Lâm Duyệt Minh kể chưa hết câu chuyện thì đã ngủ mất.
Lâm Tô lay lay bờ vai, đánh thức cậu dậy.
Thế nhưng Lâm Duyệt Minh ngủ rất say, không có phản ứng nào cả.
Lâm Tô cảm thấy ủy khuất, nước mắt lả chả rơi xuống.
Cầm lấy điện thoại, bấm số của Lý Bác Học, vừa nghe thấy giọng của đối phương đã khổ sở khóc nấc lên.
Lý Bác Học lo lắng hỏi bé : “Bé Thỏ, xảy ra chuyện gì thế? Sao lại khóc?”
Lâm Tô bĩu môi, “Ba ba không cần tớ nữa.”
“Vì sao?”
Lâm Tô nức nở nói : “Gần đây ba ba không thèm để ý tới tớ, cứ dùng cơm xong là đi ngủ mất tiêu, không xem TV với tớ, cũng không kể chuyện cho tớ nghe, nói tóm lại là ba không thích tớ nữa.”
Lâm Tô bị ủy khuất, Lý Bác Học đau lòng muốn chết, còn nghiêm túc nói với bé : “Đừng khóc nữa, không nên khổ sở! Cho dù chú ấy không thích cậu cũng không sao, còn có tớ đây mà! Tớ rất thích cậu nha! Thích cả đời luôn á! Cậu thử ngẫm lại xem, có tớ cưng chiều cậu có phải là chuyện hạnh phúc nhất hay không?”
Lời thú nhận tình cảm này hiển nhiên không có tác dụng gì, nghe nhóc nói như thế, Lâm Tô khóc càng lợi hại hơn, “Tớ không cần cậu thích, tớ chỉ muốn ba ba thích. . .”
Lý Bác Học 囧 : Tự mình đa tình quả nhiên không có kết cục tốt! ~~o(>_<)o ~~
. : .
Vừa tỉnh ngủ, Lâm Duyệt Minh cảm thấy mệt mỏi rã rời, đầu nặng trĩu, trên người cũng không có khí lực gì. Đang định tắm rửa rồi quay về phòng nghỉ ngơi, thì trông thấy Lâm Tô đứng trên sân thượng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn trông có vẻ khổ sở, không biết đang suy nghĩ gì.
Đi tới bên cạnh bé, nhẹ giọng hỏi : “Bé Thỏ, con đang làm gì vậy?”
Lâm Tô không trả lời, quay đầu sang một bên, thân thể run nhè nhẹ.
“Bé Thỏ à, con sao vậy? !” Lâm Duyệt Minh rất kinh ngạc, bé con này hồi nào giờ không hay giận dỗi, ngày hôm nay làm sao vậy kìa?
Lâm Tô không hé răng, thân mình càng run rẩy nhiều hơn.
“Con làm sao vậy?”
. . .
“Không thèm để ý tới ba ba luôn à?”
Lâm Tô quay đầu lại, nước mắt lưng tròng, “Là ba không để ý tới con trước mà!”
Thấy bộ dáng ủy khuất của Lâm Tô, Lâm Duyệt Minh rất đau lòng, lập tức giải thích : “Ba ba đâu có không quan tâm đến con!”
“Ba có! !” Lâm Tô đỏ mặt nói lớn, những giọt nước mắt to như những hạt đậu tí tách rơi xuống, “Vừa rồi ba kể chuyện cho con nghe, chỉ mới được một nửa thì ngủ mất tiêu! Hiện giờ ba không muốn chơi với con nữa! !”
Nghe xong những lời này, Lâm Duyệt Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ, mấy ngày nay đích xác là mình đã bỏ quên Lâm Tô.
Trong khi mang thai rất hay buồn ngủ, nhưng mỗi ngày cậu vẫn phải thức dậy rất sớm, đưa Lâm Tô đến trường xong, ghé chợ mua thức ăn, sau khi ăn cơm trưa ngủ một chút, thức dậy thì sơ chế thức ăn rồi đi đón Lâm Tô, trở về lại bắt đầu nấu ăn, cơm nước xong đã mệt đến rã rời, cũng không có tinh lực chơi cùng với Lâm Tô.
Lâm Tô đã quen với tập quán sinh hoạt trước kia, mỗi ngày sau khi ăn xong cho dù Lâm Duyệt Minh làm cái gì thì vẫn ở cùng cho đến khi bé ngủ. Hiện tại đột nhiên thay đổi, bé đương nhiên không thích ứng được.
