Mộ Lâm Giang ngồi trong hư không, ngửa đầu tựa lưng vào nghế, bất động hồi lâu.
Ban đầu hắn nhìn trộm kí ức Diệp Vân Chu chỉ mang tâm thế mở rộng tầm mắt, nhưng giờ điều đó đã trở thành gánh nặng trầm trọng.
Mộ Lâm Giang thở dài thay quá khứ của Diệp Vân Chu, song đến cùng là cảm thông với y vì gặp phải người không tốt, hay tiếc thương vì rõ ràng y có lựa chọn tốt hơn mà vẫn đi lên con đường cực đoan, Mộ Lâm Giang cũng không nói rõ được. Có điều nghĩ lại, nếu Diệp Vân Chu thực sự vui vẻ và toại nguyện lời như y nói, ai có thể định luận được cho y rằng đường nào đúng, đường nào sai? Chỉ đành cảm thán một câu tạo hóa trêu ngươi.
Hắn lẳng lặng chờ cảm xúc mình bình ổn lại, tìm niềm vui trong nỗi khổ, nghĩ thầy bói mới ép Diệp Vân Chu nói vài câu thật lòng đã khơi dậy sát ý của y, hắn xem một đống kí ức, chắc Diệp Vân Chu phải tức muốn chặt hắn thành tám cục.
Mộ Lâm Giang lắc đầu, với một cầu sáng có vẻ ôn hòa. Cầu sáng này không cần nhiều linh lực lắm, Mộ Lâm Giang thấy nó hẳn sẽ phù hợp để thay đổi tâm trạng của mình, dù gì chắc Diệp Vân Chu cũng phải có lúc vui mà không giết người cướp của chứ.
Ánh sáng lóe lên trước mắt, tiếp đó bỗng chốc tối sầm xuống, ánh lửa le lói leo lắt trên bức tường gạch đỏ xù xì, đủ loại dụng cụ tra tấn treo trên đó.
Mộ Lâm Giang chợt cả kinh, quay người nhìn lại, thiếu niên bạch y bị trói giữa phòng chính là Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu cúi đầu, ánh mắt không có điểm đặt, chán như con gián; quần áo toàn thân ngoài bị dây thừng trói nhàu một chút thì không có dấu hiệu chịu hình. Mộ Lâm Giang lượn một vòng quanh hình giá xong mới thở phào nhẹ nhõm, giễu y sơ sẩy thất bại.
Đúng lúc này, xích khóa bên ngoài cửa phòng bị một nhát kiếm bổ tới cắt đứt, hai tu giả mặc đồng phục giống nhau như đã được huấn luyện nghiêm chỉnh cùng lúc phá cửa đi vào, cầm kiếm cảnh giác di chuyển men theo bờ tường, thấy trong phòng chỉ có một thiếu niên bị nhốt, một người trong đó mới ra dấu về phía hành lang.
Mộ Lâm Giang tưởng Diệp Vân Chu bị rơi vào bàn tay quỷ dữ của tổ chức tà phái nào đó, thấy nha sai Chấp Pháp đường tới cứu còn mừng rỡ một chút, ai dè Diệp Vân Chu lại nhíu mày mím môi, có phần thất vọng, thầm trợn trắng mắt.
“Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai người vào từ hành lang xem trang phục thì đều không phải chi viện của Chấp Pháp đường, một già một trẻ, cụ già hòa nhã hiền từ, đầu tiên thử mạch Diệp Vân Chu, xác nhận linh lực y bị phong, bấy giờ mới cắt đứt dây thừng thả y xuống dưới.
Mắt Diệp Vân Chu lập lòe, níu tay áo ông cụ kích động nói: “Ngài là nha sai đại nhân ư? Ta không cùng phe với chúng, chúng cướp kiếm và túi càn khôn của ta, đe dọa rằng hoặc ta tham gia cản trở, hoặc chúng sẽ giết ta diệt khẩu. Ngài cứu vãn bối với!”
Ông cụ vỗ lên tay Diệp Vân Chu trấn an y, ngoái đầu nói với toán nha sai và người trẻ tuổi đi cùng: “Các ngươi tiếp tục lục soát, trại cướp này huy động toàn bộ lực lượng, thế nào cũng có hành động lớn, đừng bỏ qua bất kì manh mối nào.”
“Đám đạo tặc kia đi hết rồi sao?” Diệp Vân Chu vẻ như vẫn sợ hãi trong lòng, “Đại nhân, nếu để chúng chạy thoát, ta sợ chúng sẽ trả thù ta.”
“Tiểu huynh đệ yên tâm, lần này chúng ta tới chính để một lưới bắt hết đạo tặc trong Trầm Thủy trại.” Ông lão dịu giọng nói, “Ngoài ra lão phu không phải nha sai, lão phu danh Cầu Tác đạo nhân, là môn chủ Tùng Hạc sơn. Chấp Pháp đường mời lão phu đến trợ giúp, vị kiếm tu đi theo lão phu là đồ đệ lão phu Đỗ Lương Phong. Nếu trận chiến này có cá lọt lưới, ngươi có thể về môn lão phu tạm lánh mầm tai họa.”
“Đa tạ tiền bối, vậy vãn bối an tâm rồi.” Diệp Vân Chu vội vàng chắp tay cảm tạ.
Cầu Tác đạo nhân hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi sư thừa từ đâu, nhà ở nơi nào? Bao giờ loại bỏ tất cả nguy hiểm ở đây, lão phu sẽ đưa ngươi đến Chấp Pháp đường, đồ đạc tùy thân của ngươi nếu có tìm lại được, đăng kí cái là được lấy về.”
“Vãn bối An Dật Chi, sư thừa phái ẩn tiên Lộc Châu, không cha không mẹ, có điều nửa năm trước phái ẩn tiên kinh doanh không khả quan, tiên sinh và các sư huynh đã đường ai nấy đi. Giờ ta xem như tán tu, làm công ngắn hạn và nhận nhiệm vụ được treo thưởng miễn cưỡng sống qua ngày.” Diệp Vân Chu thuận miệng nói một cái tên giả, cúi đầu, ngữ khí uể oải, “Túi càn khôn chứa toàn bộ gia sản của ta, nếu không tìm được, muốn mua kiếm cũng không mua nổi, ta… ta thật sự không biết sau này phải làm sao.”
Cầu Tác đạo nhân lộ vẻ không đành lòng: “Con trai, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười sáu.” Diệp Vân Chu chua xót nói.
