Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 20: Chương 20




“Vậy cháu cũng phải dẫn cậu ta đến để mọi người xem thử.” Sau một hồi lâu, Hứa Mạn mới miễn cưỡng nói.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy khó xử, một bên thì sợ Hứa Mạn không thích Ôn Tịch Viễn, một bên thì mình chưa nói gì với Ôn Tịch Viễn đã dẫn anh về ra mắt với người nhà, ngộ nhỡ anh không nghĩ tới chuyện kết hôn thì phải làm sao bây giờ.
Hứa Mạn cũng nhận ra mình đã làm khó Lâm Sơ Diệp, đành thỏa hiệp: “Nếu như cháu thấy không tiện thì tìm một cơ hội nào đó dẫn cậu ta tới quán nhà chúng ta ăn cơm, mợ giúp cháu quan sát, cháu thấy thế nào?”
Lâm Sơ Diệp vẫn cảm thấy không ổn, cho dù muốn gặp, cô cũng hy vọng có thể thoải mái dẫn Ôn Tịch Viễn về nhà giới thiệu với mọi người chứ không muốn anh bị người khác thầm đánh giá như thế này.
“Để nói sau đi ạ.” Cô nói: “Cháu vẫn chưa xem xem bát tự có hợp không.”
Hứa Mạn gật đầu, bà rất tò mò cũng rất lo lắng, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của Lâm Sơ Diệp.
Bà nghĩ chắc chắn Lâm Sơ Diệp sẽ không nhìn lầm người.
Từ nhỏ cô đã thông minh, làm việc cũng rất biết chừng mực, luôn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, chưa từng khiến người nhà phải lo lắng bao giờ.
Đối với yêu đương kết hôn cô lại càng cẩn thận hơn, sẽ không dễ dàng yêu một người chứ đừng nói tới hôn nhân.
Hứa Mạn chỉ tò mò, người có thể khiến Lâm Sơ Diệp bảo vệ cẩn thận như thế rốt cuộc là người như thế nào.
Lâm Sơ Diệp biết Hứa Mạn tò mò, cũng muốn thỏa mãn sự tò mò này của Hứa Mạn, nhưng lại nghĩ đến nếu cô trực tiếp hỏi Ôn Tịch Viễn có muốn kết hôn hay không thì lại hơi xấu hổ, hơn nữa tự nhiên tới hỏi người ta một câu không đầu không đuôi như thế còn ra thể thống gì nữa chứ?
Bây giờ Lâm Sơ Diệp đang rất rối rắm.
Một bên là lo lắng, sợ mình do dự lại bỏ lỡ Ôn Tịch Viễn, dù sao gặp được người có thể đáp ứng tất cả những điều kiện của cô đã là không dễ dàng gì, hơn nữa không phải chỉ có mỗi cô nhìn trúng anh mà Tiết Ninh cũng đang như hổ đói rình mồi.
Nhưng một bên lại sợ mình quá mãnh liệt, dọa cho người ta bỏ chạy, như vậy thì thật là tiếc nuối.
Mặt khác, Lâm Sơ Diệp cũng rất xấu hổ.
Kết quả là Lâm Sơ Diệp suy nghĩ miên man, mất ngủ hai ngày, đầu rối như tơ vò.
Buổi chiều lúc Lâm Sơ Diệp qua quán phụ giúp, Hứa Mạn đã nhận ra tinh thần của cô không thoải mái, một tay chống cằm ngồi ở quầy bar suy nghĩ.
Quầy bar được thiết kế hình chữ L, cao khoảng một mét hai, mặt bàn chỉ cao tám mươi cm, thành bên ngoài chỉ cao bốn mươi cm, người ngồi xuống liền không thể nhìn thấy bên ngoài.
Lâm Sơ Diệp an vị ngồi ở quầy thu ngân trước bàn.
Hứa Mạn đứng dựa bên ngoài quầy bar, vừa chú ý khách bên ngoài vừa quan sát Lâm Sơ Diệp.
“Vẫn đang lo lắng cho đối phương sao?”

Hứa Mạn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tâm tư của Lâm Sơ Diệp, vừa hỏi cô vừa nhìn khách hàng vào quán, theo thói quen tiếp đón “Hoan nghênh quý khách.”
Bà nháy mắt với phục vụ, để phục vụ sắp xếp bàn cho khách.
Ôn Tịch Viễn ngồi xuống bàn cạnh quầy bar, không biết là vô tình hay cố ý hướng mắt về phía quầy bar tìm kiếm Lâm Sơ Diệp nhưng vẫn không thấy cô.
Hai ngày không nhìn thấy bóng dáng cô, anh có hơi không quen.
Anh biết vào thời gian này cô sẽ tới quán, nhưng không nghĩ tới lại không gặp được.
Trợ lý đưa menu tới, tươi cười chào hỏi: “Xin chào, xin hỏi quý khách dùng gì?”
Ôn Tịch Viễn lướt qua menu, tùy tiện chỉ hai món: “Hai món này đi.”
Lâm Sơ Diệp vẫn còn đang thất thần, không nghe thấy gì.
Hứa Mạn thấy cô đang thất thần, khẽ đẩy cô một cái, lặp lại lời vừa nói: “Cháu vẫn còn đang suy nghĩ về đối tượng kết hôn đấy à.”
“Vâng.”
Giọng nói mềm mại của Lâm Sơ Diệp từ quầy bar truyền tới, Ôn Tịch Viễn ở bên ngày nghe thấy, động tác lật menu hơi dừng lại sau đó lại làm như không có chuyện gì, tiếp tục lật.
Hứa Mạn không để ý đến Ôn Tịch Viễn, toàn bộ lực chú ý đều dừng trên người Lâm Sơ Diệp.
“Có gì mà phải lo lắng chứ, cháu trực tiếp tới hỏi, anh có muốn kết hôn không.

