Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 57: 84 ngày



Hệ thống nói, còn tám mươi bốn ngày.

Tám mươi bốn ngày.

Oán niệm còn chín mươi tám.

Hình như hệ thống có một bộ đếm số, khoảnh khắc âm thanh hệ thống xuất hiện thì mấy chữ số này cũng hiện ra.

Trong đầu Đào An An sóng gió gian nguy, điên cuồng gào thét, cũng không hiện núi sương. Nàng mở mắt, sắc trời dần sáng, kim đồng hồ đứng yên ở số bốn để người khác nhìn thấy góc của nó.

Hôm qua hệ thống phát ra tiếng với nàng, vài giây ngắn, giống như là lâu ngày gặp lại, sau đó không có sau đó nữa, nàng cố trốn bước chân Tô Nguyễn Nguyễn tiến đến quấy nhiễu mình, phục hồi tinh thần hệ thống đã lại rơi vào yên lặng.

Trong khoảng thời gian này nàng giữ thái độ hoài nghi hệ thống, hệ thống cũng không lên tiếng giải thích, cũng không nhắc chuyện này với nàng, cho nên nàng thậm chí quên mất mình đã từng trùng sinh.

Hệ thống xuất hiện vào 4 giờ lẻ hai phút sáng, giọng nói không gợn sóng, cũng không nghe ra bất cứ tâm trạng nào như trước, không nghe ra nam nữ.

Trong đầu tóm gọn những suy nghĩ lúc trước của bản thân một lần hoàn chỉnh, khựng lại một chút, rồi lại nghĩ, dù sao hệ thống cũng biết trong đầu mình nghĩ gì, không cần cố kỵ.

"Ngươi là hệ thống giải thoát số mệnh đúng không?"

"Phải." Âm thanh của hệ thống rất bình thản, "Là một."

Hệ thống biết nàng muốn hỏi gì.

"Vậy tại sao Ngô Vận nhảy một lần là được, mà tôi thì —— " Đào An An đờ đẫn mở to hai mắt, Tô Nguyễn Nguyễn ngủ say bên cạnh, cuộn tròn hai chân, ôm lấy eo nàng, giống như ôm một con búp bê lớn, ngủ đến không có mỹ cảm gì cả, cũng không có an toàn gì cả, quần tuột thấp, eo vừa mảnh vừa trắng, Đào An An xoay qua kéo quần cho nàng, tốn công tốn sức để không quấy nhiễu đến nàng, đổ cả mồ hôi, quay đi, thở phào một hơi.

Hệ thống như là đang chờ nàng làm xong việc, vừa rồi vẫn trầm mặc, hiện tại lên tiếng phá vỡ: "Bởi vì Ngô Vận chỉ rơi xuống nước hai lần."

Vậy tin đồn nhảy lầu từ đâu mà đến. Trong đầu Đào An An hồi tưởng lại một lần, mọi người nói Ngô Vận nhảy lầu chết, nhảy sông chết, hai lựa chọn không phải cái này thì là cái kia, vậy nhảy lầu là từ đâu mà đến, Ngô Vận tự nói là nhảy sông, thế nhưng nhảy sông là giải quyết được oán niệm rồi ——

"Bởi vì cô ấy không phải chủ động nhảy thì trùng sinh rồi, nhảy lầu một lần, nhảy sông một lần, lần thứ hai cô ấy nhảy lầu." Hệ thống cắt lời nàng, "Cô ấy không tin tôi."

Muốn người ta tin ngươi thế nào.

"Không tin thì thôi, ai cần tin hay không."

Dường như hệ thống tức giận, gọi thế nào nữa cũng không được trả lời.

Cơn buồn ngủ không còn nữa, không thể làm gì khác hơn là trằn trọc tự hỏi, nguyên nhân Ngô Vận chết đúng là loạn.

Mà mình thì? Mình lần lượt trùng sinh, lặp lại một kiểu chết, kết quả cuối cùng trong miệng người khác sẽ là phiên bản gì?

