Trở lại
vương phủ, Liễu Minh Châu đang thắp hương khấn Phật, tôi không làm phiền nàng.
Trong thư phòng của vương phủ có một tấm bản độ khu vực Xích Thủy, tôi liền nhờ
Nguyễn Tinh giải thích thế cục cuộc chiến cho tôi nghe.
Ba mặt
thành bị bao vây, con đường duy nhất ở phía Nam cũng bị tuyết lở chặn đứng, tôi
còn hoài nghi vụ tuyết lở đó có liên quan tới quân Liêu hay không. Phía Tây
Xích Thủy là nước Tần. Nước Tần nhiều đồi núi, ít bình nguyên, sản vật cằn cỗi,
chính trị lại hủ bại, suy yếu đã lâu, phát triển và sản xuất hoàn toàn không ở
cùng một trình độ với ba nước khác, toàn bộ đều dựa vào Lâm quốc để sống qua
ngày. Một miếng gân gà như thế, ba nước xung quanh đều muốn ăn lại không có
động lực để ăn, vì vậy vẫn không mặn không nhạt kéo dài.
Hôm nay
nước Liêu công kích Yến địa, bọn họ nhất định sẽ đóng cửa làm rùa rụt đầu,
không quan tâm, Triệu đảng ở phía Nam chỉ hận không thể phái binh tiếp viện
quân Liêu chứ đừng nói đến hỗ trợ. Ly quốc thì sao? Quá xa, thả một con bồ câu
bay đi, cả thành đều nhìn thấy.
Tôi
nghĩ tới đây, không khỏi bật cười: “Ai nói lửa đạn không công thành thương mại,
chúng ta quân tử thì đối phương tiểu nhân. Tiêu Huyên ơi Tiêu Huyên, ca thông
minh một đời, hồ đồ một thời.”
Nguyễn
Tinh không khỏi thanh minh cho cấp trên: “Xích Thủy trước giờ được thiên nhiên
yểm trợ, tình huống năm nay đặc biệt…”
Tôi
khoát tay: “Quên đi, binh ít thì vây thành, binh nhiều thì ác chiến, nói chung
trận đánh này không thể nhìn ra thắng bại trong chốc lát được.”
Liễu
Minh Châu tìm tới tôi: “Người trong phủ đã bố trí xong cả rồi, lương thực dự
trữ cũng đã kiểm kê, ngoại trừ kho thóc tiếp tế bách tính, số còn lại có thể
cầm cự mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. Thế nhưng từ hôm nay phải
bắt đầu tiết kiệm lương thực cho thỏa đáng.”
Tôi
nói: “Nếu may mắn, mười ngày sau, tình hình chiến sự sẽ có chuyển biến tốt.”
Vừa
trải qua vài ngày lo lắng hãi hùng, Liễu Minh Châu đã tiều tụy đi nhiều. Nàng
kéo tay tôi, chân thành nói: “Tiểu Mẫn, cũng may có cô ở đây làm bạn với ta.”
Khi cô làm huyện chủ vàng bạc đầy người, ăn hương uống lạt tôi không được hưởng
thụ, khi kẻ thù bên ngoài công thành chiếm đất, trong thành chịu đói chịu rét
tôi lại tới cùng chung hoạn nạn, tôi thà tình nguyện tôi không ở chỗ này, nhưng
tôi có sự lựa chọn nào khác sao? Tôi cười khổ, vỗ vỗ tay nàng.
Quân
Liêu thật sự chỉ đánh tượng trưng một chút rồi rút quân. Xương quận vương vẫn
canh giữ trên tường thành, không dám lơi lỏng một giây. Trong thành đã loạn nay
càng loạn, giá hàng hóa tăng cao, người người cảm thấy bất an. Nghe nói không
ít người từng thử chạy ra ngoài từ khe núi tuyết lở, thế nhưng chưa có ai sang
được bên kia.
Nguyễn
Tinh nói nếu không có tuyết rơi, khoảng mười ngày sau Tiêu Huyên sẽ đến. Thế
nhưng trời luôn không chiều lòng người, thành bị vây hãm đến ngày thứ ba, trời
lại hạ mưa tuyết.
Tôi
đứng trong sân, nhìn tuyết trắng bay lả tả, thuần khiết đẹp đẽ như vậy lại lạnh
giá đến tận xương. Mặt đất ngập trong màu trắng, không nhìn thấy một chút mầm
sống.
