Ra
ngoài khám bệnh miễn phí cho dân chúng, lại khiến Triệu tiểu thư bắt người
không thành như thế, tôi sợ chuyện sẽ truyền tới tai Tạ phu nhân, Tống Tử Kính
cũng sợ rơi vào trong bàn tay ma quỷ của Triệu tiểu thư, hai chúng tôi tạm thời
khôi phục lại cuộc sống học tập khô khan, đều đặn.
Một
buổi chiều mùa xuân rực rỡ, tôi đang kham khổ nghiên cứu y thuật, còn Tống Tử
Kính đang chơi cờ một mình.
Trên
cành cây ngoài phòng học có một con chim đang hót, đầu cành hoa thơm đua nở.
Thời tiết đã ấm hơn nhiều, chúng tôi đều đổi sang mặc quần áo đơn giản hơn,
trong gió mát và hương hoa, tôi bỗng nhớ tới Trương Tử Việt.
Tôi nhớ
tới vô số buổi chiều giống như thế này trước đây, anh ngồi bên tôi, dạy kèm cho
tôi.
Anh sẽ
kiên nhẫn giải thích một công thức năm lần, anh cũng sẽ cẩn thận sửa từng lỗi
trong bài viết tiếng Anh của tôi.
Thật
ra, gọi anh tới dạy kèm cho tôi là sai lầm lớn nhất của mẹ tôi. Người trong
lòng ở ngay bên cạnh, tôi làm gì còn tâm trí nào để học tập, đương nhiên toàn
bộ sự chú ý của tôi đều chuyển dời từ lý trí đến giác quan.
Mũi anh
thật thẳng, tóc anh thật mềm, giọng nói anh thật dịu dàng trầm thấp, làn da vô
tình chạm vào tôi thật nhẵn mịn.
Tôi
bỗng mở miệng hỏi: “Tiên sinh, tiên sinh từng thích ai chưa?”
Tống Tử
Kính ngẩng đầu nhìn tôi: “Cái gì?”
Tôi
nhìn gương mặt tuấn tú của anh ta, lặp lại câu hỏi lần nữa: “Tiên sinh từng
thích ai chưa?”
Tống Tử
Kính cười cười, rơi vào trong hồi ức: “Nàng là tiểu thư khuê các, tri thư đạt
lễ. Chúng ta từng cách mành đối vài bài thơ, nàng tài hoa hơn người, rất hiếm
có trong nữ tử. Nàng vốn đã định thân, sau đó gả cho người theo ý của cha mẹ.”
Tôi chờ
mãi, anh ta lại tiếp tục chơi cờ, tôi hỏi: “Hết rồi?”
“Hết
rồi.” Tống Tử Kính nói.
“Ngay
cả mặt mũi cô ấy thế nào anh cũng không biết?”
Tống Tử
Kính cười: “Không biết.”
Tôi
thất vọng: “Vậy thì nói làm gì? Anh không biết đi tranh giành sao?”
Vừa nói
xong tôi đã biết mình nói sai. Dù Tống Tử Kính học vấn đầy mình nhưng cũng chỉ
là thường dân, nơi đẳng cấp xã hội khắt khe như Đông Tề sao có thể để anh ta
được như mong muốn?
Tống Tử
Kính thanh nhã cười, không nói gì nữa.
Tôi
buồn vực tiếp tục vùi đầu đọc y thư.
Trương
Thu Dương viết quyển sách này để truyền thừa năng lực cả đời cho thế hệ sau,
dựa trên nguyên tắc giao lưu tinh thần, trao đổi thông tin không vu lợi, vì vậy
cũng không rắc rối, tôi đọc thấy không khó hiểu lắm. Hơn nữa, chương “độc kinh”
vô cùng thú vị, có chút giống như những trích đoạn trong tiểu thuyết võ hiệp.
Cái gì
mà nhân sĩ A Trương Tam và nhân sĩ B Lý Tứ đấu võ phi pháp, Lý Tứ hạ vào Trương
Tam một loại thần độc đặc biệt bí mật của bang phái, truyền nam bất truyền nữ,
“Đoạn Trường tán”. Vì vậy, Trương Tam bụng đau như thắt, tứ chi phù thũng, trên
người xuất hiện đốm đen, đau nhức đủ bảy bảy bốn chín ngày mới bụng nát, ruột
thối rữa mà chết. Còn phương pháp giải độc phải thế này, thế này, rồi lại thế
này.
