Lần
tôi gặp lại Lục Dĩnh Chi là ở lễ tang của tiên đế mấy ngày sau.
Tiên
đế long ngự thượng tân, văn võ toàn triều cùng gia quyến đều phải hộ
tống linh cữu tới hoàng lăng. Phụ nữ không thể vào hoàng lăng, chỉ
có thể chờ ngoài trời tuyết.
Tôi
cùng Tạ phu nhân ngồi trong xe ngựa, mặc áo khoác dày, lại có bếp
sưởi trong tay, cũng không cảm thấy lạnh. Hôm nay khí trời không tệ,
có mặt trời, gió nhẹ ấm áp, chúng tôi có thể nghe được tiếng pháo
truyền đến từ phía hoàng lăng xa xa. Tiếng pháo và tiếng kèn vang
vọng trong sơn cốc vắng vẻ một lúc lâu, giống như cố nhân vì phải
rời đi mà bồi hồi do dự. Dưới bầu trời quang đãng, chúng tôi có thể
nhìn thấy ánh sáng chói mắt phản xạ từ đỉnh núi trắng như tuyết
phía chân trời, gió từ lưng chừng núi thổi tới, năm tháng xói mòn
từng vách đá.
Bên
cạnh không biết là xe ngựa nhà ai, trong xe truyền ra tiếng ho khan đứt
quãng. Nha hoàn lo lắng khuyên nàng uống một ngụm nước.
Bản
năng thầy thuốc của tôi vẫy gọi, cao giọng gọi với sang bên kia: “Chủ
tử nhà cô bị thương phổi, không phải cổ họng, uống nước cũng vô ích.
Ở đây lạnh giá khô hanh, nên đưa cô ấy đến nơi ấm áp, ẩm ướt thì
hơn.”
Bên
cạnh yên tĩnh trong chốc lát, sau đó một giọng nữ yếu ớt nhưng quen
thuộc vang lên: “Có phải Tạ tiểu thư đấy chăng?”
Lục
Dĩnh Chi?
Tôi
vén rèm cửa sổ lên, nhìn thấy trong chiếc xe ngựa cách đó khoảng
nửa mét lộ ra một gương mặt tái nhợt, gầy gò. Xem ra cô ta thật sự
bị thương không nhẹ.
Hai
chúng tôi đều xấu hổ, lạnh nhạt, không biết dây thần kinh nào trong
đầu Tạ phu nhân đột nhiên đấu nhầm chỗ, bà nói với tôi: “Tiểu Hoa,
con biết y thuật, chi bằng xem cho Lục tiểu thư xem sao?”
Mẹ con
ơi, toàn bộ thái y hoàng cung giờ đang vây quanh một mình cô ta, còn
cần thêm một người là con nữa sao?
Thế
nhưng bà đã nói vậy, tôi đâm lao đành phải theo lao, không thể làm gì
khác ngoài ra tay xem bệnh cho tình địch.
Lục
Dĩnh Chi thật sự bị thương phổi, nhưng không phải quá nghiêm trọng,
chỉ là hiện giờ thời tiết vừa lạnh vừa khô, vết thương của cô ta
chậm lành. Tôi kê cho cô ta một ít thuốc giảm nhiệt, nhuận phế.
Lục
Dĩnh Chi vốn là một cô gái tràn đầy sức sống, nay một thân đồ tang
khiến cô ta trông có vẻ yếu đuối, mỏng manh, hiển hiện dáng vẻ yêu
kiều. Cô ta thở gấp nói với tôi: “Phần ân tình này của Tạ cô nương,
ta thật sự không biết phải báo đáp thế nào.”
Tô
nghĩ thầm: muốn báo đáp, dễ thôi, cách xa người đàn ông của tôi một
chút là được.
Lục
Dĩnh Chi dùng tay ra hiệu, nha hoàn nâng tới một chiếc hộp gỗ tinh
xảo.
“Tạ cô
nương, ta biết cô coi vàng bạc châu báu như rác rưởi…”
Ai nói
vậy? Rõ ràng tôi rất yêu tiền nha!
“Vì
vậy thứ trong hộp cũng không thể là vật tầm thường.” Lục Dĩnh Chi
cười nói: “Cô nương vì độc của vương gia mà hao tổn nhiều tinh thần,
sức lực, Dĩnh Chi luôn ghi nhớ trong lòng, vô cùng kính nể cảm khái,
cố gắng dùng tất cả sức lực tìm được hai thứ này, hy vọng có thể
giúp đỡ cô nương phần nào.”
