Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 24: Tớ cũng sợ sấm



Mới đến hoàng hôn mà bóng đêm đã vội vàng nhuộm lấy bầu trời, mò lấy chậu sen đá của Kiều Tây Lộ trên bệ cửa sổ, vẩy chút nước, kéo rèm cửa.

"Mẹ đang làm việc ạ?"

"A hôm nay đóng gói đồ cho Trần Liễu gia trang, con tan học rồi à?" Giọng nói của mẹ truyền đến, có vẻ xa xôi.

Đào An An tưởng tượng tình cảnh mẹ vừa cởi chiếc bao tay trắng vừa dè dè dặt dặt nâng điện thoại di động lên gửi weixin, nhẹ giọng hỏi vài câu, nói tháng sau sẽ gửi tiền về, mẹ từ chối như thường lệ, nói ở bên đó chỉ có mình nàng, cũng không có dùng bao nhiêu tiền, nàng liền khuyên bảo mẹ như thường lệ, tiền học tiền sinh hoạt của bản thân nàng đã có thể tự túc rồi, không cần phải cực khổ như vậy.

"Haiz con là đứa trẻ của sách vở, ngoan ngoãn học bài, ra ngoài ăn cơm với người khác hay đại loại không được đòi tiền, người sợ túng thiếu sẽ bị người ta coi thường, tiền đồ của con, đừng để người ta coi thường con."

"..." Nàng muốn phản bác nhưng lại cảm thấy vô vị, hỏi đáp vài câu, dặn mẹ nghỉ ngơi cho tốt thế nào thế nào, tay trái bất tự giác quơ quào, lạch cạch một tiếng, đụng ngã ly nước, nước nóng đổ ướt nửa bàn, nàng hoảng hốt đi tìm khăn tới lau, bên tai lại là tiếng gió gào thét, kèm theo tiếng cười.

"Hi hi hi..." Tiếng cười như đã từng quen biết, âm vang không hề có ý nghĩa, nghe không ra cảm xúc, nàng hoảng hốt đáp qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, mạnh gõ gõ lên đầu, tiếng cười kia lại trở nên càng rõ ràng hơn.

Là ảo giác? Không, đây không phải là ảo giác.

Nàng vội vàng lau khô bàn, nhấn nhấn huyệt thái dương, lấy lại bình tĩnh. Tiếng cười ngưng rồi, tiêu tan rồi, không còn tồn tại nữa, nàng hoài nghi bản thân có từng nghe thấy tiếng cười quỷ dị đó, nhưng nó lại rõ ràng như vậy —— ranh giới giữa chân thật và hư ảo trở nên mơ hồ, nàng nhảy dựng lên lao ra KTX, chiếc điện thoại trong tay ong lên một tiếng, là điện thoại của Tô Nguyễn Nguyễn.

Tô Nguyễn Nguyễn dọa nàng một phen.

"Cô xem bầu trời kìa." Lời mở đầu của Tô Nguyễn Nguyễn rất là khó hiểu, nàng xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy bầu trời u ám, tối đen và trĩu nặng như sắp rơi xuống đất, giống như tiếp theo sau đó sẽ đổ một cơn mưa mực.

"Ừm."

"Sắp có sấm rồi." Tô Nguyễn Nguyễn vẫn nói chẳng rõ ý nghĩa như trước.

"Tốt (được rồi)." Đào An An mỉm cười, trong lòng âm thầm suy đoán hiện tại Tô Nguyễn Nguyễn sẽ thế nào, tiếng sấm ầm ầm sắp sửa để lộ Tô Nguyễn Nguyễn mềm yếu ra, đáng tiếc hiện tại nàng không nhìn thấy, cũng như không còn nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn lúc trước, lộ ra cái bụng mềm mại*, cuộn mình, giương đôi mắt buồn ngủ lên, Tô Nguyễn Nguyễn như vậy khiến nàng không nhịn được cười.

*Ở động vật để lộ bụng nghĩa là không có phòng bị (vì thấy an toàn) a.k.a lộ điểm yếu nhất

"Tốt cái gì mà tốt. Đang làm gì?" Ở đầu dây bên kia khá yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng click chuột lanh lảnh.

"Không làm gì." Đào An An giương mắt nhìn bầu trời bên ngoài, từng sợi từng tia, mây như bị xé nát, ý nghĩ muốn đi nhảy sông của nàng cũng bị tan tành theo, tiếng cười tiếng khóc vô căn cứ kia và cả Tô Nguyễn Nguyễn ép buộc nàng ngày mai nhất định phải nói một tiếng chào buổi sáng, nàng bắt đầu do dự, cảm thấy không nhảy sông có lẽ cũng là một chuyện tốt.

Rốt cuộc nàng nhảy sông là vì cái gì? Vì để sống thêm một lần bằng phương thức khác? Như thế không sai, nhưng tiếng cười kia là gì?

Giọng nói lúc trước khuyến khích nàng đi nhảy sông không có xuất hiện.

Nghi vấn trong đầu Đào An An như gào thét, rất ầm ĩ, nếu như giọng nói đó nghe được suy nghĩ trong nội tâm nàng, sẽ không thể thờ ơ. Nàng càng cảm thấy mình quá dễ tin tưởng giọng nói đó, hoặc là dễ tin tưởng nhận định tự cho là đúng nào đó —— nhưng mà hiện tại mặc kệ thế nào cũng không thể nhảy sông, việc đã hứa thì nhất định phải làm được.

"Tây Đại Kiều không có ở đó à?"

Kiều Tây Lộ? Theo phản xạ tự nhiên Đào An An chuyển đầu qua giường của Kiều Tây Lộ, trống không: "Không có ở đây. Cậu quan tâm bạn ấy như thế?"

