Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 2: Phản diện 02



Diệp Vân Chu suýt nữa bị nguyên tác dẫn chệch, vội chớp mắt thoát khỏi suy nghĩ đáng sợ này.

Mộ Lâm Giang kề một lát rồi buông tay, dường như không hề để ý đến động tác sát lại gần đột ngột của mình vừa rồi.

“Ngươi có ý gì?” Diệp Vân Chu đề phòng hỏi.

Mộ Lâm Giang dạt dào hứng thú: “Là phi thuyền Tịch Tiêu cung mời ngươi đến không đủ nhanh, hay là phòng cho khách không đủ thoải mái? Sốt cao như vậy, con mèo ốm khí thế chẳng yếu tí nào nhỉ.”

Diệp Vân Chu ngồi yên ở mép giường, quả thực có hơi mệt lả và rét run, nhưng y không chấp lời chế nhạo của Mộ Lâm Giang, mà chú ý rằng hắn nói “mời ngươi tới” – nếu không phải logic của Tịch Tiêu cung là bắt cóc tương đương với mời, vậy thì tình huống hiện tại có sai khác so với nguyên tác.

“Ngươi mời ta tới đến cùng là vì chuyện gì?” Diệp Vân Chu hắng giọng, nhấn mạnh hai chữ “đến cùng”.

Mộ Lâm Giang nói: “Ân Tư không nói cho ngươi à? Ngươi không cần nghi ngờ, ta vẫn chưa đến mức phải lừa gạt tiểu bối.”

Diệp Vân Chu trầm mặc, trong nguyên tác Ân Tư là cấp dưới trung thành nhất của Mộ Lâm Giang, theo làm tùy tùng nghe lời hắn răm rắp. Y phụng mệnh đến Tĩnh Vi môn bắt người, bị thương nhẹ ở mê trận ngoài sơn môn, nhưng sau đó sư tỷ lại chủ động đưa người vào trong núi, lúc này Ân Tư mới thuận lợi mang nam chính đi.

Nhưng điều kì diệu là nam chính bị bắt đi khi màn đêm đã buông xuống, thân là người bị hại mà sau khi phát hiện Ân Tư bị thương cậu ta còn khổ sở quan tâm tình trạng kẻ bắt cóc, kiên quyết băng bó bằng được cho thằng bắt cóc mình, đuổi cũng không đi!

Ánh sáng thần thánh không thể tưởng tượng nổi như thế ngay khi tỏa ra đã tức khắc hòa tan nội tâm băng giá của sát thủ chìm nổi lâu năm trong đầm máu lầy lội. Cứ thế, Ân Tư vừa gặp đã yêu nam chính, từ đó lặng lẽ bảo hộ bên cạnh cậu, lâu lâu lại âm thầm đưa nước đưa thuốc cho cậu, phần sau thậm chí còn phản bội Mộ Lâm Giang để bảo vệ cậu. Tuy Ân Tư thường xuyên bị hụt hơi khi gặp mặt Mộ Lâm Giang, dẫn tới việc nam chính phải đứng chắn ở giữa hai người, nhưng lúc đầu cũng là một trung khuyển công làm người ta phải đau lòng.

Cho nên rốt cuộc Ân Tư đã nói gì với y? Mộ Lâm Giang không có vẻ thèm thuồng cơ thể y lắm, Diệp Vân Chu vắt hết óc cũng không nhớ ra trong nguyên tác có nội dung gì đàng hoàng.

Vì thế y lập lờ nước đôi nói: “Cung chủ sẽ không gạt ta, nhưng thái độ Ân Tư ác liệt, ta không tin được y.”

Mộ Lâm Giang thoáng suy ngẫm, thấy cũng có lí, Ân Tư cứ nghiêm mặt suốt ngày, đi Tĩnh Vi môn mượn người dù có mang quà biếu, song nhất định đối phương chỉ vì kiêng dè nên mới chịu đồng ý. Y mang người về rồi còn trói lại, Diệp Vân Chu bị y hù dọa nên trong lòng có khúc mắc cũng là chuyện thường tình.

… Mà thực sự có bị dọa hả?

Mộ Lâm Giang không nhịn được liếc xéo Diệp Vân Chu, chỉ nghe thấy tên này xoa cổ tay lẩm bẩm một câu: “Tốt nhất đừng để ta gặp y.”

Mộ Lâm Giang đằng hắng một tiếng, nghiêm giọng nói: “Tịch Tiêu cung có một kết giới phong ấn, ngươi không cần biết đó là cái gì, nhưng ngươi là người phù hợp nhất để hiệp trợ chúng ta mở trận pháp. Ba tháng nữa là ngày trận pháp hoàn thành, sau khi tháo phong ấn ngươi có thể rời đi.”