Hình
như một tháng trước, tôi còn ở trong viện của mình, cùng Giác Minh và mọi người
đắp người tuyết, ném tuyết, vui sướng an nhàn. Khi đó, thế cục chuyển biến xấu
hay mâu thuẫn chính trị kịch liệt đều không liên quan tới chúng tôi.
Vân
Hương được tôi nhờ ra ngoài thị sát, trở về nói cho tôi biết: “Dân chúng coi
như bình tĩnh, tin chắc vương gia sẽ đến cứu chúng ta.” Thế nhưng tuyết rơi
ngày càng lớn, ngay cả quân Liêu đóng ngoài thành cũng bị đông cứng, không có
động tĩnh gì.
Ngày
thứ chín, ngay khi tôi cho rằng thế cục sẽ kiên trì như vậy đến khi Tiêu Huyên
đến, trong thành đột nhiên bộc phát bệnh dịch. Nha hoàn Thu Thủy của Liễu Minh
Châu vội vã chạy tới, nhìn thấy chúng tôi liền nói: “Mẫn cô nương, ta tìm cô
mãi. Huyện chủ mời cô qua!”
“Xảy ra
chuyện gì?”
Thu
Thủy thở dốc: “Có một đại phu tới nói nguồn nước trong thành bị người hạ độc.”
Tôi lập tức co chân chạy ra ngoài. Tới ngoài cửa phòng, chưa kịp bước vào đã
nghe tiếng Liễu Minh Châu sợ hãi kêu lên: “Cái gì? Nghiêm trọng như vậy sao?”
Sau đó
là một giọng nói quen thuộc: “Đừng quá hoảng hốt, có thể cứu vãn được. Chỉ cần
một lượng dược liệu lớn.”
Tôi
chạy lên từng bậc thang, đẩy cửa ra. Người trong phòng đều quay đầu nhìn lại.
Trước
mặt Liễu Minh Châu là một chàng trai trẻ tuổi gầy gò, bộ quần áo da rộng thùng
thình không hợp với thân mình bám đầy bụi bặm, tóc rối tung, cằm đầy râu mới
mọc. Thật quen mắt!
“Trình
huynh…”
“A
Mẫn…”
Hai
chúng tôi rưng rưng nước mắt, nhiệt liệt cầm tay, cảnh tượng như đại hội đại
biểu trên núi Cảnh Cương.
“Huynh
có khỏe không?” Tôi hỏi: “Đại thúc biến thái kia bắt huynh về có hành hạ huynh
không?”
“Ổn cả,
ổn cả!” Tiểu Trình rất cảm động: “Hắn chỉ bắt ta về chữa bệnh cho bà già của
hắn thôi.”
“Vậy
huynh đã chữa khỏi cho bà ấy rồi?”
“Làm gì
có! Lão thái bà kia không chết mới là tai họa, thịt người xương khô đều tốt hơn
bà ta, ta cứu bà ta thật là tự tổn hại phúc đức của mình. Ta lén chạy tới đây!”
Tôi
kinh ngạc: “Huynh lại chạy?”
Tiểu
Trình đắc ý: “Lần này ta chạy xa, hắn tuyệt đối sẽ không bắt được ta!”
Anh ta
nói như vậy khiến tôi vô cùng xấu hổ: “Tiếc là lúc đó tôi không cứu huynh.”
Anh ta
vội nói: “Năng lực hữu hạn, không cần tự trách!”
Tôi
nghẹn ngào: “Có thể gặp lại huynh thật là phúc ba đời!”
Tiểu
Trình cũng rưng rưng: “Đúng vậy. Nếu không phải gặp mặt tại Xích Thủy này thì
thật là tốt.”
Lúc này
tôi mới nghĩ đến chính sự: “Huynh nói nước trong thành bị hạ độc, chuyện này là
sự thật?”
Tiểu
Trình cũng đổi sang vẻ nghiêm túc: “Đúng vậy! Sau khi tới Xích Thủy, ta làm
việc trong hiệu thuốc Nhân Hòa, sáng sớm nay có rất nhiều người tới chữa bệnh,
bệnh trạng đều như nhau. Đau bụng, nôn mửa, nóng sốt, không còn sức lực. Ta
hoài nghi nguồn nước xảy ra chuyện, đi kiểm tra, quả thực, nước trong giếng đã
bị người hạ độc.”
