Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 56: Chương 56




“Tự đi về sao?” Ôn Tịch Viễn nở nụ cười, với tay lấy điện thoại bên cạnh: “Có cần tôi gọi cho bảo vệ kiểm tra xem ông có đang nói thật hay không?”
Dứt lời, Ôn Tịch Viễn ấn số gọi một cuộc điện thoại.
Sắc mặt Viên Cương lập tức trở nên trắng bệch.
Ôn Tịch Viễn bình thản nhìn ông ta: “Thế nào? Còn muốn tôi nói giùm ông sao?”
“Cô ấy…..

Tôi….” Viên Cương úp úp mở mở cả nửa ngày trời, vẫn kiên quyết phủ nhận: “Tôi thật sự không biết sau đó cô ấy đã đi đâu.

Lúc cô ấy vừa tới công ty có gọi cho tôi một cuộc điện thoại, tôi còn cho trợ lý xuống đón cô ấy lên.

Không biết có phải là dẫn tới nhầm chỗ không, nhưng sau đó tôi không thấy cô ấy đến thử vai, tôi còn buồn bực một hồi, nhưng lúc ấy thật sự quá bận, người đến thử vai rất nhiều nên tôi cũng không nhớ đến chuyện đó nữa, đến khi thấy không còn ai thử vai nữa thì tan làm.

Sau đó quả thật cô ấy có gọi điện thoại cho tôi, nhưng lúc ấy tôi đang ở trên tàu điện ngầm nên tín hiệu điện thoại không tốt lắm, cũng chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị cúp rồi.”
Ôn Tịch Viễn lạnh lùng liếc ông ta một cái, ấn gọi điện thoại nội bộ cho trợ lý Lê Duệ: “Gọi trợ lý của Viên Cương vào đây!”
Sắc mặt Viên Cương vốn đã tái nhợt, nghe tới đây ngay tức khắc chuyển thành màu xanh.
Không lâu sau đó, cô gái hôm qua đi đón Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn gõ cửa.
Ôn Tịch Viễn trực tiếp ấn một nút trên bàn phím, những lời vừa nãy Viên Cương vừa nói phát ra.
Viên Cương lập tức xấu hổ.
Cô gái quay đầu nhìn ông ta một cách phẫn nộ.
“Đạo diễn Viên, rõ ràng là ông bảo tôi dẫn họ tới phòng nghỉ ở đại sảnh của phòng thu số 1 mà.”
Viên Cương liều mình giãy dụa: “Tôi nói cô dẫn người đến phòng thử vai….”
Ôn Tịch Viễn trực tiếp cắt ngang, nhìn về phía cô gái: “Tới đại sảnh của phòng thu làm gì?”
Cô gái: “Phỏng vấn cho chương trình 《Thích người 》.”
Ôn Tịch Viễn đặt tay lên chuột máy tính, nhìn về phía cô gái: “Bọn họ đậu phỏng vấn rồi sao?”
Cô gái gật đầu: “Vâng, đúng thế ạ.

Tổ tiết mục cảm thấy tương tác giữa bọn họ rất tốt nên đã cho đậu phỏng vấn rồi.”
Sắc mặt Ôn Tịch Viễn lạnh lùng nhìn về phía Viên Cương: “Viên Cương!”
Sắc mặt anh vốn đã trầm lạnh, ánh mắt càng kiên quyết, lạnh lùng hơn, hoàn toàn không còn dáng vẻ bình thản nghe ông ta nói bậy nói bạ như lúc nãy nữa.
Sắc mặt Viên Cương càng tái đi.
“Tôi….”
Ôn Tịch Viễn đứng dậy: “Ông nghĩ tôi nhàn rỗi đến mức gọi ông tới đây chỉ để nghe ông nói bậy nói bạ thôi sao?”
Anh cầm kế hoạch của đoàn làm phim ném “Bộp” một cái trên bàn: “Tôi không cần biết quan hệ giữa ông và Chu Cẩn Thần là như thế nào, ông mượn danh nghĩa tuyển diễn viên cho hạng mục của công ty để đi hãm hại lừa gạt người khác chính là xúc phạm danh dự của công ty.

