Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 87: Kình lôi sơn 01



Đúng như Mộ Lâm Giang dự liệu, ngày hôm sau Phù Tinh chân nhân quả nhiên tìm tới. Họ không định tiết lộ tung tích của Trường Sinh Hỏa để tránh gây mâu thuẫn giữa thành Lăng Nhai và Thu Thủy kiếm các. Diệp Vân Chu không biết hắn nói chuyện gì với Hoắc Phong Đình, dù sao Hà Tự Phi – người chưa từng gặp mặt trực tiếp Lăng Nhai thành chủ, đã được Hoắc Phong Đình nhiệt tình đưa tiễn – lại được một hồi cảm thán vì mở mang kiến thức.

Trong đình viện tụ tập ba kiếm tu, đều lơ tơ mơ với tiến độ bày trận của Mộ Lâm Giang. Diệp Vân Chu xem không hiểu, nhưng không trở ngại việc y theo sau Mộ Lâm Giang thưởng thức nghệ thuật.

“Có Phù Tinh chân nhân hộ pháp, nơi này còn là phủ thành chủ, hẳn đã vạn vô nhất thất.” Diệp Vân Chu hiếm thấy kết luận sớm, “Còn nữa ngươi lấy kiếm bình thường vẽ được không? Ta cướp kiếm của Hà Tự Phi cho ngươi dùng cũng được.”

Mộ Lâm Giang đang dùng chính Nhược Thủy kiếm của Diệp Vân Chu vẽ trận trên sân gạch, vết cắt bạc màu đứt đoạn, phù văn cũng tung bay quấy quá; đến cái tiêu chuẩn Diệp Vân Chu còn không nhận ra chứ khỏi phải nói tới tác phẩm đặc sắc tự hình thành một trường phái riêng của Mộ Lâm Giang. Nhưng nội dung không quan trọng, điều làm y đớn nhất vẫn là tiếng kiếm vang ken két trên đất.

“Kiếm ngươi dùng thuận tay.” Mộ Lâm Giang cầm chuôi kiếm, chốc thì trầm tư, chốc lại nhíu mày.

“Ta vẫn nhớ Nhược Thủy là ngươi cho ta mượn, làm hỏng phải tự trả tiền sửa chữa.” Diệp Vân Chu liếc hắn, “Sao ngươi không dùng Xuân Giang Đình Nguyệt.”

Mộ Lâm Giang nghe vậy thì lại sầu đời một lát, thật lòng lắc đầu nói: “Nhớ tới Ưng Hiên Dương lại không nhịn được thở ngắn than dài, sợ ngươi mất hứng.”

Diệp Vân Chu tự nhủ, hóa ra tổn thương vật lí của ta và tổn thương tinh thần của nhà ngươi thì bắt buộc phải chịu đựng một cái. Y nheo mắt nhìn chằm chằm vết cắt cả buổi không nhúc nhích gì trên mặt đất, hỏi: “Có chướng ngại à?”

“Mạch suy nghĩ thì rõ rồi, chẳng qua tương đối phiền hà thôi.” Mũi kiếm Mộ Lâm Giang vẩy một cái ra sau, vẽ ra một đường cong mượt mà, nối liền hai phù văn vào nhau, “Quan sát trước một lượt rồi nói tiếp, nhờ một chút, đừng chặn đường.”

Diệp Vân Chu linh hoạt nhảy ra nhường đường cho bản phác thảo của Mộ Lâm Giang, đoạn ngoái đầu lại thì thấy Phù Tinh chân nhân đứng dưới mái hiên, một tay nhấc rèm mũ, tựa hồ đã nhìn ra chút phương pháp.

“Mộ cung chủ quả là một người rộng lượng.” Phù Tinh chân nhân khẽ tán dương, “Quá trình nghiên cứu sắp đặt trận pháp tinh diệu dường này mà không hề giấu riêng cho mình, thật không biết là không sợ người quan khán học được, hay là tự tin rằng người xem sẽ không học được.”

Diệp Vân Chu sóng đôi đứng đó, duy trì khoảng cách xã giao an toàn với hắn, nghe hắn cảm khái bèn cố tình trêu cợt, cao giọng nói với Mộ Lâm Giang: “Cung chủ, Phù Tinh chân nhân hỏi ngươi, đã cho phép tha hồ tham quan quá trình bày trận, vậy nếu học được thì có được học không!”

