Phong tỉnh
giấc trong vòng tay của Tuấn. Anh ngắm người yêu thật lâu bằng
ánh mắt âu yếm, rồi chậm rãi ngồi đậy, vươn mình đón nhận
những tia nắng ấm đang tràn qua khung cửa sổ. Khi Phong đặt chân
xuống sàn nhà, bỗng Tuấn ôm chặt lấy anh từ phía sau. Anh
chàng tựa cằm lên vai Phong, nói bằng giọng ngáy ngủ:
- Đừng mặc quần áo vào mà…
Phong hơi chau mày
- Anh muốn tôi bị cảm lạnh chết sao?
- Tôi sẽ làm cho em ấm lại là được chứ gì..? – Tuấn cười gian
- Cái…
Không đợi Phong phản kháng, Tuấn khéo léo vật anh xuống tấm
niệm êm ái. Tuấn hôn lên trán, lên mắt, lên môi; rồi lướt khắp
ngực người yêu không ngần ngại. Phong khẽ rùng mình, co người
lại và miệng vô thức bật ra những âm thanh cực kì gợi cảm. Khi đôi môi nóng bỏng của Tuấn rê qua phần bụng Phong 1 tý; thì
đột nhiên chiếc điện thoại trên đầu giường reo liền hồi. Phong
khẽ đẩy người yêu ra, khiến anh chàng hơi cau có; rồi chộp lấy
điện thoại và bắt máy
- Con nghe đây mẹ.
- Phong ơi… - bà nức nở – bố con bị tai nạn rồi…! Máu…bệnh viện không có máu để truyền cho ông ấy…
Toát mồ hôi lạnh, Phong sửng sốt hét lên:
- Tai nạn??! Không có máu để truyền là sao?! Bố bị nặng lắm hả mẹ??!
Bà tiếp tục khóc lóc, nói tiếng được tiếng mất khiến Phong
thêm bồn chồn, lo lắng. Bà bảo chồng bị mất máu khá nhiều,
nhưng bệnh viện không thể tiếp máu cho ông ấy, vì máu của ông
thuộc vào nhóm hiếm! Bản thân bà nhóm máu A nên đành bất lực, còn Thái Hà đã đi thực tập ở tận Hà Nội.
Đầu óc Phong quay cuồng, anh choáng váng đến nỗi suýt ngã ngửa về phía sau. Nỗi sợ hãi dâng lên và lấn át tâm trí anh đến
kinh người. Dẫu bây giờ Phong lái xe bạt mạng về thành phố,
thì cũng thành ra quá trễ. Hai chữ “làm sao?” cứ liên tục trấn áp tâm trí Phong, khiến anh càng lúc càng hoảng loạn. Nhưng
rồi, 1 tia sáng chợt lóe lên trong đầu anh. Anh lay mạnh vai Tuấn với vẻ mặt mừng rỡ
- Cho tôi số Thiên Long, mau lên!!!
- Sao…em lại cần đến Long vào lúc này…?
- Anh sẽ hiểu ngay thôi, nhanh đi Tuấn, nếu anh không muốn bố tôi chết!
Bị cuốn theo giọng điệu vội vã của Phong, Tuấn cuống cuồng
lấy điện thoại, bấm số Thiên Long rồi đưa cho người yêu. Đầu dây bên kia bắt máy chỉ sau 2 hồi reo chuông. Không chờ đợi, Phong
nhảy bổ vào nói ngay:
- Thiên Long! Tôi Vũ Phong đây. Không còn thời gian nữa nên xin anh hãy lắng nghe tôi nói thật ngắn gọn. Ông Vũ Mạnh Cường –
bố của 2 chúng ta hiện đang cần truyền máu gấp trong bệnh viện Gia Định. Cả tôi và đứa em gái đều đang ở rất xa, nên chỉ còn mỗi 1 mình anh là có thể cứu được ông ấy. Long à, chúng ta
cùng chung 1 dòng máu, chắc chắn anh biết điều này!
Đầu dây bên kia im lặng 1 cách đáng sợ, nhưng Phong vẫn cảm nhận được sự bàng hoàng của anh trai
- Trả lời đi!!! Xin anh hãy cứu ông ấy!
- Không có lý do gì… - Long nói giọng cay nghiệt – để tôi phải cứu người đã từng bỏ rơi tôi cả.!
