Trong văn phòng cho thuê hôn nhân, tiếng nhạc du dương vang lên. Tiếng nhạc ấy không phải đến từ chiếc máy phát nhạc, mà nó vang lên ở trong góc phòng. Kèm theo đó là tiếng đàn piano của một nghệ sĩ nổi tiếng quốc tế, âm thanh vang vọng giữa hai người như viên socola ngọt ngào và mềm mại.
Căn phòng nơi bọn họ ngồi được trang trí cực kì lộng lẫy. Bên ngoài đại sảnh bày hoa tươi và điểm tâm, bên trong chuẩn bị đầy đủ một phần trà chiều. Cố Văn Tư vội liếc, phục vụ thế này chỉ dành cho cấp VIP thôi.
Trên chiếc bàn tròn nhỏ trước mặt là một bó hoa hồng lớn đỏ rực, phủ đầy sương được cắm trong lọ thủy tinh, tô điểm cho bầu không khí sang trọng giữa đôi nam nữ, càng thêm phần mập mờ.
Cố Văn Tư hơi co chân, đôi giày vải trắng trên chân ẩn dưới tấm khăn trải bàn bằng nhung đỏ, như một con thỏ nhỏ e thẹn. Cô cúi đầu, nhìn chiếc ví trên đầu gối, không dám nhìn loạn nơi khác.
Cô đã từng làm đầu bếp cho các bữa tiệc cao cấp, nhớ rõ mỗi vị khách nữ đến đều trang điểm tinh tế và động lòng người, diện các bộ lễ phục dạ hội sang trọng như những bông hoa trong lọ thủy tinh. Nhưng giờ nhìn cô trông chẳng phù hợp gì cả.
Sớm biết gặp trường hợp này, cô đã mặc váy rồi...
Cố Văn Tư đứng ngồi không yên, do dự có nên về hay không thì người đàn ông bỗng đứng lên.
Cô hơi kinh ngạc, nhìn anh bình tĩnh bước tới bên chiếc xe đẩy, dùng tay nhấc ấm trà lên, chất lỏng màu nâu liền chảy vào tách trà, tỏa ra hơi nóng.
"Mời dùng." Du Việt để tách trà trước mặt cô, anh cũng không lại gần lắm, vẫn duy trì tuyến phòng thủ an toàn. Mỗi cử chỉ của anh đều có vẻ chững chạc của người đàn ông trưởng thành, như thể vẻ phong độ lịch thiệp của người đàn ông này đều được khắc họa từ trong xương cốt, chỉ cần nhìn sơ qua sẽ thấy anh ta được tiếp nhận nền giáo dục rất tốt.
"Cảm ơn." Cố Văn Tư nhẹ nhàng cảm ơn, Du Việt đưa sữa và đường cho cô, quan tâm chu đáo như người bạn học cũ nhiều năm không gặp.
Nhưng mà, Du Việt này không giống với Du Việt trong quá khứ mà cô biết.
"Năm ngoái lễ kỷ niệm mười năm thành lập trường Nhất Trung ở Thượng Thành, cậu không về sao?" Anh nhìn thấy Cố Văn Tư hơi dè dặt thận trọng nên hỏi.
"... Không, tôi không nghe thấy thông báo nào hết."
Tất nhiên Du Việt biết câu trả lời của cô, không phải chỉ có năm ngoái, mà gần một năm sau khi tốt nghiệp, cô cắt đứt liên lạc ngay với mọi người trong nước, như hơi nước bốc hơi vậy, biến mất không dấu vết.
Anh đã từng âm thầm dõi theo bước chân của em, nhưng có lẽ em chưa hề chú ý đến anh dù chỉ một lần.
Trong lòng anh cứ quanh đi quẩn lại chuyện này cả ngàn lần, nhưng vẫn duy trì nụ cười trên khuôn mặt: "Vậy chắc cậu không biết, thầy Lý - chủ nhiệm lớp cũ của chúng ta đã lên chức phó hiệu trưởng. Thầy dạy Vật Lý trăm năm còn độc thân thế mà đã cưới vợ sinh con rồi, Duyệt Tuyệt sư thái [1] cũ cùng về hưu nên Duyệt Tuyệt sư thái mới đến thay. "
[1] Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung.
Mỗi lần nhắc đến một người, trong mắt Cố Văn Tư lại xuất hiện hình bóng mơ hồ. Là một chuyện xưa về thời thanh xuân khi còn dưới mái trường, tràn ngập màu sắc rực rỡ. Các cô cậu học trò mặc những bộ đồng phục dài rộng đi quanh khuôn viên trường.
"Thật sao? Vậy tốt quá rồi." Vì giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái của anh nên cô cũng thư giãn hơn.
"Còn cậu thì sao, nhiều năm vậy rồi, cậu có trở về lần nào chưa?" Du Việt thấy mặt cô ửng đỏ, không thể không hỏi.
Nụ cười của cô cứng đờ, lắc đầu, hai người lại im lặng.
Lúc này, cô mới dần quen với nơi gặp mặt khá xấu hổ thế này, cô bình tĩnh đánh giá người bạn học cấp ba trước mặt.
