Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 99: Chương 99




Phiên ngoại mang thai
Lâm Sơ Diệp bởi vì sự nổi tiếng này mà lịch trình trở nên cực kỳ bận rộn, Phùng San San đã đẩy giúp cô không ít công việc, nhưng cũng không thể tránh được những buổi tuyên truyền phim và những tiết mục bắt buộc, đa số thời gian đều bay qua bay lại từ thành phố này đến thành phố khác, cuộc sống với Ôn Tịch Viễn trở nên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Cuối tháng, Lâm Sơ Diệp vất vả lắm mới hoàn thành được hết công việc, bay trở lại Bắc Thị.
Ôn Tịch Viễn phải giám sát một hạng mục mà bay tới Tây Bắc, phải ở lại phim trường bên đó một thời gian.
Sắp tới Lâm Sơ Diệp sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi khá dài, mặc dù bây giờ kịch bản được đưa tới chỗ cô nhiều như núi, nhưng chất lượng tốt lại không được mấy bộ.
Cô không muốn tiêu hao quá nhiều năng lượng của bản thân, đối với diễn xuất, cô luôn diễn tốt nhất có thể, sau đó lại nghỉ ngơi một thời gian để nạp năng lượng.
Thời gian gần đây quá bận rộn, Lâm Sơ Diệp muốn cho bản thân một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, thậm chí cô còn suy nghĩ đến việc nhân lúc này thì mang thai…
Cô còn có bốn bộ phim đang chờ được chiếu, bây giờ tạm thời vẫn chưa nhận kịch bản mới, trước mắt cũng không có kịch bản nào hay, quả thật là thời gian thích hợp để sinh con.
Năng lực hành động của Lâm Sơ Diệp rất mạnh, trong lòng vừa tính toán như thế đã lập tức thu dọn hành lý, định đi tìm Ôn Tịch Viễn.
Đúng lúc Phùng San San tới tìm cô, thấy cô đang bận rộn thu dọn hành lý thì nhíu mày hỏi: “Em lại muốn đi công tác à?”
“Gần đây em có sắp xếp công việc nào khác không?” Hỏi xong, Phùng San San không khỏi cau mày suy nghĩ, gần đây không biết có phải do bận rộn quá hay không mà trí nhớ của cô cũng bắt đầu giảm sút.
“Không có.” Lâm Sơ Diệp vừa sắp xếp hành lý vừa trả lời cô: “Em muốn đi tìm Ôn Tịch Viễn, đã lâu rồi em không được gặp anh ấy.”
Phùng San San gật đầu: “Cũng phải đi trông chừng một chút.

Đoàn làm phim có nhiều phụ nữ, Ôn tổng nhà em lại đẹp trai như vậy, ai biết được có ai không an phận chủ động tiến lên câu dẫn không chứ.”
Lâm Sơ Diệp cười cười: “Yên tâm đi, không có đâu.”
Phùng San San: “Em rất yên tâm về anh ta thì phải.”
Lâm Sơ Diệp: “Anh ấy cũng không phải người mới trong cái ngành này, có sóng gió lớn gì mà chưa từng gặp qua, nếu như thật sự có vấn đề thì đã có từ sớm rồi, đâu cần phải chờ tới bây giờ.”
“Cũng đúng.” Phùng San San gật đầu: “Vậy em định đến đó bao lâu? Nếu có việc thì sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Có thể đẩy được thì đẩy hết đi ạ, năm nay em tạm thời không nhận công việc nữa.”
Phùng San San nhướng mày nhìn cô: “Không nhận? Em và Ôn Tịch Viễn muốn ở bên kia lâu dài sao?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không phải.

Em định sau khi mang thai sẽ trở lại.”
Phùng San San: “……..”
“Mang thai sẽ trở lại?” Phùng San San tưởng mình nghe lầm, lặp lại một lần nữa để xác nhận.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, không khí bên kia không tốt lắm, em không quen.


