Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên

Chương 68: Chương 68




Những người còn lại cũng tiến lên làm phần của mình.

Cuối cùng chỉ còn lại Tiết Thư và Chu Sinh là chưa làm.
“Chu Sinh, cậu có chắc bản thân muốn làm chứ?” Trịnh San có chút lo lắng.
Tần Hà Vũ nhìn về phía tổ hậu cần, bình chữa cháy được lục tục mang tới, máy quay giống như vô tình lia qua.
Mọi người nhìn chiếc bình chữa cháy, cũng an tâm hơn nhiều.

Liền bắt đầu chú tâm trở lại vào chuyên môn.
Tiết Thư nhìn mọi người đang cẩn trọng cũng căng thẳng hơn.

Cô nhìn sang Chu Sinh, chỉ thấy cậu biểu tình thản nhiên cầm lên bình dầu, trực tiếp dốc xuống mặt chảo lau khô.
Mặt bếp hồng ngoại còn chưa đỏ, Tiết Thư nhìn một lúc liền lên tiếng.

"Chu Sinh, cậu chưa bật bếp."
Mọi người: ....
Chu Sinh cầm chảo lên, nhìn mặt bếp vẫn là một màu đỏ, liền bấm nút khởi động bếp hồng ngoại.

Sau đó bình tĩnh đặt chảo xuống.

Từ đầu đến cuối rất thản nhiên, không có gì là chột dạ.
Nhưng người nhạy bén liền phát giác được vành tai đỏ lừ của Chu Sinh.


Người này truyền tai người kia, ăn ý không nói toạc ra, chỉ ghi hình lại, khúc khích cười.
Dầu bắt đầu sôi, bọn họ liền có thể cho thịt vào chảo để áp.

Tiết Thư đưa tới cho Chu Sinh một chiếc vung lớn.
"Của cậu này."
Chu Sinh ngơ ngác nhìn chiếc vung kính, nhìn lại như hỏi cái này ý là gì.

Rất nhanh cậu liền biết.
Tiết Thư bỏ nguyên liệu lên mặt chảo.

Thịt vừa tiếp xúc với dầu nóng liền xèo một tiếng, khói bốc lên thành một cái cột nhỏ.

Tiết Thư đưa vung lên ngang mặt che chắn.

Thông qua lớp vung kính quan sát đám dầu nhảy lung tung khắp chảo.
Nhìn một màn này, Chu Sinh làm điệu bộ ồ lên, sau đó cầm miếng thịt của mình, nhanh tay cho vào chảo dầu, ôm nắp vung di chuyển lùi lại.

Người không biết còn tưởng cậu giả làm hiệp sĩ cầm khiên, chọc cho ai chứng kiến đều cười ồ lên.
Tiết Thư làm gì, Chu Sinh liền làm đó.

Lúc mọi người lơ là nhất, chiếc bình đựng dầu oliu bên cạnh bị gạt đổ liền ồng ộc chảy vào chảo sôi.

Một ngọn lửa bùng lên cao quá đầu người, doạ cho ai nấy hết hồn lùi lại.
Chu Sinh gần ngọn lửa nhất, phần tóc mái bị hơi nóng làm cho cháy xém lại.
"Bình chữa cháy!" Tần Hà Vũ hét lên.
Người tổ hậu cần ngay lúc tiếng hét đã cầm lên bình xịt, xịt thẳng vào bếp.

Chu Sinh vẫn còn chưa hết bàng hoàng, ban nãy lúc dầu oliu đổ vào chảo, cậu đã đưa tay ra đỡ.

Hiện tại trên tay còn cầm chai dầu oli, hai mắt trợn to nhìn nhân viên tổ hậu cần xử lý ngọn lửa vừa bùng lên.
Đến khi mặt bàn bếp tràn ngập một màu trắng của cát bình chữa cháy, ai nấy mới thở phào.

Hai chiếc chảo cách nhau không xa, tốc độ bình xịt cũng nhanh, trực tiếp đem cả hai dính chung một chỗ, phủ đầy cát trắng.
Tiết Thư né tránh kịp thời, đứng ôm ngực chung với mấy chị em cảm thán sợ hãi.

Trịnh San nhanh trí liền nói vào máy quay.
"Các bạn nhỏ chú ý, không được bắt chước làm theo nhé."
"Những ai không giỏi bếp núc cũng đừng tự ý làm theo." Hoàng Dao khúc khích phụ hoạ.
"Sao đây, thịt bò bị hỏng cả rồi?"
"Dù sao phần của chúng ta cũng nhiều, chúng ta chia nhau vậy."
Tần Hà Vũ ra hiệu tạm dừng máy, tổ hậu cần tiến lên chỉnh sửa trường quay.


