Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 59: Cậu dọa đến tớ rồi



"Ềy đôi em ở đây đoan trang chăm chú cũng không ngược được chị a, chị nói một chút về việc hai người vừa bàn đi, chung quy không thể nào đều là họ Vương!"

"Ờ." Đàm Phó Du bắt đầu xòe ngón tay nói mình làm sao nhìn thấy Trương Mộc Thanh, làm sao nhớ ra Trương Mộc Thanh không phải thứ tốt lành, thêm chút mắm dặm chút muối, làm gương mặt đang yên đang lành của Tô Nguyễn Nguyễn nhuộm cho đen thui, nữ kim cang mặt đen u ám đến có thể vắt ra nước.

"Oán niệm còn lại, chín mươi tám, cô còn tám mươi bốn ngày." Âm thanh của hệ thống lại xuất hiện.

Đào An An khựng lại, cảm thấy đau đầu, cảm giác giống như tiếng cười của Ngô Vận lại trở về dằn vặt một lần nữa.

Thế nhưng hệ thống chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu, không nói chuyện gì khác. Nếu thật sự có hàm nghĩa nào cần phân tích, thì nó chính là con sông gần trong gang tấc kìa, cô có thể nhảy xuống.

Sắc mặt khó coi, nàng nhớ tới chuyện ban sáng hệ thống nói với mình.

"Sao vậy?" Tô Nguyễn Nguyễn nghe những lời phân tích vô căn cứ của Đàm Phó Du xong, thấy sắc mặt nàng không đúng, liền đưa tay sờ trán nàng, lạnh lạnh, không nóng, lúc này mới rút về.

"Hệ thống vừa nhắc nhở tớ, oán niệm còn thừa chín mươi tám, tớ còn tám mươi bốn ngày."

"Hệ thống chính là tên lừa đảo, còn dám ra đây nói chuyện... không phải đã kết luận được rồi sao, hệ thống chính là đại thủy quỷ, thấy em sắp đi du lịch sợ em không nhảy sông nên vội vàng nhắc nhở em trước khi đi, sông cũng ở bên cạnh, thôi kệ nó, nhanh trở về sắp xếp đồ đạc đi, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng nghe hệ thống nói hươu nói vượn." Đàm Phó Du nghe hai chữ hệ thống liền chống hông phẫn nộ như Mẫu Dạ Xoa, chỉ trỏ hai nàng nhanh đi về, "Lúc đó Ngô Vận còn đang sống khỏe mạnh, lại đi nghe nó nói tào lao —— chờ hai đứa trở về rồi chúng ta tháo nước sông ra coi là thứ gì tác quai tác quái, đi đi đi đi, yên tâm đi chơi đi —— "

"Em cảm thấy chị nói đến diệu." Tô Nguyễn Nguyễn phụ họa, "Chị xem, trong mấy câu chuyện ma, không phải quỷ nước đều tìm mọi cách lừa người xuống sông sao. Còn hệ thống nữa, thật sự là cùng một loại."

Đào An An không lên tiếng, hình như là ảo giác, nàng nghe được tiếng hệ thống thở dài.

Thế nhưng ngẫm nghĩ lại, có thể là bản thân thở dài, chỉ là nàng đang nghĩ đến hệ thống cho nên tự mình mỹ hóa cho nó.

Trong đầu có vài điểm đang lóe lên, tạo thành một mạng lưới, giữa một vài đoạn có không nhiều sự liên quan, nếu muốn liên kết chúng lại, nàng cần hệ thống tự nói, mà nàng chỉ cần tìm được chứng cứ thiết thực đáng tin cậy để chứng minh lời hệ thống nói có đạo lý là được.

Sở dĩ nàng lựa chọn tin tưởng hệ thống, không phải vì truy cầu kiếp sau hạnh phúc hay cảm thấy cuộc đời hiện tại không tốt, cho tới bây giờ nàng cũng không yêu cầu xa xỉ kiếp sau sẽ thế nào —— nàng lựa chọn tin tưởng hệ thống, hoặc là nói, có một chút nguyện ý tin tưởng hệ thống, bởi vì nàng vốn nhất định phải chết, mà hệ thống đã cho nàng tân sinh.

Nếu như nàng chưa từng trùng sinh, nàng vốn đã chết.

Thì sẽ không biết được Tô Nguyễn Nguyễn vốn giống như cách nàng rất xa, trên thực tế lại thích nàng và có dũng khí đến nói với nàng, hey, tôi thích cậu a Đào An An; thì sẽ không biết được thì ra Tô Nguyễn Nguyễn sợ sấm, đúng là giấu cũng đủ sâu; thì sẽ không biết được Tô Nguyễn Nguyễn thích ôm gì đó để ngủ, với dáng vẻ một chút cũng không có an toàn; thì sẽ không biết được Tô Nguyễn Nguyễn đã lên kế hoạch xuất ngoại, mặc dù đang ở ngay trước mắt nàng, trên thực tế lại vẫn là cách nàng rất xa, chưa từng nói đến việc này cùng nàng.

