Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 4 - Chương 60: Nhận được tấm lòng người phương xa



Tạ Hoài Mân đi tìm Trương y chính.

Vừa vào đến cửa nàng đã ngửi thấy một mùi kỳ quái. Mùi này trước giờ nàng chưa từng ngửi thấy, nhưng nàng có thể đoán được nó là cái gì.

Trương đại nhân không ở trong phòng làm việc, bên cạnh có một gian phòng nhỏ dùng để nghỉ ngơi, ông ta đang ở trong đó phun khói.

Đại phu Tạ Hoài Mân tuyệt đối sẽ không tin rằng ông ta đang thử nghiệm công hiệu của loại thuốc mới trên chính cơ thể mình vì sự khỏe mạnh về tinh thần và thể xác của dân chúng. Bởi vì trên mặt lãnh đạo Trương rõ ràng đang nở nụ cười hưởng thụ tận cùng, thần trí hồn phách hiển nhiên đã bay lên chín tầng mây.

Chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, nàng đã phát hiện ông ta gầy đến mức như đang mắc bệnh. Trước đây còn tưởng lão là một người cúc cung tận tụy vì nhân dân, giờ mới biết thì ra lão dùng loại thuốc này.

Mà ngay cả y chính của châu phủ cũng dùng chất gây nghiện, còn các quan viên chính quyền khác thì sao?

Ngày xuân ấm áp, Tạ Hoài Mân lại cảm thấy tay chân lạnh buốt.

Ngày ấy, Ngô Thập Tam bị một con chim truyền tin khẩn cấp triệu hồi về gặp Tạ nữ vương bệ hạ.

Ngô Thập Tam vô cùng kinh ngạc, thứ nhất vì thì ra con chim cậu ta tặng Tạ Hoài Mân năm đó còn chưa chết, thứ hai vì cũng có ngày Tạ Hoài Mân dùng tới con chim này.

Tới Tạ gia, chỉ thấy Tạ Hoài Mân lạnh lùng, nghiêm nghị ngồi trước bàn học. Ngô Thập Tam chưa từng thấy Tạ Hoài Mân nghiêm túc như vậy, cảm thấy toàn thân nàng tỏa ra một loại khí lạnh bức người, không khỏi cũng nghiêm túc theo.

“Sao vậy? Bị đồng nghiệp xa lánh à? Hay việc học của Liên Thành có chuyện gì?”

Tạ Hoài Mân bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Ngày nào cậu cũng lăn lộn trong thanh lâu, tôi hỏi cậu, cậu có biết một loại thuốc cao tên Như Ý không? Loại cao khi dùng toàn thân nâng nâng ấy.”

Ngô Thập Tam kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”

Tạ Hoài Mân vỗ bàn đứng lên: “Cậu dùng rồi?”

Trực giác của Ngô Thập Tam nói cho cậu ta biết, lúc này nên nói thật thì tốt hơn: “Từng dùng hai lần.”

Tạ Hoài Mân túm cổ áo cậu ta, từng chữ như đúc ra từ địa ngục: “Sau này nếu để tôi biết cậu chạm vào thứ cao Như Ý chết tiệt kia, tôi sẽ đánh gãy hai chân cậu, hạ độc câm mù rồi ném ra đường làm ăn xin! Cậu muốn chết tôi không ngăn cản, thậm chí sẽ giúp cậu chết nhanh hơn một chút! Tôi nói được làm được!”

Hàm răng Ngô Thập Tam va vào nhau lập cập: “Ta… Ta…”

“Biết chưa?” Tạ Hoài Mẫn rít lên.

“Đã biết! Đã biết!” Ngô thiếu gia vội vàng la lên.

Tạ Hoài Mân bỏ cậu ta ra, nghiêm mặt nói: “Thứ kia không được chạm vào, sẽ gây nghiện, khiến thân thể suy kiệt, ý chí tinh thần sa sút, dùng quá liều sẽ dẫn đến tử vong! Tuy cậu chỉ là kẻ vô tích sự không làm được việc gì đàng hoàng nhưng cũng không thể bị hủy hoại bởi thứ này.”

