Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 17: Chương 17




Phòng bếp chật hẹp giờ chỉ còn hai người.
Lâm Sơ Diệp buộc phải đứng gần Ôn Tịch Viễn.
Nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng lên, rõ ràng cô vẫn mặc áo khoác cũng không có đụng chạm gì đến đối phương, nhưng Lâm Sơ Diệp vẫn không nhịn được mà bắt đầu nghĩ về cảnh tiếp xúc thân mật tối qua.
Cảm giác khát khao thân thiết da thịt, răng môi quấn quýt…..
Lâm Sơ Diệp lấy tay che mặt, xấu hổ không dám nghĩ nữa.
Ôn Tịch Viễn ho nhẹ, gọi cô: “Lâm Sơ Diệp.”
Lâm Sơ Diệp không chịu quay đầu lại.
“Anh đừng nói chuyện với tôi, để tôi bình tĩnh lại đã.” Cô cúi đầu nói, giọng vô cùng ảo não.
Ôn Tịch Viễn bị bộ dạng của cô chọc cười.
“Sao phải bình tĩnh lại?” Anh hỏi.
Lâm Sơ Diệp: “Tối hôm qua tôi uống rượu.”
Ôn Tịch Viễn: “Ừ.”
Lâm Sơ Diệp: “Cho nên tất cả những hành động hôm qua đều là do tôi say rượu nên mới làm như thế.”
Ôn Tịch Viễn nhíu mày, nhìn cô: “Ý em là gì?”
Lâm Sơ Diệp khó khăn quay đầu lại nhìn anh: “Tôi vẫn là rất rụt rè.

Những hành vi đó là do cồn tác động thôi.”
“……” Trong mắt Ôn Tịch Viễn ẩn hiện ý cười, nhưng nhìn thấy cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt nên cố gắng không cười thành tiếng.
“Ừm.” Anh nói.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy hẳn là nói xong rồi, tay chỉ chỉ ra ngoài: “Vậy, tôi ra ngoài đây.”
Ôn Tịch Viễn: “Chỉ vậy thôi à?”
Lâm Sơ Diệp hoang mang nhìn anh: “Còn có chuyện gì sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Em còn nhớ tối qua em nói gì không?”
Lâm Sơ Diệp chần chừ, lắc đầu.
Ôn Tịch Viễn hơi nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt cô: “Thật là không nhớ gì sao?”
Lâm Sơ Diệp chần chừ một chút, vẫn lắc đầu: “Không nhớ được nhiều cho lắm.”
Ôn Tịch Viễn: “Thật sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Thật.”
Ôn Tịch Viễn nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó một tay đè gáy cô, tay kia mở cửa phòng bếp, đẩy cô ra ngoài.
“Em ra ngoài đi.” Anh nhỏ giọng nói: “Đồ lừa đảo.”
Lâm Sơ Diệp giả bộ như không nghe thấy lời kia, cực kỳ nghe lời đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng bếp giúp anh.
Hà Minh U đang vui vẻ khoanh chân ngồi trên sô pha chơi điện thoại, thấy Lâm Sơ Diệp đi ra, tò mò nhìn chằm chằm cô: “Cô giáo, sao mặt cô đỏ vậy.”
Lâm Sơ Diệp lúc đối mặt với Ôn Tịch Viễn có thể không giữ được bình tĩnh, nhưng đối với cậu nhóc này thì vẫn có thể.

“Phòng bếp nóng quá.” Cô nói, nhìn về phía chiếc cặp nhét đầy sách bài tập trên sô pha, nhớ tới lúc nãy cậu nhóc nói có bài không biết làm, vì thế cô liền xách chiếc cặp lên: “Không phải em nói có bài không biết làm sao? Vừa hay bây giờ chúng ta cũng đang rảnh rỗi, cô dạy em.”
Hà Minh U đột nhiên giành lại cặp: “Không, không cần đâu ạ.