Công ty hoàn toàn có quyền truy cứu trách nhiệm pháp luật đối với ông.”
“Ôn….

Ôn tổng, tôi sai rồi, thành thật xin lỗi.

Tôi không có ý gì khác, chỉ đơn giản là giúp bạn bè một chuyện, chỉ có lần này mà thôi.” Giọng Viên Cương run rẩy đảm bảo: “Thật sự là như thế, tôi đảm bảo với ngài.”

Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô gái: “Trước kia có từng xảy ra chuyện như thế này chưa?”
Cô gái lắc đầu: “Không có.

Trước kia ông ta đều bảo tôi đưa người tới phòng thử vai.”
Viên Cương cũng gật đầu theo: “Đúng thế, Tiểu Trương có thể làm chứng.

Lần này tôi bị mê muội, không muốn từ chối yêu cầu của bạn bè nên mới như thế, tôi cam đoan về sau sẽ không bao giờ….

tái phạm nữa.”
“Lần này là bởi vì giao tình bạn bè.” Mặt Ôn Tịch Viễn không đổi nhìn ông ta: “Lần sau thì sao? Có phải người ta cho ông một ít tiền là có thể nhét người vào đoàn làm phim đúng không?”
Ôn Tịch Viễn cầm lấy sơ yếu lý lịch của Viên Cương, nhìn lướt qua một lần: “Vào công ty chưa tới hai năm, lại lần đầu tiên làm đạo diễn casting đã lạm dụng chức quyền….”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía ông ta: “Viên Cương, lá gan của ông cũng không nhỏ nhỉ?”
Trong lúc nói chuyện, Ôn Tịch Viễn đã gọi điện thoại nội bộ cho Lê Duệ.
Rất nhanh sau đó Lê Duệ gõ cửa tiến vào.
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía anh ta: “Giao ông ta cho bộ phận nhân sự và bộ phận pháp lý, thanh toán đầy đủ tiền lương cho ông ta, phía trách nhiệm pháp lý cũng nên làm việc gọn gàng.

Toàn bộ diễn viên ký hợp đồng đã ký với 《Bán thành phong vũ》 tạm dừng lại, quá trình chọn diễn viên phải giám sát chặt hơn, đổi đạo diễn casting!”
Lê Duệ gật đầu: “Vâng.”
“Mọi người ra ngoài đi.” Ôn Tịch Viễn nói xong lập tức đi ra ngoài trước, trực tiếp đi tới tầng 20 của tổ chương trình 《Thích người》.
“Lưu Thành có ở đây không?” Vừa bước vào văn phòng, Ôn Tịch Viễn đã hỏi.
Những người khác trong văn phòng đều đang bận rộn, đều là những người chưa từng gặp qua Ôn Tịch Viễn, nhất thời có hơi hoang mang, không nhịn được mà nhìn trộm anh.
Ôn Tịch Viễn đảo mắt một vòng: “Lưu Thành đâu?”
Lưu Thành là tổng sản xuất của chương trình kiêm tổng đạo diễn.
“Đạo diễn Lưu ra ngoài rồi.” Một người mặc vest đen, tay bưng ly trà từ trong văn phòng đi ra: “Xin hỏi ngài là?”
Ôn Tịch Viễn trực tiếp lấy thẻ công tác của mình ra.
Người mặc vest đen nhìn qua, giám đốc điều hành: Ôn Tịch Viễn.
Sắc mặt người kia lập tức trở nên căng thẳng, thần sắc trở nên cung kính.
Ôn Tịch Viễn trực tiếp đi vào phòng: “Tôi cần hợp đồng mà Chu Cẩn Thần và Lâm Sơ Diệp đã ký.”
Người đàn ông sửng sốt: “Bọn họ không ký hợp đồng.”
Ôn Tịch Viễn nhíu mày: “Không ký hợp đồng?”
Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy.

