Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 61: Ở dưới lầu



Đào An An nằm ở bờ sông, cố trừng mắt, nhưng dường như làm thế nào cũng không thể mở mắt ra, gấp đến độ nàng muốn khóc, nhưng cũng khóc không ra, chỉ có thể cảm nhận được mình đang nằm ở bờ sông, tiếng nước róc rách quen thuộc, xanh trong, và lẫn vào những tiếng ve kêu đêm hè, nàng ngửi được mùi không khí tanh ngọt, dường như trời sắp mưa.

Nền đất dưới lưng lạnh lẽo ẩm ướt, trên người tắm mình trong ánh trăng như lửa.

Rõ ràng nàng không nhìn thấy gì, nhưng nàng cảm giác ánh trăng như tấm vải bố trắng phủ từ trên đầu xuống dưới chân.

Nàng muốn nhúc nhích, trở người ngồi dậy, tấm lưng ra sức nhưng mà vẫn phí công. Nàng phát hiện cả ngón tay của mình cũng không thể động đậy, ngón tay cứng nhắc mà còn lạnh lẽo, truyền đến người.

Tô Nguyễn Nguyễn đâu? Tô Nguyễn Nguyễn ở đâu? Nếu như Tô Nguyễn Nguyễn ở đây, Tô Nguyễn Nguyễn sẽ ôm nàng, sẽ không cảm thấy lạnh đến vậy.

Dù Tô Nguyễn Nguyễn có bệnh thể hàn, thậm chí còn mảnh mai hơn nàng, nhưng hai người sưởi ấm cho nhau cũng tốt hơn một mình đông lạnh, nàng nghĩ tại sao Tô Nguyễn Nguyễn lại không có ở đây, tại sao để mặc nàng nằm ở bờ sông?

Nghĩ đến đây nàng cảm thấy trái tim mình truyền đến cơn đau, đau đớn chân thực như mảnh thủy tinh từ trái tim nứt ra chiếc mạng nhện chi chít, trói buộc nàng, toàn thân liền cảm thấy đau nhức, như vừa đánh lộn với ai một trận.

Nàng nghe có người nói chuyện, nói cái gì, không biết, rõ ràng nghe thấy âm thanh, cũng biết đó là tiếng phổ thông, biết đó là âm thanh của đàn ông, lại không phân biệt được là nói gì.

Sau đó, đầu nàng được nâng lên, vai nàng được nâng lên, người đó kéo vai nàng, nhét vào một chiếc túi, đầu ngón tay nàng lau qua vách túi, biết được đại khái là bao tải, nàng bị cột trong chiếc bao tải rỗng, nhưng mà nàng chưa có chết, nàng mấp máy môi muốn kêu cứu, tiếng kêu lại không thể phát ra.

Này, tôi chưa chết a... nàng gian nan kêu cứu.

Bỗng dưng, cả người nàng bị nâng dậy, được vài giây như vậy.

Ngay sau đó, nàng cảm thấy mình rơi xuống, trong nháy mắt, dòng nước tràn vào khoang mũi, tràn vào lỗ tai, mà hệ thống thì nói, oán niệm còn một ngàn, còn mười ngàn, còn thật nhiều thật nhiều...

Nàng bật ngồi dậy.

Cả người túa mồ hôi lạnh, nàng theo phản xạ quay đầu tìm Tô Nguyễn Nguyễn, bên cạnh nàng trống không.

Tô Nguyễn Nguyễn không có đây nên mình gặp ác mộng à. Còn mơ thấy mình bị nhốt trong bao tải vứt xuống sông.

Đúng là càng ngày càng không có tiền đồ, nàng vậy mà ỷ lại Tô Nguyễn Nguyễn. Nhưng mà nàng không có ý định kiểm điểm tại sao bản thân càng ngày càng dính Tô Nguyễn Nguyễn, ở các phương diện nàng và Tô Nguyễn Nguyễn đều rất hài hòa.

