Edit: SodaSora
—
"Đã tìm được người rồi, người được đưa đến nhà kho số 138 phố Ninh, đã phái người đến đó rồi.
Đừng lo lắng!" Bàn tay to lớn của Chu Minh Thân giữ lấy vai Mạnh Giản, cô bừng tỉnh, không kìm được bật khóc, nước mắt liên tục chảy xuống.
Chu Minh Thân đau lòng, không để ý đến bọn Chu Chiêu bên cạnh, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Anh nói: "Bọn họ không ai có thể chạy thoát được, em đừng sợ!"
Mạnh Giản chỉ biết khóc, đôi môi cô run rẩy, một câu cũng không thể nói nên lời.
Chu Chiêu khụ khụ, nói: "Về nhà trước chờ tin tức đi!"
Chu Minh Thân nắm tay Mạnh Giản kéo cô đứng dậy, đôi mày sắc bén cùng đôi mắt sáng, tràn đầy sức mạnh trấn an người khác.
"Tôi đảm bảo sẽ đem Mạnh Sanh nguyên vẹn trở về cho em, hiện tại em cùng tôi trở về!"
Mạnh Giản ngoan ngoãn đứng lên đi theo anh, đám người cũng rời khỏi phòng bao.
Mạnh Giản nói: "Tôi đến nhà vệ sinh rửa mặt."
Chu Minh Thân buông tay cô ra, lấy điện thoại ra dò hỏi tình hình.
Chờ đến khi gọi xong cuộc điện thoại vẫn chưa thấy Mạnh Giản ra ngoài, tim anh chợt thắt lại, bước nhanh đến phòng vệ sinh nữ, đá tung cánh cửa hé mở, bên trong không còn bóng dáng của Mạnh Giản!
"Khốn kiếp!"
Sắc mặt Chu Chiêu biến đổi, nhìn về phía cửa sổ mở ra phía sau, Mạnh Giản chắc chắn đã chạy trốn từ hướng đó.
Chu Minh Thân không còn cách nào khác ngoài xanh mặt dẫn người đến nhà kho 138 ở phố Ninh.
Vốn dĩ có thể nắm chắc phần thắng, vậy mà giờ lại xuất hiện tai họa là Mạnh Giản, chết tiệt! Ngay cả Chu Minh Thân người vốn luôn bình tĩnh giờ cũng bắt đầu nói lời th ô tục, ánh mắt nặng trĩu nhìn những chiếc xe chạy vụt qua, cảm giác như có gì đó sắp phá kén thoát ra ngoài.
Mạnh Giản đã lén lấy chìa khóa xe của Chu Chiêu lúc còn bên trong phòng bao.
Cô là một tay đua, sở trường của cô chính là tốc độ.
Cô vượt biết bao nhiêu cột đèn đỏ, thậm chí ngay cả xe cảnh sát cũng bị cô bỏ lại sau lưng.
Mà cô chỉ biết Mạnh Sanh đang ở đó chịu khổ, cô không có cách nào có thể ngồi yên một chỗ mà chờ được.
"Này, anh Ngũ, đồ anh có mang theo không?" Mạnh Giản tay nắm chặt vô lăng.
Cô đón Hắc Ngũ cùng đám anh em của hắn ở giữa đường, chiếc xe thể thao lao trên đường như một ngôi sao băng.
Hắc Ngũ ngồi ở bên ghế lái phụ, hắn hỏi: "Em xác định muốn làm như vậy?"
"Tôi không thể lại để hắn ta trở thành nổi uy hiếp đối với Sanh Sanh, hắn lần này nhất định phải chết!" Mạnh Giản cắn chặt quai hàm, khóe mắt như muốn nứt ra!
Hắc Ngũ hung hăng hút một ngụm thuốc, nói: "Mười mấy năm trước tôi cứu cậu ta, nhưng không ngờ hôm nay cậu ta lại tiếp tục rơi vào tay của cùng một người!"
"Không thể trách Sanh Sanh, muốn trách thì trách chúng tôi được sinh ra không tốt! Mạnh Kiến Quốc diễu võ dương oai lâu như vậy, chút phúc từ hắn chúng tôi cũng không được hưởng tới, vậy nhưng tất cả những điều ác mà hắn làm đều quả báo lên người chúng tôi!"
Hắc Ngũ nói: "Lát nữa tôi vào xử lý hắn ta.
Dù sao trên tay tôi cũng đã dính nhiều mạng người, thêm một mạng là hắn cũng không nhiều!"
