Cá Ở Trong Nồi

Chương 6: 6: Cô Ấy




Edit: SodaSora

Mạnh Giản mang theo mái tóc xoăn đi xuống lầu, vốn tưởng rằng chú hai của Chu Chiêu đã sớm đi làm rồi mới đúng, không ngờ lại đang ngồi vào bàn ăn đọc báo!
Hai chân Mạnh Giản khuỵu xuống, xuýt chút nữa thì ngã xuống cầu thang.
Chu Minh Thân nghe thấy tiếng động, đem tờ báo gấp lại đặt xuống một bên, ngẩng đầu nhìn về hướng Mạnh Giản, cau mày.
"Chú hai, à không đúng, Chu tiên sinh, chào buổi sáng!" Mạnh Giản gãi gãi đầu, có chút muốn chạy trốn.
"Xuống ăn sáng" Chu Minh Thân nói.
"À, vâng..."
Lần đầu tiên trong đời Mạnh Giản có chút bối rối, Chu Minh Thân ngồi đối diện cô một cách điềm tĩnh và lịch lãm trong bộ tây trang cùng giày da, trong khi đó Mạnh Giản, con ma men vừa ngủ dậy, trên người còn mang bộ đồ tối qua, bây giờ đang ngồi trên bàn ăn sa hoa và lộng lẫy nhà người ta, cô cảm thấy ngay cả khi được bọc cơ thể lại bằng tấm khăn trên bàn ăn cũng cảm thấy thoải mái hơn hiện tại rất nhiều.
Bữa sáng rất phong phú, người say rượu thì thường rất đói.

Mạnh Giản nghĩ, dù sao anh cũng là người đã lớn tuổi, hơn nữa cũng đã thấy dáng vẻ lôi thôi của cô tối qua, bây giờ ăn nhiều một chút chắc cũng không sao.
Vì thế...!Bánh bao cua, cháo hoa cúc và yến mạch, bánh cuốn xuân, bánh flan ngô, bánh bí ngô và một số loại sủi cảo khác đều đã đi vào bụng của Mạnh Giản.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn Chu Minh Thân, chỉ ngồi ăn một mình ở đó, cô nghĩ dù sao mình cũng không có cơ hội bước vào ngôi nhà này lần thứ hai, cô cũng không thường xuyên gặp Chu Chiêu chứ đừng nói là chú hai của hắn.

Đầu bếp không biết đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cứ nghĩ cô là người phụ nữ do ngài Chu mang về.
"Vị tiểu thư này, ăn tốt thật đấy!" Những người thích nấu ăn vốn luôn thích người khác ăn sạch đồ mình nấu.
Nghe đầu bếp nói xong, mí mắt quản gia giật giật, cứ cảm giác có gì đó không ổn.
Chu Minh Thân hỏi: "Ăn no rồi?"
Mạnh Giản gật đầu, Chu Minh Thân đứng dậy rời đi, Mạnh Giản chuẩn bị đuổi theo để chào tạm biệt, Chu Minh Thân lái xe rời khỏi gara, dừng trước mặt Mạnh Giản.
"Chu Chiêu có việc, tôi đưa cô về trường."
Chân Mạnh Giản mềm nhũn, ngồi vào trong xe.


Xoa đầu gối vừa nghĩ, kỳ quái, sao dạo này chân cô lại yếu vậy?
"Cảm ơn, ừm, Chu tiên sinh!" Mạnh Giản mím môi, lặng lẽ kéo lại váy mình một chút, cảm giác hình như chiếc váy này xẻ có chút cao, cô cảm thấy không được thoải mái".
Đến cổng trường, Mạnh Giản lại cảm ơn, Chu Minh Thân không nói gì, Mạnh Giản xuống xe, lễ phép đứng nhìn anh đi rồi mới rời đi.
Tôn Thiến rất tò mò về chuyện Mạnh Giản không trở về vào tối qua, quấy rầy Mạnh Giản suốt một tuần nhưng vẫn không moi ra được tí gì.

Đến ngày phỏng vấn làm người mẫu mà chị Tiền giới thiệu, Mạnh Giản lấy ra một chiếc váy mà cô cảm thấy hài lòng nhất, chiếc váy dài màu xanh đậm có thiết kế khoét eo, đây là bộ váy cuối cùng mà Mạnh Giản chọn được, thiết kế ôm eo làm lộ hai bên eo thon thả, cổ áo hình tam giác ngược làm cho vòng ngực của Mạnh Giản không còn lớn, phần váy hình chữ A xòe mở kết hợp với viền màu trắng làm tôn lên điểm sáng cho bộ váy.
Mạnh Giản tùy ý trang điểm một chút, đương nhiên nếu ăn mặc quá diễm lệ thì không nên trang điểm quá mức khoa trương.

