Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Chương 18-2: Rất đàn ông (2)



Edit: Café Sáng

Trở ra, đã thấy mẹ cậu dọn xong bàn, mấy người phụ nữ ngồi dưới gốc cây đào, tán gẫu chuyện nhà. Còn bàn của mấy ông đàn ông, vẫn ăn chậm một chút, mọi người còn uống chút rượu, nên đương nhiên không giống bên bàn phụ nữ rồi.

Thấy Tuyết Lâm bước ra, Đại đội trưởng đưa tay vẫy cậu, nói: “Tiểu Lâm Tử, lại đây con.”

Tuyết Lâm bước đến, mỉm cười: “Sao ạ?”

Đại đội trưởng: “Bọn chú đang thảo luận xem, cái bẫy trên núi là ai đào. Con thấy thế nào?”

Chuyện này, không hẳn bởi vì con trẻ nhà mình rơi vào, bọn họ mới nổi giận thôi.

Trên thực tế, công xã đã có chỉ thị rất rõ ràng, là không được đào bẫy lớn trên núi. Nhiều năm trước lương thực giảm sản lượng, ăn uống là vấn đề lớn, nên nhiều người lên núi đặt bẫy. Sau này qua được giai đoạn đó, mọi người đã quen, cũng không bớt lại. Đến mức không ít người lên núi sập vào bẫy bị thương.

Mấy chuyện này, một lần hai lần, có thể không ai để ý, nhưng số lượng nhiều, lãnh đạo cũng phải nghiêm khắc hơn. Bây giờ, đừng nói công xã chỗ bọn họ, mà là cả huyện, đều tuyệt đối không cho phép đão bẫy lớn trên núi.

Nên chuyện lần này, là chuyện vô cùng ác liệt.

Hôm qua Đại đội trưởng về Đại đội trước, thông báo với vài người trong đội.

Đại đội bọn họ chỉ là phổ thông, thực ra cũng chỉ có anh là Đại đội trưởng, thêm một kế toán với một chủ nhiệm trị an, ba người là nhân viên chính thức, còn nhân viên ghi điểm, thì không tính là thành viên chủ yếu của thôn ủy bọn họ.

Ba người đều rất tức giận, vì nhà ai không có trẻ con, đám trẻ con lại suốt ngày lên núi chơi, lấy gì đảm bảo là sẽ không gặp chuyện?

Chính là, rất tức giận.

Nhưng mà, làm sao để tìm được kẻ đầu sỏ lại không dễ dàng.

“Hôm qua bọn tôi cũng đã bàn về chuyện này, nhưng vẫn chưa có đầu mối gì, nếu người đó không nhận, chúng ta cũng không thể nào bắt được cả!”

Nói như thế, Hứa Lão Tam lại không đồng ý.

Anh nâng cằm, nói: “Sao lại nói vậy được chứ? Dựa vào cái gì? Con gái tôi thiếu chút xảy ra chuyện, như vậy là xong được sao? Bọn nhỏ an toàn là do may mắn, nhưng chúng ta cũng không thể cứ mãi dựa vào may mắn mà sống chứ? Nhất định phải bắt được thằng chó đó, tôi mà bắt được tên khốn kiếp đó, thì không bóp chết nó mới là lạ đó.”

Mọi người im lặng không nói gì, cảm thấy Hứa Lão Tam chỉ đang mạnh miệng.

Về nhàn hạ anh là thứ nhất, chứ đánh nhau thì lại không được.

“Anh đừng nói không thôi, chúng ta suy nghĩ xem, là ai mới được.”

“Có phải thợ săn Lý thôn chúng ta không? Những năm kia, ông ấy đi săn giỏi lắm, nhà ông ta sống cũng khá, có phải do ông ta lén lút đi săn không?” Đây là thế hệ trước, ông Lý nói.

“Cũng có thể là tên Tiểu Vương hay trộm vặt, nhìn nó cũng không phải loại đứng đắn gì.” Đây là Lý Đại Bảo, dượng của Đào Tử nói.