Đến lúc mang thai em sẽ về nhà ở một thời gian, để mẹ em chăm sóc em là được rồi.”
Phùng San San nhất thời không biết nói gì.
Đêm đó, Lâm Sơ Diệp đã đặt vé máy bay ra khỏi thành phố, không có thông báo trước cho Ôn Tịch Viễn, đợi đến khi máy bay hạ cánh mới gọi điện thoại cho anh.
Lúc xuống máy bay đã là mười giờ hơn, Lâm Sơ Diệp gọi xe, ngồi lên xe, đi tới khách sạn mới gọi điện cho Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn vừa mới rửa mặt xong, đang muốn gọi điện thoại cho Lâm Sơ Diệp, không ngờ cô đã gọi trước.
“Xong việc rồi sao?” Ôn Tịch Viễn hỏi, giọng nói vẫn trầm ổn như trước, trong màn đêm còn có chút khàn khàn.
Lâm Sơ Diệp “Vâng” một tiếng, mới chỉ không gặp anh hai ba ngày, nhưng cô phát hiện ra cô rất nhớ anh,
Mấy hôm trước cô đi tuyên truyền phim ở thành phố khác, Ôn Tịch Viễn có bay qua đó với cô vài ngày, hai ngày này hạng mục bắt đầu khởi công nên anh mới bay qua đây.
“Hôm nay xong sớm vậy sao?” Ôn Tịch Viễn cười hỏi, ngồi xuống trước bàn: “Em về Bắc Thị rồi sao? Anh nhớ tiếp theo em không có lịch trình gì nữa.”
“Vâng.

Đã trở về từ hôm qua rồi.” Lâm Sơ Diệp nói: “Tiếp theo nghỉ ngơi một chút.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Vậy ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt trước đã.

Đợi anh làm xong việc bên này sẽ trở về.”
“Nhưng mà……” Giọng nói của Lâm Sơ Diệp có hơi buồn rầu.
Ôn Tịch Viễn nhẹ giọng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
“Có hơi…..

Nhớ anh.” Lâm Sơ Diệp có chút ngượng ngùng, nhưng đã tự nhiên hơn so với trước kia rất nhiều.
Ôn Tịch Viễn: “Vậy đêm mai anh về với em?”
“Vậy thì không cần…….” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng nói, người đã đứng trước cửa phòng anh, giơ tay lên bấm chuông.
Chuông cửa vang lên, Ôn Tịch Viễn nghi ngờ nhíu mày, đi về phía cửa, sau đó mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Lâm Sơ Diệp đang vẫy vẫy di động cười cười với anh.
“Bây giờ em rảnh rỗi, anh để em tới tìm anh nha.” Lâm Sơ Diệp vừa nói với điện thoại vừa nói với Ôn Tịch Viễn, đôi mắt mang theo ý cười nhìn về phía anh.
Ôn Tịch Viễn cũng cười: “Sợ em vất vả thôi.”
Vừa nói, anh vừa cúp điện thoại, đưa tay về phía Lâm Sơ Diệp.

Lâm Sơ Diệp bị anh kéo vào nhà.
Khi cánh cửa đóng lại, Lâm Sơ Diệp bị anh đẩy vào cửa, nụ hôn rơi xuống người cô.
“Sao đột nhiên em lại tới đây? Cũng không nói trước với anh một tiếng để anh đi đón.” Giọng nói trầm thấp quyến rũ cùng với hơi thở hổn hển hòa với hơi thở của cô, Ôn Tịch Viễn vừa hôn vừa nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Sơ Diệp cũng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm trả lời anh: “Nếu báo trước sao biết anh có kim ốc tàng kiều* hay không.”
*Kim ốc tàng kiều: Giấu giai nhân hoặc người tình trong nhà cao cửa rộng.
Ôn Tịch Viễn cười khẽ: “Vốn dĩ là không có, nhưng bây giờ lại muốn làm rồi.”
“Được thôi.” Lâm Sơ Diệp cũng cười khẽ, kiễng chân hôn anh, một hồi sau mới tiếc nuối nói: “À…….