- Hiểu lầm rồi! Do mẹ anh mất quá đột ngột nên anh chẳng biết gì hết! Làm ơn đi, ông ấy hấp hối lắm rồi!
Long ngưng 1 hồi, rồi lạnh lùng đáp:
- Xin lỗi cậu.
Và cúp máy…
- Thiên Longgggggg!!!!! - Phong hét thật to
Anh bấm gọi lại nhưng Long đã tắt cả nguồn điện thoại. Quá
uất ức, anh mím môi thật chặt đến suýt bật máu môi. Tuấn lúc
bấy giờ vẫn sững sờ vì sự kinh ngạc tột độ. Mọi chuyện bất
ngờ bỗng dưng đồng loạt kéo đến như 1 cơn siêu bão, nó cuốn
phăng đi niềm hân hoan, lẫn dư âm của sự ngọt ngào về đêm hôm
qua... Tuy nhiên, anh không hỏi gì thêm; mà chỉ khẽ ôm Phong vào
lòng và trấn an người yêu. Anh nói bằng giọng đáng tin cậy:
- Đừng sợ, bây giờ chúng ta sẽ về thành phố. Trên đường đi anh sẽ cố gắng liên lạc với Long, còn em phải lái xe thật
nhanh, nhưng vẫn đảm bảo an toàn, được chứ?
---------------†---------------
Thiên Long ôm chặt di ảnh của mẹ trong lòng, như muốn sẻ chia
mọi nỗi đau mà người mẹ bạc mệnh phải gánh chịu. Anh căm hận
người đàn ông nhẫn tâm đó, ánh mắt anh sắc lên nhưng rồi lại
trở nên bức xúc như sắp khóc. Thùy Trâm gõ cửa đến lần thứ 5, Long mới giật bắn mình và đáp lại cô. Trâm khuyên anh nên khẩn
trương, vì 20 phút nữa sẽ phải có mặt ở buổi họp báo. Long
nhẹ nhàng đặt di ảnh xuống bàn, tay này siết chặt tay kia để
ngăn đi sự run rẩy. Anh nhắm nghiền mắt lại, rồi dần hé ra…ánh mắt đã chai sạn cảm xúc bởi những năm tháng bị dày vò tinh
thần 1 cách khủng khiếp. Anh thở dài, thản nhiên cất cao giọng:
- Cô chuẩn bị xe đi, 10 phút sau chúng ta đã đến buổi họp báo.
--------------†--------------
Rất lâu sau…
Phong và Tuấn hớt hơ hớt hải chạy thật nhanh trong hành lang
bệnh viện. Khi đến trước phòng ông Dũng, cả 2 đều trợn mắt
kinh ngạc. Trên băng ghế nhựa đã phai màu, Thiên Long đang ngồi
với dáng vẻ khá thất thểu. Nghe tiếng chân càng lúc càng gần, Long ngước lên, ánh mắt trông rất nhiều trăn trở và suy tư. Anh
cất lời:
- Quá trễ…
Nỗi đau như tiếp thêm sức mạnh cho cơn cuồng nộ bùng phát mãnh
liệt. Nét mặt đã trở nên mất bình tĩnh, Phong xông đến túm
chặt lấy cổ áo Long 1 cách thô bạo. Anh quát:
- Chỉ vì lòng hận thù, vì thứ sĩ diện rẻ rách mà anh
chần chừ phải không?! Mẹ kiếp! Tên sát nhân! Trả bố lại cho
tôi!!!
- Hai đứa này…! Tôi bảo 2 người đến quá trễ. – đoạn, anh
liếc sang Phong – ông ấy đang trong phòng hồi sức. Tôi xong việc
rồi.
Phong thở phào nhẹ nhõm, cơ mặt anh giãn ra, xen lẫn sự vui
mừng khôn xiết. Anh buông cổ áo Long, không quên kèm theo 1 lời
cám ơn.
- Tôi nợ máu ông ấy, thì bây giờ sẽ trả bằng máu. Đàn ông nên sòng phẳng như thế – Long cười gượng – thôi tôi về đây.
Phong níu chặt tay anh trai lại, ném cho anh ánh mắt cương quyết
như thể bắt buộc Long phải nghe theo lời của mình. Anh bảo Long
nên đến nhà anh, vào phòng ông Dũng và tìm 1 lá thư trong cuốn
tiểu thuyết của Dan Brown.