Hôm qua Chu Cẩn Thần muốn ký thay Lâm Sơ Diệp, công ty của bọn họ có quyền này, nhưng đạo diễn Lưu lo lắng sau này sẽ có tranh cãi, nên yêu cầu tốt nhất là để đương sự tự ký, cho nên chỉ để anh ta đem hợp đồng đi, vẫn chưa ký tên.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được rồi.

Nếu như bọn họ đem hợp đồng tới đây thì từ chối.”
Người đàn ông còn muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Ôn Tịch Viễn thì lại không dám hỏi, thấp giọng đáp: “Vâng.”
Ôn Tịch Viễn không nói gì nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Có vài máy tính của nhân viên đang phát lại video của buổi phỏng vấn ngày hôm qua, các cuộc phỏng vấn được sắp xếp ngẫu nhiên, người trong phòng nghỉ sẽ không biết mình đang được camera ghi hình lại.
Trạng thái của Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần trong phòng nghỉ rất phù hợp với hình tượng CP giám đốc nhân viên mà tổ chương trình cần, là một cặp đôi có một không hai.
Ôn Tịch Viễn lướt qua màn hình máy tính, bước chân hơi dừng lại.

“Cho tôi xem video phỏng vấn của Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần.”
Nhân viên nhanh chóng mở video ra.
Ôn Tịch Viễn chỉ nhìn lướt qua Chu Cẩn Thần, sau đó ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Lâm Sơ Diệp.
Không thể không thừa nhận Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần trong đoạn video rất xứng đôi, từ giá trị nhan sắc lẫn khí chất đều rất hợp, hơn nữa ánh mắt Chu Cẩn Thần nhìn Lâm Sơ Diệp chính là ánh mắt bá đạo, ẩn sâu trong đó là sự thâm tình, là hình tượng nam chính dốc hết công sức theo đuổi nữ chính, hơn nữa cô gái vẫn có sự dịu dàng trầm tính, khí chất trong sáng, bình thản mà xinh đẹp.
Ôn Tịch Viễn có thể nhìn ra một khi bọn họ quay chương trình sẽ mang đến nhiều lưu lượng và nhiệt độ như thế nào, cũng như khả năng có thể nổi tiếng của hai người họ.
Người đàn ông mặc vest đen đi tới bên cạnh, một CP như thế lại không thể đồng ý quay chương trình cũng khiến anh ta ngậm ngùi tiếc nuối, nhịn không được khuyên: “Ôn tổng, hai người bọn họ thật sự rất thích hợp với chương trình này, không chừng là có thể…..”
Còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lùng của Ôn Tịch Viễn làm cho ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.
Ôn Tịch Viễn cũng không lên tiếng, vừa định rời mắt khỏi màn hình thì thấy Lâm Sơ Diệp đứng dậy mở cửa, sau đó phó đạo diễn hô lên nói “Chúc mừng đã thông qua buổi phỏng vấn”, Ôn Tịch Viễn thấy sắc mặt của Lâm Sơ Diệp lúc đó dường như không thể tin được, sau đó Chu Cẩn Thần nói cô không có quyền từ chối, đôi mắt cô lúc đó đã ngấn lệ, cùng với sự đau khổ, tủi nhục và bất lực.
Ôn Tịch Viễn quay đầu, trở về văn phòng.
Hình ảnh Lâm Sơ Diệp cố nén nước mắt trong đoạn video không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, Ôn Tịch Viễn quyết định gọi điện thoại cho Lâm Sơ Diệp.

Lúc này đây Lâm Sơ Diệp vẫn còn ở trong phòng trọ, buổi sáng hôm nay không có cảnh diễn của cô, bây giờ cô đang ở trong phòng nghiên cứu hợp đồng mà Chu Cẩn Thần đưa cho mình, là một bản sao.
Nơi đóng dấu còn bị mờ, không nhìn thấy rõ.
Lâm Sơ Diệp nhìn chằm chằm chỗ đóng dấu hồi lâu, nghĩ đó không phải là một hợp đồng thật.
Sau đó trong lúc cô đang suy nghĩ thì Ôn Tịch Viễn gọi điện thoại tới.
“Hôm nay không đóng phim sao?” Giọng nói khẽ, trầm thấp ở đầu dây bên kia vang lên, trên mặt Lâm Sơ Diệp cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Vâng, buổi sáng hôm nay không có cảnh của em, được nghỉ nửa ngày.”
Sau đó lại hỏi lại anh: “Anh thì sao? Không đi làm sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Đang ở công ty.

