Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 5: Diễn kịch 02



Ánh sáng tờ mờ từ trời tuyết u ám lọt vào từ cửa sổ, ngoài song cửa tàn tạ là cánh đồng tuyết mênh mang. Một bóng hình hư ảo từ từ xuất hiện trong ánh sáng ảm đạm.

Hắn như bóng ma lơ lửng, chân không chạm đất, mặt tái nhợt, tóc dài xõa ra không gió mà bay, cơ thể tựa ảo ảnh tạo thành từ khói, lang thang lập lòe giữa hư và thực.

Khi Diệp Vân Chu đọc nguyên tác đã đặt biệt danh cho bóng ma bảo vệ nam chính là “Bối Hậu Linh” (1). Theo như thực lực Bối Hậu Linh trong vài lần lên sàn giải quyết nguy cơ trí mạng, tu vi hắn thế nào cũng có thể lọt top 3 toàn truyện, thậm chí không kém gì phản diện Mộ Lâm Giang, tính theo cấp bậc sức mạnh trong nguyên tác thì ít nhất là cao thủ Đại Thừa kì. (1) Bối Hậu Linh: linh hồn sau lưng

Nam chính có sứ giả bao biện mạnh như thế, vậy mà lần nào tỉnh lại sau hôn mê cũng tưởng mình may mắn, linh thú vừa khéo chạy đi, kẻ địch vừa khéo thay đổi thái độ, địa lao sập vừa khéo có một lỗ hổng các kiểu.

Mà giờ Diệp Vân Chu đã tỉnh táo gặp được cái “vừa khéo” này, cũng chính vì tin tưởng tu vi của Bối Hậu Linh sẽ không bị Vệ Nhất phát hiện, y mới dám bí quá hóa liều như thế.

Tuy Mộ Lâm Giang không chơi cưỡng chế giam cầm, nhưng trước nay Diệp Vân Chu chưa bao giờ kí thác quyền chủ động và hi vọng lên người kẻ khác. Mộ Lâm Giang nói rõ giao dịch thì y còn suy xét được, nhưng kẻ chủ mưu sau màn ngấp nghé năng lực của y, còn dám ra tay dọa dẫm thì y không dễ nói chuyện như vậy.

Miếng gỗ trong tay Diệp Vân Chu hóa thành bụi nhẹ, chẳng qua bấy giờ khuôn mặt chỉnh tề trang nghiêm của Bối Hậu Linh đã dần trở nên hoang mang, như thế viết mấy chữ “ông đùa tôi à” to đùng.

Diệp Vân Chu phủi tay: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Bối Hậu Linh nhìn chòng chọc y, vẫn không lên tiếng.

“Không trả lời, ta coi như ngươi không biết nói.” Diệp Vân Chu vươn tay ra, muốn thử bắt ma, thế nào Bối Hậu Linh lại lùi một cái về sau, thân hình bắt đầu nhạt đi.

Diệp Vân Chu cũng không vội gì: “Ngươi mà dám đi, ta có một trăm cách bắt ngươi xuất hiện trước mặt ta một lần nữa.”

Bối Hậu Linh: “…”

“Đùa tí thôi, dù là ta cũng không nghĩ ra nhiều cách như vậy trong thời gian ngắn được.” Diệp Vân Chu cười, “Không phải ta quấy rầy ngươi, ta hiểu rằng ngươi có chỗ khó. Tên các hạ là gì?”

Mặt Bối Hậu Linh có vẻ đắn đo, cơ thể duy trì ở mức gần như trong suốt. Hắn nhìn trân trân Diệp Vân Chu, như có phần buồn bã.

Diệp Vân Chu sửng sốt, nhớ tới thứ được tả là ánh mắt phức tạp trong nguyên tác, hình như bóng mờ sống trong cơ thể có mối quan hệ sâu xa gì đó với nam chính.

“Chớ tin tưởng…” Bối Hậu Linh chậm rãi mở miệng phun ra mấy chữ, giọng nhẹ hẫng kì ảo, “Bất cứ kẻ nào.”

“Có ý gì, bảo ta cẩn thận à? Gần ta có nguy hiểm?” Diệp Vân Chu truy hỏi, “Vậy ta cũng đi thẳng vào vấn đề, ngươi bám lên cơ thể ta, chúng ta cùng vinh cùng nhục, lần nào gặp nguy hiểm cũng phải nhờ ngươi hỗ trợ thì rất phiền hà, không bằng cho ta mượn một thanh kiếm đi.”

Bối Hậu Linh đứng yên một lát, chầm chậm giơ tay, bóng kiếm cổ xưa đơn giản được ngưng tụ ra.

Mắt Diệp Vân Chu dâng lên chút phấn khích, đầu ngón tay y vô cớ run rẩy, cảm giác kì diệu chưa từng có từ trái tim đập nhanh tuôn ra khắp người.