Ngô Thập Tam vuốt cổ thở dốc, chọn cách làm ngơ câu cuối cùng của Tiểu Tạ: “Mấy người bán không nói vậy.”

“Cậu tin tôi hay tin bọn chúng?”

“Đương nhiên tin ngươi!” Ngô Thập Tam lập tức thể hiện sự trung thành.

Cậu ta bất an hỏi: “Thứ kia thật sự giống như ngươi nói sao? Nhưng đâu có công tử hào môn nào không dùng?”

Tạ Hoài Mân hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”

“Phải được nửa năm rồi.” Ngô Thập Tam nói: “Thứ này quý, lại mới mẻ, dùng vào lại thoải mái, lưu truyền rất nhanh, ta vốn không dùng, nhưng đôi khi tụ tập cùng vài người, bị khuyến khích nên mới dùng hai lần. Ngươi nói nghiện, ta nghĩ cũng đúng, dùng rồi thật sự còn muốn dùng tiếp.” Nói ra mới thấy đáng sợ, Ngô Thập Tam lau mồ hôi.

Tạ Hoài Mân bất an đi lại trong phòng: “Thứ này tinh luyện từ một loại hoa, loại hoa này chỉ Tây Tần mới có.”

Ngô Thập Tam nói: “Thời gian chúng ta ở Tây Tần không ngắn, vì sao tới nay cũng không nghe đến chuyện này?”

“Hẳn là có người ngầm gieo trồng, chế tác dược vật.” Tạ Hoài Mân nói: “Hôm nay có một bọn buôn lậu từ Tây Tần đưa dược tới y cục, giá thành rất rẻ, người bình thường cũng có thể mua được.”

Vẻ mặt Ngô Thập Tam dần nghiêm trọng hơn: “Ý ngươi là, thuốc này sẽ phân tán rộng rãi trong bách tính bình thường?”

Tạ Hoài Mân cau mày ngồi xuống trước bàn: “Nói ra có thể cậu không tin. Nhưng nếu dân chúng cũng dùng loại cao Như Ý này, quốc gia này nhất định sẽ đi đời! Đàn ông mất sức lao động, thanh niên mất ý chí chiến đấu, táng gia bại sản, dựa vài loại thuốc này để tìm sung sướng trong chốc lát! Thập Tam, tôi biết hậu quả của loại thuốc này nghiêm trọng đến mức nào, nó phá hoại gia đình, tàn phá nhân sinh, thậm chí hủy diệt cả một quốc gia!”

“Tiểu Tạ.” Ngô Thập Tam đặt tay lên vai nàng, rất nghiêm túc nói: “Việc này liên lụy quá rộng, ngươi đừng vội, ta về nhà một chuyến. Gia huynh đang nhậm chức trong triều, việc này phải báo cho huynh ấy biết, một cô gái như ngươi không có người đỡ lưng, nghìn vạn lần đừng làm bậy, biết không?”

Tạ Hoài Mân gật đầu.

Ngô Thập Tam thoáng yên lòng, lập tức chào từ biệt.

Ngày ấy, Liên Thành về nhà tương đối muộn như mọi ngày. Đèn trong phòng Tạ Hoài Mân còn sáng, bóng người hắt lên cửa sổ, nhìn có vẻ như đang dựa vào bàn viết nhanh.

Liên Thành gõ cửa đi vào: “Tỷ, tỷ còn thức à?”

Tạ Hoài Mân ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Cơm tối ở trên bếp, hầm canh cho đệ rồi đấy. Nước tắm cũng nấu rồi. Nhanh ăn cơm, tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

Liên Thành cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng cũng không rõ nó là cái gì. Tạ Hoài Mân không để ý đến thằng bé nữa, vùi đầu tiếp tục viết. Liên Thành sờ sờ cái bụng đói, đi ra ngoài.

Sắc mặt Tạ Hoài Mân nặng nề.