Vốn định tới tìm anh để sinh con, nhưng hiện tại lại có chút luyến tiếc, không muốn sinh sớm như vậy.”
Cô còn muốn tiếp tục tận hưởng thế giới hai người này.
“Sinh con gì chứ…….” Ôn Tịch Viễn thở gấp trả lời: “Sau này rồi nói……..”
“Nhưng mà lịch trình của em bây giờ đang trống…….” Lâm Sơ Diệp lẩm bẩm, thật khó để lựa chọn.
“Vậy cứ nghỉ ngơi đã…….”
Ôn Tịch Viễn nói xong, không cho cô cơ hội nói chuyện nữa, lại hôn xuống.
Nụ hôn không chút kiêng dè.
Một đêm phóng túng.
Ngày hôm sau không cần phải đi làm nên Lâm Sơ Diệp ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao.
Ôn Tịch Viễn cũng ngủ với cô đến lúc đó.
Lúc tỉnh lại, Lâm Sơ Diệp thấy mình đang nằm trong lồng ngực của Ôn Tịch Viễn.
Hiếm có hôm anh lại không dậy sớm.
“Hôm nay anh không cần tới đoàn làm phim sao?” Lâm Sơ Diệp hỏi anh, cô lười biếng nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, có chút không muốn dậy.
“Không cần.” Ôn Tịch Viễn nói, buổi sáng bị cô cọ tới cọ lui lại có chút tâm viên ý mã*.
*Tâm viên ý mã (心猿意马): Ý chỉ sự mất kiểm soát.
Tuy sức tự chủ của anh rất mạnh, nhưng khi đối mặt với Lâm Sơ Diệp, anh lại không muốn kiềm chế, lập tức lật người đặt Lâm Sơ Diệp dưới thân.
Lâm Sơ Diệp đẩy vai anh, nhẹ giọng hỏi: “Đây có được tính là làm chuyện tà dâm vào ban ngày không?”
“Không tính.” Ôn Tịch Viễn khàn giọng trả lời cô, sau đó hôn xuống.

Lâm Sơ Diệp hơi nghiêng đầu tránh đi, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở anh: “Không có cái kia……..”
Cô tới tìm anh là vì muốn sinh con, không muốn làm biện pháp tránh thai.
Chỗ Ôn Tịch Viễn ở là homestay, cũng chỉ có tượng trưng vài cái mà thôi.
Tối hôm qua hai người có hơi phóng túng nên đã dùng hết rồi.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô, có hơi phiền muộn.
“Lần sau phải trữ một hộp.”
“Nếu không chúng ta thử không dùng cái kia?” Lâm Sơ Diệp đề nghị: “Chắc là không dễ trúng như vậy đâu?”
Mấy người bạn của cô đều là kết hôn một hai năm rồi mới mang thai, có một số người còn theo dõi chu kỳ kinh nguyệt chuẩn xác mới mang thai.
“Lỡ như thì sao?”
Ôn Tịch Viễn thấp giọng hỏi, thật ra thời gian hai người kết hôn không ngắn, cũng sớm phải chuẩn bị tâm lý mang thai.
Anh cũng muốn cùng Lâm Sơ Diệp sinh một bé gái, nhưng mặt khác, anh cảm thấy chuyện này cứ chậm rãi là được, anh không muốn cuộc sống hiện tại bị đứa nhỏ quấy rầy.
“Vậy thì sinh thôi.” Lâm Sơ Diệp vẫn có chút nóng lòng: “Cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái.
“Qua đợt này rồi nói vậy.” Anh nói: “Không cần gấp.”
Anh xoay người ngồi dậy, lúc này, sự tự chủ của anh lại phát huy hết tác dụng.
Lâm Sơ Diệp có hơi tiếc nuối, nhưng lại có cảm giác thở ra nhẹ nhàng.
Cô giống Ôn Tịch Viễn, một bên muốn làm tốt tâm lý chuẩn bị có con, một bên lại luyến tiếc thế giới hai người hiện tại.
Thật ra tình huống như vậy đã xảy ra vài lần.
Mỗi lần cô ở một mình, thì cảm thấy nên suy nghĩ đến việc nên có con, sau đó thì lại đi tìm Ôn Tịch Viễn, đến lúc hai người dính với nhau rồi thì ý nghĩ muốn có con trong đầu lại lập tức chìm xuống, vẫn luôn cảm thấy như thế này rất tốt, chưa cần phải có con bây giờ.
“Em cảm thấy, hình như em đã lệch khỏi quỹ đạo của mục đích muốn kết hôn lúc ban đầu rồi.” Thấy Ôn Tịch Viễn đã khôi phục như bình thường, Lâm Sơ Diệp có hơi tiếc nuối: “Ngay từ đầu em kết hôn là vì muốn sinh con mà.”
Ôn Tịch Viễn cười, nhìn cô: “Còn muốn bỏ cha mang con đi sao?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không có.

Bây giờ không chỉ bỏ cha mang con đi không thành, mà mỗi lần ở chung với anh ấy lại cảm thấy đứa nhỏ nên để sau đi.

Lẫn lộn hết cả rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Như thế không tốt sao?”
“Đương nhiên không tốt.” Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vậy thì đến khi nào em mới có con gái chứ.”
Ôn Tịch Viễn: “Hay là để lần sau?”
Lâm Sơ Diệp: “Lần nào anh cũng nói như thế cả.”
Bọn họ giống như xuân dược của nhau, cũng giống như thuốc tránh thai của đối phương.