Cầu Tác đạo nhân đăm chiêu một lát, lại bỗng vạch trần: “Con nói con miễn cưỡng sống qua ngày, nhưng bộ xiêm y này theo như lão phu thấy thì giá cả đắt đỏ. Con trai, chỉ có nói thật, Chấp Pháp đường mới có thể giúp con.”
Diệp Vân Chu sửng sốt, chầm chậm ngẩng đầu, từng li từng tí nhìn Cầu Tác đạo nhân, cắn môi, mặt đỏ lên.
“Chẳng lẽ con là thiếu gia nhà ai trốn đi? Yên tâm, nếu con thực sự không muốn về nhà, lão phu đảm bảo sau khi con an toàn sẽ không ép buộc con.” Thái độ Cầu Tác đạo nhân nhẹ nhàng hơn một chút, cười nói, “Coi lão phu như một ông cụ bình thường, nói một chút cho lão phu đi.”
Mộ Lâm Giang tựa lên xà ngang hình giá, không hiểu sao có phần hả hê, thầm nghĩ ngươi mà cũng có ngày hôm nay, nói dối bị vạch trần, xem ngươi định ứng phó thế nào.
Diệp Vân Chu nắm chặt góc áo, tủi thân lại kìm nén, đỏ ngầu hốc mắt. Y cúi đầu thật thấp, dùng âm lượng cực nhỏ ngập ngừng nói: “Ta sợ ta nói, ngài sẽ khinh thường ta.”
“Sao lại khinh thường chứ, lão phu đã hai trăm tuổi, có chuyện gì mà chưa từng thấy.” Cầu Tác đạo nhân vỗ nhẹ lưng Diệp Vân Chu.
Đây vốn là một hành động an ủi hết sức bình thường, nhưng Diệp Vân Chu lại đột ngột run rẩy, ôm vai mình khóc ròng: “Quần áo vốn có của ta bị tên súc sinh chủ trại xé hỏng rồi. Gã vừa đe dọa vừa dụ dỗ ta đủ kiểu để ta và gã… Gã nói sẽ cho ta cơm ngon áo đẹp, mà ta liều chết không theo, mới bị gã trói ở đây trong cơn giận dữ. Nếu không phải gã đột nhiên nhận được tin tức khẩn cấp gì đó phải ra ngoài, giờ ta đã khó thoát khỏi cái chết rồi!”
Cầu Tác đạo nhân không khỏi ngạc nhiên, ông vẫn liên tục nghi ngờ, đạo tặc trại Trầm Thủy nhanh nhẹn tàn nhẫn, sao thiếu niên bên trong hình thất có thể không bị tổn thương chút nào. Nếu thực sự là do mục đích hạ lưu này, vậy điều đó đã hoàn toàn được giải thích.
Nét mặt Mộ Lâm Giang quái dị lên, bừng tỉnh hiểu ra, nhìn mặt Cầu Tác đạo nhân là biết ông lão bị lừa. Diệp Vân Chu đã cố ý bịa một lời nói dối dễ bị vạch trần, để Cầu Tác đạo nhân bị ảo giác mình nhận được lời thật sau khi phát giác, và càng có thể khiến ông áy náy thương hại.
Trong thời gian ngắn đã loại bỏ được hiềm nghi của mình, thật là… tâm tư thâm hiểm.
Mộ Lâm Giang không nhịn được tặc lưỡi mấy tiếng, nhớ tới hồi đầu hắn cố tình loan tin vịt, khiến người ta cho rằng Diệp Vân Chu có quan hệ với hắn, kết quả là Diệp Vân Chu vô cùng kháng cự. Giờ vừa thấy lời bịa đặt lung tung hồi trước của Diệp Vân Chu, hắn lại có chút bất bình khó hiểu.
“Ôi, con trai đừng khóc, người chúng ta phải phê phán là hung thủ, làm hung thủ trả giá thật đắt, con vô tội, đừng vì đó mà tự ti.” Cầu Tác đạo nhân trịnh trọng hứa hẹn, “Lão phu nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con.”
“Đa tạ tiền bối… Ngài có thể để ta một mình một lát không? Ngài cũng đi giúp đệ tử mình đi, Trầm Thủy trại có hàng tầng cơ quan, đừng để huynh ấy bị thương.” Diệp Vân Chu dụi mắt, dịu dàng mềm mỏng nói.
Mộ Lâm Giang rùng mình mất tự nhiên, Diệp Vân Chu không đeo mặt nạ, trước đây chưa lâu hắn vừa thấy gương mặt thuần lương này cười sằng sặc như điên, giờ nghe được câu này chỉ thấy làm bộ làm tịch, khác nhau một trời một vực rất khó chịu.
Cầu Tác đạo nhân gật đầu cảm thông, giải phong ấn linh lực cho y. Đường đi tới đã lục soát một lượt, ông cũng yên tâm, bèn để lại phù truyền âm cho y tự bình tĩnh lại, có việc gì sẽ liên lạc.
Diệp Vân Chu đứng lên, xác nhận Cầu Tác đạo nhân đã đi xa thì nhanh nhẹn cởi dây buộc tóc xuống, đầu ngón tay vạch một đường cắt vải, từ trong dây buộc tóc rút ra một tấm phù truyền âm khác, khởi động xong dứt khoát nói: “Kế hoạch có biến, trong trại Trầm Thủy có mật thám Chấp Pháp đường. Ngươi chờ bọn chủ trại vào núi rồi cho nổ cả chúng lẫn kho báu đi, đừng để lại người sống! Hiện tại Chấp Pháp đường đã vây trại Trầm Thủy chật như nêm cối, nếu để Chấp Pháp đường bắt được tên nào về, khai ra lai lịch của ta thì phiền lắm.”
Bên kia phù truyền âm yên tĩnh một lát, rồi truyền tới vài tiếng cười: “Quân sư đại nhân, đây là do chính ngươi tính sai nhỉ.”
“Lâu chủ, hiện giờ điều ngươi nên quan tâm là Chấp Pháp đường rốt cuộc quyết tâm bao nhiêu quét sạch thế lực ngầm ở bảy thành vực Bắc, đây rất có thể chỉ là một khởi đầu.” Diệp Vân Chu trầm giọng, “Trong thời gian này chúng ta tạm hạn chế hoạt động, buôn bán ở chợ đen cũng phải cẩn thận phân biệt khách hàng. Cứ kệ các tổ chức còn lại trong phố Chết ăn đòn cảnh tỉnh này đi, cũng tiện cho chúng ta dò la giới hạn của Chấp Pháp đường.”
“Ừm, cứ làm như ngươi nói đi, bao giờ ta xử lí trại Trầm Thủy xong sẽ đích thân tới cứu ngươi.” Bên kia không đùa nữa, nghiêm túc nói.
