Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 1: Phản diện 01



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoài cửa sổ truyền đến từng tiếng gầm rú thê lương, gió tuyết thét gào, khí lạnh ngưng đọng. Cửa sổ như mặt tường, ánh sáng không chiếu vào được, trên bậu cửa để một nhật quỹ (1) nho nhỏ.(1) Nhật quỹ: cũng gọi là “nhật quy”, là dụng cụ thông qua quan sát bóng ánh mặt trời để định thời gian. Được tạo thành từ một chiếc kim quỹ và đ ĩa bàn, trên đ ĩa khắc 24 khắc đều nhau, kim quỹ đặt vuông góc ở chính giữa đ ĩa bàn. Căn cứ theo bóng kim của kim quỹ chỉ vào các khắc, có thể biết được thời gian.

nhật

Bóng kim quỹ không cần ánh sáng cũng tự chuyển động, cùng với kim quỹ đang từ từ di chuyển biểu thị một thời gian rõ ràng, giờ Thìn ba khắc (7h45).

Từ giờ đến khi phản diện hung hãn, ngang ngược bá đạo trong nguyên tác, cung chủ Tịch Tiêu cung Mộ Lâm Giang xuất hiện trước giường thụ chính còn chưa đầy một khắc.

Nguy cơ trí mạng lặng yên tới gần, bấy giờ Diệp Vân Chu đang ra sức kéo dài cơ thể như kéo co, cố gắng đi đến mâm trái cây giữa phòng trong sự trói buộc của xiềng xích nơi cổ tay.

Thời gian không ngừng trôi qua, y cắn răng giữ bình tĩnh, đồng thời thầm nghĩ tốt nhất là mình hoàn toàn xuyên không và không quay lại được. Dù thế nào y cũng không muốn nhìn thấy mấy đầu đề linh tinh như “Kinh hoàng! Chủ tịch Diệp thị đột ngột qua đời sau khi đọc truyện sếch!” hay “Sự cố với truyện sếch của Diệp thị đã dẫn tới một vấn đề đáng quan tâm mới” chút nào đâu.

Cái chết xã hội còn đáng sợ hơn xuyên không nhiều.

Không lâu trước khi tỉnh lại ở khách phòng này, Diệp Vân Chu còn đang nghỉ phép ở biệt thự mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở, cho trợ lý sinh hoạt và người hầu về nhà. Lúc y cho chiếc nhẫn thông minh bỏ xó lâu ngày cập nhật, có lẽ do thiết bị quá lâu không sử dụng nên đột nhiên bị virus, bật ra một quyển truyện đam mỹ tên “Khí Đạo Vấn Tình”, thụ chính cùng tên với y, mở rồi thì chỉ có thể lật trang, không thoát ra được.

Tên truyện thì cực kì đứng đắn cổ xưa, nhưng Diêp Vân Chu vừa đọc đã biết nội dung chẳng lành mạnh gì.

Thời niên thiếu nam chính được Tĩnh Vi môn cứu về nhận làm đệ tử, ngây thơ thiện lương không có tâm kế, rất được trưởng bối yêu thích, tình đầu ý hợp với sư huynh – cũng là công chính. Hai người từ từ phát triển tình cảm, nhưng biết ngừng lại trước lễ pháp, ước định sau khi nam chính đến Kim Đan kì sẽ kết làm đạo lữ.

Song dưới vẻ ngoài hòa bình là nhiều lần nam chính nhẫn nhịn tha thứ, bị đồng tu bắt nạt xa lánh, bị sư tỷ coi như tình địch. Vì giành sư huynh với nam chính, sư tỷ vậy mà đã để một đám áo đen không rõ lai lịch vào sơn môn, bàng quan nam chính bị bắt ngay ở địa bàn nhà mình, cuối cùng bị đưa lên giường ma đầu Mộ Lâm Giang.

Bình thường nam chính chưa cả xa nhà, ác danh của Mộ Lâm Giang đều chỉ mới nghe đồn.

Công pháp người này tu luyện rất đặc biệt, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể làm kẻ địch hoảng sợ đủ kiểu, hồn phi phách tán; tranh vẽ hắn còn có thể ngừa trẻ con khóc đêm. Hắn thống lĩnh Tịch Tiêu cung làm việc ngang ngược mấy trăm năm, nhưng số người tu vi cao ngang hắn ở Thương Mân giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nên dù oán hận chất chứa thế nào cũng chưa có ai dám đối đầu với hắn.