“Được.” Diệp Vân Chu đáp nhanh, cảm giác hình như mình đã sắp chạm đến chân tướng nào đó.

Trong nguyên tác hoàn toàn không đề cập đến phong ấn, nhưng vì sao Ân Tư phải đi ngàn dặm xa xôi bắt nam chính, chẳng lẽ nam chính thật sự quốc sắc thiên hương mỹ danh lan rộng hay sao? Dù thế nào Diệp Vân Chu cũng không tin, nếu Mộ Lâm Giang có mục đích rõ ràng ngay từ đầu, vậy đã dễ dàng giải thích được hành vi cưỡng chế mời người này. Loại trừ các tình tiết màu mè kia đi thì nguyên tác này quả thực là một hồ nước rất sâu.

“Ồ.” Lời thuyết phục và đe dọa của Mộ Lâm Giang bị kẹt lại bên miệng, đành nuốt xuống, “Ngươi không sợ nối giáo cho giặc? Nếu ta lợi dụng ngươi, thành quả tháo phong ấn cũng là điều ngươi không mong muốn, vậy ngươi sẽ làm gì?”

“Ngươi không định nói cho ta phong ấn là gì, người không biết không có tội, kể cả ta có thật sự nối giáo cho giặc đi nữa thì bản thân ta cũng không phạm tội.” Diệp Vân Chu nói như một lẽ đương nhiên, “Hay là ngươi định nói thẳng hết ra, kéo ta nhập bọn?”

Mộ Lâm Giang không ngờ Diệp Vân Chu lại thờ ơ với câu hỏi khảo vấn lương tâm của hắn, nhất thời câm lặng.

Hắn phái người ra ngoài tìm kiếm kẻ có sinh thần bát tự thích hợp với “mắt trận”. Trong hải vực tam đô (1) thì Tịch Tiêu cung thống lĩnh Mặc Ảnh đô, Hoàng đô và Dạ đô đều ở ngoài tầm với của hắn, chỉ có thể âm thầm điều tra. Căn cứ tình báo thì Diệp Vân Chu hẳn phải là một bé con mềm yếu nhân hậu, nhưng thực tế thì xem ra chẳng những không mềm yếu mà còn không nhân hậu luôn.

Nếu không phải tình báo sai thì chính Diệp Vân Chu đã cố ý ngụy trang lấy lòng sư môn.

Tuổi còn trẻ đã khôn ngoan như vậy, phải ở trong tay đám Hoàng đô gò bó cổ hủ quả thật là ức chế.

Mộ Lâm Giang nghĩ đến đây, tự dưng sinh ra một chút đồng cảm vi diệu với Diệp Vân Chu, bèn quay người rót chén nước, tiện tay đưa cho y.

Diệp Vân Chu nhận ly nước, nước trong ấm vốn là nước lạnh, nhưng bấy giờ lại tỏa hơi nóng, nghĩ chắc là Mộ Lâm Giang dùng mánh thuật pháp đun nóng tại chỗ. Y tự nhủ, thiết lập này lệch hơi quá nhỉ, biến luôn thành anh giai ấm áp à?

“Phong hàn nhẹ không cần quá lo lắng, uống nhiều nước ấm là được.” Mộ Lâm Giang dùng ngữ khí mệnh lệnh nói chắc như đinh đóng cột.

“Cảm ơn.” Ánh mắt Diệp Vân Chu nhìn Mộ Lâm Giang rất khó tả.

“Không cần.” Mộ Lâm Giang lạnh lùng cự tuyệt, “Nếu chỉ một tiểu đệ tử của môn phái hạng ba mà Tịch Tiêu cung cũng chăm không tốt, chẳng phải sẽ khiến người khác nhạo báng hay sao.”

Diệp Vân Chu: Anh giai ấm áp, ọe.

Diệp Vân Chu lễ độ nhắc nhở: “Hai mắt cung chủ đẹp như vậy, không ngại nhìn tay ta xem có giống chăm tốt không chứ.”

Mộ Lâm Giang chớp mắt nhanh, vốn đang giao tiếp bằng mắt Diệp Vân Chu, ngay khi y mở lời lại không dấu vết gật đầu cụp mắt, quay mặt đi.

Trong Tịch Tiêu cung số người có thể nhìn rõ tướng mạo hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, càng đừng nói đến chuyện có kẻ to gan lớn mật dám khen mắt hắn.

Diệp Vân Chu thấy thể còn hơi nổi da gà, nghĩ bụng ngươi còn ngượng à, làm ta sợ chết đi được.