Tôi
ngã đến mức sao bay đầy trời, cái mông sắp thành hoa bốn cánh. Nhóm
cung nhân sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng chạy tới nâng tôi
dậy.
“Ở đây
làm sao vậy?” Giọng nói kinh ngạc của Tiêu Huyên vang lên.
Cuối
cùng tôi cũng tìm ra được điểm then chốt, dùng một tay kéo bộ y phục
ra.
Con
mắt Tiêu Huyên suýt chút nữa rơi ra ngoài, anh quay đầu giận dữ gầm
lên với đám thị vệ phía sau: “Đều ở yên bên ngoài cho ta!” Sau đó gần
như vọt tới trước mặt tôi, vung tay choàng áo lên trên người tôi.
Tiểu
thư Dương gia đang cầm mũ phượng chạy tới: “Tạ tiểu thư, ngài làm rơi
cái này.”
Tiêu
Huyên quay đầu nhìn nàng, nàng e thẹn cúi đầu, xoay người chạy về bên
cạnh mẫu thân.
“Cô cô
của anh dẫn theo hai cô vợ tương lai của anh tới chào hỏi, ra oai phủ
đầu với em chứ sao nữa.”
“Ta
không hỏi chuyện này.” Tiêu Huyên nhíu mày: “Ta nói y phục của nàng
cơ.”
Tôi
rất oan ức: “Chuyện này không phải lỗi của em, là tại bộ trang phục
này! Anh xem, đây là thứ gì, em sắp thở không ra hơi nữa rồi!”
Tiêu
Huyên dở khóc dở cười giúp tôi thay quần áo: “Bộ y phục này vốn là
như vậy. Nàng cố nhịn một chút là được.”
“Ha!”
Tôi chế nhạo: “Em không thèm làm hoàng hậu đầu tiên của Đông Tề chưa
sắc phong đã bị y phục đè chết đâu!”
“Nói
bậy!” Tiêu Huyên rất mê tín: “Điếm xấu như thế không được nói lung
tung!”
Tôi
cười lạnh lẩm bẩm: “Điềm xấu? Làm như làm hoàng hậu là chuyện rất
may mắn vậy.”
Tiêu
Huyên rất bất đắc dĩ: “Sắp làm hoàng hậu đến nơi rồi mà còn như
một đứa trẻ vậy.”
“Em
vốn chưa đủ chín chắn. Lục Dĩnh Chi đủ chín chắn rồi đấy, sao anh
không đi mà phong cô ta?”
“Vì
sao lại nói đến chuyện này.” Tiêu Huyên cũng không vui: “Người ta yêu
là nàng, người nên ghen là cô ta mới đúng!”
“Ghen?”
Tôi bốc lửa lên đầu: “Em đây không ghen! Em đang tức giận!”
Tiêu
Huyên cũng cao giọng: “Tiểu Hoa, rốt cuộc gần đây chúng ta làm sao vậy,
vì sao luôn cãi vã không yên?”
“Anh
còn hỏi em làm sao? Lẽ nào anh còn không biết chúng ta làm sao?”
“Lẽ
nào ta không như vậy?” Tiêu Huyên day day huyệt Thái Dương: “Lẽ nào nàng
muốn ta moi trái tim ra cho nàng xem nàng mới yên tâm?”
Trong
lòng tôi chua xót: “Em biết, em đều biết!”
“Nàng
đã biết vì sao luôn không vui?” Tiêu Huyên thật sự không hiểu.
Tôi
rất thẳng thắn kêu lên: “Em không muốn chia xẻ anh với người phụ nữ
khác! Em ghét Lục Dĩnh Chi! Ghét nụ cười của cô ta, ghét lời nói
của cô ta, ghét ánh mắt cô ta nhìn em, ghét việc cô ta làm! Em càng
ghét anh nói ra tên của cô ta!”
Tiêu
Huyên ngạc nhiên im lặng một lát, sau đó mới nói: “Cô ta sẽ không có
khả năng vượt qua nàng. Nàng mới là người sẽ là mẫu nghi thiên hạ…”
“Đủ
rồi!” Tôi bịt tai giậm chân: “Điều em ghét nhất chính là phải nghe câu
nói như thế! Em ghét anh không hỏi ý kiến em đã tự mình quyết định!