Lâm Duyệt Minh cảm thấy mình rất đáng trách, cư nhiên bỏ quên không quan tấm đến cảm nhận của Lâm Tô, hại bé bị tủi thân.
Cho dù có thêm một đứa con nữa, ở trong lòng cậu địa vị của Lâm Tô vẫn là quan trọng nhất.
Đầu óc của Lâm Tô phát triển hơi chậm, hiện nay đang dừng lại ở giai đoạn sáu tuổi, còn cần phải có người chăm sóc.
Vì nguyên nhân đặc thù, cậu nhất định phải đem hết toàn lực bảo vệ tốt Lâm Tô.
Lâm Duyệt Minh bế bé lên, không ngừng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ giọng hướng về phía bé cam đoan, “Ba ba sai rồi! Đừng khóc nữa, bây giờ ba ba kể chuyện cho con nghe được không? Sau này ngày nào cũng kể hết! Ba ba yêu con nhất, tuyệt đối không có chuyện không để ý tới con!”
Lâm Tô ngay lập tức nín khóc, nhoẻn miệng cười, “Thật không? Con cũng yêu nhất là ba ba!”
“Thật mà!” Lâm Duyệt Minh bế bé tới ngồi trên sô pha, ôm bé hỏi : “Bây giờ muốn nghe chuyện gì? Công chúa bạch tuyết hay là cô bé lọ lem?”
Đối mặt với việc lựa chọn, Lâm Tô rối rắm muốn chết. Hai chuyện này tuy rằng đã nghe vô số lần, nhưng bé vẫn rất thích, hơn nữa còn ngang nhau, không phân biệt được.
Suy nghĩ một hồi vẫn không thể quyết định được, bé cũng không hoang mang lắm, bởi vì trong lòng có một nghi ngờ nho nhỏ, đối với bé mà nói điều này quan trọng hơn.
“Ba ba, gần đây sao ba hay ngủ quá vậy?”
Về chuyện mang thai, Lâm Duyệt minh không muốn gạt Lâm Tô, nắm tay bé đặt lên bụng mình, cười nói : “Trong này có một tiểu bảo bảo, tựa như năm đó mang thai con vậy, có cục cưng luôn luôn mệt mỏi rã rời.”
“Tiểu bảo bảo? !” Lâm Tô mở to mắt, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng, mềm mại, hơi nhô ra, không bằng phẳng giống như bình thường, “Có tiểu bảo bảo thì hay ngủ sao?”
“Đúng vậy.”
“Ah! !” Lâm Tô hưng phấn hẳn lên, “Ba ba, thì ra là sẽ sinh em bé! Bằng cách nào em bé vào trong bụng ba ba được vậy?”
Đối mặt với cậu hỏi ngây thơ ngay thẳng của bé, Lâm Duyệt Minh hoàn toàn không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói : “Cũng giống như con vậy, con vào như thế nào, em bé cũng giống như vậy.”
Lời này đúng là quanh co cho xong chuyện, căn bản chưa nói trúng trọng điểm, Lâm Tô đương nhiên nghe không hiểu được, hai hàng chân mày như nhíu lại cùng một chỗ, mắt thì mở to, vẻ mặt mê muội, “Con cũng không biết mình làm sao mà vào được. . .”
“Sau này con lớn thì sẽ hiểu được thôi.”
“Vậy à!” Lâm Tô nghĩ thật là kỳ diệu, ghé vào bụng lắng nghe, “Con có thể nói chuyện với em bé sao?”
“Được mà!”
Lâm Tô hướng về phía bụng nói : “Em trai, anh chờ em đi ra chơi với anh đấy.”
Lâm Duyệt Minh vui vẻ, “Sao con dám khẳng định em bé là con trai hả?”
“Con thích em trai.”
“Sao lại không thích em gái?”
Lâm Tô lắc đầu, “Con gái thật đáng sợ, con ngồi cùng bàn với Viên Viên a, bình thường bạn ấy nói chuyện rất kỳ quái.”
Lâm Duyệt Minh kéo bé đến ngồi xuống kề bên, kiên trì giải thích : “Kỳ thực con gái cũng không đáng sợ, rất nhiều bé gái rất khả ái, dịu dàng cẩn thận tỉ mỉ, đối xử nhẹ nhàng với người khác, con tiếp xúc nhiều sẽ biết thôi. Hơn nữa trong tương lai con cũng phải cưới vợ, nghìn vạn lần không nên sợ ở chung với con gái.”