Mạnh Giản giống như một đóa hoa hồng độc có gai nở trong đêm tối, ngày thường khoác trên mình chiếc áo trắng mê hoặc lòng người, nhưng khi đến những thời điểm như thế này, tiềm năng của cô được k1ch thích vô hạn, như huyết quản trong xương cốt của cô muốn phá vỡ lao ra bên ngoài!
Cô nói: "Tôi sẽ tự mình giải quyết hắn, không tận mắt nhìn thấy hắn ta chết, đến kiếp sau tôi cũng sẽ không thể nào ngủ ngon được!"
"Tiểu Giản..."
Mạnh Giản đạp phanh lại, nói: "Đừng nói nữa, đưa thứ đó cho tôi!"
Hắc Ngũ nhìn cô, từ áo khoác móc ra thứ đồ màu đen đưa cho cô, "Đầy đạn, em...!nhắm chuẩn chút!"
Mạnh Giản cầm lấy súng bước xuống xe, theo kế hoạch của bọn họ, đám người của Hắc Ngũ sẽ nhử người ở phía trước nhằm làm phân tán tầm nhìn, còn Hắc Ngũ cùng Mạnh Giản thì từ nhà kho phía sau lẻn vào.
Cảnh sát và người của Chu Minh Thân còn chưa đến, cũng không có chiếc xe bình thường nào lái nhanh như Mạnh Giản, Mạnh Giản chỉ muốn giải quyết hắn trước khi có người đến, cô không muốn kẻ này trở thành cơn ác mộng cả đời của Mạnh Sanh!
Cửa sau có hai người canh giữ kho hàng, Mạnh Giản kéo kéo cổ áo, hất tóc lên đi về phía trước!
"Ai?" Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Mạnh Giản tiếp tục đến gần.
"Ồ, phụ nữ ư? Sao lại đến đây vào giờ này? Không phải là lừa đảo chứ!"
"Một cô nhóc thôi mà, sợ gì chứ! Người đã tới cửa sao còn đẩy đi? Đầu óc mày đúng là có vấn đề!"
Mạnh Giản đáp tay lên vai người kia, ngậm điếu thuốc tiến gần đến người đàn ông, mỉm cười rực rỡ.
"Anh trai, có thể mượn của anh ít lửa được không?"
"Em gái, mượn lửa thì dễ! Nhưng mà em cũng phải giúp anh trai dập lửa trước đã chứ!" Người đàn ông tục tĩu chỉ xuống.
Mạnh Giản cười cười, đưa tay sờ sờ phần th@n dưới của hắn.
Người đàn ông hưng phấn muốn chết, trong mắt hiện lên một tia tà ác, hắn còn đang định mở miệng, một cảm giác đau đớn ập đến khiến hắn trực tiếp ngất đi.
Hắc Ngũ bước ra từ trong bóng tối và hạ gục tên đàn ông đang định rút dương v*t của mình ra bằng dao.
"Trói hắn lại rồi đem ném đi!"
Mạnh Giản nhẹ nhàng mở cửa sau của nhà kho ra, từ xa đã truyền đến âm thanh.
Cô nghiêng người, hoàn toàn hòa mình vào bóng tối, chậm rãi tiến về phía trước với khẩu súng lục trên tay.
Mạnh Sanh bị treo trên khung thép ở giữa bằng dây, còn Mạnh Giản thì trốn trong bóng tối với hàm răng bị cắn đến sắp gãy.
Đứa em trai mà cô nâng niu trong lòng bàn tay lại bị tra tấn như thế này!
Xung quanh Mạnh Sanh có hai người đàn ông, một tên cầm súng đi qua đi lại, một tên ngồi trước đống lửa lau lưỡi dao.
"Mày nghĩ thế nào nếu cắt từng phần thịt trên người hắn?"
"Không! Mày đã chờ nhiều năm như vậy mà chỉ nghĩ đến mỗi cách này?"
"Vậy mày nghĩ chúng ta nên làm gì?"
Tên đàn ông ôm súng nhắm thẳng vào Mạnh Sanh, trái tim Mạnh Giản sắp nhảy lên cổ họng, chỉ cần hắn ta cử động, dù sống hay chết, bất cứ giá nào Mạnh Giản cũng phải nổ súng.
Người đàn ông kia chỉ làm động tác bắn súng chứ không hề bóp cò.
Anh ta nói: "Trông nó khá đẹp trai, có thể cho nó chơi cùng người của chúng ta trước, sau đó bán cho bọn Thái Lan và Myanmar làm nô lệ tình d*c.
