Ngày
thứ năm, hai thành thị gần Uyển thành nhất gần đây đã truyền tới cấp báo hư hư
thực thực có ca bệnh về dịch chuột. Ly đế hạ lệnh giới nghiêm toàn bộ vùng gần
sông. Bởi chuyện dược cấm mà tầng lớp thượng lưu đã hình thành chấn động, nay
bắt đầu lan truyền tới bách tính.
Cửa
thượng thư phòng bị mở tung, Úc Chính Huân vội vàng kích động sải bước tiến
vào.
“Đúng
vậy! Vừa nhận được tin tức.” Sắc mặt Úc Chính Huân hồng hào: “Trọng Nguyên đã
dẫn đầu một nghìn thủy quân hạ thủy, Văn Long trấn giữ hậu phương. Lục Chuyên
vẫn còn ở trên giường không dậy được.”
“Thủ hạ
của hắn phản ứng thế nào?” Tiêu Huyên hỏi.
“Hai
trung tướng gấy rối trước trận, bị Trọng Nguyên chém tế cờ ngay tại chỗ, sau đó
không ai dám phản đối nữa.”
“Tốt
lắm!” Ánh mắt Tiêu Huyên sáng lên, toàn thân tràn ngập hưng phấn không đè nén
được: “Truyền lời của trẫm cho hai người, phải đánh thật vang dội, đánh cho
đẹp! Đá tất cả bọn hải tặc cút khỏi lãnh địa nước ta! Lập uy cho trẫm, cho Đại
Tề!”
“Bệ hạ
yên tâm!” Úc Chính Huân cười nói: “Bọn họ là binh sĩ đi theo gia phụ, lại tri
giao nhiều năm với thần, thần hiểu rõ nhất. Bọn họ nhất định sẽ không khiến bệ
hạ thất vọng!”
“Tốt!
Tốt lắm!” Tiêu Huyên đi xuống vỗ vai Úc Chính Huân: “Trâm luôn tin tưởng ánh
mắt của ngươi! Lần hải chiến này quan hệ rất lớn, có thể lập lại quân uy tiến
tới thay thế ảnh hưởng của Lục Chuyên trong quân hay không, tất cả đều dựa vào
trận đánh này. Nếu trận chiến này thắng lợi, không chỉ giải trừ nguy cơ biên
phòng đường biển, về cơ bản Đông quân cũng nằm trong tay trẫm. Sau này việc
đoạt lại Đông quân sẽ là chuyện đương nhiên. Chính Huân, ngươi phải quan tâm đến
chuyện này nhiều hơn, có tin tức lập tức thông báo cho trẫm.”
“Bệ hạ
yên tâm, thần nhất định làm tốt!” Úc Chính Huân cao giọng đáp.
Tống Tử
Kính xuất hiện ngoài cửa, nghe được lời thảo luận bên trong, thoáng dừng chân.
Tiêu
Huyên đang vui vẻ, lập tức bắt chuyện: “Tử Kính tới đúng lúc. Chính Huân, ngươi
mau nói cho hắn nghe một chút!”
“Bệ hạ
muốn nói chuyện hải chiến?” Tống Tử Kính cười cười, tiếp tục đi đến: “Thần cũng
nghe nói đã có động tĩnh mới. Chúc mừng bệ hạ, chuyện luôn đè nặng trong lòng
cuối cùng cũng được đặt xuống.”
Tiêu
Huyên nói: “Mới chỉ được đặt xuống một phần thôi. Kết luận ngay lúc này vẫn còn
quá sớm. Chỗ Lục Minh có tin tức gì không?”
Tống Tử
Kính cúi đầu: “Tất cả đều đang tiến hành theo kế hoạch. Mầm dâu đã được phân ra
rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể chia đến các hộ. Ước chừng khi hải chiến kết
thúc cũng sẽ có kết luận.”
Tiêu
Huyên sảng khoái thở ra một hơi, không che giấu được nụ cười hăng hái.
Ba năm
rồi, ba năm cẩn thận từng đường đi nước bước, rất sợ xảy ra chuyện gì đó phá
hủy cục diện cân bằng, mỗi một quân cờ đều phải cân đo đong đếm. Hắn là người
từng trải sa trường, bừa bãi phóng khoáng không kiềm chế được, nay làm hoàng đế
lại bó tay bó chân như thế đã gần như không chịu được nữa, chỉ chờ đến lúc có
thể thoải mái tự do.
Khi hai
người Tống, Úc xin cáo lui, Tiêu Huyên gọi Tống Tử Kính lại.