Trong phòng ngủ không có Tô Nguyễn Nguyễn, nàng nhắm hai mắt ấn mở đèn, từ từ thích ứng với ánh sáng, lúc này mới mở từng phòng ra tìm, không thấy Tô Nguyễn Nguyễn đâu, mà trên sofa có nhiều hơn một chiếc chăn, nằm ở đấy lộ vẻ tùy tâm sở dục, ở bên trên có dính chút nước, đi qua xem, nước trong cốc giấy vẫn chưa uống hết.

Nàng sờ sờ, còn ướt, Tô Nguyễn Nguyễn chưa đi xa.

"Ở dưới lầu." Có người nói như vậy.

... Nàng hoài nghi mình nghe nhầm.

"Ở dưới lầu." Hệ thống nói như vậy.

Hệ thống còn theo dõi cuộc sống của nàng?

Nàng cầm chiếc chăn lên, lại do dự vài giây, lấy thêm một chiếc áo khoác mùa xuân của Tô Nguyễn Nguyễn vắt lên khuỷu tay, bản thân cũng mặc thêm một cái áo khoác ngắn, không thay quần áo, lê dép ra mở cửa, cầm chìa khóa.

"Tôi không có theo dõi cuộc sống của cô, hôm qua hai người làm cái gì tôi cũng không có nhìn."

"Im miệng." Đào An An cảm thấy hệ thống đã giống hệ thống bình thường trong tiểu thuyết hay viết rồi.

"Thiệt, tôi thề, tôi chỉ là một người giữ gìn trật tự."

"Thật như vậy là được. Ngươi quá nhân tính hóa rồi." Đào An An nhẫn nhịn không nói ra câu "Ngươi đúng là một con người", bây giờ hệ thống còn hơi có ích, nàng chờ mong đến ngày hệ thống sẽ nói sự thật, hoặc đúng ra hơn một nửa lời hệ thống nói đã là sự thật, chỉ là bây giờ còn chưa có chứng cứ mà thôi, "Bên trong hay bên ngoài?"

"À, đại sảnh lầu một."

Tô Nguyễn Nguyễn mặc áo ngủ đứng gọi điện thoại trước máy bán nước tự động: "Tôi biết rồi, chú ý an toàn. Tôi lập tức chạy qua."

Đào An An chạy vội lại, khoác áo lên vai nàng, Tô Nguyễn Nguyễn bị giật mình, nắm chặt chiếc áo quay người lại, "Tôi có lý do để đến, bây giờ bên đó có thể vào không? Nếu không thể thì cũng không sao."

"Được, không thành vấn đề. Chờ tôi. Cậu chú ý an toàn, thật sự phải đối đầu thì ngàn vạn lần nhớ bỏ chạy." Cúp điện thoại.

Vẻ mặt giận hờn nhìn Đào An An: "Sao không ngủ?"

"Ngủ không được, thấy cậu vắng mặt."

Tô Nguyễn Nguyễn lập tức đỏ đôi tai, giọng điệu vốn trịch thượng cũng trở nên mềm mại không ít: "Quay về ngủ đi."

"Cậu muốn đi đâu?"

"Không sao, chúng ta quay về. Đã trễ vậy rồi."

"Có ai phạm tội à?" Đào An An ngăn nàng, "Sao cậu không ngủ?"

Tô Nguyễn Nguyễn đưa mắt đi, không nói việc này với Đào An An là sai, Đào An An là tất cả lý do khiến nàng làm việc này, thế nhưng nói với Đào An An cũng là sai, nửa đêm đi ra ngoài, lỡ như không đề phòng được, xảy ra chuyện nguy hiểm gì thì sao? Huống chi là bờ sông, bất cẩn rơi xuống, Đào An An sẽ lại trùng sinh, đối với Đào An An mà nói, giống như là thay đổi người công lược vậy, nàng trong lần trùng sinh sau của Đào An An có thể có dũng khí thoải mái thừa nhận nói với Đào An An rằng tôi thích cậu hay không, có thể giúp đỡ Đào An An hay không.