Cái này không chỉ trả thù được cho mày mà còn khiến cho Mạnh gia phải khốn khổ, đúng không? Nói không chừng còn có thể chụp một vài bức ảnh gửi Mạnh Kiến Quốc để hắn ta cảm thấy kinh tởm, nhìn xem đứa con trai ngoan của mình bị một gã đàn ông to lớn đ è xuống bên dưới là loại kh0ái cảm gì!"
Mạnh Giản cấu chặt tay, máu chảy dọc theo ngón tay.
Nếu không phải vì Hắc Ngũ còn giải quyết hai tên bên ngoài chưa quay trở lại nên cô không nắm chắc phần thắng trong tay, thì cô đã trực tiếp xông lên liều mạng đến chết với tên đó rồi!
Chiếc hộp ở đối diện đột nhiên rơi xuống, người đàn ông cầm súng nhanh chóng xoay người lại: "Ai?" Quét một lượt cũng không thấy ai ở đó.
Chỉ trong hai ba giây, Mạnh Giản đã giơ tay lên, cầm chặt tay cầm nhắm vào mục tiêu, viên đạn bay ra khỏi buồng đạn, cắm thẳng vào ngực người đàn ông.
Một tiếng "Rầm", bông hoa máu nở rộ rực rỡ trên ngực hắn.
Hắc Ngũ đẩy cái rương, cúi người chạy về phía người đàn ông đang ngồi, chính anh ta là người đã cứu lấy Mạnh Sanh từ người đàn ông này năm đó, bây giờ, anh ta vẫn có thể làm được!
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Hắc Ngũ bóp cò, hất vũ khí ra khỏi tay tên đàn ông, Mạnh Giản từ trong bóng tối đi ra, đem súng dắt vào eo rồi nhảy lên rương, từ từ đặt Mạnh Sanh xuống.
Người đàn ông bị họng súng đen ngòm nhắm tới cũng không quan tâm đ ến sống chết, hắn nhìn chằm chằm vào Mạnh Giản, cười nham hiểm nói: "Mày cho rằng tao sẽ ngu ngốc đến mức để mày dễ dàng mang người đi sao?"
Mạnh Giản giơ tay liền bắn một phát, trúng vào đùi hắn ta, cô nói: "Đây là để trả thù cho Sanh Sanh cách đây mười sáu năm!"
Người đàn ông quỳ xuống, máu đổ ra như lũ.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạnh Giản: "Mày dũng cảm hơn em trai mày rất nhiều!"
Mạnh Giản vỗ vỗ mặt Mạnh Sanh: "Sanh Sanh mau tỉnh lại!"
Mạnh Sanh mở mắt, mặt cậu bị đánh đến sưng tấy, mắt nheo lại, trên mí mắt vẫn còn vết máu.
"Chị..."
"Có thể đứng lên được không?"
"Có thể...!chị à...!sao chị lại ở đây?"
Nước mắt Mạnh Giản vừa ngừng đã lập tức rơi xuống.
Cô dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, đỡ Mạnh Sanh đứng dậy.
"Em cùng anh Ngũ ra ngoài trước..."
"Vậy còn chị thì sao?" Mạnh Sanh lo lắng nhìn cô.
Mạnh Giản hất cằm, khinh thường nhìn người đàn ông ngã gục trên mặt đất "Chị sẽ tự mình giải quyết hắn, em yên tâm, với tình trạng kia thì hắn sẽ làm gì nguy hiểm đến chị được chứ!"
Gã đàn ông nhếch môi cười lạnh một tiếng, nhìn Mạnh Giản giống như một lưỡi dao tẩm độc.
Mạnh Giản giơ súng lên nhắm ngay hắn ta, Hắc Ngũ tiến lên cõng Mạnh Sanh đi ra ngoài.
"Mày cho rằng tụi mày có thể rời đi được?"
Mạnh Giản tiến lên đá mạnh vào hắn ta một cái, cô dùng một chân đạp mạnh vào cổ tay hắn ta, bàn tay thả lỏng, món đồ trong tay rơi xuống đất.
"Không phải cũng chỉ là đồ điều khiển từ xa thôi sao? Còn lại bao nhiêu chiêu?"
Bên ngoài bắt đầu có nhiều âm thanh, phía trước có người tới rồi.
Hắc Ngũ cõng Mạnh Sanh lên chạy ra ngoài, Mạnh Sanh nằm trên lưng Hắc Ngũ không còn chút sức lực nào, chỉ liên tục gọi "Chị..."
Mạnh Giản nói: "Ông không phải muốn Mạnh gia trả mạng người lại cho ông sao?"