Diệp Vân Chu hừ nhẹ một tiếng: “Không cần, ngươi dẫn người về Mê Mộng lâu đi, ta có tính toán khác.”
“Tính toán gì? Lẽ nào ngươi muốn nằm vùng ở Chấp Pháp đường?” Bên kia cực kì lo lắng, “Quân sư đại nhân, ngươi có thể nghĩ tới chút biện pháp an toàn không.”
“Không phải Chấp Pháp đường, yên tâm đi.” Diệp Vân Chu có thâm ý khác liếc về phía cửa, “Ngươi còn nhớ chúng ta từng nhận được thông tin về vị trí tiềm tàng của một trong ba danh kiếm không rõ tung tích nằm trong thập đại danh kiếm đảo Hồng Mông không.”
“Hình như là một môn phái nhỏ không có danh tiếng… Tùng Hạc sơn? Có điều tình báo này cũng không tin được, ta từng bí mật phái người lên núi điều tra, đó chỉ là một nơi nghèo khó, cố lắm mới nuôi được vài đồ đệ, nào có thần kiếm.”
“Mọi việc không thể chỉ xem bề ngoài, lần vây quét này chính do môn chủ Tùng Hạc sơn dẫn đầu. Đây là tính toán của ta.”
Cho đến ngày nay, phố Chết vẫn là liên minh thế lực tà phái không bị quản chế ở cực bắc đảo Hồng Mông, tới đảo chủ cũng không đả động được, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Mê Mộng lâu vẫn thì phát triển như trước, chắc hẳn lần hành động này hồi trước của Chấp Pháp đường đã chấm dứt bằng sự thất bại. Nhưng Mộ Lâm Giang cũng khó tránh kinh ngạc, Diệp Vân Chu mới mười sáu tuổi mà đã làm đến chức quân sư Mê Mộng lâu, ngay lâu chủ với y cũng phải nói gì nghe nấy.
Bốn phía truyền tới một tràng cười nói vui vẻ, giọng nói trẻ trung tràn đầy sức sống, khiến Mộ Lâm Giang không khỏi thả lỏng chút ít. Cảnh vật ổn định lại, hắn liền thấy một diễn võ trường, mấy thiếu niên thiếu nữ đang chia thành hai nhóm đấu kiếm, có chăm chỉ luyện chiêu, có ngồi xuống nghỉ ngơi.
Diệp Vân Chu ngồi ngay trên hàng rào thấp của diễn võ trường, đang cầm bút tập trung viết gì đó.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tiểu sư đệ, đệ đừng cứ làm mấy bài thi văn khô khan đó, ra khoa tay múa chân mấy chiêu với sư huynh đi.” Đỗ Lương Phong vừa thắng một sư đệ, thấy Diệp Vân Chu lánh đi mãi bèn chủ động đi lên cười bắt chuyện với y.
“Nhưng ngày kia có bài sát hạch, nếu ta không qua thì nhất định sẽ bị tiên sinh không hài lòng.” Diệp Vân Chu khép sách lại, cất bút lông đi, “Ta mới đến ba tháng, lần kiểm tra đầu tiên phải để lại ấn tượng tốt với tiên sinh.”
“Yên tâm đi, ta cũng toàn bị tiên sinh ghét đây. Có điều chúng ta là kiếm tu, luyện kiếm tốt có tác dụng hơn hẳn các thứ khác mà.” Đỗ Lương Phong tùy tiện nói.
Diệp Vân Chu cười ngượng hai tiếng, ra sức chớp mắt chỉ ra sau Đỗ Lương Phong. Đỗ Lương Phong vẫn không hiểu, tiếp tục nói: “Ta ra ngoài làm việc với sư phụ chưa lần nào phải dùng đến chi, hồ, giả, dã cả. Có thời gian học thuộc sách thì chẳng bằng luyện kiếm pháp, còn hai tháng nữa là Đại hội Đấu kiếm của đảo Hồng Mông rồi, ta nhất định phải biểu diễn thân thủ ở Đại hội, giành vinh quang cho sư phụ và Tùng Hạc sơn!”
“Hừ, con đã thấy vô dụng, vậy cứ luyện kiếm của con đi, sau này khỏi tới học nữa.” Tiên sinh dạy học lạnh mặt đứng đằng sau Đỗ Lương Phong. Đỗ Lương Phong giật nảy mình, xấu hổ gãi đầu. Nhìn Diệp Vân Chu, nét mặt tiên sinh dạy học tức khắc trở nên hòa nhã, “Dật Chi, con là một hạt giống tốt, tuyệt đối đừng học cái thói ngang bướng không biết hối lỗi của sư huynh con. Nhưng cũng không cần dè dặt cẩn thận quá đâu, cứ coi Tùng Hạc sơn như nhà mình.”
“Vâng, đa tạ tiên sinh, sư huynh cũng luyện kiếm mệt quá nên phàn nàn chút thôi, mong tiên sinh thứ lỗi cho huynh ấy.” Diệp Vân Chu đứng dậy chắp tay, lặng lẽ dùng khóe mắt ra hiệu cho Đỗ Lương Phong, bảo hắn mau mau xin lỗi.
Đỗ Lương Phong lóng nga lóng ngóng cúi đầu nhận phạt, chờ tiên sinh đi xa mới thở phào, khẽ giọng: “Vốn là vô dụng mà, Đại hội Đấu kiếm cũng không thi văn, Tùng Hạc sơn chỉ có ta tham gia được, ta dĩ nhiên phải cố gắng…”
“Sư huynh, để ta luyện kiếm cùng huynh đi.” Diệp Vân Chu xuất kiếm ra, cười tủm tỉm nói, “Ta thấy hình như các huynh đang nghiên cứu chiêu thức.”
“Đúng, sư phụ lưu lại một thức, bảo chúng ta nghĩ cách phá giải.” Đỗ Lương Phong nói đến luyện kiếm thì có phần hưng phấn, “Nhưng sư huynh vẫn chưa nghĩ ra, đó còn là kiếm chiêu thuần nên không dùng linh lực được, chúng ta muốn phá giải kiếm chiêu của sư phụ hãy còn sớm quá nhỉ, ha ha.”
Diệp Vân Chu gật gù, cùng Đỗ Lương Phong đi lên diễn võ trường, cười đùa nói: “Sư huynh, chắc chắn sư phụ biết thực lực của huynh, huynh nghĩ kĩ lại xem, không nhỡ tối ông cụ tới đây kiểm tra lại tưởng huynh lười biếng.”
