“Cái gì đấy?” Diệp Vân Chu nhướng mày nghi hoặc, vừa định cầm một tờ giấy Mộ Lâm Giang đặt trên bàn lên, hắn đã đè lại tay y.
“Trước hết đừng đụng vào.” Mộ Lâm Giang gõ lên mu bàn tay Diệp Vân Chu, “Mấy bản nháp này bị thiếu một phần, ta phải sắp xếp lại theo thứ tự trước đã. Ân Tư, ngươi tìm được ở đâu?”
“Bàn, ngăn kéo, và tủ sách trong thư phòng tẩm điện.” Ân Tư trả lời đúng sự thật, “Ưng Hiên Dương sẽ không để đồ quan trọng ở lại lâu, theo thuộc hạ suy đoán, những thứ này chắc hẳn chỉ là các kết quả thí nghiệm tiện tay bày ở đó, chứ không được dùng chính thức.”
“Ừm, chính xác.” Mộ Lâm Giang tán đồng, chầm chậm gật đầu.
Diệp Vân Chu dè dặt rút tay về. Mộ Lâm Giang càng xem mặt càng nghiêm nghị, đầu ngón tay vẽ ra mấy nét phù văn trên không trung, đoạn cầm bản nháp bước lên vài bước, phẩy tay áo, vài vệt tím sáng rực trải vù ra.
“Đi trước đi, đừng quấy rầy hắn.” Diệp Vân Chu gọi Ân Tư rời khỏi, như có điều suy nghĩ quay lại phòng sát vách, nói với y, “Ngươi có chú ý không? Một tờ giấy trong chỗ đó có một vết nhăn, lại còn lưu lại một chút mùi thơm mát của lá trà.”
Ân Tư không hiểu ý, song cũng không hỏi dồn hay bợ đỡ, chỉ im lặng chờ phần kế tiếp của Diệp Vân Chu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Loại trà này ta đã từng uống, nhưng không biết tên.” Diệp Vân Chu cọ ngón tay vào nhau, “Không hổ là trà hảo hạng của Tịch Tiêu cung, đến mùi để lại trên giấy cũng mãi không bay mất.”
Ân Tư ngẫm nghĩ, đưa tay phải lên chóp mũi, quả nhiên vẫn còn một chút mùi trà: “Là Ngân Sương Ngọc Lộ, có vấn đề gì?”
“Chính nó, lát nữa mang một bình cho ta.” Diệp Vân Chu vững vàng nói, “Loại trà này có tác dụng k1ch thích tỉnh táo rất tốt, chỉ cần ngửi một chút là có thể sảng khoái tinh thần, không phù hợp để uống chơi. Ưng Hiên Dương làm rớt trà này lên bản vẽ ở tẩm điện, chứng tỏ hắn đã hao phí tâm sức rất nhiều thời gian để nghiên cứu trận đồ; hơn nữa khi thấy bản vẽ cung chủ không tức giận lại càng không thở dài, nên có thể khẳng định, thứ này tuy lợi hại, nhưng không có hại với Tịch Tiêu cung.”
Ân Tư nghĩ theo mạch suy nghĩ của y một lát rồi nói: “Phỏng đoán lớn mật, thiếu bằng chứng thực tế.”
“Ta đang muốn tìm bằng chứng thực tế đây.” Diệp Vân Chu nhìn lướt qua hồ sơ chất đống trong phòng, “Tiếp đến ngươi có việc gì không?”
Ân Tư nghe ra câu tiếp theo của y đại khái là xin hỗ trợ, bèn nói: “Nghỉ phép.”
Diệp Vân Chu khẽ mỉm cười: “Vậy thì đúng lúc, chiếm dụng một ít thời gian riêng tư của ngươi, giúp ta rải một tin tức.”
“Tại sao không tìm Vệ Nhất.” Ân Tư không tình nguyện.