“Xin lỗi, vừa rồi là khách sáo, ngươi đừng để trong lòng.” Diệp Vân Chu mỉm cười cứu vãn.

Mộ Lâm Giang: “…”

Mộ Lâm Giang hít sâu, thở ra một hơi cảm động.

“Như vậy đi, nếu ngươi đã mời ta tới, chắc không đến mức coi ta như tù nhân đâu nhỉ.” Diệp Vân Chu kéo tay áo xuống, hợp tình hợp lí đưa ra điều kiện, “Cuộc sống thường ngày của ta không xa xỉ gì, trước hết mời đại phu xử lí vết thương ngoài cho ta, sau đó đổi một khách phòng thông gió giữ ấm; đồ ăn, đồ uống, đồ mặc đều phải do người chuyên nhớ thói quen của ta chuẩn bị, nhưng ta không thích có người đến gần quá, nên ta yêu cầu một trợ lí biết hiểu ánh mắt… Mộ tiên sinh, ngươi có đang nghe không?”

Mộ Lâm Giang: “…”

Bình thường Tĩnh Vi môn đều xa hoa dâm dật như vậy à?

Tay Mộ Lâm Giang đã nắm chặt cứng, thầm nghĩ cùng lắm chỉ là một đệ tử nội môn, vậy mà đã bị chiều đến mức này.

“Ta mượn ngươi từ Tĩnh Vi môn ba tháng, mà ngươi lại bày ra tư thái thường trú ở đây.” Giọng Mộ Lâm Giang lạnh lùng, “Ba tháng này ngươi sống an ổn, hay sẽ trôi dạt tù đày, tất cả đều quyết định chỉ bằng một câu của ta, hiểu không?”

“Xem ra bất kể thế nào ngươi cũng sẽ không giết ta.” Diệp Vân Chu hoàn toàn không hoảng hốt, mò ngay đến giới hạn của Mộ Lâm Giang qua những lời này.

“Nếu ta muốn giết ngươi diệt khẩu thì còn nói cho ngươi biết à.” Mộ Lâm Giang cười nhạo, “Hãy quý trọng ba tháng này đi.”

“Với điều kiện hiện nay thì ta chẳng thể quý trọng nổi.” Diệp Vân Chu tiếc nuối thở dài, bưng ly nước nhấp một ngụm, sau đó khoan thai đứng dậy đi qua trước mặt Mộ Lâm Giang, ngồi xổm xuống bàn trang điểm ở ven tường, rồi vươn một ngón tay xảo quyệt moi một cục bụi ra từ dưới khe gầm của cái tủ lùn, lắc đầu nói, “Nhân viên quét dọn không ổn lắm nhỉ.”

Mộ Lâm Giang hít sâu, quay người đi: “Người đâu.”

Lệnh vừa ra, tiếng mở cửa lập tức vang lên, một thị nữ mười sáu mười bảy tuổi gằm mặt bước tới, căng thẳng nói: “Cung chủ có gì sai bảo.”

“Diệp công tử nói khách phòng không đủ sạch.” Mộ Lâm Giang nói.

Giọng hắn vẫn coi như bình đạm, nhưng thị nữ lại như nhận được thư của Diêm vương, run rẩy cả người, quỳ bịch xuống, hoảng sợ nói: “Cung chủ tha mạng! Van cung chủ làm phước cho ta một cơ hội nữa! Cung chủ tha mạng!”

Diệp Vân Chu dựa lên bàn trang điểm, phủi tay bất đắc dĩ nói: “Lời do ta nói, ngươi cớ gì phải trút giận lên người khác.”

Mộ Lâm Giang nhấc vạt áo ngồi trên mép giường, thị nữ kia chỉ đứng ở cửa, ngay cả bóng dáng hắn cũng chưa nhìn thấy mà đã câm như hến.

“Diệp công tử nói khách phòng không đủ sạch,” Mộ Lâm Giang nhìn Diệp Vân Chu, cười một cái, “Ngươi đi lấy thùng nước, chổi và giẻ lau tới, để Diệp công tử làm mẫu cho ngươi.”

Diệp Vân Chu: “…” Ngươi cứ trút giận lên người người khác đi.

Thị nữ nhận được mệnh lệnh nhanh chóng bò dậy chạy, Diệp Vân Chu hiếm khi không nghĩ ra được phải đáp như thế nào, nói thật lòng: “Ta không biết làm.”

“Nhà không biết lau, thế mà còn dám kén cá chọn canh.” Mộ Lâm Giang khinh thường.