Rồi thì
nhân sĩ C Vương Nhị cùng nhân sĩ D Tiểu Thúy vụng trộm yêu đương, sau đó tình
cảm tan vỡ, Tiểu Thúy hạ vào người Vương Nhị một loại kỳ độc độc nhất vô nhị do
chính nàng sở hữu bản quyền phát minh, “Triền miên”. Vì vậy, chỉ cần Vương Nhị
chạm vào nữ tử khác, toàn thân sẽ nổi ban đỏ, phải dùng sức gãi, gãi, gãi, gãi
đến mức da tróc thịt nát mới hết ngứa. Còn phương pháp giải độc phải là thế
này, thế này, rồi lại thế này.
Còn có
gì mà môn phái N tập trung nhân lực đi khiêu khích giáo phái F, nghiêm trọng vi
phạm “điều lệ quản lý trị an và trừng phạt”, bị hộ pháp Huyền nào đấy của giáo
phái F hạ một loại độc kỳ quái, nghiên cứu mới nhất của bản giáo, đã được quốc
gia chứng nhận và vinh danh là phát minh tiên tiến, “Thiên tuyệt”. Người trúng
độc da thịt sẽ chuyển thành màu xanh, vừa đau vừa ngứa, hư thối rất nhanh, thịt
nát xương tan, cho đến khi toàn thân hóa thành một vũng nước xanh. Phương pháp
giải độc là… Lão Trương viết: không có thuốc giải, chuẩn bị quan tài đi.
Tôi
đang cười, Vân Hương chạy tới gọi tôi: “Tiểu thư, phu nhân gọi người tới chỗ
phu nhân.”
“Hả?”
Tôi làm chuyện đuối lý, lập tức lo lắng không yên, nghĩ thầm không phải Tạ phu
nhân đã biết chuyện tôi chuồn ra ngoài rồi đấy chứ?
Tạ phu
nhân dáng vẻ đoan trang ngồi giữa cao đường, trên mấy chiếc ghế đẩu bên cạnh là
chị dâu đã mặc trang phục phụ nữ có thai, đồng thời còn làm bộ làm dạng đỡ thắt
lưng, cùng Tạ Chiêu Kha lúc nào cũng tươi đẹp như hoa đào, lạnh lùng như băng,
và cả tiểu thư Bạch Nhạn Nhi ốc sên gần như có thể khiến người ta quên ngay lập
tức.
Trọng
điểm là mấy người này đều mang theo nụ cười thân thiết nhìn tôi, khiến tôi rùng
mình một cái.
Tạ phu
nhân mở miệng nói: “Tiểu Hoa, mười tám tháng sau con sẽ tròn mười lăm tuổi, đã
không còn là tiểu cô nương nữa rồi.”
Thì ra
là như thế, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tạ
Chiêu Kha nở một nụ cười khuynh quốc khuynh thành với tôi: “Chúc mừng muội muội
sắp thành niên.”
Sao?
Lúc này tôi mới nhớ ra, con gái thời xưa hình như mười lăm tuổi sẽ trưởng
thành. Sau đó, có thể bàn chuyện cưới hỏi được rồi.
Chẳng
trách Tạ phu nhân nhìn tôi như thế, giống như nông dân nhìn củ cải mình gieo đã
đến ngày thu hoạch, hoặc người chăn nuôi nhìn con heo đã chăm béo, vui sướng
như nhân dân lao động được mùa.
Tạ phu
nhân nói: “Cập kê là đại lễ, không thể qua loa. Chúng ta quyết định bắt tay
chuẩn bị ngay từ bây giờ, con cũng phải may vài bộ y phục mới. Buổi chiều không
cần đi học nữa, ngự y cục (bộ phận chịu trách nhiệm may mặc
của hoàng gia) sẽ tới đo y phục cho con. Chúng ta đây là được dính
chút vinh dự hoàng gia, khi tam tỷ con cập kê cũng chỉ mặc y phục của Vân Tiễn
Hiên thôi.”
Tạ
Chiêu Kha cười nói: “Mẹ, muội muội trước đây đáng thương như vậy, lễ cập kê lần
này phải tổ chức long trọng một chút, coi như bồi thường cho muội muội.”