Trong nguyên tác bóng kiếm này từng được Bối Hậu Linh gắn lên bội kiếm của nam chính, tiếc rằng nam chính không phát hiện được để tận dụng.

“Đa tạ.” Diệp Vân Chu đứng lên, giơ tay nắm lấy chuôi kiếm Bối Hậu Linh đưa.

Khoảnh khắc cảm giác lành lạnh truyền lại, Diệp Vân Chu chỉ thấy mạch máu tràn đầy sức mạnh ào ạt đang rít gào tuôn chảy, kịch liệt mà phóng túng, khiến y triều dâng niềm kiêu ngạo dồi dào, rằng chỉ cần vung kiếm là có thể dời non lấp biển.

Tựa như y đã từng vô cùng quen thuộc với sức mạnh này.



Sáng sớm hôm sau, Diệp Vân Chu ngáp dậy trên chiếc giường ấm áp, chăn nệm mềm mại khiến con người ta không có nổi chút tỉnh táo nào. Y mò xuống dưới gối theo thói quen, động tác khựng lại một chặp, mới nhớ ra mình đang ở Tịch Tiêu cung.

Diệp Vân Chu ngồi dậy, dùng ngón tay chải tóc. Cảm cúm đã khá hơn nhiều, chẳng qua vẫn hơi mất sức. Y nhìn vào mé trong cổ tay phải mình, một hình xăm kiếm màu đen dài bằng nửa ngón tay in ở đó, chỉ cần tập trung tinh thần dùng linh thức là có thể triệu hồi bóng kiếm. Điều đáng tiếc duy nhất là sức mạnh nằm hoàn toàn trên kiếm, không có kiếm thì y vẫn chỉ là tay mơ Trúc Cơ, xem như người chơi hệ dựa hoàn toàn vào trang bị.

Y muốn nghiêm túc ngẫm nghĩ xem rốt cuộc tại sao cơ thể này lại như thế. Bản năng dùng kiếm y không kiềm chế được là của nam chính nguyên tác, Bối Hậu Linh, hay còn trường hợp nào khác? Song chỉ suy đoán thì cũng vô dụng, đành phải tạm gác lại.

Khi y ngủ say thì cửa sổ và trận pháp điều chỉnh nhiệt độ đã sửa xong, căn phòng lại trở nên tăm tối. Nhật quỹ đã thay cái mới, đang chỉ giờ Mão một khắc (5h15).

Diệp Vân Chu dụi mắt, không ngờ vậy mà mình đã ngủ thẳng cẳng một ngày một đêm.

Bên trái cửa sổ đối diện giường hẳn là tủ quần áo, Diệp Vân Chu đi chân đất từ giường sang, mở ra xem, thấy trong tủ treo đủ các loại y phục, giày, trang sức đã được phối sẵn thành bộ, chất liệu thượng đẳng, mềm mại mượt mà.

“Có vừa mắt ngươi không, Diệp công tử?”

Diệp Vân Chu thõng vai thở dài, ngoảnh đầu nhìn tên chưa chào hỏi đã xộc vào, Mộ Lâm Giang.

Không phải chỉ là vài bộ quần áo thôi à, nói như kiểu nhìn thấy hình ảnh gì không quần áo ấy.

“Lần sau ngươi tìm ta thì gõ cửa trước không?” Diệp Vân Chu yêu cầu, “Tốt nhất là gõ ba cái.”

Mộ Lâm Giang vẫn dựa vào đuôi giường phía cạnh cửa, duỗi tay nhấn một cái lên tường, đèn tinh thạch lắp trên trần nhà theo đó sáng lên ánh sáng dìu dịu. Hắn thoải mái gật đầu đáp ứng: “Chấp thuận.”

“Cảm tạ ân đức của ngươi?” Diệp Vân Chu bất mãn với ngữ nghĩa của hắn, “Sớm như vậy, ngươi đến làm gì?”

“Ta đã an bài cho ngươi một chức vị, tiện theo bên người ta.” Mộ Lâm Giang giơ tay ném một lệnh bài sang.

Diệp Vân Chu tiếp lấy, mặt trước lệnh bài đồng hình vuông là ba chữ Tịch Tiêu cung, mặt sau khắc văn hầu Túc Tiêu điện Diệp Vân Chu. Y cân nhắc, tự nhủ mình còn chưa tốt nghiệp Tĩnh Vi môn đã được đi thực tập, có quan hệ là được đãi ngộ đặc biệt ngay.

“Trước tiên không bàn đến việc ta có đồng ý đi theo ngươi không.” Diệp Vân Chu cầm chiếc lệnh bài khá có trọng lượng, “Ngươi bảo ta để nó ở đâu đây?”

