Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 6: Diễn kịch 03



Lúc bị kéo ngã, Mộ Lâm Giang còn đang nghĩ, Diệp Vân Chu không chỉ độc miệng, mà cả người y đều có độc.

Hắn nỗ lực giữ thăng bằng, nhưng thật sự có phần lực bất tòng tâm, chỉ có thể chống tay trái lên mặt đất, tránh để mình đè hết lên người Diệp Vân Chu.

“Đứng lên.” Mộ Lâm Giang nhanh nhẹn xoay người đứng dậy, ngữ khí lạnh tận xương.

Bông tuyết b ắn ra chui vào cổ áo Diệp Vân Chu, y tiện tay phủi, bò dậy. Khi đối diện mắt Mộ Lâm Giang, cảm giác rung động khó tả dâng lên từ nội tâm Diệp Vân Chu, tựa như có người thổi kèn bên tai y, hay như một lũ ác quỷ lít nhít cào lên bảng đen bằng những móng tay dài, hoặc như tạp âm chói tai phát ra từ radio cũ.

Diệp Vân Chu bừng tỉnh nhớ lại miêu tả về Mộ Lâm Giang trong nguyên tác: đôi con ngươi rực sáng vô song kia đựng đầy những vật kinh khủng nhất trên đời, không phải quỷ thần, mà là nhân tâm.

Mỗi con người đều có tâm, khi anh nhìn thẳng vào Minh Đồng, nó sẽ khống chế nỗi sợ của anh, tùy ý thao túng tinh thần anh, thân xác anh, tận đến khi anh vĩnh viễn trở thành môi trường thuận lợi cho nỗi sợ, đến chết anh cũng không được giải thoát.

Nhưng Diệp Vân Chu không tài nào hiểu được.

Mộ Lâm Giang trong nguyên tác là phản diện, bị mắng thành yêu ma quỷ quái là chuyện bình thường, vậy người ngay đến yêu ma quỷ quái cũng không sợ như y là cái giống gì? Y không biết thế nào là sợ, cho nên y không sợ cả sự khác biệt giữa mình và người khác.

Hơn nữa đến Thương Mân giới, gặp được Mộ Lâm Giang, kẻ quái gở không chỉ có mình y nữa.

Diệp Vân Chu vẫn điềm tĩnh như trước, xóa những thứ hoa hòe hoa hoẹt kia đi. Y chỉ đơn thuần là khó chịu với những tiếng ồn đó thôi, đến cảm thán cũng không tập trung nổi. Linh lực vô hình đè y xuống, Diệp Vân Chu đoán hẳn Mộ Lâm Giang cân nhắc đến chuyện y mới chỉ Trúc Cơ, không khác gì con kiến trong mắt cao thủ Đại Thừa kì, cho nên mới cố tình tém năng lượng lại, muốn ra oai phủ đầu với y.

Vì thế Diệp Vân Chu bất đắc dĩ cúi đầu, hơi hạ đùi phải xuống, đột ngột dồn lực vọt tới, nắm tay đấm thẳng mặt Mộ Lâm Giang.

Mộ Lâm Giang khẽ ngạc nhiên, quần áo hắn không hợp để đánh nhau lắm, đoạn lùi ra sau nửa bước, khó khăn lắm mới né được đòn tấn công của Diệp Vân Chu. Nắm đấm sượt qua cuốn lên một sợi tóc mai, hắn giơ tay cản chiêu, linh lực tím sậm dưới chân vẽ nhanh thành hình dáng trận đồ, đồng thời trầm giọng quát: “Làm càn!”

Diệp Vân Chu liếc mắt xuống, bắt được tay trái Mộ Lâm Giang làm hắn không thể kéo dài khoảng cách, cười nhẹ nói: “Luận bàn chút thôi, cung chủ sẽ không bắt nạt tiểu bối đâu nhỉ?”

Lời Mộ Lâm Giang nín lại trong họng, sắc mặt biến hóa không ngừng, trận đồ chầm chậm tan biến trong tuyết, tay phải tụ linh lực đập về phía Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu nghiêng người né, chưởng kình khéo léo đập lên mạch Mộ Lâm Giang, tiếp đó lại thay đổi chiêu thức, ngừng cú đấm có thể vững vàng đánh trúng ngay một tấc dưới cằm hắn.

“Đánh người không đánh mặt.” Diệp Vân Chu thở hổn hển mấy hơi, nghị hòa: “Ta chân thành xin lỗi ngươi, ngoài ra, cảm ơn cung chủ đã nhường nhịn, vui lòng chỉ giáo vãn bối.”

