Ca Thay Tim Định Mệnh Phong có 1
cảm giác mãnh liệt rằng mối tình dai dẳng của bố vẫn còn
chứa đựng 1 điều gì đó bí ẩn. Không thể vì ngẫu nhiên mà bà
ta lại gửi thư cho bố sau ngần ấy năm xa cách, hơn nữa cả 2 đều đã có gia đình. Bà ấy muốn tiết lộ điều gì trước khi mất
chăng? “Xích mích với chồng rồi lâm bệnh mà chết ư? Chắc hẳn nguyên
nhân xung đột rất trầm trọng”, Phong vừa đi lanh quanh căn phòng
vừa lầm bầm như đọc kinh vậy. Càng nghĩ anh càng cảm thấy mâu
thuẫn chằn chịt; và sự tò mò đến cực hạn đã đẩy những bước chân anh đến phòng bố. Vì quá vội vàng nên Phong quên gõ cửa
mà xông thẳng vào bên trong. - Bố! Con muốn hỏi bố 1 việc! Từ chiếc bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ, ông Dũng xoay người
lại. Ông hạ cặp kính xuống và trừng mắt với con trai. Phong
mặc kệ sự trách móc về phép lịch sự của mình, anh tiếp tục
giọng điệu nôn nóng: - Người đàn bà đó, ý con là mối tình đầu của bố, có phải là mẹ ca sĩ Thiên Long không?! Chiếc bút bi đen trên tay ông rớt xuống mặt bàn, khác hoàn toàn với vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày. Ông kinh ngạc trợn mắt lên, miệng thì lắp bắp: - Cái…gì…? Làm thế nào mà con… - “Món quà” mà bố nhắc đến trong thư thật ra là gì vậy? –
Phong lấn tới – chắc chắn không phải dây thắt lưng hay cà vạt
đúng không? Vì như thế thì bố chẳng việc gì cả giấu con cả! Ông Dũng im lặng thật lâu, rồi nhẹ nhàng đứng lên tiến về phía kệ sách. Trong góc bìa cuốn tiểu thuyết của Dan Brown, ông lấy ra 1 bức thư đã nhuốm màu thời gian rồi đưa nó cho Phong. Khi
cậu con trai chăm chú đọc bức thư sau cùng của mẹ Thiên Long,
ánh mắt ông Dũng trở nên suy tư khi phóng ra khung cửa sổ; và
hòa tan vào bầu trời đầy sao. Ông nói 1 cách trầm tĩnh: - Thiên Long là anh trai con. Anh cùng cha khác mẹ. Thấy Phong khựng lại và ném ánh mắt kinh ngạc về phía mình, ông liền cao giọng: - Đừng hỏi gì cả, cứ đọc hết bức thư đó; rồi con sẽ biết nguyên nhân vì sao 3 anh em con lại thất lạc nhau. - Có vẻ bố và Long đã gặp nhau? – Phong vừa đọc thư vừa hỏi - Phải, nhưng nó đã hiểu sai mọi chuyện. Long nghĩ bố bỏ rơi 2 mẹ con nó. Nên bây giờ nó đang rất căm hận bố. Khoảng nửa giờ sau, Phong trở về phòng mình. Cả đêm hôm đó anh
không tài nào ngủ được; vì mãi nghĩ đến người anh trai thất
lạc suốt hai mươi mấy năm. Tuy không ưa gì Thiên Long, nhưng khi
nghĩ đến sự ghẻ lạnh của người bố hiện tại, anh lại cảm
thấy chạnh lòng hộ người thanh niên ấy… --------------†-------------- Tiếng đập cửa ầm ĩ sáng sớm làm náo động của khu chung cư.
Tuấn vác bộ mặt ngáy ngủ rời khỏi giường một cách lười
biếng, bộ dạng lúc này trông không được duyên dáng cho lắm.
Cánh cửa vừa mở toang thì Phong đã nhào đến ôm chầm lấy Tuấn. Anh háo hức reo lên vài câu gì đó mà bộ não Tuấn chẳng thể
phân tích nổi vì cơn mơ màng chưa dứt. - Em…em bị làm sao vậy…? – Tuấn hơi chau mày, nhưng giọng không khó chịu - Tôi được đạo diễn mời trở lại đoàn kịch rồi – Phong nói
trong sự vỡ òa – tôi sẽ vào vai nam chính trong vở kịch sắp
tới!!! Hura!!! - Hả?! Em nói thật chứ? Tuấn như tỉnh hẳn cơn mơ mơ màng màng. Đôi mắt anh sáng lên,
thậm chí trông anh háo hức hơn cả chủ nhân của tin vui ấy nữa.
