*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Lam
Beta: TH
Đối với chuyện Cố Văn Tư thay đổi khẩu vị, Du Việt không hề nghĩ nhiều. Dẫu sao đã qua bảy năm, con người đều sẽ đổi thay, cô cũng từ một bé gái trở thành thiếu nữ rồi.
Anh cúi đầu trộn mì trong bát, chỉ cần cô trở về là đủ.
Bây giờ là thời gian tự học buổi tối, vài cậu bé xách cặp vọt vào, trông như trốn học vậy. Đồng phục cũng không mặc đàng hoàng, trời lạnh mà cứ để hở hang, lộ ra cánh tay gầy nhom của tuổi trẻ.
Hẳn là quen ông chủ, mấy đứa nó nhốn nháo ầm ĩ ngồi ở bàn trong cùng, lấy di động với máy tính bảng ra chơi.
Cố Văn Tư ngồi ở vị trí vừa khéo nhìn vào bên trong, ngẩng đầu là thấy toàn cảnh tiệm ăn. Trong số đó có một thằng con trai gào to đôi câu, quen tay lấy vài chai bia trong tủ lạnh ra, mở ra ken két. Đám còn lại cũng chẳng chối từ, mày một hớp tao một hớp rồi làm tới, trông như bọn giang hồ.
Cô nhìn đám trẻ cười đùa, không hiểu sao lại nhớ cuộc sống hồi cấp ba bảy năm về trước. Không như bây giờ, di động chẳng có chức năng gì, cùng lắm là gửi tin nhắn cho nhau. Hôm nào mọi người cũng trốn trong phòng học hành, cho nên mấy kiểu như "không yên phận" gì đấy - gần như là nhân vật làm mưa làm gió.
Cố Văn Tư len lén nhìn người trước mặt, Du Việt này cũng coi như một trong số đó.
Trong ký ức, dường như cả hai chưa từng xuất hiện cùng lúc. Tuy ba năm đều là bạn học chung lớp nhưng tổng số lời nói không vượt quá năm mươi câu.
So với hiện tại, anh như hai người khác hẳn. Trừ gương mặt tương tự bảy tám phần, Cố Văn Tư thực sự không nhận ra, đây vẫn là "anh chàng núi băng" tới lớp muộn lại còn lạnh mặt ư?
Hồi cấp ba, Du Việt nói không nhiều lắm. Dẫu là nam sinh hay nữ sinh, anh đều giữ vẻ xa cách. Dù vậy nhưng nhờ anh đẹp trai nên cũng có không ít nữ sinh yêu thầm.
Cố Văn Tư tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện cô giúp những bạn lớp khác nhét thư tình cho anh.
Cô cắn đũa, ngẩng lên nhìn trộm nhưng mà... Tuy bây giờ anh thường xuyên mỉm cười, ký ức cô vẫn luôn dừng lại ở thời điểm anh vung nắm đấm lên đánh nhau với người khác.
Chàng trai gầy yếu chảy máu miệng trầy da, rõ ràng lấy một địch ba, bị xử cực thảm nhưng vẻ mặt vẫn khủng khiếp như muốn ăn thịt người.
Khi ấy Cố Văn Tư vừa khéo tan học, cùng bạn nữ học chung đi ngang qua, đứng xa không dám lại gần.
"Mau vào trường gọi thầy cô tới!" Cô nhớ lần ấy mình đã nói vậy, sau đó trốn sau gốc cây xem cuộc chiến hỗn loạn. Tiếng áo quần xé rách vang lên, nắm đấm giáng trúng người, anh cũng chẳng cầu xin tha thứ, không hề chịu thua như chó hoang chả thèm sủa vang.
Về sau cho dù bảo vệ chạy tới, Du Việt đã bị đánh chảy máu đầy mặt, còn ba gã kia cũng không được lợi, cả đám đều phải quấn băng. Cô vẫn không quên đôi mắt ngày ấy của anh vương đầy tơ máu, trông rất hung ác.
Chàng trai gầy yếu năm đó, nay đã lột xác người ưu tú trong xã hội, vừa cao lớn vừa khôi ngô tuấn tú.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
"Tôi còn chưa hỏi tình hình gần đây của cậu, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cậu làm gì rồi?" Cố Văn Tư vờ như vô ý nhắc tới, thấy người trước mặt mình dừng đũa: "Giống như mọi người trong xã hội này thôi, làm ăn kiếm sống."
"Tôi vẫn luôn cảm thấy mình chỉ sinh tồn, nhưng bây giờ tôi muốn học cách sống." Khi nói câu này, Du Việt luôn nhìn vào mắt cô, Cố Văn Tư cảm thấy mình hiểu mà như không hiểu gì cả.