Đi cùng cô là tiểu phú bà Tôn Thiến, cô nhờ vậy mà cũng tiết kiệm được khoảng tiền taxi.
Tôn Thiến nghĩ Mạnh Giản đã mang một bộ đồ rất trang trọng rồi, nhưng sau khi tới nơi cô mới nhận ra thế nào là một cuộc cạnh tranh sắc đẹp!
"Bây giờ thời buổi này áp lực cạnh tranh sao lại lớn đến vậy nha!" Tôn Thiến ngạc nhiên nhìn vào nhóm nữ nhân đến đây để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn này, trong sáng, quyến rũ, cao ráo, đầy đặn, không thiếu một loại nào!
"Này, kia không phải là Vệ Hạ Thanh sao?" Tôn Thiến chỉ chỉ vào đầu bên kia của hành lang, Mạnh Giản nhìn sang, quả đúng là Vệ Hạ Thanh.
"Sao cậu ta lại ở đây, không lẽ là được người khác giới thiệu sao? Người phụ nữ bên cạnh cậu ta là ai? Sao trông không giống người tốt thế nhỉ!"
Mạnh Giản trừng mắt "Cậu đang ám chỉ tớ không phải người tốt đấy à?"
"Ấy, tớ là đang khen cậu nha, còn cô kia thì...!trông có chút ph óng đãng đấy chứ"
"Tích đức chút đi, Tôn tiểu thư!" Mạnh Giản ngồi một bên, khởi động thả lỏng cơ bắp và gân cốt.
"Này, cậu ta nhìn thấy chúng ta rồi!" Tôn Thiến nắm lấy cánh tay Mạnh Giản, vẫy tay chào Vệ Hạ Thanh, nhưng mà người này thậm chí còn chẳng thèm cho cô một cái liếc mắt.
"Quái gì vậy chứ!" Tôn Thiến trừng to mắt, cùng Mạnh Giản ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Đợi gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt Mạnh Giản.

Một trong những người phỏng vấn rất thích cô, nhưng họ không tiết lộ về việc có muốn thuê cô hay không, chỉ nói khí chất của cô rất tốt, rất phù hợp với thiết kế của họ, sau đó liền không nói gì nữa.
Mạnh Giản thất vọng đi ra, đúng lúc nhìn thấy Vệ Hạ Thanh đang ôm một người đàn ông ở bên cạnh, cô ta ngẩng cao đầu nhìn về hướng Mạnh Giản rồi hừ lạnh một tiếng bước ngang qua cô, cô ta cảm thấy bản thân giống như một con chim khổng tước đang xòe cánh vậy, nhưng cô ta không nghĩ tới Mạnh Giản không thèm để ý đến cô ta, mà chú ý đến người đàn ông ở bên cạnh cô ta.

"Này, đây không phải là tiểu Giản sao?" Người đàn ông dừng lại, mắt sáng lên.
Mạnh Giản nhớ ra, đêm hôm đó cùng bàn đúng là có một người đàn ông như vậy, hình như cô đã uống vài ly cùng với anh ta, nhưng mà anh ta tên là gì thì cô thật sự không nhớ!
Mạnh Giản cười chào hỏi: "Anh cũng ở đây à, thật trùng hợp!"
"Sao gần đây Chu thiếu không dẫn cô ra ngoài cùng chơi?"
Mạnh Giản cười đến không thể chê vào đâu được, nói: "Thời gian ở cạnh bạn gái còn không đủ, làm sao có thể nhớ đến người bạn là tôi đây chứ? Khi nào có thời gian thì lại tụ tập, bạn cùng lớp còn đang đợi tôi, tôi đi trước đây, tạm biệt!" Mạnh Giản nhanh chóng rời đi, Tôn Thiến đứng cách đó không xa vẫy vẫy tay với cô.
"Cậu biết ai đã được nhận vào vai này không?"
Mạnh Giản đã đoán được, có lẽ là Vệ Hạ Thanh.
"Vệ Hạ Thanh! cậu ta thật sự đã được chọn, tớ đã vô tình nghe được ở nhà vệ sinh, thật không thể tin được!" Tôn Thiến nhìn chằm chằm vào cô ta và người đàn ông đang khoác tay nhau rời đi, cô kéo kéo tay Mạnh Giản, sắc mặt khó coi nói: "Cậu ấy có phải là...!đang ở trong cái kiểu đó không?"
"Ừ!" Mạnh Giản tiện cầm túi xách và kéo Tôn Thiến rời khỏi đó.
"Cậu biết tớ đang nói cái gì không mà ừ!"
"Ý của tớ chính là cái mà cậu đang nghĩ đến kia!"
"Thật luôn?"
"Thật."
Môi trường sống của Tôn Thiến quá đơn giản, bên người xuất hiện cái việc như vậy, đã thế bọn họ còn ở chung một phòng ngủ, cô nhất thời có chút không thể tiếp thu, liền kéo Mạnh Giản đến Haagen-Dazs(1) để bình tĩnh lại.
"Cứ từ từ bình tĩnh, đừng có gấp!" Mạnh Giản nuốt mấy ngụm kem.
Tôn Thiến ở bên cạnh cùng bạn trai lời ngon tiếng ngọt thì Mạnh Giản nhận được điện thoại của học trưởng Chiêm.
"Bây giờ? Em đang ở bên đường xx, gấp lắm ạ? Ồ, anh đến đón em? Được thôi!"
Chờ đến khi Mạnh Giản xử lý đến viên kem thứ năm thì cuối cùng anh Chiêm cũng tới rồi.