“Là về Ưng Hiên Dương, hắn vẫn chưa biết chuyện.” Diệp Vân Chu úp úp mở mở, đi đến bên cạnh y, tay che một bên mặt hạ giọng nói gì đó.
Ân Tư cau mày, nét mặt có phần quái dị, ánh mắt nhìn Diệp Vân Chu lại thêm một chút nhận thức hoàn toàn mới: “… Ngươi chắc chắn? Cung chủ sẽ không chấp thuận.”
“Biết hắn không đáp ứng thì ta mới tìm ngươi chứ. Chúng ta đều vì cung chủ, thi thoảng đi quá giới hạn một chút, cung chủ giận thì ngươi đi nhận tội cái là xong rồi, hắn cũng sẽ không thực sự phạt ngươi.” Diệp Vân Chu trong trắng nói, “Hay lòng trung thành đáng thương của ngươi mạo hiểm có thế cũng không muốn đảm nhận?”
“Kế hoạch ngươi đưa ra, nguy hiểm lại là ta gánh.” Ân Tư ôm kiếm tựa cửa, lạnh lùng nhấn nhá từng chữ, “Ngươi tưởng bở.”
Khóe miệng Diệp Vân Chu giật một cái, bầu không khí sa vào sự yên tĩnh vi diệu. Một lúc lâu sau, y thở dài: “Ân đại nhân, ngươi học hư rồi. Sự lạnh lùng can đảm trước kia của ngươi đâu, Ân đại nhân nguyện vì cung chủ mà quỳ xuống tự hại mình ấy giờ ở nơi nào?”
“Ngươi không phải cung chủ, không ra lệnh được cho ta.” Ân Tư không hề bị lay động.
“Ấy, ngươi lại nhắc nhở ta, ta nhớ ngươi muốn trả ơn ta, nên cho ta một cơ hội chỉ đạo ngươi.” Diệp Vân Chu cái khó ló cái khôn, “Ân đại nhân sẽ không nói không giữ lời chứ.”
“Hừ.” Ân Tư đấu tranh một chặp, rồi miễn cưỡng gật đầu, “Cụ thể là bao giờ?”
Diệp Vân Chu thâm trầm nhếch khóe miệng: “Chờ tin của ta.”
Mùi giấy mực khắp phòng hòa lẫn với hương trà, sắc trời ngoài cửa sổ từ sáng trong đến tối mịt, rồi lại từ tối mịt đến sáng tỏ, thấm thoắt đã đến ngày hôm sau.
Diệp Vân Chu duỗi người trên ghế, uống nhiều trà k1ch thích tinh thần làm đầu y không tránh khỏi bị nhói một chút. Y buông cuốn sách, nằm bò trên bàn nghỉ ngơi một lúc lâu, tùy ý vận linh lực chờ cơn mệt vì dùng não quá độ này đi qua, rồi nuốt một viên Tích Cốc đan, vừa định đi ra ngoài thì cửa phòng đã bị đẩy rầm ra.
Mộ Lâm Giang đẩy cửa mắt đối mắt với Diệp Vân Chu đang đứng dậy. Hai người cùng sửng sốt, trên tay Mộ Lâm Giang vẫn còn lơ lửng một trận đồ lấp lóe, hắn vung tay áo tán đi, đầu tiên xị mặt, nhìn xung quanh tán loạn toàn sách và ảnh mây bập bềnh một lượt, hình như còn nhiều hơn không ít so với hôm qua.
“Xem bao nhiêu ngọc giản rồi, linh thức còn chịu đựng được không?” Mộ Lâm Giang cau mày trách móc, “Muốn tìm gì, bảo Vệ Nhất giúp ngươi là được.”
Diệp Vân Chu cũng đánh giá hắn, đảo khách thành chủ: “Ta đọc sách ở ngay sát vách ngươi đấy, sao giờ ngươi mới phát hiện? Trông khí sắc ngươi cũng chẳng ra gì, quên lời dặn của Y Vô Hoạn rồi à?”