“A Huyên. Hoa thuốc phiện lần trước em từng nói, chàng còn nhớ không. Em cứ tưởng rằng loại thực vật này chỉ mọc hoang ở Tây Tần, dân bản xứ không biết giá trị của nó. Nhưng gần đây em mới phát hiện ra, Tần quốc đã có người tinh chế loại hoa này thành thuốc cao, bán tới Ly quốc. Bọn chúng gọi nó là cao Như Ý, tuyên truyền sự thần kỳ của nó, chỉ không nhắc tới độc tính của loại dược này. Hiện nay không ít quan viên, phú thương, công tử, nhân vật có tiếng miền Nam Ly quốc đều dùng thứ này làm thú vui. Em có ngu ngốc đến mức nào cũng ngửi được mùi âm mưu ở đây. Dân chúng Tây Tần vô cùng kiêng kỵ loại hoa này, nếu không phải mấy kẻ cầm quyền đặc biệt trồng bán, cộng với ác ý lan truyền ra các nước khác, tuyệt đối sẽ không có tình hình hiện tại. A Huyên, khi thái tử Tây Tần giam quốc, bề ngoài có vẻ sóng yên biển lặng nhưng hôm nay xem ra động tác ngầm lại vô cùng lớn. Chuyện này thật sự có thể dùng âm mưu tội ác để hình dung. Chất gây nghiện này là căn nguyên của hàng vạn tội ác, bóc lột sức dân, tổn hại sức khỏe, diệt trừ ý chí, đủ loại tội ác, tội lỗi chồng chất! Nay Ly quốc đã bị bóng ma bao trùm, em hy vọng Đại Tề chúng ta còn kịp đề phòng. Chàng cần nghiêm túc giải quyết chuyện này, phái quan viên bắt đầu kiểm tra từ những nơi tiếp giáp với Tây Tần…”

Viết tới cùng, bút gần như chọc thủng giấy. Vội vã ký tên, gấp bức thư lại cẩn thận, Tạ Hoài Mân đẩy cửa đi ra ngoài.

Phòng Liên Thành sáng đèn. Tạ Hoài Mân đứng trong sân một lát, một người áo đen từ góc tối tới gần.

Tạ Hoài Mân giao bức thư cho người đó, thấp giọng nói: “Làm ơn gửi đi gấp, giao cho chính tay chủ nhân các huynh!”

Người áo đen kia cung kính nhận lấy thư, còn nói: “Chủ thượng muốn thuộc hạ hỏi cô nương một tiếng, có cần giúp gì không?”

Tạ Hoài Mân lắc đầu: “Cảm ơn đại nhân của huynh. Chuyện ở đây tôi còn có thể ứng phó được.”

Người áo đen hành lễ, xoay người biến mất trong bóng tối.

Trong sân trở về với yên ả, Liên Thành vừa tắm vừa ngâm nga hát, côn trùng ở góc sân kêu vang. Đèn lồng dưới mái hiên bị gió đêm thổi nhẹ nhàng lay động.

Tạ Hoài Mân hưởng thụ buổi tối yên bình đầu xuân, thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhìn thấy một vệt màu hồng phấn.

Hoa đào trong viện sát vách đang nở đúng thì, còn không chịu cô đơn mà vươn ra đầu tường. Những đóa hoa màu hồng phấn chen nhau trên cành, gió nhẹ thổi từng cánh hoa nhẹ bay lên, vài cánh rơi vào lòng bàn tay đang mở ra của Tạ Hoài Mân.

Vương vấn trên chóp mũi là hương hoa thoang thoảng.

Tạ Hoài Mân ngẩng đầu, nhìn cây hoa đào không rời mắt trong một lát, buông tay, trên mặt không lộ ra biểu cảm nào.

Nàng xoay người trở về phòng.

Trong lư hương cổ bằng đồng thật lớn, hương gần như sắp đốt hết, dưới chân cắm nến cũng đã tích một lớp sáp rất dày, những giọt sáp nến chảy dọc theo đường viền, đọng thành những viên tròn như giọt nước mắt thiếu nữ.

Hoàng cung về đêm luôn bao trùm một bầu không khí u buồn, chết chóc, đó là oán khí đã tích tụ mấy trăm năm, đồng loạt cuộn trào vào lúc nửa đêm canh ba này.

Vinh Khôn hắt xì một cái, xoa mũi, thẳng lại thắt lưng. Tiểu thái giám cùng trực ban đã dựa vào tường ngủ bất tỉnh nhân sự từ lâu, chiếc đồng hồ cát không biết đã lật bao nhiêu lần, vậy mà người bên trong vẫn chưa hề có ý định đi nghỉ.