Sau khi tạm biệt Tôn Thiến, Mạnh Giản liền chui vào chiếc xe hiện đại của anh Chiêm.
"Việc gì vậy?"
"Phiên dịch tiếng Nga, có thể sẽ liên quan đến nhiều từ chuyên ngành trong thương mại, em có thể chứ?"

Sau khi suy nghĩ một lúc, Mạnh Giản vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: "Mức giá là bao nhiêu?"
Đàn anh Chiêm buồn cười, nói: "Đây là công ty lớn, sẽ không thiếu em tiền công đâu!"
"Công ty gì? Em trước đã từng làm sao?"
"Chu Thịnh"
Mạnh Giản kéo gương trên xe xuống, quyết định trang điểm thêm một chút, cô như đang thấy đống hóa đơn màu đỏ bay lượn trước mặt rồi.

Đàn anh Chiêm nghiêng đầu nhìn Mạnh Giản, hỏi: "Hôm nay em đi đâu à? Ăn mặc đẹp như vậy!"
"Đi hẹn hò đó!"
Xe đột nhiên chệch tay lái theo một đường chữ S, Mạnh Giản nhanh chóng cầm chặt tay vịn, "Đàn anh, bình tĩnh chút!"
Khuôn mặt Chiêm học trưởng bỗng đỏ bừng, "Thật hả? Đi hẹn hò?"
"Đùa thôi, em mới hai mươi mốt tuổi, còn chưa có ý định hẹn hò yêu đương!"
Chiêm Diễm ho khan vài tiếng, nói: "Đúng vậy, em còn trẻ, không cần vội!"
"Không vội, không vội!" Mạnh Giản giữ chiếc gương nhỏ và nhìn vào khuôn mặt đầy collagen của mình, thật sự không hề cảm thấy vội.
Sau khi đi xuống xe, cả hai bước vào một tòa nhà văn phòng, đây là khu trung tâm kinh tế của thành phố B, nếu trên trời có một quả tên lửa đột nhiên rất xuống đây thì ít nhất một nửa nền kinh tế của đất nước sẽ bị tê liệt.
Mà trùng hợp Chu Thịnh lại nằm ở vị trí trung tâm của trung tâm.

Một tòa nhà cao vút chọc trời thuộc sở hữu của Chu Thịnh, ngoại trừ những tầng làm việc mà họ cần, những tầng còn lại đều được cho thuê bên ngoài.

Nhìn tòa nhà trang nghiêm và dòng người ra vào, Mạnh Giản cắn ngón tay nghĩ thầm, hóa ra ông chủ của Chu Thịnh cũng là một người cho thuê nhà, không lạ khi anh ta lại có thể kiếm được số tài sản lớn như vậy, chủ yếu là anh ta có tầm nhìn xa!
Chiêm Diễm mang theo Mạnh Giản đi tìm quản lý, giải thích vài câu với cô liền rời đi.

Người quản lý trông có vẻ không khó tính lắm, có lẽ do Mạnh Giản không làm việc dưới trướng của người đó nên đối với cô cũng có chút thân thiện.
"Cuộc họp sẽ bắt đầu vào lúc 16 giờ 10 phút, bây giờ cô có thể làm quen với tài liệu rồi!" Trưởng phòng nhân sự đưa cho cô những tài liệu cần thiết cho cuộc họp, trong đó có cả bản tiếng Nga, tất cả những gì Mạnh Giản cần làm đó chính là ghi nhớ những từ vựng chuyên môn.

Cô đối với tiếng Nga vẫn luôn rất tự tin, mẹ Mạnh trước đây từng làm giảng viên tiếng Nga của Đại học B, vậy nên Mạnh Giản đã nói được một vài từ tiếng Nga từ năm ba tuổi.
Cầm bút lên tô tô vẽ vẽ một hồi, người quản lý bước vào và thông báo cô có thể lên lầu và vào phòng họp được rồi.

