Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 81: Chương 81




Ôn Kỳ Minh vào phòng nhanh chóng rồi trở ra, đã thay một bộ quần áo khác, nhưng sắc mặt vẫn còn sa sầm.
Ôn Thư Ninh sợ ông lại tới gây khó dễ cho Ôn Tịch Viễn nên kéo ông vào phòng bếp hỗ trợ.
Đào Cẩm Dung và Ôn Tịch Viễn giống nhau, đều rất thích tự mình nấu những món ăn ngon.
Sau khi bà về hưu liền cho dì nấu cơm trong nhà nghỉ việc, tự trồng rau tự nấu cơm, sau đó quay những video về nấu ăn, cũng được xem như một blogger ẩm thực.
Ôn Kỳ Minh cũng bị bắt qua phụ giúp.
Ôn Thư Ninh lén nháy mắt với Lâm Sơ Diệp, bảo cô ấy dẫn Ôn Tịch Viễn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.
Lâm Sơ Diệp nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Em vẫn còn chưa tham quan hết nhà của anh, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, sau đó gật đầu, đứng dậy dẫn cô ra sau vườn.
Lâm Sơ Diệp kinh ngạc chạy về phía hoa viên: “Mẹ của anh chắc là rất thích cuộc sống nông thôn nhỉ.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô khom người ngửi hương hoa, gật đầu: “Ừm, sau khi về hưu thì có nhiều thời gian rảnh, cho nên bắt đầu thích trồng hoa, trồng rau với nấu cơm.
Lâm Sơ Diệp quay đầu lại, nhìn anh cười: “Bảo sao anh cũng thích nấu cơm, hóa ra là di truyền từ mẹ của anh.”
Ôn Tịch Viễn nhếch miệng cười một cái xem như đáp lại, sau đó lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Lâm Sơ Diệp nhìn anh một cái, xoay người đi về phía anh, đưa tay kéo kéo anh.
Lâm Sơ Diệp chậm rãi thu lại nụ cười, đứng thẳng nhìn về phía anh: “Anh không vui sao?”
“Hay là chúng ta về trước?” Cô nhẹ giọng hỏi, lại hơi kéo tay anh.
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô, cười cười: “Không phải vui hay không vui, chỉ cảm thấy có lỗi với em.

Vốn anh muốn dẫn em về nhà ăn một bữa cơm vui vẻ, gặp mặt mọi người trong nhà, sau đó làm quen với nhau, kết quả…..”
Nói đến đó, anh lắc đầu cười, không nói tiếp nữa.
Lúc Lâm Sơ Diệp biết điều kiện kinh tế của anh đã lựa chọn rời đi, chính là không muốn phải đối mặt với những mối quan hệ phức tạp trong gia đình, không muốn phải đối mặt với cảm giác bị các gia đình giàu có xem thường gia đình bình thường của cô rồi cứ như thế mà mặc sức sai bảo, mọi phản ứng của bố anh chạm đến điểm mấu chốt của cô.
Cuộc sống hiện tại là kết quả của việc anh chọn lựa, anh cũng biết quá trình thích ứng với cuộc sống này sẽ rất khó khăn.


Trước khi đến với nhau, anh hy vọng cô có thể từ bỏ một phần cuộc sống hiện tại trước kia của cô để cùng anh thích ứng với một cuộc sống hoàn toàn mới.

Nhưng khi đối mặt với quan hệ như thế, anh cũng không muốn Lâm Sơ Diệp buộc phải thích nghi với một cuộc sống mà cô hoàn toàn không thích.
Cô cũng giống như anh, đã quen với cuộc sống tự do đơn giản, không muốn bị những mối quan hệ phức tạp ảnh hưởng.
Đối với người ngoài anh còn có thể xử lý, nhưng đây lại là bố ruột của anh, dù thế nào đi chăng nữa cũng có quan hệ máu mủ ruột thịt ở đó, không phải nói không quan tâm là sẽ thật sự không để trong lòng.
“Không sao, em không để ý đâu.” Lâm Sơ Diệp miết miết bàn tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không cần phải lo lắng cho em, nhà ai cũng có chuyện phức tạp của nhà đó mà.

Kết hôn rồi mọi chuyện cũng không thể lúc nào cũng như ta mong muốn cả.

