Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 51: Tồn tại



Nhấn gọi lại, lặng tiếng, không ai bắt máy.

Bàn tay Tô Nguyễn Nguyễn run rẩy, quay sang, ngưng tụ một tầng không thoải mái nhằm về phía Đàm Phó Du.

Kể lại sự việc, gương mặt Đàm Phó Du nhíu lại, ánh mắt có nếp nhăn nhìn về phía nàng, đôi tay như một con rắn nhảy tót vào trong túi xách, lấy điện thoại ra cho nàng xem, chính là giao diện QQ của Ngô Vận.

"Ồ, diệu lắm, diệu lắm."

"Em không rõ chị đang nói gì."

"Điện thoại của em có số khác không? Đổi số gọi lại đi." Đàm Phó Du đeo túi lên một bên vai, "Đi thôi, tối nay có lẽ không cần nghỉ ngơi rồi."

"Cái gì —— "

"Người đó có thể sẽ nghĩ là chị gọi đến. Nếu chị và em đang bên cạnh nhau."

"Người quen?"

"Quen. Người nhà của chị. Chắc là muốn liên lạc với chị."

"Vậy nếu như em không ở cạnh chị thì?"

"Không biết a —— " Đàm Phó Du nghiêng mặt đi, bộ dạng rất là cà lơ phất phơ, "Diệu lắm."Lúc này rồi sao còn có thể diệu lắm —— chân mày Tô Nguyễn Nguyễn đã nhíu ra chữ xuyên rồi, nhưng vẫn làm theo lời Đàm Phó Du đổi số gọi điện, quả nhiên lập tức thông máy.

Đầu bên kia là sự yên lặng thanh thanh tịnh tịnh.

Không có âm thanh của Đào An An.

Tô Nguyễn Nguyễn nắm điện thoại suy nghĩ một chút, giao lại cho Đàm Phó Du.

Như một quả boom cực to ai cũng không muốn tiếp, nói không chừng giây tiếp theo sẽ nổ chết bản thân, Đàm Phó Du nghĩ chốt bảo hiểm cũng đã ở trên đầu mình rồi, nở một nụ cười tràn đầy tự tin, đón lấy: "Ngài là vị nào a, tôi là Đàm Phó Du a."

"Ừm, đã biết, nhưng ngài có biết hành vi vừa rồi là bắt cóc không?"

"Ế không phải tôi đang ngoan ngoãn nghe ngài chỉ huy sao, kéo quần chúng vô tội vào không được tốt đâu, đàn em của tôi đến thăm hỏi tôi đi theo tôi, ngài còn ở đó ý kiến ý cò, không được tốt đâu."

"Vậy —— ở nhiều một giây tại chỗ của ngài cũng không được, tôi sợ —— chị của người ta lo lắng, ngài lái xe đưa người tới đây, phía cầu Song Lâm, dựa theo lộ trình, sáng sớm ngày mai sáu giờ không gặp không về, tôi đi với ngài, ngài phải thả người ra."

"Biết rồi, vậy đi, đừng bạc đãi đàn em của tôi, thân thể đàn em tôi không tốt, nói năng dịu dàng một chút."

Năm câu đã trấn định càn khôn, ném điện thoại về, tức tối nói: "Chị rời nhà lâu rồi, trước giờ đều lấy điện thoại người khác để báo bình an, bọn họ cảm thấy chị kỳ cục, bắt được hành tung của chị liền đuổi theo, muốn kéo về nhà đi xem mắt chứ gì —— " Đàm Phó Du chấp hai tay trước miệng thổi một hơi, mượn thế chà chà gương mặt, đôi mắt như được chà bóng, "Họ biết Ngô Vận, cảm thấy kỳ cục, làm gì có một đứa con gái vì một đứa con gái khác - mà ở trong mắt họ là đã chết - làm loại việc người bình thường sẽ không làm —— bắt xe dọc đường, đến nơi cần đến, đi tới đi lui, con gái con lứa nhiều nguy hiểm a —— may mà dọc đường gặp được đều là người tốt, cho nên chị vẫn an toàn."