Sau khi cơm nước xong thì đã bảy rưỡi tối, bọn họ mau chóng đến văn phòng hôn nhân. Ngoài dự kiến của Cố Văn Tư là nơi này trễ thế vẫn chưa tan tầm!
"Bởi vì rất nhiều khách hàng là người đi làm, sau khi tan tầm mới có thời gian đến nên chiều tối và Chủ Nhật là chúng tôi nhiều việc nhất." Người quản lý thị trường từng đón tiếp lần trước đã dẫn hai người vào, sau đó cung kính lễ phép đưa cả hai tới một phòng như kiểu phòng hồ sơ.
"Thưa cô, dựa theo hợp đồng công ty chúng tôi, cô cần phải ký vào hợp đồng thuê mướn. Có nghĩa là trong kỳ hạn hợp đồng, mọi hành động bên phía cho thuê đều được cô ủy quyền, chịu trách nhiệm với cô."
Cố Văn Tư nhìn ba bản hợp đồng cùng một kiểu ở trước mặt, mọi điều khoản trên đó được liệt kê rõ ràng. Bên phía Du Việt đã ký tên, là hai chữ lớn rồng bay phượng múa.
"Dựa theo yêu cầu của cô, hiện tại thuê anh Du Việt làm bạn trai/chồng. Kỳ hạn hợp đồng là một năm, trong thời gian đó, anh Du Việt có nghĩa vụ phối hợp với cô, sắm vai chồng hoặc bạn trai nhằm tương tác hành động. Nếu cần thì có thể kết hôn giả, những việc không vi phạm nguyện vọng người ủy thác thì đều hợp lý."
"Tiền thuê là X ngàn mỗi tháng, được cân nhắc tính toán từ tỉ lệ các điều khoản, tiền thuê thu vào sẽ nộp thuế thay công ty. Nếu ai tiết lộ bí mật thuê bạn trai thì tức là hợp đồng bị dừng giữa chừng, cần phải trả tiền vi phạm hợp đồng, còn tiền thuê không được trả lại." Nữ nhân viên nghiêm túc đọc rõ hợp đồng, ánh đèn chiếu vào gương mặt cô ta có vẻ nghiêm trọng thái quá.
Cố Văn Tư: Thực ra cô không cần đọc đâu, tôi thấy rất xấu hổ. Hơn nữa tiền thuê Du Việt rất đắt, có thể giảm 20% hay không... Không thì tôi thuê người xấu hơn chút cũng được.
"Không có vấn đề thì cô Cố có thể ký tên, hợp đồng này tôi thay văn phòng giữ một bản, còn lại mỗi người một bản, có hiệu lực ngay trong ngày." Quản lý thị trường đưa cây bút qua, ánh mắt cả hai sáng rực nhìn chằm chằm cô ta.
Cố Văn Tư ngồi tại chỗ, ngòi bút dừng ở nơi cách tờ giấy chừng hai mi li mét, đầu cô rối như tơ vò, cho dù thế nào cũng bế tắc.
"Đừng lo lắng." Quản lý thị trường chợt lên tiếng, hiếm khi vui vẻ hòa nhã gật đầu với cô: "Mọi chuyện đều sẽ giải quyết dễ dàng." Cô ta trừng mắt như đang nhắc nhở Cố Văn Tư.
Sau đó Cố Văn Tư ký hợp đồng bán mình, à không, là hợp đồng mua mình.
"Ừm, tôi mang qua bộ phận nghiệp vụ đóng dấu, trước hết hai người hãy điền vào những bảng này để hiểu sâu thêm chút." Nữ nhân viên vô cùng vui mừng, để lại hai tờ giấy rồi sung sướng chạy đi, chỉ còn hai người Cố Văn Tư nhìn nhau.
Du Việt vốn ngồi một mình bên cửa sổ, vì không muốn gây áp lực cho cô nên anh cách khá xa. Quản lý thị trường đi rồi, anh bỗng chốc đứng dậy, kéo ghế ngồi xuống đối diện Cố Văn Tư.
"Ừm, phiền cậu học thuộc thông tin của tôi một chút, tuần này còn phải theo tôi về nhà ăn cơm với ba mẹ." Cố Văn Tư hơi xấu hổ, không dám ngẩng lên nhìn anh: "Đến đó tôi sẽ báo thời gian cho cậu hay."
Du Việt một tay chống cằm, bình tĩnh nhìn cô: "Rất sẵn lòng."
Cố Văn Tư: o>_<o
Thời gian trở nên yên ắng... Dưới ánh đèn huỳnh quang, bóng đêm dần sâu, tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài từ từ tan đi, cô nàng nhân viên bảo đóng dấu kia vẫn không quay lại. Cố Văn Tư cắn bút, cảm thấy mình học thuộc luôn rồi.
