“Bệ hạ,
lẽ nào không đáng chúc mừng ngài sao?” Nàng cười lạnh: “Chỉ ba năm đã diệt trừ
một thế lực ngoại thích lớn như vậy, bệ hạ thật không hổ là thiên cổ danh quân.
Giang sơn của ngài ổn định rồi, thiếp thân và Lục gia không còn giá trị lợi
dụng nữa. “Thu phiến kiến quyên*”, không phải vậy sao?”
*
Thu phiến kiến quyên: sau khi tiết trời vào thu không cần dùng đến quạt nữa,
trước đây để chỉ người phụ nữ bị chồng vứt bỏ.
Những
lời nói chói tai tràn ngập oán hận và chất vấn.
Tiêu
Huyên lại không buồn bực.
Hắn tàn
nhẫn với Lục gia, hắn biết. Hắn bị chỉ trích là máu lạnh, hắn không ngạc nhiên.
Lục gia cản trở sự cân bằng thế lực trong thiên hạ, lại uy hiếp đến hoàng
quyền, hắn phải đề phòng, trước khi cỏ độc tràn lan phải nhổ tận gốc. Lục gia
hiện nay, ít nhất trong khi hắn còn sống, cũng sẽ không khôi phục lại vinh
quang như trước được nữa.
Lục
Dĩnh Chi nhìn hắn im lặng không nói, không có vẻ buồn bực, trong lòng đã đoán
được bảy, tám phần, vẻ tuyệt vọng trên mặt cũng nhiều hơn hai phần.
“Thiếp
thân còn nên tạ ơn bệ hạ, không tịch thu gia sản, tru di cửu tộc, đuổi tận giết
tuyệt, có điều không cho năm đời sau của Lục gia làm quan. Như vậy cũng tốt, an
phận sống, những ngày hào hùng, nổi bật, ngủ cũng không yên. Con người sống một
đời chỉ vì tự do, hạnh phúc, những ngày không yên ổn sống còn có ý nghĩa gì.”
Lục
Dĩnh Chi theo sức lực của hắn, nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy.
Tiêu
Huyên vẫn cau mày, đưa tay vỗ nhẹ lên tấm lưng run run của nàng.
Lục
Dĩnh Chi thật sự khóc.
Ba năm
kiên trì và cố gắng, kết quả là sự lụi bại. Phụ thân đã chết, Lục gia hoàn toàn
kết thúc, ngã xuống vực sâu, trong vài chục năm không có hy vọng xoay mình.
Những tính toán, kế hoạch năm đó của phụ thân, đổi lại được gì?
Đều vì
đã đánh giá quá thấp nam nhân này, hắn nhìn bề ngoài dịu dàng, hiền hậu, sâu
bên trong lại vô cùng cứng cỏi và tàn nhẫn. Phụ thân nhìn lầm hắn, đặt sai ván
bài, Lục gia mới rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Nghĩ
tới đây, Lục Dĩnh Chi càng run rẩy, ngón tay trắng bệch nắm chặt y phục hắn.
Tiêu
Huyên đỡ nàng ngồi xuống, bảo nàng uống một chén trà lấy lại bình tĩnh.
Lục
Dĩnh Chi cầm chén trà, hơi nóng phả vào mặt, nước mắt liên tiếp rơi xuống như
những hạt trân châu.
Tiêu
Huyên lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng: “Ngươi đừng khóc nữa. Người chết
không thể sống lại, khi còn ở trên đời, quốc công làm nhiều chuyện như vậy cũng
chỉ mong ngươi có thể vui vẻ hạnh phúc. Ngươi như vậy, nếu quốc công nhìn thấy,
dưới suối vàng cũng không an tâm.”
Lục
Dĩnh Chi điềm đạm đáng yêu, những ngón tay bảo dưỡng tốt đến mức giống như từ
bạch ngọc chạm khắc thành siết chặt dây trang sức bên hông, nước mắt không cách
nào lau khô được.
Lục
Dĩnh Chi ngẩng đầu lên, trào phúng nói: “Người nói cho thiếp thân biết, rốt
cuộc thiếp thân có chỗ nào không tốt, rốt cuộc có chỗ nào khiến người không hài
lòng? Thiếp thân thiếu khéo léo? Hay thiếu săn sóc, khoan dung? Hay thiếp thân
quản lý hậu cung không tốt?”
Tiêu
Huyên thở dài lắc đầu: “Ngươi đều làm rất tốt.”
