Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 35: Chuyện quan trọng



Nơi ngón tay chỉ đến là một vùng tối om, trong màn đêm chập chờn một ánh lửa.

Nàng không biết nên nói đôi mắt Kiều Tây Lộ tốt hay là không tốt nữa, có thể coi ngọn lửa yếu ớt đó nhìn thành cháy đồng thời kinh ngạc lôi kéo nàng, làm như xảy ra hỏa hoạn.

Dù là ở nơi không hề thiếu nước như bờ sông, nhưng ở đó đều là cây cối xanh um tươi tốt, tóm lại vẫn phải đề phòng khả năng trở thành hỏa hoạn, Đào An An đi vài bước về phía trước, giữa thảng thốt nàng nhìn thấy bên cạnh đống lửa hình như có một người, người đó ngồi xổm bên cạnh đống lửa chẳng biết đang làm gì.

Lại tiến thêm mấy bước, đối phương nghe được động tĩnh hoảng hốt đưa mắt nhìn lên, đẩy toàn bộ đống lửa xuống sông, dập tắt, Đào An An chạy đến đối phương đã sớm không còn bóng dáng.

"Đốt vàng mã." Kiều Tây Lộ đá đá đống tro tàn vừa rồi, "Thời nay đúng là loại người gì cũng có."

Giữa đám tro tàn vẫn sót lại những tờ tiền giấy chưa cháy hết, mấy thứ rải rác còn lại đều rơi xuống sông, tìm không được. Đào An An ngưng mắt nhìn mớ vàng mã, lại nhìn xuống con sông yên ả, trong lòng có dự cảm xấu.

Dù cho người đó ngẩng đầu, có vài giây lúng túng đối mặt với Đào An An, nhưng nàng vẫn không thấy rõ gương mặt của người đó, khỏi nói đến có gì đặc thù. Nếu như ngày mai mặt đối mặt nói chuyện cả một ngày với đối phương thì chắc chắn Đào An An cũng không nhớ ra đối phương là người đã đốt vàng mã ở bờ sông hôm qua, trong khuôn viên đại học giảng dạy theo chủ nghĩa duy vật làm ra loại chuyện mê tín cổ hủ này.

Vì nguyên nhân nhìn không rõ mặt đối phương, biểu cảm của Đào An An càng thêm nghiêm trọng, nàng đứng ở bờ sông, bị cái gì đó trong u minh kêu gọi, con sông này có lực hấp dẫn vô danh, dẫn dắt nàng chủ động thả người xuống dưới, mà bản thân nàng lại quyến luyến những thứ tốt đẹp của thế giới này không chịu buông tay, cố chấp tồn tại. Con sông hút lấy bóng đêm càng trở nên thâm trầm, mà nàng mơ hồ cảm thấy tối nay mình đã chạm phải thứ gì.

Đốt vàng mã à.

"Trước đây cũng từng nghe nói có người hay đốt vàng mã ở bờ sông, hôm nay lần đầu tiên chứng kiến, đúng là xui xẻo." Kiều Tây Lộ bổ sung một câu, phủi phủi đất trên người, làm như tro giấy đã dính lên người nàng vậy.

"Tại sao ông ấy lại đốt vàng mã ở bờ sông?"

"Ai biết được? Có khi điên thôi, khu rừng lớn loài chim nào cũng có." Kiều Tây Lộ nhíu mày kéo nàng đi nơi khác tản bộ, miệng lẩm bẩm nói cảm thấy chuyện này là điềm xấu, dựa theo lời ông cụ tướng số ở đầu đường tức là mệnh trung tất gặp một kiếp nạn chí mạng.

"Tại sao không phải là đốt ở nơi khác?" Đào An An tự lẩm bẩm, không nghĩ Kiều Tây Lộ còn biết điều gì khác. Kiều Tây Lộ cúi đầu lấy điện thoại ra, ánh sáng đánh lên mặt, môi nhẹ mấp máy, không tình nguyện trả lời một câu: "Con sông này cũng không phải đã có từ lâu, người quê xứ khác cho rằng Lục đảo vốn có một con sông, thật ra không phải, mấy chục năm trước Lục đảo có quy hoạch bố cục lại từ đầu, cũng có đập khu lão thành trước đây, mười năm trước ở chỗ này có cái hồ nước, đúng lúc cảm thấy một hồ nước đọng không được may mắn, cho nên trực tiếp liên thông với con sông nhỏ bên ngoài. Chắc không thấy ai ở đây cho nên ông ta đến, mặc kệ ổng, nghe nói từng có người chết đuối, nói không chừng đốt vàng mã cho người chết dưới sông."