Chỉ là chút nữa phải bay tới Thượng Hải hai ngày.”
Giọng nói trầm thấp còn có vẻ hơi đau đầu.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy khó tưởng tượng ra được dáng vẻ đau đầu đối với công việc của Ôn Tịch Viễn, rõ ràng là cô chưa nhìn thấy anh lúc làm việc, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác anh là một người cuồng công việc.
“Qua đó làm gì thế?” Cô hỏi.
“Đàm phán một dự án.” Ôn Tịch Viễn nói, rồi lại hỏi cô: “Tâm trạng hôm nay đã tốt lên chút nào chưa?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, không sao rồi.”
Lại không nhịn được nói với anh: “Hình như hôm qua Chu Cẩn Thần không lừa được em thì phải.”
Ôn Tịch Viễn có hơi bất ngờ: “Sao lại nói thế?”
Lâm Sơ Diệp: “Tối hôm qua anh ta có đưa tới cho em một bản hợp đồng, em nghĩ đó là một bản hợp đồng giả.

Chỗ ký tên bị mờ.

Hơn nữa hôm qua rõ ràng là em đã từ chối tổ chương trình, hẳn là Hoa Ngôn sẽ không dám ký hợp đồng ngay tại đó, nếu không nói không chừng lúc đó bọn họ sẽ tìm em để tranh luận rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Anh nghe nói chính xác là không ký hợp đồng.”
Lâm Sơ Diệp lập tức vui vẻ: “Đúng không, em biết ngay hợp đồng này có vấn đề mà.”
Ôn Tịch Viễn cũng bị vui lây, bất giác cũng mỉm cười theo.
Đúng lúc này Lê Duệ gõ cửa đi vào: “Ôn tổng, đến giờ phải đi rồi, nếu không sẽ trễ chuyến bay.”
Lâm Sơ Diệp ở đầu bên này nghe được tiếng thúc giục của trợ lý: “Hay là anh cứ làm việc trước đi, đừng để trễ chuyến bay.”
Lại không nhịn được nói thêm: “Chờ anh đi công tác về rồi, em sẽ cho anh một bất ngờ.”

Ôn Tịch Viễn: “Được.”
Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, nhìn về phía hợp đồng.
Hợp đồng không phải là thật, nhưng điều khoản trong đó lại là thật.
Điều khoản trong hợp đồng của Hoa Ngôn rất tốt, đặc biệt là với người mới, cát-xê không cao, nhưng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cũng không quá cao.
So với phí thanh toán vi phạm hợp đồng với Tinh Nhất, đối với Hoa Ngôn mà nói thì chỉ đáng nhét kẽ răng mà thôi.
Số tiền đó không lớn đến mức phải đau ví xót ruột, cô có thể hoàn toàn tự mình chi trả.
Đây là cơ hội gần nhất và ít tốn kém nhất đối với cô.
Lâm Sơ Diệp biết mối quan hệ giữa cô và Chu Cẩn Thần bắt buộc phải chấm dứt, đồng nghĩa với việc nếu anh ta muốn tiếp tục giữ chân cô lại thì sẽ tiếp tục sử dụng mánh khóe để lừa cô, mà đáng tiếc thay anh ta không làm được.
Tổ tiết mục không dám để anh ta ký hợp đồng ngay tại đó, nhưng nếu họ đồng ý để anh ta mang hợp đồng về thì nghĩa là họ vẫn muốn anh ta ký vào đó.
Nếu cuối cùng Chu Cẩn Thần ký hợp đồng thay cô thì kết quả sẽ không thay đổi.

