Tới Âu phủ, người hầu dẫn ta đến phòng Liễu Như Mộng. Ta đứng trước một cái cửa sổ nửa mở, có thể rõ ràng thấy được tình cảnh bên trong phòng.
“Tướng công, ta yêu ngươi.” Liễu Như Mộng nhẹ nhàng gọi một cách động lòng người, sau đó hướng Mắt đào hoa đang ngồi bên cạnh giường, dâng đôi môi đỏ mọng của nàng, mà, Mắt đào hoa cũng không cự tuyệt. Hai người cứ như vậy mà hôn.
Tức chết ta!!!!!!! Ta mạnh đẩy cửa ra, đằng đằng sát khí đi vào.
“Thân ái!! Ngươi, ngươi nghe ta giải thích a ~ sự tình không phải như ngươi nghĩ đâu! ~ thân ái ~ ta bị nàng tính kế! Ngươi phải tin tưởng ta ~~” Mắt đào hoa vừa thấy ta đến ~ lập tức kinh hãi mà đẩy Liễu Như Mộng ra, không chút để ý người nọ vừa mới sinh, hoàn toàn suy yếu.
Ta hung tợn trừng mắt nhìn Mắt đào hoa, làm hắn sợ tới mức lập tức im miệng. Ta đảo mắt, căm tức nhìn nữ nhân kia, hồi lâu sau, mới chất vấn: “Ngươi cho rằng cố ý làm như vậy là lừa được ta sao? Ngươi cho rằng như vậy có thể ly gián tình cảm của chúng ta sao? Ngươi có phải hay không đã quá coi thường ta?”
Liễu Như Mộng lập tức giật mình, nàng không tin, hét lên: “Ngươi không tin?! Hắn vừa rồi hôn ta a!! Hắn đã không còn thương ngươi nữa rồi!!!!”
Mắt đào hoa vừa muốn nói, thấy ta liếc mắt nhìn làm hắn sợ tới mức không dám nhúc nhích.”Đúng là hắn hôn ngươi. Nhưng đều là ngươi đã tính toán trước, không phải sao? Ngươi cố ý gọi người đem ta đến, chính là muốn cho ta xem vở kịch này, khiến ta hiểu lầm, sau đó đau lòng mà rời khỏi hắn, có phải hay không?”
Nàng rõ ràng là bị dọa, run rẩy hỏi ta: “Ngươi vì cái gì không tin? Hắn rất đào hoa a ~~ mỗi lần, ta đều là một mình trong, còn hắn lại ở bên ngoài cùng nữ nhân khác hẹn hò, ngươi vì cái gì tin tưởng hắn!???!!!! Không ~ sẽ không, ngươi vừa rồi tức giận như vậy, ngươi nhất định là ghen tị!!!!!”
“Hừ.” Ta cười nói.”Ta tức giận, là bởi vì hắn cư nhiên bị trúng kế, càng bởi vì hắn cư nhiên hôn ngươi!!” Còn hôn lâu như vậy! Ta trừng mắt nhìn Mắt đào hoa, “Nhưng, ta vẫn tin tưởng hắn. Bởi vì ta biết, hắn yêu ta, hơn nữa, ta cũng thương hắn. Cho nên, ta tin tưởng hắn sẽ không phụ ta. Tình yêu thật sự chính là phải tin tưởng lẫn nhau.”
Nàng không nói nữa, phức tạp nhìn ta, đột nhiên — “Ha ~ ha ha ha ~~~~~~~~~ đúng vậy ~ hắn không yêu ta, cho nên, hắn không đáng để ta tin, cũng không thể khiến cho ta tin! ~ ha ha ha ~~~~~ không nghĩ tới Liễu Như Mộng ta ngu ngốc như vậy, nghĩ rằng có thể bằng sắc đẹp cùng tài tình(tài năng+tình cảm) của mình để lấy lòng của nam nhân trong thiên hạ, cuối cùng, cư nhiên ngay cả trượng phu(chồng) của mình, chính mình là vợ đây còn không thể giữ được lòng hắn?!! Ha ha ha ~~............” Nàng cười thảm thật lâu, lại bắt đầu khóc ~ cũng không phải như trong tưởng tượng đến kinh thiên động địa, chính là nước mắt chỉ lặng yên mà chảy......
*************************************
“Như Mộng! Ngươi đây là ý gì? Ngươi muốn đi?! Vậy đứa nhỏ làm sao bây giờ?! Ngươi nhẫn tâm bỏ lại nó à?”
“Đúng vậy, Âu phu nhân, ta đã quyết định. Nếu lòng của trượng phu không có ta, thì Liễu Như Mộng ta cũng không níu kéo nữa. Như vậy, căn bản không phải vô ích, ta có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của chính mình. Về phần đứa nhỏ, xin phu nhân cùng lão gia chăm sóc, ta nghĩ, nó ở với hai người nhất định sẽ tốt thôi.”
Lúc Âu phu nhân cùng Âu lão gia tiến vào, nhìn thấy tình cảnh liền lập tức khuyên nhủ, nhưng Liễu Như Mộng ý đã quyết, khiến họ càng khẳng định là ta giựt giây Mắt đào hoa đuổi nàng đi. Vì thế, bọn họ cực lực khuyên bảo nàng ta ở lại, còn đối với ta thì thần sắc nghiêm nghị. Bất quá ta lại được Mắt đào hoa bảo hộ, cho nên cũng không thấy khó chịu.
Đột nhiên, Liễu Như Mộng không hề để ý đến khuyên bảo Âu thị vợ chồng, mà quay qua nói với ta: “Ta còn có một cái yêu cầu cuối cùng.”
“Ngươi nói đi.”
“Ta muốn thấy khuôn mặt của ngươi. Ta không cần ngay cả chính mình rốt cuộc bại bởi người nào cũng không biết.”