Mặt Đỗ Lương Phong cứng lại một nháy mắt, nhớ đến việc gần đây thời gian sư phụ chỉ bảo cho Diệp Vân Chu tăng lên rõ ràng, một tia đố kị bí ẩn nổi lên đáy mắt, đoạn rút kiếm nghiêm nghị nói: “Sư đệ cẩn thận, ta sẽ không nương tay.”
Mộ Lâm Giang ngồi xem ở chỗ Diệp Vân Chu vừa ngồi. Đỗ Lương Phong mới vừa bước vào Kim Đan kì không lâu, Diệp Vân Chu thì vẫn Trúc Cơ, không dùng linh lực chỉ luận chiêu thức, Đỗ Lương Phong cũng không có cơ thắng tuyệt đối.
Các sư huynh tỷ xung quanh đều ngừng luyện tập, nhao nhao tới xem. Hai người đánh qua đánh lại mấy chục chiêu, Diệp Vân Chu bộ pháp linh hoạt, kiếm thức không phải do Cầu Tác đạo nhân truyền lại nên thêm phần khó đoán; Đỗ Lương Phong đánh mãi không được, lông mày nhíu hết cả lại, liên tục nhìn các sư đệ muội xung quanh.
Hắn nghe thấy có người xì xào bàn tán, rằng tiểu sư đệ chưa bao giờ đấu với đại sư huynh, không ngờ tiểu sư đệ mạnh như vậy, đệ đoán xem ai sẽ thắng?
Có người nói đương nhiên là đại sư huynh, chúng ta chưa ai từng thắng đại sư huynh, tiểu sư đệ mới lên núi ba tháng, sao mà thắng được.
Đỗ Lương Phong hít sâu, trầm giọng nói: “Nhìn kĩ đây tiểu sư đệ, kế tiếp chính là chiêu sư phụ để lại.”
Mọi người không khỏi nín thở tập trung, sau tiếng rít trong trẻo của kim loại vậy mà lại là một cảnh tượng ngoài dự đoán.
Kiếm của Đỗ Lương Phong bị Diệp Vân Chu nắm lấy, đè nó từ chỗ vốn nhắm vào yết hầu xuống đến ngực, mà kiếm của y đang chỉ ngay vào điểm yếu nơi cổ họng Đỗ Lương Phong.
“Sư huynh, đây có được tính là phá giải chiêu thức không? Vừa nãy ta chỉ bất chợt nghĩ đến, tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất, nếu ta cũng dùng chiêu tương tự, biết đâu sẽ có cơ hội thắng.” Diệp Vân Chu chớp chớp mắt, sau đó “sh” một tiếng thả tay, thổi lòng bàn tay bị kiếm cắt qua, “… Không ngờ bị thương đau như vậy, ta không thắng thì đỡ quá.”
Nhóm đồng tu vây xem phá lên một trận reo hò từ nội tâm, rối rít đi qua kéo tay Diệp Vân Chu xem thương thế của y. Có một tiểu cô nương thẳng thắn ngạc nhiên thán phục: “Tiểu sư đệ, sáng nay đệ phải vội vàng chép sách không tới diễn võ trường, chỉ mới so chiêu với sư huynh mà đã học được ư? Chúng ta luyện cả sáng mới miễn cưỡng nắm bắt.”
“Ta nào có thông minh như thế, thực ra lúc các tỷ luyện ta cũng xem mấy lần rồi.” Diệp Vân Chu khiêm tốn cúi thấp đầu, “Xin lỗi, ta phải về bôi thuốc băng bó một chút, buổi chiều gặp lại.”
Y rời đi trong vòng vây hoặc kinh ngạc hoặc khâm phục của mọi người. Đỗ Lương Phong siết kiếm thật chặt, yết hầu tưởng như vẫn lưu lại sự lạnh lẽo trong nháy mắt ấy.
Quay người đi, Diệp Vân Chu mất hết cả hứng. Y rời khỏi diễn võ trường, tùy ý vẩy tay, chán chường xì một tiếng: “Sư huynh ơi sư huynh à, cho ta một chút ngoài ý muốn đi được không?”
Buổi học chiều Đỗ Lương Phong không đến, tiên sinh không ghìm được lắc đầu ngao ngán. Sau khi tan học, Cầu Tác đạo nhân tìm thấy Diệp Vân Chu, nhìn bàn tay đã băng kín của y, quan tâm nói: “Nghe nói con bị thương lúc luyện võ với Lương Phong? Không có gì đáng ngại chứ? Thằng bé Lương Phong này cũng thật là, xuống tay không biết nặng biết nhẹ. Đúng rồi, nó không đến học hả?”
“Vết thương nhỏ thôi ạ, tại con tưởng mình đủ sức. Sư huynh muốn luyện kiếm để tham gia Đại hội Đấu kiếm, nên khó tránh sao nhãng bài học, mong sư phụ không trách huynh ấy.” Diệp Vân Chu vội nói đỡ Đỗ Lương Phong, “Sư phụ tìm con có việc gì ư?”
“Hầy, vẫn còn nông nổi quá… Con cất sách vở về kí túc xá trước đi, sau đó tới đình ngắm cảnh sau núi một chuyến, ta có chút chuyện phải nói với con.” Dường như đã suy tính cặn kẽ, Cầu Tác đạo nhân mới đưa ra quyết định.
“Vâng, con sẽ đến ngay.” Diệp Vân Chu gật đầu.
Sau khi Cầu Tác đạo nhân đi, Diệp Vân Chu tính thời gian, gọi lại một sư huynh chuẩn bị về, kéo hắn sang nhờ vả: “Sư huynh tốt bụng, giúp ta một chuyện đi. Đại sư huynh bao giờ cũng trốn học, ta nghe sư phụ có vẻ giận, huynh mau đi tìm huynh ấy, bảo huynh ấy đến đình ngắm cảnh sau núi xin lỗi sư phụ đi.”
Sư huynh nghe xong không nghi ngờ gì y, tất tả đi về hướng diễn võ trường.
Lúc Diệp Vân Chu tới sau núi, Cầu Tác đạo nhân đã đang chờ trong đình. Y bước lên bậc thang, già đò như bị vấp một cái, lặng lẽ giấu một lá bùa trong bụi cây, đoạn vào trong đình chắp tay nói: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”
“Ngồi đi, Dật Chi à, con không cần luôn khách sáo xa lạ như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa coi sư phụ là người nhà mình ư?” Cầu Tác đạo nhân rót chén trà cho y, “Dật Chi, con biết quy tắc Đại hội Đấu kiếm, các nhà các phái chỉ được cho kiếm tu Kim Đan kì dưới hai mươi tuổi tham gia. Không giấu con, gần đây Phi Tinh môn đã nói chuyện mấy lần với ta, họ muốn mua khu vực Tùng Hạc sơn để làm căn cứ diễn tập trận pháp. Tuy ta đã từ chối, nhưng Phi Tinh môn có thế lực khổng lồ, chỉ e sẽ dùng hết thủ đoạn, cũng thực không hiểu họ vừa ý điều gì ở quả núi này.”
