Bầu
trời rất cao, trời xanh mây trắng, mặt đất trống trải, tuyết phủ trắng xóa. Tôi
hít sâu. Không khí trong lành nhưng lạnh giá của ngày đông khiến khí quản tôi
đau đớn, một cơn choáng váng ập đến.
Tiếp
theo, tôi nên làm gì bây giờ?
“Tạ
tiểu thư?”
Tôi
quay đầu, gương mặt vô cùng kinh ngạc của Lục Dĩnh Chi xuất hiện sau mành xe
ngựa.
“Vì sao
cô lại quay về thế này? Hạ nhân nhà cô đâu?”
Tôi
bình tĩnh nhìn cô ta, tất cả những đố kị, chán ghét, và một chút hâm mộ, hiện
giờ đều tan thành mây khói.
Tôi đi,
cô ta còn ở lại. Nếu chúng tôi cạnh tranh, rốt cuộc ai mới là người thắng?
Tôi
cười cười với cô ta, bình tĩnh nói: “Nếu cô biết con đường tương lai tràn ngập
nguy hiểm và cô độc, cô còn có thể tiếp tục kiên trì không?”
Lục
Dĩnh Chi thoáng sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại. Cô ta cười có vẻ hiểu
ra: “Tạ tiểu thư, cha ta không ép ta, ta thích vương gia, vì vậy ta mới lựa
chọn như vậy. Chàng là anh hùng nam nhi, cũng sẽ là đế vương thiên cổ, vì vậy
ta cũng phải đủ mạnh mẽ mới có tư cách đứng cạnh chàng.”
Có thể
không như vậy sao?
“Đúng
vậy, cô thật sự đã chứng minh năng lực bản thân.”
Lục
Dĩnh Chi cười lắc đầu: “Lời này do cô nói ra đúng là châm chọc. Quả thật, người
khác nhìn ta thấy thân phận cao quý, vinh quang vô hạn. Vương gia yêu chiều cô,
bảo vệ cô quá mức cẩn thận, cho cô thời gian rảnh rỗi ngồi an sự, nhàn nhã
trong phòng thuốc nho nhỏ của mình, cô chẳng hay điều đó, còn oán hận vương gia
lạnh nhạt với cô. Liệu cô có biết, cuộc sống thoải mái đó đều vì có ta chắn
phía trước. Hậu duệ quý tộc của Đại Tề biết bao nhiêu người? Có ai không muốn
con gái nhà mình được vương gia ưu ái? Vinh quang của ta, sự an nhàn của cô,
đều do ta chịu đựng biết bao công kích ngấm ngầm hay chông khai để đổi lấy!”
Tôi
không nhịn được mà cãi lại: “Tôi đâu có cầu xin cô che chắn phía trước!”
Nét mặt
Lục Dĩnh Chi lập tức có chút mất kiềm chế.
Ha,
cướp người của tôi, còn muốn tôi cảm thấy hổ thẹn, cái lý luận hoang đường ở
đâu ra vậy?
Tôi
cười nói: “Tuy tôi không có một ông bố nắm trong tay binh quyền ngập trời,
nhưng tôi cũng không phải một cô gái nũng nịu, khẽ chạm là vỡ. Kinh thành, Tây
Dao, Xích Thủy, Liêu quốc, cuối cùng lại trở về nơi đây, hơn hai năm, lẽ nào
đều chỉ ở trong phòng nho nhỏ thuốc xao dược, oán trách.”
Lục
Dĩnh Chi cười giả tạo, nói: “Tạ cô nương hà tất phải khổ như vậy? Nhịn một
bước, trời cao biển rộng. Vương gia là một người luyến tiếc tình cũ, ngay cả
Tần Phỉ Hoa hi sinh vì chàng cũng đã được chàng đón tới biệt viện chăm sóc.
Tương lai bất kể có bao nhiêu người mới đến, tất nhiên cô vẫn khác với bọn họ.”