Vinh Khôn cau mày, cầm một quả trái cây ném về phía tiểu thái giám ngủ gà ngủ gật. Thiếu niên kia giật mình, lăn ra đất lẩm bẩm.

“Nhỏ giọng đi!” Vinh Khôn nghiêm khắc trừng mắt với cậu ta: “Quấy nhiễu bệ hạ và mấy vị đại nhân, đầu của ngươi sẽ phải chuyển nhà đấy!”

Tiểu thái giám run run đứng lên, lại vội vàng đánh thức những người khác.

Vinh Khôn nghiêng đầu nghe ngóng tiếng nói đứt quãng truyền ra từ trong phòng, lại nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ cát, lắc đầu.

Mùa xuân hàng năm đều đặc biệt bận rộn. Nhưng đối với bệ hạ mà nói, có ngày nào không vất vả làm việc quá nửa đêm? Thân thể có làm bằng sắt cũng không thể liều mạng làm việc như thế, nhưng bệ hại lại không thích nghe khuyên bảo. Lục phi trong hậu cung coi như có chút tiếng nói, có điều hai năm qua thân thể Lục công ngày càng không tốt, lo lắng của Lục phi cũng ngày càng không đủ. Trước kia còn có thể tự mình tới kéo bệ hạ đi nghỉ ngơi, nay cũng chỉ phái người tới ngoài cửa cẩn thận hỏi một tiếng.

Vinh Khôn uống một ngụm trà đặc, vặn tay vặn chân.

Mấy vị đại nhân bên trong hôm nay nhất định phải ngủ đêm ở ngoại đình rồi, Tống đại nhân sắp coi ngoại đình là nhà đến nơi. Aiz, trời lại sắp sáng rồi.

Tiêu Huyên uống cạn một ngụm trà đặc cuối cùng trong chén, day day huyệt Thái Dương, hai mắt đầy tơ máu. Gương mặt đường nét rõ ràng, trong vẻ anh tuấn cương nghị lộ vẻ nho nhã, sự mỏi mệt khiến dáng vẻ trí thức trên người hắn rõ ràng hơn trước kia một chút.

“Chuyện thuế mới không thể kéo dài thêm nữa.” Hắn nhìn mấy trọng thần ngồi bên dưới một cái, lật mấy hồ sơ đã được xử lý trong tay: “Trẫm đề cử Dương Hàm làm thái tể, coi trọng tính khí ngang ngạnh kia của Dương Hàm. Tuy Dương công không biết tính kế, nhưng tuyệt đối sẽ không cho bọn chúng lợi dụng sơ hở. Đáng tiếc đã đánh giá thấp thế lực của Diêm châu. Trẫm nâng Dương tần thành Dương phi, vậy mà vẫn không thể lấn áp Lục gia.”

Tống Tử Kính nói: “Chi bằng để thần đi thử xem?”

Tiêu Huyên lắc đầu: “Trong triều không thiếu ngươi được, hình bộ không thể lơi là một giây. Cấm quân cùng tứ doanh trong kinh thành cũng vậy, mới thay thế Bạch Anh Đức của bọn chúng, hiện giờ lòng quân không ổn, Chính Huân, ngươi phải trấn an và giám sát nhiều hơn.”

Úc Chính Huân khom người đáp ứng.

Hộ bộ thiếu khanh Tạ Mạch Dương nói: “Bệ hạ, tuy hoạt động vận chuyển buôn bán muối đã được quốc hữu hóa, nhưng Đông Hải vốn là nơi sản xuất muối, diện tích biển rộng lớn, luôn có những tên ăn rơ bất hợp pháp với nhau. Muối tư của Diêm châu có thể vận chuyển đến nội địa chính là nhờ vào hệ thống sông ngòi, mà giám sát đường thủy chính là đệ đệ của Lục Minh, Lục Chuyên. Từ khi Lục công ở lại kinh dưỡng bệnh, hai người cháu của lão một người quản lý Đông quân, một người nắm giữ tài chính nơi đó, có xu thế muốn chiếm đất phong vương.”