Em ghét anh tự cho rằng đã sắp xếp cho em một cách tốt nhất! Em ghét
cái thứ mẫu nghi thiên hạ chết tiệt này! Em càng ghét nhìn anh ra vẻ
ban cho em ân huệ to lớn! Em yêu anh là việc của em, em cũng không bắt
anh phải báo đáp em như thế!”
“Không
sai! Em họ Tạ! Em là người nhà họ Tạ! Tạ gia cũng chỉ là một quân
cờ trong cuộc chơi chính trị của anh mà thôi. Nhưng em là một người
sống, em sẽ không để bất cứ ai thao túng cuộc sống của em!”
Tiêu
Huyên túm lấy tôi, hơi thở nặng nề phả lên mặt tôi: “Ta đã nói, nàng
không phải một quân cờ. Nàng là người ta yêu!”
Tôi
cười thê lương: “Nếu anh yêu em, anh nỡ để em vùi thân trong ván cờ này
hay sao?”
Tiêu
Huyên kinh ngạc, tay buông lỏng ra.
Tôi
giãy ra, cười khổ nói: “Em biết những lời đồn về em khi đó đều do
Lục gia gây ra, Lục Hoài Dân xúi giục khiến cả kinh thành dậy sóng,
muốn mượn chuyện đó áp đảo Tạ gia. Anh và các đại thần đạt thành
hiệp nghị, bọn họ ủng hộ con gái Tạ gia làm hậu, anh sẽ nạp con
gái bọn họ vào hậu cung. Thế lực ba bên cân bằng, chính quyền của
anh mới có thể ổn định. Còn em, chỉ là một cô gái bình thường, em
không biết mưu quyền, cũng không đủ độc ác, càng không có dã tâm.
Trong hậu cung này, cho dù có sự bảo vệ của anh, em cũng không thích
ứng được cuộc sống này! Em rất sợ! Anh biết không? Em rất sợ một
ngày nào đó em sẽ hận anh, em càng sợ một ngày nào đó anh sẽ hận
em! Em vô cùng muốn giữ lại những điều tốt đẹp giữa hai chúng ta,
không muốn nó bị hiện thực ăn mòn!”
“Không.”
Tôi nói: “Trước giờ em chưa từng nói anh làm sai! Em chỉ không tiếp
nhận được con đường mà anh muốn em đi. Làm hoàng hậu, trách nhiệm
quá trọng đại, em sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho anh mà thôi. Em
không muốn dùng danh nghĩa tình yêu để chúng ta tiếp tục dằn vặt
nhau!”
“Tiểu
Hoa.” Tiêu Huyên nắm lấy tôi lay lay: “Lẽ nào nàng cam chịu quỳ gối
trước Lục Dĩnh Chi? Ta nói cho nàng biết, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ
không để chuyện đó diễn ra, nàng nhớ kỹ điều này cho ta!”
Mũi
tôi cay cay, đôi mắt nóng bừng.
Đúng
vậy, tôi biết. Lục Dĩnh Chi làm hoàng hậu, thế lực của Lục gia càng
không có cơ hội vãn hồi. Ai làm hoàng hậu cũng được, chỉ mình Lục
Dĩnh Chi là không thể.
Tôi
hít sâu, nói: “Em không muốn làm hoàng hậu, em cũng sẽ không quỳ gối
trước Lục Dĩnh Chi hay bất cứ người phụ nữ nào khác. Em nói rồi, em
không thích hợp với chiếc mũ phượng này.”
Tôi yêu
người đàn ông này, anh ấy cũng yêu tôi. Chúng tôi đồng cam cộng khổ,
cùng sinh cùng tử, trải qua biết bao mưa gió mới tới được ngày hôm
nay, cố gắng duy trì một thứ mắt thấy sẽ không thể bảo toàn. Tất
cả bi thương và hạnh phúc đều sắp hóa thành quá khứ, tôi cảm thấy
đau quá, cơn đau rõ ràng như bị rút từng khớp xương. Thế nhưng nếu đã
nhất định phải trải qua nỗi đau chia cách, so với việc tương lai đợi
người khác ra tay, tôi thà tự mình vung dao chém đứt.
Tôi
kéo xuống tất cả đồ trang sức còn lại trên người, ném cho anh. Anh
không bắt lấy, châu báu lạch cạch rơi xuống đất, giống như hai trái
tim bị nghiền nát.
Tôi
nói: “Tiêu Huyên, em chỉ có thể đi cùng anh đến đây thôi.”