Anh tiến tới chỗ Chu Sinh, muốn an ủi thanh niên vẫn còn chưa hoàn hồn.
Hoắc Thâm tinh ý, tiến lại gần ra vẻ như bọn họ chỉ đang bàn chuyện thôi.

Bằng không ngay chiều này liền rộ lên tin Chu Sinh và Tần ảnh đế quy tắc ngầm với nhau.
"Chu Sinh, cậu ổn không? Chỉ là chút lửa thôi, không sao đâu." Hoắc Thâm xua xua tay trước mặt thanh niên, an ủi người bị doạ đến ngẩn ngơ.
"Tí thì cháy rừng rồi." Chu Sinh thở dài cảm thán.
Nhớ lúc cậu còn là cây, đợt hạn hán lớn năm đó đem nửa số cây trong rừng chết héo cả.

Chu Sinh đợt đó ngoắc ngoải, nhưng dựa vào mạch nước ngầm ngay dưới rễ mà an toàn tồn tại qua nhiều năm.

Ai ngờ được đám con người ngu ngốc đi thăm dò địa hình kiểu gì, đốt nguyên cái mồi lửa ở giữa rừng.
Cháy trọc cả địa hình như vừa có thiên thạch lao xuống tàn sát sinh vật vậy.
Chu Sinh nhìn ngọn lửa lao tới mình, nếu cây có thể chạy, cậu đã chạy ngay khi thấy được cái ánh đỏ còn là một dấu chấm.
Bạn hỏi sao Chu Sinh vẫn sống được á? Hấp thu ngọn lửa là được.

Đám đá năng lượng bên dưới rễ cây cũng là từ vụ cháy rừng đó mà hình thành.
Tần Hà Vũ nghe xong, biểu thị, bị doạ sợ đến phát bệnh tâm lý luôn rồi.

Hoắc Thâm thì chẳng hiểu câu này có ý gì.
Phải mất một tiếng mới có thể xử xong đám cát trắng cùng với lau rửa mặt bếp sạch sẽ.

Mấy cô gái được chỉnh chu lại, chỉ có Chu Sinh là chưa thể xử lý ngay.
"Đám tóc mái của cậu xoăn cả lên này." Mấy cô gái đứng xúm lại, gẩy mấy lọn tóc vì nhiệt hun mà hơi xoăn lại.
Chu Sinh bị động tới, tưởng bọn họ muốn chơi đùa, liền cúi đầu cho tiện nhìn.

Động tác này chọc cho mấy cô gái cười khúc khích.


Đây là muốn bọn họ xoa đầu sao?
Tần Hà Vũ chứng kiến từ xa, hũ giấm trong lòng đều đổ cả rồi.
"Mau vào vị trí đi.

Chúng ta quay tiếp phần còn lại."
Khẩu phần bị giảm xuống, để phù hợp với hình ảnh, bên tổ hậu cần đem toàn bộ xếp lại trong một chiếc đĩa lớn, chiếc bàn vuông cũng được đổi thành bàn tròn.

Sáu người ngồi quây xung quanh chiếc bàn tròn, thưởng thức bò Wagyu hảo hạng.
Chủ đề chậm rãi được xoay chuyển lại thời điểm đầu ra mắt của mọi người.

Trịnh San làm trưởng nhóm, có can đảm hơn nhiều, trực tiếp nói thẳng vấn đề kín trong giới giải trí.
"Nhưng mà không phải ai cũng được như Chu Sinh đâu.

Lúc bọn tôi mới ra mắt, album đầu tiên thành công khá tốt, có rất nhiều người muốn tiếp cận làm quen."
"Tuy công ty chúng ta không bắt nghệ sĩ đi tiếp khách cùng với tồn tại quy tắc ngầm, nhưng mà đâu có nghĩa công ty khác không có?"
"Gần đây không phải cũng có một vụ như thế sao? Hiện tại sự nghiệp của cô ấy, xem như đổ bể cả."
Nữ minh tinh hạng B bị bắt đi tiếp khách, sau đó phóng viên chụp được.

Thông tin này vừa bùng nổ vào hôm kia, hiện tại liền thuận thế làm chủ đề của bọn họ.
"Tại sao người bị hại lại bị mọi người chỉ trích vậy?" Chu Sinh xiên một xiên thịt bò, ngạc nhiên hỏi.

"Không phải người hại cô ấy nên bị trừng phạt sao? Còn cô ấy thì được thông cảm?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.