Tạ phu
nhân vừa lòng gật đầu, nói: “Buổi chiều con cũng đi chọn vài loại vải làm y
phục đi.”
Chị dâu
cũng xen miệng nói theo: “Tứ muội thật có mệnh tốt, nhìn cha mẹ thương muội thế
nào kìa. Tương lai nếu được gả cho phu quân tốt cũng đừng quên nhà mẹ đẻ nha.”
Tôi ở
bên cạnh cười gượng.
Cứ như
vậy, cho đến tận ngày sinh nhật đó tôi cũng không có cơ hội ra ngoài.
Quần áo
mới làm xong đã được đưa tới, màu sắc rực rỡ, chất vải mềm mại, khiến tôi có
phần yêu thích không muốn buông tay. Thế nhưng quay đầu nhìn Tạ Chiêu Kha cũng
mặc bộ đồ mới, đẹp đến mức có thể cưỡi mây đạp gió bay đi bất cứ lúc nào, tôi
lập tức bị đả kích đến mức bị phủ mấy lớp bụi. Gien di truyền quyết định tất cả
nha.
Hiện
giờ Tạ Chiêu Kha rất thường xuyên tới thư viện đi dạo, tặng chút trái cây hay
điểm tâm mới mẻ gì đó. Lần nào cô ấy cũng ăn mặc tỉ mỉ, dáng vẻ vì tình yêu mà
phát ra ánh sáng cực kỳ mỹ lệ chói mắt này khiến cho mắt tôi mở không nổi,
nhưng cao nhân Tống Tử Kính thì vẫn thờ ơ như không.
Nói
thật, tôi có chút thương cảm với Tạ Chiêu Kha, mặc dù khi cô ấy thấy tôi gặp
rắc rối đã biểu hiện mình rất may mắn, thiếu sự cảm thông với tôi.
Cứ như
vậy, đại thọ mười lăm tuổi của tôi cuối cùng cũng tới.
Mười
tám tháng Tư, cảnh xuân tươi đẹp. Ngay từ sáng sớm, tôi đã bị lôi ra khỏi ổ
chăn, chính Tạ phu nhân giám sát người hầu rửa mặt, chải đầu, trang điểm cho
tôi.
Tôi lại
bị ép mặc vào một bộ lễ phục màu hồng, sau đó ngồi xuống, chờ Tạ phu nhân tự
tay sửa lông mày cho tôi.
Bà cầm
cái nhíp, để sát vào lông mi tôi, sau đó nhổ mạnh. Tôi phát ra tiếng kêu thảm
thiết như heo bị chọc tiết.
Tạ
Chiêu Anh ở bên ngoài gõ cửa: “Sao vậy? Tiểu Hoa sao vậy?”
Tôi
nói: “Tôi chết đây!”
Tạ phu
nhân vỗ tôi một cái, nói: “Không có chuyện gì, con đi ra ngoài đón khách đi.”
Tôi
khóc: “Mẹ, đau muốn chết, đừng sửa nữa. Tự nhiên là đẹp nhất.”
Tạ phu
nhân xị mặt: “Đừng quấy rối.” Sau đó bà gọi mấy bà thím bên cạnh đè tôi xuống,
Tạ Chiêu Kha tự mình đỡ lấy đầu tôi. Tôi thật sự giống con cá nằm trên thớt chờ
người đánh vảy, ngửa cổ kêu rống, gào khóc om sòm, đau đến chảy nước mắt. Thật
sự không hiểu mấy cô nàng cùng phòng ngày trước đã dùng bao nhiêu nghị lực mới
có thể chịu đựng mà cứ năm ba ngày lại sửa lông mày một lần?
Tạ phu
nhân dù sao cũng là gừng già gừng cay, mặc kệ tôi gào khóc thảm thiết, tay
không hề do dự chút nào.
Thật
vất vả mới sửa lông mày xong, tôi giống như chết một lần, lưng đầy mồ hôi.
Giờ đến
lượt Tạ Chiêu Kha tự mình bôi xanh bôi đỏ, đeo đồ trang sức cho tôi. Cuối cùng
là một đống người ba chân bốn cẳng chỉnh sửa lại quần áo cho tôi, lúc này mới
miễn cưỡng xong một giai đoạn.
Tôi còn
chưa kịp soi gương một cái đã bị mọi người kéo ra ngoài.