“Chuyện này… Sư phụ muốn nói, nếu chúng ta không đạt được thành tích, thậm chí phải vô địch trong Đại hội Đấu kiếm, được các đại môn phái che chở, thì chúng ta sẽ không bảo vệ được địa bàn ư?” Diệp Vân Chu kinh ngạc nói, “Nhưng sư huynh rất mạnh mà, hẳn vẫn còn hi vọng chứ.”
Cầu Tác đạo nhân cười khổ: “Thực lực nó có lẽ sẽ liều được một phen với thanh niên tuấn kiệt các môn phái khác, song tâm tính thất thường nóng vội thành công, rất dễ bị hoàn cảnh ảnh hưởng. Nếu ta cho nó biết tình hình thực tế, làm tăng gấp bội áp lực cho nó, e rằng sẽ càng khó giành thắng lợi trong Đại hội.”
Bụi cây trên cầu thang phía sau đung đưa, một cơn gió thổi qua, âm thanh xào xạc có phần tịch liêu.
Diệp Vân Chu lẳng lặng gật đầu, lại cau mày nói: “Vậy đừng nói cho sư huynh, để huynh ấy chuyên tâm bế quan tu luyện.”
Cầu Tác đạo nhân nhắm mắt bất đắc dĩ, tóc mai đã điểm thêm không ít sợi bạc, lưỡng lự một lúc lâu mới nói: “Kì thực, tư chất của con hơn xa sư huynh con, cũng khiêm tốn hiếu học, lại trầm tĩnh nhanh nhạy, ta định để con tham gia Đại hội Đấu kiếm.”
Diệp Vân Chu sợ hết hồn, vội vã khước từ: “Không được không được, trước không bàn đến việc con mới Trúc Cơ, người đã bảo sư huynh báo danh, giờ tự nhiên đổi thành con thì quá không công bằng với sư huynh, con không thể đồng ý được.”
“Ta quả nhiên không nhìn lầm người.” Cầu Tác đạo nhân mở mắt, bày tỏ một sự khen ngợi, “Ta là môn chủ, phải chịu trách nhiệm cho mấy chục đệ tử và tiên sinh của Tùng Hạc sơn. Theo tác phong của Phi Tinh môn, họ tất sẽ ép giá để cưỡng chế đuổi chúng ta đi, con và các sư huynh đệ con đến khi đó chỉ có thể ăn ngủ ngoài đất hoang.”
“Con không sợ khó, chỉ cần được đi theo sư phụ, ở đâu cũng không sao hết. Con tin các sư huynh đệ mình cũng vậy.” Ánh mắt Diệp Vân Chu bi thương, đoạn y cúi đầu, “Con không muốn cướp mất vinh dự của sư huynh.”
“Con trai, đừng nghĩ như thế, là sư phụ có lỗi với nó.” Cầu Tác đạo nhân chua chát đỏ ngầu mắt, “Đều tại sư phụ bất tài!”
“Không phải lỗi của sư phụ! Sư phụ có ơn cứu mạng với con, con sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì người.” Diệp Vân Chu cuống quýt nói, “Người muốn con tham gia Đại hội Đấu kiếm, nhưng tu vi của con thực sự không đủ.”
“Sư phụ ta từng để lại cho ta một thanh kiếm.” Sắc mặt Cầu Tác đạo nhân nặng nề, “Ta không biết liệu có nên để kiếm này hiện thế, nếu gây nên một hồi gió tanh mưa máu, vậy sẽ trái với mong muốn ban đầu của ta. Nhưng nếu con có được kiếm này, tu vi chắc chắn bước vào Kim Đan.”
“Vậy tại sao sư phụ không đưa kiếm cho sư huynh? Chẳng phải sẽ tăng thêm phần thắng?” Diệp Vân Chu hỏi.
“Sức mạnh kiếm này lớn không lường được, ta sợ tâm cảnh nó bất ổn, bị tác dụng ngược.” Cầu Tác đạo nhân trù trừ không quyết.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau một hồi đăm chiêu, Diệp Vân Chu điều hòa nói: “Sư phụ, xem ra hiện giờ chỉ có biện pháp này. Không bằng như vậy, người cho sư huynh thêm một tháng, một tháng nữa nếu người cho rằng sư huynh có tư cách nhận lấy thanh kiếm thì hãy để huynh ấy tham gia Đại hội. Còn nếu người vẫn giữ ý định để con tham gia, vậy không cần người mở lời, con sẽ tự thách đấu với sư huynh, ai thắng sẽ tham dự.”
Lúc ra khỏi đình hóng gió y thuận tay lấy tấm phù triện ngăn khí tức về, Đỗ Lương Phong đã nghe toàn bộ quá trình không sót một chữ, tiếp đó nhất định có thể diễn một màn kịch hay.
Kí ức kết thúc ở đoạn Diệp Vân Chu chắp tay sau lưng nhanh nhẹn xuống núi. Mộ Lâm Giang vẫn chưa hết thòm thèm, càng thêm tò mò rốt cuộc là danh kiếm gì mà khiến Cầu Tác đạo nhân phải cực kì thận trọng như thế.
Hắn nhẩn nha đoán, không phải chính là Thường Hi chứ. Nhưng hình như Tiêu Xuyên không phải người đảo Hồng Mông, suy đoán này có vẻ hơi sớm quá.
Hắn không kìm nén được, tốn thời gian xem hai đoạn kí ức không quan trọng lắm, toàn là Diệp Vân Chu giả làm đệ tử tốt, cố tình nhường khi luyện kiếm cùng sư huynh, làm bài hộ sư huynh, đưa lời giải cho sư huynh lúc kiểm tra… Không đáng noi gương, song nom đích xác như một học sinh giỏi thiếu nguyên tắc.
Mộ Lâm Giang xem đến nỗi hơi bị đau dạ dày, cuối cùng cũng bỏ qua những đốm sáng tủn mủn đó, đụng vào một cầu sáng lóng lánh.
Là diễn võ trường Tùng Hạc sơn.
Diệp Vân Chu và Đỗ Lương Phong cầm kiếm đứng cách nhau không quá ba thước.