“Cuối cùng lại quay về Lục gia!” Tiêu Huyên buồn bực từ trên ghế ngồi đi xuống.

Tống Tử Kính đứng dậy nói: “Bệ hạ, muốn chặt đứt đường dây này, phải bắt tay từ Lục Minh. Mà muốn động tới Lục Minh, phải bắt chặt Lục Chuyên. Mà muốn bắt chặt Lục Chuyên…”

Tiêu Huyên khoát tay: “Không được.”

Tống Tử Kính có chút khó hiểu.

Tiêu Huyên thâm trầm nói: “Mấy năm nay luôn dùng thủ đoạn từ trên xuống dưới này. Một mưu kế tốt, nhưng không thể lúc nào cũng sử dụng.”

Tạ Mạch Dương hỏi: “Bệ hạ muốn trực tiếp đánh thẳng vào Lục Minh?”

Hắn là đường huynh họ xa của Tạ hoàng hậu, thưở thiếu thời gia cảnh bần hàn, tuy khôn khéo thông minh, gian khổ đọc sách hơn mười năm lại không có chỗ phát huy tài năng. Nếu không có Tạ Chiêu hoa được phong trung cung, hoàng đế tận lực đề cử những tài tuấn trẻ tuổi của Tạ gia, không biết đến bao giờ hắn mới có ngày ngẩng đầu.

Ngón tay thon dài của Tiêu Huyên gõ nhẹ lên đống hồ sơ, ngũ quan vốn sắc nét nay bị ánh đèn trên bàn chiếu vào giống như dùng đao khắc thành, toàn thân giống như một con báo ẩn mình trong bóng tối săn mồi. Biết bao năm tháng rong ruổi sa trường, cưỡi ngựa vung đao, sát khí dào dạt nhuộm đẫm lên hắn chỉ bị cung đình cứng nhắc áp lực này đè nén xuống mà không hề biến mất.

“Ta nhớ Lục Minh có một người con trai, gần đây sắp thành thân phải không?”

Tống Tử Kính suy nghĩ một chút: “Đúng là có chuyện này, sắp kết thân với vọng tộc bản địa, tiểu thư La gia.”

“La gia làm gì?”

“Lương thực.”

“Muối?” Tiêu Huyên nhướng mày cười nhạt: “Thật sự muốn làm ra trò.”

“Bệ hạ thấy thế nào?”

Tiêu Huyên chắp tay sau lưng, lẩm bẩm: “Gần đây sức khỏe Lục công lên xuống thất thường… Hải tặc vẫn chưa tiêu diệt hoàn toàn, tiểu triều đình của Trương gia còn phải dựa vào Đông quân giữ gìn. Bọn Trọng Nguyên tuy đã lập không ít thành tích trong Đông quân, nhưng kinh nghiệm chưa đủ, trẫm còn mong chờ năm nay bọn họ đánh giặc oa không còn mảnh giáp, cho trẫm mặt mũi, lập uy trong Đông quân! Đông quân trước giờ vẫn luôn là một nỗi buồn phiền của trẫm.”

Úc Chính Huân nói: “Thần rất tin tưởng vào Trọng Nguyên và Thứ Chi.”

Tiêu Huyên cười, vỗ vai Úc Chính Huân: “Trẫm cũng có lòng tin vào bọn họ, Chính Huân, ngươi không cần quá nóng lòng. Công trạng không thể lập nên trong nhất thời, vội vàng thì trụ cột cũng không vững chắc. Vì vậy…”

Hắn xoay người trở về chỗ ngồi: “Tử Kính, việc này ngươi phái người đi làm. Hôn sự hai nhà Lục, La sợ rằng kết không được.”

Nét mặt nho nha của Tống Tử Kính lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Bệ hạ, nếu hai nhà này kết thành thân gia, mà hạt giống lương thực lại xảy ra vấn đề, bách tính cáo trạng, khi đó có thể đồng thời bắt cả hai nhà Lục, La.”

Tiêu Huyên quay phắt lại, ánh mắt sắc bén: “Hạt giống? Vậy những nông dân năm nay không có hạt giống phải làm sao bây giờ?”

