Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 73: Chương 73




“Video sân bay của Hứa An Nhiên” nhanh chóng leo lên hot search.
Trong đoạn video Hứa An Nhiên bị fans vây quanh, có thể thấy là một nghệ sĩ rất nổi tiếng.
Lâm Sơ Diệp bị ép là người đi qua đường song song với cô ta, là một phông nền không được ai quan tâm đến.
Đại khái là Hứa An Nhiên muốn khiến cô chấp nhận sự thật, còn yêu cầu người đại diện gửi video đó tới Tinh Nhất.
Nhóm người nịnh hót nhanh chóng khen ngợi.
“An Nhiên thật là xinh đẹp.”
“Nhiều fans tới sân bay đón quá….”
…..
Có người tinh mắt nhìn ra được người đi bên cạnh cô ta là Lâm Sơ Diệp: “Đó là Lâm Sơ Diệp sao? Sao hai người lại đi cùng nhau thế?”
Người hỏi còn đặc biệt tag Lâm Sơ Diệp vào.
Lâm Sơ Diệp không tham gia vào những nhóm chat này của công ty, cũng đã sớm quên sự tồn tại của những thứ này, sau khi chuyển hợp đồng sang Hoa Ngôn cũng quên rời khỏi nhóm, lúc này đột nhiên bị nhắc tới, cô vốn không biết tình hình như thế nào, nhưng Phùng San San vẫn ở trong group chat, hai người vừa mới vào phòng khách sạn, Phùng San San vẫn còn đang ở phòng của cô, thấy có người nhắc đến Lâm Sơ Diệp, Phùng San San không nhịn được mà chửi rủa: “Hứa An Nhiên này bị bệnh gì thế, mấy năm qua không thèm để em vào mắt, lúc này lại vội vàng nói với thiên hạ biết nhân khí của cô ta cao hơn em là thế nào.”
Lâm Sơ Diệp liếc nhìn điện thoại, quả thật có người tag cô vào, ai cũng tò mò tại sao cô và Hứa An Nhiên lại ở cùng nhau.
Hai người ở Tinh Nhất với nhau không phải ngày một ngày hai, nhưng vẫn chưa có lần nào chung một khung hình.
Cho dù có, cũng là…..
“Lâm Sơ Diệp muốn đóng thế thân của Hứa An Nhiên sao?” Có người đã trả lời trước cô, đây đã là nói giảm nói tránh rồi, còn nói thẳng ra thì chính là muốn hỏi cô có phải trợ lý của người kia hay không.
Chu Cẩn Thần theo đuổi cô không phải theo kiểu nâng niu từng chút mà là theo đuổi theo kiểu chèn ép đến cực hạn, mọi người trong công ty ai cũng đều biết chuyện này, cho nên Lâm Sơ Diệp bị sắp xếp làm cái gì cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.
Việc Lâm Sơ Diệp giải trừ hợp đồng với công ty vẫn chưa được thông báo ra bên ngoài, Chu Cẩn Thần cũng không đặt nặng chuyện có thông báo hay không, cho nên không ai biết Lâm Sơ Diệp bây giờ đã không còn là nghệ sĩ của Tinh Nhất.
Lâm Sơ Diệp không muốn đắc tội với ai, hơn nữa việc rời khỏi group chat bây giờ sẽ khiến cho nhiều người bàn tán, vậy cho nên chỉ khách sáo chọn một dán nhãn “Không phải”, sau đó gửi vào trong group.
Hứa An Nhiên đạt được mục đích, cũng không quan tâm cô sẽ trả lời như thế nào, cô ta vẫn luôn duy trì tương tác với group, nhưng đồng thời cũng rất lạnh lùng.
Cô ta nắm bắt phong cách này rất tốt, sẽ không dễ dàng tham gia tán gẫu trong group, nhưng ngẫu nhiên sẽ trả lời bằng dán nhãn đáng yêu, trông rất thân thiện và dễ mến.
Mọi người cũng không tiếp tục hỏi nữa, giống như lúc trước, không một ai tiếp tục để ý tới Lâm Sơ Diệp.