Diệp Vân Chu ngoảnh mặt nói với Cầu Tác đạo nhân, người có khuôn mặt hiền từ nhưng lại đang tràn đầy khó xử: “Xin sư phụ tránh đi trước, con nghĩ người cũng không muốn thấy chúng con chĩa vũ khí vào nhau. Bao giờ tới lúc, kết quả tự khắc sẽ rõ, người thắng mới có tư cách tham dự Đại hội Đấu kiếm.”
Cầu Tác đạo nhân thán một tiếng nặng nề, quay người ly khai.
Đỗ Lương Phong ẩn sâu niềm ghen ghét trong đáy mắt, từng chút rút kiếm ra: “Sư đệ, người thắng chỉ có thể là ta, chỉ có ta mới đại diện được cho Tùng Hạc sơn. Đệ vừa nhập môn cùng lắm mấy tháng, không khỏi quá không có chừng mực.”
Thần sắc Diệp Vân Chu bình tĩnh, y cũng rút kiếm bày thức mở đầu: “Đừng nhiều lời, huynh cũng định giành thắng lợi ở Đại hội Đấu kiếm nhờ lí lịch à?”
“An Dật Chi! Hôm nay ngươi đã tự tìm đường chết! Ngươi đánh cướp vinh dự của ta, ngươi cố ý làm ta thi điểm cao nhất, đáp án ngươi viết cho ta còn tốt hơn của chính ta! Ngươi còn muốn làm nhục ta đến khi nào!” Gương mặt Đỗ Lương Phong rốt cuộc đã dữ tợn lên. Lửa giận sục sôi, hắn xông lên phía trước, dùng luôn sát chiêu. Diệp Vân Chu chắn mấy thức, ngay khi Đỗ Lương Phong dùng chiêu đâm về phía cổ họng y, y cũng dùng chiêu phá giải từng sử dụng để đè mũi kiếm xuống, song nhát kiếm này tràn trề linh lực mạnh như vũ bão, mũi kiếm xuyên thẳng qua vai, ló ra đằng sau lưng.
Cùng với đó, kiếm của Diệp Vân Chu lại trật, ngừng bên gáy Đỗ Lương Phong. Y thả tay, mặc kệ bội kiếm rơi xuống đất.
Đỗ Lương Phong sững sờ, dòng máu ấm nóng bắn lên mặt hắn. Hắn nhắm mắt, có phần mờ mịt, như thể lần đầu tiên cảm nhận được nhiệt độ bỏng rát của máu tươi.
“Sư huynh… thành thực xin lỗi, ta không có ý đó.” Diệp Vân Chu loạng choạng, nước mắt ngạc nhiên chảy xuống, “Ta chỉ muốn giúp huynh, ta không có người thân, sư huynh và sư phụ chính là người thân của ta… Ta không biết phải làm thế nào, ta sai rồi, ta nhận lỗi, huynh đừng giận ta được không… Khụ khụ!”
Đỗ Lương Phong ngẩn ngơ nhìn Diệp Vân Chu không đứng vững nổi, theo phản xạ đỡ lấy y, tay run rẩy sờ thấy một mảng máu nhơm nhớp sền sệt.
“Ta định cố ý chịu thua, ta muốn để huynh tham gia Đại hội Đấu kiếm, sư huynh, tha thứ cho ta…” Diệp Vân Chu nằm trong ngực hắn, sắc mặt nhanh chóng trắng nhợt đi, giọng nói ngày càng yếu ớt, “Ta không trách huynh, huynh cũng phải tha thứ cho bản thân, được không? Huynh vĩnh viễn là sư huynh của… ta…”
“Sư, sư đệ, tiểu sư đệ?” Hàm Đỗ Lương Phong run lên, không dám thử hô hấp của Diệp Vân Chu. Hắn hấp tấp rút tay chống người dậy, bụm mặt khóc lóc: “Không phải ta… Không phải ta giết, ta không giết người! Ta không hại đệ! Ta không sai!”
Hắn hồ như sụp đổ mà gào thét, Cầu Tác đạo nhân thấy vậy thì vừa chấn kinh lại vừa hết sức thất vọng. Đỗ Lương Phong nói năng lộn xộn, Cầu Tác đạo nhân chỉ đành mang Diệp Vân Chu đi.
Xung quanh Mộ Lâm Giang dần chìm vào bóng tối. Diệp Vân Chu bị thương nặng hôn mê thứ thiệt, tự làm tự chịu, Mộ Lâm Giang mặt không cảm xúc, không chút nào muốn đồng cảm với y. Đợi một lát, ánh sáng và cảnh vật lờ mờ mới bắt đầu khôi phục.
Mộ Lâm Giang tự nhủ nếu Diệp Vân Chu có xíu trí nhớ nào, thì nên biết đùa giỡn lòng người để mua vui rất dễ chơi đến mất mạng, phải hối lỗi sửa sai cho kịp thời. Song khi thấy Diệp Vân Chu mở mắt trong phòng, hắn biết y thực sự không có trí nhớ, vả lại còn vô đạo đức và lệch lạc tâm lí.
“Hầy, con… con bảo ta phải nói thế nào mới được đây.” Cầu Tác đạo nhân giận y quá vị tha mà vỗ bàn một cái, “Rốt cuộc tại sao nó lại biết được sắp xếp của ta! Thôi, ta đã đút thuốc an thần cho nó rồi, tạm cấm túc. Con bị thương quá nặng, giờ ta sẽ đem kiếm cho con luôn, nó có thể chữa thương giúp con.”
“Sư phụ, đây là lúc nói đến kiếm ư?” Diệp Vân Chu vùng vẫy muốn dậy, “Cho con đi thăm sư huynh, đều là lỗi của con.”
“Nằm xuống!” Cầu Tác đạo nhân quát lớn, giơ tay hóa ra một thanh kiếm quấn đầy bùa đặt lên giường, nếp nhăn trên khóe mắt tựa như đã lại đi qua không ít bể dâu, “Nghe lời, khi nào con khỏi vết thương, ta cho con đi thăm nó. Con nghỉ ngơi trước đi, ta đi sắc thuốc.”
Diệp Vân Chu đưa mắt tiễn Cầu Tác đạo nhân ra cửa, rồi chống giường ngồi dậy, hít một hơi khí lạnh, đoạn nở một cười trầm thấp.