“Bên Ly
quốc có tin tức gì không?”
Vẻ mặt
Tống Tử Kính vô cùng bình tĩnh, thản nhiên: “Tất cả đều tốt, xin bệ hạ yên
tâm.”
Tiêu
Huyên vui mừng, ngữ khí bất giác nhu hòa hơn: “Chờ bên này kết thúc là có thể
gọi nàng về nhà rồi.”
Tống Tử
Kính gật đầu nói đúng vậy.
Hắn ra
khỏi đại điện. Vầng thái dương bên ngoài có chút chói mắt, làn gió đập vào mặt
thật ấm áp.
Lòng
bàn tay hắn đầy mồ hôi, lúc này bị gió thổi qua, ngược lại còn cảm thấy lạnh
giá.
Miếng
vải mỏng nhẹ rơi ra từ trong tay áo. Hắn mở nó ra một lần nữa, mấy chữ cực nhỏ
phía trên viết ngắn gọn.
“Dịch
chuột, hậu khốn Uyển thành.”
Tống Tử
Kính chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến nổi da gà, không hề cảm thấy một chút nắng
nóng.
Trong
khoảng sân trống trải, hắn đứng một mình, như có điều suy nghĩ. Một công công
quản sự dẫn đám thái giám vội vã đi qua hành lang bên cạnh, nhìn thấy Tống Tử
Kính, do dự không biết có nên tới hành lễ hay không.
Bất
ngờ, Tống Tử Kính giơ tay lên, giống như dùng một lực rất lớn nắm chặt thứ gì
đó.
Trong
ánh mặt trời chói lóa, mọi thứ đều có chút mờ ảo. Công công cố gắng mở to hai
mắt, chỉ nhìn thấy một thứ gì đó giống như giấy lả tả bay ra khỏi bàn tay Tống
Tử Kính.
Là đóa
hoa sao?
Trong
khi hắn còn đang hoang mang, Tống Tử Kính đã thu tay, khôi phục vẻ mặt bình
thường, hờ hững, ung dung chắp tay rời đi.
Lúc
này, Lục Dĩnh Chi đang ngồi trong phòng khách, nhìn người phụ nữ đang khóc sướt
mướt phía dưới một cách mất kiên nhẫn.
Đã vào
hè rồi, thời tiết nóng hơn, ve sầu trên cây không ngừng kêu, không khí rất ẩm
ướt, mở cửa sổ cũng không thấy mát mẻ. Cứ ngồi như vậy khoảng một chén trà, bọn
họ đã toát một lớp mồ hôi.
“Tẩu
tẩu đừng khóc nữa.” Lục Dĩnh Chi ôn hòa nói: “Việc này cũng trách chính nhị ca.
Ta đã sớm khuyên huynh ấy, La gia kia là thương nhân, sao có thể xứng đôi với
Lan Nhi, xứng đôi với Lục gia ta? Thế nhưng huynh ấy cố tình không nghe, ham
món lợi nhỏ mới ghép nên việc thân gia này. Nay hạt giống có vấn đề, bách tính
cáo trạng, văn nhân viết thư, đám toan nho này không lúc nào chịu yên tĩnh, thư
từ lên lớp liên tiếp xuất hiện trên bàn trong ngự thư phòng. Hoàng đế áp chế
Lục gia chúng ta đã không phải chuyện ngày một ngày hai, hôm nay có được cơ hội
tốt như vậy, nào có thể không cho chúng ta một đòn cảnh cáo?”
Lục
Minh phu nhân ngồi bên dưới nghe vậy càng khóc thảm thiết hơn.
“Nương
nương, người là tâm phúc bên cạnh hoàng đế, ngay cả người cũng nói vậy, chẳng
lẽ không còn cách nào sao? Nếu vậy nhị ca của người phải làm thế nào?”
Lục
Dĩnh Chi bị câu “tâm phúc” kia đâm cho toàn thân tê rần, phiễn não nói: “Đâu
chỉ nhị ca, toàn bộ Lục gia đều gặp nguy rồi!”
Sắc mặt
Lục phu nhân trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run run: “Nương nương! Muội tử
tốt! Người cũng họ Lục! Chuyện của Lục gia cũng là chuyện của người! Người
không thể mặc kệ được! Hiện nay sức khỏe quốc công đã như vậy rồi, ngoài cung
chỉ còn đại bá và nhị ca người chống đỡ. Đại bá hiện đang bị thương, nhị ca
người lại gặp phải chuyện này… Bây giờ… Bây giờ biết sống làm sao?”
Lục
Dĩnh Chi mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng.