- Bức thư đấy của mẹ anh. Đọc xong hãy gọi cho tôi. Long à, bố không có lỗi gì cả.
- Tại sao tôi phải tin cậu? – Long bướng bỉnh đáp
- Vậy tại sao anh lại đến đây?!
Thiên Long khựng người, cùng lúc ấy, Tuấn đặt tay lên vai bạn,
khuyên bạn nên tin Phong và đọc thử bức thư đó. Vì ít nhất Long không thể nào nhận lầm nét chữ của mẹ. Long không nói gì, mà chỉ quay lưng bỏ đi…mỗi bước chân như mang 1 nỗi niềm khác nhau.
Phong bất chợt ngã đầu vào vai người yêu, lòng tràn ngập niềm
hân hoan không thể nói thành lời. Mặc dù công sức anh điên cuồng chạy về đây thành ra cong cóc, nhưng bù lại, anh biết bố đã
được an toàn…
Ở góc rẽ hành lang, Thái Hà xoáy ánh mắt chết người như
những tia laze vào anh trai và Tuấn. Cô không ngờ tình cảm của
họ lại tiến triển nhanh đến thế, cái vòng tay hờ kia, đôi mắt
đầy sự quan tâm kia, bờ vai đầy sự chở che kia…là những thứ cô
luôn khát khao, mong mỏi ở Tuấn mà chưa bao giờ được đáp trả.
Cô bước đến gần họ, nắm tay không thôi siết chặt…Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà khiến Tuấn và Phong đều giật mình,
Thái Hà cười khẩy, cô bảo người y tá ngoài kia vừa cho cô hay
tin bố đã an toàn. Tuy nhiên, để cô trông thấy cảnh tượng chẳng
hay ho gì trước phòng bệnh; khi bỏ dở cả chuyến thực tập để
về đây thì thật quá quắt!
- Mặt anh dày hơn tôi tưởng đấy – Hà rít qua kẽ răng
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, khiến Tuấn phải chen
vào giữa để ngăn lại 2 tia mắt đang đấu đá nhau. Bất chợt Thái Hà liếc sang Tuấn, lấy lý do đau đầu chóng mặt, cô nhờ anh
chở đi mua thức ăn và trái cây cho bố. Nhưng thật ra, cô chỉ
muốn có không gian riêng với anh mà thôi. Tuấn thủ thỉ vào tai
Phong điều gì đó rồi xoa đầu người yêu. Xong anh đi cùng Thái
Hà. Đứng nhìn theo bóng dáng thân thương xa dần, lòng anh bất
giác lại dâng lên 1 nỗi lo lắng đến cồn cào…
---------------†--------------
Ngồi yên vị trong chiếc Mercedes đen tuyền, gương mặt Tuấn vẫn
lạnh băng và chỉ tập trung nhìn thẳng về phía trước. Anh đáp
lại những câu hỏi của Hà 1 cách hờ hững, ngoài ra, anh không
hề chủ động bắt chuyện. Khi đã mất hết kiên nhẫn với thái độ lạnh nhạt của Tuấn, Hà bỗng lớn giọng:
- Đồ cứng đầu! Anh nghĩ mình có thể yêu 1 người đàn ông
đến suốt đời sao?! Vớ vẩn! Anh vốn là trai thẳng, chỉ vì tò
mò nên anh mới như vậy. Sau này khi có gia đình rồi, anh sẽ vứt bỏ anh ta như 1 món đồ chơi hết hạn sử dụng!
- Anh không quan tâm, anh chỉ cần biết là hiện tại anh rất
yêu Phong – Tuấn đáp, thậm chí không thèm nhìn vào mặt Hà
Hà đột nhiên bật lên cười như điên dại, cô tiếp tục giọng điệu cay nghiệt:
- Yêu 1 thằng khốn như anh trai em ư? 1 gã hư hỏng, đểu cáng
từng đùa giỡn với biết bao cô gái ư? Gu của anh tệ hơn cả rác
rưởi nữa đấy!
Máu giận trong Tuấn sôi lên sùng sục, anh liếc mắt sang Hà và quát lên:
- Em im đi! Em chẳng hiểu 1 thứ gì về Phong hết!!!
- Em hiểu, em hiểu anh ta là dạng người dễ chán chường.