Rất nhiều việc đều chỉ nằm trong một ý nghĩ, mỗi một ý nghĩ có khả năng tạo thành toàn bộ câu chuyện, nàng không muốn buông tất cả sự quý giá khó mà có được của hiện tại, nếu như nàng không thành thật với tâm ý của mình, nàng liền vĩnh viễn không biết được mình còn thích Đào An An nhiều hơn bản thân mình tưởng.

Mặc dù nói đến cũng chỉ là làm người yêu của nhau bình thường mà thôi, đối với người khác là vậy, mọi người đều cho là vậy, chỉ là quan hệ giữa người và người; nhưng mà nàng rất thích Đào An An a, nàng là tiểu công chúa tự coi mình là trung tâm, thế mà nàng lại đặt Đào An An ở giữa lâu đài, hoàn toàn quên mất bản thân, ngốc nghếch như một tiểu tử đầu xanh lá*.

*Lăng đầu thanh 愣头青; chỉ người không có đầu óc, không dùng não; ocschos

#Đầu_xanh_lá_của_Nguyễn_tác_giả_tạo_ra_là_để_chửi_xéo_không_thương_tiếc

#Con_không_ruột_của_tác_giả

Lưỡng lự giữa nói hay không nói một hồi, nàng vẫn lựa chọn nói.

Lưỡng lự chỉ tốn thời gian, tính cách như con người Đào An An không có khả năng sẽ ngoan nghe lời của nàng quay về ngủ, hôm nay ai cũng đừng nghĩ ngủ được, Đào An An không phải loại con gái ngoan đó, mà là loại nhất trí với bạn sẽ nghe lời bạn, ý kiến không đồng nhất chúng ta sẽ mềm dẻo tỉ mỉ phân tích lại, nhưng trong lòng vẫn lấn cấn.

Từ tiếng chuông đoạt ngủ hồi 1 giờ nói cho đến sau khi Hứa Chi Hoán nói tên cho nàng, vẫy tay tạm biệt với ông chú, chui vào rừng cây nhỏ gửi tin nhắn cho nàng, sau đó ngẩng đầu lên, giữa thảng thốt hắn nhìn thấy có một bóng đen dõi theo mình, vì vậy gọi điện cho nàng.

Tô Nguyễn Nguyễn định đi qua xem, nếu như có thể thấy cái bóng đen kia là tốt rồi, không thấy cũng không sao, nàng đi nói chuyện với Vương Trạch Thụy một chút, dù sao cũng lỡ thức rồi, câu cho ra nội dung tiềm tàng đã rục rịch muốn xuất hiện kia.

Tô Nguyễn Nguyễn giải thích xong, kéo tay Đào An An lên lầu, nóng vội thay giày đi ra ngoài, cách trường không xa, đạp xe đạp đi, Hứa Chi Hoán nói camera trên lan can bức tường phía đông bị hư rồi, lại thấp, leo là qua được.

Thanh niên lúc nào cũng nhanh nhẹn, thân thể Tô Nguyễn Nguyễn lại tốt, nàng vốn định làm một quả đột nhập kết cục bị trừ điểm, nhưng mà Đào An An ở đây thì không thể cho bản thân cất cánh bay như vậy, nàng kéo Đào An An bay theo, cũng may Đào An An không phải mỹ nhân ốm yếu như Lâm Đại Ngọc mà là một người chạy bộ cũng lấy được giải thưởng, thả người nhảy một cái, ai nấy khỏe mạnh.

Ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ quá sáng chói, làm bờ sông trông càng thêm u ám.

Tô Nguyễn Nguyễn nắm chặt Đào An An, sợ nàng vô ý một xíu liền ngã xuống, đi về phía sông, nheo mắt lại, bên bờ sông có hai bóng người, tối như mực, bước chân nàng khựng lại.

Dường như là để xác nhận cái gì đó, nàng chăm chú nhìn một hồi.

Chỗ nàng nhìn là Hứa Chi Hoán ngồi ở bờ sông, kéo một người khác, người đó bị uống mấy ngụm nước, ho khan, yết hầu phát ra những âm thanh như ống thổi bị hư.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Vị này chính là chú Vương." Hứa Chi Hoán giới thiệu, "Đây là bạn của cháu, chú đừng gấp."