“Đúng
vậy, giờ biết sống làm sao?” Nàng đứng lên: “Ba năm rồi, đã đến tận cùng rồi
sao?”
Lục phu
nhân bị lời nói tuyệt vọng của nàng làm cho sửng sốt, dừng khóc ngẩng đầu nhìn
nàng.
Trên
gương mặt xinh đẹp của Lục Dĩnh Chi mang theo sự tang thương và mệt mỏi, còn có
không cam lòng, thất vọng, đau khổ. Nàng cũng chẳng phải loại người vô tình.
Tháng
trước Lục quốc công gục ngã, cứu lại rồi không thể nói chuyện nữa, nay đã nằm
liệt tại giường, hoàn toàn do người ngoài hầu hạ. Lục Chuyên tuy tiếp quản Đông
quân, nhưng nhát gan sợ chết, lại chỉ biết đến cái lợi trước mắt, không phải
loại người có thể lĩnh binh được. Những đại tướng đi theo Lục quốc công, mấy
năm nay liên tục bị phân đến những nơi khác, không phải quỳ dưới chân hoàng đế
thì cũng từng bước suy yếu. Mà người của hoàng đế lại không ngừng cắm vào Đông
quân. Chuyện liên quan đến giống lúa lần này của Lục Minh có thể dự đoán được
là ai đã ra tay. Còn ai có quyền hành có thể làm lớn như vậy.
Lục
Dĩnh Chi rất hận. Hận chính mình không phải nam nhi, hận chính mình không chiếm
được trái tim Tiêu Huyên.
Tiêu
Huyên nặng tình cảm, nhìn cách hắn đối đãi với Tạ Chiêu Hoa là đủ hiểu. Nếu
phần tình cảm này dành cho nàng, vậy Lục gia sẽ…
Lục
Dĩnh Chi cảm thấy trong lòng đau nhức.
Không
cam lòng.
Lục phu
nhân lại liên miên nói gì đó, Lục Dĩnh Chi miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
“Tẩu
tẩu đừng quá lo lắng. Cha có một phó tướng, nay đang làm khâm tra sử tại Châu
châu, nắm giữ binh quyền một phương, coi như còn có tiếng nói. Ta sẽ gửi một
phong thư cho ông ấy, xin ông ấy hỗ trợ giải quyết chuyện này. Tẩu về trước
đi.”
Lục phu
nhân cứ thế bị tiễn bước trong khi còn đang khóc sướt mướt. Vẻ chán ghét, phiền
não trên mặt Lục Dĩnh Chi không cần che giấu nữa, nàng xoay người gạt tất cả
bình hoa, đĩa ngọc, khay bạc trên bàn xuống đất.
Nhất
thời, toàn bộ thái giám, cung nữ trong cung đều quỳ xuống, không ai dám lên
tiếng, càng không ai dám tiến lên khuyên nhủ vài câu. Lục quý phi dù biểu hiện
khiêm tốn, khách khí với người ngoài, thế nhưng trở về cung lại nghiêm nghị hà
khắc, lỗi lớn lỗi nhỏ đều trừng phạt không nương tay. Một năm nay hoàng đế sủng
ái Dương phi, Lục Dĩnh Chi càng ngày càng tâm tình bất định, vì vậy hiện giờ
không ai dám ra mặt phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.
Lục
Dĩnh Chi nhìn dáng vẻ sợ hãi của bọn họ, lại nghĩ đến Lục gia ngày sau, càng
cảm thấy giận không có chỗ bộc phát, cầm lấy món đồ trưng bày quý giá nào đó
đập xuống đất.
Nàng
rất ít khi xử phạt cung nhân về thể xác, bởi vì người ngoài có thể nhìn ra
được. Nàng chỉ đập đồ vật, bất kể giá trị thế nào, sau này Tiêu Huyên sẽ đưa đồ
mới vào đúng định kỳ.
Sau khi
đã đập đầy đất, thứ còn lại chỉ là một mảnh tiêu điều.
Ngọc
nát đá rời, từng mảnh phản chiếu gương mặt mất mát của nàng.
Lục
Dĩnh Chi cười khổ sở. Nàng không muốn thừa nhận, ngay từ đầu, nước cờ này đã đi
sai ngay từ đầu.
“Nương
nương!” Một tiểu thái giám chạy vào từ ngoại đình, thấy cảnh tượng này, nhất
thời giật mình đứng lại.
“Chuyện
gì, nói!” Lục Dĩnh Chi quát lớn.
Tiểu
thái giám kinh hồn bạt vía đi tới, nói bên tai Lục Dĩnh Chi: “Hải chiến bắt đầu
rồi.”