Cách
mành nhìn ra ngoài, trong đại sảnh đầy người, phần lớn là những thân thích mà
tôi không nhận ra. Tạ thái phó mặc một bộ triều phục màu đỏ đen, ngồi ở vị trí
cao đường, Tạ phu nhân cũng thay một bộ triều phục mệnh phụ màu đỏ tím, đoan
trang ngồi bên cạnh ông ấy. Một phu nhân đội mũ phượng, mặc áo tím ngồi ở vị
trí dễ thấy nhất, dáng vẻ thướt tha, chính là tam cô bà (bà
bác, cô của bố) của tôi, Thọ vương phi, người chủ trì nghi thức lần
này.
Tạ thái
phó đứng dậy đọc diễn văn, nói một tràng những lời hoa mỹ, sau đó nghi thức bắt
đầu.
Tôi
được Tạ Chiêu Kha đỡ vào đại sảnh, bắt đầu một hành trình hành lễ, quỳ gối, cởi
bỏ kiểu tóc, chải đầu.
Tạ
Chiêu Kha chải xong đầu cho tôi, để lược sang một bên. Tôi còn tưởng đã xong,
sung sướng ngẩng đầu lên. Tạ Chiêu Anh dùng một tay lại đè đầu tôi xuống.
Lúc
này, Thọ vương phi đứng lên, đi tới một bên rửa tay, sau đó lại nói mấy lời
khách sáo với cha mẹ tôi. Tôi nghĩ bà ấy sẽ vấn cho tôi một kiểu tóc trưởng
thành là xong, ai ngờ ba vị bô lão này lại ngồi xuống.
Tạ
Chiêu Kha chỉ huy tôi quay về một hướng, có người dâng khăn và trâm tóc lên.
Thọ vương phi đứng lên, cao giọng ngâm lời chúc: “Ngày lành tháng tốt, gia khí
hưng thịnh. Vứt bỏ ấu chí (ấu: trẻ con, chí: ý chí), xuôi
theo thành đức (thành: trưởng thành, đức: đạo
đức). Thọ khảo duy kỳ, giới ngươi cảnh phúc.”
Tôi
nghe mà một câu cũng không hiểu. Đang hoang mang, Thọ vương phi đã quỳ xuống
bên cạnh tôi, bắt đầu chải đầu cho tôi.
Bác gái
đã nhiều tuổi, có lẽ còn bị đục thủy tinh thể, đôi mắt không được tốt, chải
chuốt cả nửa ngày, kéo đến mức da đầu tôi phát đau, cuối cùng cũng vấn tóc
xong. Sau đó là thêm trâm cài, cắm thẳng vào da đầu tôi, tôi lập tức đau đến
mức chảy nước mắt.
Cũng
may cái trâm này bằng ngọc chứ không phải bằng sắt, nếu không nhất định tôi sẽ
bỏ mạng ở đây.
Tạ
Chiêu Kha nâng tôi dậy, kín đáo đưa tôi một cái khăn. Tôi cảm kích nhận lấy lau
mồ hôi đầy mặt. Nghi thức lại hoàn thành một giai đoạn nữa, tôi trở về phòng
thay quần áo bình thường. Bởi vì từ sáng sớm tới giờ chưa được ăn gì, tôi đói
đến mức bụng dạ cồn cào, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, vươn tay định lấy.
Tạ
Chiêu Kha giữ tôi lại: “Chờ một chút, tiếp theo là tam bái nữa.”
Tôi
khóc thét trong lòng: tôi căm thù xã hội phong kiến!
Cứ như
vậy, đến khi tôi làm xong tất cả lễ tiết thì đã là buổi chiều. Trở về phòng,
tôi ngã lên giường, gần như bất tỉnh nhân sự.
Tôi cảm
thấy những lễ nghi cổ đại dài dòng, phức tạp, bày vẽ này thuần túy là tự ngược
đãi bản thân, suýt chút nữa tôi đã mọc đầy rôm vì bộ quần áo dày đến mấy lớp
này rồi.
Vân Hương
lại thật vui vẻ: “Tứ tiểu thư, nô tỳ nghe những nha hoàn khác nói, trong số
những cô nương của Tạ gia, chỉ có lễ cập kê của tiểu thư là long trọng nhất,
ngay cả tam tiểu thư cũng không bằng.”