“Vậy vì
sao người không thích thiếp thân một chút?” Cuối cùng Lục Dĩnh Chi cũng mạnh mẽ
hỏi ra câu hỏi đã đè nén trong lòng nhiều năm: “Vì sao không nhìn thiếp thân
lấy một lần, nhìn thiếp thân giống như nhìn một nữ nhân! Vì sao không bao giờ
chịu chạm vào thiếp?”
Vẻ mặt
Tiêu Huyên chỉ như bình thường, giống như đã biết nàng sẽ hỏi như vậy.
Hắn đáp
lại cũng rất bình tĩnh: “Bởi vì trong lòng ta đã có người ta yêu. Trái tim ta,
ở nơi đó, thật ra rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người, không cách nào tiếp
nhận người thứ hai.”
Đây
không phải câu trả lời hoàn toàn thuyết phục, nhưng ít nhất cũng là một trong
số những câu trả lời thích hợp nhất. Hắn vẫn muốn lưu lại chút tình bạn của hai
người.
Lục
Dĩnh Chi quay đầu cười khổ.
“Thiếp
chỉ tới chậm thôi, đúng không?”
Tiêu
Huyên lại không trả lời.
Lục
Dĩnh Chi nhẹ giọng nói: “Người vốn thích cô ấy, thiếp thân chen vào một chân,
Lục gia chúng ta lại đáng ghét như vậy. Người không thích thiếp, thật ra thiếp
có thể hiểu được. Thiếp không oán trách người, thiếp không oán trách bất cứ ai,
là do mệnh của chính thiếp không tốt. Đều là lỗi của một mình thiếp.”
Tiêu
Huyên chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng, không nói một lời.
Lục
Dĩnh Chi siết chặt nắm tay một lần, đứng lên, chỉnh lại y phục, quỳ gối trước
mặt Tiêu Huyên, cúi rạp mình trên mặt đất, trán chạm xuống sàn nhà, hoàn thành
đại lễ chính thức khi hậu phi gặp hoàng đế.
“Vì cớ
gì phải như vậy?” Lần này Tiêu Huyên không đỡ nàng.
Vẻ có
lệ trên mặt Tiêu Huyên cuối cùng cũng biến mất.
“Ngươi
đang nói gì?”
Lục
Dĩnh Chi nói rõ ràng từng chữ: “Xin bệ hạ phế thiếp thân đi! Thiếp thân là phi
tử của bệ hạ, hơn ba năm, vô tài vô đức, nội không thể sinh con nối dòng cho bệ
hạ, ngoại không thể giúp bệ hạ phân ưu, nay gia tộc phạm tội tày trời, thiếp
thân tự giác không còn mặt mũi nào hầu hạ đế quân. Xin bệ hạ suy nghĩ cho đại
cục, phế thiếp thân đi. Thiếp thân nguyện áo vải ăn chay canh giữ từ đường, chỉ
cầu trong lòng được bình an.” Nói xong, nàng rơi lệ, không ngừng dập đầu.
Tiêu
Huyên lùi lại một bước, sắc mặt vô cùng khó coi. Vinh Khôn ở bên cạnh thấy vậy
lập tức chạy tới muốn nâng Lục Dĩnh Chi dậy. Lục Dĩnh Chi lại đẩy ông ta ra,
tiếp tục khóc không ngừng. Dáng vẻ bi thương, tuyệt vọng, cùng đường, vô cùng
đáng thương, phối hợp với áo tang trắng muốt, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, chỉ sợ
kẻ ác cũng phải động lòng trắc ẩn.
Tiêu
Huyên không biết hít sâu bao nhiêu lần mới bước tới nâng nàng dậy.
Lục
Dĩnh Chi dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, trong đó tràn ngập những lời chưa nói ra
miệng.
Tiêu
Huyên nói: “Ngươi đừng như vậy. Dù sao ngươi cũng là quý phi của trẫm, là thiên
kim của Lục thị, sao có thể để ngươi chịu uất ức như vậy. Ngươi nghĩ xem người
trong thiên hạ sẽ nhìn trẫm thế nào?”
Trong
mắt Lục Dĩnh Chi ánh lên hào quang.
Lại
nghe Tiêu Huyên nói: “Ta vốn đã có sắp xếp, ngươi ra khỏi hậu cung có thể quay
về Lục gia trước kia, bắt đầu cuộc sống của quận chúa, cưới gả tùy ý, ta không
can thiệp.”