"Tôi mà thi bài này thì có thể đạt 90 điểm." Cố Văn Tư cất lời thề son sắt, Du Việt bị cô chọc cười: "Lợi hại thế."
"Vậy cậu nói thử, tôi xem đúng hay không." Vẻ mặt anh dịu dàng, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Cố Văn Tứ quay đầu ho khan: "Ừm, cậu là Du Việt, tốt nghiệp đại học Yến, Yến Giao."
"Đại học Yến Sơn cơ." Anh sửa lại cho đúng.
"Năm nay hai mươi sáu tuổi, cầm tinh con Dê (tuổi Mùi), bố ở nhà vẫn khỏe, mẹ qua đời sớm. Có một anh trai tên là Du Tạ, nhiều năm ở nước ngoài không về..."
"Khỏi cần thuộc tên anh ta." Du Việt lại cắt lời cô.
Cố Văn Tư đỏ mặt, chỉnh lại suy nghĩ: "Cậu làm ở công ty bách hóa, năm trước từng mua một căn kiểu gác lửng* ở chung cư Thanh Dương, số phòng là 301 lầu B..."
(*) Tầng lửng hay còn gọi là gác lửng, gác xép hoặc gọi đơn giản là lửng là một tầng trong kiến trúc của một tòa nhà hoặc một ngôi nhà. Đó là một tầng trung gian giữa các tầng của một tòa nhà chính và do đó thường không tính trong số các tầng tổng thể của một tòa nhà.
Thông thường, tầng lửng là trần thấp và nằm ở tầng một (tầng dưới cùng). Thuật ngữ tầng lửng bắt nguồn từ tiếng Ý là "mezzano". "Ngày thường thích chơi thể thao như bơi lội và bóng rổ, thỉnh thoảng lên núi du lịch, trong nhà có thuê dì giúp việc. Bạn thân kiêm đồng nghiệp là Lưu Tuấn, trợ lý của Chủ tịch, bởi vì cậu mắc chứng khó lựa chọn nên thường ngày đều nhờ anh ta hỗ trợ..."
Du Việt yên lặng dựa vào ghế, nhìn cô gái trước mặt vắt óc học thuộc thông tin về mình. Cô rất cố gắng nhớ kỹ từng chi tiết của anh, từ cái nhỏ như biến số nhà, bảng số xe cho tới cái lớn như hoàn cảnh gia đình.
Anh thích nhìn cô nghiêm túc như vậy nhất, đặc biệt khi đối tượng còn là anh.
Cố Văn Tư học thuộc một trang tới cùng: "... Chưa từng có bạn gái à?"
"Ừ, không có." Người đàn ông đối diện đáp rất bình thản và vô tư.
Du Việt gõ gõ ngòi bút xuống mặt bàn: "Cố Văn Tư, hai mươi lăm tuổi, cầm tinh con khỉ (tuổi Thân), sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tới nhà hàng Tụ Ngọc ở New York, qua bảy năm đã trở thành bếp phó, thăng cấp trong cuộc thi Vua Đầu Bếp bên Mỹ. Sau cùng vì phát huy thất thường ở vòng bán kết nên ngừng thi đấu, về nước."
Nói đến đây, rõ ràng anh nhận thấy cảm xúc của Cố Văn Tư không ổn, nhưng cô đã che giấu rồi.
"Cậu thích đồ ngọt, ghét rau thơm, ngày thường trừ nấu cơm ra thì không yêu thích gì cả, rất hiếu thuận và cũng rất dịu dàng."
Cố Văn Tư cúi đầu.
"Chúng ta yêu nhau xuyên quốc gia được một năm, khi ấy em ở nước ngoài, tôi thông qua bạn bè tìm được em. Từ đó về sau luôn giữ liên lạc, mỗi khi nghỉ phép sẽ ra nước ngoài tìm em, tình yêu này vẫn luôn gắn bó đến bây giờ..."
Du Việt dừng một chút: "Gắn bó đến bây giờ, cuối cùng tu thành chính quả."
Nói đến câu cuối cùng, ánh mắt anh sâu thẳm như Hắc Diệu Thạch, sống lưng Cố Văn Tư bỗng chốc lạnh đi, cô vỗ tay nói: "Anh thuộc giỏi lắm... 100 điểm."
Thế này thì không cần lo sẽ lộ tẩy, ba Cố mẹ Tiết bảy cô tám dì - anh cũng có thể giải quyết... Quả nhiên rất đáng dốc sạch vốn.
Du Việt thấy cô vui mà không nhịn được cười, anh cũng đâu có thuộc, bởi vì đó vốn là giấc mơ của riêng anh.
-
Bởi vì em là giấc mơ của riêng anh~