Cô nghỉ ngơi đi, hoặc là, cô….

tới phòng bếp, giúp cậu của em nấu cơm.”
Nói xong lại bỏ cặp xuống, đứng dậy kéo Lâm Sơ Diệp vào phòng bếp, không quên nhắc Ôn Tịch Viễn: “Cậu, cô giáo nói muốn giúp cậu nấu cơm, cháu đem cô tới cho cậu nè.”
Nói xong lại cười cười với Lâm Sơ Diệp: “Cô giáo, em giao cậu của em cho cô đấy nhé.”
Lại “Cạch” một cái, đóng cửa phòng bếp lại.
Lâm Sơ Diệp: “……..” Cô vừa mới vất vả lắm mới thoát khỏi phòng bếp mà.
Ôn Tịch Viễn cười, liếc cô một cái: “Vậy em giúp tôi nấu cơm đi.”
Nói xong đã đem những đồ chưa xử lý giao cho cô.
Lần này là dưa leo, hơn nữa còn phải cắt.
Ôn Tịch Viễn đưa cho cô thớt và dao, rửa sạch, sau đó đặt lên mặt thớt.
Lần này Lâm Sơ Diệp thành thật thừa nhận: “Tôi không biết làm.”
Ôn Tịch Viễn ngoắc tay, ra hiệu cho cô tới gần.
Lâm Sơ Diệp chậm chạp đi tới.
Ôn Tịch Viễn kéo tay cô, đặt lên trên quả dưa leo: “Đặt ngón trỏ và ngón giữa trên dưa leo, ba ngón tay còn lại nắm lại, bàn tay nắm thành hình cong.
Tay anh hơi nóng, bàn tay nắm chặt tay của cô, Lâm Sơ Diệp vẫn không nhịn được mà co lại một chút, xấu hổ muốn rút tay về, nhưng Ôn Tịch Viễn càng nắm chặt tay cô hơn.

Anh nắm tay cô, đặt lên quả dưa leo, sau đó tay phải lấy con dao đặt vào tay cô.
Tay trái chỉ là ngón tay chạm ngón tay, tay phải đã là cả bàn tay chạm vào nhau.
Cảm xúc ấm áp từ tay bắt đầu truyền tới.
Lâm Sơ Diệp giật giật tay, vẫn muốn rút tay về, nhưng lại bị Ôn Tịch Viễn dùng sức đè lên cán dao.
“Nắm chắc.” Anh nói: “Đừng phân tâm.”
Lâm Sơ Diệp không thể không nắm chặt dao.
Ôn Tịch Viễn vừa nắm tay cô vừa chỉ bảo: “Cổ tay hơi chống lên thớt, lúc nhấc dao lên không cần nhấc cao quá, tay trái giữ nguyên trạng thái, cắt dọc theo hướng từ đầu ngón tay xuống mặt thớt.”
Vừa nói xong liền cầm tay cô cắt một miếng.
Ôn Tịch Viễn đứng bên phải Lâm Sơ Diệp, hai tay cầm tay cô, tư thế cũng không quá mờ ám, nhưng dù sao thì tối qua cũng vừa mới tiếp xúc thân mật, người Ôn Tịch Viễn lại cao, đứng bên cạnh cô như thế liền khiến cô cảm thấy hơi áp bách, khiến Lâm Sơ Diệp chuyên tâm.
Ôn Tịch Viễn cũng nhận ra cô mất tập trung, nên nhắc nhở một câu: “Tập trung một chút, đừng để bị đứt tay.”
“Ồ.” Lâm Sơ Diệp cố gắng bỏ qua sự tồn tại mãnh liệt của Ôn Tịch Viễn, tâm tư chuyển tới cái thớt, dưới sự hướng dẫn của Ôn Tịch Viễn từ từ cắt một miếng.
Ôn Tịch Viễn buông tay cô ra.
Lâm Sơ Diệp tập trung cắt dưa leo, sợ bị đứt tay cho nên cực kỳ tập trung.
Ôn Tịch Viễn dời ánh mắt từ tay lên ngắm sườn mặt của cô, hơi thất thần.

Lâm Sơ Diệp thuận lợi thái xong dưa leo, không nhịn được vui mừng nhìn Ôn Tịch Viễn: “Như vậy quả là nhanh hơn nhiều.”
Mái tóc vì động tác quay đầu này của cô mà bị hất ra phía sau một nửa, để lộ chiếc cổ tinh tế trắng nõn cùng với những dấu hôn mờ mờ.
Ánh mắt Ôn Tịch Viễn dừng tại chỗ dấu hôn kia, sau đó nhìn thấy cô vui vẻ mỉm cười cũng không nói gì.
Lâm Sơ Diệp bầu không khí dần trở nên ái muội, giống như đêm tốt nghiệp cấp ba năm đó, bầu không khí giữa cô và Ôn Tịch Viễn cũng như thế này.
Cô thấy ánh mắt Ôn Tịch Viễn hơi tối lại, khóe miệng đang tươi cười dần đông cứng, khó khăn muốn chuyển tầm mắt.