“Tôi thì thấy Tiểu Vương không đến mức đấy, hình như nó đang lét lút đầu cơ trục lợi (đi buôn bán lén) thôi. Mọi người xem, có phải Trương Tam không? Anh ta thường lên núi lắm.” Chồng của thím Thúy Hoa nói.

“Trương Tam yếu xìu, cái hố to như vậy, thì phải cần một nhóm người khỏe mạnh cơ.” Lý Đại Bảo ngẫm nghĩ một chút, lại gật đầu: “Mà anh nói cũng có lý.”

Bọn họ đều suy đoán lung tung, Đại đội trưởng vẫn chủ trương nhìn Hứa Tuyết Lâm, người khác không biết, nhưng làm hàng xóm, anh ít nhiều hiểu rõ được năng lực của cậu nhóc này. Anh hỏi: “Tiểu Lâm Tử, con thấy sao?”

Chuyện này Hứa Tuyết Lâm cũng tức lắm chứ.

Trách em gái cậu sao?

Không thể nào!

Tên thất đức nào đó đào cái bẫy lớn như vậy ở gần chân núi, còn không phải hại bọn trẻ con sao? Nếu không phải trong đó có chỗ trống, mà bọn trẻ lại nhỏ, không chừng đã xảy ra chuyện rồi! Hứa Tuyết Lâm gõ gõ mặt bàn, nói: “Biện pháp đơn giản nhất, ôm cây đợi thỏ.”

Biện pháp này, tất cả mọi người đều nghĩ đến. Nhưng lại thấy không phải biện pháp gì hay.

“Vậy ai đi nhìn chằm chằm chỗ đó?”

Hứa Lão Tam lập tức: “Tôi đi!”

Anh rất kiên định: “Nhất định tôi phải đòi lại công bằng cho con gái nhà tôi! Chuyện này nhất định phải có kết quả!”

Lần này, anh không phải vì lười nhác làm việc mà xung phong.

Dính đến cục cưng nhà anh, là không phải chuyện nhỏ nữa.

“Không được, như vậy phải ngồi chờ bao nhiêu ngày chứ? Chú cũng không thể không đi làm mãi được, người ta sẽ nói ra nói vào. Lại nói, ngày nào chưa bắt được ngày đó chú không đi làm, rồi nhà chú sống bằng gì?” Đại đội trưởng lập tức bác bỏ.

Tuyết Lâm bất ngờ lên tiếng, nói: “Chỉ một hai ngày thôi.”

Đại đội trưởng: “Hả?”

Những người khác cũng đều nhìn sang Tuyết Lâm, Hứa Tuyết Lâm bình tĩnh nói tiếp: “Thực ra, cũng không khó.”

Cậu cười cười, nhưng nụ cười lại không vào đôi mắt: “Đánh cỏ động rắn, làm cho kẻ đào bẫy tự chui đầu vào lưới thôi.”

Mặt Trời ban trưa, nhưng bọn họ lại sững sờ cảm thấy, nụ cười này của Hứa Tuyết Lâm, khiến người ta lạnh căm.

Đại đội trưởng: “Ai đi đánh cỏ động rắn?”

Hứa Tuyết Lâm đáp với vẻ sâu xa: “Chú bảo chủ nhiệm trị an và ba con đi theo dõi là được rồi, con cam đoan, không đến ba ngày người kia sẽ ra thôi.”

Nghe xong lời này, Đại đội trưởng lập tức vỗ đùi: “Được!”

Đại đội trưởng quay sang vỗ vai Hứa Lão Tam, nói: “Chú đấy, may mắn nhất là có vợ tốt con ngoan.”

Nói cách khác, cá nhân chú, không có gì tốt.

Hứa Lão Tam: “Vậy nếu tôi không phải người tốt, thì sao lại may mắn thế?”

Buồn cười.

Tất cả mọi người không quan tâm đến anh nữa, ai còn không biết anh là loại người nào!