Vậy hiện tại nàng bỗng dưng không nhảy sông nữa, tại sao không một ai có ấn tượng "Đào An An nhảy sông mà chết"?

Chuyện kỳ hoặc thổi phình người nàng, trống trơn một đoàn sầu lo quẩn quanh không đi, nàng cảm thấy kỳ hoặc, chuyện của Ngô Vận đặt ở trước mặt, nàng đắn đo do dự, cũng vững lòng mình không thể nào tin tưởng hệ thống vô điều kiện.

Quay sang, Tô Nguyễn Nguyễn mở to mắt nhìn nàng.

"... dậy rồi à?" Nàng khàn giọng hỏi, mím môi, vuốt mớ tóc mai lộn xộn của Tô Nguyễn Nguyễn.Sức lực trên lưng là cơ thép xương sắt, làm sao cũng không thể nới lỏng, nàng cũng mặc cho Tô Nguyễn Nguyễn sáng sớm mở mắt còn mơ mơ màng màng ôm, Tô Nguyễn Nguyễn đóng mắt lại, không nói gì, đầu chôn ở cổ nàng, không bao lâu hơi thở đều đều truyền đến, xương quai xanh ngứa ngáy.

Coi như là quay lại giằng co với giấc ngủ thêm hai mươi phút, tiếng đồng hồ báo thức ầm ĩ kêu lên. Đào An An gian nan với tay đến tắt, đánh thức Tô Nguyễn Nguyễn dậy, 4 giờ bốn mươi rời giường, nghe tiếng Anh, ăn sáng, sau đó muốn sớm đến sân tổ chức của trường, hôm nay là ngày đại hội thể thao dưới nước được cử hành.

Yên lặng rửa mặt, hết thảy đều đâu vào đấy.

Có lẽ do thức quá sớm, mọi người im lặng không nói chuyện với ai, quần ngủ của Tô Nguyễn Nguyễn vẫn là tuột rất thấp, Đào An An nhẫn nại kéo quần cho nàng, cảm thấy mình như một bảo mẫu, không thể nào không lo cho tiểu công chúa, nàng phải làm sao tin tưởng hệ thống tự mình bịch bịch đi nhảy sông đây?

Ôm ở trong lòng, Tô Nguyễn Nguyễn vẫn còn mơ màng, rửa mặt xong thì liền càn rỡ, quay đầu hôn nàng, Đào An An để mặc, lại phát hiện ngày hôm nay tiểu công chúa rất càn rỡ, dính trên người nàng không chịu xuống, nàng thở không ra hơi liền vỗ vỗ mông nàng, cứng rắn đẩy ra, cầm lược bắt đầu chải mái tóc rối, nhất thời không nói gì.

"Hừ hừ hừ." Tô Nguyễn Nguyễn là quỷ ấu trĩ, lắc lắc đầu đi làm đồ ăn sáng, một đầu lông xanh trông rất buồn cười. Đào An An từ trong gương hình dung bóng lưng của nàng, càng cảm thấy Tô Nguyễn Nguyễn người cũng như tên.

5 giờ mười phút hồ bơi xuất hiện một đám người, lại còn mang ghim cài ngực xấu kinh khủng của đại học Lục đảo, hai nhóm giáo hội học sinh và hội học sinh, cùng làm những chuyện vặt vãnh, Tô Nguyễn Nguyễn vỗ vỗ micro trên sân khấu, cô gái ở phía sau nàng cầm một chồng tư liệu đặt trên bàn hội trưởng.

Đào An An vốn không cần đến nhưng mà nàng vẫn đến để tăng nhân số, cụ thể là làm osin, quét rác đặt nước đồ ăn vặt bỏ rác dán poster, cách Tô Nguyễn Nguyễn rất xa.

Cách rất xa thì liền nhìn thấy những thứ Tô Nguyễn Nguyễn không thấy.