Diệp Vân Chu thầm nghĩ ta đây còn không biết ướp lạnh cơ, đổi đại đề tài hỏi hắn: “Tại sao cô nương nhỏ kia lại sợ ngươi như vậy? Người tiền nhiệm làm việc không đủ nhanh nhẹn nên chết rồi à?”

“Ngươi có thể chờ sau khi chết hãy lắm miệng hỏi thăm.” Ánh mắt Mộ Lâm Giang trầm xuống, cũng không định đập chết Diệp Vân Chu mà đứng dậy rời đi.

Diệp Vân Chu khách khí nói: “Cung chủ đi đâu, ta tiễn ngươi.”

“Lên điện xử lí công vụ, đêm nay ta lại đến tìm ngươi. Ngươi hãy yên phận mà đợi, đừng khiêu khích lòng khoan dung của ta.” Mộ Lâm Giang nhắc nhở.

Diệp Vân Chu nghe vậy lại ngó cái nhật quỹ, còn mười lăm phút nữa là đến giờ Tỵ (9-11h).

Thân là cung chủ mà cũng chín giờ mới đi làm hả.

Ngoài hành lang cũng là một vùng tăm tối, thị nữ xách theo dụng cụ quét dọn lại đây, vừa lúc nghe được mấy từ “đêm nay lại đến”. Cô dán sát tường, cổ cúi gần chạm ngực đến nơi, nơm nớp lo sợ chờ Mộ Lâm Giang đi xuống cầu thang, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm đi vào phòng.

Diệp Vân Chu hỏi cô: “Tên tiểu thư là gì?”

Thị nữ thoáng sửng sốt, vội vàng xua tay: “Ta không phải đại tiểu thư gì hết, công tử gọi ta Vọng Mai là được rồi.”

“Ha, được.” Diệp Vân Chu sờ mũi, “Vọng Mai cô nương thứ lỗi, ta không biết làm những việc này, nhưng ta sẽ cố gắng học.”

Vọng Mai lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, sao có thể để công tử làm những việc nặng nhọc này chứ. Vừa rồi nhất định là cung chủ nói lẫy, ngài được cung chủ sủng ái, còn may mắn nhìn thấy dung nhan thật của cung chủ, nếu cung chủ biết ta thực sự bắt ngài làm việc, ngài ấy chắc chắn sẽ giết ta.”

Diệp Vân Chu: “… Có phải cô đã hiểu lầm gì rồi không?”

“Không đâu, cung chủ trước nay chưa từng quan tâm ai như vậy, đích thân phái  Ân đại nhân đến mời ngài, còn chuẩn bị biệt viện và trận pháp phòng ngự cho ngài, nhất định là sợ ngài chịu tổn thương.” Vọng Mai nói như thật, “Hơn nữa nhân viên tạp dịch như ta chỉ thoáng thấy bóng dáng cung chủ đã hoảng hốt sợ hãi, cơ bản không có cơ hội nhìn cung chủ, cung chủ giải thuật pháp cho ngài, đủ để nói lên sự yêu thích với ngài!”

Diệp Vân Chu: “…” Cô mau lấy kịch bản nguyên tác ra.

Không phải hắn giải thuật pháp, mà là ta hoàn toàn không sợ.

Cũng không phải hắn sợ ta bị thương, mà là sợ người làm công cụ của hắn bị thương.

Mộ Lâm Giang xây dựng hình tượng hoàng thượng của khối u ác tính phong kiến với cấp dưới đấy à?

Vọng Mai đã lo việc lau sàn của mình, còn thấy may mắn nói: “Công tử cứ việc ra lệnh cho ta, chắc hẳn không bao lâu nữa ta sẽ trở thành thị nữ thủ tịch của đạo lữ cung chủ!”

Diệp Vân Chu: “…” Cô nhịn niềm vui này quá sớm rồi.

Chưa được bao lâu Diệp Vân Chu đã thấy phải vọt một bước dài tới cửa gọi Mộ Lâm Giang về giải thích rõ ràng rồi, tốt nhất đóng luôn mấy cái biển cầu phúc như “Khách quý”, “Môn khách” các kiểu đi.

Y vừa mở cửa ra thì một ánh đao lạnh lẽo đã đâm thẳng tới ngực.

Tác giả có lời muốn nói:

Bá tổng giả Mộ Lâm Giang: Uống nhiều nước ấm, biết làm việc nhà, đi làm và tan làm đúng giờ.

Bá tổng thật Diệp Vân Chu: Bệnh sạch sẽ thượng đẳng, sếp vô trách nhiệm, (bắt người khác) đi làm đúng giờ tan ca tùy lúc.

Σ( ° △ °|||)︴

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.