Hứa Lão Tam nghiêm mặt, nói tiếp: “Đại đội trưởng, anh xem, tôi xin nghỉ phép là vì bắt tên khốn kiếp đào bẫy cho Đại đội, tôi là vì an nguy của cả Đại đội. Tôi nỗ lực nhiều như vậy, nên không thể xem là tôi xin nghỉ được, vẫn phải tính công bình thường cho tôi chứ đúng không?”

Thốt ra lời này xong, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn anh, thật sự vô cùng muốn đưa tay kiểm tra xem, da mặt của anh ta dày đến mức nào.

Sao lại không biết xấu hổ đến thế chứ?

Hứa Lão Tam không thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người, nói tiếp: “Mọi người cũng đừng nghĩ là tôi tính toán Đại đội. Nếu lại có người lớn trẻ nhỏ ngã vào thì sao? Cái hố này mọi người biết rồi, nhưng có ai chắc sẽ không có cái thứ hai nữa hay không? Đây là yêu cầu rất hợp lý nhé. Bằng không, tôi cùng con trai tôi len lén theo dõi, còn lo không bắt được tên khốn đó sao? Nhà chúng tôi thông minh như thế, nhất định sẽ bắt được! Mà nếu chúng tôi không nói, lặng lẽ trả thù, không ai quan tâm cái hố, thua thiệt không phải là Đại đội hay sao?”

Nhìn qua ánh mắt xem thường của mọi người, Hứa Lão Tam nói tiếp: “Mấy người đừng nghĩ rằng tôi nói khoác. Chúng tôi trả thù, cũng không cần phải mạnh bạo đâu! Chúng tôi chỉ đơn giản hắt phân vô cửa nhà nó; tối đến giả quỷ giả ma hù nhà nó; vào đất vườn nhà nó nhổ sạch; ném vào chuồng gà nhà nó cỏ làm gà tiêu chảy. Lại hoặc là, ban đêm tôi đến nhà nó ném thủy tinh, thế nào không gọi là trả thù?”

Tất cả mọi người: “…”

Sao anh ta có thể nghĩ ra lắm chuyện thất đức thế chứ?

Mà lại, còn nói hợp tình hợp lý đến vậy.

Hứa Lão Tam ra vẻ sâu xa: “Cho nên, tôi thật sự là vì tất cả mọi người thôi.”

Đại đội trưởng chỉ Hứa Lão Tam, tay run run một hồi, rốt cuộc không nhịn được nữa, mắng: “Chú giỏi làm chuyện thất đức!”

Hứa Lão Tam ngẩng đầu ưỡn ngực: “Người không phạm tôi tôi không phạm người, tôi chỉ trả thù chính đáng thôi. Lại nói, đã làm gì đâu nào? Thực ra, tôi chỉ là muốn thêm chút công sức cho Đại đội thôi, thật đó! Vậy nên tôi mới đề xuất việc, bắt người xong, giao cho Đại đội xử lý.”

Mà tôi tự mình tìm phiền toái, đó là chuyện của tôi.

Câu nói này, anh chỉ thầm nói trong lòng.

“Mà sao anh keo kiệt quá vậy, có ba ngày công, anh cũng không cho nổi?”

Đại đội trưởng cảm thấy mình sắp tức muốn xỉu luôn rồi, nhưng vẫn gật đầu thật nhẹ, nói: “Lần này, hời cho chú đó.”

Hứa Lão Tam lập tức tươi cười: “Phải vậy chứ! Tôi là vì mọi người, làm vì mọi người, phục vụ mọi người thôi.”

“Cút đi!”

Các đồng chí phụ nữ đều ngồi ngay cửa, cũng không xa mấy, nên hiển nhiên cũng nghe được mấy người bên này thương lượng, mọi người đều cạn lời nhìn Hứa Lão Tam, lập tức quay đầu vỗ vỗ Thường Hỉ, nói khẽ: “Cô cũng không dễ dàng gì.”

Gặp được ông chồng như vậy, thật sự có chút long đong.