Tần Phỉ
Hoa? Cô ta nhắc đến cái tên này với tôi hiển nhiên không phải có ý tốt gì.
Tôi
cũng chẳng thèm nhảy vào hố của cô ta: “Ngồi ở hậu cung chờ đàn ông sủng hạnh,
tôi không thèm làm loại người đê tiện như vậy.”
Sắc mặt
Lục Dĩnh Chi xanh mét: “Nếu cười nhạo ta có thể khiến cô nhẹ nhõm hơn một chút
thì tùy cô đi.”
“Cười
nhạo cô chẳng có bất cứ niềm vui nào cả, Lục tiểu thư.” Tôi cợt nhả nói: “Hơn
nữa, một tôi đi, còn cả nghìn vạn người tới. Sự phiền não của cô còn cần tôi
chế tạo hay sao?”
Đã nên
ngả bài từ lâu rồi. Duy trì sự thờ ơ và khách sáo chỉ vì lịch sự mà thôi, thế
nhưng nghẹn lâu sẽ sinh bệnh. Làm người tội gì phải tự khó dễ bản thân. Nếu
được lựa chọn, đương nhiên tình nguyện khiến người khác khó chịu.
Hai
chúng tôi, một người trên xe, một người dưới đất, đối mặt thẳng thắn, mùi thuốc
súng càng ngày càng nồng nặc.
Lục
Dĩnh Chi nở nụ cười cứng nhắc: “Đương nhiên ta biết chàng sẽ có thể có rất
nhiều nữ nhân. Cô dù sao cũng chỉ là một khách qua đường mà thôi, cô không dừng
lại, còn rất nhiều người dừng lại vì chàng. Đi thì có vẻ ung dung. Nhưng tương
lại hậu cung người đẹp vô số, chàng sẽ nhớ cô trong bao lâu?”
Tôi
nhàn nhạt nói: “Lối tư duy của cô có vấn đề. Tôi đã đi rồi, bắt đầu cuộc sống
mới của chính mình, anh ấy có nhớ tôi hay không, đâu có liên quan gì đến tôi?”
Lục
Dĩnh Chi mím chặt môi.
Tôi
nói: “Nhân sinh quan, giá trị quan giữa tôi và cô có sự khác nhau quá lớn, nói
chuyện với cô thật đau đầu.”
Lục
Dĩnh Chi nhìn thẳng vào tôi, nhấn mạnh từng chữ: “Tạ tiểu thư tình nguyện chịu
thua?”
Tôi cất
cao giọng nói: “Tôi chưa từng đánh cuộc với cô! Tiêu Huyên cũng không phải phần
thưởng cho cuộc đấu giữa tôi và cô. Mục đích của cô và tôi khác nhau, vốn đã
không cần đánh cuộc.”
Lục
Dĩnh Chi mỉa mai nói: “Đúng vậy. Thứ cô muốn là tình yêu.”
Tôi
cũng cười: “Tôi muốn tình yêu, tôi đã có được. Còn cô muốn quyền lợi và vinh
hoa, thật sự đã tới tay sao?” Thiên hạ còn vô số phụ nữ quý tộc sẽ lao tới đây,
tranh đấu, giành giật, người cũ xuống, người mới lại lên đài, vĩnh viễn không
dừng lại. Hôm nay cô ta chiếm thượng phong, nhưng có thể duy trì trong bao lâu?
Lục
Dĩnh Chi kiêu ngạo hất cằm, nói: “Cô có thể khinh thường, nhưng đây là con
đường ta đã chọn.”
Lục
tiểu thư kiêu ngạo, hiếu thắng, ngang ngạnh, tự tin quá trớn, coi mình là trên
hết. Đây chính là cái sai lớn nhất mà cô phạm phải. Theo đuổi đàn ông không thể
chỉ dựa vào thủ đoạn cứng rắn như vậy.