Nhưng chưa kịp chúc mừng Phong thì đã bị anh chàng ném cho bộ
mặt cau có - Ôi trời, từ nãy giờ tôi đã hôn bộ mặt ngáy ngủ này sao? Sau
này muốn lại gần tôi phải đảm bảo sạch sẽ hoàn toàn nghe
chưa?! Tuấn có vẻ tụt hứng, anh lầm bầm trách móc: - Thiệt tình…không dễ thương xíu nào hết. - Thôi, không nhiều lời. Đi theo tôi. Dứt câu, Phong kéo người yêu vào phòng tắm; rồi…vệ sinh cá nhân hộ anh chàng luôn. Mặc cho Tuấn có cố gắng đẩy Phong ra ngoài
cửa, nhưng Phong vẫn lì lợm bám trụ lại, thậm chí anh còn
nhanh tay tóm lấy bàn chải đánh răng để làm tín vật. Tuấn
đành chịu thua và để chàng người yêu tự tung tự tác. Khi Phong
đang cạo râu cho Tuấn, anh hớn hở kể về vở kịch sắp tới sẽ
bắt đầu tập dợt vào tháng sau. Nội dung nói về 1 chàng trai
bị người yêu phản bội. Vì đau khổ nên anh ta trở về vùng biển
sinh sống; và khi đó, anh đã gặp lại cô nàng mà anh từng thầm
thương trộm nhớ từ thời trung học, nhưng cô ấy giờ chỉ còn là
một hồn ma. - Có vẻ kết thúc sẽ buồn – Tuấn lau sạch gương mặt rồi nói bâng quơ - Vì sao? - Tình yêu giữa người và ma vốn dĩ không bao giờ có kết quả. - Anh đoán đúng lắm, cuối cùng chàng trai trầm mình xuống biển để ra đi theo người yêu. Đột nhiên, Tuấn lia ánh mắt sang Phong, ánh mắt tình cảm đến
mức khiến cả người anh nóng rần rần như có lửa lướt khắp da
thịt. Tuấn vừa vuốt vuốt mái tóc ương ướt, vừa vui vẻ nói: - Này, chúng ta đi chơi xa không? Qua đêm luôn ấy. - Đi đâu? - Biển Nha Trang – Tuấn cười híp mắt - Sao?? – Phong ngạc nhiên, giọng đầy mừng rỡ – anh nói thật hả?! Bỗng, Tuấn mơn nhẹ những ngón tay lên má người yêu, cử chỉ
toát lên sự nhẹ nhàng vô cùng chứ không còn gượng gạo như
trước. - Tôi sẽ cố gắng làm tất cả cho em…khi tôi còn có thể. Xúc động khôn cùng, Phong mím môi và ôm Tuấn chặt cứng đến mãi 15 phút sau mới chịu buông tay… -----------------†----------------- Sáng hôm sau Tuấn và Phong lái xe quãng đường dài đến biển Nha Trang. Đầu
giờ chiều, họ ghé vào tiệm thức ăn nhanh rồi đến 1 khách sạn
gần bờ biển. Tuấn trong hoàn cảnh nào cũng thể hiện sự
ga-lang chết người của mình, anh giành mang hết hành lí nặng
với Phong và luôn nhường anh chàng đi trước. Tuy nhiên, anh lại
khá bực bội khi ông khách người tây cứ nhìn người yêu của anh
chằm chằm bằng cặp mắt đầy ý đồ. Riêng Phong chưa bao giờ được đàn ông đối xử ân cần, dịu dàng
như thế nên cũng cảm thấy khá lạ lẫm, nhưng cảm giác được nâng niu này không hề tệ một chút nào. Hai người đứng trước quầy tiếp tân, trùng hợp thay, anh chàng
tiếp tân lại là người quen của Tuấn. Anh ta có ngoại hình rất
khá, nhưng khổ nỗi miệng mồm không được duyên dáng cho lắm. Mặc dù cả 2 thuê phòng đôi và Phong đứng sừng sững ra đấy mà hắn
cứ hỏi mãi không ngừng về 1 chủ đề:”Chừng nào lấy vợ”. Phong cau có, ném cho anh ta ánh mắt tóe lửa, nhưng ngay khoảnh khắc
ấy, anh vô tình trông thấy bức ảnh nhỏ của Phương Nhi trong ví
Tuấn. Lòng hơi nhói đau, anh xoay mặt sang nơi khác như 1 phản xạ tự nhiên… Vào căn phòng số 205, Tuấn quẳng hành lí lên giường và hậm hực bảo: - Thề với em, nó là thằng vô duyên nhất anh từng gặp! - Có khi anh ta nói đúng đấy, anh già quá rồi còn gì – Phong đáp hơi lạnh lùng - Này, em nói vậy là sao? - Không có gì hết. Phong định bỏ vào nhà tắm thì liền bị Tuấn kéo lại. Càng