Nguyệt Qúy liếc xeo anh trai nhà mình, nói khẽ: “Thật hết nói.”

Thường Hỉ lại thấy không vấn đề gì, nói: “Có gì đâu.”

Lại nói, chuyện cần tranh thủ, cũng không sai chỗ nào.

Nhưng mấy lời này, Thường Hỉ không nói.

Mặc dù Hứa Lão Tam không ra làm sao, nhưng lần này Thường Hỉ cảm thấy, anh không sai!

Nếu để chị bắt được tên chó suýt nữa hại con gái chị, chị cũng không để yên đâu!

Trong lòng Thường Hỉ ào ào, nhưng mặt ngoài, lại rất ổn định. Rất nhanh, chủ đề đổi, Thường Hỉ cũng không nói gì nữa.

Quả nhiên, qua hôm sau, mọi người chợt nghe đồn, phát hiện trên núi có heo rừng. Cụ thể là thế nào, cũng không ai nhìn thấy. Nhưng mấy đứa nhóc nhỏ, lại nói như là tận mắt thấy rồi, còn nói là nó chạy hướng nào nữa. Mặc dù xưa kia trong thôn cũng thường đi săn, nhưng con mồi chủ yếu chỉ là con thỏ mà thôi.

Như heo rừng, mọi người không dám dính vào.

Vì sao?

Vì thứ này, không dễ bắt.

Heo rừng da dày, còn có răng nanh, nhiều khi, dao chặt một cái còn không ảnh hưởng gì được nó. Chọc giận thứ này, nó càng hung dữ hơn, cho nên nghe nói trên núi có heo rừng, mấy nhà đều không cho trẻ con lên núi nữa. Còn nhóm người lớn, cũng bớt số lần lên núi hơn.

Mạng chỉ có một, ai mà không tiếc?

Thịt heo rừng đúng là thịt thật, nhưng không thể làm ẩu.

Dù sao, cũng chẳng phải như những năm đói, có thể liều mạng đi săn. Cẩn thận một chút, mới là đúng đắn.

Bởi vì chuyện heo rừng, mà trong thôn bắt đầu bàn tán sôi nổi. Rất nhiều người già nhớ lại, những năm xưa heo rừng xuống núi phá hoa màu phá nhà cửa. Nhất thời, ai nấy cũng đều căm phẫn. Chủ nhiệm trị an cũng không phải người ngoài, mà là con của chú họ khác chi nhà Hứa Lão Tam, tuổi cũng ngang ngang với anh.

Bất quá người ta là bộ đội giải ngũ, cũng có chí hướng, không giống như anh.

Hứa Lão Tam tên Hứa Kiến Vân.

Anh kia tên Hứa Kiến Sơn.

Hai người cùng nhau lên núi ôm cây đợi thỏ, người thì không thấy, nhưng muỗi thì thấy không biết bao nhiêu con.

Thực ra Hứa Kiến Sơn cũng không để ý mấy ông anh họ này, cảm thấy anh có đầu óc, nhưng lười quá mức, lại không biết sống. Hai người cùng nhau lên núi, nhưng cũng chẳng nói gì với nhau. Nhưng mà, chỗ này cũng chỉ có từng đấy, mà cũng chỉ có hai người.

Anh ta nhịn được ngày đầu, sang ngày thứ hai không nhịn được phải nói chuyện với Hứa Kiến Vân.

“Anh Ba, anh xem biện pháp này được không vậy? Có thể bắt được sao?”

Hứa Lão Tam liếc anh ta một cái, nói: “Sao lại không được? Nếu không bắt được, chỉ có thể là đám các chú tiết lộ ra ngoài, để thằng khốn kia biết mà thôi.”

Hứa Kiến Sơn bị lời này làm tức điên, nói xem có ai mà như vậy không chứ!

Anh ta chán nản nói: “Bọn tôi rãnh quá nói ra ngoài làm gì! Tôi cũng muốn bắt được tên khốn kiếp đó chứ! Còn không, làm sao biết được tên khốn nào đào bẫy, nhà tôi cũng có trẻ con vậy, mà lại, vợ tôi cũng hay lên núi nữa.”