“Hy
vọng cô…” Tôi châm chước câu nói: “Hy vọng cô không hối hận.”
Lục
Dĩnh Chi cười thản nhiên, nói như có ý tứ khác: “Ta cũng hy vọng cô sẽ không
hối hận.”
Tôi
xoay người, rời đi từng nước một. Rời khỏi cung điện rộng lớn này, rời khỏi nơi
khiến tôi nghẹt thở này.
Đúng
lúc này, cửa cung phía sau kẹt kẹt vang lên, đột nhiên rộng mở. Tôi quay đầu
lại, nhìn thấy một con ngựa cao lớn lao ra, phi thẳng về phía tôi.
Tôi
ngẩn người ra một giây, trong lúc đó Tiêu Huyên đã dùng tốc độ lốc xoáy thúc
ngựa tới trước mặt tôi, cúi người xuống. Tôi cảm thấy hoa mắt, thắt lưng bị nắm
chặt, một bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo tôi lên lưng ngựa. Tiêu Huyên siết chặt
tôi vào lòng, quát to một tiếng, Huyền Kỳ tung vó chạy nước đại, cuồn cuộn phi
ra ngoài.
“Anh
muốn làm gì…” Tôi quay đầu hô to.
Tiêu
Huyên dùng sức ôm lấy tôi, hơi thở cấp thiết và nóng bỏng phất qua mặt tôi. Lời
anh nói khi đó, cả đời này tôi sẽ khắc ghi trong lòng. Anh đã nói bên tai tôi:
“Chúng ta bỏ trốn đi!”
Khắp
đất trời, tiếng gió thổi, tiếng người, tất cả đều im bặt.
Cảnh
vật hai bên, ánh mặt trời, tuyết trắng, tất cả đều hóa thành vô hình.
Tôi
hoàn toàn đánh mất tri giác trong vài giây. Sau đó, giống như băng tuyết hòa
tan dưới ánh mặt trời sáng lạn, tôi cảm thấy một luồng khí ấm áp vây quanh
mình, cơ thể, linh hồn, đều được một người dùng tất cả sức lực ôm chặt.
Tình
yêu nồng nhiệt cuộn trào ra từ trong lồng ngực, kích thích nước mắt từng giọt
tuôn rơi. Tôi cảm thấy cuộc đời này đã trọn vẹn.
Vươn
tay ôm lấy người đàn ông này, vùi đầu trong lòng anh, nhắm mắt lại, mặc anh đưa
tôi tới chân trời góc biển.
Huyền
Kỳ phi nước đại một mạch, áo quần hai chúng tôi lại lộng lẫy, người hai bên
đường đều lảng tránh. Khi qua cổng thành, binh lính cũng không dám ngăn lại
hỏi. Tiêu Huyên một tay ôm tôi, một tay nắm chặt dây cương, ngoảnh mặt làm ngơ
với tiếng thuộc hạ hoảng hốt kêu lên phía sau.
Anh đưa
tôi ra khỏi thành, nhanh như chớp, không dừng lại lấy một giây, khẩn cấp như
đang bỏ trốn.
Chúng
tôi thật sự đang bỏ trốn, trốn khỏi nơi phồn hoa đô thị, trốn khỏi những con
người và sự việc phiền phức, trốn khỏi những tình cảm vướng víu không giải
quyết được, trốn khỏi số phận nặng nề, áp lực.
Thôn
quê dần dần xuất hiện trong tầm mắt.
Tuyết
mùa Đông bao trùm đồng ruộng, dấu chân trên đường rất thưa thớt, phía sau cũng
không có người bám theo. Thế nhưng Tiêu Huyên vẫn vung roi thúc ngựa như trước.
Gió gào
thét bên tai tôi, tôi ôm chặt anh, cảm nhận hơi ấm truyền đến từ cơ thể anh.