Em cũng chuẩn bị tâm lý rồi.”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô, cô cũng đang nhìn anh, khuôn mặt dịu dàng mà kiên định như tranh vẽ, đôi mắt trong suốt mà thản nhiên, cứ như thế ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.
Ánh chiều tà ấm áp tạo thành một vòng cung đẹp đẽ của mùa thu đông phía sau lưng cô.
Lâm Sơ Diệp lại cười với anh: “Anh yên tâm, em sẽ không vì những chuyện nhỏ này mà bỏ chạy đâu.

Ngày đó……”
Cô hơi dừng lại, nhìn về phía anh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thường ngày nói với anh:
“Mặc dù em đề nghị kết hôn là quyết định nhất thời, nhưng em cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi.

Trước khi kết hôn, Lê Duệ và biên kịch lão sư cũng đã đề cập qua một chút với em về tình huống của gia đình anh, cho nên em cũng hiểu một chút về quan hệ của anh với bố anh, chính là kiểu biết rõ quan hệ của gia đình anh rồi mới quyết định kết hôn với anh.

Tuy rằng nó hơi khác so với tưởng tượng ban đầu của em, nhưng em biết mình đang lựa chọn như thế nào.”

Nói xong, cô còn cười ngượng ngùng với anh: “Ngày đó em nói muốn nhìn thấy Ôn Tịch Viễn thời niên thiếu là nói thật, mặc dù em biết bây giờ anh đã mạnh hơn bất kỳ ai, thậm chỉ còn có thể bảo vệ những người mà anh muốn bảo vệ, nhưng em vẫn muốn ở bên anh, muốn giúp anh mạnh mẽ hơn, sau đó đến lúc anh mệt, muốn nghỉ ngơi, chúng ta có thể cùng nhau sống một cuộc sống đơn giản, giống như lúc ở căn gác nhỏ vậy, anh không cần lo lắng cái gì cả, em sẽ nuôi anh.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, đột nhiên giang tay ôm chầm lấy cô.
Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như đang ôm một đứa trẻ, một tay đỡ sau gáy, một tay áp vào lưng cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lâm Sơ Diệp cũng nâng tay ôm anh.
Một hồi lâu sau, Ôn Tịch Viễn mới chậm rãi buông cô ra, nhìn cô: “Lâm Sơ Diệp, lần này em nói phải giữ lời đó.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu thật mạnh: “Vâng.”
Dáng vẻ hứa hẹn chắc chắn của cô khiến Ôn Tịch Viễn bật cười, anh nâng tay vỗ vỗ đầu cô.
Lúc này Hà Minh U từ trong nhà chạy ra, lớn tiếng gọi bọn họ: “Cậu, mợ, ăn cơm thôi.”
Lúc hai người trở về, bàn ăn đã được dọn sẵn, những người khác đang bận rộn bưng thức ăn bày lên bàn, thấy hai người trở về thì bảo họ nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
Ôn Kỳ Minh đã ngồi xuống bàn ăn, nhìn hai người họ ngồi xuống, sau đó ánh mắt nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, có chút không được tự nhiên.
Lâm Sơ Diệp làm như không có chuyện gì, mỉm cười chào hỏi ông: “Chú ạ.”
Cuối cùng Ôn Kỳ Minh cũng nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Cháu tên là gì?”
Thái độ không quá lịch sự khiến Ôn Tịch Viễn không nhịn được mà liếc nhìn ông một cái, định mở miệng ngăn cản thì bị Lâm Sơ Diệp ngăn lại, cô mỉm cười trả lời với Ôn Kỳ Minh: “Cháu tên là Lâm Sơ Diệp ạ.”
Ôn Kỳ Minh: “Bao nhiêu tuổi? Người ở đâu? Làm nghề gì? Trong nhà còn có những ai? Bọn họ làm nghề gì?”
Ôn Tịch Viễn ngắt lời: “Bố đang điều tra hộ khẩu đấy à.”
Ngữ khí bình tĩnh, sắc mặt cũng rất bình tĩnh, nhưng cả người lại toát ra vẻ tức giận.
Ôn Kỳ Minh không chịu yếu thế, đáp lại: “Tôi nói chuyện với con dâu của tôi, liên quan gì đến anh?”
Vừa nói xong, Ôn Thư Ninh và Đào Cẩm Dung không nhịn được mà nhìn nhau, như thế này là nhận con dâu rồi sao?
Lâm Sơ Diệp cũng vì hai chữ “con dâu” này mà ngẩn người, ngẩng đầu nhìn ông.
Ôn Kỳ Minh cũng nhìn cô, sắc mặt so với lúc nói chuyện với Ôn Tịch Viễn đã hòa hoãn hơn một chút, nhưng ngoài mặt vẫn là thái độ gia trưởng cao ngạo.