"Cô Mạnh, làm phiền cô có thể để lại số tài khoản ngân hàng lại, chúng tôi sẽ trực tiếp chuyển tiền công sau khi xong việc!" Người quản lý nói.
Mạnh Giản rất vui vẻ lấy miếng giấy dán từ trong túi ra, xé một mảnh, viết dãy số tài khoản ngân hàng lên đó rồi cẩn thận giao cho người quản lý.
Trong khi chờ thang máy, Mạnh Giản đặc biệt nhìn vào thang máy bên cạnh, trong tiểu thuyết không phải đều nhắc tới CEO nào cũng đều có thang máy riêng sao? Mạnh Giản nhìn thoáng qua một cái, quả nhiên chỉ có thang máy ở bên cạnh là chưa hoạt động.

Cũng đúng, nếu tổng tài mà cùng bọn họ chen chúc trong cùng một cái thang máy, không phải trông sẽ rất mất đi uy nghiêm sao? Còn gì là khí thế của người nắm trong tay quyền lực nữa.
Chu Thịnh quả thật là danh bất hư truyền, phòng họp rộng đến kinh người, mỗi vị trí đều có gắn micro.

Mạnh Giản cảnh giác ngồi ngay ngắn trên ghế sofa ở một bên, chờ đợi những người quan trọng xuất hiện đủ.
Khi Chu Minh Thân xuất hiện, Mạnh Giản chút nữa muốn chạy trốn khỏi đây, cái gì mà không còn cơ hội gặp lại nhau lần nữa chứ? Cái lịch sử về bữa sáng hoành tráng, hùng vĩ kia vẫn còn đọng lại trong đầu cô một cách sống động đó có được không!"
Giám đốc nhân sự giới thiệu cô cho Chu Minh Thân: "Chu tổng, đây là phiên dịch viên cho cuộc họp lần này, cô Mạnh!"
Mạnh Giản bước tới, nửa khuôn mặt cứng ngắc, nói: "Chu tiên sinh, xin chào!"
Chu Minh Thân cũng sửng sốt khi thấy Mạnh Giản xuất hiện ở trong phòng họp này, nhưng trong mắt anh chỉ lóe lên một tia kinh ngạc mà thôi, với sự điềm tĩnh của anh, khó mà nhìn ra được chút kỳ lạ nào, anh nhìn bộ váy khoét eo của Mạnh Giản, cau mày có chút không hài lòng.

Quản lý còn tưởng rằng Chu Minh Thân không hài lòng với người mình tìm, liền lên tiếng giải thích: "Mạnh tiểu thư là học sinh ưu tú của trường Đại học B, là người đứng đầu của ngành học bọn họ, giáo sư bộ môn tiếng Nga của Đại học B đã đích thân tiến cử cô ấy cho chúng ta!"
Chu Minh Thân gật đầu, nói "Bắt đầu đi"
Trong lĩnh vực chuyên môn, Đại học B không có ai có thể vượt qua, cho nên từ trước tới nay Mạnh Giản chưa bao giờ sợ hãi khi đứng trước cuộc họp.

Phát âm và dịch thuật chính xác của cô là điều không thể bàn cãi, sự hiểu biết của cô về tiếng Nga là vượt xa người bình thường, thậm chí cô còn có thể dịch được cả các từ lóng thông thường của họ.
Bên phía Nga rất hài lòng về Mạnh Giản, khi hai bên ký hợp đồng, họ còn đặc biệt khen ngợi cô.
Ừm, Mạnh Giản xấu hổ quá, cô cũng không thể tự dát vàng lên mặt mình được đúng không? Nhưng trong phòng, ngoài người Nga ra chỉ có cô là nghe hiểu thôi! Nếu không dịch, liệu mọi người có biết về sự cố gắng của cô và được công nhận không? Lỡ như bị mất đi một phần tiền thì sao!
"Ông Nikonov nói, tôi dịch rất tốt, ừm, và còn rất xinh đẹp nữa!"
Mọi người trong phòng họp đều cười, Mạnh Giản đem da mặt dày của mình ổn định lại, cô đưa mắt, liền nhìn thấy khóe môi của Chu Minh Thân có một tia co giật.
Đương nhiên, cô cũng phải cùng đi ăn tối, không hiểu sao tên có lại có trong danh sách, sau đó người quản lý giải thích một cách lạ lùng và bảo rằng cô chỉ có thể đi cùng xe với Chu Minh Thân.
Chú thích:
(1) Haagen – Dazs: là thương hiệu kem lạnh đến từ Mỹ được thành lập tại the Bronx, New York vào năm 1961..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.