gần gũi bên Phong, anh càng khó kiềm chế bản thân hơn trước. Có lẽ con người ta khi đã sống thật với chính mình thì chuyện
gì cũng thành dễ dàng cả. Anh áp lưng Phong gọn trong lòng
mình; rồi lướt lên cổ người yêu những nụ hôn ướt át, đầu lưỡi khẽ múa may 1 cách khiêu khích, còn tay thì bắt đầu mò mẫm
thân thể hoàn mỹ kia như lời mời gọi đầy sự gợi tình. Phong
hơi rùng mình, cơ thể nóng hừng hực như sắp mất kiểm soát, tuy nhiên khi bất chợt nhớ lại bức ảnh của Phương Nhi, Phong lại
cố vùng ra khỏi vòng tay Tuấn. Anh giả vờ bảo: - Ra biển chơi đi anh. - Ở đây cũng được mà… - Tuấn năn nỉ - Thế anh ở 1 mình đi. Tuấn không còn cách nào khác ngoài việc chạy theo người yêu,
đến nỗi quên cầm theo chiếc máy ảnh; mà anh dự định sẽ mang
hình ảnh của Phong cũng như những kỷ niệm nơi đây về nhà. Bờ biển uốn lượn thành 1 đường cong tuyệt mĩ và kéo dài
dường như bất tận. Những bọt biển li ti tô điểm thêm cho ranh
giới giữa biển và cát. Ánh hoàng hôn phủ lên mặt biển 1 màu
cam nhè nhẹ; khiến nó trở nên thật huyền ảo đến mức muốn
nhấn chìm Phong vào thế giới mộng mơ của nó. Càng bước gần
về phía biển, gió càng quật tới tấp vào cơ thể nhỏ bé kia
và khiến anh lạnh run người, nhưng không vì thế mà anh lùi bước về. Khi đôi chân trần đã chạm nước, 1 chút hồn của biển đã
thâm nhập vào trong anh. Anh đứng khựng lại rồi nhắm nghiền mắt để cảm nhận hơi thở, cảm nhận nhịp đập trái tim của nó. Sau
đó, anh giang 2 tay ra như muốn hứng trọn cảnh tượng hoa mỹ này
vào lòng. Nhưng tất cả hình ảnh lung linh đó đã lọt vào con
ngươi đen tuyền của Tuấn tự lúc nào. Anh không tiếc về việc
quên mang máy ảnh nữa, vì đã có 1 chiếc máy ảnh khác trong tâm trí của anh rồi - Nếu bây giờ tôi giang tay ra giống như em, thì chúng ta không khác gì Jack và Rose cả. - Đừng đùa nữa – Phong nhẹ nhàng đáp – cảnh tượng này rất ý nghĩa với tôi, thật đấy. - Em thích nhiều chứ? Đột nhiên, Phong chộp lấy tay Tuấn rồi hất anh chàng ngã xuống
mép biển. Nhìn bộ dạng nửa ướt nửa khô kia, Phong làm bộ mặt
khoái chí và bảo: - Câu trả lời đấy! - Em thật quá đáng.! Dứt câu, Tuấn kéo Phong ngã cùng với mình. Cả 2 thi nhau vật
lộn trên cát rồi lấn dần ra biển khiến thân thể họ đều ướt
sũng. Khi đã mệt đứt hơi sau tràn cười giỡn hệt trẻ con, cả 2
nằm luôn ra đấy; để mặc những cơn sóng nhỏ lăn tăn đánh nhẹ
vào da thịt. Rồi họ xoay mặt vào nhau, tuy không ai nói gì nhưng lòng họ lại dậy sóng mãnh liệt. Bần thần, họ đắm chìm vào
sâu trong ánh mắt nhau lâu đến mức tưởng như đã lạc lối vĩnh
viễn ở nơi tận cùng thế giới. Ánh hoàng hôn trải lên cơ thể
Phong 1 màu sắc cổ kính, khiến mọi thứ ở anh đều lấp lánh như viên kim cương vô giá…những đường nét trên gương mặt Phong trở
nên thật khả ái, làn da trắng ngần đó, ánh mắt mê hồn đó, đôi môi xinh xắn đó, nó thôi thúc sự chiếm hữu xấu xa trỗi dậy
của 1 gã đàn ông, ngay lúc này đây, Tuấn chỉ muốn Vũ Phong mãi mãi là của riêng mình. Nỗi khát khao vô cùng này chưa từng
xuất hiện trong anh, kể cả khi anh còn bên cạnh Phương Nhi… Như 1 bức tranh mà người họa sĩ đang tẩy dần đi những khung
cảnh thừa thải, tạo cho Tuấn có cảm tưởng như chỉ còn lại
mỗi 2 người trên thế giới này…những người xung quanh trở thành