“Mấy bản thảo kia rất quan trọng.” Mộ Lâm Giang nhấn mạnh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thế là Ưng Hiên Dương được cứu rồi?” Diệp Vân Chu cười hỏi, “Hay là tình bằng hữu còn lại chẳng bao nhiêu của ngươi được cứu? Đừng vui mừng quá sớm, bị hiện thực làm sốc cho thì đau đớn tăng gấp bội đấy.”
“Ngươi không nói chuyện tử tế được à.” Mộ Lâm Giang ở cửa nghiêng người trỏ ra ngoài, “Đi nghỉ trước.”
“Ta vẫn chịu được, uống nhiều trà quá, không buồn ngủ tí nào.” Diệp Vân Chu nhịp bước nhẹ nhàng đi vòng qua bên người hắn, đoạn chắp tay sau lưng đứng cạnh cửa thư phòng, nhìn ánh sáng rối mắt và đống bản thảo dán đầy tường trong phòng, kinh ngạc thán phục một câu, “Nói trước, đừng chiếm dụng phòng làm việc tạm thời của ta.”
Mộ Lâm Giang đóng cửa túm y đi. Hai người làm việc cường độ cao thâu đêm ra khỏi Túc Tiêu điện, mở dù ra trong cơn gió lạnh của đỉnh Hà Hoang, rốt cuộc mới tỉnh táo lên không ít. Môn nhân Tịch Tiêu cung đi ngang qua không ai không biết Mộ Lâm Giang đã đính chính quan hệ với Diệp công tử trước mặt các môn phái Hoàng đô, thường đi xa mấy trượng mới dám ngoái đầu lại liếc hai người với điệu bộ y hệt trước đây dưới tán dù, rồi kéo đồng nghiệp bắt đầu xì xào bàn tán.
Diệp Vân Chu bỗng nhớ ra điều gì đó, phân một sợi linh thức chui vào nhẫn kiểm tra tin tức phân đường Nội Vụ đã lâu không chú ý tới.
Sau đó y liền thấy đám thị nữ không cam lòng đó từ chuyện Mộ Lâm Giang thay ô đã nhạy bén tán dóc về mười tám cách chơi lí thú với dù, cuối cùng rối rít tự an ủi mình rằng nhất định là mấy lão cổ hủ Hoàng đô ngăn cản, Mộ cung chủ vì để Diệp công tử không bị khiển trách nên mới không thừa nhận, đây chắc chắn là tình yêu thật dạ trời đất chứng giám!
“A… Ha ha, giàu sức sống thật đấy.” Diệp Vân Chu không nhịn được cười hai tiếng, “Nếu ta là cung chủ, bổng lộc tháng này của các cô ấy sẽ mất hết.”
Mộ Lâm Giang không biết y tự nhiên lẩm bẩm cái gì, thò tay kéo ngón tay Diệp Vân Chu cụng lên nhẫn truyền âm. Diệp Vân Chu còn chưa kịp tránh ra đã nghe thấy không xa phía sau truyền tới một tiếng vang trầm.
Y ngoảnh đầu lại, thấy một thanh niên mặc trang phục văn hầu hiển nhiên đã xem đến ngớ người, đứng trước cột đèn che trán, vội vã rời tầm mắt giả vờ nhìn trời.
“Mới một thời gian không quay lại mà đã quên đám người này vô cùng tò mò về ngươi rồi. Còn nữa, chúng ta muốn đi đâu thì dịch chuyển thẳng đến đó không được à?” Diệp Vân Chu mệt tim nói, “Ta sợ họ xem tiếp thì cột đèn cũng bị đập tróc sơn đấy.”
“Đến tẩm điện của Ưng Hiên Dương một chuyến.” Mộ Lâm Giang đáp lên vai Diệp Vân Chu, một trận khói mù bay qua, những ánh nhìn sau lưng hai người cuối cùng đã biến mất hoàn toàn.