"Vốn không phải sông à..." Trong đầu Đào An An đang nghĩ đến chuyện này, rồi lại chuyển tới mười năm trước, mười năm trước nàng còn đang đánh phấn trên xe hoa ở huyện thành nhỏ, mặt đã như cái mông khỉ mà còn ánh màu hoa đăng, không nghĩ ngợi gì, chỉ có vị bơ của kẹo bông gòn và ba đồng tiền một cây kem, vẫn chưa biết cuộc sống lại mang nhiều sầu khổ như vậy. Sầu khổ là một con quái thú ngủ đông, khi còn bé thì ngủ nghỉ ngơi, lớn lên rồi sẽ bước ra, há cái miệng tanh hôi nuốt chửng ước mơ và nụ cười của trẻ nhỏ.

Nàng không biết mình đã nói gì với Kiều Tây Lộ, đại thể là Kiều Tây Lộ nói, nàng nghe, nghiêng đầu lanh lợi như một con mèo đứt đuôi. Sau đó Kiều Tây Lộ thấy vô vị, đứng bên đường nói chuyện với người ta thì đã hẹn được địa điểm đi chơi, mạnh dạn lôi kéo muốn nàng đi cùng.

Nàng vội vàng xua tay không ngừng, trông Kiều Tây Lộ giống một người dẫn khách của cái nghề không thể gặp người, mà nàng như là tiểu bạch hoa bị đe dọa đi làm chuyện không thể gặp người. Rốt cuộc cũng vùng vẫy thoát được, Kiều Tây Lộ cũng không thất vọng, nhoẻn lên nụ cười không phân ra được thật giả, làm ra vẻ thỉnh cầu cũng không phân được thật tình hay giả ý.

Tống Mẫn ở KTX giống như một cái chảo dầu chờ nung nấu Đào An An, đương nhiên Đào An An sẽ không về đó, chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất là đến chỗ Tô Nguyễn Nguyễn, rõ ràng mới xa nhau bây giờ lại bám dính không buông đi tìm cậu ấy, không được tốt lắm đúng không? Nàng do dự vài giây, lại nghĩ đến mình hiếm khi có thể chủ động đi tìm Tô Nguyễn Nguyễn, hiếm khi được ở bên nhau, dù sao nhiều ít qua chín mươi tám ngày nữa nàng sẽ vĩnh viễn ra đi.

Mang theo hàng vạn hàng nghìn tư tự từ chuyện đốt vàng mã ở bờ sông mang đến cho nàng đi gặp Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn búi tóc, cố định bằng một cây đũa, nhìn kỹ lại mới thấy là cây trâm, nằm trên mái tóc xanh ngát của nàng trông chẳng ra đâu. Đào An An cảm thấy tạo hình của nàng thú vị, cười thành tiếng, nghĩ đến hồi nhỏ xem phim truyền hình, nữ chính rút trâm cài ra, lắc lắc đầu, tóc liền rơi xuống như vẩy mực.

Nghĩ vậy, cũng làm vậy, nàng duỗi tay rút cây trâm của Tô Nguyễn Nguyễn ra, tóc quả thật rơi, nhưng mà rối bời như Kim Mao Sư Vương. Tô Nguyễn Nguyễn trừng mắt lên nhìn nàng như nhìn một đứa thiểu năng, muốn tức giận cũng không thể tức giận, nắm lấy vai xoay nàng một vòng, vò đầu, thấy tóc nàng không rối liền tự sửa sang tóc mình: "Làm cái gì thế?"

"Ey, không có gì." Nàng cười, chung quy cảm thấy cái câu tớ không còn chỗ nào để đi giống như khẩn cầu nàng giữ lại vậy, liền đổi chủ đề, nắm cây trâm trong tay, nghĩ Tô Nguyễn Nguyễn quả thật là mỹ nhân phong cách cổ điển, không giống như các cô gái photoshop ảnh nửa ngày nhất định muốn làm ra giống con lai mới chịu.

"Nhưng tôi đây thì thấy có gì, Tống Mẫn cãi nhau với Tây Đại Kiều?" Tô Nguyễn Nguyễn một đoán liền chuẩn, nhưng đoán được nửa đầu, vuốt cằm định bụng cho là đã đoán được toàn bộ quá trình, "Êy có lẽ tụi nó lại cãi nhau vì ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi rồi, hôm nay không về đó cũng tốt, tới chỗ tôi đi, cậu hẳn là đã báo danh rồi?"

"Nói thì nói vậy, nhưng cứ quấy rầy cậu quả thật không được tốt, sao hôm nay đột nhiên muốn búi tóc vậy?"