Lục
Dĩnh Chi thoáng lảo đảo, ánh hào quang trong mắt hoàn toàn vụt tắt.
Tiêu
Huyên làm như không nhìn thấy, quay mặt đi tiếp tục nói: “Về phần Lục gia,
ngươi cũng yên tâm, chỉ cần bọn họ sống yên ổn, đương nhiên ta sẽ không làm gì
hơn nữa.”
Khóe
miệng Lục Dĩnh Chi khẽ cong lên: “Bệ hạ… nhất ngôn cửu đỉnh?”
“Đó là
đương nhiên.” Tiêu Huyên nói.
Lục
Dĩnh Chi lại chảy ra hai hàng nước mắt, lần thứ hai quỳ gối: “Thiếp thân, tạ
long ân của bệ hạ.”
Tiêu
Huyên không nâng nàng lên nữa.
Lục
Dĩnh Chi chậm rãi ra khỏi đại điện, gió thu tiêu điều bên ngoài thổi tới, hong
khô hai hàng lệ trên mặt nàng, hơi lạnh ùa tới khiến nàng không nhịn được mà
run lên.
Từ chối
chiếc áo choàng được Bảo Liên đưa tới, nàng khôi phục lại vẻ nghiêm túc và lạnh
lùng bình thường, giống như tất cả ai oán, thương cảm vừa rồi chưa từng tồn
tại. Nàng cao ngạo ngẩng đầu, ung dung trở về.
Dương
phi đang cùng Hứa tần ngồi dưới giàn nho trong hoa viên, nhìn thấy Lục quý phi
được cung nhân vây quanh đi qua từ phía xa xa, không hề lên tiếng chào hỏi.
Hứa tần
hừ lạnh nói: “Thế cục hiện nay đã như vậy rồi cô ta không biết thu mình một
chút, còn huênh hoang như thế, ra vẻ cho ai nhìn không biết?”
Dương
phi vừa ăn nho vừa cười nói: “Bề ngoài tất nhiên là để cho người ngoài nhìn,
bên trong dáng vẻ thế nào, cảm nhận ra làm sao chỉ có mình cô ta biết. Bên
trong đều trống rỗng cả rồi, chỉ còn cái giá bên ngoài, thời gian có thể khoe
khoang cũng không nhiều, huênh hoang được ngày nào hay ngày ấy thôi.”
Hứa tần
nghe vậy lập tức tán thưởng: “Vẫn là Dương tỷ tỷ thông minh, nhìn thấu. Lục quý
phi quản lý hậu cung không còn được bao lâu, mặc dù bệ hạ không phế nàng cũng
sẽ không sủng hạnh nàng nữa. Hiện nay trong cung chỉ còn mình tỷ tỷ thôi!”
Dương
phi nghe vậy cười nói: “Chỉ còn ta? Vậy còn ngươi thì sao? Trương tần, La tần
thì sao?”
Hứa tần
không ngại tự đặt mình dưới chân cho người ta giẫm lên: “Chúng muội muội? Hoàng
thượng còn chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, nói cũng chưa được đến hai câu, sợ
rằng dù có chết trước mặt bệ hạ, bệ hạ cũng không nhíu mày lấy một cái. Còn tỷ
tỷ người một mình được bệ hạ sủng ái nha.”
Dương
phi vẫn nhàn nhã ăn nho, lát sau mới nhàn nhạt nói một câu: “Mùa hè thật sự đã
qua rồi.”
Lục
Dĩnh Chi về tới cung điện mà nàng ở không bao lâu nữa.
Con vẹt
dưới mái hiên nhìn thấy nàng, vui vẻ kêu: “Nương nương kim an! Nương nương kim
an!”
Lục
Dĩnh Chi cười khẩy: “An cái gì mà an? Rất nhanh sẽ không còn là nương nương nữa
rồi.”
Bảo
Liên lo lắng: “Nương nương, bệ hạ nói gì?”
“Hắn?”
Lục Dĩnh Chi chậm rãi vươn tay, mở cửa lồng ra, bắt lấy con vẹt: “Hắn ấy à, có
lẽ là nói rất nhiều đấy thôi!”
Con vẹt
đã bị thuần hóa, ngoan ngoãn đứng trên tay nàng.
Nàng
vốn nhẹ nhàng vuốt lông chim, trong mắt đột nhiên bắn ra ánh nhìn ác độc, hai
tay nắm chặt con chim, nhổ lông của nó.