Tôi vội
hỏi: “Độc gì? Nghiêm trọng không? Giải thế nào?”
“Xà
Thạch thảo có thêm Tịch Nhan, một lượng rất lớn. Tịch Nhan tổn thương dạ dày,
cỏ Xà Thạch khiến người ta sốt cao.”
Liễu
Minh Châu hoảng hốt kêu lên: “Những thứ đó đều khiến thể lực của binh sĩ suy
yếu!”
Tôi lập
tức nói với cô ấy: “Cô nhanh phái người đi thông báo với quận vương, bảo ông ấy
phái người đi thông báo với người dân trong thành hôm nay tạm thời ngừng dùng
nước. Chọn vài người trong gia đinh của vương phủ ra sau núi, đào mấy loại
tuyết ở những chỗ khác nhau cho vào bình riêng rồi mang về đây cho tôi.” Sau
đó, tôi quay đầu nói với Tiểu Trình: “Tôi và huynh đi xem bệnh nhân.”
Lấy
tuyết vì muốn biết nước độc chảy ra từ nơi nào. Xích Thủy tiếp giáp sa mạc,
không có sông, gọi là Xích Thủy bởi vì N trăm năm trước có một con sông nhỏ
chảy qua, nước sông lẫn cát đỏ. Tuyết từ trên núi cao phía Nam tan chảy đều vì
nguyên nhân địa lý mà chuyển thành mạch nước ngầm. Nếu bọn chúng chỉ hạ độc
trong nước giếng trong thành, vậy người dân còn có thể thu nhặt tuyết lấy nước
dùng tạm. Ngày đó, khi còn chưa tới giờ cơm tối, bách tính phát bệnh trong
thành đã lên đến hơn hai ngàn người, còn có không ít binh sĩ cũng trúng độc,
Quan phủ khẩn cấp thông báo bách tính ngừng dùng nước, tuyết trên núi cũng
không bị đầu độc, vì vậy tình hình mới không tiếp tục chuyển biến xấu. Thế
nhưng bệnh nhân nhiều, dược liệu lại ít, thành trì bị vây, lấy đâu ra cứu viện?
Cỏ Xà Thạch có độc tính rất mạnh, khiến người ta phát sốt, tôi chỉ kiểm tra qua
đã đoán chừng bình quân khoảng ba mươi chín độ. Thanh niên còn đỡ, người già và
trẻ con chịu không nổi. Tuy chúng tôi đã dùng nước tuyết để hạ nhiệt độ nhưng
tới khuya vẫn có mấy đứa trẻ không qua khỏi.
Trước
đây không phải tôi chưa từng nhìn thấy người chết, thế nhưng bọn họ không phải
bệnh nhân của tôi. Trong tiếng khóc của những người cha người mẹ, tôi cảm thấy
hai tay mình thật nặng, cảm giác mất mát và áy náy khiến tôi khó chịu trong
lòng.
Tiểu
Trình đi tới vỗ vai tôi: “Người chết là hết, nhìn người sống nhiều hơn đi. Đây
là quân địch tạo nghiệt, không phải lỗi của cô.”
Tôi cảm
kích cười cười với anh ta, khẽ cắn môi, xoay người đi chữa trị cho những bệnh
nhân khác.
Tôi và
Tiểu Trình cùng mấy đại phu trong thành dùng tất cả kỹ thuật của bản thân để
chăm sóc bệnh nhân, mệt đến mức hai tay nhũn ra, hai chân run run, người đầy mồ
hôi cũng chăm sóc không hết. Cũng may thời khắc nguy hiểm đã qua, mọi người
đồng lòng, rất nhiều người dân tự động đến giúp đỡ, quyên góp dược liệu, chia
sẻ với chúng tôi rất nhiều gánh nặng.
Cho đến
khi Mặt Trời ngày hôm sau mọc lên, đa số bệnh nhân đã giảm được nhiệt độ, mấy
đại phu chúng tôi mới thở ra một hơi.
Đang
định nghỉ ngơi một chút thì Xương quận vương lại chọn đúng lúc này để tới thăm
nhân dân gặp nạn. Tôi ngáp mấy cái rồi bắt chuyện với ông ấy: “Cơ bản là đã
khống chế được, vương gia ngài vẫn nên phái binh canh chừng mấy nguồn nước trên
núi thì hơn. Con người không có thức ăn có thể cầm cự được bảy ngày, không có
nước uống chỉ được ba ngày là hết cỡ. Nói thật, nếu còn một lần thế này nữa,
tôi sẽ là người đầu tiên anh dũng hy sinh đền đáp tổ quốc.”