Xung quanh tẩm điện của Ưng Hiên Dương bọc một lớp kết giới, thị nữ đều đã bị điều ra chỗ khác, thành thử một cung điện lớn như vậy không tránh khỏi vẻ quạnh quẽ. Hai người bước vào kết giới, Diệp Vân Chu liền thấy Mộ Lâm Giang lắc đầu thổn thức, y chưa kịp an ủi mấy câu hắn đã nghiêm trang cất tiếng:
“Nội Vụ đường nhàn nhã như thế, bổng lộc đích xác nên giảm.” Mộ Lâm Giang vừa xem xong tin Nội Vụ đường trong nhẫn của Diệp Vân Chu, “Mũi Xuân Giang Đình Nguyệt sắc như thế, chỉ cần nghĩ là biết không đem ra chơi trò gì thú vị được, sẽ làm Diệp công tử bị thương.”
Diệp Vân Chu: “…”
Khóe mắt y run lên, đập một cái sau lưng Mộ Lâm Giang: “Ta có bị thương hay không thì không biết, nhưng Ưng Hiên Dương chế tạo ra Xuân Giang Đình Nguyệt chắc chắn sẽ tổn thương, xin hãy tôn trọng nghề nghiệp của hắn được không.”
“Ha, Ưng Hiên Dương không chỉ uyên thâm trong trình độ luyện khí, ngươi có biết những bản nháp đó nói lên điều gì không?” Mộ Lâm Giang thẳng lưng nhịn cười, “Ta dựa theo một bộ phận trong đó để nghịch đảo hoàn nguyên lại một số chi tiết. Nhất diệp tri thu (1), Ưng Hiên Dương đang nghiên cứu trận pháp bao hàm cả luyện khí, còn phức tạp hơn nhiều so với trận trên núi Kình Lôi năm đó.”
(1) Nhất diệp tri thu: từ một chiếc lá rụng là biết được mùa thu đến; ẩn dụ rằng chỉ qua các dấu hiệu nhỏ ta có thể thấy xu hướng phát triển và kết quả của toàn bộ tình hình. Xuất phát từ “Hoài Nam Tử Cuộc Đời, Tư Tưởng Và Toàn Văn Hoài Nam Hồng Liệt”
“Cũng có liên quan tới núi Kình Lôi?” Diệp Vân Chu hỏi.
“Trước mắt ta chỉ có thể nói trận này đòi hỏi địa khí phù hợp chứ không phải triển khai một mình, vẫn chưa nhìn ra hắn định dùng ở đâu.” Mộ Lâm Giang cực kì thận trọng, vào thư phòng nhắm mắt cảm nhận khí tức linh lực xung quanh.
Thân phận Ưng Hiên Dương bại lộ bất ngờ nên chưa chuẩn bị để xóa bỏ tất cả dấu vết. Mộ Lâm Giang bấm quyết thi thuật, một chùm bụi vàng sáng lấp lánh theo quỹ đạo hoạt động của đầu ngón tay hắn tản ra trong không trung, giống như pháo hoa bế mạc sau ánh tà dương.
Diệp Vân Chu tựa vào ven tường, đốm sáng ấm áp chiếu vào mắt y, làm khuôn mặt luôn tươi cười nửa giả nửa thật của y ôn hòa hẳn lên. Mộ Lâm Giang từ trong thư phòng lùi thẳng tuột tới cửa, ánh sáng thừa rơi xuống sàn rồi dần tắt hẳn, phần còn lại thì lơ lửng giữa không trung, nối liền thành một số trận đồ mờ nhạt.
Diệp Vân Chu nhìn không hiểu trận đồ, nhưng trong đồ án hợp thành từ đốm sáng giữa phòng có một hình dạng hết sức quen thuộc.