“Khụ!” Phù Tinh chân nhân vội vàng nâng tay áo che khuất mặt, “Vân Chu, sao có thể đặt câu hỏi như thế, quá đường đột thất lễ.”

Mộ Lâm Giang thuận tay vung một đường kiếm, không để bụng: “Không sao, đây chỉ là tác phẩm theo kinh nghiệm thiển cận, môn chủ có nhận định gì cũng có thể đưa ra trao đổi.”

“Chuyên tu kiếm trận thì cũng từng đọc qua thuật trận nhỉ.” Diệp Vân Chu hỏi thăm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Có một bộ phận liên thông, nhưng bàn về thành tựu, bản thân ta không thể so được với một phần vạn của Mộ cung chủ.” Phù Tinh chân nhân khiêm tốn nói, “Để cân bằng sự mãnh liệt của Trường Sinh Hỏa, toàn trận lấy hệ thủy làm cơ sở; chỉ là kế đến biến trận rất nhiều, linh thạch hệ thủy ban đầu e rằng sẽ khó liên kết.”

“Đây chính là chỗ ta đang xem xét.” Mộ Lâm Giang thấy Phù Tinh chân nhân hiểu được, con ngươi sáng ngời. Nếu lúc trước bày trận này thì hoàn toàn không cần dùng linh thạch hỗ trợ, hắn tiện tay là có thể khống chế, nhưng hiện giờ lại phải cố hết sức tiết kiệm linh lực, “Ta định vẽ thêm một Tụ Linh trận nữa để tập trung hơi nước, hi sinh một chút tốc độ liên kết.”

Diệp Vân Chu chỉ hiểu mấy câu ban đầu, đến khi Phù Tinh chân nhân xuống khỏi hiên gỡ đấu lạp xuống, y nghe những phù văn bí chú và chuyển hóa linh lực kia như nghe thiên thư. Diệp Vân Chu ngồi trên lan can, vắt chân lên, một lần nữa bắt đầu tự hỏi mình có nên học sâu về thuật trận hay không, tránh để bị Mộ Lâm Giang giễu thất học.

Hai ngày còn lại trận pháp dần dần hướng tới hoàn mỹ, vết cắt trên sân đã dọn dẹp sạch sành sanh. Sáng sớm ngày thứ ba Diệp Vân Chu dậy rửa mặt rồi đi sang, thấy ở tiền sảnh Mộ Lâm Giang đang chơi cờ với Phù Tinh chân nhân ngồi đối diện, Hà Tự Phi thì câu nệ đứng một bên, như chờ tuyên án mà nhìn đau đáu nhật quỹ.

“Cung chủ đi cờ sắc xảo, thế như phong hỏa, đối thủ chỉ hơi sơ ý là sẽ vỡ trận hoàn toàn không vùng lên được.” Phù Tinh chân nhân kẹp một quân cờ trắng suy tư một chặp, buồn rầu nhận thua, “Ta thua.”

“Một thắng một thua.” Mộ Lâm Giang giương mi thư thái nói, “Tiếp tục?”

Phù Tinh chân nhân ngoái đầu lại liếc mắt một cái, Diệp Vân Chu đang dựa lên cạnh cửa khều ảnh mây trong tay, không quấy rầy màn chém giết trên bàn vừa rồi của họ. Hắn thấy ổn thì ngừng, mỗi người đều có thắng có bại, không tính là chịu thiệt, bèn khước từ: “Gần đến giờ rồi.”

“Cũng đúng.” Mộ Lâm Giang vừa gom cờ thu vào bàn cờ, vừa thuận miệng nói, “Có một chuyện ta tự nhận là đi quá giới hạn, chẳng biết có nên nói hay không.”

“Mời cung chủ nói.” Phù Tinh chân nhân gật đầu.

“Dù ngươi không đích thân dạy kiếm pháp cho lệnh đồ, song cũng nên nghe quan điểm của hắn một chút.” Mộ Lâm Giang khuyên, “Đừng để hắn lầm đường lạc lối.”