Phùng San San không biết nói gì trước hành động của người đại diện và Hứa An Nhiên, chỉ nhớ lại những mâu thuẫn trước đây.
“Cứ chờ xem, phong thủy luân phiên thay đổi.” Nhìn những người đang đắc ý tán gẫu trong điện thoại, Phùng San San khẽ nói.
Lâm Sơ Diệp đang sắp xếp hành lý, không nghe rõ cô nói gì, hoang mang quay đầu lại nhìn cô: “Cái gì cơ?”
“Không có gì.” Phùng San San quay đầu lại nhìn cô, bỏ điện thoại xuống, đi về phía cô: “Có cần chị giúp gì không?”
“Không cần đâu.

Chị trở về nghỉ ngơi sớm một chút đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với em rồi.

Ngày mai chúng ta phải dậy sớm để chuẩn bị đó.”
Lâm Sơ Diệp nhắc nhở, treo bộ quần áo cuối cùng lên, sau đó đóng vali lại, đặt ngay ngắn, nhìn đồng hồ thì đã là hơn mười giờ rồi.
Phùng San San cũng liếc mắt nhìn đồng hồ: “Đã trễ thế này rồi, vị kia nhà em vẫn chưa gọi điện thoại cho em sao?”
Lâm Sơ Diệp không trả lời ngay.
“Ôn Tịch Viễn, Ôn tổng đó.” Phùng San San nói tiếp: “Cả ngày nay chị đi cùng với em, vẫn chưa thấy hai người gọi điện thoại cho nhau hay gì cả.”
Lâm Sơ Diệp: “Lúc em xuống máy bay có nhắn tin Wechat cho anh ấy báo em đã tới nơi rồi.”
“Chỉ thế thôi à?” Phùng San San nhướng mày: “Tân hôn đó.

Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng tân hôn này của hai người còn chả bằng tiểu biệt của người ta kìa.

Không phải mấy cặp vợ chồng mới cưới đều hận không thể ở bên nhau 24/24 sao?”
Lâm Sơ Diệp: “…..”
Cô và Ôn Tịch Viễn đều không phải là loại người quá dính người, dường như từ khi gặp lại, hai người cũng rất ít khi gọi điện thoại và nhắn tin với nhau, nếu muốn gặp thì cả hai người đều trực tiếp qua chỗ của người kia để tìm.
Hơn nữa hôm nay Ôn Tịch Viễn có ra sân bay đón cô, cũng mới chỉ cách nhau mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa suốt đường bay cô vẫn luôn tập trung đọc kịch bản để theo kịp tiến độ của đoàn làm phim, cũng không có thời gian suy nghĩ đến việc khác.

Phùng San San đi theo Lâm Sơ Diệp nhiều năm như thế nên rất hiểu tính cách này của cô, một khi đã lao đầu vào công việc rồi thì sẽ không để tâm đến người khác.
“Được rồi, chị không quấy rầy hai vợ chồng mới cưới các em tâm sự nữa.” Phùng San San vỗ vỗ lưng cô: “Đàn ông thì vẫn nên quản chặt một tí, em không ở bên cạnh cậu ta, cũng không kiểm tra cậu ta, không sợ cậu ta chơi bời lêu lổng bên ngoài sao?”
Lâm Sơ Diệp cảm thấy hoàn toàn không cần phải lo lắng về phương diện này đối với Ôn Tịch Viễn cả.
Phùng San San vừa nhìn biểu cảm trên mặt Lâm Sơ Diệp đã biết ngay cô đang nghĩ gì.
“Tri nhân tri diện bất tri âm đó nha.

