(1)Tả hống hữu khuyên: một bên dụ dỗ, một bên khuyên nhủ
(2)Bất tri bất giác: không biết, không cảm giác được
—————————————-
“Aha ~~~” Ta nhàm chán ngáp một cái. Ai ~~~~~ cả Hàng Châu cơ hồ đều đi hết ngõ ngách, cũng không còn cái gì có thể làm ta hứng thú nữa, nhàn rỗi đến nỗi ta không có việc gì làm, phải đánh đàn thổi sáo giết thời gian. Ân ~~~~ hay là ta đổi đi nơi khác đi, những người ở đây tối ngày đều cuống lấy ta phiền muốn chết rồi, ừm, đi nơi khác cũng tốt.
“Thân ái, ngươi nghĩ muốn rời Hàng Châu à. Tốt! Dù sao công việc của ta cũng giải quyết xong rồi, hay là ngươi cùng ta trở về kinh thành đi. Nơi đó chính là nơi phồn hoa nhất, cũng là hấp dẫn nhất của cả nước, ngươi nhất định sẽ thích.”
Phải không? Ta theo thói quen quay đầu nhìn Băng sơn nam, hắn nhìn ta thật lâu, rồi gật đầu. Hừ! Cũng phải thôi, đi đến đại bản doanh của hắn mà ~~ hắn như thế nào lại phản đối chứ?
Được rồi, nếu đã như vậy, dù sao đi chỗ nào cũng là đi, ta đến kinh thành vậy.
Vì thế, ngày hôm sau đoàn người chúng ta liền chậm rãi xuất phát về hướng kinh thành, làm thu hút một đám fan hâm mộ đến tiễn đưa, một đống người vây quanh ta, cầu xin ta ở lại, nói là bọn họ còn muốn nghe ta ca hát. Hừ!! Ta còn không đá đám đó đi! Mà điều khiến ta thực sự tức giận chính là, trong đám người đó còn có một lũ hám trai mê mẩn Mắt đào hoa cùng Băng sơn nam!?! Hơn nữa cứ ở trước mặt ta trình diễn vở “đưa tiễn người yêu”, còn không ngừng dặn dò bọn họ phải thường đến Hàng Châu!! Ta điên tiết, dĩ nhiên không muốn… đám đó nhìn hai người bọn họ như thế. Cũng may Băng sơn nam vẫn như cũ trình diễn vai đầu gỗ của hắn, Mắt đào hoa sau vài lần liền có kinh nghiệm, nên không dám tùy tiện liếc mắt đưa tình nữa. Vì thế sau khi bọn họ tả hống hữu khuyên(1) rốt cục làm cho ta tiêu lửa giận. Vì tránh khiến cho náo động, chúng ta nhất trí, quyết định ngồi xe ngựa trước khi ra khỏi thành.
**********************************
Ra khỏi thành ta liền chết sống không chịu ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa nữa, vậy nên Băng sơn nam cùng Mắt đào hoa, đương nhiên cũng sẽ không ở trong xe. Chúng ta ba quyết định cưỡi ngựa. Chính là, hai cái tên nhàm chán này lại cãi nhau vì chuyện ta sẽ ngồi cùng ngựa với ai. Tuy rằng không có nói gì quá kích, nhưng lời châm chọc, khiêu khích tuyệt đối không ít. Chậc! Thật sự là! Chỉ sợ Băng sơn nam nói chuyện với Mắt đào hoa còn nhiều hơn ta nữa.
Ta xoa xoa cái đầu âm ỉ đau, hét: “Các ngươi đủ rồi đó!!!! Nếu không muốn cưỡi một mình, thì liền trở lại trong xe cho lão tử!!!!!” Gặp ta thật sự tức giận, bọn họ đành phải ngoan ngoãn ngồi ngựa của mình.