Phù Tinh chân nhân sững người; mặt Hà Tự Phi đằng sau đỏ cả lên, ấp úng nói: “Ta… Sư phụ, ta tuyệt đối chưa từng nói xấu người!”

Diệp Vân Chu thầm thấy tức cười, bèn đến bên cạnh Mộ Lâm Giang chế nhạo gã: “Phù Tinh chân nhân, cung chủ có tâm ái tài, nếu ngươi chỉ lo thu mà không lo dạy, vậy không bằng nhường đồ đệ cho cung chủ đi.”

Mộ Lâm Giang liếc xéo y: “Ta muốn dạy ngươi cái gì ngươi cũng không học, ta vẫn có thiên phú làm sư phụ à?”

“Vân Chu, con lại đùa rồi.” Phù Tinh chân nhân nhúc nhích khóe miệng, quay người nhìn về phía Hà Tự Phi đang lúng ta lúng túng, lặng thinh một hồi lâu, đoạn thở dài nói, “Đây vốn là chuyện ta đã đáp ứng, vậy mà còn để cung chủ nhắc nhở, là vi sư thất trách. Sau này nếu con có thắc mắc gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta. Khi nào về, ta sẽ cố hết sức tăng thêm thời gian truyền thụ kiếm pháp cho đệ tử.”

Hà Tự Phi được ưu ái mà lo sợ, còn có phần thấp thỏm bất an: “Là đệ tử làm sư phụ khó xử.”

“Có gì mà khó xử? Thôi tiết kiệm lòng thông cảm thừa thãi đi, muốn ôn chuyện sư đồ thì về Tĩnh Vi môn có rất nhiều thời gian.” Diệp Vân Chu cắt ngang bầu không khí này, “Mau làm chính sự đi.”

Mộ Lâm Giang đành chịu, đứng dậy vào trong sân, đoạn vung tay ném ra năm khối linh thạch, ánh lam bắn về các hướng của đình viện, đều đặn ngấm vào mặt đất. Một làn sóng linh lực chậm rãi tản ra, gió thổi tới hơi nước trong lành, khiến con người ta không khỏi tỉnh táo hẳn lên.

Trận này không cần Diệp Vân Chu ra tay, y bèn đứng bên cửa dưới hiên quan khán. Hà Tự Phi nuốt một ngụm nước miếng, nét mặt căng thẳng cũng cứng đờ.

“Đi xuống đi, yên tâm, ngươi cứ nhắm mắt lại, không khác gì ngủ một giấc đâu.” Diệp Vân Chu đẩy lưng Hà Tự Phi một cái, cười tủm tỉm nói.

“Chỉ mong ta sẽ không an nghỉ luôn.” Hà Tự Phi gắng gượng tươi cười, đi đến giữa sân. Tinh thạch hệ thủy tản ra linh lực nhu hòa mát rượi, gã hít sâu, nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống.

Hai tay Mộ Lâm Giang mở ra, gợn ánh sáng màu nước xanh lượn quanh đầu ngón tay hắn, quấn lấy nhau tạo thành một trận đồ quay vòng. Nó bị Mộ Lâm Giang đẩy nhẹ một cái, đính lên người Hà Tự Phi.

Diệp Vân Chu khoanh tay dựa lên cạnh cửa, lộ ra chút ý cười. Y thích ngắm dáng vẻ thi thuật bày trận thong dong thuần thục của Mộ Lâm Giang, ống tay áo lên xuống tung bay khiến người ta từ đáy lòng cảm thấy vui tai vui mắt.

Phù Tinh chân nhân đứng ngoài trận, lấy bội kiếm để lơ lửng trước người, bấm tay niệm pháp quyết đặt lên thân kiếm. Thoáng chốc, vô số đốm sáng vàng nhạt bốc lên quanh người hắn, kiếm ý tràn ra tứ phương, phảng phất như có khúc ngâm thần thánh kì ảo ẩn hiện đâu đây.

Diệp Vân Chu tựa có linh cảm, ngẩng đầu, màn trời trong vắt cũng phối hợp, xuất hiện ánh sao rải rác, dưới vòm trời quang đãng lại hạ mưa phùn li ti.

