Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 101



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bọn mày là giống loài ngu xuẩn và dư thừa nhất ở Ater.” Sau khi giọng nói âm trầm ấy vừa dứt, một tràng cười lạnh lẽo vang lên rất lâu, tựa như hắn ta cảm thấy cực kỳ vui sướng trước sự hoảng sợ quá độ của tộc Noelle. Mãi hồi lâu sau, hắn ta mới chậm rãi nói ra.

Tiết tấu nói chuyện của hắn cực kỳ chậm, rõ ràng là cố ý. Bởi vì thanh âm này vào trong tai tộc Noelle trong toa tàu, chẳng khác gì với sự tra tấn dã man nhất.

Toàn bộ Noelle dưới ánh đèn màu trắng cường độ cao, hai mắt tuy không mở được nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy, bọn họ vô cùng lo lắng. Thời điểm thanh âm này vang lên, nhịp điệu thong thả này yêu cầu họ phải tập trung chú ý, quả thật đang đẩy bọn họ tới khiêu chiến sinh lý cực hạn. Huống chi lời mà hắn ta nói , căn bản chính là đẩy bọn họ tới mép vực không đáy.

Có rất nhiều Noelle nhát gan không chịu nổi áp lực như vậy, nghẹn ngào rấm rức khóc.

…..Không một ai dám nói to.

Có lẽ là do sự sợ hãi trường kỳ đối với tộc Hồn thú, cũng có lẽ là do chút dũng khí phản kháng ít ỏi đã biến mất ở trong tình cảnh này. Hoặc cũng có lẽ là do hoàn cảnh khắc nghiệt ở Ater hàng trăm năm nay, nanh vuốt từ thời tổ tiên xa xưa đã bị mài giũa đến không còn lại gì, không một ai dám kêu lên, bọn họ thực sự không dám.

“Mắt Kính, Mắt Kính,….” Điềm Điềm ôm chặt lấy Mắt Kính, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt. Bởi vì không thể mở mắt, vì vậy cực kỳ sợ hãi mà tóm lấy gấu áo cậu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta sẽ phải đối mắt với những chuyện gì? Vì sao, vì sao lại xảy ra chuyện này? Thầy cô, thầy cô, không ai trong chúng ta….”

“Rác rưởi, ngậm hết mấy cái miệng nhỏ nhắn của chúng bay lại!”

Điềm Điềm còn chưa nói hết, thanh âm kia lại đột ngột cao giọng quát lớn. Sau đó, cùng với giọng nói của hắn ta, ánh sáng trên đỉnh đầu Điềm Điềm càng thêm chói mắt, cô bé nhắm chặt mắt, thậm chí cô bé còn cảm thấy cực kỳ đau! Toàn bộ Noelle ở trong toa tàu đồng loạt hét lên.

Đôi mắt vốn dĩ chính là nơi yếu ớt nhất của tộc Noelle, đối với thể lực của tộc Noelle mà nói, trận tra tấn này khiến Điềm Điềm cảm giác như hai mắt của mình bắt đầu chảy máu. Cả người không chịu nổi mà run lên từng cơn, không thể khống chế được mà thét lên.

Mỗi một lần hét lên, đèn trên đỉnh đầu lại càng sáng dần, thanh âm ghê rợn vang lên bên tai tựa hồ cảm thấy cô bé đang cực kỳ sợ hãi, khoái ý cười phá lên. Đến cuối cùng, ánh sáng cường độ cao khiến Điềm Điềm có cảm giác như thể da thịt mình cũng bị nướng cháy.

Cũng vào lúc đó, Mắt Kính vẫn luôn nhắm mắt tìm được cô bé đang trong tình trạng hoản loạn, không nói một lời ôm chặt lấy Điềm Điềm. Hai tay cậu ôm đầu gối, toàn bộ cơ thể cuộn tròn, làm một động tác


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.