Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 2: Trăm lẻ bốn lần sống lại



Giữa lúc vừa lôi vừa kéo đó, tiếng chuông vào lớp vang lên như u hồn, dựa theo kinh nghiệm trước đó, năm giây tiếp theo nàng sẽ trẹo chân rơi xuống sông rồi chết.

Hiện tại ngay lúc này nàng cách con sông khoảng chừng nửa phút, trong chốc lát hẳn không chết được, chỉ sợ đột nhiên trước mắt có một con sông lớn cắt ngang qua, nuốt chửng cả nàng và Tô Nguyễn Nguyễn ——

"Buông tớ ra." Đưa tay lau nước mưa trên mặt, Đào An An sải chân chạy lại bờ sông.

Tô Nguyễn Nguyễn không đuổi kịp.

Dương thọ đã tận, nàng nhảy xuống thôi, tất cả tuần hoàn sẽ kết thúc.

Cam tâm tình nguyện vứt bỏ cuộc đời này, chỉ cần trước kia nàng từng hứng chịu lần lượt cái chết thì chắc chắn nàng sẽ không còn muốn đầu cơ mưu lợi, ôm hy vọng và đấu tranh vô nghĩa. Mớ sách trong lòng dường như bị nước mưa làm ướt, bìa nhựa cũng không thể bảo vệ được nó.

Ùm một tiếng, nàng rơi vào lòng sông, đống sách nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nước sông cuồn cuộn cuốn chúng nó đi.

Nhưng mà không cuốn Đào An An đi.

Lại một tiếng ùm, không biết Tô Nguyễn Nguyễn lấy dũng khí từ đâu, một phen nắm lấy nàng, từ giữa sông kéo nàng về bờ.

"Buông ra —— cậu sẽ bị tớ lôi chết theo." Đào An An sợ dương thọ bản thân đã tận mà còn hại chết Tô Nguyễn Nguyễn, tuy bị nàng nắm, nhưng vẫn giãy giụa như trước, giãy tới giãy lui, Tô Nguyễn Nguyễn kiên định không chịu buông tay, kéo nàng về bờ sông.

Vì vậy nàng có giãy giụa thế nào cũng không có cách giãy khỏi Tô Nguyễn Nguyễn, trên gương mặt Tô Nguyễn Nguyễn đầy nước mưa, trong không gian mơ hồ nàng cũng không thấy rõ cái gì, một câu cũng chẳng nói mà cứu mạng nàng, trong lòng Đào An An chua chát, nghĩ đến dù thường ngày Tô Nguyễn Nguyễn rất tự luyến cho rằng mình yêu cô ấy, nhưng nhân phẩm không có vấn đề, cứ như vậy kéo cô ấy xuống nước thực sự không tốt.

Chi bằng tạm thời lên bờ với cô ấy, chờ Tô Nguyễn Nguyễn không quan tâm đến mình nữa, lại đi nhảy sông.

Nghĩ vậy nàng không vùng vẫy nữa, Tô Nguyễn Nguyễn thuận thế vứt nàng lên bờ, tự mình bò dậy, hai người đứng như cắm cọc ở bờ sông, mắt trừng mắt, cả hai đều là những cô gái mắt to, trừng lên đúng là không ai nhường ai. Tô Nguyễn Nguyễn bị sặc nước, ho khan mấy tiếng, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Đào An An, liền thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cô nói đi, tại sao lại nghĩ quẩn?"

"Ngoài ý muốn." Đào An An cúi đầu, hận không thể nhét đầu xuống đất, nàng phải giải thích thế nào? Làm sao giải thích cũng là một chuyện quái quỷ, nàng vừa trải qua hơn trăm lần dịch chuyển tức thời, nói ra nhất định Tô Nguyễn Nguyễn sẽ chê cười.

Mưa càng trút càng nặng hạt, hai người đều ướt sũng, quần áo dính bết vào người, nước bùn ở bờ sông sánh lại, kề lòng bàn chân, đi một bước cũng muốn trượt.

"Nhảm nhí! Tôi nhìn thế nào cũng thấy cô như chạy nước rút một trăm mét cắm đầu xuống sông?"

"Cậu nhìn nhầm rồi."

"Tôi lại không có cận thị! Cô nói đi sao lại ngu như vậy? Gặp phải chuyện gì không thể tâm bình khí hòa giải quyết sao? Có cái gì mà nghĩ quẩn?"

"Tớ không có nghĩ quẩn."

"Vậy sao lại nhảy sông!"

"Tớ muốn nhảy."

"Cô điên à?"

"Tớ không nhảy nữa, đi thôi đi thôi."