Cùng lúc đó, đình viện đã bày xong kết giới, ba trận đồ cũng lần lượt mở rộng giữa không trung. Trận pháp có mưa trợ uy càng có vẻ lộng lẫy, Hà Tự Phi trong trận chợt mở mắt, một ngọn lửa đỏ rực bùng lên trong đáy mắt. Phút chốc, sắc lửa lóa mắt bốc lên từ người gã, đốm lửa tung tóe, sân gạch được linh thạch bảo vệ cũng phải vang lên xì xèo.

Diệp Vân Chu không kìm được nhấc tay quạt quạt, nới lỏng cổ áo ra một chút. Sân đột ngột tăng nhiệt độ, trận pháp và Trường Sinh Hỏa tiêu hao lẫn nhau; khi trận đồ thứ nhất vỡ vụn cũng là lúc dòng lửa nhảy nhót trên người Hà Tự Phi bập bùng tán ra, tụ lại thành một đám trên đỉnh đầu.

Mộ Lâm Giang lập tức bấm quyết khởi động trận đồ thứ hai, cột sáng chụp xuống vây lấy ngọn lửa bập bùng. Phù văn trên trận bay xuống, nối thành một dây thừng phong ấn, cuốn Trường Sinh Hỏa lại, từng chút từng chút nén nó ổn định vào trong.

“Sắp kết thúc rồi.” Phù Tinh chân nhân từ đầu đến cuối đều ngó chằm chặp Hà Tự Phi, tới khi Trường Sinh Hỏa tách ra hoàn toàn mới rốt cuộc thở phào một hơi.

Ngọn lửa dữ dằn bị phong ấn trong vòng phù văn lưu chuyển, giống như một vật trang trí tinh xảo. Trận đồ thứ ba cũng từ từ hạ xuống cho màn kết thúc, quét sạch khí tức của Trường Sinh Hỏa.

Diệp Vân Chu đang định về phòng mang chén nước ra, song trận pháp đang thu dở, nhiệt độ do lửa mang đến bất ngờ bị quét sạch sành sanh, sự âm u ngay lập tức phủ tới.

Mộ Lâm Giang kinh ngạc, Trường Sinh Hỏa vừa rơi vào tay hắn thì một luồng sương đen không biết từ đâu tới chợt nuốt chửng tay phải hắn, cuốn đi Trường Sinh Hỏa đã phong ấn.

Diệp Vân Chu mở to hai mắt, nhớ tới sợi khí đen mỏng tới bất khả phát giác là vừa tản ra từ trên người Mộ Lâm Giang. Đầu óc y hoạt động thần tốc, hóa ra Nhược Thủy kiếm thất thanh nói: “Yểm Ma Chủ!”

Chỉ nghe một tiếng giòn vang, ngọn lửa nóng rực lại lần nữa bùng lên, rồi lại nhập vào trong sương, khiến sương đen đột nhiên đón gió căng phồng lên. Trường Sinh Hỏa cũng nhuốm màu tăm tối trầm trọng, hóa thành quỷ diễm âm u vô định.

Mộ Lâm Giang vung tay áo lập tức biến trận, trận đồ chưa thu hồi xoay tròn vút lên nhắm ngay vào Yểm Ma Chủ, mưa tên rậm rạp bắ n ra nhanh như điện. Hắn quát: “Tất cả mọi người lui lại!”

Phù Tinh chân nhân kinh hãi nhìn Yểm Ma Chủ trước mắt, rồi chợt giật mình, xông lên trước định mang Hà Tự Phi ra; hắn không muốn nhìn đệ tử chết ngay bên cạnh một lần nào nữa. Nhưng Mộ Lâm Giang đã nhanh hơn một bước ném Hà Tự Phi ra, hắn vội vàng vươn tay tiếp lấy, trong tình thế cấp bách vậy mà không khó chịu như lúc thường. Hắn không có thời gian nghĩ kĩ, lùi nhanh về dưới mái hiên bảo hộ Hà Tự Phi ở sau lưng.

“Yểm Ma Chủ! Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!” Mộ Lâm Giang lồ ng lộn lên, Hoàng Âm chấn nhiếp tâm thần, ánh tím phía sau nhanh như gió dệt thành con mắt khổng lồ lơ lửng giữa trời, rực rỡ diễm lệ một cách ma quỷ, không gì tả nổi.