Tô Nguyễn Nguyễn vuốt màn hình điện thoại, không nói gì.

"Nhỏ không sao đâu, lần này đuổi theo là anh trai chị, có lẽ đúng lúc ở gần, thấy tin nhắn của hai người, cũng đoán đại một nơi rồi chạy đến, không ngờ là sai chỗ rồi, bắt được bạn gái em —— em nhăn nhó cũng vậy thôi, chắc hừng đông là đến, ổng nói không có trói người, chỉ nhốt trong phòng, nếu lo lắng thì thuê một cái xe, lót sàn dày chút, đi đón cho nhỏ ngủ một lát." Đàm Phó Du nhẹ ngửa đầu, "Đi thôi, cũng đi ngủ một chút."

"Khách sạn?"

"Gì cũng được." Đàm Phó Du vậy mà cũng không khách khí, nói một câu 'đưa đến khách sạn', vừa vào cửa, hành lý đã vứt qua một bên.

"Có thể tắm không?"

"Xin cứ tự nhiên." Tô Nguyễn Nguyễn đóng cửa sổ lại, giữa khe hở nhỏ hẹp ngước đầu nhìn bầu trời cao xanh thẫm, màu xanh đen kia như một vệt mực nước làm đổ, nhìn xuyên qua là ánh sáng của bầu trời, như bán trong suốt, lại vẫn là đen, không có gì đẹp. Nàng lùi về hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, cúi gập người, trán đụng vào mu bàn tay.

Đàm Phó Du không lo nghĩ giống như nàng, tắm rửa xong đi ra giặt sạch quần áo trong hành lý, còn Tô Nguyễn Nguyễn thì ngược lại càng giống người ngoài hơn, trong cuộc u mê.

Nàng đứng dậy đi ra ngoài thuê xe, mua đồ ăn, kiểm tra tỉ mỉ lộ tuyến đến cầu Song Lâm, trong đầu lặp lại lời hôm qua Đàm Phó Du đã nói.

Đàm Phó Du cũng hoài nghi con sông đó.

Ngô Vận còn sống, bằng một phương thức khác.

"Rốt cuộc Ngô Vận nhảy sông hay nhảy lầu?"

"Không biết." Đàm Phó Du vừa giặt một cái khăn mặt, "Chắc nhảy sông, có thể nhảy lầu, không nhớ nữa."

"Tại sao không nhớ."

"Lúc đó rất hỗn loạn. Chị không có mặt, đột nhiên được cho hay là đã chết, trong nhà Ngô Vận không có ai, có người nói nhảy sông có người nói nhảy lầu, không ai xác định được, còn chị thì chỉ biết, lúc cậu ấy còn sống hay muốn ra bờ sông, chị ngăn lại."

"Trước lúc Ngô Vận nhảy sông, đã có người đốt vàng mã rồi?"

"Lâu lắm rồi. Em sẽ không ngốc đến cho rằng người đó đốt vì Ngô Vận chứ?"

"Chị có cách liên lạc với người nhà của chị ấy không?"

"Không có, trước đây thì có, về sau mẹ cậu ấy qua đời, chị cũng không có cách liên lạc với nhà cậu ấy."

"Qua đời như thế nào?"

"Vì bệnh —— này em gái, lúc nhắc đến người đã khuất em có thể trang trọng một chút không? Giọng điệu thẩm vấn phạm nhân đó chị không thích —— để chị đoán, tính cách bình thường của em là quen thói dùng cường thế điều khiển người khác sao? À em nói rồi, xin lỗi, chị quên."

Tô Nguyễn Nguyễn nghẹn lại, dừng mấy giây: "Em muốn ra cầu Song Lâm chờ."

"Không nghỉ ngơi à? Em chịu được?"

"Phiền chị."