Toàn
thân Lục Dĩnh Chi chấn động, chân như nhũn ra, ngã ngồi lên ghế.
Phía
chân trời vang lên một tiếng sấm rền, tiếng vó ngựa giục giã, một nhóm hơn mười
kỵ binh phóng như bay trên cánh đồng trống, xa xa hướng về phía này.
Trần đô
úy đẩy tiểu binh ra, đứng trên đài cao nhìn về phía xa. Y phục của đám người
kia bình thường, dẫn đầu là một nam tử cưỡi một con ngựa đen cường tráng.
Tốc độ
của người kia nhanh như chớp, chưa được bao lâu đã xuất hiện bên ngoài rào
chắn. Con ngựa bị kéo chặt dây cương, cáu kỉnh phun khí.
Trần đô
úy từ phía trên hô xuống: “Người tới là ai?”
Một
trong số người phía sau trả lời: “Ngô vương đích thân tới, lệnh cho ngươi nhanh
chóng mở cổng!”
Thật ra
Trần đô úy chỉ chờ những lời này, ôm nắm tay hướng lên trời nói: “Hạ quan không
hay biết Ngô vương đại giá, có chỗ không chu toàn mong được khoan dung. Chỉ là,
mấy ngày trước bệ hạ đặc biệt hạ lệnh, trước khi ôn dịch được giải quyết, bất
cứ người nào cũng không được ra vào Uyển thành, đặc biệt là Ngô vương điện hạ.
Vì vậy hôm nay hạ quan không thể tuân theo mệnh lệnh, xin điện hạ hiểu cho.”
Ngô
Thập Tam tức giận vung roi đánh tới, các binh sĩ phía trước vội vàng né tránh.
“Bệ hạ
đặc biệt hạ lệnh? Ngươi gạt ai vậy?”
Trần đô
úy đã có chuẩn bị từ trước, vung tay lên, một tiểu binh dưới đài nâng đến mật
chỉ của hoàng đế.
Ngô
Thập Tam vội vàng thúc ngựa đến, vừa nhìn thấy mấy chữ màu đen, ấn đỏ trên tờ
giấy vàng kia, suýt chút nữa xé rách thánh chỉ này.
Thủ hạ
của hắn vội vàng kéo hắn: “Vương gia, không được!”
Ngô
Thập Tam hổn hển kêu to: “Để bản vương vào! Chúng ta không nói cho hoàng đế là
được!”
Trần đô
úy dở khóc dở cười: “Điện hạ đừng làm khó dễ hạ quan. Bệ hạ có chuyện gì là
không biết?” Hắn vừa nói vừa xuống đài: “Bệ hạ cũng vì tốt cho điện hạ. Trong
thành hiện giờ lan truyền ôn dịch, đã chết quá nửa, điện hạ thân thể ngàn vàng,
nếu có gì sơ xuất, dùng đầu của hạ quan và tất cả binh sĩ cũng không đền tội
được.”
Ngô
Thập Tam nóng ruột đến đỏ mắt, thế nhưng cũng biết một khi hoàng đế đã kiên
quyết thì bất luận kẻ nào cũng không làm trái được. Hắn đành phải lùi một bước.
“Được,
ta không vào. Các ngươi hô vào trong cho ta, tìm một nữ đại phu tên Tạ Hoài
Mân, ta muốn gặp nàng!”
“Đại
phu Tiểu Tạ?” Trần đô úy kinh ngạc: “Nữ đại phu này hạ quan cũng biết. Nói cũng
khéo, hôm qua nàng lên tường thành thông báo đã nghiên cứu ra một loại thuốc gì
đó, hiệu quả tốt, có thể cứu người. Hôm nay sẽ đưa phương thuốc tới!”
Ngô
Thập Tam sải bước lên trước, nắm lấy cánh tay Trần đô úy: “Nàng không có việc
gì? Lúc nào nàng lên tường thành? Ở đâu?”
Trần đô
úy đau đến mức nhíu mày: “Chính là buổi trưa, cũng sắp rồi.”
Đúng
lúc này, Tạ Hoài Mân xuất hiện như đấng cứu thế trên tường thành, Trần đô úy
kích động đến mức kêu to: “Tới rồi! Người tới rồi!”
Ngô
Thập Tam quay đầu nhìn lại, trên tường thành nhiều hơn vài người, một trong số
đó là Tạ Hoài Mân.
Hắn bỏ
Trần đô úy lại, dùng cả chân cả tay trèo lên trên đài.