Xương
quận vương đã vất vả nhiều ngày, người vừa đen vừa gầy đi nhiều, một lớp da
thừa ra, toàn thân có vẻ vô cùng tiều tụy. Ông ấy nhăn mặt cau mày: “Binh sĩ
thủ thành còn chưa đủ. Phát động nhân dân đi!”
Tôi
trợn mắt: “Lần này độc phát rõ ràng do nội gian trong thành làm, nói không
chừng vẫn còn lẫn trong quần chúng ấy chứ.”
Xương
quận vương cũng không phải người ngu ngốc: “Vậy cũng có thể đang lẫn trong
quân.”
Tôi
đành lùi một bước: “Tìm mấy binh sĩ đáng tin của ngài đi.”
Cuối
cùng, Xương quận vương phái ra một số gia đinh trong phủ và một vài thân binh
lên núi.
Tôi tìm
một chỗ ngay trong hiệu thuốc để ngủ một lúc, nhưng không thể nào ngủ yên. Chăn
mỏng, giường lại lạnh, bốn bề đều lộng gió. Tiếng rên rỉ của bệnh nhân và tiếng
khóc của người nhà không ngừng truyền vào tai tôi, khiến tôi cảm thấy như đang
ở trong Địa Ngục. Tuy nhắm mắt lại nhưng sao vẫn bay đầy trời, thân thể như
đang không ngừng xoay tròn trong một không gian vô tận tối đen.
Thật
vất vả mới ngủ được một lúc, Liễu Minh Châu cũng chạy tới đây giúp vui, lay tôi
tỉnh lại.
Đầu tôi
đau như muốn nứt ra, giống như có người cầm búa, liên tục gõ từ bên trong, cử
động hơi mạnh một chút là có cảm giác buồn nôn.
Liễu
Minh Châu thân thiết nói: “Mẫn cô nương, sắc mặt cô không tốt lắm, không có
việc gì chứ?”
Tôi bắt
mạch cho chính mình, chỉ mệt mỏi, không có vấn đề gì khác.
Vân
hương tới đưa cơm sáng cho tôi, là một chiếc bánh gạo nhân trứng thơm ngào
ngạt, bánh chưng nhân hạt dẻ và một bát sữa bò nóng. Tôi thích ăn gạo nếp.
Ngửi
thấy mùi thơm, dạ dày bắt đầu sôi, nước miếng cũng tiết ra. A! Dạ dày kêu thật
vang, thật xấu hổ.
Tôi đưa
tay cầm lấy cái bánh chưng.
Tiếng
nuốt nước miếng cũng thật vang, quá mất mặt.
Tôi bóc
vỏ bánh chưng, đưa tới bên miệng. Ực, lại là một tiếng nuốt nước miếng nữa.
Tôi
buông tay, nhìn về phía một đứa bé bẩn thỉu bên cạnh. Một đôi mắt to nhìn một
đôi mắt nhỏ.
Đứa bé
không biết chạy tới từ lúc nào, đại khái khoảng năm, sáu tuổi, bẩn như từ mỏ
than đá đi ra, cánh tay gầy như que củi, áo bông đã bẩn đến mức không nhìn ra
màu sắc ban đầu nữa. Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào cái bánh trưng trong tay
tôi như sói đói.
Tôi
nhìn hai gò má gầy đến mức hõm sâu của thắng bé, cảm giác thương hại đột nhiên
nảy lên, liền đưa cái bánh trưng ra.
Đôi mắt
thằng bé nhất thời lóe sáng ngời ngời. Giật mạnh lấy cái bánh chưng, sau đó lập
tức xoay người bỏ chạy.
“Hả?”
tôi buồn bực, chỉ thấy thằng bé kia bỏ chạy nhanh nhẹn như chuột, lủi vào góc
phòng, hai bàn tay bẩn thủi cầm bánh chưng, ăn vội ăn vàng.