“Cưới vợ?” Lâm Tô nghi hoặc, “Con không phải là vợ của Lý Bác Học sao?”
“Ai nói? !” Lâm Duyệt Minh cực kỳ kinh ngạc.
“Lý Bác Học đó, cậu ấy nói sau này lớn lên sẽ cưới con về nhà mà.”
“Con biết làm vợ là có ý gì không?”
“Biết mà, sẽ sống chung cùng với cậu ấy.”
“Con không muốn sống cùng với ba ba sao?”
“Muốn mà! Sau này chúng ta đều ở chung một chỗ, ba nè, con, rồi Lý Bác Học, còn có em trai nữa chứ.”
Lâm Duyệt Minh cười nhẹ, sờ đầu con trai, “Phải, tất cả chúng ta sẽ sống cùng nhau.”
Lâm Tô rồi sẽ lớn lên, đến lúc đó bé sẽ gặp người mà mình thích. Lâm Duyệt Minh không muốn can thiệp vào cuốc sống tình cảm, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện sau này con trai muốn rời xa mình, cậu lại cảm thấy luyến tiếc, trong ngực có mất mát.
Cậu hi vọng một nửa của Lâm Tô là một. . . Một người rộng lượng thiện lương, có thể chăm sóc, bao dung cho bé. Cho dù là nam hay nữ, chỉ cần đối tốt với bé là được.
Bất quá bây giờ nó đang còn nhỏ, chuyện tương lai sau này hãy tính.
Lâm Duyệt Minh mở TV, hai người vừa xem tivi, vừa nói chuyện phiếm, trong phòng vang lên tiếng cười thanh thanh. Gió đêm từ cửa sổ lùa vào, mang theo không khí lạnh, Lâm Tô rung mình, Lâm Duyệt Minh bế bé đặt lên trên đùi, hỏi : “Ba tắm cho con, xong rồi đi ngủ cho khỏe nhé?”
Trong quán bar, ánh đèn khi tỏ khi mờ, Lưu Hồng Huy cúi đầu nhìn thật lâu mới trông thấy kim đồng hồ chỉ mấy giờ.
Nhìn người ngồi bên cạnh đang không ngừng uống rượu, thở dài khuyên nhủ : “Tường Vũ đừng uống nữa, về thôi, sắp mười hai giờ rồi.”
Buổi chiều sau khi tan tầm, Lưu Hồng Huy mới vừa đi ra khỏi bệnh viện thì gặp Lý Tường Vũ, đối phương không nói hai lời kéo hắn đến quán bar, kêu mấy vại bia, cùng hắn đối ẩm.
Uống cũng đã được mấy giờ, hắn hỏi vô số vấn đề, Lý Tường Vũ chẳng thèm trả lời, chỉ yên lặng ngồi uống.
Lưu Hồng Huy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là uống cùng hắn, cũng đã chạy vô WC mấy lần, bụng căng đến khó chịu. Cứ uống mãi như thế này, cho dù không say, thân thể cũng chịu không nổi a!
Lưu Hồng Huy thấy hắn không trả lời, tiếp tục khuyên nhủ, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói ra tôi mới có thể giúp anh nghĩ biện pháp, cứ uống không ngừng như thế này cũng đâu giải quyết được vấn đề! Lỡ uống say thì làm sao bây giờ? Hà tất phải trút giận lên thân thể chứ!”
“Uống bia không say được.” Lý Tường Vũ lại cầm ly lên uống một hớp to.
“Ai nói bia uống không say hả? ! Anh xem mắt của mình đỏ ké rồi kìa, uống thêm chút nữa, say hay không biết liền à!” Lưu Hồng Huy đoạt ly bia trong tay hắn, kiên nhẫn khuyên giải, “Đừng uống nữa! Ngày hôm nay rốt cuộc anh làm sao vậy? Hỏi nhiều như vậy anh cũng không trả lời một câu, thực là làm cho người ta tức chết đi được! !”
Ly rượu bị đoạt mất, Lý Tường Vũ cười khổ, bình thường hắn rất coi thường loại người cứ gặp phải chuyện phiền muộn lại mượn rượu giải sầu, nhưng nay ngoại trừ uống rượu, hắn cũng không biết mình phải làm gì nữa.
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn muốn đi tìm Lâm Duyệt Minh, thế nhưng bị công chuyện quấn chân, một nhà hàng mới khai trương có rất nhiều chuyện vụn vặt cần hắn xử lý, chuẩn bị tốt mọi thứ hắn lập tức trở về N thị, vừa xuống máy bay liền trực tiếp đi tới bệnh viện, cứ tưởng rằng làm như vậy sẽ khiến cho Lâm Duyệt Minh bất ngờ.