Thật ra
Tạ Hoài Mân đã nhìn sang bên này, nhưng không nhận ra Ngô Thập Tam, còn tưởng
là một con tinh tinh đang trèo lên đài, suýt chút nữa hưng phấn gọi đồng sự xem
cùng.
Lúc
này, tinh tinh hướng về phía nàng hô lên: “Tiểu Tạ…”
Thập
Tam?
Tạ Hoài
Mân hô đáp: “Thập Tam…?”
Tiếc
rằng một trận gió thổi tới đánh tan tiếng nói của nàng.
Đang
bận chết người, tên này vì sao còn chạy tới khu thiên tai?
Ngô
Thập Tam cũng đang gấp đến độ đỏ mắt, chỉ hận cha mẹ không sinh cho mình một
đôi cánh.
Chỉ có
Tạ Hoài Mân nhanh nhạy. Mấy ngày nay bọn họ truyền vật dụng ra ngoài thành đều
dùng dây thừng. Nàng lập tức dùng bút viết lên một mẩu giấy, đặt thảo dược và
phương thuốc mới làm thử bên trên, kéo sợi dây thừng chuyển cái rổ sang bên
kia.
Ngô
Thập Tam chỉ chờ chiếc rổ đến nơi lập tức đoạt lấy, đọc tờ giấy nhắn.
Bên
trên viết: “Tôi rất ổn. Tình hình đang chuyển biến tốt đẹp. Cậu mau về đi, đừng
thêm phiền!”
Ngẩng
đầu lên, Tạ Hoài Mân ở phía xa đang cười vẫy tay với hắn. Nàng gầy đi một chút,
nhưng có vẻ rất có tinh thần. Ngô Thập Tam thoáng yên tâm.
Còn
Trần đô úy rưng rưng nước mắt, chỉ nhớ đến bách tính được cứu chữa, lập tức gọi
y quan tới lấy dược.
Ngô
Thập Tam cầm tờ giấy, hô về phía Tạ Hoài Mân: “Ta không quay về! Ta chờ ngươi
đi ra!”
Hắn
dùng chút nội lực, Tạ Hoài Mân nghe được rõ ràng, đồng nghiệp bên cạnh cũng
vậy, đều mờ ám nở nụ cười.
Tạ Hoài
Mân vừa buồn bực vừa xấu hổ. Tên này chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nơi này đang
có dịch chuột còn tới đây diễn trò cảm động, chưa thiếu ăn chưa biết đói, chưa
hấp hối chưa biết sinh mệnh đáng giá.
Chuyện
nàng cần làm rất nhiều, lười dài dòng với cậu ta, chỉ phất tay qua loa, tỏ vẻ
đuổi cậu ta đi, sau đó cùng đồng nghiệp xuống khỏi tường thành.
Ngô
Thập Tam hấp tấp gào lên to hơn: “Tiểu Tạ! Ngươi phải khỏe mạnh ra khỏi đó!
Biết không?”
Hắn lấy
hơi rất sâu, chữ “không” kia vang vọng trên không gian trống trải, vì vậy trên
đỉnh đầu Tạ Hoài Mân cứ quanh quẩn một dãy “không…”, “không…”, “không…”, như
một hàng quạ đen xếp hàng bay qua.
Đại phu
Tiểu Tạ tuy sắc mặt sa sầm, nhưng trong lòng lại ấm áp, nàng cũng hô về phía
Ngô Thập Tam: “Tôi biết rồi! Tôi nhất định sẽ không sao! Tất cả mọi người sẽ
không sao…”
Ngô
Thập Tam tham lam nhìn theo dáng người mảnh khảnh của nàng biến mất trên tường
thành, thật lâu không động đậy.
Cửa
cung nguy nga thong thả mở ra, một con ngựa khẩn cấp vọt vào, tiếng vó ngựa dồn
dập như mưa tuôn, bóng người phi về phía trước như bay khiến bọn nội giám và
thị vệ đều giật mình nhìn lại.
“Tin
chiến thắng…”
“Tin
chiến thắng…”
“Đông
Hải đại thắng…”
Vinh
Khôn dùng đôi chân già chạy vào thượng thư phòng. Tiêu Huyên đã nghe được tiếng
động từ lâu, chạy ra ngoài đón tin, suýt chút nữa đụng Vinh Khôn ngã ra đất.
“Bệ hạ,
là tin chiến thắng từ Đông Hải!”
“Để
trẫm xem!” Tiêu Huyên gần như giật lấy tin chiến thắng trong tay lão, mở ra
xem.