không màu và tiếng xì xầm của họ lại biến hóa du dương như 1
bản nhạc không lời. Sau hồi mải mê ngắm nhìn, Tuấn kề sát mặt Phong hơn. Anh thủ thỉ: - Lần đầu trông thấy em trên sân khấu, tôi không nghĩ lại có
người đẹp đến thế. Trước giờ tôi chưa từng có cảm giác này
với đàn ông, thật kì lạ… - Anh không phải gã đầu tiên bị tôi quyến rũ đâu, nhưng trông tôi ẻo lả lắm sao? - Em đúng là hồ li tinh mà – Tuấn cắn yêu lên chóp mũi Phong Phong mỉm cười, nói trong sự nghẹn ngào: - Cám ơn anh, vì đã đi cùng tôi đến đây… - Đừng nói nghe xa cách thế. Nghĩ lại cũng thật trùng hợp, em và Nhi đều rất yêu biển. Phong cảm giác như có thứ gì đó sắc nhọn vừa chọc vào ngực
và xuyên thẳng vào tim mình. Anh thu lại nụ cười trên môi; rồi
đột ngột đứng lên bỏ về khách sạn mà không nói 1 lời. -------------†-------------- Tuấn chạy theo Phong lên căn phòng 205. Anh níu chặt tay người yêu lại, gằng giọng hỏi: - Em bị làm sao vậy?! - Tôi đang tự hỏi… – Phong đáp lạnh lùng – liệu anh vì tôi nên
mới đến đây, hay chỉ vì cô Phương Nhi đó…? Định biến tôi trở
thành người thay thế sao? Tuấn khựng lại, bấy giờ anh mới vỡ lẽ những thái độ kì lạ của Phong khi anh vô tình nhắc đến Nhi... - Sao? Trả lời đi chứ? – Phong nhếch mép khinh khỉnh, nhưng lại xen lẫn sự tổn thương sâu sắc - Lúc trước tôi có suy nghĩ như thế, nhưng hôm qua khi ngỏ ý với em, tôi không hề nghĩ sẽ sử dụng em như 1 người thay thế! Vẫn thái độ bướng bỉnh, Phong tiếp tục đáp trả: - Thôi đủ rồi, tôi mệt lắm. Tôi đi ngủ đây. - Ngủ?! Chưa đến 8 giờ cơ mà?! - Nếu thích, anh có thể ra ngoài ngắm các cô em xinh tươi, tiện
thể kiếm 1 cô vợ nhỏ bé như sự mong muốn của người bạn tiếp
tân duyên dáng kia! Dứt câu, Phong bỏ vào phòng tắm, khóa cửa rồi đến hơn 30 phút
sau mới bước ra. Suốt cả buổi tối hôm ấy cả 2 biến không khí
căn phòng trở nên căng thẳng, ngột ngạt vì sự im lặng đến tê
người. Một mặt Tuấn rất muốn bắt chuyện làm hòa với Phong,
mặt khác lại nổi nóng vì lời lẽ vô tình vừa rồi. Anh từng
ghê sợ chính mình, từng bị cảm giác tội lỗi khủng khiếp vây
bám; và từng muốn rủ bỏ tất cả để chạy trốn như 1 lối thoát duy nhất. Tuy nhiên, tình cảm này đã quá lớn trước khi anh có
cơ hội khước từ nó, sự chấp nhận bản thân đã biến nỗi sợ
hãi trở thành niềm hạnh phúc vô bờ vì được yêu thương. Một
quãng thời gian dài đấu tranh tư tưởng, anh hiểu tình yêu mình
dành cho Phong là từ tận đáy lòng. Tuy anh chưa bao giờ nói
trực tiếp bằng lời lẽ ngọt ngào, nhưng lẽ nào những biểu
hiện ân cần trong thời gian qua không đủ để chứng minh cho tình
cảm của anh sao? Tuấn ra sân thượng làm vài điếu thuốc; rồi quay trở vào phòng. Phong nằm xoay lưng về phía anh, cái dáng vẻ tuy nằm yên bất
động nhưng vẫn toát lên sự khiêu gợi khó cưỡng. Tuấn mon men
đến gần nằm cạnh người yêu, cẩn thận vòng tay ôm lấy anh; nhưng liền bị anh hất ra ngay lập tức. Phong ngồi bật dậy rồi thô
lỗ đuổi Tuấn ra khỏi phòng: - Anh đi đi! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa!! Vẫn đứng chặn chân ngay ngưỡng cửa, Tuấn cau có: - Này, em nỡ để tôi ngủ ở ngoài thật sao? Em thật quá… Chưa kịp nói hết câu, Tuấn đã bị Phong dùng hết sức lực để
đẩy ra ngoài hành lang và nhanh chóng đóng sầm cửa lại. Tuấn
đập cửa réo gọi liên tục mà Phong nhất quyết không cho vào.