Lúc này bàn tay của Ôn Tịch Viễn đặt lên mặt cô, đầu từ từ cúi xuống.
Khi hai môi chạm vào nhau, đại não của Lâm Sơ Diệp có chút trống rỗng, lý trí vừa muốn kéo cô trở về, lại bị nụ hôn sâu này cuốn đi hết.
Cô bị đẩy đến trước cửa tủ lạnh.
Một tay Ôn Tịch Viễn luồn vào tóc cô, tay kia đặt ở cổ cô, hôn càng lúc càng sâu.
Lâm Sơ Diệp phát hiện mình cũng có chút thích cảm giác tiếp xúc này, cho nên liền tuân theo dục vọng nguyên thủy nhất của cơ thể, tay không chủ động được mà nâng lên, kéo anh lại gần.
Ôn Tịch Viễn suýt bị sự chủ động này mà mất khống chế.
Anh áp cô lại trước cửa tủ lạnh, động tác dần trở nên kịch liệt, nhưng một chút ý chí còn sót lại khiến anh dừng lại, áp lên trán cô thở hổn hển, chậm rãi bình ổn lại cảm xúc xao động trong cơ thể.
Hơi thở của Lâm Sơ Diệp cũng hơi loạn, còn chưa kịp khôi phục lại thì cửa phòng bếp bị đẩy ra, giọng của Hà Minh U vang lên: “À đúng rồi, khi nào thì có thể ăn cơm ạ?”
Lâm Sơ Diệp theo bản năng đẩy Ôn Tịch Viễn ra, xoay người giả bộ đi lấy dao còn thái thức ăn, không ngờ động tác quá nhanh, suýt chút nữa là cắt trúng tay.
Ôn Tịch Viễn ho nhẹ, quay đầu nhìn Hà Minh U: “Làm sao?”
Hà Minh U thò đầu vào dò xét: “Nếu phải đợi lâu thì cháu muốn ra ngoài chơi một chút, còn nếu sắp được rồi thì…..”
“Đừng có mơ.” Ôn Tịch Viễn trực tiếp cắt ngang: “Đi làm bài tập đi.”
“…….” Hà Minh U không phục: “Tại sao chứ? Cậu vẫn chưa phụ đạo cho cháu, sao lại bắt cháu đi làm bài tập chứ?”
Ôn Tịch Viễn: “Ăn cơm xong, cậu rảnh.”
Hà Minh U nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói được một câu: “Cậu đúng là không nói lý gì cả.

Cô giáo còn ở đây, cậu không tiếp cô ấy mà cùng cháu làm bài tập cái quái gì.”
Ôn Tịch Viễn: “Cậu thích thế.”
Tay chỉ vào phòng khách: “Đem bài tập hôm nay ra làm, trước bữa phải làm xong, không được bỏ câu nào, ăn cơm xong cậu sẽ kiểm tra.”
Hà Minh U giậm chân một cái, tức giận đi ra ngoài.
Ôn Tịch Viễn quay người nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp ho nhẹ, đặt dao xuống.
“Cái kia, tôi, tôi đi giúp Hà Minh U làm bài tập.”
Cô nghiêng người lách qua khe hở giữa Ôn Tịch Viễn và tủ lạnh, chuồn ra ngoài còn không quên đóng cửa phòng bếp lại giúp anh.
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn một bàn đầy nguyên liệu nấu ăn, cam chịu tiếp tục công việc
——-

Hà Minh U ngồi trước bàn trong phòng khách thở phì phò, cúi đầu lấy sách bài tập trong cặp ra.

Một hai ba bốn năm sáu….