Trong
đôi mắt vị đế vương trẻ tuổi bắn ra những tia sáng phấn khích, giống như mãnh
thú nhìn thấy con mồi cuối cùng cũng lọt vào phạm vi săn bắt, lại giống như một
con sói trải qua một đêm dài chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được thời khắc thích
hợp để vồ tới.
“Chúc
mừng bệ hạ.” Vinh Khôn cùng bọn cung nhân quỳ dưới chân Tiêu Huyên.
Úc
Chính Huân cũng nhận được thông báo, dẫn theo phó tướng vội vàng tới chúc mừng.
Tiêu
Huyên đứng trên những bậc thang cao trên điện, đón ánh mặt trời rực rỡ ngày hè,
sang sảng cười vui sướng, dưới chân là thần dân trung thành với hắn, là giang
sơn mà hắn từng bước ổn định.
Hắn gần
như vô thức quay đầu nhìn về phía sau.
Thế
nhưng sau lưng hoàn toàn trống trải.
Cửa thư
phòng u ám rộng mở, gió khẽ lùa qua, trong yên ắng mang theo vẻ cô độc.
Hắn
đứng một mình trên đài cao, bên cạnh, không có người kia.
Người
con gái hắn từng hứa hẹn sẽ cùng nàng chia sẻ vinh quang và thắng lợi, người
con gái hắn từng thề sẽ trao cho nàng tất cả.
Khóe
miệng vốn đang tươi cười đắc ý bỗng trở bên cay đắng.
Bình
thường nàng luôn thích lải nhải dài dòng, luôn miệng nói rất nhiều đạo lý. Nàng
từng nói một câu: “Người ta thường nói, chúng ta luôn dùng tất cả những gì
chúng ta có để đổi lấy những gì chúng ta không có. Vì vậy, khi có được rồi,
song hành với vui sướng sẽ là mất mát và khổ sở.”
Hắn
dùng sự chia lìa của hai người để đổi lấy sự thanh trừ thiên hạ. Có đáng hay
không, chính hắn cũng không rõ. Chỉ là, quãng thời gian ba năm, cô đơn luôn như
hình với bóng, chưa từng tách rời.
Lúc
này, Tống Tử Kính cùng Tạ Mạch Dương và mấy vị đại thần chờ ở ngoài điện mới đi
tới.
Tiêu
Huyên đã thu lại vẻ cô đơn trên mặt, cười nói với bọn họ: “Cuối cùng trẫm có
thể an tâm ngủ một giấc rồi.”
Tạ Mạch
Dương tiến lên nịnh hót: “Đông Hải báo thắng, toàn bộ dựa vào quyết sách anh
minh của bệ hạ, dùng người chính xác. Đây đúng là phúc của chúng vi thần, càng
là phúc của con dân Đại Tề!”
Tiêu
Huyên bật cười một tiếng, thành ra tạm quên ưu sầu.
Tên
nhóc nhà họ Tạ này kinh tài tuyệt diễm, thủ đoạn như Tống Tử Kính, làm việc
cũng thận trọng thỏa đáng, là một người đáng tin cậy giao phó, điều không tốt
duy nhất chính là quá tranh cường hiếu thắng kiêm thích nịnh hót, nói năng lại
có phần tùy tiện. Dù sao Tạ gia cũng là hậu tộc, phải có chút thế lực và uy
tín. Tạ Chiêu Du là một con mọt sách, chủ sự tương lai của Tạ gia sợ rằng sẽ
rơi vào đầu Tạ Mạch Dương. Chỉ hy vọng hắn ăn chút khổ, mài dũa cho góc cạnh để
tương lai có thể gánh vác việc lớn.
Có
điều, tính cách liều lĩnh này thành ra rất giống với đường muội hoàng hậu của
hắn, thê tử nhà mình.
Nghĩ
tới đây, trong đầu Tiêu Huyên bỗng nảy ra chủ ý. Hắn cho cung nhân lui, gọi các
đại thần thân tín vào thư phòng.
“Bên
Đông Hải, Lục gia hiện giờ thế nào rồi?”
Sau khi
cai quản hình bộ, Tống Tử Kính nắm giữ luôn cả tổ chức tình báo Đông Tề, mọi
chuyện lớn nhỏ đều nằm trong đầu.