Thành thử khi Mộ Lâm Giang hàng thật giá thật đứng trước mặt nam chính, người đã nghe nhiều đồn đãi này đỏ hốc mắt, bọc chăn mỏng lại co rúm vào góc giường, hàng mi như cánh bướm vương lệ, đôi mắt lóng lánh như làn nước mùa thu, trong đó ngoài sợ hãi còn có một tia cứng cỏi gắng gượng. Rõ ràng đôi môi mềm mại đã bị cắn bật cả máu, lại vì giữ mặt mũi của tông môn mà quật cường đối mặt với Mộ Lâm Giang.

Ngay khi nam chính cố lắm mới thấy rõ dung nhan Mộ Lâm Giang, đáy lòng cậu lại không tự chủ được kinh ngạc cảm thán: Trên đời này không ngờ lại có người đàn ông tà mị ngông cuồng như vậy!

Nam chính thiếu kiến thức vừa thẹn lại vừa giận, mặt trắng ửng hồng thấy mà thương.

Nhu nhược quật cường sẽ chỉ làm người khác càng muốn tàn phá, Mộ Lâm Giang tức khắc dâng trào năng lượng, cảm thấy chưa bao giờ gặp nam tử nào thanh tao thoát tục như vậy, rõ ràng sợ hắn lại còn dám ngẩng đầu. Trong mắt hắn cậu như một con mèo nhỏ bị chấn kinh, hắn vừa muốn yêu thương, lại vừa muốn giữ trong tay hung hăng ve vuốt, trói con vật nhỏ thú vị này lại, chỉ cho cậu nhìn một mình hắn!

Thoạt tiên Diệp Vân Chu đọc với tâm thái đằng nào cũng đang chán, thấy nam chính không thể không ngây ngô chủ động hiến th@n dưới uy hiếp của Mộ Lâm Giang, liên tục cầu xin hắn không làm tổn thương sư huynh và tông môn thì bèn nhẫn nhịn, dù sao cũng là nam chính mà, mấy chương sau nhất định sẽ vùng lên đ ỉnh cao, hành chết cặn bã.

Thế mà mấy chương sau nam chính chạy trốn thất bại, bị Mộ Lâm Giang bắt được ngay bậc thang chỉ cách sơn môn một bước, cứ thế bị hắn trói chặt bằng dây leo, nội dung sau đó toàn là *** ****!

Diệp Vân Chu lại nhịn, tự nhủ rằng mang tên ta thì không thể nào uất ức như vậy, trừ khi đây là công ty đối thủ cố tình hãm hại.

Lại mấy chương sau nữa, nam chính cuối cùng cũng chạy trốn thành công, kết quả sau nhiều lần trải qua gian nguy trở lại tông môn là: sư huynh đã nảy sinh hiềm khích với cậu dưới sự li gián của sư tỷ.

Nam chính tủi thân chạy xuống núi, lại bị người áo đen bịt mặt thừa cơ bắt về. Trong khoảng thời gian này, Mộ Lâm Giang còn làm ra một đống đạo cụ không thể miêu tả, cưỡng chế tiến hành thí nghiệm trường kì ba trăm sáu mươi kiểu không góc chết với nam chính!

Đây cũng mới chỉ là bắt đầu, quyển truyện này quả là nơi hậu cung máu chó và vạn người mê tập trung trên cùng một con đường cao tốc (2), quân tử khiêm tốn đao khách cao ngạo tiên tôn lạnh lùng tất cả đều được bao gồm, liên tục đua xe, hình thức cuồng dã kịch liệt, hình thức dịu dàng kín đáo, hình thức tự chà đạp bản thân… Phong cách thay đổi linh hoạt xứng với đủ kiểu tra công.

Mãi đến khi Diệp Vân Chu bất chấp đọc tới kết cục, nam chính vẫn đắn đo giữa Mộ Lâm Giang với sư huynh và các kiểu tra công, làm đám tra công đánh nhau túi bụi.