Con
chim bị đau, kêu to, liều mạng giãy dụa. Cuối cùng, trong lúc hoảng loạn mổ một
cái vào tay nàng, giãy ra, vụt bay ra ngoài, lướt qua mái hiên, rất nhanh đã
không thấy bóng dáng.
Các cung
nhân lập tức chạy đi bắt chim, nhất thời trong cung hỗn loạn không thôi.
Chỉ có
Bảo Liên nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo tràn ngập sát ý trên mặt Lục Dĩnh Chi,
không khỏi rùng mình một cái.
“Đây là
cái gì?” Vũ Văn Dịch nhìn bát canh bất minh trước mặt.
Tạ Hoài
Mân rất cung kính và kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Bệ hạ, đây là canh Thanh
Long Phỉ Thúy, đương nhiên, theo cách dân gian thường gọi chính là canh thịt
rắn đậu xanh.”
“Rắn và
đậu xanh?” Vũ Văn Dịch khó hiểu nhìn nàng: “Ngươi đưa ta cái này làm gì?”
“Đương
nhiên là để ăn rồi.” Tạ Hoài Mân nói một cách hiển nhiên.
Vũ Văn
Dịch không ngừng lại nửa giây, hỏi: “Ta ăn cái này làm gì?”
“À.” Tạ
Hoài Mân cười nói: “Canh này thanh nhiệt, giải độc lại bổ mắt. Hạ quan thấy mấy
ngày nay bệ hạ xử lý công vụ quá vất vả, lại không chú ý đến đôi mắt, sinh ra
chứng viêm mắt, sưng đỏ không khỏe. Tuy dùng thuốc cao nhưng muốn có hiệu quả
tốt nhất vẫn phải…”
“Đã
biết!” Vũ Văn Dịch có điểm dở khóc dờ cười cắt đứt một chuỗi dài dòng của nàng:
“Ta ăn là được.”
Tạ Hoài
Mân vội vàng nịnh nọt dâng lên cái muôi.
Thường
Hỉ ở bên cạnh nhìn Vũ Văn Dịch khi thì mỉm cười khi lại nhíu mày, gương mặt già
nua của ông ta không giấu được sự kinh ngạc, chỉ cần thấy bệ hạ dùng tự xưng
“ta” cũng đủ để Thường Hỉ nhìn Tạ đại phu này với cặp mắt khác xưa.
Vũ Văn
Dịch ăn canh rắn, nhàn nhàn hỏi Tạ Hoài Mân: “Gần đây sách của ngươi viết thế
nào rồi? Ta nghe Lưu thái y nói hắn đọc ba chương đầu trong sách của ngươi khen
không dứt miệng, lại vô cùng xấu hổ, cảm thấy không xứng với chức quản lý thái
y giám. Có chuyện như vậy sao?”
Tạ Hoài
Mân méo mặt cười: “Bệ hạ định khiến vi thần tổn thọ hay sao? Thần không được
khen thì thôi, vừa được khen sẽ đắc ý đến mức bay lên mây.”
Vũ Văn
Dịch hỏi: “Gần đây ngươi có gặp Thập Tam không?”
Tạ Hoài
Mân lắc đầu: “Nhiều ngày chưa gặp. Bệ hạ cũng không tìm được cậu ta sao?”
“Ngươi
nghĩ hoàng đế là vạn năng chắc?”
Tạ đại
phu ngỡ ngàng: “Tuy không phải vạn năng nhưng ít nhất cũng phải toàn năng chứ?”
Vũ Văn
Dịch mỉm cười: “Ngươi nói một chút xem ta có thể làm gì?”
Tạ Hoài
Mân ngẫm nghĩ rồi nói: “Bệ hạ ngoại trừ lên trời, xuống đất và sinh con, có lẽ
không gì không làm được chăng.”
Thường
Hỉ sặc một hơi, ho khan.
Vũ Văn
Dịch ngừng thở, cười không được, tức cũng không xong: “Ngươi đang ca ngợi đấy
ư?”
Tạ Hoài
Mân ngượng ngùng: “Thần đây tính tình thành thật, không quá am hiểu nịnh hót.”
Thường
Hỉ lại ho một trận nữa.
Tạ đại
phu xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, quan tâm hỏi: “Cổ họng Thường công công
khó chịu sao? Mùa thu thời tiết khô hanh, chú ý uống nhiều nước nhé.”