Tầm 10 phút sau, bỗng dưng Tuấn im bặt, tiếng đập cửa cũng
ngưng hẳn tạo thành 1 bầu không khí vừa đáng sợ vừa gây tò
mò. - Hắn đi thật rồi sao…? Phong chậm rãi hé cánh cửa ra để quan sát. Quả thật, Tuấn đã
không còn ở đấy nữa. Khá hụt hẫng, Phong đóng sầm của lại 1
cách tức tối và tự lầm bầm: - Tên khốn vô tâm! Mặc xác hắn. Đoạn Phong nhảy phóc lên giường rồi cuộn mình gọn gàng trong
tấm chăn êm ái. Không khí lành lạnh khiến nỗi cô đơn nhanh chóng vây bám lấy anh. Vốn là người có lòng tự tôn rất cao, nên
việc bị xem là kẻ thay thế đã khiến Phong khó kiểm soát được
lý trí. Anh tự cảm thấy mình hành xử thật trẻ con, thậm chí
khác hẳn với vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng anh không muốn để Tuấn trông thấy sự yếu đuối ngay lúc này. Anh vừa trách bản
thân thật khờ khạo, vừa thất vọng về Tuấn vô cùng…Nghĩ đến
chuyện Tuấn chưa bao giờ nói yêu mình, Phong lại cảm thấy hoang mang và
đắng cay hơn bao giờ hết. Nỗi buồn man mác bất giác khiến sống mũi
anh cay nồng, anh hét lên khi không còn kìm chế được nữa: - A A A!!! tên khốn!!! Rồi anh bật khóc… Một hồi lâu sau, anh thiếp đi lúc nào không hay --------------†--------------- - Phong!!! Phong ơi!!! Phong giật mình tỉnh giấc. Anh chạy đến cửa sổ; nơi vừa phát
ra tiếng ai gọi tên mình và thật sự phát hoảng! Tuấn đang khổ
sở bám víu vào sợi dây thừng, cách Phong chỉ bằng 1 sải tay
dài và có nguy cơ rơi từ lầu 2 xuống vì đã quá…mỏi tay. Anh
thở hổn hển, nói như không ra hơi: - Kéo…kéo tôi lên đi,…tôi rơi xuống mất… Phong vươn người ra, nắm tay Tuấn rồi cuống cuồng kéo anh lên.
Vì Tuấn quá nặng nên cả 2 cùng đổ xuống sàn như quân cờ
domino. - Anh bị ĐIÊN rồi hả?!!! – Phong quát - Em mới là người điên ấy! – Tuấn vừa thở lấy thở để, vừa quát theo - Cái gì?! - Chúng ta ở 1 nơi đẹp như thế này, trong căn phòng chăn ấm nệm
êm; và em, em đứng đó, trước mặt tôi với sự dễ thương điên đảo
như thế, mà em nỡ đuổi tôi ra ngoài sao. Em thật tàn nhẫn quá
đấy! Phong tròn xoe đôi mắt, vẻ mặt giận dỗi đã dịu xuống được
phần nào. Anh thở dài và nhìn sang hướng khác. Tuấn tiếp tục: - Tôi xin lỗi… - Chết tiệt, sao lúc nào đối diện với anh tôi cũng như 1 tên ngốc vậy?! – giọng chàng mỹ nam run run Lòng Tuấn quặn thắt lại khi thấy khóe mi Phong đã rưng rưng nước mắt. Anh bước đến nhẹ nhàng ôm người yêu - Còn giận tôi cũng được, nhưng hãy để tôi ở bên cạnh em đi. Biết mình không thể chống cự nữa, Phong dụi đầu vào ngực
người yêu thủ thỉ 1 câu gì đó rất nhỏ. Tuấn nghệch mặt ra 1 lúc rồi mỉm cười, anh vừa vuốt tóc Phong vừa nói: - Tôi cũng yêu em.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.