Đơn cử trường hợp nổi bật là trận tử chiến của Mộ Lâm Giang với sư huynh, nam chính ngăn cản Mộ Lâm Giang, cầu xin, “Các huynh đừng đánh nhau, sư huynh không cố ý tổn thương ta, đều là hiểu lầm thôi, hãy tha thứ cho huynh ấy.”

Vẫn là trận tử chiến giữa sư huynh và Mộ Lâm Giang, nam chính ngăn cản sư huynh, khóc lóc nói, “Các huynh mau dừng tay đi, cung chủ chỉ không biết cách biểu đạt tình cảm thôi, ta muốn giúp huynh ấy!”

Những hình ảnh như trên đây có thể lặp lại bằng cách phối ngẫu nhiên hai công bất kì. Diệp Vân Chu nghĩ trăm lần cũng không ra, cái tên vạn nhân mê làm tất cả mọi người vừa gặp đã yêu ép buộc chiếm hữu, thậm chí còn bẻ cong họ, thực sự tồn tại hay sao? Nếu đúng là có sức hấp dẫn như vậy, người bị thu hút còn toàn là thanh niên tuấn kiệt sếp sòng môn phái, vậy dứt khoát dỗ họ thành tay chân phát triển thế lực không hay hơn à? Xếp hậu cung thành đội, dùng mỹ nam kế từng bước vươn tới đỉnh cao, thích ai order luôn người đó.

Diệp Vân Chu nghĩ thầm để ta làm còn nhanh hơn. Hơn nữa không hiểu sao quyển truyện này làm y thấy rất quen thuộc, tựa hồ có cảm giác bất hợp lí mơ hồ vô định, dường như trên người nam chính có bí mật sâu thẳm hơn, cậu ta không nên lưu lạc đến hoàn cảnh bị động như thế.

Y còn chưa nghĩ ra nguyên do, trước mắt đã tối sầm, mất ý thức. Mở mắt ra lần nữa đã nằm trong một căn phòng tối.

Cổ tay y bị trói bằng một sợi xích, một đầu gắn vào cột giường, chắc là pháp bảo nào đó, với tu vi Trúc Cơ của cơ thể này thì hoàn toàn không cắt đứt được.

Diệp Vân Chu bình tĩnh tiếp nhận tình huống hiện giờ, sau đó tìm kiếm công cụ thuận tay ở xung quanh.

Trên người nam chính nguyên tác phong ấn sức mạnh của đại lão nào đó, lần nào nam chính gặp phải nguy hiểm trí mạng, cao nhân cũng sẽ xuất hiện giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng nam chính luôn trùng hợp bất tỉnh, bất chấp việc bóng cao nhân nhìn cậu trân trân bằng ánh mắt phức tạp, cậu vẫn không biết mình có hack tool thế này.

Diệp Vân Chu cứ cảm giác cái bóng này rồi cũng sẽ chiếm một suất của bè lũ tra công trong tương lai. Đầu ngón tay y ra sức mò đến mâm trái cây đặt trên bàn tròn giữa phòng, kéo gần nó lại kẹp lấy chiếc dao nhỏ trên bàn.

Lưỡi dao sắc bén sáng như tuyết, Diệp Vân Chu thấy rõ mặt mình nhờ hình ảnh phản chiếu, ngoại hình ước chừng 17-18 tuổi, mặt mũi đẹp đẽ tuấn tú, trán rủ xuống vài sợi tóc mái hơi rối, trông rất hồn nhiên non nớt, diện mạo giống hệt y mười năm trước.

Lại là kịch bản trùng tên trùng mặt à.

Diệp Vân Chu thở dài không tiếng động, ngồi trở lại mép giường, cầm dao điều chỉnh góc độ một chút, ánh mắt rét lạnh, không chút do dự xoay tay hướng mũi dao vào ngay động mạch bên gáy mình.

Không khí khuấy đảo nhắm vào làn da, ánh dao lóe lên, Diệp Vân Chu hồ như đã cảm nhận được cái lạnh tới gần, nhưng tay lại không cách nào tiến gần thêm được nữa.