Tống Tử Kính không chút hoang mang: “Cải nông vi tang (chuyển từ trồng lúa sang nuôi tằm), chẳng phải bệ hạ đã suy nghĩ chuyện này rất lâu sao? Đây là một cơ hội. Bệ hạ yên tâm, chỉ cần có một trăm hộ cáo trạng là có thể việc nhỏ hóa việc lớn. Chỉ cần bắt đúng thời điểm, trăm hộ đó chuyển sang nuôi tằm, bệ hạ lại miễn cho bọn họ một năm tiền thuế, bách tính chắc chắn sẽ mang ơn.”

Tiêu Huyên chậm rãi quay trở về, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

“Chuyện cải nông vi tang, Mạch Dương, ngươi phải xử lý thỏa đáng, đừng để dân chúng chịu thiệt. Làm tốt chuyện này, chính sách mở rộng nuôi tằm vùng Đông Nam sẽ trở thành tấm gương.”

Sự tình cuối cùng cũng bàn bạc ổn thỏa, các thần tử đều đứng lên, chuẩn bị cáo từ.

Lúc này, cửa cung bị nhẹ nhàng đẩy ra, Vinh Khôn bưng một chiếc khay sơn mài vội vã đi vào.

Tình huống có thể khiến Vinh Khôn vào mà không báo chỉ có rất ít. Khi nhìn rõ trên cái khay là một bức thư, Tiêu Huyên đứng bật dậy, chén trà đặt góc bàn bị hất xuống đất, choang một tiếng vỡ nát.

“Sao vậy?” Hắn bước xuống dưới.

“Bệ hạ.” Vinh Khôn nâng cái khay sơn mài lên: “Nương nương có thư gấp, nói nhất định phải giao tận tay bệ hạ…”

Tiêu Huyên vội vàng chộp lấy bức thư.

Tạ Mạch Dương và Úc Chính Huân liếc nhìn nhau, yên lặng lui ra ngoài. Tống Tử Kính ở lại.

Thư không dài, Tiêu Huyên đọc ba lần, khẽ thở dài rồi mới đưa thư cho Tống Tử Kính.

“Ngươi cũng đọc đi.”

Tống Tử Kính càng đọc lông mày nhăn lại càng chặt: “Bệ hạ, việc này quả thật nghiêm trọng. Hôm nay thần lập tức phái thủ hạ xuống phía Nam.

“Thư gấp, chẳng trách.” Sự lo lắng của Tiêu Huyên biểu hiện qua từng câu nói: “Nếu Ly quốc đúng như lời nàng nói, hiện giờ nàng lại ở y cục, rất dễ bị cuốn vào thị phi, vô cùng nguy hiểm.”

Tống Tử Kính nói: “Bệ hạ, thần lại tăng thêm người tới đó nhé?”

Tiêu Huyên lắc đầu: “Bảo vệ được nàng an toàn cũng không ngăn được nàng không bị liên lụy vào chính trị.”

Tống Tử Kính châm chước câu chữ, khuyên giải: “Bệ hạ từng nói sẽ cho nương nương đủ thời gian để tăng thêm kiến thức và kinh nghiệm bản thân, để nương nương tự mình trải nghiệm, nếu vậy, những chuyện này là không thể tránh khỏi. Bệ hạ, có đôi khi, con người không thể không trải qua gian khổ, có khó khăn mới trưởng thành được. Nương nương thông minh nhanh nhạy, lại cùng bệ hạ trải qua hai năm phong ba, là một người hiểu đạo lý lại vô cùng thận trọng. Về chuyện này, bệ hạ đừng quá lo lắng.”

Tiêu Huyên chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tống Tử Kính. Mỗi một chữ của hắn đều nặng tựa ngàn cân: “Tử Kính, để ý nàng cẩn thận. Ta không muốn nàng chịu chút tổn thương nào, chỉ cần có chút bất thường lập tức đón nàng về. Nếu cần, ta sẽ tự mình tới đón nàng, biết chưa?”

Cảm giác áp lực ào đến từ phía trước khiến Tống Tử Kính khom mình: “Thần, ghi nhớ trong lòng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.