đổi.
Lâm Sơ Diệp muốn đánh cược một lần, cược cho Chu Cẩn Thần thấy được cô quyết tâm thế nào, cho nên tối hôm qua lúc ở phòng của Phùng San San, cô cũng đã cho anh ta một cơ hội.
Dùng ý nghĩ muốn thay đổi quan hệ giữa hai người của Chu Cẩn Thần để đổi lấy yêu cầu muốn giải trừ hợp đồng của cô.
Đối với Chu Cẩn Thần mà nói, quan hệ giữa cô và anh ta còn quan trọng hơn là quan hệ của cô với công ty.
Đây là lần đầu tiên cô dùng kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp của mình để đối phó với Chu Cẩn Thần.
Cô phải khiến cho Chu Cẩn Thần tin rằng cô cũng muốn cải thiện quan hệ của hai người, đồng ý cho đối phương cơ hội.
Lâm Sơ Diệp cũng không chắc Chu Cẩn Thần có tin hay không mà thôi.
Hai ngày sau Chu Cẩn Thần đột ngột im lặng một cách khác thường.
Anh ta vẫn đến phim trường xem cô diễn như cũ, nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô đã trầm lặng hơn rất nhiều.
Lúc Lâm Sơ Diệp có cảnh quay, anh ta sẽ yên lặng đứng một bên không cử động.
Có một lần Lâm Sơ Diệp không cẩn thận có lướt qua xem điện thoại của Chu Cẩn Thần, thì ra anh ta đang xem đoạn phỏng vấn của hai người lúc ở Hoa Ngôn.
Cô kiên nhẫn chờ đợi, không thúc giục Chu Cẩn Thần, thậm chí không dám biểu hiện ra một chút vội vàng nào, chỉ là vô tình sẽ chạm mắt với anh ta sẽ lộ ra vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Ngày ghi hình tiết mục, hai giờ trước khi bắt đầu quay.
Chu Cẩn Thần gõ cửa phòng Lâm Sơ Diệp.
“Tôi đồng ý!” Anh ta nói: “Nhưng em phải ký vào bản hợp đồng này.”
Lâm Sơ Diệp nhìn hợp đồng, vẫn là bản hợp đồng photo mà buổi tối hôm đó anh ta đưa cho cô.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Tôi có thể ký, nhưng anh cũng phải ký vào bản hợp đồng này.”
Lâm Sơ Diệp đưa hợp đồng hôm trước cô đề xuất ra đưa cho anh ta, đều là những điều kiện mà buổi tối ngày hôm đó cô bàn bạc với anh ta lúc ở phòng của Phùng San San.
Trong đó có một điều quan trọng, đó chính là sau khi kết thúc ghi hình, Tinh Nhất phải đồng ý giải trừ hợp đồng vô điều kiện với cô.
Chu Cẩn Thần nhíu mày, chăm chú nhìn hợp đồng.
Tim Lâm Sơ Diệp gia tốc, sợ anh ta phát hiện ra vấn đề.
Cô giả vờ xem hợp đồng, làm như vô tình nhắc tới: “Chương trình này hình như phải ghi hình trong ba tháng…..”
Cô cố ý nhấn mạnh thời gian ba tháng sẽ ở chung với nhau để thu hút sự chú ý của Chu Cẩn Thần.
Nếu thời gian ở chung ba tháng vẫn không thể khiến Lâm Sơ Diệp có cái nhìn khác về anh ta, thì thời gian hai năm còn lại kia cũng chỉ là lặp lại giống như năm năm trước.
Cuối cùng, Chu Cẩn Thần lấy bút ra, không nói hai lời trực tiếp ký vào bản hợp đồng.
Lâm Sơ Diệp nhắc nhở: “Con dấu của công ty.”
Chu Cẩn Thần nhìn cô một cái, sau đó lấy con dấu của công ty ra, nhanh chóng đóng dấu, sau đó trả lại hợp đồng cho cô.
“Đến lượt em.” Anh ta thúc giục.
Lâm Sơ Diệp cũng nhanh chóng ký tên.
Kế hoạch của cô rất đơn giản, ký hợp đồng tại chỗ, cũng giải trừ hợp đồng ngay tại chỗ.