Y cúi đầu nhìn lại, một bức tường vặn vẹo dao động chặn lại con dao. Diệp Vân Chu đang định cảm thán cao nhân phản ứng nhanh nhạy thì nghe thấy một tiếng cười nhạo khinh miệt, giọng trầm cuốn hút, pha ý đánh giá xấu xa, sức mạnh vô hình từ từ vặn méo dao trong tay y.

“Ta cho phép ngươi tự sát chưa, Diệp công tử?”

Diệp Vân Chu nghe vậy bèn thả tay, quẳng con dao đã xoắn thành bánh quai chèo đi, ngoảnh đầu nhìn về phía đuôi giường. Chỉ thấy trong bóng tối đứng một người đàn ông quần áo tím đậm, vạt áo cầu kì dài phết đất. Hắn chậm rãi đi đến trước giường, cười như không cười, nhìn xuống y từ trên cao.

Theo động tác của người đàn ông, hoa văn ở cổ tay áo hiện lên ánh sáng nhạt màu vàng tối, mỗi cử chỉ đều thể hiện vẻ quý phái, đủ để kết luận người này đúng là cung chủ Tịch Tiêu cung, phản diện lớn nhất bộ truyện Mộ Lâm Giang.

Mộ Lâm Giang hơi cúi người, một tay chống lên thành giường, nhìn chòng chọc Diệp Vân Chu cảnh cáo: “Không có sự cho phép của ta, tốt nhất ngươi đừng động vào bất cứ vật gì nguy hiểm, cũng đừng có ý nghĩ nguy hiểm gì hết.”

Diệp Vân Chu bình tĩnh nghĩ, theo kịch bản hình như ta sẽ bị dọa đến lê hoa đới vũ (3), tên này vừa lên sân khấu đã tự biên tự diễn, thật sự rất bá đạo.

Chẳng qua nhìn thấy Mộ Lâm Giang hàng thật, y ngược lại không nóng nảy, thong dong xem xét rốt cuộc phản diện này kinh khủng đến cỡ nào.

Đối diện với hai con ngươi như chứa ánh tím lưu động, tim Diệp Vân Chu vô cớ đập nhanh hơn một chút, đầu ngón tay tê dại lạnh lẽo.

Cặp mắt kia như tỏa ra lực hấp dẫn vô tận, ban đầu nhìn chăm chú chỉ thấy được màu tím gần đen, sau đó màu sắc trầm lạnh thần bí này hóa thành dòng nước sền sệt, chui vào miệng mũi làm sặc phổi, bóp nghẹt hô hấp.

Ánh nhìn hăm dọa kia như vực sâu rộng lớn tạo nên từ vô số ảo ảnh, cuối vực là bóng tối vô biên, nơi ấy tĩnh mịch hơn cả vũ trụ mênh mông. Một ảo giác như bị nhốt vào lao tù mịt mù tăm tối, không nghe được bất kì sự sống bừng lên trong óc.

Mộ Lâm Giang thấy Diệp Vân Chu sững sờ, hừ khẽ một tiếng, đang định rời mắt đi thì lại thấy y chớp mắt một cái, sau đó nhẹ nhếch khóe môi, trưng ra một nụ cười có thể nói là ưu nhã hoàn mỹ.

“Chỉ có thế?” Diệp Vân Chu vắt chân, mười ngón giao nhau để trên đầu gối, “Ta còn tưởng ngươi có thể làm ta khóc lóc thảm thiết cơ.”

Diệp Vân Chu thoạt nhìn hơi thất vọng, nhưng y đã sớm quen với việc không có bất cứ thứ gì có thể làm mình sợ hãi, tim đập hơi nhanh – chỉ được coi như phản ứng sinh lí này – đã là cực hạn. Y nở nụ cười tự cho là chân thành, hỏi Mộ Lâm Giang: “Cung chủ có uy hiếp gì khác không?”

Mộ Lâm Giang: “…”

Mộ Lâm Giang bỏ tay chống ở thành giường chắp ra sau người, cười khẩy nói: “Diệp công tử, nếu đúng là ngươi bình tĩnh như vậy, vừa rồi hà tất lấy dao tự hại mình?”

“Ta không tự hại mình.” Diệp Vân Chu thề thốt phủ nhận, “Cung chủ hiểu lầm, ta chỉ định xuống tóc tỏ lòng kiên định, hòng trải qua cuộc sống ‘áo tới thì duỗi tay cơm tới thì há mồm’ dễ dàng hơn thôi.”