Mộ Lâm Giang cụp mi nhìn Diệp Vân Chu thu nắm đấm lại, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Không cần nể mặt, ta thua.”

Giọng hắn khẽ run, tựa như có đất cát lạo xạo trong họng, bị hắn cực lực dằn lại, cuối cùng trở nên khào khào lụp chụp.

Diệp Vân Chu vuốt phẳng tay áo trái bị mình nắm nhàu của Mộ Lâm Giang, an ủi hắn: “Không tính là thua. Ta đoán chắc ngươi không rành công phu quyền chưởng nhỉ, đối phó bằng thuật trận lại sợ làm ta bị thương, mà mắt ngươi cũng không phát huy được tác dụng, khó tránh tính sai nhất thời, đánh tiếp lần nữa chưa chắc ta sẽ may mắn chiếm thượng phong.”

Mộ Lâm Giang tiêu hóa câu giải thích này một lúc mới miễn cưỡng chấp nhận, hừ một cái lạnh lùng: “Không phải ngươi rất biết ăn nói à.”

“Vậy cung chủ có vừa ý ta không?” Diệp Vân Chu trêu đùa.

Mộ Lâm Giang: “…”

“Tốt nhất là không, đừng làm ta khó xử.” Diệp Vân Chu nhún vai nói.

Mộ Lâm Giang: “…”

Mộ Lâm Giang rốt cuộc lộ ra chút ý cười: “Ngươi biết chọc tức ta sẽ có kết cục gì không?”

“Cung chủ chịu đựng ta như thế, chắc hẳn bản tính nhân từ, vậy để ta đoán xem.” Diệp Vân Chu chống cằm trầm ngâm, “Chặt đứt tay chân làm thành người lợn (1), nhốt vào bình cổ độc, ngày nào cũng nhét linh dược cho sống dở chết dở, làm người đó hối hận, sống trong bóng tối vô biên vô tận suốt quãng đời còn lại?”

Khóe mắt Mộ Lâm Giang khẽ giật, nghĩ bụng, ngươi có hiểu lầm gì với “nhân từ” không?

Mà giờ dù hắn có nói gì đi nữa cũng không thể kinh khủng hơn kết cục này được.

Diệp Vân Chu vẫn còn ra vẻ nghiêm túc lắng nghe. Mộ Lâm Giang chầm chậm mở năm ngón tay phải, rồi lần lượt nắm từng ngón lại, chiếc ô màu lam đậm xuất hiện trong tay. Hắn hất mở dù ra, nói: “Ngươi không sợ ta, thì không thể đồng cảm với những người điên dại sụp đổ như thể bản thân ngươi cũng bị được.”

“Ngươi không muốn biết vì sao ta không sợ ngươi?” Diệp Vân Chu thử, “Hay là, ngươi không để ý việc hai mắt ngươi không có hiệu quả với ta?”

“Trên đời luôn có người đặc biệt.” Mộ Lâm Giang bâng quơ nói, “Huống hồ nếu ta muốn giết ngươi, nhắm mắt lại cũng có một trăm cách.”

“Thực sự nhiều như vậy à?” Diệp Vân Chu nhướng mày hỏi đến cùng.

“Cần ta làm ví dụ cho ngươi không?” Mộ Lâm Giang liếc mắt nhìn y, một làn khói phả xuống dưới tán dù, bao cả người hắn ở bên trong, từng chút biến mất theo sự tản ra của sương mù.

Diệp Vân Chu lẻ loi đứng giữa rừng thông, bấy giờ mới nhận ra Mộ Lâm Giang đã bỏ lại y lại mà đi rồi. Chiếc nhẫn trên ngón giữa y sáng lên, Diệp Vân Chu thoáng nghĩ, linh thức điều khiển nhẫn phóng ra một tia sáng trắng. Một bức màn sáng chợt trải ra không xa trước mặt, cạnh bên lấp lóe mây mù hỗn loạn, hẳn chính là ảnh mây được đề cập trong nguyên tác.

Trên ảnh mây này biểu diễn cảnh núi non trùng điệp, có khí thế rét lạnh mịt mùng ghê gớm của mùa đông, cung điện liên miên quần tụ trong núi, được bốn đại lộ bằng phẳng thông lên.

Đây là bản đồ Mộ Lâm Giang cho y.