Rồi
nàng lại quay sang nói với Vũ Văn Dịch: “Thuốc tốt gì cũng không thể so với ba
thứ dưỡng thân, chính là đồ ăn hợp lý, làm việc nghỉ ngơi có quy luật và vận
động nhiều. Hiện giờ bệ hạ còn trẻ nên không cảm nhận được, chờ vài năm nữa, đủ
loại đau ốm phát sinh mới thấy hối hận khi còn trẻ quá mức tổn thương thân
thể.”
Vũ Văn
Dịch sờ sờ cái mặt còn trẻ của hắn, đột nhiên nói: “Gần đây ta phát hiện ngươi
rất dễ mệt mỏi, thường xuyên ngủ thiếp đi. Ta cho ngươi mười ngày nghỉ, ngươi
đã nghỉ ngơi cho tốt chưa?”
Tạ Hoài
Mân nhất thời có chút lúng túng.
Đương
nhiên nàng không thể nói thật với hắn rằng: trong cơ thể nàng có một loại độc
hiếm thấy, vốn dựa vào dược vật để duy trì, kết quả là dược vốn nên dùng lại bị
nàng dùng để luyện thuốc trị dịch chuột, nàng mệt nhọc quá độ lại không có dược
nên độc cứ thế mà phát?
Đây là
kịch cung đình, không phải phim kiếm hiệp. Hơn nữa, nói ra a còn phải giải
thích b, để giải thích b lại phải nhắc tới c, đó là một câu chuyện vừa dài vừa
thối, cả bảy mươi tập cũng diễn không xong. Vũ Văn hoàng đế bằng lòng xem, nàng
còn không có kiên nhẫn để diễn đâu.
Có lẽ
thư đã về tới Tề quốc rồi, là gửi cho Tống Tử Kính. Nàng còn chưa dám nói cho
Tiêu Huyên, sợ hậu quả phía sau. Tống Tử Kính không thể nào mặc kệ nàng, dù sao
cũng phải nghĩ ra một biện pháp.
Có điều
chuyện dịch chuột không lừa được Tiêu Huyên lâu như vậy, một khi chàng biết… Tạ
Hoài Mân rùng mình một cái. Nàng nghĩ tới ánh mắt đau đớn của Tiêu Huyên.
Cũng có
thể, chàng đã không còn yêu nàng như xưa nữa, nhưng dù sao cũng sẽ lo lắng đúng
không.
Ba năm
rồi. Nàng từng tháng viết thư, nói với Tiêu Huyên rằng nàng yêu Tiêu Huyên, lại
không dám nghĩ tới chuyện Tiêu Huyên có còn yêu nàng hay không.
Dù sao
chàng cũng chưa từng hồi âm.
Vũ Văn
Dịch nhìn Tạ Hoài Mân thất thần mà chính nàng cũng không biết. Hắn buông bát,
không lên tiếng quấy rầy.
Từ góc
độ này nhìn lại, Tạ Hoài Mân có vẻ vô cùng xinh đẹp. Đường nét nhu hòa, vì gầy
yếu mà cằm hơi nhọn hơn, đôi mắt sâu thẳm như có điều suy nghĩ, môi mím chặt
đến mức hơi mỏng. Trên gương mặt xinh xắn, hòa nhã luôn mang theo một nét quật
cường, nụ cười hào phóng đã có chút cô đơn và ưu thương.
“Tạ đại
phu.” Vũ Văn Dịch nhẹ giọng gọi một tiếng: “Nếu ngươi mệt thì nghỉ đi.”
Tạ Hoài
Mân phục hồi tinh thần, mỉm cười nói: “Bệ hạ, có những trách nhiệm cả đời cũng
không gỡ bỏ được.”
Vũ Văn
Dịch ngồi ở đó.
Hắn có
quá khứ mà nàng không biết, nàng cũng có những câu chuyện mà hắn không biết.
Giữa bọn họ chỉ cách nhau năm, sáu bước chân mà lại như cách xa ngàn dặm.
Một
khắc đó, hắn nghĩ, rốt cuộc mình đang làm gì?
Đầu
tiên là chữa tật ở chân, sau đó là ngày ngày thỉnh an bắt mạch, hai người đã
quen thuộc hơn rất nhiều.