Ôn Tịch Viễn: “Bố còn biết đây là con dâu bố chứ không phải là nhân viên của bố à?”
Ôn Kỳ Minh bị chặn họng, một lúc lâu sau vẫn không nói được chữ nào.
Lâm Sơ Diệp mỉm cười hòa giải: “Không sao đâu.”
Sau đó mỉm cười nhìn về phía Ôn Kỳ Minh: “Bây giờ cháu làm diễn viên, 26 tuổi, xem như là người ở thành phố Ninh đi ạ.

Nhà cháu còn có bố mẹ và bà ngoại, ngoài ra còn có cậu mợ và anh họ cháu nữa ạ.”
“Diễn viên?” Ôn Kỳ Minh hơi bất ngờ, nhìn cô: “Tôi chưa nhìn thấy cô bao giờ.”
Ôn Thư Ninh cảm thấy lời này không thuận tai cho lắm, sợ Lâm Sơ Diệp nghĩ nhiều, nhanh chóng lên tiếng hòa giải: “Bố mới xem qua được mấy bộ phim đâu chứ, giới giải trí nhiều diễn viên như vậy, bố đều biết hết tên của bọn họ sao?”
Sắc mặt Ôn Tịch Viễn đã xấu đi rất nhiều.
Lâm Sơ Diệp nhẹ nhàng nắm tay anh, mỉm cười với Ôn Kỳ Minh: “Mấy năm trước cháu bận học, cho nên không quay phim nhiều ạ.”
“Chẳng trách.” Ôn Kỳ Minh nói xong, lại đánh giá Lâm Sơ Diệp: “Nhưng nếu cô đã kết hôn, trong nhà cũng không thiếu ăn thiếu mặc thì không cần phải vất vả như thế làm gì, có quay phim hay không cũng không sao cả.”
Ôn Tịch Viễn đặt đũa xuống, “Bang” một tiếng: “Bố đã nói xong chưa?”
Ôn Kỳ Minh bị đột nhiên bị dọa sợ.
“Tôi cũng chỉ đề xuất thế thôi.”
Ôn Tịch Viễn: “Người của con không đến lượt bố phải bận tâm, bố tự quản bản thân tốt là được rồi.”
Ôn Kỳ Minh: “Được, vậy thứ hai tới anh để tôi quay trở về công ty.”
Ôn Tịch Viễn: “Công ty không có chức vụ của bố.”
Ôn Kỳ Minh: “Đó là công ty của tôi, là chính tay tôi mở cái công ty đó.”
Ôn Tịch Viễn: “Bố cảm thấy bố còn có tư cách nói công ty là của bố sao?”
Ôn Kỳ Minh bị nghẹn họng lần hai.
Ôn Thư Ninh không chịu nổi nữa, nhìn Ôn Kỳ Minh: “Bố à, con nói chứ bố cũng lớn tuổi rồi, an tâm về hưu ở nhà câu cá chơi bóng không được sao? Sao cứ phải chấp nhất muốn đến công ty thế?”
“Tôi chấp nhất khi nào chứ?” Ôn Kỳ Minh bất mãn nhìn Ôn Thư Ninh: “Tôi làm như thế cũng là muốn tốt cho công ty, nếu nó không chuyên quyền độc đoán, luôn ngăn cản tôi vào công ty, quy mô của công ty bây giờ cũng chỉ có thế thôi sao?”
“Nếu như anh không ngăn cản bố thì bây giờ có khi cả nhà phải theo bố mà ăn không khí rồi.” Ôn Mộ Viễn cũng có chút không chịu nổi: “Bố, con không phủ nhận, trong những hạng mục bố nhìn trúng cũng có một ít hạng mục là tốt, nhưng đa số cũng chỉ là rác phẩm, nếu đầu tư vào đó thì cũng không lời lãi được bao nhiêu.