“Trường Sinh Hỏa… đã trở lại. Mộ Lâm Giang, ngươi quả nhiên không phụ kì vọng của ta.”

Sương đen của Yểm Ma Chủ tụ thành bóng người mờ nhạt, chém ra một lưỡi lửa nung chảy trận tên đồng thời che khuất Minh Đồng đang hiện hữu của Mộ Lâm Giang. Gã không dám chủ động tấn công, nhưng vẫn cười một tiếng đắc ý, từ ven tường lửa nhìn về phía Diệp Vân Chu đã lui đến cửa phòng, ý tứ khó hiểu cười hai tiếng: “Là ngươi tìm được Trường Sinh Hỏa trên người nhãi ranh kia? Diệp Vân Chu, ngươi luôn ra vẻ khôn ngoan, bây giờ lại chuẩn bị áo cưới cho ta, cay cú không? Đoán ra danh hiệu của ta cũng chỉ gia tăng sợ hãi thôi. Ba chữ Yểm Ma Chủ, sẽ lần nữa trở thành đêm đen vô tận trong lòng thế nhân!”

Sắc mặt Diệp Vân Chu u ám, thoáng nghĩ đã hiểu sự bất trắc này bắt nguồn từ đâu. Hôm trước họ truy sát một sợi tàn hồn Yểm Ma Chủ ở núi Tuyền Linh, vào thời khắc sống còn tàn hồn đã đem hết toàn lực tự hủy để công kích Mộ Lâm Giang, e rằng ngay lúc đó tàn hồn đã lưu lại một năng lượng mỏng manh bám trên người hắn, rồi lặng lẽ chờ thời cơ. Y từ từ lùi vào trong phòng, giấu đi thân hình của mình.

Thấy Yểm Ma Chủ phách lối kiêu ngạo mỉa mai Diệp Vân Chu, Mộ Lâm Giang lại càng ứa gan, sắc đen dày đặc phủ kín hai mắt, linh lực dâng lên, lạnh lùng nói: “Lưới trời lồ ng lộng, thưa mà khó thoát! Hôm nay ngươi dám ra mặt làm càn, ta tất phải làm ngươi hồn phi phách tán, thi cốt vô tồn!”

“Mộ cung chủ, bình tĩnh đi.” Dưới sự đe dọa của Minh Đồng, sương mù khắp người Yểm Ma Chủ run rẩy, suýt nữa không duy trì được hình thái này. Gã vội vã vọt người nhảy lên không kéo dài khoảng cách, “Cơ thể của ngươi chịu đựng được à? Trường Sinh Hỏa đã đánh thức ta, nguồn sức mạnh này thật sự khiến người ta hưng phấn mà! Nếu ta dùng nó liều mạng với ngươi, coi như ngươi có may mắn không chết, nhưng còn sống tạm bợ được mấy ngày? Muốn cho Mặc Ảnh đô chôn cùng ta và ngươi à?”

Trong bụng Mộ Lâm Giang tích tụ mối hận ngập trời, ba trăm năm trước chiến đấu phong ấn, rồi ba trăm năm đau đớn giày vò, đến ba trăm năm sau còn phải chịu kẻ địch châm chọc mỉa mai, vậy người làm cung chủ như hắn khuất nhục bao nhiêu!

“Chính vì ta lo trước lo sau quá nhiều, mới để ngươi dám khiêu khích hết lần này đến lần khác.” Sát khí của Mộ Lâm Giang như cơn sóng cuộn trào mãnh liệt, hai tay đưa ra sau lưng, nháy mắt gió ngừng mưa tạnh, vạn vật bị sự tĩnh lặng phủ lên. Thời gian dừng lại như đang ngưng đọng, bất chợt nổ tung thành vạn tia sáng mỹ lệ.

Phù Tinh chân nhân thầm giật mình, trái tim kinh hoàng không cách nào khống chế, đại não nghe Hoàng Âm lâu như bị máu nhồi đến chóng mặt. Đây là Tồi Thần quyết đã lâu chưa xuất hiện của Mộ Lâm Giang, hắn muốn giúp Mộ Lâm Giang đối phó với Yểm Ma Chủ, nhưng tầm mắt chỉ hơi dịch sang, mặc dù Mộ Lâm Giang không nhắm vào hắn, song khi thấy cặp mắt vĩ đại lơ lửng trên không trung, sự sợ hãi và áp lực vẫn ùn ùn kéo tới, ép cho người ta không thở nổi.