Anh đã đến xem cái bẫy to kia, mặc dù đám cọc gỗ đã bị nhổ sạch, nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng biết ban đầu nó đáng sợ thế nào rồi.

“Anh nói xem, mình đồn trên núi có heo rừng như vậy, tên kia có đến không?”

Sao anh thấy nghi ngờ quá!

Hứa Lão Tam: “Đương nhiên là đến rồi! Thằng đào bẫy làm sao biết chuyện này là giả được. Mọi người nghe trên núi có heo rừng, ít nhất cũng đều tránh né hạn chế lên núi, tránh gặp phải heo rừng nó ủi cho. Nhưng thằng đào bẫy thì chưa hẳn, nó đào cái bẫy lớn từng đấy, không lẽ vì bắt thỏ? Nhất định là vì muốn bắt con to. Vừa nghe thấy trên núi có heo rừng, không chừng sẽ chạy lên xem có thu hoạch được gì không ấy chứ. Mà lại, chú thấy không? Mấy đám cỏ dại xung quanh đây, đấy đấy, là loại cỏ heo rừng thích ăn nhất, sao khéo quá vậy, xung quanh cái bẫy rất nhiều loại cỏ này? Tôi thấy rõ ràng là cố ý.”

Nói đến đây, Hứa Lão Tam hỏi lời thật lòng: “Mấy năm chú nhập ngũ, học cái gì vậy? Sao cái gì cũng không biết thế?”

Hứa Kiến Sơn: “???”

Anh ta bị Hứa Lão Tam chê bai đó.

“Công phu tôi giỏi!” Anh ta lập tức đưa cánh tay lên, phô bày năng lực của mình, không thể để Hứa Lão Tam xem thường được. Như vậy thì mất mặt lắm.

Hứa Lão Tam lại liếc anh ta: “Tôi sợ nếu thằng đó đến, chú lại không bắt được nó ấy.”

Xem, nghe nói thế có tức không chứ.

Đây không phải là chuyện thường đâu.

Hứa Kiến Sơn không vui, xoay người, không thèm nói chuyện nữa.

Không phải người chung đường, không thể nói chuyện được.

“Kiến Sơn này, chú nói xem, anh làm cho thôn được không nhỉ?” Hứa Kiến Sơn không thèm quan tâm Hứa Lão Tam, nhưng anh lại chủ động bắt chuyện.

Hứa Kiến Sơn suýt ngất, anh ta hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”

Anh ta liếc nhìn Hứa Lão Tam từ trên xuống dưới, cũng chẳng thèm lựa lời, nói thẳng: “Như anh mà làm việc cho thôn, thì toàn thôn không ai chịu đâu. Đâu phải ai muốn cũng vào làm được. Mà lại, anh làm được gì chứ? Anh là muốn dạy mọi người cách trốn việc nhàn hạ sao? Anh mơ đi thôi nhé! Hết hi vọng đi, không có cửa, hoàn toàn không có cửa đâu!”

Không có, hoàn toàn không.

Anh ta chân thành khuyên nhủ: “Anh Ba à, tuổi anh cũng không nhỏ nữa, phải nỗ lực lên chứ. Anh xem anh Cả, cả nhà người ta cần cù chăm chỉ, mấy năm nay, cũng khá đấy thôi.”

Anh ta nói vậy, Hứa Lão Tam lại không thích nghe.

Hứa Lão Tam: “Nhưng nhà anh ấy cũng có hơn nhà anh chú bao nhiêu đâu. Nhà anh đây hả, tính ra chẳng thua ai, ăn uống được lắm đấy.”

Lời này không giả.

Nhưng mà, là nhờ vào anh sao?

Không hề, là nhờ chị Ba ra ngoài làm đầu bếp cả!