Chúng
tôi tiếp tục đi một lúc lâu, tốc độ của Huyền Kỳ rất nhanh, đã cách khỏi kinh
thành vài trăm dặm. Lúc này Tiêu Huyên mới ghìm dây cương, để con ngựa chậm
lại.
Tôi vẫn
dựa vào lòng anh, không nói một lời.
Tiêu
Huyên cúi đầu hôn lên những sợi tóc trên trán tôi: “Mệt không?”
Tôi lắc
đầu.
Vùng
ngoại thành tuyết phủ đầy trời, tiết trời giá lạnh, tôi được Tiêu Huyên vây
trong áo choàng, lại vô cùng ấm áp.
Trong
giọng nói của Tiêu Huyên mang theo vẻ nhẹ nhõm và vui sướng: “Không cần lo
lắng, tất cả đều có ta.”
Tôi
ngẩng đầu lên, nở nụ cười với anh. Ánh mắt anh nhìn tôi dịu dàng, say mê, cúi
đầu hôn tôi.
Sắc trời
đã muộn, trong thung lũng phía trước có một ngôi làng, chúng tôi dừng chân ở
nơi này. Trong xóm nhỏ có không quá hai mươi hộ, Tiêu Huyên tới một nhà dân tìm
chỗ ngủ trọ.
Một bác
gái trung niên ra mở cửa, đề phòng quan sát chúng tôi từ trên xuống dưới: “Các
ngươi là…”
“Đại
nương.” Tiêu Huyên đưa ra một lá vàng: “Chúng ta Nam hạ thăm người thân, bỏ lỡ
quán trọ, muốn tá túc nhờ chỗ đại nương một đêm được không? Đây là nương tử của
ta.” Tôi lặng lẽ vươn tay cấu anh một cái, anh chịu đựng không tỏ vẻ ra mặt.
Bác gái
kia nhìn thấy vàng, vẻ mặt lập tức dịu xuống, tránh cửa ra, mời chúng tôi vào.
Con
trai, con dâu nhà bác gái đều làm ăn trong kinh thành, trong nhà chỉ có bác và
một cậu cháu trai hai tuổi. Số tiền kia có thể đủ để nuôi cả nhà họ trong vòng
mấy tháng, bác gái vui vẻ ra mặt, lập tức thu dọn phòng con trai và con dâu cho
chúng tôi, lại giết một con gà, làm vài món ăn đơn giản, ngon miệng. Tôi và
Tiêu Huyên đã lăn lộn cả một ngày, đói đến mức ngực dán vào lưng, cơm vừa đưa
lên là ăn như chết đói.
Ăn
xong, nhìn cái miệng đầy dầu mỡ của nhau, không hẹn mà cùng phá ra cười.
Đã bao
lâu rồi chúng tôi không tự do tự tại như thế?
Tôi tắm
rửa xong trở về phòng, Tiêu Huyên đã để thả mái tóc ướt sũng, mặc một chiếc áo
trong trắng như tuyết, xem một tấm bản đồ nhỏ. Những sợi tóc ướt của anh khoác
trên vai, dưới ánh nến, gương mặt anh tuấn tú, dáng vẻ tự nhiên. Bầu không khí
nặng nề, áp lực bao phủ lên anh trong một thời gian rất dài trước đó gần như
hoàn toàn tan biến, nay toàn thân anh đều ung dung, thoải mái, dường như còn
phát ra một quầng sáng.
Tôi nhẹ
nhàng đi tới, ôm lấy anh từ phía sau, đặt cằm lên vai anh.
Anh
cười, nghiêng mặt dịu dàng hôn tôi.
Tôi
nói: “Em đang nghĩ, đi như vậy có sao không?”
“Không
cần nàng lo lắng.” Tiêu Huyên nói: “Tất cả đã có ta. Nàng chỉ cần theo ta là
được.”
“Nhưng
không nói cho ai một tiếng, bọn họ sẽ lo lắng.”