"..." Tô Nguyễn Nguyễn ngồi xổm xuống, quan sát người làm vườn họ Vương này, "Chào chú."

"Khụ khụ, khụ khụ —— "

"Lúc tớ thấy bóng đen, gọi điện thoại cho cậu xong liền chạy qua, nhìn thấy bóng đen tiến đến gần, tối quá tớ thấy không rõ, sau đó thì chú ấy ngã xuống, tớ nhảy xuống nước cứu người, lên tới đây thì không thấy bóng đen đâu nữa." Hứa Chi Hoán xuyên qua đầu vai Tô Nguyễn Nguyễn nhìn thấy Đào An An, vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhưng biểu tình vẫn là trông nom tốt lắm, "Sau đó thì hai người đến, tớ có hỏi bóng đen kia là ai nhưng chú Vương không chịu nói."

"Hừ, các người thì biết cái gì..." Đối phương giãy giụa ngồi dậy, quan sát Tô Nguyễn Nguyễn và Đào An An, "Con gái con đứa nửa đêm đi ra ngoài cũng không sợ gặp chuyện nguy hiểm —— "

"Trước đây từng xảy ra chuyện gì sao?" Tô Nguyễn Nguyễn tiến đến vài bước, nhìn chằm chằm ông.

Đào An An quan sát chung quanh, nàng đứng phía sau Tô Nguyễn Nguyễn, xuyên qua Tô Nguyễn Nguyễn nhìn người làm vườn kia, trong đầu gọi hệ thống ra cho nàng chút thông tin, nhưng mà hệ thống không nói chuyện, có lẽ cảm thấy bản thân nói thì Đào An An cũng không tin.

"Ai da cô hỏi chuyện này để làm gì, mau quay về KTX đi..." Vương Trạch Thụy lại chống cự một hồi, nhưng dường như rơi xuống sông nguyên khí bị đại thương, trong một chốc lát đứng không nổi, cụt hứng thở dài, đỡ eo, "Tôi biết các cô các cậu chắc chắn đã biết cái gì rồi mới muốn hỏi tôi, tôi sẽ không nói, chết tâm đi."

"Bóng đen vừa rồi có thù oán với chú sao?"

"Không biết không biết, biến biến, về đi về đi."

"Quỷ hồn gây chuyện ma quái mười năm trước ở trong sông đúng không?" Tô Nguyễn Nguyễn đứng dậy vuốt vuốt tóc, vận sức chờ đợi.

Nàng cảm thấy bầu không khí hiện tại có hơi giương cung bạt kiếm, nói một câu không vừa lòng đối phương sẽ xông tới làm một vài việc không lí trí. Chuyện nàng nghĩ không có xảy ra, nhưng vì kinh nghiệm trong cuộc sống khiến nàng ghi nhớ phải phản ứng với những việc khẩn cấp, nàng gánh vác bao quần áo* cuộc sống, tìm kiếm kinh nghiệm thích hợp cho hiện tại, nặng trịch, tỏa ra bốn phía, mắt nàng sáng như đuốc.*Ám chỉ vẻ bề ngoài, những thứ mang bên ngoài

Chỉ khi ngã xuống nàng mới thả lỏng đôi tay, nàng tìm Đào An An, Đào An An đặt một tay lên lưng, giống như truyền công cho nàng, vì vậy nàng an tâm.

Nhưng Hứa Chi Hoán thì kinh ngạc, chuyện ma quái? Tốn phần lớn thời gian để kiểm tra là vì chuyện ma quái sao, Tô Nguyễn Nguyễn cũng trở nên duy tâm như thế? Tình huống này hắn không thể lên tiếng hỏi Tô Nguyễn Nguyễn, đứng sau lưng người làm vườn, xuyên qua bờ vai lam lũ nhìn ánh mắt sắc bén của Tô Nguyễn Nguyễn.

Hứa Chi Hoán ý thức được câu Tô Nguyễn Nguyễn vừa nói cũng không phải câu nghi vấn.

===

Hoàn thành 25/3 - Sửa lần cuối 29/3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.