Hứa Kiến Sơn: “Nhà anh qua không tệ, là nhờ vào chị Ba tài giỏi, lại nói, Tuyết Lâm Nhu Nhu cũng giúp đỡ trong nhà không ít chuyện. Nếu mỗi bản thân anh, đừng nói là ăn no, không chết đói cũng là may lắm rồi.”

“Chú nói thế, anh lại không thích nghe đâu. Bọn anh lại không phải người một nhà sao?” Hứa Lão Tam hất mũi nhìn người.

Hứa Kiến Sơn: “…”

Đúng vậy thật!!!

Sao lại có người mặt dày đến thế chứ.

Anh ta lại quay đi, không thèm nói chuyện nữa.

Hứa Lão Tam chọc chọc anh ta: “Chú xem chú kìa, vẫn là em họ anh đấy, sao lại lạnh lùng như vậy chứ?”

Hứa Kiến Sơn xích qua một chút, đổi chỗ đứng, không muốn để ý đến anh nữa.

Hứa Lão Tam: “Anh cũng chẳng ham nói chuyện gì với chú mày đâu, nhưng nếu chú đi rồi, thằng đào bẫy nó đến anh biết làm sao đây?”

“Sao anh lại như thế…” Còn chưa nói xong, hai người đã nghe được tiếng bước chân.

Hai người lập tức yên tĩnh lại.

Hứa Kiến Sơn kéo Hứa Lão Tam ra sau cái cây.

Hai người nhìn nhau, vểnh tai nghe ngóng.

Từng bước từng bước, tiếng bước chân giẫm lên cành cây khô, có người đến.

Quả thật, là có người đến.

Hai người đều nín thở, không chút cử động.

Dưới ánh trăng lờ mờ, hai người liếc cái đã nhận ra người đến. Thật đúng không phải những người mà mọi người đã đoán, mà lại là kẻ nổi danh thành thật trong thôn – Quản Lão Tứ.

Quản Lão Tứ đi hơi vội vàng, rất nhanh, đã đến gần chỗ bọn họ, anh ta nhìn hai bên, thấy đồ “trang trí” bên trên cạm bẫy không có, hở ra một cái lỗ lớn, lộ ra một đầu. Anh ta mừng rỡ vô cùng, hô hấp cũng nặng nề hơn.

“Tốt quá rồi, có thu hoạch, thật sự có thu hoạch rồi!”

Anh ta bước nhanh về phía trước, nhưng vừa bước đến bờ hố, lập tức ngây người.

Cái hố anh vất vả đào được, thế nhưng bên trong không có thứ gì.

Không có con mồi, ngay cả “cơ quan” mà anh cắm xuống cũng không thấy đâu!

Đây là… sao vậy?

Quản Lão Tứ lập tức ngơ ngác, kinh ngạc hô: “Sao lại thế này!”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng mắng: “Giỏi lắm Quản Lão Tứ, thì ra là mày đào bẫy trên núi, mày là đồ chó chết thất đức. Xem ông có đập chết mày hay không!”

Hứa Lão Tam nhanh chóng xông lên, ầm một cái, nhào vào người Quản Lão Tứ, Quản Lão Tứ ngã xuống đất, bị Hứa Lão Tam đè lên. Mà Quản Lão Tứ lại thật sự là anh nông dân, quen làm việc nặng.

Nhưng Hứa Lão Tam lại không phải, vô cùng yếu ớt.

Nhưng vì Quản Lão Tứ đang ngây người, bị Hứa Lão Tam bất ngờ giở chiêu mãnh hổ chụp mồi.

Nên anh mới chiếm ưu thế.

Hứa Lão Tam lập tức ấn anh ta xuống đất, đè lên đấm: “Có biết là không được đào bẫy không hả! Ông để mày hại người này, xem ông có dạy dỗ được mày không! Ông đây nhân danh Đại đội, nhân danh tổ chức, nhân danh công xã, giáo dục mày. Ông đây phải dạy cho tên khốn mày làm người mới được!”

Nắm đấm của anh, giống như bông tuyết rơi lên người Quản Lão Tứ.