Hắn lập
tức đáp: “Lục gia còn chưa phục hồi tinh thần từ án giống lúa, Đông Hải báo
thắng, bọn chúng phản ứng không lớn. Nhưng bách tính vùng duyên hải đều ùa ra
đường chúc mừng, liên thanh tán thưởng hai vị tướng quân Trọng Nguyên, Thứ Chi
chiến thắng oai hùng. Lần này hải chiến liên tục thắng trận, cộng với việc sử
dụng thuyền chiến kiểu mới và hỏa dược mà hoàng hậu góp ý cải tiến, bên ta tổn
thất rất nhỏ, trước giờ chưa từng có. Vì vậy, uy tín của Trọng Nguyên và Thứ
Chi trong quân tăng mạnh, cả bệ hạ và nương nương cũng được thừa nhận gấp bội
so với trước.”
Tiêu
Huyên vừa tỏ ý bảo bọn họ dùng trà vừa nói: “Trẫm là người nặng tình cũ. Dù sao
Lục gia cũng từng trợ giúp trẫm, trẫm không muốn được chim quên ná, được cá
quên nơm, đuổi tận giết tuyệt bọn họ. Bọn họ không chịu thua kém, bại hoại
triều cương, không thể tha thứ, nhưng tội cũng không đến mức phải chết.”
Vẫn là
Tạ Mạch Dương tuổi trẻ xúc động, lại xung đột với lợi ích gia đình, không nhịn
được nói: “Bệ hạ nói rất đúng. Một mẫu đất một mảnh ruộng cũng có thể sống được
đấy thôi.”
“Ngươi
nha!” Tiêu Huyên nói rất hiền hòa, không có vẻ gì tức giận, chỉ dùng sách gõ
đầu hắn: “Ngươi cứ như vậy sớm muộn gì cũng gây chuyện! Hoàng hậu không ở trong
cung, không trói buộc được Tạ gia, ngươi còn không biết giúp nàng bớt lo!”
Tuy Tạ
Mạch Dương chưa từng gặp mặt vị đường muội hoàng hậu này, nhưng hắn biết Tạ gia
có ngày hôm này không thể thiếu công sức của nàng, trong lòng thật ra vô cùng
kính trọng.
Tiêu
Huyên nói: “Chuyện của Lục gia không cần ép quá chặt. Điều quan trọng là Lục
gia nghiêng ngả, Trương gia vẫn bị gò ép nay không còn người trông coi nữa. Hứa
thái thú của Đông phủ một năm trước đã dâng tấu xin cáo lão hồi hương. Trẫm
tính rằng Đông phủ cần một trưởng lão có danh vọng như ông ấy trấn giữ mới giữ
ông ấy lại một năm. Nay hải chiến thắng lợi, thân thể Hứa lão cũng không tốt,
vị trí thái thú Đông phủ này lại bỏ trống…”
Tạ Mạch
Dương nhanh trí, lập tức quỳ xuống trước mặt hoàng đế: “Thần xin được điều động
về Đông phủ san sẻ vì bệ hạ!”
Tiêu
Huyên cười: “Ngươi đúng là lanh lợi.”
“Tạ bệ
hạ khen ngợi!” Tạ Mạch Dương cũng không khách khí.
Tiêu
Huyên sâu xa nói: “Trấn giữ Đông phủ không dễ dàng. Ba thế lực Trương, Lục và
triều đình vướng mắc vào nhau, ngoài có giặc Oa xâm chiếm, trong có bách tính
cần trấn an, trên giang hồ còn có bang phái Diêm châu. Mạch Dương, ngươi đã
nghĩ kỹ chưa?”
“Thần
đã nghĩ kỹ rồi!” Tạ Mạch Dương kiên định nói: “Nếu thần có lòng có sức, ở nơi
nào cũng có thể chia sẻ cùng bệ hạ, có thể làm hậu thuẫn cho hoàng hậu nương
nương.” Hơn nữa, sau này hoàng hậu quay về triều, Tạ gia không còn sức yếu lực
mỏng nữa mới có thể trở thành hậu thuẫn vững chắc.
Tiêu
Huyên gật đầu: “Làm cho tốt!”
Chạng
vạng ngày đó, ráng chiều đầy trời, chiếu rọi vào ngói lưu ly của hoàng thành
tạo thành những dòng chảy vàng rực mênh mông, liên tục biến đổi trên những bức
tường cung màu đỏ thắm.
Tạ Mạch
Dương đầy bụng chí lớn ra khỏi hoàng cung, trước khi lên xe ngựa còn quay đầu
lại nhìn chân trời xa xa phía Tây, tràn ngập nhiệt huyết tuổi trẻ.
Có lẽ
hắn còn chưa biết, trong thâm cung, Lục quý phi đã một đêm không ngủ.