“Ôi dào, quá vô nghĩa, chẳng có chút thu hoạch nào, quả nhiên thực sự muốn giết ta, niềm vui trong dự đoán là hoàn toàn không đủ.” Diệp Vân Chu li3m môi khô, dính chút máu lên đầu ngón tay bôi lên thân kiếm, “Ôi, ôi! Ôi! Lẽ nào trên đời này không có người nào tốt bất di bất dịch hay sao? Hừm… Nếu nói cho Cầu Tác đạo nhân biết tất cả đều là kế hoạch của ta, chắc kiểu gì lão ấy cũng sẽ sụp đổ… Mà thôi, tra tấn người thuần túy cũng chẳng thú vị gì.”
Đám bùa trên thân kiếm mở ra từng tầng, một luồng linh lực tinh khiết tản ra, để lộ hình dáng vốn có của thanh kiếm này.
Mộ Lâm Giang có phần kinh ngạc, hoa văn, đá quý, khí tức quen thuộc trên vỏ kiếm… Kiếm này vậy mà thực sự là Thường Hi.
Diệp Vân Chu đang định rút kiếm ra thì một cái bóng thanh thảnh bồng bềnh hiện lên từ thân kiếm, chậm rãi tụ thành hình người.
“Kiếm linh?” Diệp Vân Chu ngẩng đầu, lúc này thực sự bị bất ngờ.
“Thường Hi.” Giọng kiếm linh kì ảo mơ mộng, im lặng nhìn y chăm chú, “Ngươi bị thương.”
“Thường Hi, hiện tại ta là chủ nhân của ngươi nhỉ.” Diệp Vân Chu bừng bừng hứng thú hỏi.
“Cứ tạm coi như thế đi.” Kiếm linh lãnh lãnh đạm đạm.
“Vậy gọi ta một tiếng chủ nhân?” Diệp Vân Chu xoa tay hầm hè, hai mắt sáng như đèn pha.
Kiếm linh không vui nói: “Hừ, ngươi mới nên gọi ta là tiền bối.”
“Một tiếng tiền bối đổi lấy một câu chủ nhân, không lỗ.” Diệp Vân Chu cười tủm tỉm nói.
“Nhãi ranh ngông cuồng, thực lực của ngươi còn xa mới đủ để khống chế Thường Hi, nếu cố dùng kiếm này, tu vi của chính ngươi sẽ không tiến thêm được.” Kiếm linh cao ngạo.
“Vậy ta sẽ chết già ư?” Diệp Vân Chu lại hỏi.
Kiếm linh nói đúng sự thật: “Có ta ở đây, sẽ không.”
“Thế thì không có gì đáng lo. Còn hiện tại, ta phải rời khỏi đây… Một tháng nữa tiện thể đánh Đại hội Đấu kiếm đi, đừng để sư phụ tốt của ta quá thương tâm.” Diệp Vân Chu từng chút di chuyển xuống giường, “Tiền bối, ngủ say lâu như vậy, ngươi không muốn ngắm thế gian đã đổi thay long trời lở đất này sao? Ta có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho tiền bối.”
“Ta tự đi được.” Kiếm linh nhìn ra cửa sổ.
“Ừm, quả thật nghe nói kiếm linh tu vi cao thâm sẽ không bị bản thể ràng buộc, vậy tiền bối có tiền không? Sẽ không phải trải chăn trên đất làm giường qua ngày chứ?” Diệp Vân Chu trêu chọc.
Kiếm linh không khỏi nín bặt.
“Ta có thể cho tiền bối toàn bộ tài sản, tiền bối muốn đi đâu thì đi đó, tiền tiêu hết lại về tìm ta.” Diệp Vân Chu hào phóng, mặc thêm quần áo, lấy mấy tờ ngân phiếu từ túi càn khôn đưa cho kiếm linh, “Tuy thời buổi này không dễ kiếm tiền, nhưng cao nhân không dính khói lửa trần gian như tiền bối, ta nỡ nào để tiền bối phải bận tâm tục sự.”
Kiếm linh hơi khép mắt, không đi luôn mà trốn mất tăm vào kiếm.
Diệp Vân Chu cầm lấy Thường Hi, một luồng kiếm ý trơn tru như chính cánh tay mình khiến tâm y rúng động. Y vội vã muốn tìm một nơi để thử xem bản lĩnh của Thường Hi kiếm, ra cửa, đoạn đi qua phòng bếp chợt ngửi thấy mùi thuốc hơi khét.
“Sư phụ?” Diệp Vân Chu gọi một tiếng ngoài cửa, không nhận được câu trả lời bèn đẩy cửa đi vào, thình lình phát hiện Cầu Tác đạo nhân mặt vàng như giấy, đã hấp hối dựa vào ven tường.
Y ngẩn ra, nhất thời không rõ vì sao, ba bước gộp làm hai vội vàng đi qua, lay lay Cầu Tác đạo nhân, cầm cổ tay ông thử mạch tượng, vậy mà lại do kinh mạch tổn thương, hoàn toàn không có linh lực.
“Dật Chi… Vi sư không phải một sư phụ tốt.” Cầu Tác đạo nhân xơ xác nhoẻn cười, “Tại vi sư cố chấp với tấc đất nơi Tùng Hạc sơn, nên mới hại các con đến nước này, không phải bất cứ một ai trong các con sai, mà là vi sư sai.”
“Ngươi, ngươi hồ đồ!” Diệp Vân Chu nhìn gương mặt già nua áy náy kia, trong lòng bỗng như bị đè nén. Y bực bội nghĩ, rõ ràng y chưa nói gì, lão dựa vào đâu mà tự day dứt. Y nắm lấy cổ áo Cầu Tác đạo nhân cả giận nói, “Đều do chính lựa chọn của đồ đệ ngươi! Ta chưa từng ép buộc hắn làm gì, hắn có thể vạch trần ta cố ý đấu võ thua hắn, có thể bảo ta đừng cho hắn lời giải, cũng có thể quang minh chính đại chứng minh với ngươi hắn làm được! Ta chỉ cho hắn lựa chọn, là chính hắn để cho sự đố kị làm mờ suy nghĩ, ngươi không sai gì hết! Ta không cho phép ngươi tự phế linh lực, ta không ra tay với ngươi, ta không cho ngươi chết!”
Cầu Tác đạo nhân tiêu hóa một lát, nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Vân Chu, môi run rẩy, khó tin nói: “Con, con đến vì nó?”
“Không sai, tất cả đều là sắp đặt của ta, ngươi hối hận đi, tự cắt kinh mạch trước, giờ tới bản lĩnh giết ta cũng không có.” Diệp Vân Chu buông cổ áo ông đứng lên, che vai ho khan mấy tiếng.
Cầu Tác đạo nhân nhìn trân trân vào khoảng không, tĩnh lặng một chốc, khàn giọng hỏi: “Phi Tinh môn?”
