ, ‘ầm’ một tiếng, cục đá rơi vào chân, anh ta ôm chân kêu đau: “Hứa lão tam, tự nhiên anh dọa người ta làm gì, đồ vô đạo đức!”

Hứa lão tam: “Tao thiếu đạo đức ý à? Già trẻ lớn bé đàn ông phụ nữ ra đây mà xem là ai vô đạo đức, mày không màng sống chết con mày nhưng bọn tao còn quan tâm đấy! Chưa thấy người nào không biết xấu hổ như mày! Làm sao? Mày muốn hại đứa nhỏ nhà ai? Mày nói rõ cho tao, nếu không tao không để yên chuyện này đâu! Bọn trẻ ngày nào cũng chơi trượt băng mà mày lại phá băng đi? Đi, mày đi đến đại đội với tao, chúng ta cứ nói rõ một chút, tao không để mình đại đội trưởng xem mà phải gọi người cả đại đội tới cho mọi người phân xử, nhà ai mà không có con trẻ chứ? Có ai vô đạo đức như mày không?”

Hứa lão tam cũng mặc kệ, tiếng quát cũng không nhỏ.

Rất nhanh đã có trẻ con chạy tới đây.

“Chú tư, chú không có việc gì lại đến phá băng làm gì chứ, cháu còn đang chơi ở đây mà!” Con nhà anh cả Quản lão tứ nhìn anh ta không thể tin nổi: “Chú ghét ba cháu cũng không đến mức hại chết cháu đi?”

Quản lão tứ: “Không phải, không phải đâu…….”

“Chú, chú như thế thì quá xấu xa rồi.”

“Tao nói thằng tư này, thằng ba nói đúng đấy, bọn nhỏ còn chơi quanh đây mà mày lại làm cái gì chỗ này vậy chứ? Nếu xảy ra chuyện thì sao bây giờ?” Đây là chú bảy vừa ăn cơm trưa xong đi ra tản bộ tiêu cơm.

Quản lão tứ hết đường chối cãi, anh ta cuống cuồng giải thích: “Thật sự, thật sự là cháu chỉ muốn bắt cá thôi mà.”

Hứa lão tam: “Nếu anh muốn bắt cá thì chẳng phải càng nên mắng sao? Đầu óc anh có phải thật sự bị hỏng rồi không vậy! Nếu không có đầu óc thì lúc làm việc gì cũng hỏi người khác một câu đi, đừng có tự ý làm bậy. Ha! Anh muốn ăn thịt thì không màng quy định đào bẫy trên núi; anh muốn ăn cá thì cũng mặc kệ bọn trẻ trượt băng bên này mà đào băng; thế nếu anh muốn cái khác……”

“Tôi không muốn cái khác!”

Quản lão tứ vội vàng giải thích: “Thực sự tôi không có ý xấu.”

Hứa lão tam cũng nhìn ra tên này ngu muốn chết, đầu óc chỉ để trang trí. Nếu là người bình thường thì không làm được mấy chuyện này.

“Con trai con gái tôi cũng mỗi ngày đều tới chơi mà, tôi thực sự không nghĩ nhiều. Tôi thề, nếu tôi mà có tâm hại người thì sẽ bị sét đánh chết, tôi thật sự không cố ý mà! Chỉ là hôm trước tôi nghe thấy con gái anh nói ăn cá nên tôi liền nghĩ trong sông có cá, cũng muốn bắt về cải thiện bữa ăn trong nhà, dù sao cũng rảnh rỗi……”

Náo loạn nửa ngày hóa ra là còn liên quan đến Đào Đào.

Hứa lão tam ‘hừ’ một tiếng: “Cứ cho là đầu óc anh không tốt đi. Anh còn không biết suy nghĩ à? Con gái tôi ăn cá là đổi với em gái tôi. Anh đừng nói là không biết cháu ngoại bà Lý tặng quà Tết cho thím ấy chứ? Nhà tôi làm dưa muối đổi với nhà họ đó.”

Quản lão tứ: “………………………………”

À đúng, nhà ngoại bà Lý ở biển!

Quản lão tứ ngây ngốc trừng mắt: “Tôi quên mất.”

Người chung quanh: “……”

Đầu óc này đúng là chỉ để làm cảnh đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.