Ai cũng đều không khống chế được khao khát đối với người kia, nhưng họ cũng trở nên nghiêm túc hơn đối với mối quan hệ tình cảm này.
“Mỗi người chúng ta nghỉ ngơi ba tháng, ba tháng này có thể đi đâu đó du lịch gì đó, ba tháng sau lại tính đến chuyện có con?” Ôn Tịch Viễn nói.
Lâm Sơ Diệp nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng được, ba tháng sớm chiều ở chung có lẽ sẽ cảm thấy nhàm chán, vì thế nên gật đầu đồng ý.
Kết quả là ba tháng sau, Lâm Sơ Diệp phát hiện hai người ở cùng một chỗ quá vui vẻ, càng không muốn có con sớm như vậy.
Phùng San San đoán được cô sẽ không mang thai sớm, không phải cô cảm thấy bọn họ không được, mà là mỗi ngày hai người đều giống như đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, anh anh em em đến nỗi chỉ cần nhìn vào là biết vẫn chưa muốn bị đứa nhỏ làm phiền.
Vì vậy nên có kịch bản tìm tới Lâm Sơ Diệp, Phùng San San suy nghĩ một hồi rồi vẫn giao cho cô, là một bộ phim văn nghệ.
Lâm Sơ Diệp rất thích, gật đầu đồng ý, lại bắt đầu khẩn trương chuẩn bị quay phim.
Bộ phim này quay mất ba tháng.
Ba tháng này cũng là ba tháng bận rộn của Ôn Tịch Viễn.
Sau kỳ nghỉ dài ba tháng, những ngày bận rộn lại quay trở về.
Sau khi bộ phim đóng máy, Lâm Sơ Diệp lại đi tìm Ôn Tịch Viễn đang bận rộn ở bên ngoài.
Lần này Lâm Sơ Diệp dặn Phùng San San không nhận công việc mới cho cô nữa, kế hoạch của cô vẫn là sau khi mang thai sẽ trở lại.
Có kinh nghiệm từ lần trước, Phùng San San cũng không cho rằng cô sẽ thật sự làm theo kế hoạch.
Không ngờ nửa tháng sau, Lâm Sơ Diệp đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn: “Chị San San, hình như em mang thai rồi.”
Phùng San San: “………”
Bên phía Lâm Sơ Diệp, cô nhìn chằm chằm vào vạch đỏ trên que thử thai, cùng với Ôn Tịch Viễn tương đối trầm mặc.
Chỉ có buổi tối ngày hôm cô tới là bọn họ không dùng biện pháp an toàn mà thôi, không ngờ lại một phát trúng đích như thế.
Trong lúc nhất thời, tâm tình Lâm Sơ Diệp có hơi phức tạp.
Ban đầu cô cũng nghĩ là không phải, nhưng kỳ sinh lý của cô rất chuẩn xác, lần này đã muộn một ngày, cô có hơi lo lắng, đi mua que thử thai, không ngờ lại thật sự mang thai.
Tâm tình phức tạp nhanh chóng qua đi, lại có một loại cảm xúc vui sướng không tên từ đáy lòng dần dần đi lên, cảm giác rất kỳ diệu.
Ôn Tịch Viễn so với cô thì kiềm chế hơn: “Ngày mai chúng ta tới bệnh viện kiểm tra thử.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Tịch Viễn đưa Lâm Sơ Diệp tới bệnh viện, kết quả kiểm tra thật sự là đã mang thai.
Lúc có kết quả, hai người nhìn chằm chằm dòng chữ trên kết quả một hồi lâu, sau đó nhìn về phía đối phương, sau một hồi trầm mặc lại không nhịn được mà nở nụ cười.
Có chút hưng phấn, lại có chút chờ mong.
Nghĩ đến trong bụng mình đang có một sinh mệnh nhỏ, Lâm Sơ Diệp cảm thấy loại cảm giác này thật kỳ diệu.
Tay cô vô thức xoa cái bụng phẳng lỳ, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn cũng đang nhìn chằm chằm bụng cô, ánh mắt cũng hiện lên cảm giác kỳ diệu giống như cô.
Anh bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, một hồi lâu mới buông cô ra.
“Hai ngày nay anh sẽ sắp xếp công việc xong xuôi, khoảng thời gian này anh sẽ ở nhà dưỡng thai với em.” Ôn Tịch Viễn nhanh chóng quyết định.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.