Sau một chốc ngây người chớp nhoáng, Quản Lão Tứ lập tức phản kháng, anh ta đẩy mạnh ra, Hứa Lão Tam suýt nữa ngã ngửa, cả người đổ sang một bên. Quản Lão Tứ theo đấy chạy đi, nhưng ngay sau đó, Hứa Kiến Sơn cũng đã vọt đến. Anh có thể làm chủ nhiệm trị an, là hoàn toàn dựa vào thực lực.

Anh tóm lại, quật Quãn Lão Tứ xuống đất.

Quản Lão Tứ: “Á!!!”

Hứa Kiến Sơn: “Quản Lão Tứ, bọn tôi ở đây chờ anh lâu lắm đấy! Anh tự tay đào bẫy lớn trên núi, theo tôi về Đại đội!”

Quản Lão Tứ: “Các người cố ý ở đây chờ tôi … Tôi không có…”

Anh ta hốt hoảng nói: “Tôi không có! Mấy người đừng có mà vu oan cho tôi, tôi chỉ lên xem bừa thế thôi. Họ Hứa các người đừng mơ mà vu oan cho tôi nhé!”

Hứa Lão Tam đi đến đấm thêm một cái, nói: “Không phải mày thế là quỷ ả? Lúc nãy bọn ông nghe mày lẩm bẩm cả rồi, mày còn muốn chối nữa, xem nắm đấm của ông đây!”

Nắm đấm của anh, lại ào ào đập xuống.

“Mày còn dám chạy hả? Ông cho mày chạy này!” Anh đùng đùng nổi giận: “Mày không chịu nhận sao, mày cứ việc không nhận. Ông cũng không tin, mấy lời ma quỷ của mày có thể gạt được con mắt tinh tường của người dân cả Đại đội! Mày cứ không nhận, nhưng ở trong lòng bọn ông, mày chính là đồ chó. Ông mặc kệ Đại đội xử trí mày thế nào, nhưng suýt nữa mày đã hại phải bé con nhà ông, ông không tha cho mày được! Xem nắm đấm của ông đây!”

Hứa Lão Tam, lần này lại rất đàn ông.

Hứa Lão Tam: “Nếu không phải bé con nhà ông may mắn, thì đã mất mạng chỗ này rồi, thằng khốn nạn nhà mày, mày còn lươn lẹo nữa hả? Mày đắc ý lắm đúng không, xem ông đây có đánh chết mày không!!!”

Những chuyện khác, đối với Hứa Lão Tam, đều không quan trọng.

Nhưng mà, dám làm Tiểu Đào Tử nhà anh bị thương?

Mẹ!

Đây là tuyên chiến với anh!

Không có chuyện hòa giải đâu!

“Không ai được phép bắt nạt bé con nhà ông, xem lần sau mày còn dám nữa không!” Hứa Lão Tam nổi điên lên, anh xắn tay áo, nói: “Mày là thứ vô lương tâm, trong thôn nhiều trẻ con như vậy, mà mày chỉ vì mấy miếng ăn này, không thèm quan tâm đến ai hết! Sao mày không ngẫm lại xem, đừng nói trẻ nhỏ, ngay cả người lớn bị rớt vào, cũng dễ dàng bỏ mạng. Sao mày làm được như vậy hả! Mày có nhân tính không? Mày là thứ vô lương tâm! Hứa Lão Tam ông đây, dù là kẻ lười biếng, cũng không làm mấy chuyện hại người lợi thân như này, mày còn không bằng cả ông đấy. Xem nắm đấm của ông đây! Hôm nay ông phải thay mặt ba mẹ mày, dạy lại mày cách làm người!”

Hứa Kiến Sơn: “…”

Ông anh họ này của anh, thực ra nhân phẩm cũng được đấy chứ nhỉ?

===

Các bạn ơi, truyện cũng đã edit được 18 chương, các bạn có thể cho mình xin review ngắn hoặc cảm nghĩ của các bạn về 18c vừa qua được không, cần lắm để pr ý =))) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.