"Làm sao sẽ, cô bại (não) —— được rồi được rồi tôi sai rồi, tôi sợ nó sẽ nói bậy về tôi."

"Cậu sợ bạn ấy nói bậy về cậu?"

"À há, nói với người khác thì cũng được, cái miệng bà tám trên mặt nó, tôi đâu có tháo xuống được, chỉ sợ nó đâm bị thóc thọc bị gạo với cô, làm cô hiểu lầm cái gì."

"Ồ, thì ra là có lịch sử đen tối a? Cái loại mà tớ không biết được?"

"Này cô sai trọng điểm rồi —— không phải lịch sử đen tối, chính là cái loại mà, tôi cảm thấy xấu hổ, không giống hình tượng con người của tôi."

Hình tượng? Đào An An bật cười thành tiếng: "Cậu sợ sấm không?"

"Không, tôi không sợ, một chút cũng không sợ." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khí tụ đan điền, không giống như đang nói dối, hoàn toàn khác với Tô Nguyễn Nguyễn ở lần sống lại kia chứng kiến được, cơ mà bình thường Tô Nguyễn Nguyễn nói chuyện cũng sẽ khí tụ đan điền, nói dối nghe cũng không ra, "Sao đột nhiên hỏi vậy?"

"Tớ có hơi sợ sấm, cậu tới với tớ đi." Đào An An nhẹ giọng nói.

Khoảnh khắc ấy, nàng hoài nghi đó không phải là lời đề nghị từ miệng mình nói ra, từ khi nào nàng lại chủ động nói cái gì với Tô Nguyễn Nguyễn như vậy? Lẽ nào bởi vì trong một khoảng thời không nào đó biết được Tô Nguyễn Nguyễn sợ sấm cho nên trong lòng có trắc ẩn muốn ở bên cạnh? Thế nhưng nói trực tiếp như vậy, người bị hủy hình tượng chính là nàng a!

"Tôi ở cửa trường chờ cô. Tôi không muốn lên KTX, nhìn thấy Kiều Tây Lộ là không ổn rồi." Đầu dây bên kia, từ chỗ cũng không xa xôi lắm truyền đến tiếng gió dần dần yếu đi, hình như Tô Nguyễn Nguyễn đã ra cửa. Cây đại thụ cao chót vót ở trước cổng KTX như nhập vào tầng mâybị gió quật, tán cây lắc lư lợi hại, đoàn người siết chặt áo khoác vội vã ra vào, là dấu hiệu của mưa to, trời lại muốn đổ mưa rồi.

Vì gió quật, ngoài cửa không có ai, chú bảo vệ dò đầu ra nhìn nàng từ trong buồng bảo vệ, rồi lui về tiếp tục nói chuyện phiếm, bắt đầu từ vị lãnh đạo nào lại đổi xe cho đến vợ con gia đình sung túc. Đi ngang qua buồng bảo vệ tổng cộng có năm người, hai dì vệ sinh, tay trong tay nom rất thân thiết, nhìn tư thế đó chắc là mới đi khiêu vũ về; một nữ sinh mới thất tình vừa đi vừa khóc, huhuhu hồi lâu, đứng giậm chân ở cửa, giống như đem chuyện quá khứ đều coi như cát bụi giậm dưới chân, lập tức lấy lại tinh thần phấn chấn bước vào KTX.

Người thứ tư là Đào An An, nàng ăn kem ở một tiệm tạp hóa nhỏ cách cổng không xa, ngồi trên chiếc ghế con dò đầu nhìn ra hướng Tô Nguyễn Nguyễn sẽ đi qua, Tô Nguyễn Nguyễn vẫn chưa đến, người thứ năm đã đến. Đầu tiên là muốn mua một gói thuốc lá, cúi đầu nhìn thấy Đào An An co rúm lại như một chú gà con, cười thành tiếng, bỏ điếu thuốc lên môi: "Hey, An An à, gió lớn như vậy sao em không về KTX?"

Ôi, nam thần của người ta tới rồi.

Chủ nhiệm quản lý học sinh châm điếu thuốc, cúi người xuống nhìn nàng một cái: "Hey, thầy đang nói chuyện với em đó, em không nghe thấy sao?"

"Chào chủ nhiệm." Đào An An đứng dậy, câu nệ gật đầu, quay người muốn đi.

"Ghim cài thầy cho em sao không thấy đâu vậy? Thầy nói nó rất đẹp, em xem em còn không tin, bây giờ trước ngực trống trơn, xấu biết bao nhiêu."

"Làm mất rồi..." Nàng nhớ đến Tô Nguyễn Nguyễn rũ mắt nhìn mình, lạnh lùng tháo chiếc ghim cài vứt xuống rãnh nước, giờ khắc này nàng bức thiết muốn có sự tồn tại của Tô Nguyễn Nguyễn, bản thân nàng không có dũng khí để chống cự lại cái gì, chỉ có thể lựa chọn quên đi, giống như quên đi sự có mặt của chiếc ghim cài ở trước ngực.

"Hey, cãi nhau với bạn cùng phòng sao? Gió lớn như vậy, đến phòng làm việc của thầy ngồi một chút đi." Hắn dụi tắt đầu thuốc lá, trở tay dắt lấy cánh tay nàng muốn đưa đi, nàng ra sức lắc đầu, nụ cười của gã không giảm còn tăng, "Đi thôi, đừng khách khí với thầy."

===

Hoàn thành 15/10 - Sửa lần cuối

Câu đầu gọi 'hắn' câu sau lại dùng 'nam nhân' mình tạm dịch thành từ đó để xem có vấn đề gì với chương sau không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.