Có lẽ
hắn cũng không biết, Tạ hoàng hậu nhà hắn, đang mặc áo vải trâm gỗ, mệt mỏi
nhưng mừng rỡ bước theo dòng người ra khỏi Uyển thành. Cùng là một mảnh trời
chiều nhưng nó lại chiếu sáng gương mặt tươi cười rạng rỡ của nàng.
Trải
qua nửa tháng chờ đợi, Ngô Thập Tam đã không còn kiềm chế được nữa, đẩy bọn thị
vệ ra lao về phía trước.
Tạ Hoài
Mân cười ấm áp, há miệng định nói lại bị Ngô Thập Tam ôm chầm vào lòng.
Nàng
hơi sửng sốt, nhận ra bờ vai Ngô Thập Tam đang run run, trong lòng cảm thấy vô
cùng áy náy.
“Thập
Tam, tôi không sao. Xin lỗi.”
Lúc
này, Ngô Thập Tam mới buông nàng ra, sau đó giơ tay vỗ vào trán Tạ Hoài Mân một
cái.
“Ngươi,
nữ nhân này, làm việc không bao giờ động não sao?”
Tạ Hoài
Mân bực bội: “Trước thì cậu động tay động chân với tôi, sau lại bạo lực. Cậu
vẫn còn biết tôi là phụ nữ đấy à?”
Ngô
Thập Tam giậm chân: “Suýt chút nữa ngươi chết luôn trong đấy rồi, biết không
hả? Cái đầu này của ngươi dùng để làm gì?”
“Dở
hơi, vì sao cậu lại cho rằng tôi không biết trong đó nguy hiểm?” Tạ Hoài Mân
thản nhiên nói: “Tôi là đại phu, cứu người là nghĩa vụ của tôi. Ngô thiếu gia,
nếu là cậu cậu sẽ làm thế nào?”
Ngô
Thập Tam tức giận đến mức tóc dựng đứng cả lên: “Lúc nào ngươi cũng đầy lý do
lý trấu! Ta nói không lại ngươi!”
Nói
xong xoay người bỏ đi.
Tạ Hoài
Mân không biết nên khóc hay nên cười: “Giận thật à? Ai da! Tôi cũng rất cảm
kích sự quan tâm của cậu! Thập Tam? Ngô Thập Tam? Ngô thiếu gia?”
Dân
chúng Uyển thành đều đang đắm chìm trong sự vui sướng thoát khỏi cái bóng tử thần,
người thân ôm nhau khóc nỉ non, không ai chú ý tới một cậu ấm đang giận dỗi và
một cô nương đang đuổi theo xin lỗi.
Tạ Hoài
Mân và Ngô Thập Tam cười đùa một trận, hai người đều đã đói bụng, tạm thời đình
chiến, tìm chỗ nào đấy để ăn.
Ngô
Thập Tam nhiều tiền nhiều của, mới tới Uyển thành nửa tháng đã mua phòng ốc
xung quanh. Địa chủ kia bởi vì chuyện ôn dịch nên đã dẫn gia đình chuyển tới
nơi khác, phòng ở vừa rộng rãi vừa rẻ tiền, ngói xanh tường trắng, tràn ngập
phong cách Giang Nam.
Ngô Thập
Tam đặc biệt sắp xếp một biệt viện cho Tạ Hoài Mân. Tiểu viện đó tên là Quân
Lan viện, đoán chừng trước kia từng cho tiểu thư ở, nhỏ nhắn xinh xắn, hoa cỏ
khắp nơi. Một chậu hoa mùa hè đang nở rực rỡ, trên cây lựu đã kết thành những
quả nho nhỏ.
Hai
tháng trước Tạ Hoài Mân còn sống cuộc sống của nạn dân, nay từ nghèo khổ nhảy
vượt cấp lên thành tiểu tư sản, cảm giác chênh lệch quá lớn, cộng thêm mùi hoa
cỏ bị gió thổi phân tán, nhất thời cảm thấy choáng váng.
Dùng
xong cơm tối, nàng thoải mái tắm nước nóng một lần, vừa khẽ ngâm nga một đoạn
nhạc vừa bước ra sân hóng gió. Vừa mới vòng qua một cây tường vi, nhìn thấy
bóng lưng màu xanh thiên thanh đứng bên khóm trúc kia, tất cả cảm giác khoan
khái lập tức tan thành mây khói, giống như bị tạt cho một bát nước lạnh.
Vì sao
anh ta lại ở đây?
Nhưng
chuyện này cũng không quan trọng.
Tạ Hoài
Mân lấy lại bình tĩnh, sau đó đi tới, phất áo quỳ xuống: “Hạ quan khấu kiến
hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế.”