Ngộ nhỡ có chuyện thì sao?” Phùng San San lại không nhịn được vỗ vỗ vai cô, chân thành nói: “Để ý người đàn ông của em một chút đi.”
Lâm Sơ Diệp “Ồ” một tiếng, để ý thì chắc chắn rồi.
“Được rồi, vậy chị không quấy rầy em nữa.” Phùng San San rất thức thời rời đi, lúc đóng cửa phòng còn không quên dặn dò Lâm Sơ Diệp một câu: “Nhớ phải gọi điện đó.”
Lâm Sơ Diệp: “Biết rồi mà, em tắm xong sẽ lập tức gọi ngay.”
Lâm Sơ Diệp tắm rửa xong đã là mười một giờ, gội đầu, sấy tóc, dưỡng gia, lúc lên giường nằm đã là mười một giờ rưỡi.
Lâm Sơ Diệp cầm điện thoại, nhìn thời gian trên điện thoại lại có chút do dự, giờ này chắc Ôn Tịch Viễn cũng đã đi ngủ rồi.
Cô sợ lúc này gọi điện thoại sẽ đánh thức anh.
Cô chui vào trong chăn, nhìn chằm chằm số điện thoại của Ôn Tịch Viễn.
Giao diện Wechat vẫn dừng lại ở tin nhắn cô gửi cho anh lúc đến Tùng Thành: “Em đến Tùng Thành rồi.”
Giây tiếp theo Ôn Tịch Viễn đã trả lời lại: “Được.”
Sau đó không còn gì nữa.
Lịch sử trò chuyện trên Wechat của bọn họ hầu như không có gì đặc biệt.
Thật sự là không có thời gian để nói chuyện phiếm.
Lâm Sơ Diệp chần chờ nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, sau đó vẫn quyết định gửi cho anh một tin nhắn: “Anh ngủ chưa?”
Tin nhắn vừa được gửi đi thì điện thoại đã đổ chuông.

Lâm Sơ Diệp nhấn nút nghe.
“Hết bận rồi à?” Giọng nói trầm thấp của Ôn Tịch Viễn từ đầu bên kia truyền tới, nghe cực kỳ ấm áp.
Lâm Sơ Diệp có thể tưởng tượng ra cảnh tay anh cầm điện thoại áp bên tai, khóe môi khẽ mỉm cười của anh.
Giọng của cô cũng theo đó mà dịu dàng hơn: “Vâng, vừa mới xong.”
Sau đó cô hỏi anh: “Anh thì sao? Vừa mới hết bận sao? Sao muộn thế này còn chưa đi ngủ?”
Không biết có phải do sự yên tĩnh của màn đêm hay là do cô đang ở trong chăn hay không, mà giọng nói của cô bất giác trầm xuống.
Giọng Ôn Tịch Viễn cũng trầm thấp, khẽ đáp: “Đang đợi điện thoại của em.”
“…….” Lâm Sơ Diệp áp điện thoại lại gần tai hơn một chút: “Anh có thể gọi điện thoại cho em mà.”
Ôn Tịch Viễn: “Nhưng mà anh muốn biết em có gọi điện thoại cho anh hay không.”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, ngữ khí vẫn dịu dàng như trước, nhưng lại khiến trái tim của Lâm Sơ Diệp đập loạn xạ.
“Sau này lúc em rảnh sẽ gọi điện thoại cho anh.” Cô nói.
Đầu dây bên kia dường như mang theo tiếng cười: “Được.”
Lại hỏi cô: “Ở bên đó thế nào, đã quen chưa?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, rất tốt.

Hôm nay đạo diễn tự mình tới sân bay đón em, sau đó đi ăn cơm cùng với nhân viên trong đoàn làm phim, mọi người cũng rất dễ hòa hợp.”
Người của đoàn làm phim đều là những người trẻ hai ba mươi tuổi, không phải là một đội nổi tiếng, hạng mục cũng không phải là hạng mục lớn, chỉ có đoàn làm phim điện ảnh nhỏ, nhưng xét từ kịch bản đến đội ngũ nhân viên công tác, bọn họ đều hướng đến mục tiêu là quay một bộ phim chất lượng, có thể cảm nhận được nhiệt huyết và đam mê trong mỗi người, đó là thứ mà Lâm Sơ Diệp chưa từng gặp qua trong các đoàn làm phim lúc trước.
“Người của đoàn làm phim đều rất trẻ, rất có sức sống, hơn nữa còn rất có đam mê theo đuổi ước mơ của mình.” Lâm Sơ Diệp không nhịn được mà vui vẻ chia sẻ với anh: “Em cũng không biết nên hình dung như thế nào, nhưng khi tiếp xúc với bọn họ khiến em có cảm giác tràn đầy sức sống, mọi người đều cùng chung một ước mơ mà tụ lại một chỗ với nhau, một lòng một dạ muốn quay bộ phim này thật tốt chứ không phải là quay phim về mục đích gì khác.