Vệ Nhất ngồi trên cọc gỗ dưới chân núi, thấy từ xa Diệp Vân Chu chống cành khô đi xuống, bên cạnh không có Mộ Lâm Giang, bèn tiến lên đằng hắng một tiếng, hỏi: “Diệp công tử, cung chủ không đồng hành với ngài à?”

“Không, hắn để lại định vị cho ta, chắc đang đang chờ ta đi làm việc đây.” Diệp Vân Chu bóp eo mệt mỏi, không biết có phải cơ thể này đang chạy lộ tuyến pháp sư không mà thể lực kém không chịu được, y đánh Mộ Lâm Giang xong là bị ngay tác dụng phụ, giờ tay chân nhức mỏi hết cả.

“Vậy hiện tại ngài muốn qua đó à?” Vệ Nhất hoài nghi quan sát Diệp Vân Chu.

“Về chỗ ở một chuyến trước, quần áo bẩn hết rồi.” Diệp Vân Chu ngần ngại phủi tay áo.

Vệ Nhất không biến sắc, chỉ rít gào trong lòng.

Quả nhiên là đã làm gì đó, quần áo cũng làm bẩn được!

Cung chủ và Diệp công tử, thật là hoang dại.

Diệp Vân Chu cảm giác ánh mắt Vệ Nhất nhìn y đoạn đường này cứ chướng chướng thế nào, hồi trước mấy vệ sĩ theo sau cũng không làm y khó chịu kiểu này. Y sửa soạn chỉnh tề, ăn sáng xong xuôi mới đi đến Túc Tiêu điện theo định vị Mộ Lâm Giang để lại.

Mấy cơ sở đại đường của Tịch Tiêu cung đều ở đây, như chúng tinh phủng nguyệt (2) bao quanh Túc Tiêu điện. Quảng trường trước điện khoáng đạt hào hùng, hai bên bậc thang san sát thị vệ, làm Diệp Vân Chu tức khắc có ảo giác đang thượng triều.

Mộ Lâm Giang đợi trong thư phòng, thấy y đến thì dựa vào ghế, chỉ nhật quỹ ở góc bàn, xa xăm nói: “Ngày mai đến sớm hơn một canh giờ.”

Diệp Vân Chu mới lấy được hơi: “Ta thấy trên đường có không ít người vừa đến.”

“Ta lạm dụng chức quyền, chỉ quy định với một mình ngươi thôi.” Mộ Lâm Giang nói đúng lí hợp tình, “Cung chủ có yêu cầu đặc biệt với ngươi, ngươi nên thấy vinh hạnh.”

Diệp Vân Chu nhất thời nghẹn họng, yên lặng ngồi xuống án thư cạnh bàn Mộ Lâm Giang, theo thói quen vặn eo xoay ghế, kết quả không xoay được, đành phải giả vờ đặt tay lên lưng ghế, bày trạng thái làm việc, hỏi: “Ta phải làm gì?”

“Mở mấy bức thư trên bàn ngươi đi, đọc xong rồi tóm tắt thuật lại cho ta.” Mộ Lâm Giang đứng dậy đẩy ghế vào trong, mở cửa sổ đằng sau ra bắt đầu làm biếng, lấy một chiếc kéo nhỏ từ dưới giàn hoa bên cửa sổ, cúi người cẩn thận tỉa cành cho bồn cây.

Diệp Vân Chu đọc một ít thư trong đống trên bàn, nét chữ mỗi bức khác nhau. Y cầm một phong, do dự hỏi: “Đây là thư tín cá nhân nhỉ, cứ để bên ta xem à?”

“Thư tín cá nhân gửi cho cung chủ Tịch Tiêu cung, cá nhân nữa cũng coi như công vụ.” Mộ Lâm Giang phẩy phẩy tay, cắt răng rắc một lùm lá kim.

Diệp Vân Chu nghe vậy xé luôn một phong, bút tích trên thư uyển chuyển, ngôn từ hoa mĩ, y đọc xong chỉ thấy quái đản, ngẫm nghĩ rồi tóm tắt: “Vị Khanh Ca tiên tử này gửi thư tình cho ngươi, trong thư nói cô ta không ngại mắt ngươi, cũng không quan tâm quyền thế của ngươi, là người trung trinh không màng danh lợi, chỉ ngưỡng mộ ngươi, không liên quan gì đến ngoại vật… Thật là một cô nương dũng mãnh.”