Công ty do anh quản lý phát triển rất tốt, đầu tư cái nào, không đầu tư cái nào, anh ấy có phán đoán của chính mình, bố đừng can thiệp vào nữa có được không?”

“Tôi không muốn tranh quyền điều hành công ty với nó.” Ôn Kỳ Minh nhấn mạnh: “Tôi chỉ hy vọng, những hạng mục mà tôi đề cử, nó có thể khách quan mà phán đoán, chứ không phải lúc nào cũng bỏ phiếu phủ quyết, điều đó khiến tôi rất khó ăn nói với người ta.”
Ôn Mộ Viễn: “Bố nhìn lại xem những hạng mục bố đưa cho anh là những hạng mục gì, tất cả đều là vì họ có quan hệ tốt với bố, nhưng kịch bản thì chẳng có cái nào ra gì cả.”
“Một ngàn độc giả thì phải có một ngàn ý kiến khác nhau.

Tôi thấy các người chính là có thành kiến với tôi, chướng mắt mấy người bạn này của tôi mà thôi.” Ôn Kỳ Minh nói xong, nhìn về phía mọi người: “Trước kia bọn họ cũng đã từng làm rất nhiều dự án lớn, chỉ là không gặp thời nên mới xuống dốc thôi.

Vận khí của con người có lúc thăng lúc trầm, giống như tôi, giống như anh của anh, anh tưởng anh của anh lợi hại lắm sao, chẳng qua nó may mắn gặp được thời cơ thôi…..”
“Bang” một tiếng, âm thanh đặt mạnh đũa xuống bàn cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt của Ôn Kỳ Minh.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Đũa là do cô đặt xuống.
Khuôn mặt Lâm Sơ Diệp rất bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về phía Ôn Kỳ Minh: “Chú, chú cảm thấy một người chỉ dựa vào may mắn mà có thể đưa công ty đạt được quy mô và danh tiếng như hiện tại sao?”
Ôn Kỳ Minh: “Tôi……”
Lâm Sơ Diệp: “Cháu không biết chú có phải đã quên nỗi đau năm xưa hay không.

Năm đó chú và công ty của chú thảm như thế nào, đứa con mới đang tuổi vị thành niên của chú bị bắt bỏ học để gánh vác gánh nặng này, cứu lấy một công ty suýt chút nữa bị phá sản, phát triển thành công ty hàng đầu như bây giờ, chú đã quên rồi sao? Hay là chú cảm thấy mỗi ngày đốt một nén hương, bái Phật một chút là có thể làm được?”
Ôn Kỳ Minh: “………”
Lâm Sơ Diệp: “Thân là vãn bối, cháu không nên hạ thấp mặt mũi của chú như vậy.

Nhưng chú, chú có cảm thấy bây giờ chú đang không thừa nhận mọi cố gắng và thành tích của chính đứa con mình hay không? Hay là chú sợ bọn họ sẽ kiêu ngạo, cho nên chú dùng phương thức chèn ép này để phủ nhận tất cả mọi nỗ lực của bọn họ? Hay là chú muốn thể hiện quyền lực của bản thân chú?”
“Lại nói đến vấn đề của mấy hạng mục, rốt cuộc là chú nhìn ra được tương lai phát triển của hạng mục đó, hay là sẽ cảm thấy mất mặt với mấy người bạn già của mình, cho nên muốn đối kháng với con trai để giữ lại mặt mũi của chú?”
“Cha mẹ nào mà chả lo nghĩ cho con cái, khi hiểu được những khó khăn mà con cái mình phải đối mặt thì sẽ giúp chúng tháo gỡ những chướng ngại đó, giải tỏa những lo lắng, nhưng chú thì sao? Chú đang làm cái gì, là đang sợ con của mình chưa đủ vất vả, chưa đủ mệt, muốn làm cho nó mệt hơn sao?”
Ôn Kỳ Minh không ngờ Lâm Sơ Diệp trông có vẻ dịu dàng nhu nhược lại mở miệng nói những lời đó với ông, nên nhìn cô một lúc vẫn không trả lời được.
Ôn Mộ Viễn và Ôn Thư Ninh cũng nhất thời không phản ứng lại, chỉ sững sờ nhìn Lâm Sơ Diệp.
Chỉ có Ôn Tịch Viễn vẫn bình tĩnh như trước, im lặng nhìn Ôn Kỳ Minh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.