Vừa nghĩ đến đây, lấy lại tinh thần thì Tô Nguyễn Nguyễn đã kéo nàng đi thật xa, cả hai đi qua con đường cây, đi qua con đường lớn của trường, tiệm hoa quả của trường vẫn kín người như trước, bán dưa Hami lạnh, Tô Nguyễn Nguyễn vừa đưa một miếng cho nàng, trả tiền, lấy một miếng khác.

Đào An An đút miếng của mình cho Tô Nguyễn Nguyễn ăn, Tô Nguyễn Nguyễn vẫn có chút rụt rè, cắn một miếng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền vội vã luống cuống vỗ nàng một cái, trong miệng ú ớ cái gì không rõ, suy nghĩ một chút, mới nhớ ra nuốt xuống.

"Tôi định nói với cậu, hôm nay tôi gọi điện cho ba mẹ mình."

"À ừ." Thật là, giờ tới lượt Đào An An luống cuống, nàng sợ Tô Nguyễn Nguyễn sẽ nói việc bản thân muốn xuất ngoại.

"Ừ, tôi nói với họ tôi có bạn gái rồi." Giọng điệu của Tô Nguyễn Nguyễn rất là kích động, giơ bàn tay Lan Hoa Chỉ không biết học từ ai, "Biết mẹ tôi nói gì không? Mẹ nói ai da Nguyễn Nguyễn của chúng ta rốt cuộc trưởng thành rồi! Thật tốt quá! Lúc nào mang đến cho ba mẹ gặp một lần a!"

Đào An An khựng người, cắn một miếng dưa, không lên tiếng.

"Tôi siêu vui vẻ, bọn họ nói nghỉ hè rảnh rỗi thì qua chơi, tôi muốn đưa cậu theo cùng, tôi —— dù làm vậy có lẽ có hơi tự chủ trương, nếu cậu không vui tôi có thể đến nhà cậu gặp bác gái trước, sau đó cậu lại theo tôi đi gặp ba mẹ, đi mấy ngày là được rồi, tôi hứa rồi, đồng ý thay cậu rồi, cúp máy xong tự dưng thấy không ổn thỏa lắm, lỡ đâu ngày nghỉ cậu có việc thì tiêu, cho nên hôm nay tôi cứ tìm cơ hội nói với cậu... vừa quên mất, ưm —— đừng đút nữa cậu ăn đi ưm..."

Thì ra là mình nhạy cảm nghĩ nhiều quá, cho rằng Tô Nguyễn Nguyễn làm gì cũng không chịu nói với mình.

"Mẹ còn nhắc tới việc tôi đi du học, nhưng mà tôi nói ở bên đây tôi đang lập nghiệp cùng bạn, e là không thể đi, đã định nói sớm thế nhưng chưa có cơ hội, họ nói, a vậy rất tốt, tích lũy kinh nghiệm cũng là chuyện tốt. Tôi đoán chắc chắn họ cũng biết chuyện có cả đống đoàn đội lập nghiệp đều chết non, thế nhưng họ rất ủng hộ, tôi thật sự vô cùng, vô cùng vui vẻ, bọn họ rất văn minh tiến bộ, bọn họ bắt đầu tôn trọng sự lựa chọn của tôi, tôi muốn đưa cậu đi gặp bọn họ, chắc chắn họ sẽ thích cậu, tôi —— "

"Tớ sống được đến lúc đó sao?" Đào An An nói một câu rất giết phong cảnh.

Tô Nguyễn Nguyễn chợt cứng người: "Cậu lại nói hươu nói vượn, tại sao không sống được đến nghỉ hè? Cậu còn có thể sống rất lâu, dưỡng lão cho tôi, làm đám tang cho tôi, chờ tôi chết rồi cậu cô đơn sống một mình, cho tức chết cậu."

"..." Đào An An cắn một miếng dưa Hami, ngọt đến buốt răng.

"Sao cậu không nói gì, tôi lại ấu trĩ rồi sao? Đâu có đâu..."

"Ngốc." Đào An An xoay mặt qua, quý hóa vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của nàng, "Rất ngốc."

"..."

Tô Nguyễn Nguyễn còn chưa kịp nghĩ tại sao mình từ nữ thần biến thành đồ ngốc, thì đã thấy ánh mắt Đào An An phân tâm chuyển đi nơi khác.

Sau tiệm hoa quả là khu nhà trọ, bên này là nhà trọ học sinh của nam, bên kia là khu nhà trọ công nhân viên, chỗ ở rất nhỏ, dì căn tin dì vệ sinh đều ở bên cạnh, tiện quản lý.