Anh ta mặc bộ vest màu xám đậm, cổ áo sơ mi cài kín đầy vẻ cấm dục kết hợp với chiếc cà vạt cùng màu, mỗi động tác đều thể hiện vẻ tinh anh trong giới xã hội thượng lưu.
Trên khuôn mặt anh không có biểu cảm gì, khi thấy cô đang bí mật đánh giá mình, anh chỉ mỉm cười, thoáng chốc tựa như núi băng tan chảy.
Cố Văn Tư như bị điện giật liền không nhìn thêm nữa, đây chính là anh chàng nam sinh khi xưa đánh nhau với người khác mà cô tận mắt thấy đây sao...
Đúng lúc ngoài cửa có người đi ngang qua, vang lên tiếng trò truyện nhẹ. Cố Văn Tư thoát khỏi những dòng suy nghĩ miên man, cô xấu hổ mỉm cười: "Không ngờ lại gặp được bạn cũ ở đây, tôi thấy hơi xấu hổ."
"Mà cậu tới đây làm gì vậy?" Cô ấp úng hỏi.
Du Việt thích nhìn sóng mắt ẩn chứa ánh sáng màu xanh của cô, định chọc cô cho vui: "Vậy còn cậu, cậu tới đây thuê bạn trai à?"
Anh thẳng thắn quá, Cố Văn Tư chỉ cảm thấy một tiếng "bùm" nổ tung thành đám mây hình nấm, thiêu cháy một mảng lớn.
" Tôi..." Thật ra tôi muốn hỏi cậu, có phải cậu đảm nhận vai trò bạn trai dùng thử không?
Anh biết da mặt cô mỏng, bây giờ xấu hổ đến đỏ hết cả mặt, cứ như quả táo chín vậy. Du Việt không nhịn được nên cười khẽ: "Đừng căn thẳng, tôi không nói chuyện này cho ai đâu." Vừa nói xong thì thấy cô nhẹ nhàng thở ra.
"Lâu rồi mọi người không gặp nhau, chi bằng trao đổi phương thức liên lạc với nhau được không?"
"Ừm, được." Cố Văn Tư ngẩng đầu lên thấy anh đã lấy điện thoại ra, cô cũng lấy theo.
"Cậu dùng WeChat hay là cái khác?" Du Việt vửa hỏi vừa giả bộ ghi nhớ số điện thoại của cô.
"À, sau khi về nước tôi đã tải WeChat, nhưng tôi không có bạn tốt, cũng không hay dùng." Cố Văn Tư tìm thấy phần mềm màu xanh lá đưa cho anh xem, quả thật ngay cả một người bạn tốt cũng không có, trống trơn luôn.
"Tôi chỉ cậu." Anh bước đến cạnh Cố Văn Tư, cách nhau nửa bàn tay, giúp cô nhẹ nhàng thêm anh làm bạn tốt.
"YUYUE." Cô Văn Tư lẩm bẩm tên tài khoản của Du Việt khiến anh cứng đờ cả người.
Du Việt kiềm chế lại, đứng cách xa cô một chút.
"Thế này phải không?" Cô thử gửi một icon [mỉm cười] cho anh.
"Ừ."
Anh nhìn vào ảnh đại diện của cô, người bạn tốt đầu tiên trong điện thoại của cô được đánh dấu là tên của anh, thật khiến người ta thoãn mãn.
Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên điện thoại, cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận đổi được cái tên [Không Tên] rồi, nháy mắt liên lạc bí mật trong danh bạ đổi thành [Văn Tư]. Anh bình tĩnh nhìn, không thể dời mắt.
"Ồ, tôi làm trễ thời gian của cậu rồi, tạm biệt nhé!"
Cố Văn Tư lặng lẽ đứng lên, muốn rời đi trong yên lặng, giương mắt lên nhìn anh. Du Việt không chăm sóc hay hài hước như lúc nãy, trên mặt anh toàn là dục vọng xâm chiếm làm cô hoảng sợ.
Trong chớp mắt, anh cũng đứng lên, rõ ràng trên mặt vẫn mỉm cười nhưng cô lại cảm thấy cô nhìn lầm rồi.
"Tôi đưa cậu về." Anh bước đến đến đẩy cửa ra, dùng tay giữ lấy nắm cửa để cô đi ra trước. Cố Văn Tư nghiêng người qua trước ngực anh, đang nghĩ nên từ chối thế nào. Lúc này, giám đốc tư vấn đang chờ bên ngoài ló đầu vào.
"Cô hài lòng chứ ạ?" Đôi mắt cô ấy đảo quanh giữa hai người, sau đó chạm phải ánh mắt ai đó liền yên lặng đứng sang bên.
Cố Văn Tư bối rối không biết nên nói gì, khi thấy giám đốc tư vấn chủ động tránh sang một bên liền nhẹ nhàng thở ra.
"Cậu không cần đưa tôi về đâu, có một trạm xe buýt ở gần cửa mà!" Cố Văn Tư muốn từ chối. Du Việt nhấn chìa khóa trên tay, một chiếc ô tô màu đen đậu gần cửa vang lên tiếng "tít tít".
Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Không cần khách sáo."
Cố Văn Tư: (—△—)
Du Việt lái xe rất ổn định, có lẽ do quan tâm đến người trên xe nên anh sẽ không đột nhiên tăng tốc hay phanh gấp. Cố Văn Tư ngồi trên ghế phụ, nhìn cách trang trí lạnh tanh bên trong xe, ngay cả một túi than tre [2] cũng không có. Không biết sao cô cảm thấy đây mới là tính cách thật của anh.
[2] Than tre dùng để hấp thụ nước mạnh có thể làm giảm bớt các yếu tố độ ẩm trong không khí, khử mùi và nấm mốc trong xe.
"Số điện thoại cũ của cậu đâu? Số hồi cấp ba ấy?"
Khi đang lái xe nhẹ nhàng trên đường, Du Việt đột nhiên hỏi.
"À... Tôi không mang chiếc điện thoại đó ra nước ngoài, nó quá cũ rồi, khi khởi động thì chết máy, gần đây tôi vừa làm vỡ hư rồi nên không có sử dụng số điện thoại kia nữa." Cố Văn Tư thuận miệng nói.
Nghe thấy lời này, anh nhẹ nhỏm thở phào.
"Sao thế, cậu có liên lạc với số điện thoại đó à?" Cố Văn Tư không biết tại sao cô lại hỏi câu này, nhưng anh cũng không trả lời.
Bên ngoài xe, người đi đường quấn khăn quàng cổ đi ngang qua, bên trong xe mở điều hòa, Cố Văn Tư không thấy lạnh. Anh lái xe đến phòng làm việc nhỏ ngay phía ngoài của cô, mãi đến khi xe dừng lại, cô mới biết mình về đến nhà.
"Cảm ơn, gây thêm phiền phức cho cậu rồi." Cố Văn Tư mở cửa xe vội bước xuống. Vừa muốn rời đi, lại thấy anh nghiêng người ra nhìn cô: "Sau này thường xuyên liên lạc." Mắt anh sáng lên, mong chờ điều gì đó.
Cố Văn Tư vừa mới nhận ân huệ của người ta đương nhiên phải khách sáo đồng ý rồi. Chờ khi thấy anh quay đầu rời đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng dáng chiếc xe màu đen lao đi, hình như chạy nhanh hơn ban nãy thì phải?
"Haizzz, đúng là người tốt mà."
Sau khi xuống xe, cô chạy nhanh về phòng làm việc. Việc đầu tiên cô làm là rửa mặt với nước lạnh để bình tĩnh lại. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, thông tin quá lớn, Cố Văn Tư cảm thấy cô nên từ từ tiếp thu.
Cô định đi văn phòng cho thuê hôn nhân thuê một người chồng, sau đó được giới thiệu đến gặp bạn trai dùng thử, người đó lại là bạn học cũ năm cấp ba.
Thế nên cô có nên thuê anh làm bạn trai hay là thuê người khác?
Cố Văn Tư nằm liệt trên ghế nhìn trời, hình tượng của Du Việt rất phù hợp với thẩm mỹ và yêu cầu của mẹ Tiết, nhưng nếu là anh thì...
Tiền thuê đắt khủng khiếp!
"Ting". Một tin nhắn văn bản đột nhiên xuất hiện, là tin nhắn tổng đài di động nước Trung Quốc.
[Bạn đã nạp tiền thành công 1000 nhân dân tệ, số dư tài khoản 2045.32 nhân dân tệ. Hệ thống sẽ cung cấp cho bạn chiếc thẻ bạch kim đen để vinh danh đặc biệt dành cho người sử dụng]
Cố Văn Tư: lll(°口 °)
"Trả lại cho anh ta sao anh ta lại chuyển về nữa?! Một đống tiền điện thoại biết dùng tới khi nào đây?!"
" Còn thẻ bạch kim đen là cái quái gì? Tôi không cần đâu!"
Cố Văn Tư cảm thấy cô nhất định gặp người anh em "nhiều tiền" trong truyền thuyết, cô dở khóc dở cười, nhìn số điện thoại kia một lát, ngón tay lướt nhẹ, lưu tên người bí ẩn này thành: [Anh trai 1000 Nhân dân tệ]
"Đừng để cho tôi bắt được anh, nếu không anh phải nhận lấy 1000 nhân dân tệ đó."
Tại ngã rẽ gần nhà Cố Văn Tư, Du Việt dừng xe lại, anh nhìn thông báo trên điện thoại, không thể không nở nụ cười.
"Em đấy, vẫn quật cường như vậy."
Anh mở hộp đen trên xe, nghe đi nghe lại giọng nói bên trong.
[Du Việt, anh làm việc gần đây à?]
[Cảm ơn anh hôm nay đưa tôi về, phiền anh quá!]
Có thể em không biết, tên em từng là toàn bộ ảo tưởng của anh.
Du Việt dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại. Anh muốn từng chút một, từ từ cẩn thận, biến cô ấy thành vật sở hữu của riêng mình.