Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên

Chương 90: Chương 90




Lúc Tần Hà Vũ nhận được tin này, bài viết được cư dân mạng thấy và share tung trời, bên bộ phận truyền thông xử lý đến hoa cả mắt nhưng mãi không hết, có thể thấy ở phía sau còn có bàn tay trợ giúp.
"Chủ tịch, anh thấy tin tức này như nào?" Vương Đình dè dặt nói qua điện thoại.
"Bên phía cánh nhà báo đã có bên nào chịu nói ra nguồn ảnh từ đâu không?"
Khi có một thông tin cực lớn, bên nhà báo đầu tiên sẽ không phải nghĩ là viết bài như nào, mà là bán thông tin này bao nhiêu.

Các công ty truyền thông đối với thông tin bất lợi của minh tinh nhà mình sẽ sẵn sàng chi trả tiền để ngăn nó trở thành mồi lửa cạnh đống rơm.
Tin tức này được đăng tải nhiều như vậy, lại không hề có bên nào báo cho bọn họ, có thể thấy người bán thông tin không phải người bình thường.
"Không bên nào nói được nguồn cả.

Chỉ bảo có địa chỉ mail nặc danh gửi hình thôi." Vương Đình nhíu mày.

"Thông tin mới nhất, ở trường cấp ba của Chu Sinh cũng có học sinh đăng bài nói từng thấy Chu Sinh bị đám học sinh xấu lôi vào nhà thể dục, lúc đi ra quần áo...!không lành lặn cho lắm."
Tần Hà Vũ hít sâu một hơi, lại thở hắt ra.
Anh không tức giận hay thất vọng gì với Chu Sinh.

Thông tin của cậu, ngay từ khi bọn họ gặp nhau, anh đã có được đại khái.


Chu Sinh lúc đó bị hãm hại, kỳ phát tình vừa tới, bị đám người xấu lôi vào trong nhà kho.
Chỉ là không biết bằng cách nào mà cậu có thể hạ gục hết cả đám trong khi thân thể ở trạng thái yếu đuối nhất.

Lúc tiến ra cũng được người khác cứu giúp.

Chính là vào thời điểm này, hồ sơ của Chu Sinh bị ghi lại là có tiền sử bị xâm hại tình dục.
"Con kh*n Chu Sương." Tần Hà Vũ nắm chặt tay, chửi thề một tiếng.

Đáng ra anh không nên nương tay với cái gọi là người nhà còn lại của Chu Sinh.
Chu Sinh mơ màng ngủ tới trưa, cậu vẫn chẳng biết chuyện gì cả, lúc tỉnh dậy còn hoang mang sao Tần Hà Vũ không gọi mình dậy, Hoắc Thâm cũng không qua đón mình đi làm.
"Không cần đâu, thời gian này chúng ta ở trong nhà nhé?" Nói rồi, Tần Hà Vũ hôn lên trán cậu.
Thông tin trên mạng càng nói càng khó nghe, Tần Hà Vũ nghe Sầm Thuỷ nói giải oan cho Chu Sinh, tất nhiên là anh muốn nhưng anh không hề có bằng chứng gì cả.

Anh có thể không màng đến việc bản thân mang tiếng cái sừng cao, nhưng mà Quả Quả trong cơn bão này cũng bị cuốn lấy.
Đó rõ ràng là con của anh có được không?
Và điều khiến Tần Hà Vũ hoang mang hơn, Chu Sinh thực sự từng có tiền sử bị xâm hại tình dục.

Việc này cùng với việc bị tung ra là bán d*m tuỳ khác nhau nhưng đều chung một vấn đề khiến dân mạng dậy sóng.
"Tra cho tôi.

Xem mấy bức ảnh đó từ đâu ra." Tần Hà Vũ hét vào trong điện thoại.
Đầu dây bên kia có tiếng dạ dạ, sau đó chỉ còn lại hồi tút dài.
Bọn họ đã ở trong nhà gần một tuần, Chu Sinh đã nghi ngờ nhưng bị anh ngăn cách đám thông tin nên chưa nắm rõ mọi chuyện.

Nhưng giấy không gói được lửa, Chu Sinh vẫn mở được tivi để coi thông tin xôn xao.
"Anh nghi ngờ tôi sao?" Chu Sinh nhìn Tần Hà Vũ, đôi đồng tử đen láy của cậu khiến Tần Hà Vũ bối rối.
"Tất nhiên là không." Tần Hà Vũ đáp lại.

"Mấy cái chuyện này, em không cần quan tâm đâu.


Tôi đang tìm thông tin rồi, sẽ...!giải oan cho em."
"Quả Quả thực sự là con của anh đấy."
Lần này không khí càng ngưng trọng hơn.

Tần Hà Vũ ngồi xuống bên cạnh Chu Sinh, ôm cậu vào lòng.

"Tôi không hề nghi ngờ em.

Nhưng mà ngoài kia, họ không tin em.

Em nói xem, chúng ta nên làm gì?"
Nói rồi, anh bất lực gục trên vai Chu Sinh.

Nếu như lại tiếp tục thêm, anh sợ mình cũng không kiên trì được sự tin tưởng của bản thân.
"Nếu tôi nói, tôi không bán d*m, cũng không bị h*ếp d*m, anh tin không?" Chu Sinh vẫn kiên định cuộc nói chuyện.
"Tôi tin." Tần Hà Vũ cười khổ một tiếng.
"Nếu vậy thì đi." Chu Sinh đứng dậy.
"Đi đâu?"
"Không phải minh tinh khi có scandal lớn sẽ tổ chức họp báo thanh minh sao?" Chu Sinh nghiêng đầu nghi hoặc.
"Em thanh minh? Thanh minh như nào?" Tần Hà Vũ càng nghi hoặc hơn.

"Nói với bọn họ không phải là được rồi sao?"
"Bằng cách nào? Không có bằng chứng ai sẽ tin em chứ?"
"Bắt người tung tin tới, ép hắn ta nói là bản thân đã tung tin sai." Chu Sinh thản nhiên nói.

"Nếu như hắn không thừa nhận, vậy đánh cho nhận thì thôi."
"Em nghĩ như vậy sao?" Tần Hà Vũ thật sự nể phục suy nghĩ của Chu Sinh.
"Nếu tôi quậy đục nước, anh có bỏ tôi lại không?"
Lần này thanh niên lại nhìn thẳng tới Tần Hà Vũ, dường như nơi đáy mắt đều là điên cuồng cùng tin tưởng.
"Sẽ không.

Cùng lắm tôi đưa em ra nước ngoài."
Nói rồi Tần Hà Vũ lại ôm người thêm chặt.

Anh không biết kế hoạch của Chu Sinh là gì, cũng sẽ không quan tâm ngoài kia nói gì.
Người nhà của anh, tuyệt đối không thể bắt nạt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.