"Đi thôi, cô có tiết chứ?"

"Cậu có tiết chứ?"

"Có a, tại cô mà lỡ mất tiết của đại giáo sư." Tô Nguyễn Nguyễn đem tóc mai ướt nước gạt ra sau tai, lộ ra cái lỗ tai tục gọi là tai tinh linh, sợi tóc ướt đẫm nước mưa trượt ra sau gáy, để lộ sợi dây chuyền tinh tế màu bạc lóe sáng trên cổ.

"Vậy nhanh đi học đi." Đào An An làm ra một bộ dáng bản thân rất muốn đi học, nàng quả thật rất muốn đi học, chỉ là nghĩ đến sóng nước cuồn cuộn kia đổ ập đến và nước liên tục tràn vào cổ họng, liền từ bỏ suy nghĩ đó, miệng nói có lệ, sắc mặt thành khẩn.

"Đi thôi, cô không đi sao?" Tô Nguyễn Nguyễn đưa tay qua, "Sau này tôi không từ chối cô nữa, đừng nghĩ quẩn."

"... Không phải chuyện này..."

Đào An An ôm trán, muốn bước theo nàng, nhưng mà mới bước được bước đầu tiên, cảm giác quen thuộc kia lại đến, cổ chân trẹo một cái, trượt một cái, nàng lảo đảo một cái ——

Đạp chân, trừng mắt, giãy giụa, sặc nước.

Nhưng lần này trình tự lại nhiều hơn một khâu, đó là nhìn Tô Nguyễn Nguyễn hoảng hốt nhảy theo.

Nhưng mà nàng không thể chạm tới Tô Nguyễn Nguyễn, nước chảy quá siết, nàng lập tức chìm xuống đáy, làm thành hai hướng với Tô Nguyễn Nguyễn.

Câu nói cuối cùng nàng nghe được là Tô Nguyễn Nguyễn tức giận mắng nàng, nhưng mà mắng cái gì, nàng nghe không được, sau đó trên mặt sông chỉ còn lại một cô gái cả người ướt đẫm, gào khóc như bệnh tâm thần.

Đúng là không cam lòng a!

Nàng lại rất là oán niệm.

Đây cũng không phải là nàng chủ động nhảy xuống.

Vì vậy một lần nữa bắt đầu vòng tuần hoàn mới, nàng chạy ra bờ sông, dưới chân lúc nào cũng trơn như bôi dầu, đến cái nơi chết tiệt kia liền tự động đứng không vững, nước bùn và cỏ xanh bên bờ cũng phối hợp ăn ý, nàng liền soạt một cái rơi xuống sông, bởi vì lần này không có sớm năm phút cho nên không nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn, không biết được tại sao sớm hơn năm phút thì Tô Nguyễn Nguyễn lại xuất hiện, nàng không có cơ hội sớm năm phút nữa, chỉ có thể lần lượt trượt chân rơi xuống sông, oán niệm càng ngày càng sâu.

Lần này để tôi về sớm mười phút có được không! Chỉ mười phút! Tôi sẽ tránh Tô Nguyễn Nguyễn! Sau đó tự mình nhảy sông! Như vậy nhất định không có oán niệm nữa!

Vì để không còn oán niệm, vì để không còn nhảy sông nữa mà cố gắng đi nhảy sông.

Ôm lòng tin kiên định đó, Đào An An hứa nguyện như vậy trước khi chết, nhạc nền là tiếng nước chảy siết và tiếng khóc của Tô Nguyễn Nguyễn ở thượng nguồn truyền đến, nàng bắt đầu cảm thấy, sai lầm lớn nhất chính là trường học lại thi công trên một con sông, nước sông chia đôi trường học.

"Cô phiền quá đi nha, năm phút, không được mặc cả." Âm thanh kia lại bất chợt xuất hiện, lại trống rỗng trong một cái chớp mắt, Đào An An ôm sách, đứng giữa làn mưa, con đường đá xanh có hơi trơn, nhưng mà không đến mức làm ai té ngã.

Học sinh năm nhất vội vã chạy qua: "Đi mau đi mau, còn năm phút nữa là đến giờ lên lớp rồi!"

...

Nhìn quanh, nước mưa tạo thành một màn lọc mờ ảo, nhìn không rõ ai là ai, nhưng mà liếc mắt nàng vẫn nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn đang vội vã chạy ở tuyến đường cách đó không xa, Tô Nguyễn Nguyễn mặc áo bóng chày màu trắng và chiếc quần màu đen bút chì, ở trong mưa không thể nào dễ nhận ra, nhưng nhìn thấy cái đầu màu xanh lá lẳng lơ kia là có thể nhận ra đó là Tô Nguyễn Nguyễn.