Mấy tháng nay hắn vẫn chịu đựng không liên hệ với Lâm Duyệt Minh, định cho đối phương nhiều thời gian một chút để suy nghĩ về chuyện của hai người. Có lẽ là mình đã quá tự tin rồi, hai người qua lại đã lâu như vậy, tình cảm chậm rãi được bồi đắp, càng ngày càng sâu, hắn cứ cho rằng Lâm Duyệt Minh sẽ chấp nhận mình, hắn thậm chí còn mua nhẫn, sẵn sàng để hứa hẹn một cam kết cả đời.
Thế nhưng kinh hỉ đâu không thấy, trái lại hắn gặp phải sự đả kích lớn.
Nhớ lại một màn hôm trước, trong lòng tràn ngập chua xót, mới có ba tháng, bên cạnh Lâm Duyệt Minh đã có người đàn ông khác.
“Cậu có biết gần đây có ai tiếp cận Lâm Duyệt Minh hay không?” Lý Tường Vũ vô cùng mong chờ đó chỉ là một sự hiểu lầm, muốn từ miệng Lưu Hồng Huy nghe lời xác nhận.
Lưu Hồng Huy không hề nghĩ ngợi đã nói : “Hẳn là Nghê Cảnh Thần đi, trong khoảng thời gian này tôi thường thấy hai người họ đi chung với nhau.”
Tâm chậm rãi nặng trĩu, “Có phải đối phương là một người đàn ông vóc dáng cao lớn, đeo kính hay không?”
“Đúng vậy.”
Chuyện đã được xác nhận, sắc mặt Lý Tường Vũ lại nặng nề thêm vài phần.
Thấy vẻ mặt của hắn, Lưu Hồng Huy biết mình nói sai rồi, lập tức giải thích, “Anh có phải đang hiểu lầm hay không? Nghê Cảnh Thần là bác sĩ chung bệnh viện với bọn tôi, trước kia hắn và Duyệt Minh từng quen biết, bọn họ học chung thời đại học, nếu bọn họ có gì đó thì cũng có lâu rồi, hà tất chờ tới bây giờ.”
“Ngày hôm nay tôi thấy bọn họ đi với nhau rất thân mật, người đàn ông kia còn ghé đầu vào bụng của em ấy.”
“Ah, anh có nhìn lầm hay không?”
“Không thể nào!”
“Vậy anh có hỏi cậu ấy không? Nếu là hiểu lầm thì sao? Cái tên Nghê Cảnh Thần này là một người hay cà rỡn.”
“Cái gì cũng không hỏi.”
Lưu Hồng Huy đột nhiên nhớ tới cái gì, từ cặp công văn lấy ra một lọ thuốc mỡ, “Cho anh này, Duyệt Minh nghe nói anh bị thương liền kêu tôi đưa cho anh. Thuốc này trị liệu đao thương rất hữu hiệu, lại không để lại sẹo. Tôi tìm anh vài lần, người nhà nói anh đi công tác ngoại tỉnh, mấy bữa nay tôi quên mất. Kỳ thực Duyệt Minh rất quan tâm đến anh, từ lúc quen với anh con người cậu ấy cũng trở nên cởi mở hơn nhiều, tôi nhìn ra được cậu ấy thích anh, chỉ là con người cậu ấy không được tự nhiên, ngoài miệng không muốn thừa nhận mà thôi.”
“Phải không?” Nghe xong những lời này, Lý Tường Vũ tìm lại được một chút tự tin, lo lắng trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.
“Đúng vậy! Đi tìm cậu ấy nói cho rõ ràng đi, nếu yêu cậu ấy thì không nên suy nghĩ nhiều như vậy, anh hiểu rõ tính cách của cậu ấy mà, cho dù biết anh hiểu lầm cũng sẽ không giải thích đâu, như vậy chẳng phải là hiểu lầm càng thêm sâu sao?”
“Đúng vậy, cậu nói rất có lý.” Lý Tường Vũ nghĩ mình như được cảnh tỉnh vậy, đầu óc bỗng nhiên sáng suốt hẳn lên, cười tươi roi rói.