Đọc liền một mạch, sau đó nhét lại vào trong cặp rồi lấy một quyển khác ra làm tương tự như quyển đầu tiên, lại nhét vào, lấy quyển thứ ba ra vừa lật sách vừa hướng vào nhà bếp, nói: “Cháu không làm cái nào hết.”
Lâm Sơ Diệp đoán cậu nhóc đang hờn dỗi với Ôn Tịch Viễn, thay Ôn Tịch Viễn tha cho cậu nhóc: “Bây giờ không cần làm, để ăn cơm xong rồi làm nhé.”
Mặt mày Hà Minh U lập tức hớn hở: “Cảm ơn cô giáo ạ.”
Lâm Sơ Diệp cười: “Nhưng mà chỉ được chơi lúc trước ăn cơm, ăn xong phải nghiêm túc làm bài tập, nghe rõ chưa hả?”
Hà Minh U gật đầu liên tục: “Vâng ạ.”
Tay đã với lấy điện thoại.
Ôn Tịch Viễn nấu cơm xong đi ra liền thấy cậu nhóc đang nghịch di động, nhưng không mắng, còn gọi cậu nhóc tới ăn cơm.
Lâm Sơ Diệp tự giác tới giúp Ôn Tịch Viễn bưng đồ ăn ra.
Hà Minh U cũng lập tức bỏ di động xuống, đi vào phòng bếp rửa tay, sau đó vội vã ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nói với Lâm Sơ Diệp: “Cô giáo, cậu của em nấu cơm rất ngon, cô không biết muốn ăn được một bữa cơm do cậu nấu khó đến mức nào đâu.”
Ôn Tịch Viễn liếc cậu nhóc một cái, ho nhẹ.
Hà Minh U lập tức ngậm miệng, lại không nhịn được nhìn lén Lâm Sơ Diệp, sau đó mới phát hiện lúc cô giáo ăn cơm cực kỳ chậm rãi tao nhã, giống như ngày đầu tiên ăn cơm cùng với cậu vậy.
Khi đó, lúc cậu nhóc bị cậu mình mắng, cô cũng trầm mặc ăn cơm như thế, bữa cơm kia cậu nhóc cực kỳ buồn, hai người cúi đầu ăn cơm, không nói với ai một câu nào cả.
Cậu nhóc không nhịn được lại nhìn cậu của mình.
Ôn Tịch Viễn lạnh lùng liếc cậu nhóc một cái.
Hà Minh U lập tức vùi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Kết quả bữa cơm này là bữa cơm tồi tệ thứ hai của cậu nhóc.
Cậu của cậu nhóc và cô giáo, vẫn không nói với nhau câu nào!
Sau khi ăn xong, rốt cuộc cũng nghe được hai người nói với nhau câu đầu tiên.
Cậu nhóc thấy cô giáo đứng dậy dọn chén, cậu của cậu nói:
“Cứ để trong bồn rửa chén đi, lát nữa tôi rửa.”
Hà Minh U không quên sau khi ăn xong phải đi làm bài tập, lập tức gật đầu nói: “Đúng thế đó cô giáo, cô cứ để đó đi, để cậu rửa là được rồi ạ.”
Ôn Tịch Viễn lườm cậu nhóc một cái: “Cậu có rửa chén thì cháu cũng không trốn làm bài tập được đâu.”
Hà Minh U không dám nói gì nữa.
Lâm Sơ Diệp ngại ngùng, cô không thể đã ăn miễn phí rồi lại không cần phải rửa chén: “Không cần đâu, cứ để tôi rửa cho, hai người làm việc của mình đi.”
Nói xong cực kỳ tự giác nhận công việc, cầm chén đi vào phòng bếp rửa .
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Hà Minh U đang tìm cách chạy trốn: “Đi làm bài tập.”
Hà Minh U ấm ức nói: “Cháu không biết làm.”
“Chỗ nào không biết làm?” Ôn Tịch Viễn đi tới bàn học, lấy sách bài tập ra lật vài trang: “Lại đây.”
Hà Minh U mặc dù không muốn nhưng cũng không dám không tới.
Lâm Sơ Diệp rửa bát xong, đi ra thì thấy Ôn Tịch Viễn đang hướng dẫn Hà Minh U làm bài tập.
Đại khái là do sợ Ôn Tịch Viễn, Hà Minh U mặc dù trong lòng không muốn nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi đó, chỉ là vẻ mặt cực kỳ mơ màng.
Lâm Sơ Diệp không lên tiếng quấy rầy, ngồi xuống sô pha chờ, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người vài lần.
Một tiếng đồng hồ đầu tiên, Ôn Tịch Viễn cực kỳ bình tĩnh, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ lạnh lùng liếc Hà Minh U vài lần, nhưng vẫn kiên nhẫn giảng bài cho cậu nhóc.
Một tiếng đồng hồ tiếp theo, vẫn là đang cực kỳ kiên nhẫn, nhưng ánh mắt thì đã không phải lạnh lùng liếc nhìn nữa mà là lạnh như băng luôn rồi.
Hà Minh U cũng dè dặt hơn…

