Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 6: Quan tâm lan tràn



Từ góc độ của Đào An An nhìn đến Đào An An, mạo kiểm và kích thích giống như đang xem đá dế, nếu có một người vượt thời gian, nhìn Đào An An, chắc chắn sẽ thấy buồn cười, Đào An An không ngừng nhảy xuống sông, sau đó không ngừng xuất hiện lại trên con đường nhỏ, giống như đánh quái vật dưới sông thất bại, bị nó gọt cho một trận, trở về tân thủ thôn rồi tiếp tục quay lại đánh.

"Chỉ số oán niệm, một trăm." Bất ngờ xuất hiện, giống như đang niệm chú, thét qua tai Đào An An một lần, trở lại rồi, ôm chồng sách bao nhựa, học sinh mới vội vã chạy qua sau lưng.

"Đi mau đi mau, còn năm phút nữa là đến giờ lên lớp rồi."

Tiểu thịt tươi* người ta đúng là phông nền tốt nhất, cần cù không biết mệt làm những việc không có kỹ xảo như vậy, nhắc nhở Đào An An đã bắt đầu lần sống lại mới.

*Chỉ người mới

Cho nên nàng trực tiếp chạy ra đứng ở bờ sông, liên tục làm nóng cơ thể, nhảy xuống là lập tức trừ một oán niệm, chờ đến khi trừ hết một trăm điểm, nàng sẽ không còn liên quan gì với tất cả mọi người ở đây nữa.

Cho nên lúc trước rốt cuộc tại vì sao nàng lại muốn chạy ở bờ sông, sau đó nghẹn khuất mà chết ở trong nước như vậy?

Đột nhiên nàng có một suy nghĩ vi diệu, nếu là còn trăm lẻ hai ngày, nếu mỗi ngày chết một lần nàng sẽ dư ra hai ngày để tự do chi phối, bắt đầu từ khi hệ thống chẳng hiểu từ đâu ra kia nói thẳng với nàng về hệ thống hồi quang phản chiếu, nó không tiếp tục can thiệp nàng tiến hành bằng cách nào nữa, con sông lớn không còn xuất hiện, có lẽ lương tâm của hệ thống phát hiện cưỡng chế can thiệp vào sẽ khiến người ta oán niệm càng nhiều hơn.

Có lẽ đi nghe giảng bài tốt hơn, sau khi nghe giảng xong tìm lão giáo sư nhận toàn bộ điểm chuyên cần, sau đó qua một khoảng thời gian bình chọn học bổng sẽ kết thúc. Công việc chủ yếu đã sớm hoàn thành, chỉ còn lại mấy công việc lặt vặt không đáng kể từ học kỳ trước, học kỳ này bắt đầu xử lý, chờ đến khi học bổng được phát xong, nàng gửi về cho gia đình rồi đi chết một lần.

Lại đột nhiên ý thức được bản thân sống lại một lần, giống như băng tua ngược, vết tích trước bị xóa đi, nàng gửi tiền cũng coi như chưa gửi, thế giới song song trong truyền thuyết có áp dụng cho thế giới nàng sống lại hay không? Nàng là một học sinh khoa học xã hội đúng nghĩa, không hiểu được sự huyền diệu của vũ trụ, cũng chưa từng nghiên cứu qua cho dù chỉ là da lông, cuối cùng chỉ có thể thôi nghĩ, tránh khỏi làm lỡ cái chết của mình.

Người khác nghĩ mọi cách lấy được vinh dự, lấy được tình yêu, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, mà Đào An An nghĩ mọi cách để nhảy sông tự sát.

Một khi đã nghĩ tới liền mang theo chút phong thái chủ nghĩa ma huyễn hiện thực, Gabriel García Márquez mà biết được chắc chắn sẽ đi đến thân thiết nói chuyện với nàng. Đào An An tiếp tục bỏ sách xuống dưới tảng đá.

Có lẽ lần này thời cơ không đúng, cũng có lẽ lần này Tô Nguyễn Nguyễn bộc phát ý nghĩ kỳ lạ gì đó, số mệnh phạm phải Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn nói, cô làm cái gì vậy?

Cứ như u linh đeo bám sau lưng, yêu quái đầu lông xanh chống cây dù của người khác đứng ở sau lưng nàng, Đào An An xoay người bỏ đi như kẻ trộm.

"Cô bỏ sách dưới tảng đá làm gì? Mưa lớn sẽ ướt hết." Gương mặt Tô Nguyễn Nguyễn tỏ vẻ giáo huấn người khác, chân mày dựng lên làm như tức giận, quay lại rút chồng sách ra, "Đi học, học bổng học kỳ trước không muốn lấy nữa à?"

"..." Đào An An cẩn thận nhận lấy sách giáo khoa, ngại ngùng cười, "Thật trùng hợp."

"Không có gì trùng hợp, tôi tìm Hứa Chi Hoán có chút chuyện."

"Cậu không lên lớp à?"

"Lớp của đại giáo sư, không có ý nghĩa." Tô Nguyễn Nguyễn vẫn đứng trước mặt nàng, mím môi, yên lặng chăm chú nhìn nàng, giống như Đào An An mà không đi học là đánh mất thể diện của Tô Nguyễn Nguyễn vậy, mắt sáng như đuốc, thoáng cái làm kinh sợ Đào An An, Đào An An từ nhỏ đã không có tiền đồ, nhìn thấy đại nhân vật liền không đi đâu được, cương mặt vặn người đi, di chuyển bước chân về phía giảng đường.