Tôi và
bọn Vân Hương há miệng, ngẩn ra nhìn. Liễu Minh Châu thiên kim, chưa từng nhìn
thấy tình cảnh này, tâm tính mẫu tử lập tức tràn lan, run run nói: “Đứa trẻ
thật đáng thương! Mẹ thằng bé đâu? Sao thằng bé phải chạy xa như vậy mới ăn?”
Tôi thở
dài một hơi: “Cô từng cho động vật hoang dã hoặc chim chóc ăn chưa? Những động
vật này tính cảnh giác rất cao, một khi kiếm được thức ăn đều sẽ chạy trốn rất
xa, tìm một nơi không có đồng loại và nguy hiểm để ăn. Đây là bản năng sinh tồn
của bọn chúng.”
Liễu
Minh Châu sợ hãi kêu lên: “Nhưng đứa bé này là người mà!”
“Đúng
vậy.” Tôi thấp giọng nói: “Trẻ con lang thang từ nhỏ đã phải học làm thế nào để
tồn tại trong thiên nhiên.”
Liễu
Minh Châu khổ sở nói: “Tôi biết, trong thành đã có không ít người bắt đầu cạn
kiệt lương thực. Tuy đã mở kho thóc nhưng vẫn không cứu được toàn bộ.”
Tôi
quay đầu đi, nhìn thấy có người đang khiêng người bệnh vừa mới chết ra ngoài,
đó đều là người già và trẻ em. Hai mắt tôi cay xè. Đau đầu cũng chưa tính là
gì. Tôi uống sữa, cầm lấy chiếc bánh nhân trứng gà, tiện tay đưa cho một đứa bé
đang đói đến phát khóc trong lòng một người mẹ.
“Tỷ.”
Sắc mặt Vân Hương cũng trắng bệch: “Tỷ cũng phải để ý đến thân thể của chính
mình.”
Tôi
cười cười với cô ấy: “Tỷ đau đầu, ăn không được.”
Tôi
đứng trong phòng, khắp nơi là bệnh nhân rên rỉ, ánh mắt sợ hãi và tiếng thở dài
bất lực của những người lớn vây lấy tôi, gió lạnh thổi tuyết rơi vào trong cổ
áo tôi. Tôi không khỏi rùng mình một cái.
Tiểu
Trình vừa gọi tên tôi vừa chạy vào. Anh ta cũng đã vất vả một ngày một đêm, cả
người hốc hác đi nhiều, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng.
“A Mẫn,
tình hình ngoài thành thế nào rồi?”
Tôi lắc
đầu: “Bằng hữu của tôi đã đi hỏi thăm, còn chưa trở về. Có lẽ vẫn như trước,
vây hãm, chờ chúng ta tự mình mở rộng cửa hoặc chết đói.”
Tiểu
Trình buồn phiền giật tóc, chửi ầm lên không để ý đến nhã nhặn: “Mẹ nó! Bọn
Liêu cẩu này tương lai sinh hài tử sẽ không có hậu môn!”
Chắc
rằng đây là lần đầu tiên Liễu Minh Châu nghe thấy đàn ông thô lỗ như thế, vừa
kinh ngạc vừa khinh thường quay mặt sang chỗ khác.
Tôi thở
dài, nói với Tiểu Trình: “Trẻ con sinh ra không có hậu môn là do chức năng của
hậu môn bị cắt giảm bẩm sinh, là vấn đề di truyền từ trong bụng mẹ, cũng không
thể quy kết cho phẩm chất đạo đức của cha mẹ. Nếu muốn rủa, phải rủa bọn chúng
về già bị bệnh trĩ, trẻ không có hậu môn, phái nữ chưa đến hai mươi bộ ngực đã
rủ xuống, như thế đã được chưa?”
Tiểu
Trình cười ha hả, Liễu Minh Châu tái mặt.
Vây
thành ngày thứ mười, cuối cùng chúng tôi lại nhận được tin tức của Tiêu Huyên.
Nguyễn Tinh nói cho tôi biết, quân đội của Tiêu Huyên gặp phải bão tuyết.
Tim tôi
lạnh đi, toàn thân như rơi xuống khe núi tuyết.
“Sau đó
thì sao?”
Vẻ mặt
Nguyễn Tinh đầy mây đen, lắc đầu: “Chim truyền thư rất khó bay trong bão tuyết,
hơn nữa hiện giờ quân Liêu đóng quân ở ngoài thành, mỗi ngày có cung thủ chuyên
bắn chim chóc bay tới.”