Hắn gắng gượng cầm kiếm hít sâu, chợt một tiếng quát khẽ sắc lạnh vang lên bên người.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Dừng tay!” Diệp Vân Chu vội vã chạy về, hô to với bóng dáng vạt áo phần phật tóc dài tung bay kia.

Động đá nứt mở trên mặt đất như một vòng xoáy kì dị, từ hư không vươn ra mấy sợi xích trói chặt làn sương đen thiên biến vạn hóa rồi kéo vào trong, mặc cho gã vùng vẫy rít gào bao nhiêu cũng chẳng ăn thua.

Thoạt trông đang chiếm hết thượng phong, song dưới tác dụng của câu can ngăn này, cái đầu đang bốc khói của Mộ Lâm Giang bỗng thoáng hạ nhiệt, linh mạch hắn chính đang lên tiếng cảnh cáo không chịu nổi gánh nặng. Ngón tay chắp sau lưng thả lỏng, xiềng xích tức thì biến mất, Yểm Ma Chủ lại không dám ở lâu thêm nữa, chật vật lủi vào trong mây.

Cùng lúc đó, một bóng dáng khác cũng như sao băng xẹt ngang bầu không đuổi sát gã.

“Phù Tinh chân nhân, sao ngươi chỉ đứng nhìn không.” Diệp Vân Chu không vui đi vài bước, quét mắt về phía Phù Tinh chân nhân, lạnh lùng nói.

Phù Tinh chân nhân thầm kêu khổ, chiêu thức địch ta bất phân này của Mộ Lâm Giang, dù có là chiến hữu Đại Thừa kì cũng sẽ bị hạn chế, đành thành thực nói: “Ta không chống cự nổi Minh Đồng và Hoàng Âm, không phát huy được sức mạnh. Con vừa đi đâu?”

“Đương nhiên là tìm người hỗ trợ tác chiến.” Diệp Vân Chu hừ một tiếng, “Hoắc Phong Đình nhàn đến mốc cả người, nếu biết Yểm Ma Chủ ẩn náu kĩ như thế, phải nên gọi hết tới hộ pháp mới đúng.”

Y Vô Hoạn nghe tin báo của Diệp Vân Chu cũng gác hết công việc dang dở hớt hải chạy tới, mới bước vào sân đã bị hơi khói gay mũi chưa kịp tản đi hun cho nhíu mày. Gạch đá bị nung mấp mô, Mộ Lâm Giang đứng trên viên gạch hoàn chỉnh duy nhất, chắp tay sau lưng không nói gì.

“Ngươi với Yểm Ma Chủ còn chưa chết một tên à?” Y Vô Hoạn đi vòng qua hố, lúc đến gần Mộ Lâm Giang thì không nhịn được mở miệng móc mỉa.

Mộ Lâm Giang đột ngột ngoảnh đầu lại, màu đen kịt trong mắt vẫn chưa rút, dư ba sát khí hừng hực.

Y Vô Hoạn không kịp đề phòng phải hít hà một hơi, trượt chân giẫm vào hố cả kinh kêu lên một tiếng, suýt nữa ngã nhào.

Diệp Vân Chu đi lên trước đỡ Y Vô Hoạn, chậm chạp nói: “Mặt dịu dịu tí, đừng dọa nhân sĩ vô can.”

Mộ Lâm Giang gật đầu với Y Vô Hoạn, ngữ khí bình thản: “Ngộ thương tiên sinh không phải mong muốn của ta, xin thứ lỗi.”

“… Tay.” Y Vô Hoạn ấm ức nói, “Đại ca đuổi theo Yểm Ma Chủ rồi. Đừng quên đây là thành Lăng Nhai, khi nào ngươi bình tĩnh lại thì giải thích chuyện Trường Sinh Hỏa cho ta.”

“Nên như vậy.” Mộ Lâm Giang để hắn xem mạch, đợi hắn độ linh lực ôn hòa sang, để thuốc lại rồi nhìn theo hắn bực bội rời đi.