Chỉ cần là bấm máy sau khi chấm dứt hợp đồng, cho dù chỉ là ghi hình một phút cũng tính là ghi hình, sau khi ghi hình kết thúc thì hợp đồng cũng có thể chấm dứt.
Chương trình này là quyết định danh sách khách mời tham gia trước khi bấm máy, tổ tiết mục chắc chắn sẽ có người dự bị, cho nên cũng sẽ không làm chậm trễ công tác.
Trên đường đi đến chỗ ghi hình, Chu Cẩn Thần chụp hợp đồng lại gửi cho nhà sản xuất Lưu Thành.
Lưu Thành vẫn đang cố gắng tìm cách hàn gắn quan hệ của Lâm Sơ Diệp với Chu Cẩn Thần thấy tin nhắn liền hớn hở, quyết định cho nhóm khách mời dự bị nghỉ ngơi trước.
Người đàn ông mặc vest đen vẫn còn đang bận rộn ở bên kia, cho nên không chú ý đến tình hình ở bên này.

Suốt đoạn đường đi, Chu Cẩn Thần và Lâm Sơ Diệp không nói chuyện.
Thật ra trong lòng mỗi người đều đang rất nặng nề, cũng không biết kế hoạch của chính mình có thể thành công hay không.
Lâm Sơ Diệp nghĩ ra kế hoạch là một chuyện, nhưng lúc thật sự đi đến chỗ ghi hình, trong lòng cô vẫn nặng nề khó chịu.
Nếu có sự lựa chọn khác, cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn cách mạo hiểm như thế này.
Lúc đến chỗ ghi hình, Lưu Thành nhìn thấy hai người thì cực kỳ vui vẻ, cũng không quan tâm địa vị của hai người có lớn hay không, lập tức tự mình tới chào đón hai người, dẫn hai người đến phòng hóa trang, sau đó mới rời đi.
Người đàn ông mặc vest đen nhìn thấy Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần trong phòng hóa trang thì sửng sốt, lo lắng xoay người đi tìm đạo diễn: “Đạo diễn Lưu? Đạo diễn Lưu đang ở đâu?”
Ở đó có rất nhiều người, nhưng lại không thấy bóng dáng đạo diễn Lưu đâu.
Trước khi bắt đầu quay còn có lễ bấm máy, tuy là vì lý do bảo mật nên không mời phóng viên tới, nhưng danh sách phải được công bố ra ngoài, nhưng nếu công bố ra bên ngoài…..
Người đàn ông mặc vest đen không dám nghĩ tiếp, rõ ràng anh ta có gửi Wechat cho đạo diễn Lưu nhắc đi nhắc lại ông ta không được dùng Chu Cẩn Thần và Lâm Sơ Diệp, cũng đã đặt biệt ghim tin nhắn lại, không hiểu sao lại vẫn xuất hiện sơ sót thế này.
Anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Thành nhưng không có ai bắt máy, chắc là do sắp bắt đầu nên không có thời gian để nghe điện thoại.
Người đàn ông mặc vest đen quýnh lên, không tìm được đạo diễn Lưu nên trực tiếp gọi điện thoại cho Ôn Tịch Viễn nhờ giúp đỡ: “Ôn tổng Ôn tổng, xong rồi xong rồi, chắc là đạo diễn Lưu vẫn chưa nhìn thấy tin nhắn của tôi, cho nên đã mời Chu Cẩn Thần và Lâm Sơ Diệp tới để ghi hình rồi…..”
Ôn Tịch Viễn vừa mới xuống máy bay, đang trên đường chạy tới đoàn làm phim của Lâm Sơ Diệp, nghe thế lập tức giẫm chân phanh: “Cậu nói cái gì?”
——
Lễ bấm máy sắp bắt đầu, trước sân khấu đã đông nghịt người.
Khách mời tham gia chương trình tiến vào, dựa theo địa vị xếp thành một hàng.
Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần có địa vị thấp nhất, cho nên tiến vào sau cùng.
Trên mặt các khách mời khác đều vui vẻ nở nụ cười.
Chỉ có Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần là bình tĩnh một cách lạ thường, nhưng sự bình tĩnh của họ lại hấp dẫn máy quay.
Hai người cùng nhau bước lên sân khấu, toàn bộ ánh đèn sân khấu đều tập trung vào hai người họ.
Lúc Ôn Tịch Viễn tới chỗ ghi hình thì nhìn thấy Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần đang sóng vai nhau đứng trên sân khấu.
Anh gần như không cần suy nghĩ, lập tức lấy micro bên cạnh.
“Lâm Sơ Diệp không thể tham gia chương trình này.”
Vừa đúng lúc Lâm Sơ Diệp đi lên sân khấu, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Tịch Viễn một thân tây trang, cầm micro hướng về phía cô.
Chu Cẩn Thần cũng nhìn thấy Ôn Tịch Viễn, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, nhìn về phía tổ đạo diễn: “Đạo diễn, anh ta là ai? Sao anh ta có thể tùy tiện ra vào chỗ ghi hình được?”
Lưu Thành cũng hoang mang, cũng đang không biết người kia là ai, đúng lúc này người đàn ông mặc vest đen chạy tới, dùng sức ám chỉ với ông ta: “Ông chủ, ông chủ của công ty.”
Lưu Thành lập tức sửng sốt.
Ôn Tịch Viễn đi lên sân khấu, vươn tay kéo Lâm Sơ Diệp qua, nhìn về phía tổ đạo diễn: “Hợp đồng của Lâm Sơ Diệp và chương trình này hủy bỏ vô điều kiện, quyền giải thích cuối cùng sẽ hoàn toàn thuộc về công ty.”
Chu Cẩn Thần tức giận: “Không phải, anh là ai chứ? Lâm Sơ Diệp là nghệ sĩ của Tinh Nhất, dựa vào gì mà anh nói hủy là hủy cơ chứ?”
Anh ta vươn tay định kéo Lâm Sơ Diệp lại, Ôn Tịch Viễn đã nhanh tay kéo Lâm Sơ Diệp về phía sau, tránh được anh ta.
“Từ bây giờ trở đi, Lâm Sơ Diệp là nghệ sĩ của Hoa Ngôn.”Ôn Tịch Viễn nhìn anh ta, gằn từng chữ: “Hợp đồng của Lâm Sơ Diệp đã được giao cho văn phòng công chứng.