“Kia là Vĩnh Trú Đăng?” Diệp Vân Chu ngạc nhiên, “Trận pháp của Ưng Hiên Dương cần chìa khóa?”
Mộ Lâm Giang nhíu mày đăm chiêu, nén xuống mấy phần khó tin: “Diệp công tử, một tu giả Đại Thừa kì, nếu không có ai ngăn cản thì muốn hủy diệt toàn bộ Mặc Ảnh đô không hề khó khăn. Nhưng nếu Mặc Ảnh đô tự sụp đổ, có lẽ tu giả Đại Thừa có thể tạm thời khống chế, nhưng chẳng sớm thì muộn cũng đến lúc linh lực hao hết.”
Diệp Vân Chu chầm chậm gật đầu: “Kiếm tu thuần túy như ta quả thực còn hiểu việc này hơn.”
“Chúng ta rất khó cứu hay tạo ra thứ gì đó, khả năng tự nhiên điều khiển trời đất chính là ranh giới của Đại Thừa và Độ Kiếp. Chìa khóa để lại cho hải vực tam đô là do tổ tiên Độ Kiếp kì làm ra, ta khó mà phân tích chất liệu và công dụng của chúng, cũng rất khó phát huy lượng linh lực khổng lồ trong chúng.” Mộ Lâm Giang trầm trọng nói, “Trận này liên quan đến chuyển dịch địa khí và kết giới phong ấn, mục đích không chỉ đơn thuần là phá hỏng; Vĩnh Trú Đăng cũng không phải nguồn bổ trợ linh lực đơn giản. Hắn đến cùng đã thấy được bí mật gì, tại sao không bàn bạc với ta.”
“Ta nói chút chuyện ngươi muốn nghe vậy.” Diệp Vân Chu lọc ra tầng nghĩa đơn giản từ những gì hắn nói, “Ta tìm hiểu được ít thứ thú vị: với ba thành trì xung quanh núi Kình Lôi, mệnh lệnh gần nhất Ưng Hiên Dương đưa ra là thi công bến phi thuyền mới ở thành Lôi Ân, còn ba và năm tháng trước là xây trại nuôi ngựa cùng Tụ Linh trận cỡ lớn ở hai thành trì khác. Sau khi ta yêu cầu bản vẽ và đối sánh, khoảng cách từ mỗi địa điểm đó đến núi Kình Lôi vậy mà đều bằng nhau. Nếu Ưng Hiên Dương chỉ muốn khiến Mặc Ảnh đô tuẫn táng với Yểm Ma Chủ như lời hắn nói thì cần gì phí nhiều sức như thế, chỉ nhắm vào ta hai lần đã thôi.”
“Ba địa điểm, ba chìa khóa… Công trình chiếm diện tích lớn.” Mộ Lâm Giang trầm ngâm, “Nhưng Ưng Hiên Dương chưa từng lấy được chìa khóa, chỉ dựa vào lí thuyết mà bố trí trận pháp phức tạp như thế, không sợ chỉ một chút sai lầm thôi sẽ làm công sức đổ sông đổ bể hay sao.”
“Nếu hắn có thể làm được chỉ bằng lí thuyết, vậy ngươi cũng có thể.” Diệp Vân Chu kiên định nói, “Nếu ngươi không làm được, vậy hãy xét đến các phương diện khác.”
“Các phương diện khác, chất liệu của chìa khóa ư? Hừm… Tổ tiên Độ Kiếp, bí cảnh, hay là ngoài không gian?” Mộ Lâm Giang nhíu mày tự hỏi một câu, “Nếu ở ngay trong Tịch Tiêu cung thì còn đơn giản, nhưng nếu ở môn phái khác thì chỉ e ta phải đích thân thăm dò, phiền phức đấy.”
“Bao nhiêu năm không làm chính sự, cũng không biết mặt mũi của ngươi còn tác dụng không.” Diệp Vân Chu trêu hắn, “Ngoại trừ Hạ Thu Lam ngươi còn nói được ai?”