Trong mắt người đàn ông tràn đầy oán hận nhìn Mạnh Giản: "Mạnh Kiến Quốc giết hơn chục người nhà tao, mày cho rằng chỉ một mạng người là có thể đền đủ ư?"
Mạnh Giản nói: "Không được cũng không còn cách nào khác, dù sao tôi cũng chỉ có một cái mạng!"
"Mày muốn dùng mạng mày đổi lấy mạng Mạnh Sanh?"
"Chúng tôi đều họ Mạnh, không phải sao?" Mạnh Giản cười lạnh, nhìn vào thứ đằng sau cái móc, hỏi: "Chúng ta còn bao nhiêu thời gian? Một phút? Một phút rưỡi?"
Người đàn ông cười điên cuồng: "Mày gọi đến đây càng nhiều, thì càng có nhiều đứa cùng tao tìm đường chết!"
"Cái này tôi biết, cho nên..
ông có nghe thấy âm thanh không? Tất cả bọn họ đều đang đến đường lớn..."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mạnh Giản cúi đầu nhìn hắn: "Ông có thông minh không? Ông có đọc sách không? Ông có biết em trai tôi sắp lấy bằng tiến sĩ vật lý thực nghiệm không?"
"Mày đã làm gì?"
Mạnh Giản thở dài một tiếng: "Đã quá trễ để muốn làm gì rồi, không khó để nhìn ra được những thứ ông bày ra!"
"Mười kilôgam thuốc nổ TNT, mày nghĩ mày có thể gi ết chết tao rồi bỏ chạy không?"
"Chạy không được, tôi cũng không muốn chạy!" Mạnh Giản dùng súng vỗ vào mặt hắn, "Thật may mắn khi có tôi cùng chết với ông!"
Gã đàn ông cười ha ha: "Đám người họ Mạnh các người đều là lũ điên, cả nhà mày đều là lũ điên! Mạnh Kiến Quốc, em trai mày, giờ là mày! Đừng có nói lời vô nghĩa ở đây, tự mình tìm đường sống đi!"
"Sao có thể vô nghĩa được!" Mạnh Giản cong lưng, dùng sức dẫm mạnh lên vết thương của hắn, nhìn vào đôi mắt đục ngầu của hắn ta, nói: "Tôi muốn ghi tạc ông trong lòng, hình ảnh ông chết như thế nào, bộ dạng ông chết như thế nào, ông đã nói gì với tôi...!"
"Đồ bi3n thái!" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.
Mạnh Giản nhìn vết máu trên mặt đất cùng đôi đồng tử đang ngày càng giãn ra của của hắn, nói: "Ông còn chờ bom nổ à?"
Người đàn ông nhướng mi nhìn cô.
"Nó sẽ không nổ đâu..." Mạnh Giản giơ tay trái lên nhìn đồng hồ.
"Mày nói cái gì?!"
"Sanh Sanh học vật lý thực nghiệm, không phải tôi đã nói với ông rồi sao?" Mạnh Giản vân đạm phong khinh(1) vuốt vuốt mái tóc, cô nói: "Nó bảy tuổi đã có thể biến lò vi sóng thành robot, ông nghĩ rằng thủ đoạn lần này của mình rất thông minh sao?"
Vì cái gì mà Mạnh Sanh liền đi ra ngoài ngay khi cô bảo cậu đi ra chứ? Nếu là ở thời điểm sinh tử quan trọng, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ rơi chị gái ruột của mình, nhưng vào thời điểm ấy Mạnh Giản đã lén nói vào tai cậu.
Điều cô nói lúc đó là: "Có bom và đồng hồ hẹn giờ được giấu ngay trong chiếc hộp phía sau.
Em có thể tháo nó ra không?"
Mạnh Sanh làm bộ suy yếu đứng dậy, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai chị em chỉ nhìn nhau một cái đã đạt được kế hoạch, Mạnh Giản ở bên trong trì hoãn vụ nổ, còn Hắc Ngũ dẫn Mạnh Sanh vòng ra phía sau nhà kho để xử lý quả bom.
Một tiếng "ầm" vang lên, cửa kho hàng mở ra, có rất nhiều người từ bên ngoài tiến vào.
Trước khi Mạnh Giản ngã xuống, hình như cô đã nhìn thấy Chu Minh Thân đi phía trước, hình như trên tay anh còn cầm theo súng...! và nó còn đang bốc khói...!
Đồng tử mờ đi, Mạnh Giản ngã xuống và nhắm mắt cùng người đàn ông nằm trên mặt đất.
* Chú thích:
(1) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
—
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!.