Tôi uể
oải nói: “Đó là đương nhiên. Bọn họ muốn cho người ta biết con gái thứ tư nhà
họ Tạ đã không còn điên nữa. Như vậy tôi mới có tư cách tham gia tuyển phi. Mẹ
nó, không thể khua chiêng gõ trống giữa đường rồi thông báo được sao?”
Vân
Hương bưng tới một bát mì thơm ngào ngạt, tôi ăn như hổ đói, quét sạch sành
sanh, ăn xong lại ngủ.
Bây giờ
đã trưởng thành, không tiện tới chỗ Tống Tử Kính đọc sách, ngày tháng sau này
của tôi ngược lại lại thoải mái hơn một chút. Thường ngày nên cố gắng nghiên
cứu y thuật thôi, chương thảo dược tôi còn rất nhiều điều chưa hiểu. Gần nhất
là phải cố gắng thử xem chiết xuất nước hoa quả và bơ thế nào...
Tôi
bỗng mở mắt ra.
Trong
tầm mắt tối om, chỉ có chút ánh nến yếu ớt hắt tới từ gian ngoài, trời đã tối.
Bất giác tôi đã ngủ rất lâu.
Trong
lòng tôi có một cảm giác rối loạn kỳ lạ, giống như có thứ gì đó không ngừng
gãi, khiến tôi đứng ngồi không yên. Vân Hương ngủ ở gian ngoài, cô ấy cũng đã
mệt mỏi cả một ngày, giờ không thể động đậy nổi nữa. Tôi nhẹ tay nhẹ chân đi
qua, mở cửa.
Bên
ngoài, ve sầu đầu mùa rả rích kêu trên cao, ánh trăng đầy đất, gió đêm êm dịu,
không đành lòng khiến những người tình trong mộng giật mình thức giấc. Góc
tường có một cây hoa quỳnh nở rộ, đóa hoa căng tròn đang chập chờn vươn mình về
phía ánh trăng, giống như một đôi tay ngọc đang cầm một mảnh trăng.
Tôi
cũng xòe hai bàn tay, nhìn ánh sáng tràn đầy, như chứa đựng tuyết sương, không
khỏi nỉ non: “Bất kham doanh thủ tặng, hoàn tẩm mộng giai kỳ*.”
*
Hai câu thơ cuối trong bài “Vọng nguyệt hoài viễn” (Ngắm trăng, nhớ người xa) của
Trương Cửu Linh:
Bản
dịch của Anh Nguyên:
Ánh
trăng, sao bốc tặng người!
Đành
vào giấc ngủ hẹn nơi mộng lành…
“Muội
muốn tặng ai ánh trăng?”
Tôi
ngẩng đầu, trong góc tường có một bóng người quen thuộc. Tóc tán loạn, quần áo
chật vật, nhưng anh ta không mảy may che giấu ánh mắt lạnh lùng rực sáng. Góc
tường rất tối, không nhìn rõ vẻ mặt anh ta, nhưng tôi có thể nghe thấy hơi thở
nặng nhọc của anh ta rất rõ ràng.
Giữa
ánh trăng và hương hoa, tôi nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí.
“Nhị
ca?!”
Cái
bóng cao lớn kia mềm ra rồi ngã xuống, tôi hốt hoảng đón lấy, anh ta nặng nề
ngả lên vai tôi. Một mùi máu tanh nồng nặc hỗn hợp với một mùi hương ngọt ngọt
quái dị bay vào mũi tôi.
“Vân
Hương! Vân Hương!” Tôi kêu to.
Vân
Hương quần tán loạn lạo tới, sợ hãi nói: “Đây… Đây… Đây… là nhị thiếu gia?”
“Mau
giúp tôi một tay, dìu nhị ca vào phòng.” Tôi ra lệnh: “Sau đó đun nước nóng,
mang bộ kéo và dao nhỏ kia của tôi lại đây. Nhớ kỹ, không được để người khác
biết!”
Chúng
tôi đặt Tạ Chiêu Anh lên giường. Dưới ánh nến, gương mặt tuấn tú lãng tử của
anh ta không còn một chút máu, môi thâm đen, cơ thể nóng hầm hập, hơi thở yếu
ớt.
Một cảm
giác mãnh liệt bùng lên trong tôi, tôi cầm chặt tay anh ta.
“Nhị
ca, có muội ở đây, ca sẽ không có chuyện gì.”