Tiêu
Huyện trợn mắt: “Nương tử, hai chúng ta đang bỏ trốn! Nàng biết cái gì gọi là
bỏ trốn không? Đi mà không nói mới gọi là bỏ trốn!”
Nói
cũng có lý, tôi vươn tới nhìn bản đồ trong tay anh: “Đang xem gì vậy?”
Tiêu
Huyên nói: “Giác Minh đã tới thành Thanh Kiều rồi, khoảng ngày kia sẽ tới kinh
thành.”
“Cuối
cùng anh cũng đón thằng bé về.”
“Vốn
không định vội vàng như vậy. Hiện giờ tình hình trong kinh không được coi là ổn
định. Vấn đề là trưởng bối Tiêu gia và mấy lão vương đã biết đến sự tồn tại của
thằng bé, nhất định muốn gặp thằng bé.”
Tôi hỏi
ra vấn đề cũ: “Rốt cuộc thằng bé là ai?”
“Giác
Minh là con trai của Nguyên Kính thái tử trước kia.” Tiêu Huyên nói: “Mẫu thân
Giác Minh là cung nữ của Triệu thị, vì có tư tình với Nguyên Kính nên bị đuổi
khỏi hoàng cung, gả cho một quan lại nhỏ, sau khi sinh Giác Minh hai năm thì bị
bệnh. Nữ tử này coi như thông minh, đến khi chết mới tiết lộ cho huynh trưởng
về thân thế của con trai. Huynh trưởng của cô ấy chính là Việt Phong.”
“Hả?”
Tôi thật sự không hề nghĩ đến còn có quan hệ này.
“Giác
Minh lên hai tuổi, bề ngoài không hề giống quan lại nhỏ kia, trên phố có lời
đồn đãi. Việt Phong lo lắng Triệu thị phát hiện sẽ không có lợi cho đứa bé này,
thương lượng với ta, quyết định diễn một màn đứa trẻ rơi xuống nước bỏ mình,
lặng lẽ đưa thằng bé tới chỗ Tuệ Không đại sư.” Tiêu Huyên cười cười: “Đứa bé
này ngoan ngoãn, trung hậu có thừa, cơ trí lại không đủ. Hy vọng Tống Tử Kính
có thể bảo vệ thằng bé chu toàn…”
Anh
không nói hết lời. Bởi vì nếu còn nói tiếp sẽ nhắc đến hiện thực mà hai chúng
tôi đều đang cố gắng lảng tránh. Dù cho hiện tại chỉ là một giấc mơ, dù cho
chúng tôi đều biết giấc mơ này sẽ không dài, nhưng nay, trong buổi tối yên ả
này, không ai trong chúng tôi muốn phá vỡ nó. Để cơn mơ này có thể kéo dài được
đến lúc nào thì hay lúc đó đi.
“Không
nói những chuyện này nữa.” Tiêu Huyên chuyển chủ đề, hăng hái bừng bừng nói:
“Chúng ta đi về phía Nam được không? Ta luôn nghe người ta nói Giang Nam sản
vật phì nhiêu, cảnh sắc tươi đẹp. Chúng ta đi xem nhé?”
Đã lâu
tôi không nhìn thấy nét mặt thoải mái như vậy của anh, mềm lòng, anh nói gì tôi
cũng gật đầu.
Anh
nói: “Ta suy nghĩ cẩn thận rồi. Ta từ bỏ tất cả. Khi nàng nói nàng phải rời đi,
trong lòng ta khổ sở còn hơn cả cái chết. Nếu tương lai luôn phải sống những
ngày sống không bằng chết, vậy chi bằng cùng nàng dắt tay lưu lạc thiên nhai.
Nàng mới là quan trọng nhất. Hạnh phúc phải chia sẻ cùng nàng mới được gọi là
hạnh phúc. Sau này, chỉ hai chúng ta, không có những người khác, cứ như vậy,
vĩnh viễn ở bên nhau.”