Nếu anh không sớm vứt bỏ con người ấy, thì cũng sẽ bị anh ta
vứt lại thôi
- Thật đê tiện, chính vì thế nên tôi không bao giờ yêu nổi cô!
- Đồ khốn! Anh thử nói lại xem!?!
Ánh mắt Hà trở nên điên loạn đến mức khiến Tuấn hơi hoảng. Cô
túm lấy áo anh và khăng khăng bắt anh lặp lại lời nói liều
lĩnh vừa rồi…Trong đời người, 1 khoảnh khắc nhỏ cũng rất quan
trọng, đôi khi nó có thể thay đổi cả vận mệnh của người ấy.
Và chỉ 1 phút sơ sẩy để lạc tay lái, chiếc Mercedes lao thẳng
vào chiếc xe tải đang chạy ngược chiều…hàng đống âm thanh kinh
hoàng vang lên làm rúng động cả lòng thành phố…cặp thanh niên
trai gái nằm bất động, máu từ từ chảy trên da họ và rỉ xuống nền đất…
-----------------†-----------------
Trong gian phòng bệnh
Tuấn hơi khó chịu bởi cái mùi đặc trưng nồng nặc này ám ảnh suốt mấy
tháng qua. Ánh sáng chói chang càng lúc càng len lỏi vào đôi mắt anh,
khiến chúng phải mất vài phút sau mới hé mở được. Anh cảm thấy đầu óc mụ mẫm hẳn đi, thậm chí anh chẳng nhớ mình bị tai nạn ô tô và ngủ li bì
gần 2 ngày trời. Ê ẩm toàn thân, anh cố cử động để ngồi dậy, nhưng mọi
thứ đều trở nên thật nặng nề và khó khăn. Bần thần anh sờ lên vầng trán nhói buốt, rồi đến cánh tay trái băng chằn chịt và bắt đầu hoảng hốt! Anh đã nhớ ra vụ tai nạn đó, nhớ như in vẻ mặt điên loạn của Thái Hà,
lẫn tiếng thét của cô...
Tuấn cuống cuồng rời khỏi giường bệnh, anh choáng váng suýt ngã ở cạnh
cửa nhưng vẫn gượng dậy bước tiếp. Xộc thẳng ra ngoài hành lang, theo
lời cô y tá, anh lao đến căn phòng gần đấy và xông cửa vào. Thái Hà ôm
mẹ khóc nức nở, còn ông Dũng vẫn trong trang phục bệnh nhân ngồi vỗ về 2 mẹ con. Nhưng khi vừa trông thấy Tuấn, sắc mặt ông liền trở nên giận dữ đến kinh người. Bằng những động tác vụng về, như vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau đêm xảy ra tại nạn, ông Dũng nhích từng bước về phía Tuấn rồi
bất ngờ túm lấy cổ áo anh. Ông hét:
- Thằng khốn! Mày định như thế nào với con gái tao đây?!
- Cháu xin lỗi, nhưng trông Hà có vẻ vẫn ổn. Xin bác bình tĩnh...
- Bình tĩnh?!!! Mày khiến nó bị liệt cả 2 chân rồi! Nó sẽ phải ngồi xe
lăn cả đời! Mày phải chịu trách nhiệm với con gái tao, mày phải cưới
nó!!!
Hỗn độn trong mớ nước mắt, Thái Hà liên tục đánh vào đôi chân đã mất cảm giác của mình 1 cách đau khổ, rồi tiếp tục ôm mặt khóc. Tuấn chết lặng
người đi, trong khoảnh khắc đó, mọi giác quan trong cơ thể anh như đều
bị cách li với thế giới bên ngoài. Những lời buộc tội của ông Dũng,
tiếng khóc oai oán của Thái Hà bắt đầu trộn vào nhau và khiến đầu óc anh đau như phải hứng chịu hàng trăm nhát búa bổ.
"Cưới?", Tuấn suýt tý nữa không thể định nghĩa nổi từ ngữ lãng mạn đó.