Mộ Lâm Giang men theo tay y ngó đến bên hông chiếc áo trong lỏng lẻo, bỗng phát hiện Diệp Vân Chu không đi giày, dưới ống quần lộ ra ngón chân trắng hồng, nổi bần bật trên sàn nhà đỏ thẫm.

Diệp Vân Chu cảnh giác nói: “Nhìn gì đấy?”

“Sàn nhà lạnh, đi giày vào.” Mộ Lâm Giang làm như không thu mắt về.

Diệp Vân Chu: “…”

Diệp Vân Chu ngoảnh đầu hắt xì một cái rất không đúng lúc, như ứng nghiệm theo lời Mộ Lâm Giang. Y tiện tay chọn một bộ quần áo đen vừa mắt từ tủ quần áo, trở lại mép giường giẫm lên giày.

“Phòng tắm ở cách vách, cho ngươi một khắc rửa mặt, sau đó đi theo ta.” Mộ Lâm Giang hạ lệnh vô cùng ngang ngược, “Túi càn khôn và ngọc giản truyền âm ta giữ hộ ngươi, ba tháng nữa trả lại nguyên xi. Trong ngăn kéo có đồ mới cho ngươi dùng tạm, nhưng tốt nhất đừng có ý định liên lạc với Tĩnh Vi môn, tính tình ta không hay tốt như vậy đâu.”

Diệp Vân Chu không biết Mộ Lâm Giang phải gấp làm gì, chọn một ngọc giản truyền âm và túi càn khôn theo lời hắn, để lại ấn ký linh thức theo phản xạ, rồi ôm quần áo sang phòng bên cạnh rửa mặt. Lúc nằm trong thùng tắm có trận pháp giữ ấm y suýt thì ngủ quên, song lại bị Mộ Lâm Giang điên cuồng gõ cửa đánh thức, đành lừ đà lừ đừ đi theo bước chân như gió của hắn trong nửa giờ, cuối cùng leo lên một ngọn núi nhỏ, tiến vào khu rừng trên đỉnh núi.

Y đi đoạn đường này mới biết nơi mình ở hẻo lánh bao nhiêu. Biệt viện kia như được cải tạo từ dịch trạm, thành thử vật dụng bài trí không sang trọng lắm, xung quanh là rừng hoang núi vắng, không biết đường thì hoàn toàn không thể tìm được phương hướng, trừ khi bay lên trời.

Diệp Vân Chu chống đầu gối thở hổn hển mấy hơi, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn phía trước. Mộ Lâm Giang khoanh tay đứng, dáng người hiên ngang, vạt áo cầu kì quét đất tạo thành vết trên nền tuyết trắng tinh, nhưng không thấy tí bụi bẩn nào.

Diệp Vân Chu nhìn một lát, không biết vì sao đột nhiên cảm giác có lẽ Mộ Lâm Giang thường xuyên đến đây, núi rừng bao la chỉ có mình hắn, bị tách biệt khỏi trần thế, khí chất thanh đạm mà bình tĩnh, vừa lãng mạn lại vừa cô quạnh.

“Ngươi thật sự là kiếm tu hả?” Mộ Lâm Giang nghiêng đầu chế nhạo, “Tới giờ mới đi bao xa.”

“Rốt cuộc chúng ta đến đây làm gì?” Diệp Vân Chu định thần lại, mặt mang vẻ tức giận, “Nếu đáp án không khiến ta hài lòng, sau này ngươi đừng mơ ra lệnh cho ta.”

“Suỵt, trật tư nhìn đi.” Mộ Lâm Giang bước nhẹ về phía trước, khi đi qua cây thông già đầu tiên phủ đầy tuyết trắng, nơi cuối rừng thông lam xám sum suê, chân trời bỗng bừng lên ánh sáng vạn trượng.

Diệp Vân Chu vô thức nheo mắt lại. Trận tuyết lớn hôm qua đã ngừng, bầu không vời vợi trong vắt sáng sủa, một tia sáng vàng cam phủ lên dáng núi xa lờ mờ, ánh dương trắng tuyền như tuyết chiếu lên đ ỉnh núi, trải sắc ấm trên mặt tuyết xanh băng dưới chân họ.

Y im lặng hít một hơi, cơn gió lạnh lẽo lẫn với tuyết phả vào mặt, như nuốt một miếng đường trắng trong suốt, cục tức cũng tiêu biến trong vô hình.

“Xung quanh đây không có đám thuộc hạ của ngươi nhỉ.” Tiếng Diệp Vân Chu hơi khẽ, y đã tưởng ngay câu tiếp theo của Mộ Lâm Giang là “Xem đi, đây là giang sơn bổn tọa giành lấy cho ngươi!”

“Không có.” Mộ Lâm Giang nói đúng sự thật, “Vệ Nhất ở dưới chân núi.”