"Nói cái gì đấy. Còn tóc chỉ là đột nhiên muốn nhuộm trở về màu cũ, màu này không dễ nhìn, xác suất hồi đầu quá cao, thử búi lên chơi, cũng vui lắm." Tô Nguyễn Nguyễn nhìn khu nhà ở xa xa, nheo mắt lại, rõ ràng là nhìn không rõ nhưng làm như đã thấu hết thảy, "Không có gì quấy rầy hay không quấy rầy, bày đặt nho nhã, quá không giống cậu rồi, vì để tương xứng với cậu mà tôi còn phải nâng cao trình độ văn hóa, nếu không chẳng nghe hiểu cậu đang nói cái gì... nhà của tôi chính là nhà của cậu, cậu dọn đến ở luôn cũng được, tôi lập tức đi làm thủ tục cho cậu."

"Đừng nháo. Hôm nay chỉ tạm lánh một chút, chung quy không thể trốn tránh sự thật." Đào An An cảm thấy thuộc tính của Tô Nguyễn Nguyễn đang sinh ra biến đổi, nhưng sinh ra biến đổi gì thì nàng vẫn chưa nói thành câu được. Chỉ là kiên cường cứng nhắc xưa kia, đối với nàng cộc lốc giờ lại trở nên rất mềm mại, bắt đầu từ khi nàng không ngừng sống lại đã lộ ra nội tại dịu dàng.

Nhìn thấy đối phương để lộ bản chất, sau đó sự thật liền ở ngay bên cạnh, so với nàng Tô Nguyễn Nguyễn càng dịu dàng hơn, nét mặt cứng rắn, cái gì cũng muốn khống chế trong lòng bàn tay, nhưng thực tế thì miệng hùm gan sứa, đột nhiên Đào An An phát hiện sự thật này, liền không còn ưu tư lo sợ được mất.

Mà bản thân nàng lại ôm tâm trạng đánh vỡ bình mẻ, dù sao cũng không còn bao nhiêu ngày có thể sống, vậy, không cần lo lắng tiền đồ tương lai, cũng không cần lo lắng khác biệt cuộc đời, suy tính mâu thuẫn, không cần đợi đến tốt nghiệp đã có thể giải thoát rồi, cho nên nhiều hơn chút dũng khí, cũng không thể để Tô Nguyễn Nguyễn một mình gánh vác một tình cảm mềm mại như vậy.

Tô Nguyễn Nguyễn chà xát mặt nàng, nghiêm trang, giống như sợ người ta nhìn thấy nàng cười rộ lên thì giống một con mèo đang làm nũng vậy: "Thì cũng không cần phải lãng phí thời gian của mình vô ích như vậy."

"Ò, thật ra hôm nay có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."

"Thế sao không nói sớm? Đi, muộn quá đi về không an toàn, tôi nấu canh nấm, đến uống với tôi." Cánh tay Tô Nguyễn Nguyễn ra sức, kéo nàng về phía ngược hướng trường. Nàng cũng không nói lời do dự nữa, vẫy tay thoát khỏi bàn tay nàng, tiêu sái mặc sức bước đi.

Lần trước là canh gì nhỉ? Hôm nay là canh nấm, quả nhiên là trở nên mềm mại hơn, rửa tay làm canh, bắt đầu tiết tấu của một cuộc sống chậm rãi ung dung, không hấp tấp giống như xưa, mời thầy này cô kia ăn cơm, lẫn giữa học sinh và giáo viên đến vui vẻ dâng trào, nhưng lại khiến bản thân trở nên không giống như là bản thân nữa.

Vì thế Đào An An cảm thấy vui mừng, ở sâu trong lòng nàng có một đóm lửa được thấp lên, từng chút từng chút tỏa sáng. Tô Nguyễn Nguyễn quay đầu về hỏi nàng tại sao lại cười, nàng chỉ cười mà không đáp, mặc cho Tô Nguyễn Nguyễn ồn ào cù lét nàng, nàng bị chọt đến chỗ nhột, ha ha cười, bỗng dưng Tô Nguyễn Nguyễn ngừng tay ngưng mắt nhìn nàng, nở ra một nụ cười rất đần độn.

Khoảnh khắc đó, Tô Nguyễn Nguyễn cũng là vui mừng.

===

Mở 21/11 - Xong 22/11 - Sửa lần cuối 25/11

Ở đoạn "Xác suất hồi đầu quá cao" này này, An từng ví cái đầu tóc xanh của Nguyễn giống đội mũ xanh, tức là bị cắm sừng đó, mà Nguyễn thì đang hẹn hò với ai? Với An, vì thế tức là Nguyễn ở nhà rảnh rỗi nhìn thấy đầu mình màu xanh rồi suy nghĩ nếu mình bị An cắm sừng thì, câu trả lời là gì, xác suất hồi đầu quá caoooooooooooo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.