Biểu cảm trào phúng của Mộ Lâm Giang nứt toạc một khe, vì nét mặt Diệp Vân Chu tuy tiết chế và lễ độ, nhưng giọng điệu còn trào phúng hơn cả hắn!

Diệp Vân Chu quơ quơ cánh tay, khiến xiềng xích trên đó ầm ầm kêu vang: “Cung chủ, ta chỉ là một tiểu bối Trúc Cơ nhỏ bé, vậy mà ngươi còn bảo người trói ta lại, thật sự không biết nên khen ngài quá cẩn thận hay quá nhút nhát đây.”

Mộ Lâm Giang nhìn y một chặp, đột nhiên nói một cách chắc chắn: “Ngươi muốn chọc giận ta.”

“Tuyệt đối không có ý này.” Diệp Vân Chu mỉm cười.

Y quả thực muốn chọc giận Mộ Lâm Giang, chỉ cần đặt mình vào nguy hiểm là tương đương với giải quyết nguy hiểm, rời khỏi Tịch Tiêu cung rồi tính tiếp. Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy Mộ Lâm Giang không giống thiết lập thô bạo tàn nhẫn trong nguyên tác lắm, chẳng những không động thủ mà còn phát hiện ra dụng ý của y.

Mộ Lâm Giang thì lần đầu tiên gặp một người đối diện ánh mắt hắn mà không có nửa phần sợ hãi, thậm chí còn thuần thục khiêu khích như vậy. Trông tướng mạo đơn thuần thì chỉ là một thiếu niên tuấn tú yếu ớt, song khí chất lại khác một trời một vực, tựa như thanh kiếm trang trí hoa mỹ, dưới vỏ ngoài nạm vàng khảm ngọc nom vướng víu, mũi nhọn thực ra đã được giếm bên trong.

… Hắn thực sự đã mời đến một nhân vật không tầm thường.

“Diệp công tử, bớt thái độ thù địch vô vị đi.” Ngón tay Mộ Lâm Giang khẽ động, kình khí mỏng manh phát ra tức thì chặt đứt dây xích buộc trên cột giường, “Ngươi là người đầu tiên dám ngẩng đầu nhìn thẳng ta, ta cũng nên cho ngươi một chút khoan dung.”

Diệp Vân Chu thầm nghĩ ngươi là mặt trời à mà không nhìn thẳng được. Y nâng cổ tay đưa qua để Mộ Lâm Giang cởi trói, đồng thời nhắc nhở: “Vậy thì xương cổ của cấp dưới ngài khả năng rơi vào nguy hiểm đấy.”

Tay Mộ Lâm Giang đang cầm cổ tay Diệp Vân Chu chợt khựng lại, thuận thế giữ cánh tay y rồi hơi tăng lực kéo y đến trước người mình, tay trái đưa đến trước mặt Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu tưởng hắn cuối cùng cũng nổi giận, bắt đầu động tác bóp cổ xé quần áo kinh điển trong nguyên tác, nhưng không ngờ cánh tay kia lại vòng đến sau đầu y, cương quyết mà không có ác ý ngăn y lui về phía sau, tiếp đó một bóng đen phủ lên, hơi thở của Diệp Vân Chu tức khắc cứng lại.

Mộ Lâm Giang cúi người kề trán lên trán y, cặp mắt tím rực rỡ lấp lánh hơn cả đá quý kia gần trong gang tấc. Diệp Vân Chu ngừng thở, y không tìm thấy nửa điểm tì vết trên mặt Mộ Lâm Giang, mũi cao thẳng, mặt nét nào ra nét đó, khi không có biểu cảm thì có vẻ lạnh lùng sắc bén, khi cười lên lại thêm chút ngạo mạn.

Diệp Vân Chu hơi ngọ nguậy, Mộ Lâm Giang thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Diệp Vân Chu tiếp lời: “Nếu còn nhúc nhích nữa ngươi không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì?”

Mộ Lâm Giang: “…”

Diệp Vân Chu không tự chủ được kinh ngạc cảm thán trong lòng: Trên đời này không ngờ lại có người đàn ông tà mị ngông…

… Phì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.