Một tháng trước Tô Nguyễn Nguyễn quyết định nhuộm mái tóc dài đen như mực của mình thành màu phân gà.

Đào An An nói cậu đừng nhuộm, xấu lắm.

Tô Nguyễn Nguyễn từ chối nàng.

Đây là biểu hiện Tô Nguyễn Nguyễn tự mình đa tình nghĩ Đào An An thích mình, đem câu thoại bình thường này thăng lên thành cách mạng tình cảm giữa người thầm mến và đối tượng được thầm mến. Đào An An không cản được, chỉ là ngày hôm sau nhìn thấy cái đầu xanh lè kia vẫn lấy làm kinh hãi.

Gương mặt xinh đẹp thì làm sao cũng đẹp, nhưng cái đầu lông xanh đó thì không phải người bình thường nào cũng có thể kiềm chế được.

Dù xinh đẹp, nhưng so với tóc xanh, Đào An An thích tóc dài đen như vẩy mực của Tô Nguyễn Nguyễn hơn, rất hợp với cái tên của nàng, mang theo vẻ cổ điển, Đào An An còn viết thơ tán thưởng vẻ đẹp của Tô Nguyễn Nguyễn rồi gửi cho nàng —— thế nhưng đối với cô gái từ nhỏ đã được khen là xinh đẹp đều không hề hiếm lạ ba thứ này, vậy mà Tô Nguyễn Nguyễn vẫn khắc ghi trong lòng, gọi đây là một chứng cứ hữu lực chứng minh Đào An An yêu thầm nàng.

Thở hồng hộc đuổi theo cái đầu xanh kia, đầu xanh cũng ôm sách.

Thời khoá biểu của Tô Nguyễn Nguyễn về cơ bản là giống như nàng, vội vàng chạy đến lớp của đại giáo sư, giống như nàng.

Nhưng mà may là Tô Nguyễn Nguyễn không đi tắt qua bờ sông.

May mà Tô Nguyễn Nguyễn biết bơi.

May mà Tô Nguyễn Nguyễn thích vận động, thể lực tốt.

Trong lòng nàng hiện lên rất nhiều may là, nhìn đầu xanh quay lại.

"... Tô Nguyễn Nguyễn đâu?"

Người kia là một bạn học xa lạ, tại sao ăn mặc giống như Tô Nguyễn Nguyễn? Tóc cũng nhuộm cùng màu với Tô Nguyễn Nguyễn, ai cho phép mấy người bắt chước? Đào An An cảm thấy phẫn nộ thay cho Tô Nguyễn Nguyễn.

"Tô Nguyễn Nguyễn là ai a, tôi không biết." Đối phương chà chà mũi, "Bạn là ai?"

"... Quên đi." Lại quay về tìm kiếm Tô Nguyễn Nguyễn khắp nơi, tại sao lúc nên xuất hiện thì lại không chịu xuất hiện? Vậy năm phút sau phải giải quyết như thế nào? Mối suy nghĩ chảy cuồn cuộn trong đầu, vì vậy nàng chạy thẳng ra bờ sông, chuẩn bị tư thế nhảy xa.

Quơ quơ cánh tay, Tô Nguyễn Nguyễn vẫn chưa tới, nàng nghiêng đầu quan sát bốn phía, cái này không đúng a, tại sao Tô Nguyễn Nguyễn chưa tới?

Không bị cô ấy quấy rầy cũng tốt, vì vậy nàng mắt sáng như đuốc, đặt sách giáo khoa qua một bên, vì tránh không để lại tiếc nuối gì nàng còn đặt lên chỗ khá cao, có bìa sách bảo hộ chắc là không sao.

Trở lại con sông phốc một tiếng nhảy vào, không có động tĩnh.

Đào An An, nữ, 20 tuổi, chòm sao Thiên Bình, đuối nước mà chết. Năm ba đại học Lục Đảo chuyên ngành tân kế hoạch truyền thông, chiều cao một mét sáu bảy, cân nặng bốn mươi sáu ki-lô-gam, nhiều bệnh, là người yên tĩnh, học bá, gia cảnh bình thường, tóc rất dài.

Giọng nói trước đó cò kè mặc cả năm phút đồng hồ với nàng ghi lại như vậy.

===

Cách đọc tên Tô Nguyễn Nguyễn 苏阮阮 là su ruan ruan, giống như tô nhuyễn nhuyễn 酥软软 nghĩa là xốp mềm.

Mở 23/6 - Xong 23/6 - Sửa lần cuối 6/8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.