Một nam sinh tai đeo tai nghe bước vào, nhìn kỹ có vẻ quen mắt, hình như là nam sinh quen biết với Tào Đông lần trùng sinh kia gặp, là vị có thành kiến với Tô Nguyễn Nguyễn, nàng nhìn thấy liền chú ý đến hắn, người đó qua bàn hội trưởng nói gì đó, quay sang, hình như bắt gặp ánh mắt của nàng, liền nhoẻn miệng cười, sải bước đi đến.

Tháo tai nghe xuống, ngón tay nam sinh nhẹ gõ lên bàn: "Bạn học, hình như đây là lần đầu tôi thấy cậu, mới gia nhập hội học sinh à?"

"Không phải, tớ đến hỗ trợ." Đào An An mỉm cười.

"Mấy chuyện này để bọn họ làm là được rồi, cậu nhìn nhiều bẩn mắt. Ế, chỗ kia có đồ ăn tôi đi lấy cho cậu."

"Cám ơn, không cần." Đào An An dọn bàn xoay người muốn đi.

"Ế đừng vội a, còn lâu lắm mới khai mạc, hiện tại cậu cố sức làm một lát nó lại loạn thôi, nghỉ ngơi chút đi."

"... không sao, không phiền."

"Cậu tên gì a? Tôi cứ cảm thấy đã gặp cậu ở đâu."

"... Đào An An."

"À nghe danh nghe danh, học bá đúng không, hèn chi tôi cứ thấy cậu quen mắt, hey, không phải tôi nịnh đâu, trong những người được tuyên dương lần trước, tôi phục cậu nhất đó."

"... cám ơn."

"Thật, cậu đừng cười, tôi vừa nhìn thấy cậu liền hợp ý, nói mấy câu xuất phát từ nội tâm với cậu, lần tuyên dương đó, trên sân khấu ai nấy ăn mặc đều ít, trời đâu có nóng đến mức đó đâu, cũng không phải đại hội thể thao dưới nước như hôm nay. Mà hôm nay nói dễ nghe thì là đại hội thể thao dưới nước, không dễ nghe thì chính là liếc mắt đưa tình, một đám nam sinh dưới kia đều trông ngóng muốn xem nữ sinh khỏa thân a, nữ sinh cũng vậy, làm gì có ai cứ nhìn chằm chằm bụng nam sinh, chả ai đứng đắn, tôi chỉ cảm thấy cậu tốt, lần đó cậu vừa lên sân khấu, wa, thật là một người trong trắng thuần khiết, tựa như tiên nữ, hoàn toàn khác biệt đám người còn lại —— cậu nói đi trời ạ trời có nóng như vậy sao mà ăn mặc ít như thế? Nhìn mà phát bực nên tôi mới nói thôi, cậu đừng nói lại với người khác —— "

Có lẽ nam sinh này thuộc loại vừa thấy mặt liền cho rằng mình và người khác quan hệ rất thân thiết, hở một tí liền 'xuất phát từ nội tâm', bản lĩnh xuất phát từ nội tâm luyện phải nói là xuất thần nhập hóa, cho rằng làm như vậy có thể đạt được tình hữu nghị quý giá, nuốt miếng nước bọt, thấy Đào An An chống mặt nhìn mình, làm như được cổ vũ: "Những lời này tôi không có nói với Tô Nguyễn Nguyễn, cũng không có nói với Nhan Nhược Đan, hai con nhỏ đó không phải đều là hội trưởng sao, hai con đó, cậu nghĩ nó leo lên chức như nào? Không phải đều ám thị với giáo viên sao? Ai chẳng biết chứ, lúc tranh cử, một đứa ăn mặc mát mẻ hơn một đứa —— "

"Bên kia có người gọi tớ." Đào An An cắt lời 'xuất phát từ nội tâm' của hắn, xoay người chỉ chỉ qua bàn hội trưởng, Tô Nguyễn Nguyễn đang vỗ micro, nói: "Bạn học đang dọn dẹp ở khu số sáu phía đông đến bàn hội trưởng một cái."

