"Chắc tối qua nó ăn pháo." Kiều Tây Lộ đánh giá một câu, rống một tiếng với các cô gái đang dè dặt nhô đầu ra hóng chuyện, "Nhìn cái gì, chưa từng thấy cãi nhau à, về tổ của mình đi!"
Đào An An nghĩ quả thật người ta chưa từng thấy ai chỉ vì tạm thời chưa mở cửa cho nhau mà ầm ĩ đến trình độ này, có thể coi là lần đầu gặp. Thế nhưng nàng không nói gì, cầm chìa khóa đưa cho Kiều Tây Lộ, bị đẩy lại: "Tớ tạm thời không về, về không chừng lại gây nhau."
Không thể làm gì khác hơn là cầm chìa khóa lại, Đào An An cũng không biết mình phải đi đâu, vô tội bị liên lụy.
Kiều Tây Lộ nói nếu đau đầu thì chúng ta đến phòng y tế đi, uống chút thuốc, có phải ngày nào cũng trầm mê học bài nên đau đầu không a.
Đào An An lắc đầu, cũng không nói thêm gì, hôm nay vừa về KTX đã đụng chuyện như vậy đúng là làm tâm tình không thể vui vẻ được. Nhưng phiền não này là của hai người họ, phiền não của nàng nằm ở nơi khác, ai cũng không chia sẻ được. Chuyện Kim Cang hôm nay điên cuồng sủa về phía sông làm nàng rất để tâm, càng cảm thấy bản thân hình như đã chạm vào thứ gì đó, tạm thời vẫn chưa thể nhìn rõ điểm khác biệt giữa cột chống trời và ngón tay, cho nên nàng cố nén không dám hành động thiếu suy nghĩ, huống chi bây giờ còn có rất nhiều chuyện đáng để quan tâm.
Ví dụ như sống lại lần nữa, Tô Nguyễn Nguyễn có còn quyết tâm nói rõ ràng với nàng không? Nàng lại có dũng khí để kể rõ ngọn nguồn cho Tô Nguyễn Nguyễn không? Dù biết không có chuyện cảm đồng thân thụ, nhưng ở một mức độ nào đó nàng vẫn chờ mong Tô Nguyễn Nguyễn có thể san sẻ với mình, nói ra khỏi miệng rồi có cảm thấy thất vọng, nhưng trên người không còn nặng nề như trước nữa.
Nàng đưa hai tay nắm lấy nhau ở sau lưng, lòng bàn tay đối ngược, sau đó kéo căng cánh tay, Tô Nguyễn Nguyễn dạy nàng làm vậy để thẳng lưng giãn vai, để bản thân có vẻ cao thẳng và tự tin. Thở ra một hơi trọc khí*, khí chất liền trở nên khác biệt. Rất lâu trước đây nàng có thói quen gù lưng, eo lưng cũng không xinh đẹp như Tô Nguyễn Nguyễn, hiện tại cũng chỉ miễn cưỡng căng thẳng cánh tay, từ từ rèn luyện cũng coi như có chút xíu hiệu quả.
*Hiểu đơn giản là những khí dơ trong người
Y tá trường ném cho nàng thuốc giảm đau liền cúi đầu chơi điện thoại, Kiều Tây Lộ bỏ thuốc vào túi nàng, thấy nàng còn đang làm động tác căng cánh tay ở sau người, gian nan nâng lên cao.
"Ồ, lên chút nữa."
"Lên không nổi rồi."
"Trước đây cậu học múa à? Không không không, học múa sao cứng vậy được... tiểu công chúa dạy cậu?" Tiểu công chúa là ám chỉ Tô Nguyễn Nguyễn, lịch sử chướng mắt nhau của Kiều Tây Lộ và Tô Nguyễn Nguyễn lâu đời hơn Đào An An quen Tô Nguyễn Nguyễn rất nhiều.
Kiều Tây Lộ coi thường Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn cũng coi thường Kiều Tây Lộ y như vậy, một khi nhắc đến chuyện này, lời khen vốn đã đến mép sẽ lập tức biến thành một hương vị khác. Đào An An vội vàng lóng ngóng cầm bịch thuốc lên lắc lắc, thay đổi chủ đề tránh phải nghe thấy những câu nói không tốt về Tô Nguyễn Nguyễn từ miệng Kiều Tây Lộ.
Kiều Tây Lộ và Tô Nguyễn Nguyễn là bạn thời trung học, nếu là bạn cũ gặp lại nhau khi lên đại học đương nhiên là phải dựa theo truyền thống mà tình cảm son sắt, huống chi hồi trung học hai người còn thân đến mức biết rõ nhãn hiệu băng vệ sinh đối phương dùng, vào lớp hẳn nên là thân đến khó mà tách ra mới phải.
Vậy mà lại, lúc Đào An An từ đằng xa nhìn thấy bóng lưng của Tô Nguyễn Nguyễn vì vậy dùng tấm ảnh mỹ nhân cổ điển đạt được chủ đề nóng, Kiều Tây Lộ và Tô Nguyễn Nguyễn vẫn chưa có như bây giờ, khi đó còn hay ăn cơm với nhau, cũng trong khoảng thời gian sống ở KTX ngắn ngủi đó Tô Nguyễn Nguyễn vui vẻ đến bất kể thời gian.