Đến lúc
này người ta mới ý thức sâu sắc được sự vĩ đại của người phát minh ra CDMA. (CDMA
là viết tắt của các từ Code Division Multiple Access, Đa truy cập phân chia
theo mã số. Chi tiết hỏi bác GG)
Mùa
Đông khắc nghiệt, chim trên Thiên Sơn còn bay đi hết, trong bán kính vạn dặm
không một bóng người, người Liêu còn chạy tới đây chiến tranh, chẳng lẽ thật sự
uống nhầm thuốc nên não sản xuất ra quá nhiều chất kích thích sao?
Nguyễn
Tinh giải thích cho tôi nghe: “Mẫn cô nương có biết trận đánh ở quan ải hai
mươi năm trước không?”
Tôi gật
đầu: “Chính là trận chiến giữa một vị La đại tướng quân và hoàng đế tiền nhiệm
của Liêu quốc?”
“Đúng
vậy.” Nguyễn Tinh nói: “Đại Tư Mã tướng quân La Thắng Khanh lấy ít thắng nhiều,
đánh bại Liêu tiên đế Da Luật Hạo tại Định quan ải, một mảng diện tích lớn phía
Tây Định quan ải thuộc về Tề quốc chúng ta. Da Luật Hạo khi đó đã ở tuổi trung
niên, trở về không bao lâu thì bệnh chết, còn chưa kịp lập hậu duệ. Hậu cung
của hắn có vô số nhưng lại ít con nối dòng. Lúc đó có thân vương muốn tranh
đoạt ngôi vị. Sau lại bị chính hoàng hậu liên hợp với hai vị tể tướng xử chém
Thúc Khánh vương tự ý vào kinh, đỡ tam hoàng tử mười hai tuổi đăng cơ. Đó chính
là Da Luật Trác hiện nay.”
Nhắc
tới Da Luật Trác, hệ thống tình báo của Vân Hương lại được bật lên: “Da Luật
Trác này có biệt danh “ngọc diện la sát”, có người nói hắn nam sinh nữ tướng,
mỹ mạo vô song, rất được các nữ tử Liêu quốc ngưỡng mộ.”
Tôi bật
cười: “Yêu một người đàn ông bề ngoài giống phụ nữ? Phụ nữ nước Liêu đều là
lesbian hay sao?”
Vân
Hương được tôi soi sáng đã lâu, hiểu được ý của lesbian, cô ấy lắc đầu thật
mạnh: “Da Luật Trác đăng cơ từ khi còn nhỏ, đại thần phụ chính nắm giữ chính
quyền, hoàng quyền mất quyền lực. Từ khi đăng cơ đến nay hắn đã thanh trừ ba vị
đại thần phụ chính để tự mình chấp chính, đã ăn rất nhiều cay đắng, thật sự là
giẫm lên vũng máu để đi tới. Những kinh nghiệm này khiến tính cách hắn nóng
nảy, vui giận khó lường, hơn nữa còn độc đoán ngang ngược, coi mạng người như
cỏ rác, thích đao to búa lớn, cực kỳ hiếu chiến…”
Tôi cảm
động: “Vân Hương, muội đọc sách có tác dụng rồi.”
Tiểu
Trình cũng rất cảm động: “Nói đúng quá!”
Tôi
kinh ngạc nhìn anh ta: “Trình huynh khóc cái gì?”
Tiểu
Trình lau nước mắt: “Ta bị những miêu tả đó dọa khóc.”
Trí
tưởng tượng của Liễu Minh Châu lập tức bay cao: “Hắn sẽ tàn sát hàng loạt dân
trong thành, sẽ đốt nhà, giết người, cướp của…”
Tôi
ngắt lời nàng: “Lần này mang binh không phải con trai của ông hoàng đế kia, là
Vệ Sinh vương gì đấy.”
“Là Vệ
Đô vương, thưa Mẫn cô nương.” Nguyễn Tinh cười gượng sửa sai cho tôi: “Vệ Đô
vương này tuy không tàn bạo như Da Luật Trác, thế nhưng hắn rất háo sắc…”
Liễu
tiểu thư đẹp nhất đám lập tức ôm ngực sợ hãi kêu lên.
Tôi vỗ
vỗ vai nàng: “Đừng sợ, Yến vương nhà cô sẽ đến anh hùng cứu mỹ nhân.”