Ở cùng một chỗ với bọn họ sẽ không thể không bị bầu không khí này của bọn họ cuốn hút.”
Ôn Tịch Viễn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ của cô, cô thật sự thích kiểu không đấu tranh gay gắt, chỉ đơn giản là cùng với một nhóm người quay một bộ phim tốt là được rồi.
“Vậy em cứ hợp tác với bọn họ vài ngày thử xem, nếu thật sự tốt như lời em nói thì đến lúc đó em giới thiệu đạo diễn của em cho anh biết?” Ôn Tịch Viễn nói: “Anh cũng muốn làm quen với đoàn đội như thế.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Được.


Vậy để em giúp anh khảo sát trước.”
Ôn Tịch Viễn cũng cười: “Được.”
Anh nhìn đồng hồ: “Có phải em nên đi ngủ rồi không? Ngày mai còn phải dậy sớm quay phim nữa.”
“Vâng, em chuẩn bị ngủ ngay đây.” Giọng nói của Lâm Sơ Diệp có chút tiếc nuối, có chút luyến tiếc mà cúp máy, sau khi cúp máy còn nhìn chằm chằm ba chữ “Ôn Tịch Viễn” trên màn hình điện thoại, trong lòng tưởng tượng bộ dạng anh đang nhẹ nhàng nói chuyện với cô, lại có chút động lòng, không nhịn được hỏi anh: “Có thể call video không? Em muốn….

nhìn anh một chút.”
Nói đến cuối câu vẫn có chút ngượng ngùng.

Mặc dù cô nói chuyện mạnh dạn trước mặt anh, nhưng những lúc phải bộc lộ cảm xúc thật ra như thế này vẫn có chút rụt rè.
Ôn Tịch Viễn ở đầu dây bên kia cười cười: “Được.”
Anh chuyển cuộc gọi thành call video.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy nằm như thế call video với anh thì có hơi xấu hổ, cho nên ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc hơi rối, lúc này mới nhìn về phía Ôn Tịch Viễn ở trước màn hình điện thoại.
Anh đã lên giường, dựa đầu vào gối đầu giường nhìn cô.
Khuôn mặt đẹp trai của anh hiện ra trước màn hình khiến Lâm Sơ Diệp không thể không mỉm cười, nhưng vẫn có chút không được tự nhiên, rõ ràng đã nhìn thấy hết mọi thứ, những thứ không nên làm cũng đã làm, nhưng video call vào đêm khuya như thế này vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Tịch Viễn.
Đôi mắt của anh quá mức thâm thúy, ánh mắt rất dịu dàng, cô có hơi chống đỡ không được.
“Vẫn là lịch trình như ban đầu sao?” Ôn Tịch Viễn hỏi cô.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, vẫn như cũ, quay trong vòng chín ngày.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được.”
Lâm Sơ Diệp cũng không biết chữ “Được” này của anh là có ý gì, anh cũng không nói nhiều, tán gẫu câu được câu không với cô một lát rồi cúp điện thoại, sau đó cả hai đều đi ngủ.
Ngày hôm sau Lâm Sơ Diệp nhập đoàn làm phim với cường độ công việc rất cao.
Cả đoàn đội đều rất nghiêm túc, vẫn giống như những gì cô cảm nhận ngày hôm qua, cả đoàn đội vừa trẻ tuổi vừa nhiệt huyết, tuy là quay lại nhiều lần, yêu cầu cũng rất nghiêm khắc, mỗi cảnh quay đều phải được quay ở mức tốt nhất.
Có lẽ vì ý tưởng giống nhau, Lâm Sơ Diệp và mọi người hợp tác quay rất thuận lợi.
Vai diễn của cô tuy chỉ là một vai diễn nữ ngoài lề nhưng cũng rất quan trọng, lại là phim điện ảnh hành động cho nên có rất nhiều cảnh truy đuổi và đấm đá, động tác nguy hiểm cũng không ít, tính khiêu chiến rất lớn, cũng rất khó khăn.
Toàn bộ hành trình Lâm Sơ Diệp không dùng đến thế thân, tất cả đều tự mình ra trận.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.