Trong
ánh nến ấm áp, tôi lẳng lặng nhìn anh, sau đó vui sướng nở nụ cười. Tôi bước
tới, nâng mặt anh, cúi đầu hôn lên đó.
Tiêu
Huyên có chút sửng sốt, bắt đầu đáp lại tôi rất tự nhiên. Nụ hôn mang theo chút
vội vã, bất an của Tiêu Huyên nhiễm vào lòng tôi, trái tim đập nhanh hơn, tôi
mềm mại dựa vào ngực anh, mặc anh dùng sức ôm tôi. Đôi môi anh chuyển từ sự mềm
nhẹ ban đầu sang mãnh liệt, rồi lại dịu dàng hơn, tinh tế hôn lên chóp mũi, hai
mắt, trán tôi, cuối cùng dọc theo cằm, trượt xuống cổ.
Một
chút tê dại, một chút đau nhức. Tôi mở mắt, nhìn thấy nụ cười đắc ý của anh,
những ngón tay dài hơi chai sạn của anh nhẹ nhàng xoa chỗ đó. Gương mặt tôi bắt
đầu nóng lên.
Bàn tay
tôi đặt trên lưng anh, theo sự di chuyển của thân thể, trượt vào dưới lớp quần
áo lỏng lẻo của anh, chạm tới làn da nóng bỏng của anh. Thân thể Tiêu Huyên khẽ
chấn động, buông tôi ra thở dốc.
Tôi
nhắm mắt lại, ôm thắt lưng anh, tựa đầu lên vai anh.
Tiêu
Huyên ôm tôi lên, cẩn thận đặt tôi lên giường. Tôi mở mắt đón nhận ánh mắt nóng
rực của anh, nở nụ cười. Đôi mắt anh chợt tối lại, hơi thở dồn dập, cúi người
xuống hôn tôi.
Cơ thể
nặng nề, rắn chắc, nóng bỏng bao trùm lên tôi, từng nụ hôn liên tiếp hạ xuống,
y phục bị cởi ra, vứt trên mặt đất. Da thịt chạm vào nhau, khăng khít sát lại,
cảm giác được độ ấm, được từng nhịp đập trong mạch máu, và cả sự biến đổi trong
cơ thể. Tôi ôm lấy anh trong sự kích động, cảm nhận được từng cơn run run của
anh vì cố gắng kiềm chế và từng giọt mồ hôi đang thấm ra.
Động
tác của anh rất dịu dàng, vô cùng kiên nhẫn, mỗi một bước đều chú ý đến cảm
nhận của tôi. Tôi hơi có chút khó chịu, anh sẽ lập tức dừng lại, dịu dàng hỏi
han. Tôi ngoan ngoãn theo sát động tác của anh, cảm giác này giống như ngâm
mình trong nước biển dưới ánh mặt trời, từng làn sóng ấm áp dạt tới vuốt ve cơ
thể tôi.
Khi
động tác trở nên mạnh mẽ, tôi mở mắt. Gương mặt anh tuấn kia đầy những giọt mồ
hôi nho nhỏ, thâm tình nhìn chăm chú vào tôi, mang theo ý cười thỏa mãn. Trái
tim tôi mãnh liệt nảy lên, tình yêu vùn vụt thăng cấp, tôi không nhịn được mà
ôm chặt lấy cơ thể anh, hé miệng cắn vào bả vai anh.
Toàn
thân Tiêu Huyên chấn động, anh hừ nhẹ, nhào tới như một con báo, dùng sức lực
toàn thân để ôm tôi, vùi mặt vào cổ tôi. Tôi thở dốc, khóe mắt có những giọt
nước mắt im lặng chảy xuống.
Ngọn
nến cháy hết, ánh lửa nhỏ dần, không cam lòng vùng lên vài lần, cuối cũng vẫn
vụt tắt. Căn phòng quay về với bóng tối.