"Vậy đi thôi —— em phải tin tưởng chị, chỉ dựa vào tình cảnh giống nhau của chúng ta, em phải thời khắc chú ý đến, An An của em sẽ rời bỏ em bất cứ lúc nào —— trong đầu của nhỏ có một âm thanh đang nói chuyện với nhỏ, mà em thì không nghe được bất cứ thứ gì."

"Ngô Vận từng nói vậy?"

"Từng, cậu ấy nói, có một người, còn rất ảo tưởng sức mạnh, hệ thống giải thoát số mệnh."

"Của bọn em là hệ thống hồi quang phản chiếu."

"Diệu."

"Vậy là ma nước?"

"Có lẽ, chung quy em cũng không thể tháo hết nước sông để coi có người chết ở dưới hay không." Đàm Phó Du ngồi ở phó lái, nhìn Tô Nguyễn Nguyễn đang loay hoay cái gì đó ở ghế sau, cười cười, "Thích bạn gái của mình nhiều như thế nào?"

"Không nhiều như thế nào cả." Tô Nguyễn Nguyễn mở google maps, "Cậu ấy rất bình thường, em cũng rất bình thường, không có khắc cốt ghi tâm như trong tiểu thuyết, bình thường làm người yêu nhau."

"Diệu." Đàm Phó Du xoa xoa tóc mai, "Chị nghĩ có lẽ chị phải quay về Lục đại một chuyến."

"Chị mệt rồi à? Không thể đi 'Đường gấp ngang dọc' nữa?"

"Chị từng nói, Ngô Vận đang bị nhốt, chị cảm nhận được sự tồn tại của cậu ấy, nhưng cậu ấy đang bị thứ gì đó vây khốn —— chị đã từng nghĩ điều này thật kỳ ảo, không ngờ sau chị còn có một người nữa."

"Thật ra em cũng không biết rốt cuộc em đang tìm kiếm điều gì —— " Đôi mắt Tô Nguyễn Nguyễn nhìn về phía trước, "Em chỉ là rất sợ mất cậu ấy."

"Lỡ đâu tìm được."

"Thứ em tìm kiếm là gì? Giả dụ, em tìm được hệ thống hồi quang phản chiếu đó rồi, là một oán niệm, cho nên kéo Ngô Vận lẫn Đào An An vào, bắt bọn họ không ngừng nhảy sông, không ngừng chết đi, thì em biết phải giải quyết nó như thế nào, đào ba thước đất? Hay là chết vì tình?"

"Không phải em còn đang tìm sao? Em gái, vui vẻ một chút, có thể sống bao lâu thì sống bấy lâu."

"An An nói, thời gian của cậu ấy không nhiều, hệ thống quy định thời gian cho cậu ấy, còn tám mươi ngày nữa. Giữa lúc đó, cậu ấy còn phải nhảy sông tự vận hơn chín mươi lần."

"Ngắn như vậy?" Đàm Phó Du hít một hơi lạnh, "Còn có thời hạn sao?"

"Ngô Vận chưa từng đề cập chuyện này sao? Hệ thống giải thoát số mệnh và hồi quang phản chiếu không giống nhau sao?"

"Từ lúc chị phát hiện cậu ấy muốn nhảy sông tự sát, đến lúc cậu ấy ra đi —— gần một năm. Cậu ấy chỉ cần nhảy sông một lần là có thể." Vẻ mặt Đàm Phó Du hơi có vẻ như đang nhìn thiểu năng, "Bạn gái em đắc tội thần thánh phương nào vậy? Phải nhảy hơn chín mươi lần? Không tốt chút nào a —— "

"Số ban đầu là trăm lẻ hai." Tô Nguyễn Nguyễn đứng ở trạm xăng bơm dầu cho xe, "Còn thừa hơn chín mươi lần."

"Hơn chín mươi lần? Cố tình để lại ám ảnh rồi."

"Ừm."

"Diệu." Đàm Phó Du cười, kết thúc đối thoại.