“Tồi Thần quyết dùng thích không?” Diệp Vân Chu cười một tiếng, giống như khi Mộ Lâm Giang chặn y ở trấn Tế Dân, hỏi, “Lần này kịp thu tay, không được chiêm ngưỡng ngươi ói máu như thường lệ, thực sự có hơi không thích ứng.”

Bề ngoài vẫn duy trì vẻ dửng dưng của Mộ Lâm Giang bỗng nứt toạc trong tiếng cười hờ hững của Diệp Vân Chu, để lộ nét dữ tợn như vết trầm kha đã chiếm giữ trong xương máu hắn ba trăm năm, dòng dung nham kia tưởng như đã lan khắp cả khuôn mặt, đốt cháy gần như hết thảy sự chững chạc bình thản lâu nay của hắn.

Hắn cộc cằn nắm cổ áo Diệp Vân Chu, dùng đôi mắt như trống rỗng kia nhìn chòng chọc y: “Diệp Vân Chu! Ngươi biết ta hận bao nhiêu không! Ai ta cũng có thể bỏ qua, chỉ trừ Yểm Ma Chủ! Bằng hữu của ta bị gã gi3t chết, Ưng Hiên Dương cũng phản bội ta, vết thương của ta đêm đêm đau đớn! Trước khi biết Yểm Ma Chủ còn sống ta có thể tự an ủi mình đó là hi sinh, là ta cam tâm tình nguyện, là thứ tình cảm vĩ đại, nhưng bây giờ nó chỉ là dấu ấn sỉ nhục, mỗi giờ mỗi phút đều nhắc nhở ta đã thất bại bao nhiêu! Ngươi có hiểu không?”

Diệp Vân Chu mặc hắn kéo lay, Mộ Lâm Giang đã giận hết nấc, cũng không muốn lựa lời nói tiếp nữa, chỉ bức thiết cần một cách phát ti3t. Tay trái hắn ấn lên ngực mình, thả lỏng cổ áo Diệp Vân Chu ôm lấy y, cúi đầu tì trán lên vai Diệp Vân Chu, dịu giọng kiềm chế âm thanh đau buồn: “Diệp Vân Chu… Ta không thể lúc nào cũng bình tĩnh lí trí được, ta cũng có lúc không nhịn được mà.”

“Ta biết, cho dù ngươi đã từng thất bại, nhưng chúng ta sẽ thành công.” Diệp Vân Chu vỗ về tấm lưng căng cứng của hắn, “Ngươi có thể khóc một lát.”

“A, ngươi chỉ muốn xem trò cười của ta thôi, ta sẽ không để ngươi toại nguyện.” Mộ Lâm Giang nhắm mắt gượng cười, khi đứng thẳng lại đôi mắt đã khôi phục lại màu tím trong suốt, “Không phát hiện được Yểm Ma Chủ rút củi đáy nồi bám lên người mình, để gã có cơ hội giành được Trường Sinh Hỏa, là lỗi của ta.”

“Bây giờ là lỗi của ai không quan trọng, ta cũng lười mở đại hội tổng kết tự kiểm điểm. Hoắc Phong Đình đuổi theo rồi, nếu đến cái tàn hồn cũng không bắt kịp thì hắn cứ tự phế tu vi đi là vừa.” Diệp Vân Chu từng chút từng chút lạnh mặt, nghiến răng giận dữ nói, “Ngươi tưởng ta không hận à? Ta có từng bị kẻ khác chế giễu như vậy! Mối nhục lớn như thế, nghiền xương Yểm Ma Chủ thành tro cũng không xóa bỏ được!”

Mộ Lâm Giang thấy Diệp Vân Chu nắm chặt tay đến trắng bệch thì im lặng phút chốc, an ủi: “Đừng nóng, ta cho ngươi ôm lại.”

“Mộ Lâm Giang.” Diệp Vân Chu ngẩng đầu nhìn về hướng Yểm Ma Chủ chạy trốn, “Về Tịch Tiêu cung, ta muốn lấy cả Vĩnh Trú Đăng và Ưng Hiên Dương về, sau đó đến Kình Lôi sơn một chuyến. Ta cần phải tìm một đáp án.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.