Nếu như không muốn thì đổi người khác.”
Lâm Sơ Diệp chậm chạp quay đầu nhìn bà: “Như thế mạnh dạn quá, lỡ đâu người ta bị dọa bỏ chạy thì cháu làm thế nào bây giờ?”
Hứa Mạn: “Chạy thì chạy thôi, điều kiện của người đó cũng không tốt lắm.”
“Cháu thấy anh ấy rất tốt.” Lâm Sơ Diệp nằm úp xuống bàn: “Gen rất tốt.”
Động tác lật menu của Ôn Tịch Viễn hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục như không có chuyện gì.
Hứa Mạn: “Ừm, chân rất dài, hình như cao 1m85, tỉ lệ cơ thể cân đối cũng rất đẹp trai, chỉ số thông minh cao, tốt nghiệp trường nổi tiếng có thể giúp cải thiện gen sau này.

Đây là những gì cháu nói, ngoại trừ tốt nghiệp trường nổi tiếng ra, những người khác không phải cũng đáp ứng được sao? Cháu chỉ cần tìm một người có gen tốt là được rồi, về sau lỡ như không may mắn mà ly hôn, thì ít nhất trong lúc kết hôn cháu cũng có thể tiêu tiền của cậu ta.


Ngoài ra cháu còn nhìn trúng gì của người kia nữa?”
Lâm Sơ Diệp: “Nhìn trúng vẻ đẹp trai của anh ấy.”
Sau đó lại bổ sung: “Đương nhiên vẫn là nhìn trúng con người bên trong của anh ấy.

Cả trong lẫn ngoài chỗ nào cũng tốt.”
Hứa Mạn: “Mợ thấy cháu là người yêu trong mắt hóa Tây Thi thì có.”
Lâm Sơ Diệp: “……… Cháu không có.

Cháu rất khách quan, anh ấy rất tốt.”
Khóe miệng Ôn Tịch Viễn hiện lên ý cười, lắc đầu, không lên tiếng cắt ngang, tiếp tục lật cuốn menu trong tay.
Hứa Mạn không chú ý Ôn Tịch Viễn ở bên này, nhấn mạnh với Lâm Sơ Diệp.
“Sơ Diệp, cháu đừng ngây thơ như thế.”
“Cháu không ngây thơ.” Lâm Sơ Diệp không nhịn được, giải thích.
Thật ra cô đã phân tích rất kỹ.

Tuy rằng cô không được tính là người giàu có, nhưng chi tiêu vẫn tương đối thoải mái, tìm một người lương mỗi năm từ ba đến năm mươi vạn tệ, có nhà có xe sẽ không tốt cho cuộc sống của cô.

Lại hướng lên trên, người lương một năm mấy ngàn mấy trăm vạn, thậm chí là hàng triệu đi chăng nữa, đừng nói là dễ kiếm, cho dù có kiếm được đi chăng nữa cũng không tự do như cô hiện tại, nếu như vậy, cô sẽ không nhất thiết phải dựa vào điều kiện kinh tế để tìm.
Cho nên cái cô xem trọng chính là nhân phẩm tốt, tam quan ngay thẳng so với điều kiện kinh tế thì sẽ tốt hơn.


Cô cố gắng học tập, kiếm tiền như thế chính là vì để mình có một cuộc sống thoải mái, chứ không phải là để chiều theo ánh mắt của người khác, để đáp ứng cái gọi là điều kiện thích hợp.
Hứa Mạn hiểu tính cách của Lâm Sơ Diệp, cô không có yêu cầu gì đối với cuộc sống vật chất, khả năng kiếm tiền của cô đã hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu của cô còn tiết kiệm được không ít tiền, một số ít để lại để chi tiêu, cho dù là như thế cũng không ảnh hưởng gì đến chất lượng sinh hoạt của cô.

Như vậy mấy yêu cầu như có nhà có xe đối với cô mà nói quả thật không phải là yêu cầu tất yếu.
Nếu Lâm Sơ Diệp kết hôn với người có mức tiền lương không cao, lại còn phải đau đầu chi tiêu tiền nhà tiền xe tiền cho con cái đi học, hoặc là kết hôn với một người có cuộc sống xa hoa, Hứa Mạn không cần nghĩ cũng biết Lâm Sơ Diệp sẽ ưu tiên người có điều kiện kinh tế cao hơn.
Nhưng Lâm Sơ Diệp biết bản thân mình muốn gì.
“Mợ chỉ là nói lỡ như.” Hứa Mạn tuy trong lòng đồng ý nhưng ngoài miệng vẫn không muốn thừa nhận.
Lâm Sơ Diệp cười cười: “Mợ đừng lo lắng quá.