Từ nay trở đi, hợp đồng của cô ấy chính thức được chuyển qua Hoa Ngôn, Tinh Nhất hoàn toàn không có quyền quyết định gì đối với cô ấy.”
Lâm Sơ Diệp kinh ngạc nhìn Ôn Tịch Viễn.
Khuôn mặt anh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của anh nhìn Chu Cẩn Thần lại cực kỳ sắc bén.
Chu Cẩn Thần cũng sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc giống Lâm Sơ Diệp nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Ôn Tịch Viễn cực kỳ bình tĩnh: “Ôn Tịch Viễn.”
Chu Cẩn Thần không nhận được câu trả lời thích đáng thì nhìn về phía tổ đạo diễn, ngón tay chỉ vào Ôn Tịch Viễn: “Rốt cuộc anh ta là ai? Tại sao các người lại cho anh ta vào đây náo loạn thế này?”
Người đàn ông mặc vest đen ngập ngừng nói: “Anh ta….”
Anh ta chần chừ nhìn Ôn Tịch Viễn, không biết có nên nói ra hay không, cuối cùng anh ta cũng cắn răng, nói thẳng: “Anh ta là ông chủ của chúng tôi.”
Chu Cẩn Thần: “Cái gì?”
Người đàn ông mặc vest đen: “Ông chủ của chúng tôi, ông chủ của công ty, người đứng phía sau kia.”
Toàn hiện trường trở nên yên tĩnh..
Lâm Sơ Diệp cũng kinh ngạc nhìn Ôn Tịch Viễn.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tổng: Cuối cùng cũng có thể làm Ôn tổng một cách quang minh chính đại rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.