Lúc đó thấy Lâm Duyệt Minh và người đàn ông khác đi chung với nhau, hắn bị sự đố kỵ làm cho đầu óc mù mờ, cho nên mới giận dữ bỏ đi. Hiện tại nhớ lại biểu tình lúc đó của Lâm Duyệt Minh, mặc dù có chút kinh ngạc, thế nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn và vui mừng, đại khái là nhìn thấy mình em ấy thật sự mừng rỡ.
Lý Tường Vũ ở trong long tự khinh bỉ chính mình, theo đuổi vợ thì da mặt phải dày, gì mà mới gặp có chút cản trở thì đã trốn tránh, nếu vậy toàn bộ sự nỗ lực trước kia không phải là hoàn toàn uổng phí sao?
Cầm tuýp thuốc trên tay Lưu Hồng Huy, nhét vào trong ví, Lý Tường Vũ khẽ cười, “Bây giờ tôi phải đi tìm em ấy!”
Lưu Hồng Huy hơi lo lắng, “Anh uống nhiều như vậy có thể lái xe được không? Hay là để tôi chở anh đi?”
“Không sao, coi vậy chứ tôi không có say! Cậu đã theo tôi cả đêm rồi mau về nhà nghỉ ngơi đi, cảm ơn nhé, hôm nào tôi mời cậu đi ăn.”
“Được, nhớ kêu cả Duyệt Minh cùng đi.”
“Đương nhiên rồi!”
Lý Tường Vũ lái xe đi tới dưới lầu nhà Lâm Duyệt Minh, ngẩng đầu nhìn lên lầu, trong nhà vẫn đang sáng đèn.
Mân mê cặp nhẫn nơi túi quần, trong lòng tự nhiên có chút khẩn trương, cặp nhẫn này hắn nhờ chuyên gia thiết kế, hình thức đơn giản, hắn tin tưởng rằng Lâm Duyệt Minh sẽ thích.
Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười xấu xa, đưa tay vò cho mái tóc rối bù, nhanh chân đi lên lầu.
Lâm Duyệt Minh tắm rửa rồi dỗ cho Lâm Tô ngủ thì đột nhiên cảm thấy đói bụng.
Hồi tối đã hết trơn đồ ăn rồi, cậu uống một ly sữa nhưng vẫn còn đói, mở tủ lạnh lấy mấy miếng bánh mì, đặt vào là vi ba nướng, đang chuẩn bị ăn thì nghe tiếng gõ cửa.
Lâm Duyệt Minh đặt miếng bánh mì xuống, đi ra khỏi nhà bếp, nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn mười hai giờ rồi, trễ thế này ai còn đến tìm vậy kìa?
Mở cửa ra, ánh sáng trong phòng không soi tới hành lang mờ tối, cậu hoàn không nhìn thấy được người đứng bên ngoài, mùi cồn nồng nặc ập ngay vào mặt, tiếp theo đó, một bóng dáng cao lớn đổ lên người, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, vòng tay siết rất chặt.
Bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn trầm thấp, “Tôi nhớ em, rất nhớ. . .”
Tâm chấn động mạnh, thân thể Lâm Duyệt Minh cứng còng, mặc kệ đối phương dồn trọng lượng lên người mình, cảm nhận được độ ấm thân thể của đối phương truyền đến, bỗng nhiên cảm thấy kiên định, rất hạnh phúc.
Chậm rãi đưa tay vòng qua lưng người đàn ông, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng. Thời gian dường như dừng lại, hai người ôm nhau, tim gần tim, cảm nhận được nhịp tim đang đập, càng ngày càng nhanh hơn.
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Duyệt Minh cảm thấy chân hơi tê, tựa hồ sắp đứng không vững nữa, chỉ là nhẹ nhàng xoay người một chút, lập tức bị ôm càng chặt hơn.
“Đừng nhúc nhích, tôi chỉ muốn ôm em một chút. Để tôi ôm thêm một chút nữa, tôi sẽ đi ngay.”
“Anh uống rượu hả?” Lâm Duyệt Minh có hơi lo lắng, uống rượu không thể lái xe.
“Yên tâm, tôi không say.” Lý Tường Vũ quay mặt đối diện với cậu thở ra một hơi, mùi cồn nồng nặc trực tiếp xộc vào mũi.
Lâm Duyệt Minh nhíu mày, “Người uống say sẽ không bao giờ thừa nhận mình say cả, đêm nay anh ngủ lại đây đi.”
Đáy mắt xẹt qua một tiếu ý khi gian kế được thực hiện, Lý Tường Vũ cúi đầu hôn lên môi cậu, nếm vào trong miệng mùi vị sữa nồng đậm, có chút ngọt.