Chờ đến khi nàng quen thuộc Tô Nguyễn Nguyễn một chút, có thể thường xuyên bắt chuyện cũng không thấy đột ngột thì Kiều Tây Lộ lặng lẽ không chút tiếng động mà rời khỏi phạm vi giao thiệp của Tô Nguyễn Nguyễn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Đào An An không rõ ràng lắm, Tô Nguyễn Nguyễn cũng thấy không cần phải giải thích, vì vậy nó trở thành một câu đố khó giải, Đào An An không nhiều chuyện thế nhưng hiếu kỳ, dù bị kẹp ở giữa có hơi khó xử, nhưng chung quy vẫn là nghiêng về phía Tô Nguyễn Nguyễn.
Có lẽ Tống Mẫn đã bớt giận rồi, quay về KTX thôi.
Cửa phòng bị đóng chặt, bên trong truyền ra âm vang của một bộ phim mạng khá phổ biến lúc bấy giờ, nữ chính đang nói với nam chính: "Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, cuộc sống của tôi thế nào không cần anh can thiệp."
Tưởng tượng cảnh diễn viên lồng tiếng phải làm vẻ mặt lạnh lùng rồi nói ra câu này, Đào An An gõ gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, nam chính bắt đầu vòng vo đáp lại, BGM vang lên, âm thanh lớn đến hai người ở bên ngoài cũng nghe được rõ rõ ràng ràng, đến nỗi nghe được cả tiếng bè và ca sĩ lấy hơi lúc nào. . Ủng hộ chính chủ vào ngay ( TRUMtruye n. C O M )
Móc chìa khóa ra, Kiều Tây Lộ chụp lấy cổ tay nàng: "Đi thôi, vào trong cũng là cãi nhau với nó, ra ngoài một lát."
Ra ngoài một lát, bốn chữ này hình như có thể hóa giải hết tất cả trạng thái tiêu cực, hữu hiệu như linh đan diệu dược.
Đào An An cũng thấy không thể nào một mình đối mặt với Tống Mẫn, sức chiến đấu của Tống Mẫn không phải thứ nàng có thể so, kéo đại một nữ sinh nào đó ra cũng có thể cãi nhau giỏi hơn nàng, từ nhỏ nàng đã yếu đuối, không thích hợp với công việc cần thiên phú như vậy.
Vì vậy nàng đi theo sau Kiều Tây Lộ, đúng lúc xác nhận lời đồn của mọi người, nói nàng nghiêng về phía Kiều Tây Lộ.
Thật ra con người như Kiều Tây Lộ đã quá quen với cách đi ra ngoài để giải quyết tâm tình, lúc nàng có tâm tình thì chính là lúc đi ra ngoài chơi, chơi cho đã rồi trở về sẽ quên hết tất cả phiền não, nàng ra KTX sẽ kéo Đào An An đi chơi với mình.
Trong lòng Đào An An vẫn thấy không quen, nàng nhớ rõ lúc Tô Nguyễn Nguyễn còn sống chung, giữa hai người nàng đã lựa chọn Tô Nguyễn Nguyễn, cho dù không làm ra lựa chọn đó nàng cũng sẽ không nửa đêm nửa hôm đi chơi với Kiều Tây Lộ. Cuộc sống của Kiều Tây Lộ không hợp với nàng, nàng cũng không có ý định bước vào thế giới đó.
Nếu như đổi lại là Tô Nguyễn Nguyễn, nửa đêm Tô Nguyễn Nguyễn gọi nàng đi ra ngoài chơi, nàng không thể nói rõ sự đấu tranh trong lòng, nhưng cũng sẽ nghe theo tâm ý của Tô Nguyễn Nguyễn mà đi ra ngoài, thế nhưng Tô Nguyễn Nguyễn cũng không có nói ra yêu cầu khiến nàng thấy khá khó xử như vậy. Nàng từng tưởng tượng rất nhiều tình cảnh mình và Tô Nguyễn Nguyễn ở bên nhau, chỉ duy nhất không nghĩ tới là tình cảnh không hề thay đổi như hiện tại, nhưng thật ra đã đủ rồi, thứ thiếu chỉ là một câu nói kia, đến rằm trăng sẽ tròn, mọi quan hệ đều xây dựng trên nền móng gặp gỡ và trải qua, chỉ duy nhất thiếu một lý do chính đáng.
Nếu như là Kiều Tây Lộ trước đây, nghe Đào An An từ chối có lẽ cũng chỉ thôi, tự mình lấy túi xách ra bôi trét lên mặt rồi đi, để Đào An An ở lại một mình. Hiện tại hình như Kiều Tây Lộ uống sai thuốc, đi dạo quanh trường với nàng, đèn đường rọi lên sườn mặt Kiều Tây Lộ, hiện ra đường viền nhu hòa sau lớp trang điểm, dưới đường viền chôn thật sâu chiếc bóng, ngũ quan trở nên càng thêm sâu xa, lập thể.
Từ lầu KTX đi mãi ra ngoài, theo con đường, bất tri bất giác đã đến bờ sông, nguồn gốc của con sông đó ở nơi nào Đào An An chưa từng tìm hiểu, dường như trong phạm vi trường học, nhưng dường như không phải, lại dường như kéo dài vượt qua đại học Lục đảo, nhưng lại cũng không phải, nói chung là có thể so với khoảng cách của trường, nhưng lại có vẻ nhỏ bé, liên kết với một con sông bên ngoài.
Nơi con sông đang nằm cách xa chỗ hai người khoảng hơn năm trăm mét, nàng rất ít khi đến đây, nguyên nhân là vì nơi này không phải con đường đến trường nhất định phải đi qua. Kiều Tây Lộ đứng bên cạnh, cao hơn Tô Nguyễn Nguyễn cũng liền cao hơn nàng, nghiêng người nhìn con sông bị ngọn đèn đường lờ mờ chiếu sáng, đột nhiên, nheo mắt lại: "Cậu xem chỗ đó có phải đang cháy không?"