Xe ô tô như một đóm lửa thắp lên từ trong đêm đen, cầu Song Lâm gần ngoại ô, dưới cầu đúng lúc là con đường chữ T, không có xe nào chạy đến, Tô Nguyễn Nguyễn đỗ ở giao lộ, mở một nửa cửa sổ xe, tắt máy xe, quan sát xung quanh một hồi, ve kêu đến tê chân người.

"Còn sớm a, em ngủ một lát đi, bọn họ đến chị gọi." Đàm Phó Du hảo tâm nhắc nhở, nàng lắc đầu, cúi đầu lấy điện thoại ra, lo âu nhìn.

"Em gái đừng sầu, loại chuyện này, như em nói chị chạy tới chạy lui chạy khắp cả đại Hoa Hạ, có ý nghĩa gì? Có thể đạt được gì? Không phải vì cái sức mạnh đáng sợ ở trong đầu, là vì an tâm. Em cũng vậy, em tìm tới tìm lui, này này nọ nọ, thứ siêu nhiên này, em xốc quan tài của Marx lên ổng cũng không thể đem chủ nghĩa nào cho em tham chiếu." Đàm Phó Du xoay người xuống xe, lách qua đuôi xe tới gần cửa sổ Tô Nguyễn Nguyễn mở, "Ngủ một lát thì không đến nỗi mệt mỏi lái xe, đẹp thì đẹp đó, nhưng chị đây đâu đến mức cướp sắc a —— "

Tô Nguyễn Nguyễn lễ phép cười hai tiếng.

"Diệu, si tình nữ nữ." Đàm Phó Du móc ra một gói thuốc lá, "Được không?"

"Đừng làm cháy cây cối." Tô Nguyễn Nguyễn xua tay, ý bảo mình không ngại, "Em khó chịu trong lòng."

"Vậy em khó chịu đi, may là em tin tưởng chị, chị hút thuốc ở bên kia, hai điếu rồi quay lại ngay."

"Vâng." Tô Nguyễn Nguyễn nhìn theo Đàm Phó Du ngồi xổm ở đầu cầu, theo ánh lửa nhỏ mà xác định đó là Đàm Phó Du mà thôi, nàng chống đầu của mình, cảm thấy bên trong đều là hồ dán, nàng ghét chính mình không thể khống chế sự vật như vậy, hoàn toàn vô dụng —— lòng tự tin sụp đổ, nàng buông tay, khoác lên cửa sổ, nhớ nhung Đào An An không thể kiềm chế.

Nhớ rồi nhớ, vậy mà ngủ lúc nào chẳng hay.

...

Nàng bị Đào An An vỗ tỉnh, Đào An An đứng bên ngoài cửa sổ xe nhẹ lay nàng dậy, nàng hoảng hồn tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh yên lặng kia, phản ứng đầu tiên là cắn đầu lưỡi không để mình khóc, nắm chặt lấy tay phải của Đào An An, ló đầu ra nhìn, trên cầu có một chiếc xe đang chạy khỏi tầm mắt, cảnh nền là sông chảy róc rách, hai bên bờ cây cối xanh mướt.

Mặt trời mới ló dạng, ửng đỏ e thẹn.

Đàm Phó Du nhắn tin cho nàng: Gặp lại tại Lục đảo.

Đào An An để mặc cho nàng nắm chặt, cũng không oán giận câu nào, cúi đầu xuống chạm vào trán nàng: "Đừng sợ."

"Cậu mới —— tôi không sợ, tôi sợ cậu —— tôi... mặt trời, mặt trời chói mắt quá."

"Chuyện này tuột khỏi tầm khống chế của cậu?" Đào An An cười, "Không sao."

Một đêm này dọa không hỏng Đào An An nhưng hù cho tiểu công chúa sợ hãi.

Đàm Phó Du mà biết chắc chắn sẽ vỗ đùi kêu lên diệu a diệu a.

===

Mở 3/3 - Xong 4/3 - Sửa lần cuối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.