“Diệp công tử, đừng quá xem thường ta.” Mộ Lâm Giang kiêu ngạo nhướng mày, búng tay một cái tán đi trận đồ trong phòng, cười đùa nói, “Nghe phân tích của ngươi quả thực giúp ta tìm ra phương hướng mới. Muốn ban thưởng gì, cho ngươi hết.”
“Tịch Tiêu cung ta muốn gì mà không có.” Diệp Vân Chu chậc một tiếng.
Mộ Lâm Giang nghĩ kĩ lại, cũng đúng, cả phòng hồ sơ kia của Diệp Vân Chu đều là cơ mật, không phải y đã xem hết lượt rồi sao.
“Ta về dịch trạm ngủ một giấc, chỗ nào chưa xem xong để chiều bàn lại.” Diệp Vân Chu xoa cổ, nhấc chân định đi.
Mộ Lâm Giang bắt lấy cánh tay y, giọng điệu bình thản đề nghị: “Dịch trạm chưa ai dọn, đến tẩm điện ta ngủ?”
Diệp Vân Chu ngáp một cái, trà hiệu quả hơi quá, mà ngữ khí Mộ Lâm Giang lại hết sức bình thường, y bèn ma xui quỷ khiến gật đầu đồng ý.
Mộ Lâm Giang tự mình đưa Diệp Vân Chu về tẩm điện, dặn dò rằng khi nào tỉnh có thể đến Tương Tinh ty (2) tìm hắn. Diệp Vân Chu ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại đặt giữa phòng ngủ, bài trí xung quanh chú trọng trang nhã, đèn tinh thạch điêu khắc thành hình mẫu đơn trắng khảm trên trần nhà, tỏa ra ánh sáng êm dịu.
(2) Tôi tra “tương tinh” (相星) thì có một nghĩa liên quan đến tể tướng, nhưng đọc truyện thì có vẻ là chỗ tra cứu về vũ trụ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Y đang định nằm xuống thì chợt có hai thị nữa ân cần bưng khăn lông và chậu nước tới. Diệp Vân Chu rửa mặt bằng nước ấm có mùi hoa, chửi thầm lối phục vụ xa hoa ở tẩm điện của Mộ Lâm Giang, rồi mơ mơ màng màng chui vào chăn ngủ.
Giấc ngủ say sau khi tiêu hao quá nhiều linh thức thường nằm ngoài kiểm soát của bản thân, Diệp Vân Chu vốn định chiều dậy, thế nào mà lần tiếp theo mở mắt xung quanh đã tối sầm xuống. Y dụi mắt, trở mình, sau đó liền thấy Mộ Lâm Giang dựa vào mép giường, cầm bút lông bôi bôi vẽ vẽ gì đó.
“… Sao ngươi đã về rồi.” Diệp Vân Chu ngồi dậy, dựng gối đầu lên. Cái đệm này quá êm, y nhích lại gần đầu giường, dẫn đến chỗ Mộ Lâm Giang cũng rung mấy lượt. Một chiếc hộp sứ nhỏ từ dưới gối lăn đến gần.
“Tra xét cả trưa ở Tương Tinh ty, không có gì ngoài không gian có vẻ tương tự với vật liệu làm chìa khóa tam đô.” Mộ Lâm Giang dùng đuôi bút lông chọc chọc ấn đường, “Ta đang định hỏi bên Tu Chân cảnh Trầm Luân cảnh xem có môn phái nào tiếp tàu bay (3) vượt giới không, nếu Ưng Hiên Dương từng đến, mấy nhà kia hẳn sẽ báo cho ta.”
(3) Gốc là 星舟 (tinh chu), tôi tra ra được là tên lửa, nhưng thấy không hợp ngữ cảnh nên để là tàu bay.