Cưỡi cưỡi, ta cũng mệt mỏi, vì thế ba người chúng ta trở lại trong xe ngựa. Lắc lư lắc lư, ta mơ mơ màng màng ngủ. Cảm giác đầu bất tri bất giác(2) dựa vào một nơi rắn chắc nhưng lại giàu tính đàn hồi, cực kỳ thoải mái! Chính là rất nhanh sau, lại bị một sức mạnh nào đó kéo về phía nó, bất quá cũng cho ta một cái gối thoải mái như cũ, ta tiếp tục ngủ. Chỉ chốc lát, ta lại bị kéo đến bên kia...... Cứ như vậy kéo đi kéo lại, cuối cùng phải đợi đến khi ta giơ tay tặng mỗi tên một cái tát…
Bốp!
Bốp!
…mới chịu im lặng. Vì thế, ta chính mình điều chỉnh tư thế, đầu thoải mái đặt trên một cái gối, chân cũng đặt lên một cái gối. Ân ~~~~ thật là thoải mái a ~~~~ tiếp tục ngủ thôi.
Cứ như vậy mà du sơn ngoạn thủy, thời gian rất nhanh liền trôi qua. Trong nháy mắt, chúng ta đã thấy được đích đến– kinh thành.
Quả nhiên danh bất hư truyền a ~! Hàng Châu so với nơi này quả thật tầm thường.
Bất quá chuyện làm mất vui cuối cùng vẫn không tránh được a, xem đi, vì chỗ ở của ta ở kinh thành mà lại khiến cho hai người kia khắc khẩu. Mắt đào hoa muốn ta trực tiếp đến ở nhà hắn, mà tên Băng sơn nam kia bây giờ còn gạt ta, nói hắn cũng là người làm ăn, ở kinh thành có một chỗ ở rất tốt, mời ta ở đó.
Quên đi! Vẫn như quy củ: hai bên đều không chọn!! Vì thế ta quyết định, ở khách điếm tốt nhất kinh thành – Như Ý khách điếm, đương nhiên, cũng là sản nghiệp của Âu gia (hình như cái gì tốt nhất đều của nhà bọn họ).
*************************************
Hôm nay, khó được Băng sơn nam về nhà (cung?) xử lí một chút sự tình, Mắt đào hoa lại đang bù đầu bù cổ với một đống việc tích lũy khi hắn không ở kinh thành, cũng không có thời gian đến chỗ ta. Bất quá, ta cảm giác được, ta bên người lúc nào cũng có vài người đi theo, xem ra là được hai người bọn họ phái đến bảo hộ của ta. Hừ! Bổn thiếu gia cần gì người bảo hộ chứ!! (Nói là nói như vậy, nhưng sao lại đỏ mặt đầy khả nghi vậy, ai ~~ Tiểu Phong của chúng ta quả thực không thành thật tí nào)
Khó có cơ hội như vậy, ta đương nhiên không thể lãng phí. Vì thế quyết định xuống đường đi chơi, đương nhiên, chuẩn bị mặt nạ mang theo là không thể thiếu.
Ân ~~~ bắt đầu từ nơi nào đây? Đang lúc ta đang phiền não, một cái âm thanh thê lương truyền đến: “Ô...... Đại gia ~~! Ngài thả ta đi ~~!...... Cha ta thật sự không có tiền trả cho ngài ~~!...... vì nợ tiền ngài mà đến nhà cũng bán rồi...... Ô ~~ chúng ta đều đã vay mượn khắp nơi, nhưng vẫn là kiếm không được thêm đồng nào a ~ Xin...... Xin ngài buông tha ta đi ~! ~~~ ô ~~~~~~~~~”
Khá lắm ác bá! Cư nhiên đang lúc rõ như ban ngày, lại dưới chân thiên tử, dám bên đường cướp dân nữ?! Bội phục bội phục a ~~ tuy rằng ta cũng không phải là thiện nam tín nữ, nhưng mà cũng không tự tin như bọn họ được!! Ân ~~ nhìn thấy nữ nhân kia khóc càng ngày càng thê thảm, ta không khỏi suy nghĩ: lúc này ta còn đánh giá có phải là không có nhân đạo hay không? Được rồi, coi như là ta không quen nhìn bọn họ cư nhiên so với ta còn tự tin hơn, xuất phát từ lòng tốt đi.