Lòng anh nghĩ ngay đến Vũ Phong như 1 thói quen, nhưng cớ sao nỗi nhớ
nhung này lại đau đớn khôn xiết...! Anh cảm tưởng như mình bị ép buộc phải diễn vai chính trong vở kịch bi đát nhất mọi thời đại, anh phải
cắn răng chấp nhận làm em rể của người mình yêu ư?...rồi câm lặng lướt
qua nhau trong 1 ngôi nhà; hay thậm chí không thể chào nhau nổi 1 câu
chỉ vì trái tim còn mang nặng bóng hình người kia ư? Cõi lòng anh
tuy gào thét phản đối kịch liệt, nhưng miệng không thể buông nổi 1 lời
nào. Vì sự bất cẩn của anh, Thái Hà phải mãi mãi chôn vùi tuổi trẻ, nhan sắc vào chiếc xe lăn kia. Anh hiểu mình không nên bỏ mặc cô, hơn nữa, 2 chữ "trách nhiệm" đã đè nặng lên vai anh kể từ lúc bước chân vào căn
phòng này rồi...Không thể chịu thêm được nữa, anh loạng choạng mở cửa;
rồi bước ra ngoài...
- Bảo...Lâm?!
Tuấn giật bắn người và ngạc nhiên thốt lên. Nhưng Lâm chỉ đứng yên bất
động, cúi gầm mặt xuống. Mái tóc khá dài che phủ cả đôi mắt khiến Tuấn
không thể đọc được cảm xúc của Lâm, nhưng cái siết tay thật chặt kia
dường như đã bộc lộ giúp Lâm nỗi dằn xé nội tâm từ tận đáy lòng rồi.
Bằng cử chỉ e dè, Tuấn chạm vào vai Lâm nhưng liền bị anh chàng hất ra 1 cách lạnh lùng. Rồi không nói 1 lời, Lâm quay lưng bỏ đi...Khi Tuấn
định chạy theo để giải thích rõ mọi chuyện thì 1 giọng nói chợt vang
lên, giọng nói dấu yêu đã luôn quyến rũ anh 1 cách kì diệu...:
- Anh cứ để nó đi, nó ở 1 mình sẽ ổn hơn
Quay lưng lại, gương mặt nhợt nhạt và thiếu sức sống của Phong khiến anh không khỏi ngạc nhiên
- Em...em đã biết hết mọi chuyện rồi phải không?
Phong gật đầu.
- Chúng ta phải làm sao đây... - Tuấn thở dài
Đột nhiên, Phong phì cười rồi thản nhiên nói:
- Trời, còn làm sao nữa? Anh phải cưới nó chứ sao. Đâu thể phũ bỏ trách nhiệm được đúng không?
Dẫu biết người yêu nói không sai, nhưng thái độ thản nhiên, điềm tĩnh kia cứ như xát muối vào trái tim Tuấn vậy.
- Em có thể thốt ra câu nói ấy 1 cách đơn giản thế ư?
Phong im lặng 1 lúc, rồi lơ đãng nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay. Xong,
anh bảo mình có việc phải đi, và cứ thế quay gót cất bước mà chẳng thèm
ngoáy lại nhìn Tuấn 1 lần...
Khi đến góc rẽ của hành lang, Phong tựa mạnh lưng vào tường rồi dần dần
thả lỏng người tuột xuống sàn bệnh viện lạnh ngắt. Đôi mắt anh vẫn mở,
môi anh vẫn cười, nhưng cớ sao nước mắt anh lại rơi nhiều đến như
vậy...? Lòng anh tuy dậy sóng mãnh liệt nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên như
mặt sông tĩnh lặng. Anh tự nể bản thân mình theo 1 cách mỉa mai, màn
diễn kịch trước mặt Tuấn vừa rồi hoàn hảo đến mức khiến lòng anh đau đớn tê dại.
Cả ngày hôm qua, anh không thể nào chợp mắt dù chỉ là 5 phút. Khi bố
quyết định ép Tuấn phải cưới Thái Hà, điều duy nhất anh muốn làm ngay
lúc ấy là cùng người yêu bỏ trốn đến 1 nơi thật xa...nơi mà không ai
biết họ là ai và họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời. Tuy nhiên,
lương tâm của 1 người anh trai không cho phép Phong làm điều hèn hạ ấy,
cũng như anh không hề muốn Tuấn trở thành "gã khốn thiếu trách nhiệm"
trong mắt bố mẹ và cô em gái. Hoàn toàn bế tắc, anh đau đớn khi nhận ra
mình gần như đã thua Thái Hà, nói đúng hơn, anh đã bị quật ngã bởi định
mệnh đắng cay này...