“Nhìn ra ngươi đau đầu rồi.” Diệp Vân Chu thuận tay lấy hộp sứ sang, khẽ vặn, thấy một chút mùi hương mát lạnh tản ra, “Đây là cái gì, kem dưỡng da hả, thị nữ tẩm điện của ngươi thật sự hầu hạ ngươi như một ông lớn yếu ớt đấy à.”
Mộ Lâm Giang liếc ngang sang: “Thật ra đó là thuốc bôi trơn.”
Diệp Vân Chu: “…”
Mộ Lâm Giang không biến sắc: “Thị nữ trưởng thấy ngươi ngủ lại nên tự chủ trương đưa tới, dù sao ngươi muốn bôi lên mặt cũng không có gì không được.”
Diệp Vân Chu: “…”
Mộ Lâm Giang tiếp tục nói: “Không thì ngươi cứ vặn chặt vào vậy, sau này có cơ hội thì dùng.”
Từ cơn tức tối vì bị gài bẫy, Diệp Vân Chu lấy lại tinh thần, ném hộp vào người Mộ Lâm Giang, rồi nhào tới bắt lấy cổ áo chỉnh tề của hắn kéo ra, cười khẩy: “Cơ hội đều do ngươi tạo ra, khỏi chờ sau này, bây giờ cho ngươi dùng luôn!”
“Diệp công tử, ta còn chưa soạn xong lời thăm hỏi.” Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ vứt bút lông xuống, nắm lấy cổ tay phải y.
“Ở trên giường mà còn muốn thăm hỏi người khác, Mộ tiên sinh mất tập trung như thế, phải phạt thế nào nhỉ?” Diệp Vân Chu gác một chân sang bên kia, đặt trên bụng dưới Mộ Lâm Giang, tay trái mò vào qua cổ áo đã bị mở rộng, khí thế tràn trề nhìn chòng chọc hắn.
“Ừm ừm.” Diệp Vân Chu cúi người hôn lên khóe miệng hắn, “Ngươi chỉ cần giạng chân ra nằm ngoan là được, bảo đảm sẽ làm quân hài lòng.”
Mắt tím của Mộ Lâm Giang sáng lên, Diệp Vân Chu bị bất ngờ, chỉ thấy hoa mắt một cái, sau đó đã bị hắn quăng lên giường. Mộ Lâm Giang trói cổ tay y ép lên đ ỉnh đầu, lực độ mạnh đến ngưỡng khó có thể tránh thoát.
Diệp Vân Chu nhích tay mấy lượt không được, chân cũng bị hắn đè lại, y hổn hển nói: “Ngươi thế mà lại dùng linh lực! Không thua được à?”
“Tu vi ta cao hơn ngươi, sao lại không cho phép ta dùng.” Mộ Lâm Giang cúi đầu, che lại đôi môi đang muốn phản bác lại của y, lát sau thấp giọng nói bên tai y, “Còn muốn làm không?”
“Buông ra! Làm chính sự của ngươi đi, đừng bắt ta phải đánh với ngươi.” Diệp Vân Chu đằng đằng nộ khí cự tuyệt.
Mộ Lâm Giang thầm nghĩ Diệp Vân Chu đúng là kiên định, đoạn nuối tiếc buông y ra, tự biên tự diễn: “Ài, đáng tiếc nhân phẩm của ta quá tốt, nếu không hôm nay kêu rách họng cũng không ai đến cứu ngươi.”
Diệp Vân Chu lườm hắn, ngồi dậy xoa xoa cổ tay. Mộ Lâm Giang ngựa quen đường cũ chỉnh lại quần áo, sau đó tay chợt khựng lại, đứng dậy xuống giường nói: “U Minh các hồi âm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi nói thay các bạn cho: Mộ cung chủ, không “được” (1/1)
Shikki: Nhắc lại cho ai quên nhé, không “được” của bên TQ là kiểu không cứng được ấy:)