Cháu với anh ấy là bạn học, cháu cũng đã nghiêm túc đánh giá anh ấy.

Mợ phải tin tưởng mắt nhìn người của cháu chứ.”
Hứa Mạn: “Không phải mợ sợ cháu nhìn lầm sao, bảo cháu mang người đến để mợ nhìn cho thì cháu lại không muốn.”
Lâm Sơ Diệp lẩm bẩm: “Đã nói là cháu còn chưa biết bát tự của anh ấy như thế nào mà.”
“Lại nói nếu như có chuyện nhìn lầm, ai kết hôn mà không đánh cược cơ chứ.

Mợ phải nghĩ tới những chiều hướng tốt” Lâm Sơ Diệp cố gắng thuyết phục Hứa Mạn: “Mợ nghĩ thử xem, cháu kết hôn là vì muốn có con, gen của anh ấy tốt như vậy, sau này sinh con khẳng định cũng sẽ rất đẹp nha.

Nếu như sinh con rồi mà anh ấy còn không được nữa thì vẫn có thể ly hôn mà.”
Ôn Tịch Viễn chậm rãi khép menu lại, ho mạnh một tiếng, nhắc nhở cô đương sự vẫn đang ở đây, phiền cô chứ ý đến cảm nhận của anh một chút.
Một tiếng ho này khiến Lâm Sơ Diệp hóa đá.
Hứa Mạn không hiểu chuyện gì, cho rằng Ôn Tịch Viễn có yêu cầu gì đó, khách khí tiến lên: “Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì sao?”
Ôn Tịch Viễn mỉm cười với bà: “Có thể phiền thu ngân của quán đến đây một chút được không?”
Hứa Mạn: “………”
Bà hoang mang nhìn Ôn Tịch Viễn, lại nhìn về phía Lâm Sơ Diệp đang xấu hổ ngồi ở quầy bar, nhìn lại Ôn Tịch Viễn: “Xin hỏi ngài tìm cô ấy có chuyện gì không?”

Ôn Tịch Viễn: “Cháu là bạn học của cô ấy.”
Hứa Mạn không có chút liên hệ nào với hai từ “bạn học” trong lời Ôn Tịch Viễn với hai từ “bạn học” trong lời Lâm Sơ Diệp, liền tới quầy bar gọi Lâm Sơ Diệp: “Sơ Diệp, bạn học tìm cháu đấy.”
Lâm Sơ Diệp đưa tay che mặt, không đáp lại.
Hứa Mạn lại gọi một tiếng: “Sơ Diệp?”
Ôn Tịch Viễn cũng không sốt ruột, bưng chén trà lên chậm rãi uống.
Lâm Sơ Diệp không thể không đứng dậy, miễn cưỡng cười với Hứa Mạn: “Vâng.”
Sau đó đi về phía Ôn Tịch Viễn đang ngồi phía đối diện, khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh.
Lâm Sơ Diệp hít sâu vài cái mới có thể bớt xấu hổ mà đi về phía Ôn Tịch Viễn.
“Anh……..

Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây ăn cơm thế?” Lâm Sơ Diệp mấp máy nói vài chữ không rõ, căn bản là không dám đối mặt với Ôn Tịch Viễn.
Biết rõ cô đang xấu hổ lại còn đánh trống khua chiêng, cầm loa nói to cô là cô đang xấu hổ.
Ôn Tịch Viễn đặt chén trà xuống, nhìn về phía cô: “Ồ, hôm nay tai có hơi ngứa, nghĩ là em đang nói xấu nên tôi mới tới đây.”
Lúc này có người từ ngoài đi vào.
Trong đại sảnh lại vang lên tiếng chào hỏi của nhân viên “Hoan nghênh quý khách.”
Lúc này Lâm Sơ Diệp chính là cho dù con chó tiến vào cũng phải nghiêng đầu nhìn, huống chi là người.
Sau đó cô như tìm được cứu tinh, người bước vào là Ngô Vân Phong, là nam sinh trắng trẻo ngồi cạnh cô hôm họp lớp.
Ngô Vân Phong cũng thấy cô, cực kỳ vui mừng gọi một tiếng: “Sơ Diệp.”
Anh ta đi tới chỗ cô, vừa cười vừa nói: “Hóa ra cậu thật sự ở đây.

Lúc bọn họ nói cho tớ biết tớ còn không tin.”
Lâm Sơ Diệp cười khách khí đón tiếp, nhìn về phía Ôn Tịch Viễn đang bình tĩnh nhìn cô, tươi cười lại chuyển sang xấu hổ, nói ra một câu đầy hàm ý: “Anh ấy cũng là bạn học của tôi, tôi không nói ngài.”
Ôn Tịch Viễn liếc nhìn Ngô Vân Phong: “Cậu ta không cao 1m85.”
Lâm Sơ Diệp: “……….”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.