Tạ Hoài
Mân phát hiện Vũ Văn Dịch không lạnh lùng, ít nói như mọi người hay truyền
miệng. Từ sau khi biết nàng đã tới nhiều nơi, hắn luôn bớt khoảng nửa canh giờ
nghe nàng kể chút chuyện thú vị bốn biển.
Tạ Hoài
Mân nói: “Trong vùng núi phía Đông Bắc Tần quốc có một dân tộc, thổ địa cằn
cỗi, vật tư khan hiếm, cuộc sống vô cùng khó khăn. Chuyện này cũng đành thôi,
vấn đề là người ở đó ai ai cũng có một cái cổ rất lớn.”
“Cái cổ
lớn?”
Tạ Hoài
Mân dùng cái cổ trắng ngần của mình để giải thích: “Chính là ở đây, vô cùng to,
giống như mọc thêm một khối u. Không chỉ như vậy, con mắt còn lồi ra như mắt cá
vàng. Người bị bệnh này ngay cả con cháu cũng bị ảnh hưởng, hơn phân nửa sẽ trở
nên ngốc nghếch. Dân số trong làng cũng vì thế mà dần dần giảm xuống.”
“Có
loại bệnh kỳ lạ vậy sao?” Vũ Văn Dịch kinh ngạc: “Bệnh này có chữa được không?”
Tạ Hoài
Mân gật đầu: “Thật ra chính là trong đồ ăn thiếu một loại chất gọi là i-ốt.
Bình thường chúng ta lấy i-ốt qua muối. Ngôi làng kia vốn ở sâu trong núi, lại
nghèo, không có tiền mua muối, cũng không có cách khác để tiếp thu loại thành
phần này, vì vậy mới bị bệnh.”
Vũ Văn
Dịch gật đầu, lại lắc đầu: “Dân sinh của Tần quốc như vậy, kẻ cầm quyền lại
hoàn toàn mê muội phát triển quân trang, vội vã xúc phạm nước láng giềng.”
Tạ Hoài
Mân cười: “Kẻ cùng đường mới hiếu chiến. Cũng không thể trách bọn họ, cuộc sống
càng không đảm bảo, người ta càng không an phận, mới đặc biệt có tính công
kích. Bọn họ chỉ có hai bàn tay trắng, vì vậy cũng chẳng còn gì để mất.”
Vũ Văn
Dịch lại hỏi: “Vậy những kẻ quyền thế cường thủ hào đoạt phải giải thích thế
nào?”
Tạ Hoài
Mân trả lời: “Đó là lòng tham xấu xí của loài người. Những kẻ ngang ngược ôm
chặt lấy đặc quyền của mình, bọn chúng không biết khắc chế dục vọng thế nào,
thích gì làm nấy. Nhưng những hành vi đó chỉ có thể phát triển thành một kết
quả, chính là diệt vọng.”
Vũ Văn
hoàng đế đứng đầu giai cấp cường hào ác bá lại cười vô cùng thỏa mãn: “Khắc chế
dục vọng, nếu có thể thì người sống trên đời ít nhiều cũng hạnh phúc hơn.”
Hôm nay
Tạ Hoài Mân đặc biệt cảm tính: “Bệ hạ, một người được bao nhiêu sẽ mất đi bấy
nhiêu, đó là công bằng. Ví dụ như ngài, nghiêm túc khống chế bản thân, hy sinh
giấc ngủ, hy sinh sở thích, thậm chí hy sinh cả người nhà và cơ hội hưởng thụ
niềm vui trên thế gian để đổi lại một thịnh thế thái bình phồn vinh. Tuy thần
nghĩ ngài không cần hy sinh nhiều như vậy cũng có thể trở thành một bậc danh
quân như bây giờ, những thứ ngài đạt được rõ ràng khác với dục vọng tham lam và
hưởng thụ cuộc sống.”
Vũ Văn
Dịch tùy ý để một đại phu nho nhỏ như nàng chỉ điểm cuộc sống cho mình: “Vậy
còn ngươi?”
Tạ Hoài
Mân suy nghĩ một chút, thở dài nói: “Thần không hiểu được những người khác,
cũng không hiểu chính bản thân mình. Phải biết rằng, ngay cả thần tiên trên
trời cũng hiểu không thông mong muốn của con người, chúng ta chủ động bỏ qua
một vài thứ, lại không nhất định có thể đổi được những gì chúng ta muốn.”
Trên
gương mặt xinh đẹp của nàng lại tràn ngập sự âu lo và mất mát.