“Ồ? Ta thập tử nhất sinh mới tu luyện được đến cảnh giới Đại Thừa, thành lập Tịch Tiêu cung, tiền bạc linh khí tích cóp được nhiều không đếm xuể, thế mà cô ta không chút nào để ý, vậy là đang sỉ nhục khinh thường ta hả?” Ngữ khí Mộ Lâm Giang lạnh lùng, không vui nói, “Huống hồ Khanh Ca tiên tử cái gì, ta còn chưa bao giờ gặp cô ta.”

Nét mặt Diệp Vân Chu cứng đờ, tiếp tục mở phong thư khác.

“Phong thư này coi trong của cải và nhan sắc của ngươi, muốn liên hôn với ngươi.”

“A, hạng người nông cạn dung tục hám lợi đen lòng, mưu toan leo lên Tịch Tiêu cung, người si nói mộng.” Mộ Lâm Giang cầm xẻng nhỏ, vừa đào đất vừa cười khẩy nói.

“Còn phong thư này, hắn nói hồi còn trẻ từng đánh nhau với ngươi, mỗi lần nghĩ tới lại sôi trào nhiệt huyết, đến giờ vẫn nhớ mãi không quên, đang ở dưới chân núi muốn tiến thêm một bước trong quan hệ đập choảng với ngươi, đây chắc là người cuồng bị hành hạ.”

“Hừ, mãng phu xấc xược, Tịch Tiêu cung há là nơi hắn làm càn.”

“… Phong tiếp theo, hắn nghe nói ngươi cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, muốn giao lưu với ngươi, nhưng núi cao quá không leo lên được.”

“Hứ, thư sinh yếu ớt, coi nơi này là quán trà hay thư viện muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?”

Diệp Vân Chu hít sâu, khó khăn giữ nụ cười mỉm, nghĩ thầm gậy treo quần áo ở sân sau của ta có phải bị ngươi cuỗm đi không.

Cuối cùng y cũng hiểu Mộ Lâm Giang là người thù dai đến mức nào.

Diệp Vân Chu ném thư xuống, đứng dậy nói: “Thành thật xin lỗi, ta sai rồi, số người mến mộ ngươi vớt một vốc đầy tay, ngươi thích chọn ai thì chọn, nguyên nhân độc thân đến nay là giữ mình trong sạch thanh cao kiêu ngạo, chướng mắt những phàm phu tục tử đó, tuyệt không phải không có ai thích, cũng tuyệt không phải bị người ta sợ.”

Mộ Lâm Giang cười một tiếng, làm Diệp Vân Chu ăn quả đắng, tâm trạng hắn tốt hơn không ít, để xẻng xuống, lắc đầu nói: “Ngươi biết thế nào là Diệp Công thích rồng (3) không? Họ cùng lắm chỉ nói dễ nghe ngoài miệng, lúc thực sự nhìn thấy ta thì quá nửa tan tác chim muông.”

(3) Diệp Công thích rồng: có ý châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật, một điều gì đó, hoặc là hay khoác lác về điều gì đó, nhưng không thực lòng, hoặc là không hiểu rõ.

Diệp Vân Chu sững sờ một chặp, không nói gì.

“So với họ, ta vẫn thích ngươi hơn.” Mộ Lâm Giang lau đầu ngón tay bằng khăn tay, nghiêng đầu nhìn Diệp Vân Chu, đôi mắt tím phản chiếu ánh sáng trong phòng như bụi sao lấp lánh.

Diệp Vân Chu mím môi, bấy giờ chợt vang tiếng đập cửa, y không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ Mộ Lâm Giang quả nhiên đã phát hiện có người tới, lại đang diễn kịch.
(*) Điển tích “Diệp Công thích rồng” kể rằng Diệp Công từ nhỏ luôn nói rất thích rồng và mọi đồ đạc đều khắc hình rồng; rồng thật trên trời biết chuyện cảm động, bèn từ trên trời giáng hạ xuống nhà Diệp Công; Diệp Công nhìn thấy rồng thật liền sợ hãi quay người bỏ chạy, giống như đánh rơi mất hồn vậy, sắc mặt tái mét, không tự chủ được nữa.

Diệp Công chẳng phải thực sự yêu thích rồng. Cái mà ông ta thích, chẳng qua chỉ là những thứ giống như rồng hoặc hình tượng của rồng mà thôi!

Ngụ ý của thành ngữ “Diệp Công thích rồng” có thể liên hệ từ nguồn gốc của điển tích cũng như câu chuyện trong điển tích, chính là có ý châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật, một điều gì đó, hoặc là hay khoác lác về điều gì đó, nhưng không thực lòng, hoặc là không hiểu rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.