Bình thường bước chân của nàng đều như gió cuốn, hận mình không có bản lĩnh thi triển súc địa thành thốn*, sẽ không cần phải đi học mà cực khổ như chạy trốn, nhưng mà có thể cam đoan loại người chuyên cần làm mọt sách như Đào An An, lần đại hội thể dục thể thao nào hệ tin tức đều muốn đẩy Đào An An ra, Đào An An cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, năm nào cũng giành lấy hạng ba, ép sát tới biên giới của sự tuyên dương.

*Rút ngắn đường đi chỉ còn một chút

Tuy thể nhược, chân cũng không coi là dài, chân ngắn nhưng tần suất lại nhanh, chính là đạo lý chân ngắn chạy nhanh, nhưng mà hôm nay làm như thân thích* đến, liễu mềm đỡ gió, đi một bước run rẩy một lần, cố phán sinh tư** làm người khác lúc nào cũng phải quay đầu lại ngắm đôi ba lần, Tô Nguyễn Nguyễn nhìn chằm chằm cây dù mượn của người khác, bước đuổi theo nàng.

*Dì cả =))

**Hình dung mặt mày sinh động, tư thái động nhân

"Thân thể không khỏe?"

"Hả, không có." Giọng Đào An An bé như muỗi kêu.

"Dì cả?"

"Không được... không phải."

"Lại đau dạ dày?" Tô Nguyễn Nguyễn trầm mặc, "Cho cô cây dù, tới lớp thì trả tôi, tan học chờ tôi một chút, tôi lấy thuốc cho."

"Không không không, không cần phiền phức đâu." Tới lúc tan học Tô Nguyễn Nguyễn trực tiếp đi nhặt xác là được rồi, không cần phiền phức như vậy, thật là đáng sợ.

Lòng oán thầm, miệng thì cười gượng. Con người Tô Nguyễn Nguyễn không tệ, đối với ai cũng là dáng vẻ chân tình thật lòng, nàng không khỏi nghĩ tới Vương Hy Phượng, thân thiện đến làm người khác lòng sinh ỷ lại, nhưng mà Tô Nguyễn Nguyễn là cái loại ngoài nóng trong lạnh, không ai có thể đến gần.

Đào An An xua xua tay, bước chân nhanh hơn hướng về phía trường, xoay người nhìn lại, cái đầu xanh lá của Tô Nguyễn Nguyễn ở trong mưa vẫn rất nổi bật, không biết từ lúc nào cây dù đã nằm trong tay, một lát nữa còn phải trả cho Tô Nguyễn Nguyễn, liền cảm thấy đau đầu.

Chuyện liên quan đến Tô Nguyễn Nguyễn, không hiểu sao cố kỵ rất nhiều, trả dù cũng không phải, danh dự cũng không phải, ưu sầu quá nhiều ngược lại tăng thêm cực khổ, giữa thảng thốt nàng đã bước vào giảng đường, vừa mới thu dù nước mưa đã tích đầy đất, vội vàng đặt qua một bên, ngay sau đó tiếng chuông liền vang lên, đinh đinh đang đang, lão giáo sư nối gót ngay sau, khen ngợi nàng.

Mê mê man man, vô vị hết một tiết, ông ấy nói chuyện lung ta lung tung, nàng nghe như lọt vào sương mù, huống chi đáy lòng ôm đầy tâm sự, chịu đựng được đến lúc tan học ở ngoài cửa quả nhiên có Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn đang phát báo cho người ta, thấy nàng đến, giương mắt lên đưa qua một hộp thuốc, căn dặn một ngày ba lần mỗi lần một viên, uống sau khi ăn, nói xong lại đưa cho hai cái bánh bao đậu còn nóng hổi, nói nàng ăn lót bụng.

Cốc nước trong tay màu hồng phấn, xinh xắn tương xứng với cái đầu tóc xanh kia, phong cách cốc nước của Tô Nguyễn Nguyễn lúc nào cũng mang theo ba chữ Tô Nguyễn Nguyễn cực kỳ nổi bật, chỉ liếc mắt nhìn liền biết đó là của Tô Nguyễn Nguyễn.

"Cô không mang theo cốc, cầm của tôi uống chút nước đi." Đưa qua cốc nước nóng, bao silicone cách nhiệt bên ngoài, giành riêng cho nàng.

Dùng cốc của người khác chung quy không được tốt đúng không?

Thế nhưng Tô Nguyễn Nguyễn không chút nào để ý, còn bồi thêm một câu: "Kịch bản MC cho liên hoan mùa hè vốn để bọn Tào Đông viết, thế nhưng thứ bọn họ viết vốn không thể dùng, hành văn không hơn cô."

Ý trong lời nói nàng nghe hiểu, Tô Nguyễn Nguyễn đặc biệt chiếu cố nàng quả nhiên là lại có chuyện muốn nhờ, nhiệt tình như vậy, mém chút nữa đã khiến Đào An An lệ nóng doanh tròng lã chã rơi nước mắt, may mà bổ sung kịp thời, Đào An An cũng kịp thời thu hồi nước mắt.

Nàng là người phải chết, một lát nữa phải đi nhảy sông rồi, chuyện đáp ứng nhất định phải làm được, nhưng mà nàng làm không được, trừ phi cho nàng viết ngay bây giờ, nhưng mà nàng không có tâm trạng, Đào An An dừng một chút, cầm thuốc, bánh bao đậu và cốc nước đều trả lại, nói một câu xin lỗi, phạch một tiếng thu gọn cây dù, để lại một bóng lưng gầy gò.

===

Mở 22/7 - Xong 23/7 - Sửa lần cuối 27/7

Nội dung cơ bản của truyện là vậy đó, hai học sinh mới kia còn cần chạy qua hơn trăm lần nữa _(:3」 ∠)_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.