“Là ta bảo môn chủ tạo áp lực với ngươi.” Diệp Vân Chu thẳng thắn nói.
“Ha… Lão phu thật sự già rồi.” Cầu Tác đạo nhân cười khổ, “Con còn trẻ vậy đã tính kế thế này, vì sao? Dật Chi, có thể nói thật một câu cuối cùng với vi sư không?”
“Ta không tên An Dật Chi, ngươi còn muốn nghe điều gì thật nữa không? Có ý nghĩa à?” Diệp Vân Chu không hiểu suy nghĩ của Cầu Tác đạo nhân, y luôn tự nhận mình thấu lòng người, bấy giờ là lần đầu tiên thấy bản thân bối rối.
“Không có ý nghĩa với lão phu, nhưng đối với con, có lẽ vẫn có.” Cầu Tác đạo nhân nhẹ nâng ngón tay chỉ mặt đất, “Ngồi xuống, nói một chút đi, có mấy chuyện, nói ra biết đâu sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Diệp Vân Chu sầm mặt, nghiến chặt răng: “Ta sẽ không để ngươi được như ý, ta đã sớm không còn đường lui, cũng coi khinh đường lui! Thường Hi, ngươi có thể cứu lão chứ.”
Kiếm linh hóa hiện từ trong kiếm, gật đầu: “Được.”
“Vậy thì cứu lão!” Diệp Vân Chu tức banh nóc, quát, “Tùng Hạc sơn, khiến người ta bực mình! Đời này ta sẽ tuyệt không đặt chân vào đây nữa.”
Y quay người đóng sầm cửa bỏ đi, tung người ngự kiếm mãi đến khi máu nhuộm đẫm vạt áo mới dừng lại, nắm tay đấm lên cây.
Diệp Vân Chu đứng trong rừng cây một lát, nét mặt dần bình thản lại. Kiếm linh hóa ra từ kiếm, nói với y: “Ta đã khôi phục công lực cho ông ta.”
Diệp Vân Chu ngửa đầu nhìn những tia sáng qua kẽ lá, một lúc lâu sau vẫn không trả lời hắn.
Kiếm linh lại nói: “Ta đã biết những gì xảy ra, ngươi đang hối hận.”
“Ta không hối hận, ta chưa bao giờ hối hận.” Diệp Vân Chu ngoảnh đầu, “Ta chẳng qua không muốn thất bại thôi, không liên quan đến Cầu Tác đạo nhân.”
“Tiếp đến, ngươi muốn đi đâu?” Kiếm linh hỏi.
“Về Mê Mộng lâu.” Diệp Vân Chu bình tĩnh nói, “Ta ghét người tốt tự cho là mình đúng, phố Chết vẫn hợp với ta hơn.”
Kí ức tan biến, Mộ Lâm Giang đổi chân bắt tréo trên ngai vàng, kết cục của hai sư phụ này đều không mấy tốt lành, hắn không khỏi lo cho Tĩnh Vi môn chủ. Cũng may trước mắt xem ra, Diệp Vân Chu vẫn coi như thân thiện với Phù Tinh chân nhân.
Hắn xoa mi tâm, nếu chủ nhân đầu tiên của Thường Hi là Diệp Vân Chu, vậy tuổi thực của y e rằng đã hơn xa suy đoán của hắn.
Gọi nhóc con, người trẻ tuổi lâu vậy rồi, Mộ Lâm Giang không hiểu sao có cảm giác bị lừa phỉnh, thậm chí còn có một phỏng đoán hắn không muốn tin tưởng hình thành trong đầu.
Tiêu Xuyên… đến cùng là tên thật hay tên giả?
Mộ Lâm Giang ôm tâm thái nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành công việc đi qua mấy cầu sáng, mừng rỡ một cách quái dị vì cuối cùng Diệp Vân Chu cũng không nhắm vào người tốt nữa, mà bắt đầu thay đổi nước đi mưu toan thâu tóm các tổ chức còn lại ở phố Chết; hối lộ thành chủ của một trong bảy thành vực Bắc, gây mâu thuẫn từ nội bộ để dập tắt kế hoạch tiêu diệt phố Chết. Các thế lực phố Chết bỗng chốc gặp thời, Mê Mộng lâu từ một nhà đấu giá và cầm đồ nho nhỏ phát triển hẳn tới quy mô có thể tạo thành thế chân vạc cùng một tổ chức sát thủ và một sòng bạc lâu đời ở phố Chết, chỉ với thời gian mười năm ngắn ngủi.
Mãi đến lúc này, Diệp Vân Chu rốt cuộc xảy ra mâu thuẫn với lâu chủ.
Lâu chủ muốn ổn định, đứng vững gót chân trong phố Chết rồi thì không tiến lên nữa, có ý duy trì cân bằng giữa phố Chết và các châu thành, nhưng Diệp Vân Chu lại muốn làm chủ nhân phố Chết.
Mộ Lâm Giang cho rằng Diệp Vân Chu nhất định sẽ soán vị, nhưng xem đoạn kí ức tiếp theo, không ngờ rằng Diệp Vân Chu chỉ cuỗm thu nhập một năm và không ít pháp bảo của Mê Mộng lâu, lên thuyền ra biển trong khi lâu chủ dẫn người hớn ha hớn hở truy sát, đi thẳng đến Tu Chân cảnh.
Thuyền gặp bão trên đường tới Tu Chân cảnh, người lái đò đi chệch khỏi tuyến đường biển, mắc cạn ở một bãi đá lởm chởm ít người lui tới.
Diệp Vân Chu xuống thuyền, đeo mặt nạ dịch dung lên, khuôn mặt theo suy nghĩ biến thành một người đàn ông trưởng thành.
Y ngự kiếm đến thành trấn gần nhất, liếc mắt cái đã thấy một tu giả quần áo hoa lệ phong thái xuất trần. Người nọ che dù lụa dưới ánh nắng, lại càng tăng thêm mấy phần thần bí, hình như đang định ra khỏi thành.
Diệp Vân Chu tiến lên vài bước bắt chuyện, cười hỏi: “Vị huynh đài này, thuyền tại hạ bị lạc đường trong cơn bão, xin hỏi nơi này là đâu?”
Người kia hơi cúi đầu, nâng mặt dù lên một chút. Lông mi Diệp Vân Chu run lên, bất giác ngừng hô hấp, ánh nắng xuyên qua hoa văn trên dù lụa lọt vào cặp mắt tím như thủy tinh ấy, lóng lánh rực rỡ hơn bất cứ trân bảo nào y từng thấy trong Mê Mộng lâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp công tử: Mặc dù đây là người tốt, nhưng ta vẫn làm được