“Vậy ngươi cố tình diễn màn kịch dịu dàng này cho ai xem?” Diệp Vân Chu nghi hoặc khó hiểu.

Mộ Lâm Giang nghiêng đầu, hơi mở to hai mắt, tiếp đó không nhịn được bật cười: “Ta chỉ tản bộ như bình thường, tiện thể cho ngươi xem cảnh sắc rừng thông thôi. Hơn nữa không khí sau trận tuyết không tệ, khuyến khích ngươi nên ra ngoài vào sáng sớm nhiều hơn, bệnh cũng khỏi nhanh hơn.”

Diệp Vân Chu: “…”

Nguyên tác hại ta!

Khóe miệng Diệp Vân Chu lúng túng co giật, ấn tượng ban đầu từ nguyên tác đã ghim sâu vào đầu, khiến y cứ thấy nhất cử nhất động của Mộ Lâm Giang đều mang chút mùi không thể miêu tả, thành ra giống như y tưởng bở, quấy rối cung chủ vô tội nhà người ta vậy.

“Ha, xem ra ngươi hiểu lầm ta rất nhiều.” Mộ Lâm Giang ý tứ sâu xa nói.

“Đúng vậy, bên ngoài toàn truyền ngươi nóng tính gian ác, ngược đãi phụ nữ và trẻ em, còn bắt nam tử trẻ tuổi có nhan sắc về độc chiếm.” Diệp Vân Chu nói, mặt không cảm xúc.

Mộ Lâm Giang nghe xong không khỏi chìm vào câm lặng, đoạn nhướng mày, cố ý đến gần Diệp Vân Chu, hơi cúi đầu nhìn thẳng y, nhẹ giọng cười nói: “Nếu ta thật sự muốn thì sao? Ngươi sẽ sợ ta ư?”

Diệp Vân Chu cũng không lùi lại, y ngửi được một mùi hương rõ rệt nhưng không nồng đậm, thấy ảnh ngược rừng thông bạt ngàn trong con ngươi tím sáng. Câu nói dò xét của Mộ Lâm Giang theo gió bay xa, y mỉm cười nho nhã theo thói quen, đưa tay ấn bả vai hắn xuống: “Thấp thêm chút nữa, ngươi quá cao, số người thích ta nhiều không đếm xuể, ngươi muốn thì cũng phải xếp hàng trước mới được.”

Mộ Lâm Giang chẹp một tiếng đẩy tay y ra, tựa hồ có phần cao hứng, Diệp Vân Chu hoàn toàn không hiểu hắn vui chỗ nào.

“Người trẻ tuổi, khiêm tốn chút đi.” Mộ Lâm Giang giễu cợt, “Ta thích ai chứ không thể thích ngươi được, đừng có suy nghĩ viển vông cầm gậy chọc trời.”

“A, kể cả ngươi có người mình thích, nhưng người ta sợ ngươi á.” Diệp Vân Chu mát mẻ đáp lễ.

Gió lạnh phất qua ngọn cây, tiếng xào xạc xa xôi lan ra trong rừng thông. Diệp Vân Chu chỉ thấy Mộ Lâm Giang đột nhiên lạnh mặt, mắt phủ kín khói mù, dường như ngay cả vùng rừng núi này cũng sắp nghênh đón mây đen bão tuyết.

Diệp Vân Chu giơ tay lên, mím môi nhìn trời: “Quân tử động khẩu không động thủ.”

Trong lòng y tự kiểm điểm xem có phải mình đã nói nặng quá hay không, dù sao mắng người khác cũng không nên động chạm khuyết điểm, người ta bá chủ một phương ít nhất phải cho tí mặt mũi. Vì thế để đề phòng, y lặng lẽ lùi ra sau một bước, xui chỗ là không nghĩ đến trong tuyết còn ẩn một lớp băng mỏng, chân y bị trượt, bất ngờ mất thăng bằng ngã ngửa ra.

Ngay khoảnh khắc trước khi ngã xuống, Diệp Vân Chu túm lấy vạt áo Mộ Lâm Giang theo phản xạ.

Vệ Nhất dưới chân núi cảm nhận được chút khí tức khác thường. Sợ Mộ Lâm Giang gặp nguy hiểm, hắn ngự kiếm nhún người mấy lượt đã lên tới đỉnh núi, còn chưa tiếp cận đã trông thấy từ xa Mộ Lâm Giang đang chống mặt đất, hơn nửa người vùi trong tuyết, đè lên người nào đó bên dưới… Là Diệp công tử, Diệp công tử còn chống vai cung chủ, tư thế tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Vệ Nhất: “…” Sao ngài dám nói các ngài đang diễn kịch.

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Nhất cầm ngọc giản lên, bắt đầu lan truyền drama từ góc nhìn của mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.