“Dừng tay!!” Hả? Không nghĩ tới cũng có người chung ý tưởng với ta.
Trong đám người đang vây quanh xuất hiện một công tử tuấn mỹ áo quần sang trọng, bộ dạng xem chừng hai tám, hai chín, xem ra hắn chính là người cùng ta chung ý tưởng. Ân ~~ bộ dạng thật có mùi son phấn a ~ thoạt nhìn hắn hẳn là giống mẫu thân.
Sau khi giải quyết đám ác bá, hắn từ trong ống tay áo lấy ra mấy tờ ngân phiếu xem chừng không ít đưa cho bọn chúng, nói là tiền trả nợ, cảnh cáo chúng về sau đừng tìm người ta gây phiền toái, cuối cùng lúc nữ nhân kia ngàn ân vạn tạ lại rút ngân phiếu đưa cho, bảo là chút tiền để gây dựng lại, khiến nàng ta rươm rướm nước mắt, quỳ trên mặt đất dập đầu không ngừng. Rốt cục, hắn chia tay với kẻ còn đang kích động kia, đám người cũng dần dần tản đi. Mà cái tên nam tử đó lại tiến đến chỗ ta.
“Vị công tử này, tại hạ nghĩ muốn kết giao bằng hữu với ngươi, chẳng biết có được vinh dự này không?”
Ta quay đầu lại, liền đối với nam tử này một đôi mắt mang ý cười.
“Không có.” Ta kiên quyết cự tuyệt hắn, không biết vì cái gì, ta chính là theo bản năng muốn cùng hắn bảo trì khoảng cách một chút, có lẽ là cảm giác được trong ánh mắt hắn có một tia hắc ám cùng oán hận chợt lóe lên.
“Công tử, tục ngữ nói: tứ hải giai huynh đệ, nhiều bằng hữu chính là ít đi kẻ địch. Ngươi vì cái gì muốn cự tuyệt chứ?” Hắn vẫn là không buông tha.
“Hừ! Bổn thiếu gia ta muốn đấy. Thì sao nào? Ngươi vì cái gì cố ý muốn cùng ta kết giao chứ?”
“Bởi vì ta nhìn ra được công tử ngươi là một người đáng kết giao.”
Ta nói lầm bầm.”Chỉ vì ta vừa rồi cùng ngươi chung ý tưởng à?”
Hắn cười cười, nhún nhún vai, không phủ nhận.
“Nhàm chán.” Ta bỏ lại hai chữ liền xoay người rời đi.
“Này! Công tử ~ từ từ đợi ta a ~!” Hắn một chút cũng không buông tha chạy theo sát, tiếp tục dài dài dòng dòng thuyết phục ta, còn cả gan theo ta đi cả ngày, hoàn hảo là hắn ngoại trừ trường hợp nhảy ra giải thích một số vật và việc ta không hiểu ra thì không có ồn ào, nếu không là ta liền đem đá hắn đến Tây Ban Nha rồi!!!! Ta đi đường mệt mỏi, liền ngồi nghỉ ngơi ở một chòi nghỉ mát có phong cảnh không tồi, nhàm chán liền đem cây sáo ngọc tuỳ thân ra thổi............
Từ lần đó về sau hắn liền thường xuyên xuất hiện ở khách điếm chỗ ta, áp dụng chiến thuật bám dính không rời, làm cho ta nổi xung thiên, sau vô số lần rống lên, lão tử mới miễn cưỡng đáp ứng cho hắn trở thành bằng hữu, sau lại biết được, hắn gọi Chu Nguy Nhiên. Ở chung với nhau thì cảm thấy được hắn là người không tồi, vô luận bề ngoài hay là học thức đều có thể nói đều là hơn người thường. Nhưng ta theo bản năng không muốn cùng hắn tiếp cận. Còn nữa, hai cái tên kia lâu rồi còn chưa đến tìm ta, hừ! Đánh chết ta cũng không thừa nhận ta có chút nhớ bọn họ....... Đáng chết, hai người đó như thế nào còn không xuất hiện a ~~~?