Người trung niên kéo bao công cụ làm vườn khom lưng đi vào.

"Sao vậy?"

"Không có gì, thấy ông ấy quen mắt."

"Chẳng lẽ là người đốt vàng mã ở bờ sông?" Tô Nguyễn Nguyễn cả gan, "Đi theo."

"Không, chỉ là cảm giác, tớ không xác định, chưa thấy qua nhiều người làm vườn lắm."

"Đi theo rồi tính, làm cỏ tỉa cây không phải đều như nhau sao, cũng có thể nhìn xem ông ấy sống ở đâu, nói không chừng sau này còn có thể gặp lại." Tô Nguyễn Nguyễn vỗ lưng nàng, làm đầu tàu gương mẫu, làm bộ rất tùy ý, đi theo sau người trung niên.

Thế nhưng nhà trọ công nhân viên có hơi không tiện, vào cửa phải quẹt thẻ, có khả năng là cố ý đề phòng học sinh đi vào —— nhưng người tiến vào không hề ít, quẹt thẻ đều là làm màu, bị yêu cầu làm lúc tổ chuyên gia đến, bình thường không có ai quan tâm. Cả hai chưa thấy rõ mặt mũi của người trung niên, chỉ biết đại thể ông ấy đi vào tòa nhà nào, xa xa nhìn, lại gần quan sát một phen, xác định vị trí tương đối của tòa nhà.

"Hầy, không thấy rõ mặt mũi." Giọng nói Tô Nguyễn Nguyễn lộ ra vẻ tiếc hận, Đào An An liếc nàng một cái, nhét miếng dưa Hami cuối cùng vào miệng nàng.

"Toàn là tôi ăn —— " Tô Nguyễn Nguyễn phồng má.

"Ăn no có sức làm việc."

"... Muốn làm gì?"

"Làm cơm."

...

Máy làm cơm Tô Nguyễn Nguyễn.

Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, Đào An An yên tâm thoải mái tiếp thu việc nàng làm cơm, trước đây nàng chưa bao giờ rửa tay làm canh, từ năm ba đại học bắt đầu quyết tâm muốn làm một người dịu dàng, cho nên học tập, học không bao lâu thì thực hành trên miệng Đào An An.

Tiến bộ rất nhiều, Tô Nguyễn Nguyễn thông minh.

Nàng từng một lần may mắn được ăn bánh bao Đào An An thưởng cho mình, kỹ năng làm bánh bao của Đào An An xuất thần nhập hóa, ngón tay nhúc nhích một cái chưa kịp nhìn thì một cái bánh bao đã hoàn thành, bởi vậy nàng cho ra kết luận Đào An An nhất định rất giỏi làm cơm, nhưng Đào An An rất ít khi làm cơm cho nàng, Tô Nguyễn Nguyễn nghĩ một vòng như vậy xong liền cảm thấy muốn ăn bánh bao nhãn hiệu Nguyễn Nguyễn do Đào An An làm, nhưng mà Đào An An không dễ dàng động thủ, mỗi lần động thủ nhất định là lúc rất rảnh rỗi.

Từ khi sống chung với nàng Đào An An liền trở nên rất rảnh rỗi, trước đây Đào An An làm đủ công việc bán thời gian, từ thành đông chạy vội tới thành tây cũng không thở gấp, chỉ là lần nào ngồi xe cũng khó chịu, xuống xe liền nôn thốc nôn tháo mới bại lộ thì ra Đào An An cũng không làm bằng sắt. Ngoại trừ những thứ này, còn có đi ra ngoài làm việc với nàng, như là chuẩn bị bên ngoài hội trường, đội chụp ảnh cần-thì-tìm cho công ty đám cưới, những công việc dễ dàng một chút Tô Nguyễn Nguyễn đều đem đến cho Đào An An lựa chọn.

Nhưng sau khi sống chung với nhau, con đường tin tức của Tô Nguyễn Nguyễn đột nhiên tắt mất, nàng cảm thấy Đào An An cố gắng làm việc bán thời gian như vậy, sợ là bên trọng bên khinh không tập trung học tập, vì vậy chỉ còn lại công việc ở cửa hàng tiện lợi. Thế nên liền rảnh rỗi, có thể chậm rãi làm bánh bao cho nàng, cùng làm sủi cảo, bao bánh trôi nước.

Sau này hỏi mới biết được Đào An An từng làm công cho cửa hàng bánh bao, kỹ năng cơ bản này là do học được.

Nàng liền không đành lòng để Đào An An nhớ tới cuộc sống đi làm công nữa, tự mình chậm rãi học tập tìm tòi cách làm cơm có ngon có dở giúp đỡ Đào An An, ban đầu Đào An An còn ngại ngùng, đến bây giờ, vô cùng tự nhiên nói, cậu làm cơm a.