Một tiếng nữa trôi qua, lúc mới bắt đầu, Ôn Tịch Viễn vẫn còn bình tĩnh nhưng một lúc sau, giọng nói của anh đã cao hơn: “Những số chia hết cho 2 là những số nào?”
Lâm Sơ Diệp thấy Hà Minh U trả lời bằng vẻ mặt mù mờ.
Ôn Tịch Viễn kiên nhẫn lặp lại nói: “Các số từ 0 2 4 6 8 đều chia hết cho 2.

Ví dụ như số 24, chữ số ở hàng đơn vị là 4 đúng không?”
Hà Minh U: “Vâng.”
Ôn Tịch Viễn: “Cho nên nó chia hết cho 2, đúng không?”
Hà Minh U: “Đúng ạ.”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy ví dụ số 16, chữ số ở hàng đơn vị là số 6; số 42, chữ số ở hàng đơn vị là số 2; cho nên chúng đều chia hết cho 2, đúng không? Nhưng số 17, chữ số ở hàng đơn vị là số 7, không phải các số 0 2 4 6 8, cho nên nó không chia hết cho 2, hiểu chưa?”
Hà Minh U: “Hiểu rồi ạ.”
Ôn Tịch Viễn: “Được, vậy số 78 kia có chia hết cho 2 không?”
Hà Minh U do dự đáp: “Không ạ?”
Ôn Tịch Viễn liếc cậu nhóc: “Tại sao không chia hết?”
Hà Minh U lập tức sửa lại: “Phải ạ.”
Ôn Tịch Viễn bất động nhìn cậu nhóc: “Tại sao?”
Vẻ mặt Hà Minh U lại mờ mịt.
Ôn Tịch Viễn: “Những số nào chia hết cho 2?”
Hà Minh U mờ mịt lắc đầu.
Lâm Sơ Diệp thấy Ôn Tịch Viễn hít sâu một hơi, sau đó lại giảng lại ví dụ các số chia hết cho 2 một lần nữa, sau đó hỏi cậu nhóc:
“Hiểu chưa?”
Hà Minh U gật đầu liên tục.
Ôn Tịch Viễn: “Được, vậy 71 có chia hết cho 2 không?”
Hà Minh U gật đầu cực kỳ chắc chắn: “Có ạ.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cậu nhóc: “Có?”
Hà Minh U lập tức lắc đầu: “Không ạ.”
Ôn Tịch Viễn: “Tại sao không chia hết?”
Vẻ mặt Hà Minh U lại mờ mịt.
Ôn Tịch Viễn: “Số chia hết cho 2 là số nào?”
Hà Minh U tiếp tục lắc đầu.
Ôn Tịch Viễn ném cây bút lên bàn, ba tiếng đồng hồ rồi!
Suốt ba tiếng đồng hồ, anh không thể dạy cho thằng nhóc này biết những số nào chia hết cho 2!
Anh trực tiếp đứng dậy, khom lưng lấy di động đang đặt trên bàn trà, gọi điện thoại cho Ôn Thư Ninh: “Chị mau qua đây đón đứa con bảo bối của chị về đi.”
Ôn Thư Ninh không hiểu chuyện gì: “Sao thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Em sắp ném nó ra khỏi nhà rồi, chị nói xem là vì sao?”
Ôn Thư Ninh: “……….”
Ôn Tịch Viễn cúp điện thoại, đi về phía Lâm Sơ Diệp, nói với cô: “Về sau nếu em sinh ra một đứa con ngốc nghếch như thế, tôi sẽ mời cho nó một đống gia sư.”
Lâm Sơ Diệp: “……..”
Sao lại cue cô vào thế này?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.