"Ờ, cậu đi đi, hai ta thêm weixin nha, tôi cảm thấy mình và cậu rất hợp ý." Nam sinh lấy điện thoại ra, trong ánh mắt tràn ngập 'xuất phát từ nội tâm'.

Đào An An xua tay, "Tớ không có mang điện thoại, có cơ hội thì thêm."

Vội vàng không kịp mà xoay người chạy về phía Tô Nguyễn Nguyễn, nàng hoài nghi nếu mình tiếp tục nghe cái màn bịa đặt sỉ nhục chửi bới Tô Nguyễn Nguyễn đó, liền sẽ không nhịn được nữa. Tô Nguyễn Nguyễn làm như có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ, đúng lúc gọi nàng đến, nàng thầm thở phào một hơi.

"Nó nói cái gì với cậu?"

"Nói bậy về cậu." Đào An An lời ít ý nhiều, thấy tay Tô Nguyễn Nguyễn cầm thứ gì đó sáng lấp lánh, "Lại cái thứ này?"

"Lần này tôi ghim cho cậu, không được tháo xuống." Tô Nguyễn Nguyễn cười, "Đừng nói chuyện với nó."

Nhan Nhược Đan ở kế bên nói chuyện với một nam sinh, đột nhiên xoay qua cười cười với Đào An An: "Tên đó hay như vậy, ung thư trai thẳng có tiếng, gia đình có chút thế lực, lúc tranh cử còn nhờ cha mẹ ra mặt, lúc đó giáo viên cũng phải giật mình, nói là học sinh thời nay khó lường a, tranh cử cán bộ thôi đã biết vận dụng quan hệ gia tộc rồi, bọn này chưa từng để ý tới nó —— cậu cứ coi như nó không tồn tại, nếu không thì nó sẽ hay tác quái, ngăn không được, quản không nổi."

Thì ra cả hai người đều cùng nhìn nam sinh kia chẳng hiểu sao lại đến bắt chuyện với nàng.

Đào An An từ trên cao nhìn xuống, nam sinh đó tựa vào bàn nghỉ ngơi, không nhìn ra được đang làm gì, nhấc một chân lên lắc lư, có vẻ thích thú.

Màn đại hội thể thao này cũng bình thường nhàm chán như các đại hội thể thao khác, lãnh đạo nói chuyện, mọi người ai nấy tự hiểu mà chơi điện thoại, Đào An An đưa nước cho mọi người, yên tĩnh như một cái cọc.

Dường như nam sinh thật sự rất buồn chán, vô luận là Nhan Nhược Đan hay Tô Nguyễn Nguyễn đều không sắp xếp nhiệm vụ cho hắn, hắn tiến đến xin nước, cười tủm tỉm: "Lại gặp mặt rồi, rất có duyên."

"Ừm."

"Cậu thật sự không mang điện thoại?"

"Không mang, tớ không thích." Đào An An quay sang, cầm nước nghĩ đưa cho ai thì tốt, chính ngay lúc này, Hứa Chi Hoán trồi lên từ bể bơi, nhìn thấy nàng, cười tủm tỉm đưa tay qua xin một chai nước.

"Vừa rồi hội trưởng tìm cậu. Cậu đi đi, tớ ở đây trông cho, tớ chưa có trận đấu."

Nàng muốn hỏi vị hội trưởng nào, Nhan Nhược Đan hay Tô Nguyễn Nguyễn, Hứa Chi Hoán hiếm khi khách khí như vậy làm nàng thấy không quen, nhưng nghĩ đến ánh mắt sáng quắc in trên lưng ở đằng sau, nam sinh này nhìn nàng chòng chọc, không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được sự rắp tâm bất lương 'xuất phát từ nội tâm' của hắn, nàng vội vàng lên tiếng, nhìn thấy ở một góc bàn hội trưởng, Tô Nguyễn Nguyễn cầm điện thoại đặt bên tai, đứng dậy bỏ đi.

===

Hoàn thành 17/3 - Sửa lần cuối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.