Thật tốt.

Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy Đào An An đã cách mình gần hơn một chút.

"Không, tôi không làm." Ngạo kiều một câu mang tính tượng trưng. Chỉ cần một ánh mắt của Đào An An, nàng sẽ lập tức nói được được được tôi đi làm.

"Vậy tớ làm." Lòng bàn tay Đào An An đặt trên mặt nàng, "Hôm nay cậu làm tớ sợ muốn chết."

Gì? Làm gì dọa đến cậu ấy?

Tô Nguyễn Nguyễn không rõ, nhưng mà Đào An An ôm nàng, thở dài một tiếng: "Cậu thật sự dọa đến tớ rồi."

***

Tô Nguyễn Nguyễn nói muốn giảm cân, thế nhưng buổi tối ăn so với ai cũng đều nhiều hơn.

Nhìn thoáng qua cánh tay cẳng chân, Tô Nguyễn Nguyễn mà giảm cân liền có một đống lớn nữ sinh cảm thấy xấu hổ.

Hơn nữa nàng không phải mong manh đến liễu mềm đỡ gió, mà là cơ thịt cân xứng, mặc quần áo thì gầy cởi ra thì có thịt —— Tô Nguyễn Nguyễn không thích quá trình bản thân cởi quần áo ra thì có thịt, cảm thấy muốn giảm cân, thế nhưng buổi tối liền tốn công, cơm nước xong vuốt bụng nhớ tới việc giảm cân.

Đào An An dọn dẹp chén đũa, đi rửa chén, tiếng nước vừa vang lên Tô Nguyễn Nguyễn liền ôm bụng chạy ra: "Tôi rửa tôi rửa —— "

"... không sao, cậu ra kia đi."

"Không được." Tô Nguyễn Nguyễn tắt nước, "Gần đây cậu không nghe được tiếng cười kia nữa hả?"

"Không có." Đào An An vặn mở nước, mang bao tay rửa chén.

"Vậy mai rửa có được không?"

"Ngày mai phải đi chơi, cậu muốn ngâm đến mốc meo à?"

"Ò."

"Chờ tớ một lát, xong ngay." Đào An An nhìn thẳng không nghiêng mắt xem Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn trở nên rất là dính người, vòng tay ôm eo nàng, mặt dán trên lưng, cọ cọ như con mèo nhỏ, thấy nàng vẫn không để ý tới, cụt hứng đi ra bếp.

Lúc rửa chén nàng lại nghĩ tới cái gì, nếu là phải xa nhà, trong tủ lạnh còn hoa quả dễ hư, chắc lấy ra làm salad, nghĩ tới sáng sớm ngày mai phải ăn cơm rồi mới đi, nàng liền lấy đậu nành ra rửa ngâm. Càng nghĩ càng cảm thấy nhiều việc, lần lượt làm cho xong.

Vừa ra bếp trên lưng liền có một bàn tay dò đến mò mẫm không an phận, Tô Nguyễn Nguyễn ôm nàng, nghiêng đầu cọ cọ cổ nàng, e dè chần chừ một lát, hôn lên khóe môi nàng. Thấy nàng không có ý kiến, bộ dạng như ngầm đồng ý, liền mím môi ra nụ cười vui sướng, há miệng cắn nàng, vừa định biến thành làn gió triền miên ôn nhu, hai tay Đào An An liền khoác lên đầu vai nàng, ghìm nàng lại.

"Tớ chưa đánh răng."

"..." Tô Nguyễn Nguyễn dừng một chút, "Tôi đánh rồi, không sao."

"Rửa tay chưa?"

"Lúc tắm rửa rồi.: Tô Nguyễn Nguyễn càng nghĩ càng đắc ý, nàng cọ Đào An An, gác đầu trên vai hai tay câu đến cần cổ, tay phải từ eo thon di chuyển lên trên, dò vào trong T-shirt.

"Tớ đi tắm." Đào An An trơn trượt như cá trạch, vặn người né tránh, bưng tô salad tiện tay làm qua, "Đi tới đi lui nhiều một chút sẽ tiêu hóa nhanh."

"... không muốn ăn."

"Không ăn sẽ hư." Đào An An nghiêm túc giao cho nàng, một ánh mắt không muốn cũng phải nhận, không ăn cũng phải ăn, "Chờ tớ."

"Chờ... a... có thể hả?" Tô Nguyễn Nguyễn nhạy bén bắt được thông tin nào đó.

"Có thể." Đào An An đỏ mặt, "Đi chơi về nó hư đó, ăn nhanh đi."

Tô Nguyễn Nguyễn đắc ý chờ đợi.

===

Hoàn thành 21/3 - Sửa lần cuối

( ͡° ͜ʖ ͡°)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.